Editor: Bạch Diệp Thảo "Có chuyện gì?"
"Boss, Bắc tiểu thư bị Joseph bắt đi rồi."
Sắc mặt Hughes trầm xuống, "Tôi đã biết."
Anh ngắt điện thoại, cầm di động, gọi một cuộc điện thoại, "Tìm Joseph."
"Vâng."
Hughes nhìn quyển sách cô còn chưa đọc xong tên bàn, cầm áo khoác, đi thẳng. Nghênh diện là bí thư trưởng chuẩn bị gõ cửa.
Bí thư trưởng há mồm, còn chưa nói, thấy Boss sắc mặt âm trầm, tức khắc im miệng không dám nói một lời.
Hắn đành trơ mắt nhìn Boss bị bao phủ trong hàn ý rời đi.
Rất nhiều năm chưa từng thấy Boss như vậy, không biết lần này là ai có thể làm Boss tức giận như thế. Mặc kệ là ai, ngày lành của kẻ đó cũng chấm dứt rồi. Không đúng, là chuỗi ngày sống không bằng chết bắt đầu.
Bên kia, Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn ngồi sau xe, tay bị còng lại.
Joseph ngồi bên cạnh cô, mắt nhìn chằm chằm mặt cô, chậm rãi quét về phía dáng người lả lướt hấp dẫn của cô.
"Tôi rất tò mò, chúng ta không thù không oán, vì sao anh lại bắt cóc tôi?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.
Joseph nhìn cô gái này, rất khó có người phụ nữ nào đối mặt với tình huống này mà còn trấn định được như thế.
"Cái này thì phải hỏi Hughes Rockefeller."
Nghe được đáp án này, Bắc Vũ Đường chẳng ngạc nhiên chút nào.
Dù sao thì, hai người không thù hận gì, không đánh trống khua chiêng bắt cóc cô.
"Anh ấy?"
Nói đến Hughes, sắc mặt Joseph trầm xuống, "Đồ điên đó, hắn thu mua công ty của tao, nơi chốn chèn ép sinh ý của tao. Hắn không để tao yên, tao cũng không để hắn yên."
"Nghe nói mày là vị hôn thê của hắn, hắn coi mày như trân bảo. Nếu tao giết mày, hắn có đau đớn muốn chết không nhỉ?"
"Không đâu." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
"Vậy sao? Tao còn nghe nói, hắn vì mày, không tiếc uy hiếp Hertz, để lão ta tự mình huỷ dung con gái đấy." Joseph nói đến đây, nở nụ cười châm chọc, "Tao rất tò mò, mày có gì đáng để hắn làm thế."
Ánh mắt Joseph quét từ mặt cô xuống dưới.
"Tôi cũng muốn biết." Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười.
"Ngoại giới đều nói Hughes Rockefeller máu lạnh vô tình rơi vào bể tình. Mày nói một người máu lạnh, tận mắt thấy người con gái mình yêu chết trước mặt mình thì sẽ có phản ứng gì?" Joseph đã điên cuồng.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy hắn như thế, nhíu mày, "Anh hẳn nên bình tĩnh một chút. Nếu anh làm như vậy, anh cảm thấy anh ấy thật sự sẽ đau khổ và thương tâm sao?"
Joseph cười âm lãnh, "Đợi chút nữa thử xem chẳng phải là biết sao?"
Từ lúc hắn lựa chọn động thủ, hắn đã không còn đường lui.
Hắn quá hiểu Hughes Rockefeller là người như thế nào.
Hughes tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nếu Hughes muốn bức chết hắn, hắn lại kéo thêm cái đệm lưng, để tên Hughes kia đau khổ cả đời.
Đột nhiên, Joseph vươn tay muốn sờ mặt Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường nghiêng mặt tránh đi.
Joseph nhìn bàn tay thất bại của mình, nắm chặt cằm cô, bức bách cô nhìn thẳng hắn, "Vào tay của tao thì ngoan ngoãn nghe lời cho tao."
Ánh mắt hắn nhìn cô sáng ngời, thấp giọng nói: "Thật ra tao còn rất thích mày. Đáng tiếc, mày nhất định phải chết. Mày chết rồi, muốn trách thì trách mày là phụ nữ của Hughes Rockefeller đi."
"Mày biết không, tao ghét nhất là loại cao cao tại thượng như hắn. Vì cái gì mà hắn có thể tuỳ ý chèn ép công ty tao? Hắn nghĩ hắn là thượng đế chắc? Muốn người sống thì sống, muốn người chết phải chết."
Bắc Vũ Đường nghe hắn nói, cười lạnh trong lòng.
Kiếp trước, lúc đối mặt với nguyên chủ, chẳng phải mày cũng cao cao tại thượng, chưa bao giờ đặt cô ấy vào mắt sao? Muốn cô ấy sống thì sống, muốn cô ấy chết thì cô ấy phải chết. Giờ đến lượt mày gặp phải người mạnh hơn mà thôi, mày có tư cách gì mà nói những lời này.
Cô còn nhớ rõ, hắn từng nói với nguyên chủ, kẻ yếu chú định là phải nghe theo kẻ mạnh, không có quyền phản kháng.
Giờ đến lượt hắn biến thành "kẻ yếu", lại bắt đầu phẫn hận.
Đây không phải là quy tắc trong trò chơi của họ sao, không phải trước giờ mày thích chơi "cá lớn nuốt cá bé" sao.
Nhưng mà, cô rất thắc mắc, tại sao hắn lại đột nhiên xuống tay.
Bắc Vũ Đường không khỏi nhớ tới buổi tối mấy ngày trước, cái đêm gặp được Joseph.
Chẳng lẽ anh thật sự hành động?
Xe lướt qua thành thị, đi về phía vùng ngoại ô rộng lớn, đi khoảng nửa giờ thì dừng lại ở một nông trường.
Bắc Vũ Đường bị họ đưa vào kho hàng, mọi người đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch, chú ý nhất cử nhất động bên ngoài.
"Hẳn là hắn đang trên đường tới."
Joseph vừa dứt lời, người quan sát bên ngoài đã truyền tin tới.
"Có xe đang đến đây."
Joseph nghe vậy, không chút sợ hãi, ngược lại còn rất hưng phấn.
"Hắn tới nhanh thật." Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, "Xem ra hắn rất để ý mày."
Bắc Vũ Đường không cho ý kiến.
Bên ngoài rất nhanh đã truyền đến tiếng ô tô, chỉ chốc lát sau, một người đi từ ngoài vào, thân ảnh thon dài, một thân một mình đi về phía kho hàng. Người trong kho hàng dùng súng lục chĩa thẳng vào anh, giống như là gặp đại địch.
Joseph thấy anh tới, "Rốt cuộc mày cũng tới."
Hughes cũng chẳng nhìn hắn, ánh mắt dừng trên người Bắc Vũ Đường, thấy cô còn khoẻ mạnh thì mới dời mắt về phía Joseph, "Nói đi, yêu cầu của mày."
Joseph nhìn người đàn ông trước mắt, trước kia không có uy hiếp, giờ đã có.
"Yểu cầu của tao rất đơn giản, chính là muốn mày chết." Joseph âm lãnh nói.
Hughes đạm mạc nhìn hắn, mí mắt cũng chẳng nâng lên một chút.
Joseph thấy anh không tỏ thái độ, dí súng lục vào trán Bắc Vũ Đường, "Hôm nay mày không chết thì nó chết. Hai đứa chúng mày, chỉ có một đứa được sống."
Con ngươi u lãnh của Hughes nhìn chằm chằm khẩu súng đang đặt trên trán Bắc Vũ Đường, "Thả cô ấy ra."
Joseph nghe được câu trả lời này, bật cười ha hả, "Không ngờ a không ngờ, Hughes Rockefeller đại danh đỉnh đỉnh thế mà cũng có một ngày vì một người phụ nữ mà từ bỏ mạng sống của mình. Nếu không tận mắt nhìn thấy, tao thật sự không thể tin được."
Joseph cho tay sai một ánh mắt, người nọ ném một con dao tới trước mặt Hughes.
"Nhặt lên." Joseph chỉ huy.
Hughes nhìn hắn một cái, cong lưng nhặt con dao trên đất lên.
"Nhằm thẳng vào tim mày." Joseph ra lệnh.
Hughes đặt con dao trước ngực.
Joseph thấy anh nghe lời như thế, đáy lòng dâng lên khoái cảm vì trả được thù.
"Hughes Rockefeller, không ngờ mày lại nghe lời như một con chó." Joseph dùng ngôn ngữ ác độc nhục nhã.
Bắc Vũ Đường khẽ cau mày, nhìn Joseph đã lâm vào trạng thái điên cuồng, nói với Hughes, "Anh không cần quan tâm em, hắn sẽ không bỏ qua cho em."
Cô còn chưa nói xong, "bang" một tiếng, một bàn tay vang dội dừng trên mặt cô.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy mặt nóng rát đau đớn.
Ánh mắt Hughes trở nên âm trầm, "Mày động cô ấy."
Joseph khiêu khích: "Tao động nó thì sao, mày làm gì được tao?"
Nói xong, hắn giơ tay lên, một tát nữa dừng trên mặt Bắc Vũ Đường.
Hughes mân chặt môi, đồng tử hơi co lại.
Khi Joseph nâng tay lần thứ ba, một con dao hướng thẳng về phía hắn, trực tiếp đâm trúng bàn tay cầm súng của hắn. Chớp mắt khi con dao thoát khỏi tay Hughes, anh đã nhanh chóng di động.
Khi súng trong tay Joseph rơi xuống đất, Hughes cũng đã đến trước mặt hắn.
Joseph kinh ngạc nhìn anh, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Hughes khống chế.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, gần như chỉ là một cái chớp mắt, anh đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ. những người nhìn chằm chằm Hughes phản ứng lại thì cũng đã muộn rồi.
Bọn họ muốn nổ súng, nhưng mà kim chủ đã bị Hughes khống chế.
Joseph hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Mới nãy hắn vẫn còn là người chiếm vị trí chủ đạo, nháy mắt đã thành con cá nằm trên thớt của người ta.
"Hạ toàn bộ súng xuống." Hughes lạnh giọng ra lệnh.
Joseph lại gào thét ra lệnh cho đám người: "Không, giờ chúng mày mau nổ súng. Không cần để ý tao, giết chết chúng nó."
Đám người kia hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
"Giờ bản thân hắn còn khó giữ, các người chắc chắn muốn nghe lệnh hắn sao?" Bắc Vũ Đường nói, "Nếu Hughes chết, các người nghĩ gia tộc Rockefeller sẽ bỏ qua cho các người sao? Các người không để ý sống chết, vậy người nhà các người thì sao?"
"Nếu các người không muốn người nhà mình chôn cùng hắn, vậy thì nghe lời hắn, nổ súng với ba người bọn tôi đi."
Khi họ do dự, toàn bộ kho hàng đã bị bao vây.
Vô số người mặc đồ đen nhảy vào trong kho hàng, những người đó thấy họ vào, sôi nổi hạ súng xuống, hai tay đặt song song ôm lấy đầu đầu hàng.
Joseph thấy vậy, cả người đều trở nên dữ tợn.
"Tại sao lại như vậy!" Hắn không tin, muốn đồng quy vu tận để kết thúc.
Hắn rõ ràng nắm lợi thế quan trọng, vậy mà cứ như vậy bay mất.
Người đàn ông này thậm chí còn không cần dùng đến thủ hạ của mình, chỉ dựa vào bản thân đã cứu được người từ trong tay hắn, phá huỷ hắn.
"Hughes, mày chết không được tử tế."
Mấy người mặc đồ đen áp Joseph đi, hắn không ngừng giãy giụa, rít gào.
Một người đi lên trước, nắm hàm dưới của hắn, bẻ một cái, gãy hàm.
Hughes nhìn dấu ngón tay trên mặt cô, đáy mắt hừng hực lửa giận, "Đau không?"
"Vừa nãy hơi đau, giờ đỡ hơn nhiều rồi."
Hughes nhìn về phía Joseph, ra lệnh cho bảo vệ trưởng, "Đnừg để hắn chết quá nhanh."
Bảo vệ trưởng nghe vậy, hiểu ý anh, đây là muốn Joseph muốn chết cũng không xong.
"Vâng."
Hughes cầm tăm bông, cẩm thận bôi thuốc mỡ cho cô, động tác nhẹ nhàng chưa từng có, phảng phất như dưới tay là một món đồ sứ dễ vỡ.
Hughes nhìn mặt cô sưng đỏ, lửa giận càng cháy lớn, nhịn không được cầm di động, gọi một cuộc, người bên kia vừa nhận điện thoại, đã nghe được Boss lạnh lẽo ra lệnh.
"Đập nát hắn."
Người ở đầu bên kia hơi sửng sốt, lập tức đáp, "Vâng."
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Boss tức giận như thế.
Hắn vừa mới thấy điện thoại di động ngắt, đang định cất thì nó lại vang lên.
"Chặt tứ chi của hắn đi."
Ách......
"Vâng." Hắn lại cẩn thận đáp.
Di động vừa thả vào túi, nó lại vang lên, vừa mới nhấn nghe, đã lại nghe được tiếng Boss.
"Tôi muốn đích thân động thủ."
Hộ vệ trưởng đã không còn gì để nói, nhanh chóng đáp, "Vâng."
Boss đang giận đến mức nào cơ chứ, vậy mà lại muốn đích thân động thủ.
Hộ vệ trưởng nhìn Joseph đang không ngừng giãy giụa, thầm bi ai cho hắn. Hẳn là hắn còn chưa biết, ngày tháng sau này của hắn sẽ khủng bố như thế nào.
Nửa đêm, một bóng đen lén lút đi vào phòng, thấy bên cạnh cô có chỗ trống, thuần thục chui vào trong, động tác nhẹ nhàng, tốc độ lại không giảm. Trong căn phòng tối, đôi mắt đó sáng ngời, nhìn chằm chằm dung nhan đang ngủ của cô gái.
Hughes nhìn gương mặt hơi sưng đỏ của cô, mỗi lần nhìn thấy, lửa giận trong lòng của anh lại bốc lên.
Anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, cằm chống đầu cô, trong căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói u trầm của anh, "Sao này không cho em rời khỏi anh một bước."
Anh đã nhìn ra, cô gái nhỏ chỉ cần rời khỏi mình là sẽ bị thương.
Anh thật sự hận không thể nhét cô vào trong túi áo.
Đột nhiên, người trong lòng hơi động, làm anh sợ đến mức không dám cử động, lại thấy cô gái nhỏ xoay người, đầu cọ ngực anh.
Dường như cô tìm được tư thế thoải mái, vô ý thức lẩm bẩm một tiếng rồi lại nặng nề ngủ.
Hughes ôm cô, nhắm mắt lại.
- ---
Trên ban công, Bắc Vũ Đường đánh dấu x trên tên Joseph trong quyển vở. Dưới tên Joseph là đám cảnh sát "chính nghĩa" từng tổn hại tánh mạng nguyên chủ.
Điện thoại di động trên bàn vang lên, Bắc Vũ Đường ấn nghe.
"Alo."
Đầu bên kia nhanh chóng vang lên tiếng thám tử tư, "Bắc tiểu thư, mấy người cô bảo tôi điều tra đều đã bị cách chức. Gần đây họ rất xui xẻo, không phải nợ một khoản lớn cờ bạc thì chính là nháo ly hôn với vợ con."
Bắc Vũ Đường sửng sốt, hơi kinh ngạc.
Quá trùng hợp rồi!
"Thứ cho tôi nói thẳng, hẳn là họ đã đắc tội người nào đó. Bọn họ giờ đã nghèo túng đầu đường, nếu lúc này cô đi tiếp xúc với họ, có lẽ sẽ khiến người hiểu lầm, khiến cô bị liên lụy."
"Được, tôi đã hiểu. Cảm ơn anh nhắc nhở. Phiền anh cho tôi địa chỉ hiện tại của họ."
"Được, tôi lập tức gửi cho cô."
"Cám ơn." Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại.
Cô đánh một dấu hỏi chấm trên tên mấy cảnh sát kia.
"Đinh" một tiếng, Bắc Vũ Đường mở tin nhắn thám tử gửi tới.
Bắc Vũ Đường cầm di động, đi vào văn phòng, nhìn người đàn ông đang nghiêm túc làm việc sau bàn.
Cô ho nhẹ một tiếng, "Em muốn đi một chỗ một lát."
Người đàn ông đang xem văn kiện ngẩng đầu, "Chờ anh hai phút, anh đi cùng em."
Bắc Vũ Đường liên tục xua tay, "Không cần, em tự đi là được. Em sẽ về nhanh thôi."
"Anh đi cùng em."
"Lần này em tuyệt đối không để bản thân lâm vào nguy hiểm." Bắc Vũ Đường bảo đảm với anh.
Đáng tiếc, cô có bảo đảm thì đối với Hughes mà nói, nó cũng không đáng tin.
Mắt đen của Hughes nhìn cô chằm chằm, nói ra ba chữ, "Ngoan, nghe lời."
Hic, đây là coi cô thành trẻ con đó hả.
"Em......" Bắc Vũ Đường còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn vào đôi mắt không tán đồng của anh, chỉ có thể thoả hiệp, "Được rồi, em chờ anh."
Nửa giờ sau, hai người đi vào một quán bar, đầu ngõ quán bar có mấy người đàn ông đang say xỉn, lôi thôi lếch thếch ngã trên đống rác.
Bắc Vũ Đường nhìn qua, mơ hồ còn có thể nhận ra tên cảnh sát kia.