Editor: Bạch Diệp Thảo Bắc Vũ Đường thu tiền xong, đặt mười đồng lên bàn Tiếu Nghiêm, trên đó còn nhiều thêm một khối tiền.
Tiếu Nghiêm khó hiểu nhìn cô.
“Đây là tiền trả lại cho anh, còn một khối này là tiền mua tin tức của anh. Nếu anh không lộ tin tức, tôi không kiếm được tiền, nên một khối này là thù lao của anh.” Bắc Vũ Đường cười nói.
Nói xong, cô cũng không để ý phản ứng của Tiếu Nghiêm, rời đi.
Tiếu Nghiêm nhìn mặt bàn nhiều thêm một khối tiền, khóe miệng lãnh ngạnh hơi cong lên.
Tiếu Nghiêm mỗi ngày tới cửa dùng cơm, đến ngày thứ tư, lão bản nương nhìn liếc thời gian, lại nhìn về phía vị trí cũ của Tiếu Nghiêm.
“Kỳ quái.” Lão bản nương nói thầm một tiếng.
“Cái gì kỳ quái?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Lão bản nương chỉ tay vào chỗ Tiếu Nghiêm hay ngồi,
“Đến giờ này rồi cậu ta còn không tới.” Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, quả nhiên đã qua giờ anh thường ngày tới.
“Hẳn là có việc chậm trễ.” Bắc Vũ Đường thường thường nhìn ra cửa một cái, chờ đến khi giờ cơm kết thúc, Tiếu Nghiêm cũng không xuất hiện.
Lão bản nương nhìn rõ ràng, dù Vũ Đường có muốn nói không có gì với người nọ, cũng sẽ không thường nhìn cửa. Haha, xem ra bọn họ vẫn còn hy vọng.
Một đội ngũ bí mật đang đến biên cảnh chấp hành nhiệm vụ. Trên máy bay, một binh lính thấy Tiếu lão đại có biểu tình không đúng lắm, hỏi:
“Lão đại, anh sao vậy?” Nhìn Tiếu lão đại, dường như có tâm tư.
Tiếu Nghiêm nhìn chiến hữu một cái,
“Không có gì.” Cô ấy có nghĩ anh lừa cô ấy không?
Vốn có bốn ngày nghỉ, không ngờ lại bất ngờ nhận được thông báo xử lý nhiệm vụ khẩn cấp, buộc anh phải thất ước.
Tiếu Nghiêm sờ sờ một khối tiền trong túi.
Từ sau lần ngày thứ tư Tiếu Nghiêm không xuất hiện đó, hai tháng liên tiếp anh đều không xuất hiện, đây là lúc sau.
Lúc này, Bắc Vũ Đường đã nhận được thông báo của Trương Huy, đã thành công thả mồi, kế hoạch ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ của họ đã khiến Trương Tuệ Tuệ chú ý.
Chuyện này Bắc Vũ Đường buông tay để Trương Huy xử lý, muốn vặn ngã Vương Tư, không phải ngày một ngày hai có thể làm xong.
Còn Triệu Hùng thì đơn giản hơn nhiều. Lần trước, vì Tiếu Nghiêm xuất hiện, Triệu Hùng tránh được một kiếp. Lần này, Bắc Vũ Đường trước khi ra tay đã chú ý tới hoàn cảnh chung quanh, chắc chắn không có người rồi, mới từ ngõ nhỏ đi ra.
Triệu Hùng uống đến hơi say, thì thấy một mỹ nữ đi tới, gã nhìn chằm chằm cô, lộ ra nụ cười bỉ ổi.
“Mỹ nhân! Tới uống một chén với anh!” Triệu Hùng tiến lên ngăn cô lại, móng heo không an phận duỗi về phía Bắc Vũ Đường.
Tay gã vừa chạm vào bả vai Bắc Vũ Đường, toàn thân đã bị điện giật, hai tay run rẩy, cả người run theo, cuối cùng, nhắm mắt ngã xuống đất.
Bắc Vũ Đường dùng mũi chân đá đá Triệu Hùng, không có động tĩnh.
Cô lấy dây thừng và băng vải trong balo ra, bịt miệng gã lại, sau đó trói toàn bộ tay chân, nhét vào trong túi vải, tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được gã lên xe ba bánh.
Trên túi vải nhiều rác rưởi, bản thân cô mặc bộ quần áo cũ nát, che nửa bên mặt, ngồi xe rời khỏi ngõ nhỏ.
Bắc Vũ Đường ngồi xe ba bánh tới căn nhà nhỏ cô thuê ở ngoại ô thời gian trước. Xung quanh đây đều là nhà bỏ đi, ngày thường ít người tới.
Bắc Vũ Đường cột cố định gã trên ghế, bỏ khăn trùm đầu gã ra, tạt một chậu nước lạnh băng lên người gã.
Triệu Hùng từ từ chuyển tỉnh, chờ đến khi gã tỉnh hẳn, đôi mắt trừng thật to.
Gã hoảng sợ nhìn người tới, thân mình giãy giụa kịch liệt, đáng tiếc, gã không thể thoát.
“Ô ô, ô ô…..” Triệu Hùng y y ô ô một lúc.
Bắc Vũ Đường kéo vải bố ra, Triệu Hùng vừa mở miệng nói được, lập tức chửi bậy,
“Mày là thằng nào? Mau thả tao ra!” Gã vừa nói, Bắc Vũ Đường đã đấm một đấm vào bụng gã.
Triệu Hùng kêu lên một tiếng, ăn đau cả người vặn vẹo.
Triệu Hùng đau liệt miệng,
“Đại ca này, anh có tìm nhầm người không?” Triệu Hùng nhìn người che mặt, buồn bực không thôi. Gã đắc tội người này lúc nào, sao gã không nhớ gì thế.
“Không nhớ rõ sao?” Bắc Vũ Đường đè thấp giọng, cầm gậy gộc một bên, đánh lên người gã.
Triệu Hùng ăn đau, trực tiếp kêu to!
“Ồn chết! Mày còn dám kêu, tao cắt lưỡi mày!” Bắc Vũ Đường rút dao nhỏ bên hông ra, con dao lạnh băng đặt cạnh mặt cô, lạnh lẽo nói.
Triệu Hùng lập tức sợ không dám kêu.
Bắc Vũ Đường lấy một cái roi dài trong hộp công cụ, Triệu Hùng thấy vậy, sợ quá giãy dụa kịch liệt.
“Đại ca, vị đại ca này, tôi đắc tội anh chỗ nào, anh nói cho tôi một câu, tôi nhận lỗi với anh. Tôi quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với anh được không?” Triệu Hùng ở đây cầu ông cáo bà, đáng tiếc vô dụng, roi vẫn đúng hẹn lại lên, từng roi từng roi quất trên người gã.
Lúc đầu Triệu Hùng không dám kêu, nhưng cuối cùng, đau không chịu được, kêu thảm ra tiếng, tiếng kêu thê thảm đó như tiếng heo bị chọc tiết vậy.
Bắc Vũ Đường nghe đến không kiên nhẫn, thuận tay lấy cái giẻ lau nhét vào mồm gã, đỡ phát ra tạp âm.
Cô không lưu tay, dùng sức đánh gã, đến khi đánh mỏi rồi mới ngừng lại.
Triệu Hùng là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, gã chỉ biết bắt nạt người già, phụ nữ và trẻ em. Một khi đụng phải người mạnh hơn gã, gã sợ ngay.
Lúc trước gã ngược đãi Bắc Vũ Đường như thế nào, kiếp này cô phải người đãi hoàn trả gã gấp mười thậm chí gấp trăm lần.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua sắc trời, lại nhìn thoáng qua Triệu Hùng đã ngất đi, rời khỏi nơi này.
Một ngày Bắc Vũ Đường không xuất hiện, chờ đến buổi tối, cô lại xuất hiện trong phòng. Triệu Hùng cả ngày chưa ăn uống gì, uể oải ỉu xìu, đôi môi khô nứt.
Bắc Vũ Đường cầm theo một túi đồ ăn vào, lấy giẻ lau trong miệng gã ra.
Triệu Hùng có khí mà không có lực nói:
“Nước, nước, nước…” Bắc Vũ Đường múc thùng nước lên, đổ từ đầu gã xuống. Triệu Hùng bất chấp, mở miệng uống.
Bắc Vũ Đường múc một gáo xong thì thôi, lấy màn thầu nhét vào miệng gã.
Cô không muốn chưa ngược đãi xong thì đã khiến gã chết đói chết khát đâu.
Triệu Hùng cực kỳ đói, ăn ngấu nghiến. Có lẽ vì ăn quá nhanh, gã nghẹn họng. Bắc Vũ Đường cau mày, múc một gáo nước đổ vào miệng gã.
“Nhớ ra chưa?” Triệu Hùng khổ lắm, gã thực sự không có chút ấn tượng nào, đã đắc tội người này ở đâu.
“Có phải mày đắc tội quá nhiều người nên không nhớ ra?” Bắc Vũ Đường quất một roi lên miệng vết thương của gã, làm gã đau hét thảm.
“Đừng, đừng đánh.” Triệu Hùng xin tha.
“Vậy mày nhớ ra chưa?” Bắc Vũ Đường tiếp tục quất một roi lên người gã.
Triệu Hùng khuôn mặt khóc tang,
“Vị đại ca này, đại hiệp, hảo hán, có thể nhắc nhở một chút được không?” Gã thực sự không nhớ ra đắc tội với người này lúc nào.
“Ngày 20 tháng 4.” Bắc Vũ Đường báo một ngày.
Triệu Hùng tính tính thời gian, sốt ruột nhớ lại. Nghĩ, nghĩ, cũng không nhớ được gì. Ngày đó gã giống như bình thường, bắt nạt đám người quen, chỉ có một người là ngoại lệ.
Ngày đó gặp phải một cô nương xinh đẹp, thấy cô đi mình thì tiến lên đùa giỡn một phen, lại bị một người đàn ông hành hung một trận. Thân thủ của người đàn ông đó rất tốt, vừa thấy đã biết là dân chuyên.
Ngày đó bị đánh một trận xong, chuyện này cũng cứ như vậy, nhưng hiện tại xem ra chuyện còn chưa kết thúc.
Triệu Hùng cẩn thận suy nghĩ xong, mở to hai mắt đánh giá Bắc Vũ Đường, nhìn dáng người trước mắt không giống người đàn ông đánh gã một trận hôm đó.
“Xem ra mày đã suy nghĩ cẩn thận.” Bắc Vũ Đường rút dao ra.
Triệu Hùng thấy vậy, sợ đến mức sắc mặt đại biến,
“Mày muốn làm gì?” Bắc Vũ Đường cười ha hả,
“Không phải tao muốn làm gì, mà là người trên tao muốn làm gì mày. Mày dám đùa giỡn vị hôn thê của Vương liên trưởng……” Nói đến đây, Bắc Vũ Đường cố ý dừng lại.
“Dám đùa giỡn vị hôn thê của đại ca nhà chúng ta, này phải chuẩn bị tốt tâm lý bị trả thù.” Bắc Vũ Đường bắt đầu cắt thịt trên người gã,
“Lão đại nhà chúng ta nói, mày động vào chị dâu của bọn tao mấy cái, thì phải cắt từng ấy miếng thịt trên người mày. Yên tâm, trước khi tra tấn mày đủ, tao sẽ không để mày chết.” Triệu Hùng nhìn dao nhỏ chói lọi hướng thẳng về phía mình, đột nhiên, vị tanh hôi từ đũng quần gã lan đến, chỉ nghe được tiếng nhỏ giọt từ trong quần tràn ra.
Bắc Vũ Đường nhăn mày, không vội vã động thủ.
Tra tấn một người, không phải chỉ trên thân thể, mà còn cả tinh thần.
Khi dao nhỏ của cô cắt vào da, Triệu Hùng sợ tới mức hôn mê.
Bắc Vũ Đường không dừng tay, tiếp tục động tác.
Triệu Hùng sống sờ sờ đau tỉnh, khi nhìn thấy miếng da thịt trên tay cô, trợn mắt ngất tiếp.
Bắc Vũ Đường băng bó miệng vết thương lại, cho gã uống thuốc hạ sốt, đảm bảo gã không chết.
Mấy ngày liên tiếp, Triệu Hùng vượt qua trong nỗi sợ hãi bị cắt thịt, mỗi ngày sợ nhất là khi trời tối. Chỉ cần trời vừa tối xuống thôi, ác ma kia sẽ lại xuất hiện.
Ngày này, Bắc Vũ Đường giống như trước đi vào phòng, Triệu Hùng vừa thấy cô, nhịn không được run rẩy, hoảng sợ nhìn lại.
Bắc Vũ Đường lấy giẻ lau trong miệng gã xuống,
“Hôm nay có tin tốt muốn nói cho mày, hôm nay cắt miếng thịt cuối cùng, sẽ thả mày đi.” Triệu Hùng không thể tin nhìn cô,
“Mày nói thật?” Gã rất hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Gã nghĩ mình chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn có thể tồn tại rời đi.
Tưởng tượng đến đây, Triệu Hùng hưng phấn lên, nhưng hưng phấn qua đi, đáy mắt chỉ còn lại hận ý ngập trời.
Bắc Vũ Đường tất nhiên chú ý tới điều này, lại làm như không nhìn thấy.
“Đương nhiên là thật, Vương liên trưởng…” giọng nói Bắc Vũ Đường lại ngừng, lập tức đổi xưng hô,
“Lão đại nhà chúng ta nói, không cần mạng mày, chỉ dạy dỗ mày một trận thôi, cho mày biết cách làm người. Có một số thứ, không phải loại rệp dưới cống như mày có thể chạm vào.” “Vâng vâng vâng, tôi là con rệp, tôi miệng tiện.” Triệu Hùng không dám phản bác, trên mặt còn phải cẩn thận lấy lòng cười. Nhưng, đáy lòng, gã đã nhớ kĩ Vương liên trưởng mà Bắc Vũ Đường ‘không cẩn thận lỡ miệng’ nói ra kia.
Vương liên trưởng đúng không, chờ tao rời khỏi đây, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bắc Vũ Đường vừa lòng nhìn Triệu Hùng, hoàn toàn xem nhẹ hận ý trong mắt gã.
“Mày nói xem miếng thịt cuối cùng này, tao nên cắt ở đâu?” Bắc Vũ Đường bắt đầu đánh giá Triệu Hùng từ trên xuống dưới.
Triệu Hùng bị cô nhìn đến run, nhưng ngày chịu nỗi đau cắt thịt này, cả đời gã sẽ không quên.
“Thôi, ta nên…” Bắc Vũ Đường ngừng lại.
Trái tim của Triệu Hùng nhảy vọt lên cao, có phải định thôi không cắt nữa? Vẻ mặt Triệu Hùng kỳ vọng nhìn cô, nhưng gã nhất định phải thất vọng rồi.
Lúc này, không chỉ thất vọng, mà còn là tuyệt vọng.
Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói,
“Tao đi gọi điện hỏi lão đại một chút cho tốt.” Nói xong, Bắc Vũ Đường làm bộ làm tịch lấy ra một cái di động, đi ra ngoài phòng, rất nhanh có tiếng gọi điện thoại.
Triệu Hùng bị nhốt trong phòng dựng tai lên nghe, sợ cái tên Vương liên trưởng đáng chết kia đột nhiên đổi ý, hạ độc thủ với gã.
“Liên trưởng, thực sự phải làm như vậy sao?” Triệu Hùng nghe rõ câu đó, trái tim vọt tới tận cổ họng.
“Liên trưởng, làm vậy không tốt lắm đâu. Lỡ hắn trả thù anh thì sao?” “Được, em hiểu. Em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Triệu Hùng nghe lời nói truyền đến, luôn cảm thấy có chuyện không tốt đã xảy ra.
Gã khẩn trương, cả người run rẩy.
Chờ đến khi Bắc Vũ Đường vào phòng, gã mở miệng nói chuyện, giọng nói ngắt quãng,
“Tôi, tôi, các người, các người định làm gì tôi? Không, không phải muốn giết tôi chứ? Đừng, đừng giết tôi.” Triệu Hùng cực kỳ sợ hãi.
Có thể sống, ai cũng không muốn chết.
Triệu Hùng là một kẻ tham sống sợ chết, tất nhiên sẽ sợ hãi tử vong.
“Tôi đảm bảo, đảm bảo sau khi rời khỏi đây sẽ không trả thù. Tôi có thể thề.” Triệu Hùng nói rất rất thành khẩn.
Bắc Vũ Đường cười lạnh,
“Lão đại nhà chúng ta không thèm để ý mày. Chỉ bằng bản lĩnh của mày, còn dám báo thù lão đại nhà chúng ta, mày nằm mơ à. Lão đại nhà chúng ta chỉ cần động ngón tay đã có thể bóp chết mày rồi.” Triệu Hùng vội cười nói,
“Đúng đúng, tôi là một con rệp, bóp chết tôi còn dễ hơn bóp chết một con kiến.” “Được rồi. Lão tử không nhàn rỗi nói chuyện với mày. Xong chuyện lão đại nhà chúng ta giao rồi, mày cũng giải thoát rồi, tao về báo cáo kết quả công tác.” Triệu Hùng nghe vẫn là cắt thịt, thở phào nhẹ nhõm.
Cắt thịt còn tốt hơn lấy mạng.
“Vậy cắt đi.” Triệu Hùng cứng rắn lên, vì tự do, vì sống sót, hắn nhịn.
Bắc Vũ Đường cầm dao nhỏ sắc bén đi về phía gã, đột nhiên, dao nhỏ trong tay cô xẹt qua giữa hai chân gã, sau đó nghe được tiếng kêu thảm thiết vang tận chân trời.
“A!!!!!” Triệu Hùng trợn mắt ngất xỉu.
Bắc Vũ Đường tát một cái cho hắn tỉnh.
Triệu Hùng tỉnh lại rồi, vội nhìn dưới thân, nó còn ở đó, nhưng dao nhỏ cắm chệch rồi.
“Ai nha, cắt không chuẩn.” Bắc Vũ Đường tiếc nuối nói,
“Mày yên tâm, lần này chắc chắn nhắm trúng, không làm mày bị thương.” Triệu Hùng trừng lớn hai mắt, trong đó tràn đầy hoảng sợ.
“Không, không cần…” Triệu Hùng chỉ cảm thấy giữa hai chân lạnh căm căm.
Dao nhỏ trong tay Bắc Vũ Đường lại rơi xuống, trong đó còn cùng với tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ của Triệu Hùng.
Triệu Hùng trợn mắt muốn ngất xỉu, lại nghe được giọng nói lạnh lẽo của Bắc Vũ Đường,
“Mày dám ngất, tao cắt luôn bây giờ.” Nháy mắt, Triệu Hùng trừng to mắt, không dám ngất nữa.
Bắc Vũ Đường vừa lòng nhìn gã.
“Mày biết Vương, lão đại nhà chúng ta vì sao muốn cắt đi hai khối thịt trên người mày không? Trả lời đúng, tao có lẽ có thể tha cho mày một con ngựa, giữ lại hai khối thịt kia cho mày.” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm.
Triệu Hùng nhìn cô cười, tựa như nhìn thấy một ác ma.
Gã muốn nói không biết, nhưng không dám, chỉ có thể liều mạng nghĩ.
“Lão đại muốn tôi sau này không thể chạm vào phụ nữ.” Bắc Vũ Đường cười.
Gã nói không sai, chính là không muốn gã dùng đồ vật xấu xí kia đi tai hoạ người khác.
Đó là lý do đầu tiên.
Thứ hai, cô muốn gã đoạn tử tuyệt tôn. Kiếp trước, gã có thể bán cả con trai con gái của mình, nếu đã vậy, cô giúp gã, làm gã cả đời này không có con cái, cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Triệu Hùng thấy cô nửa ngày không đáp, lộp bộp trong lòng.
Chẳng lẽ đoán sai rồi?
Triệu Hùng sợ hãi, vì giữ lại hai khối thịt kia, vội sửa lời,
“Lão đại các người muốn tôi cả đời không dám ngẩng đầu.” Không có đồ vật kia, không thể coi là đàn ông thực sự.
Một chiêu này thực ngoan độc, còn ác hơn là muốn mạng của gã.
Bắc Vũ Đường cười.
Triệu Hùng chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, cô cười càng tươi, lòng hắn càng hoảng sợ.
“Mày trả lời không tệ.” Bắc Vũ Đường cười nói.
Triệu Hùng nghe vậy, trái tim luôn treo cao thở dài nhẹ nhõm,
“Vậy có phải không cần cắt nữa không?” Bắc Vũ Đường gật đầu.
Triệu Hùng vui vẻ không thôi, cảm thấy bản thân tránh được một kiếp. Nhưng mà, giây tiếp theo, nụ cười của gã cứng còng trên mặt, hai mắt hoảng sợ trừng thật lớn, sau đó là tiếng kêu thê thảm vô cùng từ trong phòng truyền ra.
Lúc này, Triệu Hùng hoàn toàn cảm giác được hai khối thịt kia đã chia lìa với cơ thể mình, bị người ta mạnh mẽ chia ra!
Gã trợn tròn mắt, hoàn toàn hôn mê.
Bắc Vũ Đường nhìn Triệu Hùng đã hôn mê, không để ý đến, cởi dây thừng của gã ra, cẩn thận dọn những đồ có khả năng để lại chứng cứ đi, huỷ diệt mọi dấu vân tay.
Tuy cô đeo găng tay, nhưng trong phòng vẫn có khả năng lưu lại dấu vết, vì đề phòng, Bắc Vũ Đường dọn hết lại một lần.
Dọn sạch rồi, Bắc Vũ Đường mang toàn bộ đồ vật rời khỏi căn phòng lụi bại đó. Trước khi đi, cô châm lửa. Nháy mắt, ánh lửa tận trời, chiếu sáng khắp xung quanh.
Cùng lúc đó, cửa những nhà ở gần bị gõ vang, rất nhiều người đều bừng tỉnh lúc nửa đêm, đi đến cửa xem là ai thì chỉ thấy bên kia nổi lửa.
Không ít người vội chạy qua, lại nghe thấy bên trong có tiếng người, đúng là Triệu Hùng bị sặc khói mà tỉnh.
Triệu Hùng thấy tay chân mình có thể cử động, kích động không thôi, nhưng thấy mình bị ngọn lửa rạt rào vây quanh, trong lòng vừa vội vừa giận.
Đáng chết, đám người kia đều là kẻ lừa đảo!
Gã biết bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình!
Đây là tra tấn gã xong rồi, chuẩn bị giết người diệt khẩu! May mà ông trời có mắt, trước khi lửa cháy lan đến đây, gã đã tỉnh lại!
Triệu Hùng cả người đau đớn, thân mình suy yếu, nhưng vì sống sót, một ngày có thể tự tay báo thù!
Bằng hận ý này, Triệu Hùng cố gắng di chuyển, bò ra ngoài.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng người, gã lập tức kêu to.
Người bên ngoài thấy bên trong có người, mấy tiểu tử dũng cảm lao vào, thấy một người đầy máu nằm trên đất.
Triệu Hùng được người cứu ra ngoài thành công.
Tất cả giống như trong dự đoán của Bắc Vũ Đường. Nếu ban đầu cô thả Triệu Hùng đi một cách dễ dàng, lúc đầu, gã sẽ không hoài nghi, nhưng lâu rồi vẫn có nghi ngờ, chẳng bằng diễn trò một lần.
Làm gã ngoan độc với Vương Tư, có thể lợi dụng.
Vốn Bắc Vũ Đường tính toán luôn giam giữ Triệu Hùng, tra tấn gã, nhưng cô đổi chủ ý, bởi vì cô nghĩ ra một kế hoạch tốt hơn.
Để Triệu Hùng đối phó với Vương Tư, hai bọn họ chó cắn chó.
Cô chỉ cần đứng bên nhìn, ngẫu nhiên đổ thêm dầu vào, vở kịch này chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
Triệu Hùng cả người là máu được cứu ra, thôn dân xung quanh đưa hắn đến bệnh viện, báo cảnh sát. Chờ Triệu Hùng tỉnh lại, được cảnh sát dò hỏi, đều dùng vẻ mặt đồng tình nhìn gã.
Triệu Hùng vừa thấy ánh mắt đồng tình của họ, liền nghĩ đến việc mình không bao giờ còn là đàn ông, oán độc trong lòng không thể kìm nén. Gã hiện tại hận không thể giết chết người kia.
Nhưng Triệu Hùng không biết người kia là ai, lại biết diện mạo của hắn. Qua phác hoạ nhân thể, cảnh sát cuối cùng toả định người hiềm nghi – Vương Tư.
Vương Tư bị mang đến sở cảnh sát, vẻ mặt mộng bức, hoàn toàn không biết mình đã làm gì.
Bởi vì khi Triệu Hùng xảy ra chuyện, Vương Tư không ở đó, còn có Trương Tuệ Tuệ giúp đỡ, Vương Tư vô tội được thả.
Triệu Hùng xuất viện, biết được kết quả này, hận trong lòng. Gã tốt xấu gì cũng là người lăn lộn trong thị trấn Kim Lăng này, vẫn thám thính được một vài tin tức từ sở cảnh sát.
Khi biết Vương Tư được giúp đỡ, người đó còn là người hôm đó gã đùa giỡn. Gia thế của Trương Tuệ Tuệ, gã thám thính được không ít, kể từ đó, gã lại càng hận. Cảnh sát đây là đang bao che cho Vương Tư!
Nếu cảnh sát không thể làm Vương Tư chịu trừng phạt, sao gã có thể bỏ qua!
Từ đó về sau, Triệu Hùng bắt đầu thu thập mọi thông tin về Vương Tư, bắt đầu âm thầm mưu tính. Chỉ là, Vương Tư luôn ở trong bộ đội, gã không thể vào, nên gã vẫn luôn chờ đợi một cơ hội.
Sau khi giải quyết Triệu Hùng, cuộc sống của Bắc Vũ Đường lại khôi phục bình thường, chỉ là thường thường sẽ thả ra một vài tin tức về Vương Tư, đặc biệt là cuộc sống của hắn tốt thế nào, đắc ý ra sao.
Đây là muốn Triệu Hùng vĩnh viễn nhớ mặt Vương Tư.
Triệu Hùng càng không như ý, Vương Tư lại ngày càng tốt hơn, nên cừu hận của gã với Vương Tư càng ngày càng nồng đậm, luôn có một ngày, khi gã trả thù, đó sẽ là ‘ngày lành’ của Vương Tư!
Lại nói, Tiếu Nghiêm đang ở biên cảnh xa xôi chấp hành nhiệm vụ. Lúc này, họ đang chiến đấu ở trong một rừng nguyên sinh, tiếng súng dày đặc mãi không dứt vang vọng bên tai.
“Tôi yểm hộ, các cậu nhanh chóng mang đồ an toàn trở về căn cứ.” Tiếu Nghiêm hạ lệnh.
“Không, lão đại, để em yểm hộ.” Một chiến sĩ đứng ra.
Tiếu Nghiêm nghiêm túc nói,
“Đây là lệnh.” Ba chiến sĩ nhìn lão đại, hốc mắt đều đỏ.
Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, điều động toàn bộ tinh anh trong bộ đội, lúc đi là mười lăm người, trở về chỉ còn bốn người bọn họ.
Hiện tại, Tiếu lão đại muốn ở lại yểm hộ cho bọn họ, dưới những tiếng súng dày đặc này của kẻ địch, tỉ lệ sống sót của anh rất nhỏ.
“Đi mau!” Quân lệnh như núi, bọn họ đều không sợ chết, không sợ đổ máu, không sợ đau. Nhưng mà, muốn họ trơ mắt nhìn chiến hữu hi sinh vì mình, nước mắt họ vẫn tràn hốc mắt.
Ba người nhìn Tiếu lão đại thật lâu, dứt khoát xoay người rời đi.
Đồ vật trong tay họ, là đổi bằng sự hy sinh của mười một anh em. Bọn họ không dám dừng lại, bắt đầu âm thầm rút lui theo con đường mà lão đại nói.
Tiếu Nghiêm hấp dẫn phần lớn hoả lực của đối phương, một mình anh, đối phó với một đội ngũ có vũ trang, không thể đánh bừa, chỉ có thể dựa vào khu rừng rậm nguyên sinh này.
Đi một vòng là một ngày một đêm, anh bị trúng ba vết đạn, tuy đều tránh những chỗ yếu hại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ bỏ mình vì mất máu quá nhiều.
Tiếu Nghiêm dùng chính sinh mệnh của mình để kéo dài thời gian cho chiến hữu rút lui, anh làm được, dùng sức một người, bám trụ đại bộ đội, để ba anh em thành công về tổ quốc.
Tiếu Nghiêm cố sức chạy trốn về lãnh địa tổ quốc. Cùng lúc đó, quân đội bắt đầu điều động người vào rừng rậm nguyên sinh cứu hộ. Trước khi ngất đi, Tiếu Nghiêm nắm chặt tờ tiền giấy một nguyên.
Ba ngày sau, Tiếu Nghiêm tỉnh lại trong viện quân y của quân bộ đóng ở biên cảnh. Việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh lại là phát hiện tờ một nguyên tiền giấy trong tay đã biến mất.
Nhân viên y tế thấy anh tỉnh, vui vẻ,
“Đồng chí tỉnh, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Tiếu Nghiêm không quản yết hầu khô khốc, vội vàng dò hỏi,
“Đồng chí có thấy tờ tiền giấy trong tay tôi không?” Cô hộ sĩ sửng sốt,
“Tôi, tôi không biết.” Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ba người tiến vào. Ba người vừa thấy Tiếu Nghiêm tỉnh lại, một đám đều tươi cười, rất nhanh lại phát hiện không khí không đúng.
Tiếu Nghiêm nhìn người tới, liền hỏi,
“Tư Đồ, cậu có thấy tờ tiền giấy một nguyên trong tay tôi không?” Ba người sửng sốt, lập tức nghĩ ra.
Khi bọn họ nhìn thấy Tiếu Nghiêm được nâng xuống từ máy bay quân sự, trong tay nắm chặt một thứ, bọn họ nghĩ là đồ gì quan trọng, phí rất nhiều sức mới bẻ được ngón tay anh ra.
Chờ bọn họ thấy được đồ vật bên trong, cả đám trợn tròn mắt.
Một đám đoan trang nghiên cứu tờ tiền giấy một nguyên kia, nghiên cứu nửa ngày cũng không tìm được nguyên nhân. Nhưng bọn họ cẩn thận, không dám sơ suất.
Dù sao đây là đồ mà Tiếu Nghiêm chết cũng phải nắm chặt, tất nhiên có ý nghĩa khác, trong đó nhất định có huyền cơ.
Hiện tại thấy Tiếu Nghiêm khẩn trương tìm tờ tiền giấy đó, bọn họ càng khẳng định, nó là thứ cất giấu cơ mật.
Bọn họ tiễn hộ sĩ kia ra ngoài.
Tư Đồ nói với Tiếu Nghiêm,
“Yên tâm, đồ mà cậu liều mạng bảo vệ, bọn tôi sao có thể làm mất. Để tôi gọi người mang tới cho cậu.” Tiếu Nghiêm nghe được đồ còn, cũng yên tâm.
“Lần này cậu quá mạo hiểm, may mà không sao. Nếu không, chú sẽ không có ngày lành.” Tư Đồ và Tiếu Nghiêm là đánh nhau thành anh em, nhà hai người cũng có thân, nên dám đùa.
Tiếu Nghiêm không nói gì, đĩnh đạc nói với hai người còn lại.
“Lần này chắc sẽ có một huân chương hạng hai.” “Còn không phải sao.” “Tiếu Nghiêm, tôi không hiểu, sao anh có thể đua như vậy chứ.” Khi họ nói chuyện, cửa phòng bệnh bị gõ.
Một người cầm một văn kiện được bọc kín giao cho Tư Đồ rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tư Đồ giao văn kiện được bọc kín vào tay Tiếu Nghiêm.
Tiếu Nghiêm khó hiểu nhìn lại.
“Đây là đồ cậu cần.” Tư Đồ giải thích.
Tiếu Nghiêm mở ra, túi văn kiện to như vậy chỉ để một tờ tiền giấy một nguyên nhỏ bé. Tiếu Nghiêm cầm tờ tiền giấy trong tay, trong mắt hiện lên ấm áp.
Tư Đồ và hai người khác nhìn thấy Tiếu Nghiêm như vậy, đều kinh ngạc.
Mẹ ơi, tiết tấu này là có chuyện xưa với tờ tiền này đấy!
“Tôi vốn nghĩ tờ tiền giấy này có bí mật gì đó, giờ xem ra còn là bí mật rất lớn nữa.” Tư Đồ trêu chọc.
Tiếu Nghiêm không để ý anh ta, cất đồ thật tốt.
Nhìn anh cẩn thận đối xử với tờ tiền giấy một nguyên kia như vậy, lòng hiếu kỳ của Tư Đồ càng lớn.
“Tiếu Nghiêm, nói đi, thứ này ai cho cậu thế? Là cô nương nhà ai cho cậu?” “Một nguyên tiền, đưa đồ cũng rất đặc biệt.” Vương Tử Tuấn đi theo trêu ghẹo.
Tần Kiệt cũng đi theo,
“Tiếu đại thiếu gia nhà chúng ta cuối cùng cũng thông suốt.” Tiếu Nghiêm không hứng thú nói chuyện của mình trước mặt ba kẻ đang mang vẻ mặt chế nhạo nhìn mình kia, đặc biệt là tên Tư Đồ không biết giữ miệng này.
“Tôi mệt rồi. Các cậu muốn làm gì thì làm đi.” Tiếu Nghiêm hạ lệnh trục khách.
Tư Đồ đâu dễ tống cổ như vậy,
“Không nói à, ngày nào đó tôi lỡ mồm nói trước mặt dì……” Đối với uy hiếp trắng trợn của Tư Đồ, Tiếu Nghiêm thờ ơ,
“Tôi nhớ rõ tháng trước cậu và lão tam cùng đi……” Tư Đồ vội vàng ngắt lời anh,
“Ai nha, trong đội còn vài việc cần xử lý, ngày mai tôi lại đến thăm cậu." Tư Đồ vội kéo theo Vương Tử Tuấn và Tần Kiệt chạy lấy người.
Tiếu Nghiêm lấy tờ một nguyên từ dưới gối ra, trong đầu nhớ tới dung nhan thanh lãnh đạm mạc kia. Từ khi nào đã thích cô rồi?
Có lẽ là từ lần đầu tiên gặp mặt, hoặc có lẽ là trước ga tàu hoả, bóng dáng độc lập tách rời khỏi nhân thế kia làm anh ấn tượng quá sâu.
Ngày ấy họ lại gặp lại, trái tim luôn gợn sóng lần đầu tiên đập nhanh như vậy.
Ngày thứ hai, lại đi tiệm cơm đó, chỉ là do bản năng nghĩ tới nơi đó.
Ngày thứ ba cũng vậy.
Dần thành thói quen.
Anh vẫn luôn nghĩ mình chỉ tò mò về cô, tò mò tất cả về cô. Nhưng, ngày ấy, khi tử vong gần kề, anh chỉ nhớ đến dung nhan của cô.
Một khắc đó, anh bỗng ý thức được, có lẽ anh không chỉ tò mò về cô.
Chưa bao giờ hiểu thế nào là thích, lúc đó, anh mới hiểu, đó là thích. Thì ra thích một người có cảm giác này.
Tiếu Nghiêm vuốt tờ một nguyên trong tay, khoé môi lãnh ngạnh gợi lên độ cong vui sướng.
Cô sẽ thích anh sao?
Tiếu Nghiêm nghĩ đến vấn đề này, lại nhớ tới cô từng hao hết tâm tư hỏi thăm chuyện của mình trên xe lửa, có lẽ, cô cũng có hơi thích anh nhỉ?!
Tiếu Nghiêm trước giờ luôn tự tin định liệu mọi chuyện, lần đầu tiên không chắc chắn, không tự tin như vậy.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường ở thị trấn Kim Lăng xa xôi không hay biết, sự xuất hiện của mình đã làm rối lòng một người.
Giờ khắc này, Bắc Vũ Đường đặt toàn bộ tâm tư lên người Trương Tuệ Tuệ.
Trương Tuệ Tuệ là chỗ dựa của Vương Tư, hiện giờ xuất hiện vấn đề, chỉ chờ Vương Tư xui xẻo thôi. Gần đây người Trương Huy phái đi câu dẫn Trương Tuệ Tuệ thu hoạch không nhỏ, Trương Tuệ Tuệ có hảo cảm với tiểu tử kia, nhưng trái tim của cô ta vẫn đặt trên người Vương Tư.
Trương Huy báo cáo tình hình này cho Bắc Vũ Đường, chờ Bắc Vũ Đường ra chỉ thị tiếp theo.
“Vương Tư còn chưa biết sự tồn tại của An Thanh?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Trương Huy nghĩ nghĩ, gật đầu,
“Đúng vậy. Trương Tuệ Tuệ hẳn không nói với Vương Tư.” Bắc Vũ Đường trầm ngâm, bắt đầu tính toán bước đi tiếp theo, làm sao mới đạt được mục đích của mình. Vương Tư thông đồng với Trương Tuệ Tuệ lâu như vậy, tình cảm của Trương Tuệ Tuệ với hắn sâu, tất nhiên là chuyện bình thường.
Vương Tư ở trước mặt Trương Tuệ Tuệ luôn là thâm tình chân thành, kiểu yêu người chết không tàn phai. Nếu cô ta biết gương mặt thật của Vương Tư, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Bắc Vũ Đường không có cảm giác gì với Trương Tuệ Tuệ, nguyên chủ có hận cô ta, nhưng cũng chỉ là vì cô ta đoạt chồng của mình mà thôi.
May mà nguyên chủ không có yêu cầu thu thập luôn cô ta, không thì cô rất khó xử.
Lần này ra tay, tuy làm Trương Tuệ Tuệ khó chịu một thời gian, lại giúp cô ta thoát khỏi một tra nam.
Hiện tại, Vương Tư cần dựa vào nhà Trương Tuệ Tuệ, nếu nhà Trương Tuệ Tuệ xuống dốc, không còn giá trị lợi dụng, vậy thì Trương Tuệ Tuệ cũng đừng mong sống được yên ổn.
“Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Trương Huy hỏi.
Tuy anh nhận tiền làm việc, nhưng khi đã nhận, anh sẽ dốc toàn lực hoàn thành.
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, chỉ nói bốn chữ,
“Bắt gian tại giường.” Trương Huy nháy mắt hiểu rõ.
Qua một thời gian theo dõi, đã cơ bản nắm được quy luật sinh hoạt của Vương Tư.
Mỗi thứ sáu nghỉ ngơi, Vương Tư sẽ đi cùng Trương Tuệ Tuệ, nhưng buổi tối sẽ về ký túc xá, hoặc ra ngoài uống rượu với bạn bè.
Ngày này, Vương Tư và Trương Tuệ Tuệ tách ra, hắn về ký túc xá như ngày thường, chỉ là mới đi được nửa đường, đột nhiên bị một nắm bột trắng đánh úp, Vương Tư theo bản năng nhắm mắt, dùng tay che.
Nháy mắt đó, gáy hắn bị người đập mạnh, cả người ngã xuống.
Trương Huy nhanh chóng dọn người lên xe, đưa đến khách sạn.
Cùng lúc đó, An Thanh hẹn Trương Tuệ Tuệ ra, dụ dỗ cô ta, đưa cô ta đến cạnh khách sạn.
“Tuệ Tuệ, em không thể cho anh một cơ hội sao?” Đôi mắt An Thanh sáng quắc nhìn Trương Tuệ Tuệ, đáy mắt tràn đầy đau khổ.
Tâm tình Trương Tuệ Tuệ rất phức tạp, cô có hảo cảm với An Thanh, nhưng cô càng yêu Vương Tư.
“An Thanh, xin lỗi. Em đã có người yêu.” Trương Tuệ Tuệ áy náy.
An Thanh là ân nhân cứu mạng của cô, đối với cô mà nói, có ý nghĩa phi phàm, đặc biệt, An Thanh lớn lên đẹp trai, có năng lực, nếu không có Vương Tư, cô nhất định sẽ chọn anh.
An Thanh không nói lời nào, chỉ thâm tình nhìn cô như vậy.
Trương Tuệ Tuệ bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn, trái tim đập thình thịch nhảy loạn,
“An Thanh, anh xứng đáng với cô gái tốt hơn. Em, chúng ta vẫn nên làm bạn bè thôi.” Sắc mặt An Thanh hơi buồn bã,
“Bạn bè? Anh cũng không muốn làm bạn em. Anh chỉ muốn làm người duy nhất trong lòng em. Anh biết em có người yêu, nhưng tình yêu của anh dành cho em sẽ không thay đổi.” “Em có thể không thích anh, anh thích em là chuyện của anh. Anh vẫn sẽ luôn ở đây chờ em.” An Thanh thâm tình, chân thành nói.
Trương Tuệ Tuệ nghe đến đỏ mặt, trong lòng lại là ngọt ngào không nói nên lời.
Đột nhiên, tầm mắt Trương Tuệ Tuệ nhìn lướt qua An Thanh, nhìn đến một đôi nam nữ đang ôm nhau đi vào khách sạn cách đó không xa. Ánh mắt của cô dừng trên người đàn ông kia, người đó không phải ai khác, chính là vị hôn phu của mình – Vương Tư.
An Thanh chú ý tới sắc mặt đột nhiên thay đổi của Trương Tuệ Tuệ, quan tâm hỏi,
“Em sao vậy?” Khi Trương Tuệ Tuệ kinh ngạc vạn phần, Vương Tư thực sự ôm một người phụ nữ đi vào khách sạn.
An Thanh quay đầu, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
“Đó là người yêu trong suy nghĩ của em?” An Thanh tuy là hỏi, nhưng ngữ khí lại là chắc chắn.
Trương Tuệ Tuệ nghe An Thanh nói vậy, chỉ cảm thấy mất hết thể diện. Giờ khắc này, cô vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ.
Trương Tuệ Tuệ chưa bao giờ là người có thể nhẫn nhịn, cô không nói hai lời xông thẳng vào khách sạn. An Thanh cũng đi vào theo.
Trương Tuệ Tuệ hỏi cô bé ở quầy tiếp tân,
“Đôi nam nữ vừa vào đang ở đâu?” Cô bé lạnh nhạt nhìn cô, chậm rãi nói,
“Quyền riêng tư của khách, chúng tôi không thể tiết lộ.” Trương Tuệ Tuệ khó thở, đang định tiến lên lý luận với cô bé, đã bị An Thanh ấn xuống.
An Thanh nhẹ nhàng trấn an,
“Không nên gấp gáp, để anh xử lý.” Trương Tuệ Tuệ tức giận trong lòng, nhưng khi đối mặt với An Thanh, chỉ có thể nén giận.
Trương Tuệ Tuệ hừ lạnh, xoay người không nhìn.
An Thanh lấy một khối tiền đưa cho cô bé, nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời,
“Cô nương, có thể nói cho chúng tôi biết đôi nam nữ vừa vào ở phòng nào không?” Cô bé ở quầy tiếp tân vui vẻ nhận tiền, nhỏ giọng nói:
“Bọn họ ở phòng 202.” “Làm phiền cho chúng tôi một gian, ở cách vách bọn họ.” An Thanh nói.
Trương Tuệ Tuệ khó hiểu nhìn anh,
“Chúng ta thuê phòng làm gì?” “Em không muốn biết bọn họ đang làm gì sao?” An Thanh hỏi lại một câu.
Trương Tuệ Tuệ nghe anh nói vậy, ý định lao thẳng vào phòng bọn họ biến mất.
An Thanh cầm chìa khóa, dẫn Trương Tuệ Tuệ lên tầng, còn dỗ dành,
“Thôi, thôi, đừng giận. Tức giận thương thân, anh sẽ đau lòng.” An Thanh dịu dàng an ủi, Trương Tuệ Tuệ cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bọn họ mở cửa phòng 201 ra, sau đó đóng cửa. An Thanh đưa một chén trà cho Trương Tuệ Tuệ, Trương Tuệ Tuệ mờ mịt nhận lấy.
“Làm gì thế?” Trương Tuệ Tuệ ngây thơ hỏi.
An Thanh cười nói:
“Đương nhiên là nghe lén.” Nói nghe lén còn đúng tình hợp lý như vậy, không hiểu sao tức giận và hoả khí trong người Trương Tuệ Tuệ biến mất hơn nửa. Không biết vì sao, khi ở cùng An Thanh, cô luôn không giận được.
An Thanh làm mẫu cho Trương Tuệ Tuệ, Trương Tuệ Tuệ nửa tin nửa ngờ làm theo.
“Như vậy có thể nghe được bọn họ nói sao?” An Thanh nghịch ngợm nói,
“Có lẽ nghe được. Em thử xem không phải là biết rồi sao?” Trương Tuệ Tuệ úp chén lên bắt đầu nghe, lại thấy An Thanh đứng bên không có ý nghe lén. Hành động tri kỷ này của anh, làm Trương Tuệ Tuệ cảm thấy ấm lòng.
Không cần bất cứ một lời nói nào, chỉ cần nhìn vào hành động, có thể nhận ra trái tim của anh.
Trương Tuệ Tuệ thu lực chú ý trên người An Thanh về, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của phòng cách vách.
“Anh Vương, nhẹ một chút.” Giọng nói mềm mại của phụ nữ truyền thẳng vào tai cô.
“A, từ bỏ…” Sau đó là tiếng hít thở nặng nề của đàn ông, còn có cả tiếng giường gỗ kẽo kẹt lay động.
Khuôn mặt Trương Tuệ Tuệ vặn vẹo, gân xanh trên trán nhảy nhót.
Đáng chết! Đáng chết!
Vương Tư thật sự phản bội cô!