Editor: Bạch Diệp Thảo
Đại năng Nguyên Anh biết mình không thể trốn thoát, vẻ mặt dữ tợn gầm lên một tiếng, "Ta liều mạng với ngươi!"
Bắc Vũ Đường thấy trêи đỉnh đầu người nọ xuất hiện một em bé nộn nộn trơn bóng, vẻ mặt dữ tợn nhìn họ, đứa trẻ kia còn không ngừng phình lên.
Nguyên Anh tự bạo, uy lực đủ để san bằng thạch thất thành bình địa.
"Muốn tự bạo, ngươi cũng không có cơ hội đó."
Một đôi tay to bóp lấy Nguyên Anh đang không ngừng bành trướng, đứa bé Nguyên Anh giống như bóng cao su xì hơi, cuối cùng bị bóp nát, mảnh nhỏ linh hồn bị sương mù đen cắn nuốt.
Từ khi họ xuất hiện đến đoàn diệt chỉ tốn hai phút.
Nam tử áo đen nhìn Bắc Vũ Đường còn đứng tại chỗ, "Có phải ngươi cũng muốn giống chúng không?"
Bắc Vũ Đường lập tức đuổi kịp y.
Rời khỏi thạch thất là một con đường dài, không biết có phải là vì chủ nhân của nó đã thức tỉnh hay không, toàn bộ đường đi được thắp sáng, vách tường giống như được dát một lớp bột bạch sáng, hình thành một hành lang dài toả ra ánh sáng xanh.
"Không biết tên huý của tôn giả là gì?" Bắc Vũ Đường cẩn thận hỏi.
Nam tử áo đen lành lạnh liếc nàng một cái, "Gọi chủ nhân."
Ách......
Bắc Vũ Đường yên lặng chịu đựng, "Chủ... Chủ nhân."
Nam tử áo đèn giống như hoàn toàn không nhìn thấy nàng không cam tâm tình nguyện, "Biết vì sao ta chỉ giữ ngươi lại không?"
"Thỉnh chủ nhân chỉ giáo."
Nam tử áo đen cong môi, "Còn tính thông minh, không nói ra câu nói ngu xuẩn kia."
Bắc Vũ Đường sửng sốt, lập tức hiểu "câu nói ngu xuẩn" trong miệng y là câu nào.
Nếu nàng thật sự ngây thơ nghĩ mình là người cởi phong ấn cho y nên y mới không giết nàng thì sai chắc rồi. Cho nên câu trả lời cũng không phải đáp án này.
Nam tử áo đen lành lạnh nhìn nàng: "Bởi vì ngươi là người không muốn trở thành nô bộc của ta nhất trong số chúng."
Ý tứ là, ngươi càng không cam tâm không cam lòng, ta lại càng muốn ngươi trở thành nô bộc của ta.
Đam mê này thật là...... = =
Sắc mặt Bắc Vũ Đường hơi đen đi.
Nam tử áo đen vừa lòng nhìn nàng giận mà chẳng dám nói.
Bắc Vũ Đường đen mặt đi theo sau y, nếu không phải biết là không đánh lại, nàng thật sự muốn đạp mấy cái vào khuôn mặt ngứa đòn kia.
"Yểm."
Bắc Vũ Đường sửng sốt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Giới Tu Chân có chín ma một yểm, chín ma chính là chín Đại Ma Quân Hoá Thần kỳ.
Mà Yểm là chí tôn trong Ma tộc, chín ma hung lệ đều không bằng một yểm.
Yểm, không phải người cũng không phải thú, mà là từ vô số oán niệm và tử khí hình thành.
Yểm cực kỳ khó hình thành, chủ yếu là điều kiện hình thành quá hà khắc, thứ nhất là cần một cuộc thảm sát quy mô lớn mới có thể đảm bảo đủ lượng oán niệm không thể tiêu tan, hơn nữa thi thể người chết cần phải là nguyên dạng, không thể hư thối cũng không thể bị phong hoá, cũng không bị xử lý, hung linh từ đó mới có thể phụ thể thành yểm. Chỉ có nơi bị đại tàn sát hoặc ôn dịch, hoang vu nhiều năm mới có thể hình thành ác yểm.
Mà người trước mắt lại là ác yểm!
Nàng nhớ mấy ngàn năm trước giới Tu Chân xuất hiện một ác yểm làm trăm họ lầm than, giới Tu Chân suýt chết sạch. May mà thập đại tiên tông hao phí tinh huyết của mấy trăm tu sĩ Hoá Thần, triệu ra bảo kiếm Linh giới – Tru Ma Kiếm, phong ấn y lại.
Chẳng lẽ nơi này chính là nơi năm đó phong ấn ác yểm?
Yểm cong môi, nhàn nhạt nói, "Như ngươi suy nghĩ."
Bắc Vũ Đường cảm thấy mình sắp xong đời rồi, nàng còn muốn thừa dịp này để người trong tông cứu mình, nhưng giờ dù họ có tới cũng là tự tìm đường chết.
Yểm vừa lòng nhìn khuôn mặt khóc tang của nàng, khoé môi lãnh ngạnh hơi cong cong.
Đột nhiên, một tia sáng vàng bắn vào cổ tay nàng, cổ tay lập tức xuất hiện một đoá sen đen.
"Yểm đại nhân, đây là cái gì?" Bắc Vũ Đường nhìn ấn ký xuất hiện, nhíu mày.
Yểm nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, "Dấu nô ɭệ của ta."
Dường như Yểm thấy vậy còn chưa đủ đả kϊƈɦ, tiếp tục bổ sung, "Dù ngươi có trốn đến nơi nào, chỉ cần một ngày nó còn tồn tại, ta có thể tìm ngươi."
Bắc Vũ Đường nhìn nụ cười tà ác của y, gân xanh trêи trán nhảy thình thịch.
"Ha hả." Bắc Vũ Đường cười gượng.
Dọc đường Bắc Vũ Đường nhìn thấy không ít bảo khí trôi nổi trêи không trung, đan dược, bí tịch, lại chẳng có một chút hứng thú. Phải biết mấy thứ đồ này để bên ngoài đều sẽ khiến các tu sĩ đại năng tranh đoạt.
Yểm chú ý tới biểu tình của nàng, đuôi mày hơi nhếch, có chút kinh ngạc.
Nhìn ra là nàng thật sự đạm nhiên, hoàn toàn không có hứng thú với mấy đồ vật này.
Có ý tứ!
Xem ra nô bộc vô tình chộp được này thú vị hơn y dự đoán nhiều, xem ra có thể giữ lại bên người lâu thêm một tí.
Yểm nở một nụ cười lạnh lẽo.
Khi Bắc Vũ Đường đi theo Yểm ra khỏi nơi phong ấn, bên ngoài đã có một đám người, tu sĩ các phái đều có. Một đám người đang thương lượng nên phá cấm chế kiểu gì, chỉ là họ chưa thương lượng xong đã thấy một nam một nữ nghênh ngang đi ra từ cấm chế.
Đám người Tất Tư Vũ trà trộn trong đó thấy người ra thì vô cùng kinh ngạc.
"Nàng... Nàng không chết!" Triệu Vân kinh ngạc kêu thành tiếng.
Doãn Kiếm, Tào Nhất Trần, Lâm Siêu cũng giật mình nhìn nàng, chỉ có Tất Tư Vũ oán hận nhìn người đi từ cấm chế ra. Ả rất nhanh nhận ra Bắc Vũ Đường khác biệt.
Tất Tư Vũ kinh hô thành tiếng, "Tu vi của sư tỷ tăng lên."
Bốn người nghe ả nói thế, lập tức xem tu vi nàng, vừa thấy, bốn người đều khϊế͙p͙ sợ.
"Sư tỷ cơ duyên không cạn." Tất Tư Vũ vẻ mặt vui sướиɠ nói, chỉ là sâu trong mắt là sự ghen tị nồng đậm.
Đáng chết, đây vốn là cơ duyên của ả!
Đám Triệu Vân nhìn Bắc Vũ Đường, đáy mắt tràn đầy đố kỵ.
Đám người Triệu Vân thấy Tất Tư Vũ muốn tiến lên, lập tức ngăn ả lại, "Sư muội, chúng ta vẫn chớ nên đi cùng nàng ta."
Tất Tư Vũ nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Doãn Kiếm nói: "Ở đây có nhiều người thấy nàng ta đi từ trong ra như vậy, chỉ sợ nàng ta không rời được Vạn Thú Lâm."
Bắc Vũ Đường giờ là một miếng thịt mỡ to đùng, dù nàng có lấy được bảo vật hay không, người ở đây tuyệt đối không để nàng nhẹ nhàng rời khỏi Vạn Thú Lâm.
Giờ hội họp với nàng, chẳng phải là thành bia ngắm của mọi người.
Chỗ tốt nàng lấy, nguy hiểm cùng gánh vác? Quan hệ của họ và nàng không tốt đến mức đó.
"Nhưng mà......" Tất Tư Vũ nhẹ bặm môi, vẻ mặt không đành lòng.
"Sư muội, với bản lĩnh của nàng ta, chắc chắn sẽ không có việc gì. Tu vi của chúng ta đều không bằng nàng ta, ở bên cạnh còn trở thành gánh nặng."
Bốn người biết ả thiện lương, thấy ả ảm đạm thì đều đau lòng, càng thêm chán ghét Bắc Vũ Đường.
Tất Tư Vũ không đành lòng quay đầu đi, "Ta... Ta......"
Tào Nhất Trần khẽ nói với mấy người, "Chúng ta lùi trước đi, đừng để nàng ta nhìn thấy chúng ta."
Mấy người đều gật đầu đồng ý.
Mấy người mang theo Tất Tư Vũ rời đi, chỉ sợ Bắc Vũ Đường nhìn thấy họ thì sẽ quấn lên.
Bắc Vũ Đường ra đến nơi, liếc mắt đã nhận ra đám người Tất Tư Vũ. Nàng luôn chú ý động tĩnh của họ, thấy họ yên lặng lui đi, nở nụ cười lạnh.
Yểm nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường một cái, chú ý tới nàng luôn nhìn về một phía, cũng nhìn lướt qua, tất nhiên là thấy hết hành động của đám người kia. Yểm lại nhìn nàng, thấy biểu tình nàng lãnh đạm, không chút tức giận.
Tu sĩ bên ngoài thấy hai người ra tới, một đám nhìn chằm chằm hai người, như nhìn mấy con dê chờ bị họ làm thịt.
"Hai người các ngươi, giao bảo vật các ngươi lấy được ra đây." Mở miệng là một tu sĩ Kim Đan đại viêm mãn của phái Thương Điên, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Yểm.
Những người này đại đa số là Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ, mà lúc này trong mắt họ, Bắc Vũ Đường và Yểm đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, tất nhiên là không sợ.
"Thức thời thì giao ra đây, bằng không các ngươi đừng mơ rời khỏi đây." Có người trực tiếp uy hϊế͙p͙.
Trước mặt bảo vật, ai cũng sẽ không lùi bước.
Bắc Vũ Đường nhìn đám người như sói như hổ, biết dù nàng nói không lấy được bảo vật, đám người này cũng không tin. Nhưng mà, nếu nàng rõ tác phong của Yểm, những người này nếu không cho đi, chỉ có một con đường mà thôi.
"Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi đây." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Có người nghe nàng nói thế thì trực tiếp cười lớn, tiếng cười kia quả là châm chọc không nói nên lời.
"Chỉ bằng hai người các ngươi? Ta cũng muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì mà giết ta." Tên kia là Kim Đan đại viên mãn, khinh miệt nhìn hai người.
Bắc Vũ Đường thầm than một tiếng, đầu năm nay dù nói thật cũng chẳng có ai chịu tin, nói dối thì ai cũng tin sái cổ là sao.
Khi tên Kim Đan đại viên mãn kia nói xong, hắn lập tức công kϊƈɦ Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, không hoảng loạn, phản kϊƈɦ trước.
Còn Yểm thì vẫn an tĩnh khoanh tay đứng nhìn. Có vẻ hoàn toàn không định ra tay hỗ trợ.
Bắc Vũ Đường không ngạc nhiên, cũng không tức giận.
Dù sao thì cầu người không bằng cầu mình.
"Phanh"~ hai tia sáng chói mắt va chạm trong không trung, nháy mắt ma sát ra ánh lửa sáng lạn.
"Địa bạo." Bắc Vũ Đường lên tiếng.
Chỉ thấy đất dưới chân người nọ nổ tung, người nọ phản ứng rất nhanh, mau chóng tránh bạo kϊƈɦ.
"Lôi Thần Quyết." Đôi tay người nọ chớp động ánh sáng lôi điện, "Ra!"
Vô số lôi điện như sấm hướng về phía nàng.
"Thổ thuẫn."
(Em nhớ chị hệ Thuỷ giả Hoả mà, sao cứ dùng hệ Thổ hoài thế =(( )
Nháy mắt, trước mặt Bắc Vũ Đường dựng lên một tường đất cao, khi lôi điện va chạm với tường, tường đất nháy mắt tan rã. Đồng tử Bắc Vũ Đường co rụt lại, nhanh chóng nhảy ra. Nhưng mà, một đạo lôi điện vô thanh vô tức tới gần nàng từ phía sau.
Khi nàng phát hiện, muốn tránh, đã không còn kịp nữa.
Đạo lôi điện kia trực tiếp đánh trúng nàng, trong phút chốc, một ngụm máu tươi phụt ra, người ngã mạnh bên chân Yểm.
Yểm cảm thấy mặt chợt lạnh, duỗi tay chạm vào, máu tươi ấm áp dính dính xuất hiện ở đầu ngón tay y.
Y cúi đầu nhìn máu tươi trêи đầu ngón tay, trái tim hơi căng thẳng, mắt không tự giác nheo lại.
Mấy người Tất Tư Vũ nơi xa thấy Bắc Vũ Đường ngã xuống đất, không hẹn mà cùng cảm thấy kɧօáϊ ý.
Tất Tư Vũ mắt đẹp rưng rưng, đau lòng nói: "Ta... Ta muốn cứu sư tỷ."
Mấy người Triệu Vân lập tức ngăn ả lại.
"Triệu Vân, muội đừng đi. Bọn họ đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, chúng ta chỉ là Trúc Cơ, đi là chịu chết."
"Đúng vậy. Tư Vũ, muội xem, sư tỷ là tu sĩ Kim Đan kỳ, nàng ta còn không đánh lại, huống chi là chúng ta."
Tất Tư Vũ nhẹ bặm môi, "Nhưng... Nhưng mà......"
Mấy người nhìn nhau, thống nhất một ý kiến.
Bọn họ nhất định phải đưa Tất Tư Vũ rời khỏi nơi này, nếu không, sợ là Tất Tư Vũ thiện lương ôn nhu thật sự sẽ không màng tất cả đi cứu Đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh và độc ác kia.
"Tư Vũ, chúng ta đi thôi."
Tất Tư Vũ ỡm ờ bị mấy người mang theo rời đi.
Hôm nay nếu Bắc Vũ Đường chết ở đây mà có người nhìn thấy họ ở đây, đến lúc đó bọn họ sẽ bị tông môn trách hỏi, nên cần phải nhân dịp chưa ai chú ý rời khỏi nơi này.
Sau khi họ rời đi, tên Kim Đan đại viên mãn khiến Bắc Vũ Đường bị thương lại đánh về phía Bắc Vũ Đường, thề phải bắt sống nàng.
Roi dài trong tay hắn còn chưa chạm đến Bắc Vũ Đường, một đoàn khí đen đã đánh thẳng về phía hắn.
"Này... Đây là......" Kim Đan đại viên mãn còn chưa kịp nói xong thì đã thét lên một tiếng thảm thiết, nháy mắt biến thành một đống xương trắng, rơi xuống đất thì hoá thành tro tàn.
Một màn xảy ra quá nhanh, những người ở đây không kịp trở tay.
Nháy mắt có thể diệt môn tu sĩ Kim Đan kỳ đại viên mãn, sức chiến đấu như vậy thực sự khiến mọi người chấn động. Nếu thông minh thì hẳn phải chạy ngay, nhưng vì bảo vật dụ hoặc, tất cả mọi người đã quên đi sự lựa chọn chính xác.
Có người hét lên, "Chúng ta có nhiều người, cùng nhau lên. Giết yêu vật này!"
"Lên!"
Sau câu kia, tất cả mọi tu sĩ đều đánh về phía Bắc Vũ Đường và Yểm.
Yểm hừ lạnh một tiếng, làm lơ vô số công kϊƈɦ kia, chỉ là tay ra một dấu, nháy mắt những công kϊƈɦ đều bị hắc khí hấp thu, sau đó biến mất vô tung.
Cùng lúc đó, thân thể vài tu sĩ trước nhất đột nhiên bay lên, quanh thân bị khí đen quấn lấy.
"Không......"
"A!"
Mấy tiếng thét thê lương vang lên, mấy người này giống tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia, hoá thành tro tàn.
Có người nhìn ra không thích hợp, tỉnh lại từ trong mộng đẹp đoạt bảo, xoay người chạy ra ngoài.
Chạy trốn giống như một ôn dịch, một truyền hai, hai truyền năm, mọi người không còn ham chiến nữa, xoay người bỏ chạy.
Yểm thấy vậy, nở nụ cười lạnh, "Chậm."
Bắc Vũ Đường đứng lên, thấy trong tay y tạo một dấu, nháy mắt một quầng sáng vô hình bao phủ khắp phạm vi 50 trượng. Mọi người muốn lao ra đều bị đẩy ngược về.
Từng đoàn khí đen như những con rắn nước linh hoạt hướng về đám tu sĩ dưới quầng sáng, phàm là tu sĩ bị đoàn khí đen này bắt được, trước khi chết đều hét thảm một tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, người trong quầng sáng dần biến mất.
"Chúng ta cùng liều mạng với hắn!" Có người hô.
Tất cả mọi người nhất trí đồng ý, đều lao về phía Yểm, đáng tiếc, trước sức mạnh tuyệt đối, họ thật nhỏ bé. Trước mặt cường giả, họ chỉ là những con kiến, nhẹ nhàng bóp một cái là chết không có chỗ chôn.