Lần nữa đứng trước cửa nhà Lâm gia, Tiếu Mạn Sinh chưa kịp gõ cửa thì đã có người hầu từ bên trong mở ra.
Người kia nhìn thấy Tiếu Mạn Sinh, nụ cười nịnh nọt treo trên mặt, kêu một tiếng:
- Cao nhân!
Sau đó, hắn bỗng nhìn thấy bóng người mặc áo xanh đằng sau.
Kỳ Tuyết che miệng nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp sóng sánh ánh nước, tựa như chứa cả trời sao. Đến Tiếu Mạn Sinh cũng thoáng chút ngẩn ngơ khi thấy nàng cười, huống chi là người hầu kia.
Chỉ là, hắn sau một lúc ngẩn người, mặt thoáng cái hoa lệ biến sắc, giống như thấy tu la địa ngục bò lên đòi mạng.
Đến khi Tiếu Mạn Sinh có cảm tưởng hắn sắp hét lên, Kỳ Tuyết lại bước lên trước, đúng lý hợp tình nói với hắn:
- Dẫn bọn ta vào.
Giọng điệu bề trên giống như đây lad nhà của nàng vậy. Nhưng tên kia bị dọa cho hết hồn, Kỳ Tuyết vừa nói xong hắn liền làm theo răm rắp.
Tiếu Mạn Sinh nghi ngờ đưa mắt đánh giá Kỳ Tuyết, bị nàng cười một cái rợn cả tóc gáy, không dám hỏi thừa một câu.
Thật sự vô cùng kỳ quái.
Tiếu Mạn Sinh nhìn xung quanh giăng đầy đèn lồng trắng, lúc đầu thì nghĩ rằng Lâm gia để tang người đã khuất, nhưng sau khi nhìn bao quát đường ngõ, cô mới nhận ra, xung quanh đây nhà nào cũng treo đèn lồng trắng, còn có cả giấy vàng mã, một nhà để tang còn hiểu được, đây là cả một trấn, chẳng lẽ cả trấn đều chọn ngày lành tháng tốt để chết à?
Tiếu Mạn Sinh suy nghĩ đầu tiên chính là muốn lật quan tài của người lão gia nhà họ Lâm lên nhìn một cái, nhưng cô vừa mới ngỏ ý này, Lâm gia chủ đã trợn trừng mắt như thể cô nói thêm câu nữa liền đánh chết cô. Tiếu Mạn Sinh vẫn là ngậm chặt miệng thì hơn.
Trước hết cô ở tại Lâm gia dán một lá bùa tại từ đường và bài vị của Lâm lão gia, sau đó nếu không được mới nghĩ tiếp cách nữa. Nhưng Tiếu Mạn Sinh hiểu cách làm của cô chẳng khác gì trị ngọn mà không trị được gốc. Oán khí chất chứa thành quỷ, trừ phi giải được oán này, nếu không phải hoàn toàn đánh tan hồn phách, còn lại không còn cách ngăn chặn nào khác.
Tiếu Mạn Sinh cùng Kỳ Tuyết ở lại Lâm gia ăn một bữa cơm trưa trong sự khiếp sợ run rẩy của tất cả mọi người. Mỗi lần Kỳ Tuyết hạ đũa một cái, người hầu liền run một lần, nàng vừa nhấc tay, ý lấy một chén trà liền dọa hai tỳ nữ ngã lăn ra đất ngất xỉu. Tiếu Mạn Sinh ở trong lòng vỗ bàn, lí nào lại vậy. Để kiểm chứng, cả buổi chiều cô lại dẫn Kỳ Tuyết đi lượn lờ xung quanh trấn một lần, thành công khiến cho cửa tiệm của cả trấn đều đóng cửa từ chối tiếp khách, hàng rong khênh đồ về nhà, nhà dân đến cửa sổ cũng không dám hé.
Thật sự chẳng khác nào nhìn thấy thổ phỉ cướp bóc cả!
- Nào, đừng khó chịu, ăn đi.- Kỳ Tuyết lấy một xâu kẹo hồ lồ của người bán hàng rong đi qua, đưa cho Tiếu Mạn Sinh.
- Mặt trời lặn rồi, nên về khách điếm thôi chứ?- Kỳ Tuyết giúp Tiếu Mạn Sinh sửa lại đầu tóc, hơi nghiêng người qua lau đi mồ hôi trên trán cô.
- Ta thật sự không hiểu người khác tại sao lại tránh ngươi như tránh tà vậy á. Người bình thường không nói, ngay cả người trong tu chân giới cũng vậy, vừa thấy ngươi liền đi đường vòng.- Tiếu Mạn Sinh cắn xâu kẹo hồ lô, vừa ăn vừa đặt câu hỏi.
Thật ra Diễm Tuyết Quân một không lạm sát người vô cớ như cha nàng, hai không bưng ổ cha như anh nàng, thật sự là một người hiếm có của giới ma tu, tại sao lại có nhiều người sợ nàng như vậy, đó cũng là điều kì lạ nhất từ khi Tiếu Mạn Sinh gặp Kỳ Tuyết đến giờ.
- Ta vốn không hay xuống núi, cũng không biết được nữa.- Kỳ Tuyết cúi đầu, che đi đôi mắt đạm mạc không hề có chút đau thương, nhẹ nhàng liếc về phía Tiếu Mạn Sinh một cái, giọng nói vốn bình thường chẳng hiểu sao có chút cô đơn:- Ngoại trừ tu hành, cũng không có quen biết với ai. Lần này ta cũng là vì xao động của nhân dân quanh đây mới xuống xem một lần. Thật không ngờ bản thân lại thành nữ ma đầu trong lời người khác.
Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu sau nhảy ra suy nghĩ, chẳng phải ta còn thấy ngươi cực kỳ hưởng thụ cảm giác vạn người e sợ, xa lánh đó sao. Nhưng nhìn bả vai rũ xuống của nàng, cô vẫn yêu lòng mà an ủi:
- Thanh giả tự thanh. Chỉ cần ngươi không làm, tất sẽ được minh oan.
Vấn đề mấu chốt chính là ngươi không có làm gì cả!
Kỳ Tuyết lặng lẽ ôm lấy Tiếu Mạn Sinh, gục đầu trên hõm vai cô. Vì Kỳ Tuyết cao hơn Tiếu Mạn Sinh, lúc vùi đầu vào cổ cô phải khom người xuống, giống như một động vật nhỏ làm nũng cọ trên người cô, Tiếu Mạn Sinh cũng thoáng chốc mềm lòng.
Tiếu Mạn Sinh đi dạo cả buổi chiều cuối cùng cũng có cảm giác kéo gần được chút tình cảm với Kỳ Tuyết, cảm giác ở bên nàng thoải mái hơn rất nhiều, giống như thời điểm cô ở bên cạnh Yến Luân vậy.
Nhưng mà, khi Kỳ Tuyết lần nữa đem lên một chén thuốc bổ, Tiếu Mạn Sinh vẫn đếch thể nào nhìn mặt nàng được.
Ngươi bảo ngươi không làm gì cơ mà? Ngươi bảo ngươi chỉ biết tu hành thôi mà, đồ phụ nữ tâm cơ?!
- Ngoan, uống đi, được không?- Kỳ Tuyết nhỏ giọng dụ dỗ.
- Ta không uống được không.
Tiếu Mạn Sinh bi thương đỡ trán.
- Tại sao lại không muốn uống? Chẳng lẽ ngươi sợ có độc sao?
- Không phải!
Tiếu Mạn Sinh cắn môi, sau đó quyết tâm hạ tuyệt chiêu:
- Không phải ta sợ có độc, chỉ là mỗi làn uống xong ban đêm ngủ thật trầm, nhỡ đâu có người muốn đến làm hại ta, ta cũng không biết, một mình ta ở nơi xa lạ, thật sự rất nguy hiểm không phải sao?
Kỳ Tuyết dường như cảm thấy lời này rất có lý, nghiền ngẫm suy nghĩ một lúc lâu. Sau đó nàng ngộ ra một điều, bỗng nở nụ cười:
- Vậy cũng dễ thôi. Như thế này đi, ta liền chuyển xuống ngủ cùng ngươi. Hai người đều là nữ nhân, cũng không cần ngại ngùng, vậy càng thêm an toàn không phải sao?
Tiếu Mạn Sinh: ???