Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 145

Editor: Bạch Diệp Thảo

Quỷ Lão Nhị phản ứng nhanh nhất, lấy pháp khí ra chặt đứt tay mình, chỉ là lúc hắn chặt đứt xong, một màn kinh hoàng đã xảy ra.

Toàn thân Quỷ Lão Nhị như bị vô số mạch máu cắm vào, máu đỏ tươi thoát khỏi cơ thể hắn.

Quỷ Lão Nhị hoảng sợ hét lên một tiếng, "A!"

Mấy phút sau, thân thể Quỷ Lão Nhị lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà trở nên khô khốc, cuối cùng chỉ còn lại tấm da bọc xương, cùng đôi mắt trừng lớn khủng bố.

Mấy người thấy thảm trạng của hắn, sợ tới mức không dám dùng pháp khí cắt tay mình để trốn tránh nữa mà là công kích vào thạch quan.

Bắc Vũ Đường cũng bị một màn vừa xảy ra doạ.

Nàng bỗng thấy may mắn, may mà mình chưa tự chặt đứt tay để tự bảo vệ mình.

Nếu không, kết cục của Quỷ Lão Nhị chính là của nàng.

Công kích của sáu người hoàn toàn vô dụng.

Phàm là người trong thạch thất đều trở thành đồ ăn của thạch quan, tuỳ nó xâu xé.

Làm sao bây giờ?!

Đây là câu hỏi của tất cả mọi người.

Công kích không có tác dụng, lại không thể tự hại mình để trốn thoát, chỉ có thể mặc nó hút máu như thế. Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn họ cũng sẽ giống Quỷ Lão Nhị, trở thành cái xác khô da bọc xương.

"Hệ thống, có cách nào thoát khỏi nó không?"

Thời khắc mấu chốt, Bắc Vũ Đường xin sự giúp đỡ của hệ thống.

Minh không chút hoang mang trả lời, [Để nó hút đủ rồi sẽ thả các người.]

Đm! Chờ nó hút đủ rồi, nàng còn là người à.

"Không có thương phẩm nào có thể thoát khỏi nó sao?"

[Có. Nhưng số điểm hiện tại của ký chủ không thể trả.]

"Ta có thể ghi nợ."

[No. Vị diện nhiệm vụ trước của ký chủ thất bại, độ tin cậy kém, không có quyền ghi nợ.]

Bắc Vũ Đường tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đáng chết, chẳng lẽ nàng phải chết ở đây?

Nhiệm vụ này lại thất bại nữa?!

Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường chú ý tới phần lớn phù văn điêu khắc trên thạch quan đã bị nhuốm máu, chỉ còn một phần nhỏ chưa bị nhuốm.

Chẳng lẽ chờ đến khi toàn bộ phù văn nhiễm máu đỏ là lúc nó hút đủ?

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn sáu người, tốc độ chảy máu của họ rõ ràng nhanh hơn mình. Nàng còn phát hiện, tu vi càng cao, tốc độ bị hút máu càng nhanh.

Thạch quan này cũng kén ăn ghê cơ, thích ăn tu vi cao.

Bắc Vũ Đường lần đầu tiên cảm thấy tu vi thấp là một chuyện tốt.

Phù văn trên thạch quan lấp loá càng mạnh, mà mấy vị tu sĩ Kim Đan kỳ, mắt thường có thể thấy thân thể họ trở nên khô khốc, mà Bắc Vũ Đường cũng cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi nhanh hơn.

Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy choáng váng, bóng tối đánh úp về phía nàng, bên tai là tiếng kêu thảm thiết của mấy tu sĩ Kim Đan kia, cùng với tiếng thạch quan chấn động.

"Ầm ầm ầm", toàn bộ thạch thất dường như đang run rẩy.

"Xoạch" một tiếng, tay của Bắc Vũ Đường tách ra khỏi thạch quan, sáu người kia cũng rơi mạnh từ trên không trung xuống. Mấy người tìm được đường sống trong chỗ chết thấy thạch quan kia dần bay lên, một uy áp khủng bố từ đó thổi quét qua, trầm trọng, áp lực, hô hấp của mấy người cứng lại, thân thể tựa như bị Ngũ Chỉ Sơn đè nén, không thể nhúc nhích.

Toàn bộ thạch thất đều rung mạnh, chấn động khiến mấy người hộc máu.

Họ không biết rằng, giờ phút này toàn bộ động vật trong vạn thú lâm đều đang kêu gào, âm thanh ngập trời. Những tu si săn thú trong Vạn Thú Lâm bị một màn bất ngờ xảy ra này làm kinh hãi.

Ở Thiên Tử Phong xa ngàn dặm, Thương Quyết nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra.

Y che ngực lại, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Vạn Thú Lâm.

Kẻ kia, muốn xuất hiện rồi!

Trong thạch thất, thạch quan trên không đang tản ra một đoàn sương mù màu đen, bao phủ toàn bộ thạch thất, toàn bộ không gian chìm trong một mùi gay mũi, không khí chung quanh như ngưng thực, hình thành một lốc xoáy lớn. Thân thể đoàn người bắt đầu vặn vẹo, tựa như sắp bị người xé rách, mà họ còn không thể dùng linh lực ngăn cản uy áp khủng bố kia.

Màn sương đen dần biến mất... Mọi người nhìn lên không trung, trên vách đá xuất hiện một bóng người thật lớn hiện ra từ trogn sương đen.

Một thân ảnh cao dài đi ra từ màn sương, lăng không mà đi, trường bào đen không gió tự bay, vạt áo phấp phới, sức mạnh khủng bố tràn ngập toàn bộ không gian, giơ tay nhấc chân đều có thể cảm thấy được khí thế bễ nghễ thiên hạ của người này.

Sương đen tan hết, một gương mặt lạnh lùng lộ ra hẳn, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen thâm thuý như vực sâu vô tận, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo âm u từ đôi mắt đó.

Y mắt lạnh bễ nghễ nhìn một đám người ngây ra như phỗng phía dưới, khi nhìn đến Bắc Vũ Đường, đôi mắt lạnh lẽo ấy hơi nheo lại, khuôn mặt băng sương lộ ra một biểu tình giống như là hoang mang.

Thân thể họ như bị định lại, không thể nhúc nhích, nam tử chậm rãi rơi xuống, từng bước một đi về phía Bắc Vũ Đường, càng bước càng nhanh, chỉ chớp mắt đã đứng trước mặt Bắc Vũ Đường.

Y cúi người lại gần nàng ngửi ngửi, đôi mắt khép lại như hưởng thụ.

Y nhìn nàng từ trên cao, lạnh lẽo mở miệng, "Là ngươi giải phong ấn."

Bắc Vũ Đường nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của y, chỉ cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng sự quen thuộc chỉ trong nháy mắt, dường như đó chỉ là ảo giác của nàng.

"Đúng." Bắc Vũ Đường đáp lại theo bản năng.

Nếu nói ai là người đầu tiên dùng máu nuôi y, vậy thì người đó chính là nàng không thể nghi ngờ.

Nam tử thi ân nói: "Nể mặt ngươi cởi bỏ phong ấn cho bản tôn, đặc ban ngươi là nô bộc cho bản tôn."

Bắc Vũ Đường sửng sốt, hơi hoài nghi tai mình bị ảo giác.

Nam tử nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, trong mắt y đó là bộ dáng hạnh phúc đến choáng váng.

Thấy nàng nửa ngày vẫn không đám lời, mày kiếm của y hơi nhíu lại, đại phát từ bi nhắc nhở, "Còn không mau khấu tạ."

Bắc Vũ Đường nghe vậy thì cũng hồi thần.

Không phải nàng nghe lầm, mà nam nhân quỷ thần khó lường này thật sự muốn nàng làm nô bộc cho y.

Đây là cách y báo đáp ân nhân?!

Nếu thế thật thì nàng cũng không hiếm lạ.

Bắc Vũ Đường dùng một loại ngữ khí rất uyển chuyển nói: "Tôn giả, ta không cầu ngài báo đáp."

Nam tử nguy hiểm nheo mắt lại, khoé môi gợi lên nụ cười lạnh tà tứ, "Nga, vậy sao. Xem ra ngươi chuẩn bị giống bọn họ rồi."

Nói xong, bạch y lão giả bị một đoàn khí đen quấn lấy, lão ta kêu thảm thiết thê lương. Sau khi âm thanh đó biến mất, chỉ còn lại một đống xương trắng rơi xuống, lúc chạm xuống đất thì hoá thành tro tàn.

Bắc Vũ Đường kinh hãi.

Triệu Du Mị phản ứng lại đầu tiên, tiến lên quỳ xuống dập đầu với nam tử, giọng nói vội vàng khẩn thiết, "Tôn giả, ta nguyện ý trở thành nô bộc của ngài."

Mấy người khác phản ứng lại đều mau chóng chạy tới biểu lộ sự chân thành.

"Tôn giả, ta cũng có thể."

"Tôn giả, ta nhất định làm tốt hơn bọn họ."

"Tôn giả......"

Nam tử hơi nhếch mày, khoé môi lãnh ngạnh nhả ra hai từ lạnh lẽo: "Lưỡi khô."

Giây tiếp theo, Trình Quang giống bạch y lão đạo, nháy mắt hoá thành tro tàn, thần hồn câu diệt.

Nam tử quét ánh mắt tà tứ về phía Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên, sau đó một đoàn khí đen bao lấy toàn thân nàng, linh khí vốn chẳng nhiều lắm nháy mắt bị hút khô.

"Ta... Ta nguyện ý... Trở thành nô bộc của ngài." Trước khi sinh mệnh bị hút khô, Bắc Vũ Đường dùng toàn bộ sức lực hô lên câu này.

Nam tử lạnh giọng hừ một tiếng, tay nhẹ nhàng vung lên.

Thân thể của nàng bị ném ra xa, va mạnh vào tường rồi rơi xuống đất. Nàng chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân sắp bị lực lượng cường đại kia dập nát.

Y rời mắt khỏi nàng, nhìn về phía năm người còn lại.

Mặc kệ là ai, đối mặt với y đều sẽ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, đó là sự sợ hãi trời sinh với cường giả.

"Vút" một đoàn khí đen quấn lên người Triệu Phương Hải, không đợi hắn mở miệng xin tha, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, thân thể hắn nháy mắt trở thành tro tàn.

Mấy người khác thấy thế thì bất chấp vội chạy về phía cửa.

Nam tử cũng chẳng vội vã động thủ, cứ nhìn họ biến mất trước mắt mình.

Bắc Vũ Đường nghe được giọng nói lạnh lùng của y vang lên trong thạch thất an tĩnh.

"Mấy con kiến mà cũng vọng tưởng trốn thoát khỏi tay bản tôn."

Sau khi y nói xong, Bắc Vũ Đường nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết từ ngoài truyền vào, âm thanh xuất hiện bốn lần. Bảy người vừa rồi còn không ai bì nổi giờ đã trở thành vong hồn.

Không đúng, hồn cũng không còn, vĩnh viễn không thể hồi sinh.

Sau khi xử lý xong mấy người kia, nam tử nhìn về phía nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, quần áo chật vật, sâu trong đôi mắt đen là sự ghét bỏ chẳng thèm che dấu.

Một ánh sáng hướng về phía Bắc Vũ Đường, một cái bình sứ trắng ngà dừng trong tay nàng.

"Thu thập sạch sẽ, người của bổn tôn không thể xuất hiện rác rưởi."

Excuse me, rác rưởi?!

Gân xanh trên trán Bắc Vũ Đường nhảy lên một cái.

Kẻ thức thời là tang tuấn kiệt, nàng nhịn!

Bắc Vũ Đường mở bình sứ, một cỗ khánh hương xông thẳng ra. Viên đan dược giống như trân châu rơi vào tay nàng, không phải nói cũng biết là đồ tốt.

Nàng không nói gì, nuốt viên đan dược vào bụng.

Đan điền khô khốc như được kích hoạt, từng luồng linh khí như nước biển chảy ngược vào đan điền. Da thịt vàng như nến vì mất nước giống như là mảnh đất cạn khô của Bắc Vũ Đường như đón được mưa về, nháy mắt trở nên oánh nhuận.

Bắc Vũ Đường không ngừng hấp thu, nhìn đan điền được rót đầy. Khi đan điền bị linh khí rót đầy, nàng muốn ngừng lại, nhưng lại phát hiện linh khí vẫn tràn vào như đê vỡ.

Nếu tiếp tục như vậy, đan điền của nàng sẽ quá căng mà nổ.

Nam tử tất nhiên chú ý tới nàng dị thường, khi nàng ngốc nghếch nuốt viên Cửu Chuyển Đan vào thì y đã đoán được kết quả này, chỉ là y không nói, lạnh nhạt nhìn nàng nuốt.

Nam tử ngồi một bên điều tức, ngẫu nhiên sẽ dùng thần thức quét qua Bắc Vũ Đường, sắc mặt nàng từ hồng nhuận dần trở nên xanh tím, sau đó máu tươi nhè nhẹ rỉ ra từ lỗ chân lông.

Với cái tốc độ này, nàng sẽ nhanh chóng bị căng bạo vì linh khí.

Nam tử hờ hững nhìn, căn bản không định ra tay.

Bắc Vũ Đường cũng hiểu tình hình nguy hiểm của mình hiện tại, nếu cứ mặc kệ thế này, sớm muộn gì mình cũng không chơi nổi nữa.

Nàng bắt đầu đánh sâu vào Kim Đan kỳ, tuy lúc này căn cơ của nàng vẫn chưa được củng cố, cũng không phải thời gian tốt nhất đánh sâu vào Km Đan kỳ, nhưng để sống, nàng bất chấp.

Nam tử thấy nàng bắt đầu đánh sâu và Kim Đan kỳ thì cũng không ngạc nhiên, lo nhắm mắt điều tức.

Nguyên chủ có kinh nghiệm kết đan, Bắc Vũ Đường dựa theo nó, bắt đầu cô đọng linh khí trong đan điền, dẫn đường linh khí đi vào một vòng tuần hoàn, sau đó, trong đan điền xuất hiện một xoáy cầu.

Xoáy cầu không ngừng đè ép linh khí dũng mãnh tiến vào, dần ngưng thực, trong đan điền dần xuất hiện một viên cầu kim sắc cỡ hạt gạo, theo linh khí gia tăng không ngừng mà dần to lên.

Một ngày, hai ngày......

Trong đan điền đã có một viên cầu màu vàng cỡ một nắm tay ổn định.

Bắc Vũ Đường mở mắt ra, thở một hơi thật dài.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm tiến vào Kim Đan kỳ.

Nàng mở mắt ra thì thấy vị tôn giả kia đang ngồi khoanh chân, quanh y không cảm nhận được linh khí dao động.

Y ngồi đó không nhúc nhích, giống như một tượng đá không có hơi thở.

Bắc Vũ Đường nhìn cửa thạch thất, lại nhìn nam tử thần bí nhìn như lâm vào ngủ say.

[Ký chủ không định trốn sao?]

Sau khi hệ thống lên tiếng, Bắc Vũ Đường ngồi khoanh chân, chuẩn bị tiếp tục củng cố tu vi.

Bắc Vũ Đường không trả lời mà dùng hành động chứng minh.

Giờ chạy trốn thì chính là tìm chết.

Nam nhân này quá thần bí, quá mạnh, nháy mắt có thể tiêu diệt tu sĩ Kim Đan kỳ. Nếu mình muốn bỏ trốn, chỉ sợ còn chưa rời khỏi đây thì đã bị y diệt.

Trong thạch thất không phân biệt ngày đêm, hai người mỗi người một phương, thời gian dần trôi, mãi đến nửa tháng sau, một đám người tiến vào thạch thất, phá vỡ sự an bình nơi đây.

Có năm người tới, người dẫn đầu là một đại năng tu sĩ Nguyên Anh, còn lại bốn người đều là Kim Đan đại viên mãn. Năm người vào thạch thất thấy hai người Bắc Vũ Đường thì hơi sửng sốt.

"Lôi trưởng lão, xem ra đã bị người chiếm đoạt tiên cơ." Bốn người ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hai người trong thạch thất.

Mọi người đều nhìn ra tu vi của Bắc Vũ Đường chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nên không để vào mắt. Khi nhìn qua nam tử áo đen, mấy người không nhìn ra tu vi.

Chỉ có tu sĩ cao hơn mình một cấp bậc, đều không nhìn ra được tu vi, nhưng cũng có ngoại lệ, đó là người này là phàm nhân bình thường.

Nhưng mà, người có thể xuất hiện ở đây, tuyệt đối không thể là phàm nhân.

Tu sĩ Kim Đan kỳ cho rằng nam tử áo đen là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng không đặt y vào mắt. Nhưng vị tu sĩ Nguyên Anh kia càng đánh giá người trước mắt thì càng kinh hãi.

"Hai vị bên trong, giao đồ vật các người lấy được ở chỗ này ra đây." Một tu sĩ Kim Đan kiêu ngạo thành tính hô lên với hai người trong thạch thất.

Nam tử kia vừa mở miệng, đại năng Nguyên Anh kia tát một cái lên mặt hắn, nhưng dù vậy thì cũng đã muộn.

Nam tử vẫn luôn nhắm mắt ngưng tức mở bừng mắt ra, năm người đối diện lập tức cảm thấy một uy áp khủng bố nhằm thẳng về phía họ.

"Phụt", "Phụt",.......

Bốn Kim Đan tu sĩ lập tức phun máu, ngay cả đại năng Nguyên Anh cũng mặt mày tái nhợt, máu tươi tràn ra khoé môi.

"Tôn giả, tha mạng. Là tại hạ đường đột, quấy rầy tôn giả." Đại năng Nguyên Anh mở miệng xin tha, cầu nguyện người kia có thể bỏ qua cho họ một mạng.

Nam tử đứng lên, nở nụ cười tàn khốc, nhàn nhạt nói: "Chậm."

"A!"

Tiếng hét thảm vang lên, bốn người kia hoá thành tro tàn, đại năng Nguyên Anh kia không chút suy nghĩ lao thẳng ra ngoài.

"Hừ, còn muốn chạy."

Sau khi y nói xong, đại năng Nguyên Anh kia như bị thứ gì đó giam cầm, từng sợi tơ đen dần quấn lấy hắn.

****

Haizz, lười lắm ý, nhưng nhớ các bạn nhỏ đang chờ mong nên lại ngoi lên đây nè.

Đố các bạn biết nam tử này là ai nha~

(。・ω・。)
Bình Luận (0)
Comment