Tiếu Mạn Sinh đối với khái niệm nam nữ luôn rất mờ nhạt. Ngay cả khi kết hôn với Kim Trọng thì cô cũng cảm thấy rất bình thường. Đã qua từ lâu rồi cái thời phụ nữ cả đời chỉ thờ một chồng.
Vậy nhưng, không cảm thấy lạ không đồng nghĩa với việc không thấy ngại.
Cô chỉ muốn đổi khung cảnh đẹp để nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, không ngờ vừa chớp mắt nhìn lại, Kim Trọng đã ngồi trước mặt cô từ khi nào, còn đang vừa lắc lư ngâm nga một câu thơ vừa thưởng thức rượu thơm như thế hắn mới là hoàng đế vậy.
Tiếu Mạn Sinh nhìn Kim Trọng, vô thức thốt lên:
- Ôi? Chồng cũ đấy à?
Chén rượu sóng sánh trên tay Kim Trọng dừng khựng lại. Hắn vừa nổi da gà với cách gọi của Tiếu Mạn Sinh vừa cảm thấy cổ lành lạnh, giống như một giây sau sẽ có người vặt đầu hắn xuống vậy.
Nhận ra mình lại nói linh tinh, Tiếu Mạn Sinh vội lấy lại tinh thần, nở nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn của Vương Thúy Vân:
- Xin lỗi, chỉ là không ngờ lại thấy Kim Thừa tướng ở đây.
Tiếu Mạn Sinh phe phẩy quạt, muốn quạt bay không khí xấu hổ giữa hai người.
- Ta có việc cần tìm Hoàng thượng, vô tình đi qua thấy Nhu phi nên tự ý đến hỏi thăm.
Ra là vô tình. Tiếu Mạn Sinh rũ mắt.
Vô tình đi một đường vòng lượn ra sau hậu cung rồi lại quay ngược lại. Là do hắn lạc đường hay rảnh rỗi đây.
- Thật ra thì người không cần phải băn khoăn về quãng thời gian người và ta từng chung sống dưới danh nghĩa vợ chồng đâu.- Kim Trọng bỗng mở lời.
Tiêu Mạn Sinh khó hiểu nghiêng đầu. Hắn đang nói đến chuyện gì vậy.
- Ta và Nhu phi có duyên không nợ, cứ coi như là bèo nước gặp gỡ. Hiện tại người đã là phi tần trong hậu cung, xin hãy cứ hết lòng phục vụ vì Hoàng thượng mà thôi.
Tần Minh Tu. Chắc chắn là hắn. Chén suop gà tâm hồn này chắc chắn là hắn kêu Kim Trọng đổ vào họng cô. Đây là một loại tẩy não khác à.
Tiếu Mạn Sinh dùng hết toàn bộ nhẫn nại vốn ít ỏi trong người để kìm chế còn quỷ đang muốn đánh cho Kim Trọng một trận lại. Cô thử sử dụng tinh thần lực để xem có kẻ nào đang nghe lén hay không, phát hiện ra không hề cảm nhận được chút chuyển biến nào. Cô chậc lưỡi, điều đó gián tiếp nói lên rằng Tần Minh Tu vẫn tiếp tục sử dụng thuốc làm tổn hại trí não cô.
Vậy đấy, trên đời này, cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử và tên đàn ông luôn miệng nói yêu mình cũng có thể là một thằng cha khốn nạn. Nghề hoàng đế chính là chức nghiệp thối nát nhất, loại người gì cũng làm được, không sợ khốn nạn nhất, chỉ có khốn nạn hơn.
Dù cho không sài được tinh thần lực nhưng giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ đã chết đi sống lại ba, bốn đời như cô vẫn giúp Tiếu Mạn Sinh phán đoán được rằng có kẻ đang ở xung quanh theo dõi.
Chuyện này cũng không thể trách Kim Trọng được, hắn chỉ là một thần tử, không thể cãi lệnh vua. Nhưng không trách không có nghĩa là cô dư lòng tốt tha thứ cho việc hắn đến trước mặt cô nói chuyện không đâu.
Tiếu Mạn Sinh đảo mắt, rũ mi, sóng nước trong mắt đã dâng như trực chờ rơi xuống.
- Nói bỏ qua là có thể bỏ qua được sao...
Tiếu Mạn Sinh len lén nhìn lên khuôn mặt đang tái xanh của Kim Trọng, cười trộm trong lòng, bên ngoài thì vẫn giữ vẻ sầu muộn như sắp khóc:
- Ta là người chàng rước lên kiệu hoa, là người chung chăn chung gối với chàng. Thì ra, có một mình ta là ngày đêm tưởng niệm chàng mà thôi...
Suốt quãng thời gian sau đó, Tiếu Mạn Sinh hoàn toàn nhập vai người phụ nữ đau lòng trước người tình bạc bẽo. Cô cũng chẳng nhớ mình nói gì nữa, chỉ nhớ rằng, lúc Kim Trọng xin cáo lui giống như đang chạy trốn, hai đầu gối hắn run rẩy đi còn không vững.
Lau nước mắt đang tuôn ra như suối, Tiếu Mạn Sinh hít hít mũi, thầm cười nhạo Kim Trọng. Chẳng hiểu sao mà cô có cảm giác cái bộ dạng sợ chết này của hắn vô cùng quen thuộc, giống như cô đã từng bắt gặp vô số lần vậy. Kim Trọng không hề ngu ngốc, đáng tiếc là hắn có một điểm yếu rõ mồn một, chỉ cần đánh vào đó là hạ được hắn dễ dàng.
- Em có vẻ rất vui nhỉ?
Bỗng một tiếng than nhẹ vang lên sau lưng cô. Tiếu Mạn Sinh nghiêng đầu, né đi hơi thở đang phả bên tai. Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt mà bây giờ cô không muốn gặp nhất. Đáng tiếc là dù cho không muốn gặp thì cô vẫn phải tỏ vẻ thân thiện với hắn.
Tiếu Mạn Sinh nghiến rằng mà vẽ ra nụ cười, quay người ôm chầm lấy Tần Minh Tu:
- Đương nhiên là vui rồi.
So với nụ cười miễn cưỡng của cô, nụ cười của Tần Minh Tu có thể nói là trăm hoa đua nở. Hắn thuận theo lời của Tiếu Mạn Sinh:
- Đúng vậy, gặp lại người chồng cũ ngày nhớ đêm mong đương nhiên là vui mừng rồi.
À.
Tiếu Mạn Sinh bơ đẹp lời móc mỉa của hắn, quay đi thơ thẩn ngắm cảnh mây trời. Kim Trọng vừa đi, Tần Minh Tu đã tới, làm như não cô dùng chỉ để trang trí vậy.
Tiếu Mạn Sinh ở trong lòng khắc sâu thêm câu nói, Tần Minh Tu là tên khốn nạn tận cùng.
***
Fact: Hình mẫu của Kim Ưu trong thế giới thứ nhất là con vịt này :)))