Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 67

Vân Di ngắm thân ảnh mình trong gương với bộ váy màu trắng thanh khiết, tao nhã, cô nhếch miệng lên cười nhàn nhạt. Từ tốn chỉnh lại bộ trang phục, bước ra ngoài, ngồi lên chiếc ghế gần đấy, nhân viên trang điểm từ đâu vội vàng đến gần bắt đầu makeup cho Vân Di.

Khá ưng ý với hình ảnh hiện tại của mình, Vân Di gật đầu ra hiệu cho nhân viên trang điểm lui ra ngoài, còn mình thì tự do chiếm đóng căn phòng trống.

" Tiểu Hắc " Vân Di lắc nhẹ chai nước, trong tay, điệu bộ rất ung dung, thầm gọi tiểu shota nhỏ " Theo như hệ thống thông báo cho tôi, có đúng là hôm nay nam chính sẽ xuất hiện không?"

" Kí chủ yêu quý của tôi yên tâm, máy tính chưa bao giờ sai " Tiểu Hắc chớp chớp mắt, gương mặt thể hiện rằng lời nói rất có chữ tín. Trong đó mười mươi là lấy lòng, vỗ mông ngựa.

Vân Di thở dài một hơi, ngao ngán, ngẩng đầu để tầm mắt rơi vào không gian chung. Sau khi lận đận tìm kiếm chút tin tức khó lên trời của Hạo Trạch. Cô đã quên béng mất mình có một phần mền hack siêu cấp lợi hại đó chính là Tiểu Hắc dễ thương.

Ấy vậy mà bấy lâu nay cô phải vất vả đi tìm Hạo Trạch hết cả hơi, không nhưng vậy hệ thống quân này còn không thèm lên tiếng nói cho cô một câu, mặc cho cô ra sức tìm. Hừ, hỏi xem Vân Di có tức đến nỗi thổ huyết không?

Tiểu Hắc mắt rưng rưng, lủi thủi một góc, trông đến đáng thương. Kí chủ, cô có hỏi đâu, giờ lại trách tôi là sao. Đấy là người ta có ý tốt cho cô để vận động sức khỏe cho mạch máu lưu thông mà.

Vân Di "..." đành tha cho con mèo nhỏ này một mạng vậy.

Haiz, không biết đã bao lâu cô chưa gặp được Hạo Trạch nhỉ?

Vân Di lấy tay đỡ trán, mệt mỏi đứng dậy. Lấy chiếc găng tay ở trên bàn đeo vào, tô thêm một chút son cho tươi tắn hơn. Vân Di nhẹ nhàng tháo chiếc dây buộc trên tóc mình, tùy ý để mái tóc được buông xõa kết hợp với khuôn mặt mĩ miều khiến cho cả gương mặt Vân Di quý phái đến lạ thường. Cảm thấy chuẩn bị xong xuôi Vân Di mới mở cửa, tiến bước đi.

" Vân Di, hôm nay toàn là những quan chức lãnh đạo cao trong nhiều nước đến đây. Cô nhất định phải thực hiện thật tốt đấy " Người quản lý đẩy ánh mắt đầy hy vọng lấp lành những ngôi sao, tín nhiệm phi thẳng sang cho Vân Di, chỉ thiếu thêm bật ngón tay cái nữa là đủ bộ.

Vân Di khóe miệng giật giật lấy vài cái, nho nhã trả lời " Chị đừng lo, lẽ nào thực lực của tôi, chị còn nghi ngờ?".

" Ấy ấy Vân Di, cô đừng hiểu nhầm, tôi chẳng qua là lo lắng cho cô sẽ hồi hộp khi tiếp gặp nhiều người quan trọng như thế thôi. Chứ tài năng của cô, chúng tôi ở đây đâu lạ gì nữa. Thôi tôi còn phải xử lí một số chuyện nữa, Vân Di cô cứ nghỉ ngơi đi nha" quản lý hấp tấp nói một lèo, xong nhanh chóng bỏ đi, để mặc cho Vân Di ở đấy tiếp thu.

Vân Di nhìn bóng người vừa chạy đi, tặc lưỡi một cái, nhiệt huyết a~

" Ayzaa, Vân Di, tôi không nghĩ là cô lại có thể chơi đàn piano thành thạo như thế đâu " Tiểu Hắc biến ra, xoay người ngồi bên cạnh Vân Di.

" Có gì đâu mà lạ " Vân Di thư giãn cái cổ đang mỏi, lười biếng đáp " Hồi trước, tôi có xuyên qua thế giới điện ảnh, đương nhiên sẽ bổ xug thêm kĩ năng phải thành thục mấy cái công cụ nhạc này rồi ".

Phải nói rằng, ở thời đại nào cũng vậy, con người ta đều rất ưa thích âm nhạc. Đặc biệt càng tân tiến bao nhiêu lại càng thích nhạc cổ bấy nhiêu.

Thành ra, việc am hiểu hay yêu thích nghe nhạc thời xưa như một cách thể hiện đẳng cấp của mấy người quý tộc.

Vân Di che miệng ngáp dài, chậc, rất may thay cho cô là việc chơi nhạc cụ đối với người thời phát triển công nghệ này rất quý hiếm. Thế là Vân Di đường hoàng mà được liệt vào danh sách đỏ, đem đi biểu diễn khắp nơi cho quý tộc trên trái đất. Và tất nhiên... trên hết vẫn là cô tự nguyện.

" Kí chủ... lát nữa gặp Hạo Trạch nhất định sẽ có kinh hỉ dành cho cô " Tiểu Hắc nhoẻn miệng, nháy mắt đầy bí ẩn rồi trốn mất.

Vân Di cười hờ hờ hai tiếng, không bận tâm lắm lời Tiểu Hắc vừa nói...

Ánh điện khắp sảnh lớn bỗng vụt tắt nhường đường cho ánh sáng chiếu lên trên khán đài. Một thân ảnh nhỏ bỗng xuất hiện lập tức thu hút được hết tất cả các mọi ánh nhìn xung quanh của người trong sảnh.

Cô gái cất bước nhỏ nhẹ, thánh thoát, kiêu sa tựa như những bước đi đều được các vị thần ưu ái rải những chiếc lông vũ nghênh đón. Chưa kể đến gương mặt khiến người ta say đắm không thôi, thậm chí có người còn tưởng tượng đằng sau cô gái ấy còn có đôi cánh trắng muốt phía sau. Tất cả đều giống như được thừa hưởng tình yêu của vị thần tối cao nhất.... đấy chính là... thiên sứ hạ phàm.

Vân Di ngồi xuống chiếc ghế ở chính phòng, ngón tay thon dài đưa lên bắt đầu lướt đi đầy điều luyện trên mặt phím đàn piano, cứ thế những giai điệu êm ái ngọt ngào vang lên làm cho tất cả mọi người mụ mị như đang thưởng thức âm thanh của tạo hóa.

Ở một góc tối của căn phòng, ánh mắt xanh lóe sáng, gắt gao nhìn không rời mắt người con gái từ khi xuất hiện đến lúc tỏa sáng như mặt trời. Vô thức đưa tay lên sờ ngực, trái tim đang đập loạn xạ. Khuôn mặt cứng đơ vốn không có thể hiện một chút cảm xúc nào... rốt cuộc cũng chịu cử động nhăn mày lại.... người ấy là ai? Tại sao lại khiến cho con tim mình run rẩy như vậy?
Bình Luận (0)
Comment