Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 200

Editor: Bạch Diệp Thảo

Một đám lần theo mùi mà tìm đến căn phòng.

Khi tới gần, họ đều ngửi được mùi hương như có như không kia, nếu không ngửi cẩn thận, chỉ sợ sẽ bỏ qua.

“Từ trong bay ra.” Người đàn ông nhỏ gầy chỉ vào cánh cửa.

Người đàn ông béo mập nhìn như cẩu thả, lại rất cẩn thận, “Tôi cảm thấy bên trong không đơn giản, chúng ta vẫn nên rút đi.”

“Đừng mà! Nếu đã tới thì vào xem đi, lỡ đâu có người đang chuẩn bị đồ ăn ngon trong đó thì sao?” Ngửi được mùi hương kia, mấy người thèm muốn chết, lá gan cũng lớn hơn.

Mập mạp thấy biểu tình của họ, khẽ cau mày, “Cẩn thận không ăn được còn mất mạng.”

Tuy mập mạp cũng thèm, nhưng mà đây là tận thế, không dám sơ ý, chỉ sợ mạng nhỏ đi toi tại đây.

“Mập mạp, ông anh không thể nói dễ nghe chút à.” Có người bất mãn lẩm bẩm.

“Chúng ta chỉ nhìn trộm một cái thôi, nếu thật sự có nguy hiểm sẽ lập tức rút lui.” Người gầy nói.

Mập mạp không có cách nào, khi mấy người kia đẩy cửa, hắn lặng lẽ lùi ra sau.

Hắn luôn có cảm giác xấu.

Khi người gầy đẩy ra được một khe hở, nhìn vào trong phòng, vừa lúc đối mặt với một đôi mắt đỏ lừ, đôi mắt đó chắc chắn không phải con người, hoàn toàn là một quái vật.

Chỉ thấy một bóng dáng to lớn, gân mạch như những con rắn lớn nhô lên, vô cùng khủng bố, đôi mắt đỏ đậm như máu, mà bên chân người đó có một cô gái quần áo tả tơi, cả người bỏng cháy, nằm không nhúc nhích.

Quái vật kia chẳng lẽ đang gặm thịt cô gái đó? Khi người gầy thò đầu qua nhìn thì quay qua nhìn hắn.

Đối mặt với đôi mắt khủng bố đó, người gầy sợ ngã ngồi xuống. Hai tay hai chân huy động bò ra sau.

Mấy người bên ngoài thấy vậy thì đều cả kinh.

“Sao vậy?”

Người gầy chỉ tay về phía cửa, lắp bắp hô: “Có… Có quái vật!”

Mập mạp đứng ở xa thấy người gầy hoảng sợ như vậy thì lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Những người khác cũng phản ứng lại, hoảng sợ bỏ chạy.

Người gầy thấy đồng đội không ai đỡ mình, chỉ lo chạy thì thầm mắng một tiếng, luống cuống bò dậy, xoay người chạy theo.

Mấy người khác đang tìm tòi trong tòa nhà thấy đội họ hoang mang chạy ra ngoài thì cũng chạy theo họ.

Mập mạp chạy tít đằng trước.

Những người khác cũng vội theo sau,

Đội viên mấy đội khác thật ra đều rất mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Một người đuổi kịp người gầy, vội vàng hỏi: “Anh em, sao thế?”

Người gầy vừa chạy vừa nói: “Có… Có quái vật… Một quái vật rất khủng bố.”

“Cái gì?! Quái vật?!!!” Người nọ nghe vậy thì thất sắc, ‘vụt’ đã chạy như bay qua người gầy.

Đội viên đi theo sau người nọ thấy hắn đột nhiên tăng tốc thì sắc mặt cũng biến đổi, cũng tăng tốc theo.

Người gầy cứ vậy thấy từng người từng người chạy vụt qua mình, lúc hắn quay đầu lại thì phát hiện phía sau đã không còn ai khác.

Người gầy nhìn mấy người chạy như bay phía trước, mặt đau khổ hô to, “Các người chờ tôi với.”

Sau khi họ rời khỏi cao ốc không lâu, một đám người khác lại tới, đám người này diện mạo hung ác, vừa nhìn đã biết chẳng thiện lương gì. Họ đều là những tử tù trốn khỏi nhà giam sau khi tận thế bụng nổ.

Bọn họ cũng giống như đội người gầy tìm đến phòng Bắc Vũ Đường.

Một người trong đó còn hung ác đá bay cửa gỗ.

Đám người như họ ở mạt thế phải gọi là sống đến hô mưa gọi gió.

Sau khi đá văng cửa, người đàn ông mặt sẹo nhìn thấy một con zombie đang ôm một người, thân thể zombie kia đẫm máu, dưới chân họ có một bãi máu màu đỏ sậm.

“Lão đại, có zombie!”

Đại ca đi đầu giật mình đi qua, lập tức chấn định lại, quan sát zombie trước mặt. Chú ý tới bộ dáng chật vật của nó, không để bụng nói: “Là một con zombie bị thương, không đáng sợ.”

Tiểu đệ bên cạnh nhắc nhở một câu, “Lão địa, hình như nó là zombie biến dị.”

Đại ca sửng sốt, đôi mắt sáng lên, “Cùng lên, giết nó.”

Nhóm người này không biết vì sao lại biết được tác dụng của tinh hạch, biết trong đầu zombie biến dị có tinh hạch. Nếu là con zombie trước mặt không bị thương, họ sẽ không dám động thủ mà chỉ biết chạy trốn, nhưng xem tình huống này, người nên chạy là con zombie kia.

Những người đó đều đã sớm chú ý tới sự khác thường của zombỉe biến dị này, nếu anh không sao, đã sớm xông lên cắn xé họ.

Đại ca đi đầu nhíu mày, vung tay lên, khẽ quát, “Lên.”

Tranh thủ lúc nó bệnh, đoạt mệnh nó!

Đại ca đi đầu hung ác nhìn Vô Thương.

Mọi người cùng nhau giơ vũ khí, nhằm về phía Vô Thương.

‘Keng’, ‘Bụp’, ‘Phụt’……

Đó là tiếng kim loại đâm vào thân thể, cùng tiếng đao bị gãy rơi xuống đất, toàn bộ vũ khí đâm vào người ai, đao sắc lưu lại từng vết máu, máu thịt mơ hồ……

Đôi tay cứng đờ và chậm chạp của Vô Thương nắm chặt đao nhằm về phía mình, phát ra tiếng gần giận dữ.

“Rống rống…..”

Dư âm chưa tan, những tiếng ‘Rắc’ liên tục vang lên, mọi người kinh ngạc nhìn đao trong tay gãy nứt.

Ngay sau đó, mọi người bị ném bay ra ngoài.

Đại ca dẫn đầu nhìn Vô Thương cả người đầy máu, chuông cảnh báo trong lòng reo vang, giờ chọc giận nó, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua họ.

Bị nhiều người như vậy vây công, một con zombie bị thương nặng, cả người đầy máu tươi, không thể thấy rõ mặt, nhưng nó vẫn sừng sững bất động, giống như một người sắt đánh không chết.

TMD! Đây thật sự là zombie biến dị bị thương à, sao còn mạnh thế!

Họ vốn tưởng anh sẽ rất nhanh bị họ giết, nhưng mà tình hình trước mắt hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của họ, muốn giết anh, chỉ sợ khó.

Vô Thương buông Bắc Vũ Đường.

Lúc này đầu óc anh mơ hồ rối loạn, ý thức duy nhất là không thể để cô bị thương.

Anh đặt cô ở nơi an toàn rồi mới xoay người nhìn đám hề nhảy nhót lung tung trước mặt.

“Rống!!” Anh nổi giận gầm lên với họ.

Đám người cả kinh lùi về sau hai bước.

‘Xoẹt’ một tiếng, một bóng đen xẹt qua cạnh họ, giây tiếp theo, trong tay Vô Thương đã nhiều ra một người. Người nọ thấy mình bị bắt, sợ trắng mặt.

Hắn hoảng sợ cầu cứu, “Đại ca, cứu em!”

Hắn vừa nói dứt câu, thân thể đã bị xé đôi.

Đám ác đồ kia thấy cảnh này thì bị dọa choáng, mấy người còn run chân lên.

Đại ca không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.

Họ đã đắc tội anh, hối hận cũng muộn rồi.

Thấy anh xé nát một người, họ cũng bắt đầu bồn chồn.

“Kiên trì một chút, nó đã là nỏ mạnh hết đà.” Đại ca hô.

Đáng tiếc, không ai dám động, thậm chí còn có người suy tính đường lui.

Đại ca đi đầu thấy thế thì thầm kêu không ổn, uy hϊế͙p͙, “Giờ ai lui, người đó chết trước. Hôm nay nó không chết thì người chết chính là chúng ta.”

Kêu lên một tiếng, mọi người lại bắt đầu vây công, nhưng mà khi họ vọt tới trước mặt anh, mọi người cứng lại, ngạc nhiên nhìn phía trước trống rỗng.

Có chuyện gì vậy?!

Trả lời họ là một tiếng hét thê lương! Tiếng hét đó vừa dứt, máu đỏ xối xuống, thịt vụn đập lên mặt, lên tay họ.

Khi họ còn ngây người, một tiếng kêu thảm khác lại vang lên, một cảnh tương tự xuất hiện.

Bọn họ hoàn toàn không tìm thấy đối thú, anh giống như đã khoác áo tàng hình, tìm không thấy, sờ không được, họ chỉ có thể mặc anh xâu xé.

“A!!!”

Có người hét lên một tiếng, cuối cùng không chịu nổi cảnh tượng máu me này, chạy nhanh về phía cửa lớn, sau đó, người đó biến mất, cửa lớn cũng bị đóng mạnh lại.

Chết rồi, chết cả rồi!

Đại ca mặt như màu đất, nhìn người bên cạnh ít dần, sợ hãi tràn ngập trong lòng, đồng tử phóng to, thân mình cứng đờ. Khi thằng em cuối cùng bên người biến mất, hắn xụi lơ ngã xuống đất, tuyệt vọng mà nhìn kho hàng tối tăm.

Khóe mắt phát hiện một ‘thi thể’ nữ duy nhất còn hoàn hảo trêи đất, trong lòng nghi hoặc, không chờ hắn suy nghĩ nguyên nhân, tử vong đã yên lặng tới gần.

Tất cả trở về bình tĩnh, mùi máu đậm đặc trong phòng thu hút một đám zombie đến, sau đó toàn bộ zombie đều sợ hãi sinh vật bên trong, không con nào dám vào, zombie đều lởn vởn quanh tòa nhà, không con nào rời đi.

Trong đàn zombie này còn có cả zombie biến dị.

Một đoàn đội võ trang tốt tiến vào vùng này, khi phát hiện zombie ở đây ít hơn nơi khác, một đám đều đang cảm thấy kỳ quái thì thấy cảnh zombie vây quanh trước mắt.

“Trong tòa nhà lớn kia có thứ gì?” Một người đàn ông cầm súng, lưng đeo một đại đao kinh nghi nhìn tòa nhà kia.

“Có thể làm bọn nó không dám vọng động, ắt trong đó có thứ làm chúng nó sợ hãi.” Một giọng nói lạnh băng từ miệng nam tử che mặt vang lên.

“Lão đại, trong đó có hai con zombie biến dị.” Một giọng nói hơi kinh ngạc vang lên, đoiọ viên khác đều chú ý tới zombie biến dị sinh động nhất trong đàn zombie.

Người đàn ông nói chuyện đầu tiên xoay chuyển súng trong tay, nói: “Thật muốn vào nhìn một cái, xem bên trong có thứ gì.”

“Hừ, muốn chết thì vào đi.” Giọng nói châm chọc khác chen vào.

Thấy hai người sắp cãi nhau ầm trời, người đàn ông dẫn đầu cuối cùng cũng lên tiếng.

“Nơi này không nên ở lâu! Dựa theo kế hoạch đã định, mọi người vòng qua nơi này, đừng có mà gây chuyện!” Câu cuối cùng là cảnh cáo, trực tiếp nói với người vừa tỏ vẻ muốn đi khám phá.

Nhóm của họ đều là dị năng giả trong nhân loại, còn là những dị năng giả xuất sắc, rất có danh khí trong căn cứ. Mỗi một người đều cao ngạo hơn người bình thường, nếu không cảnh cáo một phen, chỉ sợ mấy thằng nhãi không biết trời cao đất dày là gì này sẽ thật sự chọc phải tổ ong vò vẽ.

Nếu là tổ ong vò vẽ đấu lại được thì hắn sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng mà đồ vật nơi đó làm hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, loại nguy hiểm mà họ tuyệt đối không thể chịu được. Nếu chạm đến, chỉ sợ nhóm người họ có đi mà không có về.

Các đội viên nghe giọng nói nghiêm trọng của đội trưởng thì lập tức thu lại thái độ vui đùa, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một tiểu đội chia làm bốn đội, lần lượt rời đi theo từng hướng khác nhau.

Sau khi họ rời đi, hai zombie biến dị lẫn trong đàn zombie quay đầu nhìn thoáng qua nơi họ đi, zombie đó quay đầu lại, lặng lặng bảo vệ tòa nhà lớn này.

Bên trong, máu tươi tràn đầy, nơi nơi đều là máu thịt vung vãi, trong căn phòng dơ bẩn này có hai thân thể còn toàn vẹn.

Thời gian dần trôi, thân hình cao lớn kia chậm rãi động.

Anh đứng lên, sâu trong đôi mắt là sửng sốt, ngắn ngủi sau đó, anh như nhớ ra gì đó, vội nhìn quanh bốn phía, khi thấy Bắc Vũ Đường nằm bên cửa phòng, ngực cứng lại. Cả người cô đã bỏng cháy.

Anh ôm cô lên, ra khỏi phòng. Vừa ra đã thấy đại sảnh đầy zombie, khi anh ra, toàn bộ zombie không tự giác lùi ra sau, hai con zombie biến dị cũng không ngoại lệ.

Anh ôm người hôn mê bất tỉnh trong lòng, xuyên qua một đàn zombie, đi lên đường lớn, tìm kiếm xung quanh. Khi thấy nhà thuốc, anh vọt vào, tìm kiếm thuốc có thể dùng.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường vừa mở mắt, trước mặt đã xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ, trong mắt hơi mở, kinh ngạc nhìn anh.

Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt lạnh lùng đã không còn xanh tím, nhẹ gọi một tiếng, “Vô Thương.”

Màu da xanh tím của anh đã trắng lại, gân mạch như dây đằng đã biến mất, hoàn toàn giống một người bình thường.

Đây… Đây vẫn là zombie sao?!

Vô Thương dường như nhìn ra nghi vấn của cô, nắm lấy tay cô, Bắc Vũ Đường cảm thấy rất lạnh. Anh kéo tay cô chạm đến ngực mình, không có nhịp đập.

Bắc Vũ Đường vuốt ve mặt anh, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, nhỏ giọng nói một câu, “Thật tốt.”

Có anh thật tốt!

Vô Thương nhìn băng vải quấn trêи người cô, đáy mắt tràn đầy tự trách, “Đau không?”

Tuy khi đó anh không có ý thức, nhưng anh vẫn mơ hồ biết chuyện gì đã xảy ra.

Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn bản thân đã bị bao thành cái xác ướp, hơi sửng sốt, 囧 囧 nhìn anh.

Cô hoàn toàn không thể nhúc nhích!

“Tháo hết ra cho em.”

Vô Thương không tán đồng nhìn cô, “Thương thế của em.”

“Không sao, em là dị năng giả hệ chữa khỏi.”

Thấy cô nói thế, Vô Thương nghe lời cô tháo hết băng vải ra.

Bắc Vũ Đường nghĩ tới gì đó, “Dẫn anh đi một chỗ.”

Cô dắt tay anh, tiến vào không gian, nhưng cô phát hiện, mình vào được, tay lại trống không.

Ngoài không gian, Vô Thương nhìn người đột nhiên biến mất, đồng tử co rụt lại, cả kinh đứng bật dậy, nhìn bốn phía xung quanh, không có mùi của cô.

Rốt cuộc là sao thế này!

Giây tiếp theo, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa ra bên ngoài.

Vô Thương nhìn Bắc Vũ Đường đột nhiên xuất hiện, lại nghe cô nói: “Em vốn định dẫn anh vào không gian nhìn xem, trong đó có nước linh tuyền, có thể chữa khỏi miệng vết thương.”

Bình Luận (0)
Comment