Editor: Bạch Diệp Thảo Trước sạp có mấy nữ tu, mấy người đang nhiệt liệt cò kè mặc cả với chủ quán, cuối cùng dùng mười khối linh thạch hạ phẩm mua con linh thỏ trong lồng đi.
Chủ quán nói với ba nữ tu sĩ kia, "Nơi này còn một con, ta bán tiện nghi cho các tiên tử, giá năm khối linh thạch thì thế nào?"
Mấy nữ tu nhìn con linh thỏ duy nhất còn lại trong lồng, bĩu môi, một nữ tu nói: "Con thỏ xám này có vẻ suy dinh dưỡng, làm gì đáng yêu chút nào đâu. Xem nó có vẻ không lâu nữa sẽ chết đúng chứ, ngươi có cho chúng ta cũng ngại nó xấu."
Chủ quán bị nàng ta nói thế cũng không giận, vẫn cười tủm tỉm, mãi đến khi năm người kia rời đi mới ngước mắt nhìn Bắc Vũ Đường, nhiệt tình nói: "Vị tiên tử này có nhìn trúng gì không? Nói trước, ta nhất định lấy giá ngài thấp nhất."
Bắc Vũ Đường không đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn vào đám trứng sặc sỡ kia. Khi tay nàng chạm vào vỏ trứng, nàng có thể cảm nhận bên trong có hơi thở mỏng manh, cảm giác đó rất kỳ diệu.
Trên thế giới này, có rất nhiều tu sĩ có linh thú của mình. Những linh thú này nếu không phải qua thuần phục thì chính là mua linh thú rồi lập khế ước, còn một cách khác là nhân lúc linh thú đó còn nhỏ, lập khế ước với nó.
Linh thú nhỏ bình thường rất dễ bắt, nhưng sau khi trưởng thành thì khó hơn nhiều, người bình thường cũng sẽ không mua, chỉ có đám linh thủ nhỏ moe mới được các nữ tu thích, mua về nuôi như linh sủng, giống như mấy nữ tu vừa rồi.
Linh thú nhỏ cao giai, vì được yêu thú cao giai bảo vệ, rất khó bắt. Một khi bắt được ra đều bị mọi người tranh đoạt, ra giá rất cao.
Đây là con đường thu linh thú của đại đa số, nhưng mà, còn một loại khác, đó chính là tự mình mua một linh đản, tự phu hoá, nhưng mà rất ít người làm vậy.
Thứ nhất là thời gian phu hoá không giống nhau, ngắn thì 3-4 năm, lâu thì mấy chục năm, thậm chí còn lâu hơn. Thứ hai là người mua linh đản còn chưa phu hoá xong thì có lẽ đã chết rồi. Thứ ba là không phải tự mình nhặt thì không phân biệt được đó là loại yêu thú nào.
Vì ba điểm trên, rất ít người nguyện ý tiêu số tiền này, không chắc đã có tác dụng, còn lãng phí thời gian trên người linh thú. Bọn họ tình nguyên tiêu một số tiền đến Thuần Thú các, mua một yêu thú đã được thuần phục rồi tiến hành lập khế ước.
Nàng nhìn những linh đản rực rỡ sắc màu này, cảm thấy khá có ý tứ, nên dừng chân nhìn kỹ.
Chủ quán thấy nàng cầm một quả linh đản màu trắng tuyết thì giới thiệu: "Ánh mắt tiên tử thật tốt, đây là một quả trứng của Hổ lang tam giai, là do ta cửu tử nhất sinh đoạt từ Vạn Thú Lâm ra. Nếu tiên tử thích, ta có thể bán cho ngài giá tiện nghi nhất."
Bắc Vũ Đường cảm nhận được hơi thở sinh mệnh trong quả trứng, không chút để ý hỏi: "Bao nhiêu?"
Chủ quán cười ha ha: "Không đắt, không đắt, 400 linh thạch hạ phẩm."
Nếu trứng này thực sự là trứng của Hổ lang tam giai, chỉ sợ hắn đã tự mình giữ lại dùng chứ không mang ra bán.
Theo ký ức của nguyên chủ, cơ duyên của nàng ấy nằm trong số những quả trứng này.
Bắc Vũ Đường đã biết là cái nào, nhưng không thể để đối phương nhận ra khác thường, chỉ làm bộ không để ý, nghe hắn báo giá, nhíu mày lại.
Chủ quán cũng là người thông minh, vừa thấy nàng nhíu mày thì lập tức nói: "Đương nhiên đây là giá bán cho các tu sĩ khác. Nếu không 200 linh thạch thì sao?"
Bắc Vũ Đường đặt quả linh đản trong tay xuống, không vội mở miệng mặc cả, chậm rãi xem những quả trứng khác, sờ từng quả, phát hiện trong rất nhiều quả trứng đều không có hơi thở, hiển nhiên là trứng chết.
Nếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ sẽ không dò xét ra, mua phải một quả trứng không có hơi thở tương đương ném đi mấy chục khối linh thạch."
Chủ quán là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, tất nhiên cũng rõ không ít trứng là trứng chết, nhưng lại cố ý thả xen vào, thật giả lẫn lộn.
Chủ quán thấy thái độ của Bắc Vũ Đường, trong lòng thầm suy nghĩ, có phải nãy mình ra giá cao quá nên doạ tiểu cô nương này sợ rồi không.
Hắn bày quán mấy ngày, hiếm lắm mới gặp được một người có hứng thú với trứng linh thú, hắn tất nhiên sẽ không thả nàng chạy, cho nên nói thêm: "Vị tiên tử này, ngài nhìn trúng những quả nào, giá cả có thể thương lượng."
Bắc Vũ Đường chọn nhặt, cuối cùng đặt ba quả trứng trong tay, một quả là quả linh đản màu trắng lúc trước, hai quả còn lại là màu lam và màu vàng, nhìn bề ngoài thì là những quả trứng màu hình dạng giống nhau.
Ba quả trứng linh thú này, có một quả là trứng của Hoả Kỳ Lân.
Hoả Kỳ Lân chính là kỳ lân có được huyết mạch của thượng cổ thần thú kỳ lân. Tuy huyết mạch hiện tại đã thưa thớt, nhưng chỉ cần linh thú kế thừa được một xíu huyết mạch thượng cổ thôi thì bản lĩnh đã có thể thông thiên địa rồi.
Càng đừng nói quả trứng này có 80% huyết mạch, độ trân quý có thể nghĩ.
"150 khối linh thạch, ba quả trứng này."
Chủ quán hơi kinh ngạc nhìn nữ tử biết ép giá này, kinh ngạc ngắn ngủi qua đi thì lập tức lộ vẻ khó xử, "Vị tiên tử này, đó là linh đản của Hổ lang tam giai, cái này cũng là giá thấp nhất rồi, huống chi giá của hai quả trứng khác cũng không phải như vậy."
Bắc Vũ Đường lót lót quả trứng linh thú màu trắng, "Vị đạo hữu này, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, cái này là gì thì đạo hữu tự hiểu. Còn giá này là giá cao nhất ta có thể trả rồi."
Sắc mặt quán chủ thay đổi mấy lần, sau đó cười haha, "Vị đạo hữu này, giá này thật sự là thấp. Những quả trứng này phu hoá ra được còn tốt hơn từ Thuần Thú các mua ra. Bồi dưỡng từ nhỏ thì ăn ý, trong chiến đấu thì đó là một điểm mạnh, nói vậy tiên tử cũng hiểu, nhiều một phần sức mạnh, chính là thêm một bùa bảo mệnh. Tiên tử ra giá 150 khối linh thạch, còn không bằng một nửa giá linh thú thấp giai nhất trong Thuần Thú các, giá thật sự là......"
Sau đó hắn không nói nữa, trực tiếp lắc đầu với Bắc Vũ Đường.
Chủ quán này khá có ý tứ, bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ luyện đến lô hoả thuần thanh. Chỉ nói điểm tốt của linh đản, không đề cập đến nếu không phu hoá thành công, những linh thạch kia là ném đá trên sông.
Mua linh đản giống như đổ thạch, không đến phút cuối cùng, ai cũng không biết bên trong có cái gì. Nếu bạn dám đánh cược, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý ném đá xuống sông.
Bắc Vũ Đường làm một thủ thế, nhẹ giọng nói: "200 linh thạch."
Chủ quán lộ vẻ khó chịu, Bắc Vũ Đường cũng không vội, quay mấy quả trứng trong tay.
Cuối cùng chủ quán cắn răng, tựa như nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích, nói: "200 linh thạch đi. Nếu lần sau tiên tử lại tới mua linh đản, nhớ tới đây là được."
Bắc Vũ Đường mỉm cười gật đầu, vứt một túi linh thạch cho chủ quán, thuận tay để ba quả trứng linh thú vào túi trữ vật. Đúng lúc nàng chuẩn bị đi, con linh thỏ trong lồng sắt kêu y y ô ô, đôi mắt ướt đẫm, vô cùng đáng thương nhìn nàng.
Dáng vẻ như là nó là đứa đáng thương bị người ta vứt bỏ vậy.
Vừa nãy mấy nữ tu mua linh thỏ đi, khinh thường nhìn nhóc con này, nàng đã thấy nhóc con lộ vẻ ảm đạm. Lúc này thấy nó như thế, nàng có hơi không đành lòng.
Chủ quán nhãn lực khá kinh người, thấy nàng có hứng thú với linh thỏ, cười nói: "Nếu tiên tử thích, linh thỏ này tặng tiên tử đi."
Con linh thỏ này là nhặt được trên đường, lúc đầu còn tốt, không ngờ càng ngày càng suy yếu. Nhìn nó lúc này, không bao lâu nữa sẽ về chầu trời. Dù sao cũng không bán được, chi bằng đưa một cái nhân tình đi.
Bắc Vũ Đường lấy năm khối linh thạch trong túi trữ vật ra ném cho chủ quán, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ôm con linh thỏ xám xịt kia vào lòng.
Con linh thỏ dường như cảm nhận được thiện ý của Bắc Vũ Đường, đôi mắt ngăm đen sáng ngời, đầu nhỏ thân mật cọ vào lòng bàn tay cô.
Bắc Vũ Đường cẩn thận để quả trứng trắng vào nhẫn trữ vật, còn quả trứng vàng và lam thì cầm trong tay thưởng thức, không để chúng nó vào nhẫn.
Không có người làm phiền ở đây, Bắc Vũ Đường lại có hứng đi dạo. Nàng bắt đầu chậm rãi đi qua mấy quầy hàng, rất nhiều quầy hàng đều bị chen kín người, có quầy hàng lại không nhiều lắm, trong đó có một nữ hài trông mong nhìn đám người lui tới, mỗi tu sĩ thấy đồ bày trước mặt cô bé thì đều vội đi qua, không hề ngừng chân.
Bắc Vũ Đường quét mắt qua, những hòn đá cỡ nắm tay trong suốt toả ra ánh sáng lập loè loá mắt dưới ánh nắng.
Nếu nàng không nhìn lầm, đó chính là kim cương.
Viên kim cương lớn cỡ nắm tay làm nàng hơi kinh ngạc.
Kim cương này ở vị diện trước là rất có giá, nhưng trong giới Tu Chân thì lại chẳng có tác dụng gì.
Bắc Vũ Đường đặt kim cương vào lòng bàn tay, mỉm cười nhìn nữ hài kích động trước quầy hàng, "Bán thế nào?"
Nữ hài rất sợ tu sĩ vất vả lắm mới chờ được này chạy đi, vội nói: "Chỉ cần hai khối linh thạch."
Bộ dnasg khiếp nhược mang theo sự cẩn thận làm Bắc Vũ Đường nhìn mà sửng sốt.
Nữ hài thấy nàng không lên tiếng, nghĩ nàng chê đắt, cắn răng nói: "Một khối linh thạch cũng được."
Nữ hài khoảng chừng tám chín tuổi, trên người không có linh lực, là một phàm nhân. Trong chợ có không ít phàm nhân sinh sống, những phàm nhân này đều là những người làm tạp sự giúp tu sĩ.
Phàm nhân ra bày quán lại càng ít thấy. Bởi vì đồ của phàm nhân, tu sĩ căn bản chướng mắt. Trong mắt phàm nhân có lẽ là bảo bối, nhưng trong mắt tu sĩ thì không.
Đồ vật tu sĩ cần, phàm nhân rất ít khi có được. Càng đừng nói là bày bán ở đây."
"Vật như vậy, muội còn có không?"
Nữ hài lắc đầu nói: "Thứ này là ca ca muội nhặt được ở lòng suối nhỏ, chỉ có một thôi."
Bắc Vũ Đường nhìn đủ mọi màu sắc đá ở quầy hàng, dùng thần thức đảo qua, phát hiện bên trong hai cục đá vậy mà lại có màu xanh biếc.
Khối ngọc thạch kia, là đế vương lục!
Đây là châu báu trong mắt người trần, nhưng đối với tu sĩ họ thì không đáng một đồng, tất nhiên sẽ không có tu sĩ ghé thăm.
Bắc Vũ Đường chưa nói tới thích, nhưng cũng chuẩn bị mua.
Đơn giản là người bán đang rất cần nó.
Bắc Vũ Đường sờ qua những tảng đá rực rõ, lấy hai khối có đế vương lục, cầm ba viên trong tay, hỏi: "Tổng cộng là bao nhiêu?"
Nữ hài thấy nàng không vì giá cao mà rời đi, rất vui vẻ, "Ba khối linh thạch."
Bắc Vũ Đường không mặc cả, trực tiếp đưa cho nữ hài năm khối linh thạch. Nữ hài lại sửng sốt, trả hai khối linh thạch dư lại cho nàng, "Tiên nữ, ngài trả thừa."
Tâm tính của nữ hài này rất tốt, nàng cười nói: "Mấy thứ này đáng giá như vậy, muội giữ đi."
Nữ hài thấy vậy, ôm năm khối linh thạch vào lòng như ôm bảo bối.
Khi Bắc Vũ Đường chuẩn bị xoay người rời đi, con thỏ xám luôn uể oải ỉu xìu trong lồng sắt nôn nóng cạy lồng sắt, có vẻ như muốn lao ra.
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn nhãi con này.
Thỏ xám thấy chủ nhân nhìn mình, kêu chít chít với nàng, chân trước cào lồng sắt, ánh mắt thường thường nhìn về phía mấy cục đá rực rỡ sắc màu vô dụng trước quán của tiểu cô nương.
Bắc Vũ Đường thầm rùng mình, thả linh thỏ ra, con linh thỏ chạy vội lên quầy hàng, bắt đầu gặm mấy hòn đá nhỏ màu đỏ vào bụng.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, cầm hòn đá màu đỏ, cẩn thận đoan trang nhìn cũng không nhìn ra có gì khác biệt.
Nữ hài kinh ngạc nhìn con linh thỏ xám xít, đôi mắt tràn đầy tò mò.
Linh thỏ chỉ ăn cục đá đỏ, những cục đá khác thì không chịu chạm vào.
Đến khi nó ăn hết toàn bộ đá đỏ trong cửa hàng, nó trông mong nhìn cục đá trên tay Bắc Vũ Đường, "Nhóc muốn ăn?"
Linh thỏ kêu chít chít hai tiếng.
Thật là một con thỏ có linh tính, nàng thả viên đá đỏ cho nó. Nó lập tức ngậm vào miệng, bép cái nuốt luôn. Ăn xong, linh thỏ thoả mãn bò về lồng sắt, nhắm mắt ngủ.
Bắc Vũ Đường nhìn nó như thế thì thấy buồn cười, quay đầu nhìn tiểu cô nương, "Vừa nãy con thỏ của ta ăn những cái kia cần bao nhiêu linh thạch?"
Nữ hài liên tục xua tay, "Không cần, vừa nãy đã đưa đủ rồi."
Bắc Vũ Đường lấy một khối linh thạch trong túi đặt vào tay nữ hài, "Cầm đi."
Đúng lúc này, sau lưng nàng vang lên tiếng Tất Tư Vũ.
"Vũ Đường sư tỷ, cuối cùng cũng tìm được tỷ."
Mười lăm phút trước, Tất Tư Vũ mua đồ xong thì chạy về quán trà. Ả không thấy Bắc Vũ Đường thì rất khẩn trương, cũng mặc kệ Bách Lý Tầm Phong, bắt đầu tìm nàng khắp đường cái.
Bách Lý Tầm Phong bảo ả không cần vội như vậy, ả cũng không nghe vào.
Bách Lý Tầm Phong thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ, càng yêu thích sự thiện lương tốt đẹp của ả, cũng bất mãn với vị hôn thê không nói một câu đã chạy đi làm người khác lo lắng kia.
Gã cảm thấy nàng quá tuỳ hứng, hoàn toàn không để ý cảm thụ của những người khác.
Tất Tư Vũ nhìn thấy Bắc Vũ Đường thì vội vàng xông tới.
Ả nhìn về phía sạp trước, thấy sạp kia không phải sạp mua trứng linh thú thì mất mát. Khi nhìn vào quả trứng linh thú Bắc Vũ Đường cầm trong tay, mắt ả lập tức sáng ngời.
Đáng chết, nàng lại mua xong rồi!
Tất Tư Vũ nhìn hai quả trứng trong tay nàng, trong mắt là ngọn lửa cháy bỏng.
Một trong số đố chính là Hoả Kỳ Lân trong truyền thuyết, đó chính là thượng cổ thần thú, nếu ả có được một con Hoả Kỳ Lân như vậy, vậy có nghĩa là có thêm sức mạnh của một tu sĩ Đại Thừa kỳ!
Ánh mắt Tất Tư Vũ nóng rực nhìn hai quả trứng, ả nên lấy được hai quả trứng này từ tay Bắc Vũ Đường bằng cách nào đây?