Tiếu Mạn Sinh đối với nữ chính của tác phẩm này rất có hảo cảm.
Hạ Lan Thư Trúc là một nữ nhân xuất hiện mang theo một cái Hệ Thống đa chức năng. Vừa kiêm việc bài trừ bạch liên hoa, lại ôm theo cả chức vụ bạn tâm giao, thỉnh thoảng đi bán đa cấp cùng mai mối. Nếu như nói điều Tiếu Mạn Sinh ghét ở Hạ Lan Thư Trúc chính là, nàng ta lúc đầu cứ tâm niệm muốn nhận hưu thư của Lục Hải Sinh, cuối cùng lại yêu người phu quân hờ này lúc nào không hay. Mà người phu quân này sau này đem vợ lẽ về, làm ra mấy chuyện ngược luyến tàn tâm, đôi lúc đọc truyện mà Tiếu Mạn Sinh chỉ muốn bổ đầu Hạ Lan Thư Trúc ra xem trong đó có gì.
Là một người xuyên không, trước đó nghe nói nàng ta còn làm một quân nhân, vậy mà lại quấn quít mãi mấy chuyện yêu đương trăng gió, còn thiểu năng hơn cả hai người Tả Hữu hộ pháp nữa.
Nàng ta ra ngoài, bày mưu tính kế người khác trơn tru trót lọt, từ nữ phụ đến nam phụ, người qua đường cũng bị nàng hố một lượt, vậy mà đến trước mặt nam chính liền tắt tiếng.
- Vương Nhị tiểu thư... À không, có lẽ giờ phải gọi là Kim thiếu phu nhân chứ.- Lăng Minh Quang kính cẩn rót cho Tiếu Mạn Sinh một chén trà. Có lẽ là hắn sợ nếu để cho Vương Thúy Vân biết hắn hố chị gái cô thì sẽ xiên hắn mất.
Đó là Vương Thúy Vân, còn Tiếu Mạn Sinh đương nhiên sẽ không. Cô trân trọng những bộ não khiếm khuyết trên đời này, đâu nỡ làm gì hắn.
- Lâu chủ giao cho chúng tôi một ít nhiệm vụ, có lẽ đã làm ảnh hưởng đến Kim thiếu phu nhân nhiều. Tình dùng chén trà này thay rượu, kính người một chén, coi như tạ tội thay cho Hữu hộ pháp.- Tả hộ pháp Đoan Mộc Tình yêu kiều quyến rũ, nâng chén trà dâng lên trước mặt Tiếu Mạn Sinh.
Tiếu Mạn Sinh tự động dịch nghĩa câu nói này chính là, mong sau này gặp lại đừng đánh chết Lăng Minh Quang, ít nhất chỉ đánh gãy chân hắn thôi, còn để cho hắn hai tay mà thắp hương cầu nguyện tổ tông.
- Nghe danh Lâu chủ Bích Lạc Lâu đã lâu, chỉ mong một lần được diện kiến, thêm một vị bằng hữu, bớt một kẻ thù, lần này ta không lỗ. Tin ta đi, sau này ta nhất định sẽ diện kiến Lâu chủ của hai người, mong rằng lúc đó chúng ta vẫn sẽ giữ được tình hữu nghị này.- Tiếu Mạn Sinh nâng chén trà, chỉ nhấp một ngụm rồi để xuống mặt bàn, rời đi.
Đoan Mộc Tình và Lăng Minh Quang nhìn theo bóng dáng nàng. Người con gái mặc váy màu lục thẫm mân mê khăn tay, dung nhan yêu diễm tràn đầy nghi hoặc, hai hàng mày liễu hơi nhíu. Mà Lăng Minh Quang rõ ràng cũng đang nghiền ngẫm câu nói tối nghĩa kia của Tiếu Mạn Sinh. Đáng tiếc hai người họ đang nghĩ về hai việc khác nhau. Đoan Mộc Tình ngẩng lên nhìn Lăng Minh Quang:
- Ta nghe nói vị Kim thiếu phu nhân này là thay tỷ tỷ gả qua Kim gia, vậy nhỡ đâu tỷ tỷ nàng ta quay về muốn tiếp đoạn tình duyên này thì chẳng lẽ đá nàng ra chuồng gà à?
"..." Tiếu Mạn Sinh vừa kịp ra khỏi phòng trà dùng tinh thần lực nghe ngóng được, bước chân thoáng lảo đảo.
Vô tình nói toạc chân tướng rồi.
- Ta chỉ đang tính nếu nàng điều tra được ra ta hố tỷ tỷ nàng thì nàng sẽ đánh gãy cái chân nào của ta trước.- Lăng Minh Quang đáp lại một câu chẳng ăn nhập.
Tiếu Mạn Sinh: "..."
Cô sai rồi, nổi hứng tỏ vẻ thâm sâu khó lường làm gì chứ, hai người họ cũng đâu có hiểu đâu.
***
Chuyện Tiếu Mạn Sinh nói rằng bản thân sớm muộn sẽ gặp gỡ Hạ Lan Thư Trúc không phải nói điêu. Bởi vì một khoảng thời gian không lâu sau đó, Hạ Lan Thư Trúc sẽ bị gọi về kinh thành Kha Châu.
Nam chính Lục Hải Sinh là một mỹ nam thâm sâu khó lường. Hắn bắt tay với sư đệ Từ Hải là phản loạn ở Bắc Hải, mưu đồ lật đổ ngôi vua, tự mình xưng vương.
Tơ lụa Lục gia được vẫn các phi tần hậu cung ưa thích. Lần đó Liễu quý phi muốn tự tay thêu một bộ áo gấm để hoàng thượng mặc lúc vi hành thị sát dân chúng, vậy nên tỉ mỉ chọn trong số vải vóc đó một cuộn vải hoàng kim thượng hạng.
Lục Hải Sinh mỗi khi vận chuyển vải vóc vào cung đều để hạ nhân ướp một loại dược liệu giúp giữ mùi thơm lâu cho vải. Vậy nhưng hoàng thượng vô năng, không chỉ hèn nhát mà cơ thể cũng yếu nhược, luôn phải dùng dược liệu quý hiếm là cỏ Mãng Gia để điều trị. Từ Hải chính là đánh vào điểm này, tạo ra một loại hương liệu khắc chế cỏ Mãng Gia, thậm chí còn phản tác dụng biến cỏ Mãng Gia thành một liều kịch độc.
Hoàng thượng cảm động sự hiền lương thục đức của Liễu quý phi, vui vẻ khoác lên áo gấm đẹp đẽ, ngửi mùi hương an thần trên áo, thích chí lên kiệu rời cung.
Sau đó trở về thì chết queo.
Chẳng ai biết là loại độc nào hay ai ám toán Hoàng thượng. Có người nghi ngờ là mùi hương đậm đà mãi không phai trên vải vóc của Lục gia, Lục Hải Sinh giữ bộ dạng chính khí ngời ngời nhún vai, hương liệu an thần thôi mà, tại sao cung phi dùng đã mấy chục năm không chết, ông ta vừa ngửi cái đã thăng thiên.
Trong cung lúc này chia bè kết phải khắp nơi. Mọi người đều ủng hộ các vị hoàng tử khác nhau, mong người mình trợ giúp có thể lên ngôi. Các vị hoàng tử không phụ lòng cấp dưới, có vẻ cũng quên tiệt Phụ hoàng vì sao mà chết, chỉ bận đấu đá ai sẽ thành hoàng đế tiếp theo.
Thời điểm này rất thích hợp để quân phản loạn phất cờ làm phản. Từ Hải, với chức danh là một "tên giặc" trong mắt quan quân, chỉnh đốn đội ngũ, muốn một lần túm trọn cả kinh thành, lúc đó giang sơn đổi chủ, hắn liền có thể xưng bá một góc trời.
Ý đồ là thế, còn hiện thực tàn nhẫn giáng cho hắn một bạt tai.
Không chỉ Vương Thúy Vân thâm sâu khó lường, Vương viên ngoại vốn dĩ là một vị quan nhỏ hữu danh vô thực, thật ra lại cắm rẽ trong triều đình rất lâu rồi, lắc mình có kim bài mà hoàng thượng ban tặng, trợ giúp Nhị Hoàng tử lên ngôi vua, đá Thái tử và các vị hoàng tử khác xuống đài.
Pha lật kèo hoàn toàn phá hỏng suy tính của sư huynh đệ Lục Hải Sinh và Từ Hải.
Lúc đó hai người cũng không ngán, chỉ nghĩ lên một người lại giết một người, giết đến khi nào thiên hạ thành của họ thì thôi. Vậy mà không ngờ Vương viên ngoại càng tinh mắt hơn, đã nghi ngờ Lục Hải Sinh từ lâu liền nhân Tân Hoàng mở tiệc trong hoàng cung mà mời đôi phu phụ nhà họ Lục đến, để con gái Vương Thúy Vân thử thăm dò Hạ Lan Thư Trúc.
Ngày mà bọn họ gặp mặt cũng sẽ đến nhanh thôi. Chờ kinh thành qua một đợt biến động này, cô sẽ được diện kiến người phụ nữ mang danh ghen tuông bậc nhất kia.
Những ngày tháng sống trong phủ vẫn như cô hồn không hề có chút cảm giác tồn tại, ngay cả những hạ nhân cũng lờ Tiếu Mạn Sinh đi như không thấy, khi nhìn thấy vị biểu muội của phu quân cô thì lại xun xoe nịnh bợ. Tiếu Mạn Sinh an an ổn ổn làm một Kim thiếu phu nhân dịu ngoan, thỉnh thoảng bái kiến mẹ chồng, hỏi thăm trượng phu, lại đi châm chọc đả kích người biểu muội cầu mà không được biểu ca mình kia. May mắn Kim Tu Quân không có ý định lên giường với cô, nghĩ đến chuyện phải hầu hạ một nam nhân mà bản thân không có tí yêu thích nào trên giường, Tiếu Mạn Sinh thấy dạ dày hơi đau.
Nhắc đến nam nhân, Tiếu Mạn Sinh lại vô thức nghĩ về Tần Minh Tu. Thật ra, cô đối với hắn có sợ, nhưng lẫn trong đó còn có tò mò. Sợ vì hắn bệnh hoạn đến ghê răng. Tò mò vì hắn tại sao lại trở thành người như vậy. Mỗi một thế giới cô đều hận hắn đến nghiến răng, vậy nhưng rồi hiện tại lại nhận ra những cái chết của bọn họ đều do có bàn tay của người khác điều khiển. Không nói đến thế giới thứ nhất, Tần Minh Tu trong cái thế giới đó là thằng điên, cái thế giới máu tanh đó cô không muốn nhớ lại.
Sang thế giới thứ hai, hắn lại vì cô ngất đi mà bồi cả mạng mình ra làm lá chắn, tranh thủ từng phút để cứu mạng cô. Tiếu Mạn Sinh biết, thời điểm đó thì Tần Minh Tu đã gợi lên chấn động thật sâu trong lòng cô.
Thế giới thứ ba bi thảm hơn nhiều. Tần Minh Tu dùng đủ khuôn mặt, hình dáng đến gặp cô. Vậy nhưng thiên kiếp của hắn tuyệt không muốn liên lụy đến Tiếu Mạn Sinh. Hắn chỉ là muốn cô ở cạnh, kéo cô tránh xa khỏi đám dân chúng điên cuồng của trấn nhỏ. Hắn biết tất cả, lại không muốn để cô chứng kiến những điều ghê tởm đó, thậm chí đào cả tim của mình ra cho cô. Nếu không có sự động tay động chân của kẻ đứng phía sau, có lẽ khi hắn bị sét đánh chết xong, khi cả núi Diễm Tuyết bị san bằng thành bình địa, cô có thể sống tiếp một cuộc sống vô âu vô lo.
Tiếu Mạn Sinh tò mò hắn là có tình ý với cô hay chỉ là cô suy diễn quá nhiều. Nhưng phần tình ý này là nảy sinh từ đâu? Ngay từ lần đầu gặp gỡ, cô đã xiên chết Tần Minh Tu khi còn là cảnh sát...
Không đúng.
Tiếu Mạn Sinh ôm đầu.
Tiếu Mạn Sinh nhờ vào tinh thần lực nên rất nhạy cảm. Cô vậy nhưng mà nổi lên cảm giác, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau không phải là lần đó.
Không phải thế kỉ 21, cô không phải nữ sinh đại học, hắn không phải cảnh sát.
Tất cả mọi thứ đều có chút không chân thật, gợi cho cô một cảm giác.
Giống như tất cả những chuyện mà cô nghĩ là xảy ra ở thế giới thật đó, thật ra cũng chỉ là một thế giới ảo giống như những thế giới trong sách này.
Chẳng lẽ bọn họ ở một thế giới nào khác đã sớm quen biết sao?
***
Tiếu Mạn Sinh bị mớ suy nghĩ quẩn quây đến tận khi có thiệp mời nhập cung. Cô bắt buộc phải dẹp sang một bên, tập trung chào hỏi Hạ Lan Thư Trúc.
Trong truyện có nói Vương Thúy Vân là người có rất nhiều mối quan hệ tốt đẹp với cốt cán trong triều đình. Còn về việc tại sao một nữ nhân có thể có quan hệ rộng như vậy... Vì đẹp và có não á.
Vương viên ngoại rất tin tưởng nữ nhi của mình, nữ nhân nói chuyện với nữ nhân cũng dễ hơn, vậy nên mới dâng lên cao kiến cho Tân Hoàng để con gái thăm dò thử Lục phu nhân, tạo điều kiện để hai người đi dạo, tranh thủ moi thông tin từ miệng nàng ta.
Tiếu Mạn Sinh như mong đợi gặp được Hạ Lan Thư Trúc, đồng thời nhìn thấy Đoan Mộc Tình giả làm người hầu đi đằng sau nàng. Cô nháy mắt với Đoan Mộc Tình, ẩn ý là, đã lâu không gặp, lời ta nói rất đúng phải không?
Đoan Mộc Tình thầm nghĩ, vị Kim phu nhân này bị chuột rút một bên mắt sao?
- Lục phu nhân, ngươi sao vậy?
Thấy Hạ Lan Thư Trúc cứ nhìn đăm đăm mặt mình, Tiếu Mạn Sinh nhíu mày. Chẳng lẽ nàng ta nhận ra điều khác lạ? Nhưng mà cô còn chưa cố tình lộ ra sơ hở gì mà?
Tiếu Mạn Sinh quên mất rằng, sơ hở lớn nhất của cô chính là quên mất cái Hệ Thống thiểu năng trí tuệ trong nguyên tác.
Ngay thời điểm khuôn mặt Tiếu Mạn Sinh lọt vào trong tầm mắt, một màn hình trong suốt bắn ra hoàn toàn chắn hết tầm nhìn của Hạ Lan Thư Trúc.
Nền đen chữ đỏ, còn đặc tả hàng máu chảy xuống như đang miêu tả một thước phim kinh dị.
[Nhiệm vụ cao cấp: Diệt trừ nhân tố không xác định. Khóa mục tiêu: Vương Thúy Vân.]