Editor: Bạch Diệp Thảo
Một người đàn ông văn nhã đeo kính lên tiếng, "Sẽ không có ai đến cứu chúng ta đâu. Vì rất có thể chúng ta đã không còn ở hành tinh ban đầu nữa."
Vừa dứt lời, mọi người đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, ngay cả Bắc Vũ Đường cũng kinh ngạc nhìn qua.
"Căn cứ vào đâu mà anh lại đưa ra phán đoán là chúng ta đã rời khỏi hành tinh ban đầu?"
Thật ra Bắc Vũ Đường cũng đã có dự cảm, chỉ là còn cần bằng chứng chứng minh cho suy đoán của mình. Hiện giờ cô vẫn chưa tiếp thu cốt truyện, cũng không biết hành tinh lúc trước nguyên chủ sống thế nào, không thể dùng để đưa ra phán đoán có căn cứ được, như vậy chỉ có thể chờ người khác giải đáp.
Người đàn ông văn nhã kia là Vương Hâm, là một tiến sĩ chuyên nghiên cứu thực vật.
Hắn đi sang một bên, hái một gốc cây giơ lên cho mọi người xem, "Loài cây này, ở hành tinh của chúng ta, đã bị tuyệt chủng, mà ở đây lại có rất nhiều."
Một người đàn ông trung niên cao lớn nhíu mày, "Chỉ vì vậy mà đoán rằng chúng ta không còn ở hành tinh ban đầu thì có vẻ quá qua loa."
Hiển nhiên có khá nhiều người nghĩ vậy, dù sao chuyện như xuyên đến hành tinh khác rất khó tin.
"Cái này không thể chứng minh được điều gì, có thể là các người không tìm thấy thì sao? Trêи TV không phải thường đưa tin ở đâu đó xuất hiện động thực vật đã tuyệt chủng. Lỡ nơi này chính là vậy thì sao." Cô gái tóc vàng nói.
"Đúng vậy, nói không sai. Nơi này có vẻ là một khu rừng nguyên sinh. Nơi hẻo lánh như vậy, tìm được thực vật đã tuyệt chủng là điều rất bình thường, cần gì phải chuyện bé xé ra to." Một thanh niên tuấn tú nói theo.
Đối với tiếng nghi ngờ của mọi người, sắc mặt Vương Hâm bình tĩnh, chưa từng lộ ra một chút không vui.
"Tôi không chỉ tìm thấy một loài thực vật đã tuyệt chủng ở đây, mà có rất rất nhiều loài, nhiều đến mức các người sẽ phải nghi ngờ cuộc đời." Vương Hâm thấp giọng nói.
"Suy đoán của anh ta đến tám chín phần mười là đúng." Bắc Vũ Đường đột nhiên nói.
"Cô có căn cứ gì không?" Cô gái tóc vàng hỏi.
"Mọi người nhớ trước khi chúng ta rơi xuống, máy bay gặp cái gì chứ? Máy bay tiến vào một không gian giống như lỗ đen, từ đó đi ra, không phải thế giới ban đầu cũng là điều bình thường. Mọi người nhìn lại hoàn cảnh xung quanh mà xem, trêи hành tinh của chúng ta thật sự còn có một nơi như vậy tồn tại sao?"
Mọi người trầm mặc.
"Nhưng, nhưng nó cũng chẳng có nghĩa gì cả." Có người vẫn muốn phản bác.
Thật ra, ai cũng đã hiểu, chỉ là không muốn tiếp nhận hiện thực này mà thôi.
"Được rồi, vấn đề này bây giờ không quan trọng. Chuyện quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải sinh tồn trong khu rừng rậm nguyên sinh này như thế nào. Chỉ có sống sót mới có hy vọng chờ được người tới cứu chúng ta."
"Trời sắp tối rồi. Rừng rậm buổi tối rất nguy hiểm, có không ít thú dữ hoạt động. Chúng ta tốt nhất nên ở bên nhau, nhân lúc trời chưa tối hẳn tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi." Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất lên tiếng.
"Anh nói không sai. Chúng ta nhân dịp trời chưa tối tìm chỗ an toàn để nghỉ ngơi. Giờ chúng ta hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương. Nếu gặp thú dữ, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm."
Bọn họ vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng thú dữ gầm lên, mấy cô gái trong đội đều sợ tái nhợt mặt.
"Thật... Thật sự có thú dữ!" Mặt Diệp Xảo Xảo trắng bệch.
"Rời khỏi nơi này trước." Bắc Vũ Đường nói với mọi người.
Nơi họ đang đứng có quá nhiều vết máu lưu lại khi xử lý vết thương, rất nhiều loài thú dữ sẽ theo mùi máu tìm đến.
Mọi người đi ngược lại hướng thú dữ vừa gầm.
Họ đi được khoảng chừng nửa giờ, một con sư tử lông vàng xuất hiện ở nơi họ vừa đứng.
Con sư tử đó đánh hơi chung quanh, cái đầu lớn nhìn qua hướng Bắc Vũ Đường và mọi người rời đi, đôi mắt màu hổ phách lộ ra nét hung dữ.
Con sư tử đó lần theo mùi của họ mà đi.
Bên kia, Bắc Vũ Đường và mọi người hoàn toàn không biết mình đã bị theo dõi.
Mười mấy người đi khoảng một giờ, đã có không ít người không chịu nổi.
"Chúng ta đã đi được một đoạn khá xa rồi, tìm luôn một chỗ nghỉ ngơi ở quanh đây đi." Cô gái tóc vàng thở hổn hển.
Bắc Vũ Đường lập tức từ chối, "Không được, nơi này vẫn quá gần nơi chúng ta đứng lúc đầu. Nếu có thú dữ tới, sẽ tìm được chúng ta nhanh thôi. Nơi này còn chưa đủ an toàn."
Vì có một số người đi quá chậm, nên tốc độ di chuyển của cả đội cũng chậm theo.
Cô gái tóc vàng nghe cô nói thế, sắc mặt suy sụp.
"Mọi người cảm thấy cần đi tiếp sao?" Cô gái tóc vàng quay đầu nhìn những người còn lại.
Những người đó đều lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Người đàn ông trung niên lớn tuổi nói: "Như vậy đi, chúng ta đi thêm nửa tiếng nữa, nửa tiếng sau thì tìm chỗ nghỉ ngơi xung quanh."
Biện pháp này được cả hai bên đồng ý.
Trước lúc họ xuất phát, Bắc Vũ Đường đột nhiên nhìn về phía sau, lại không nhìn thấy gì cả.
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm đằng sau.
Tiền Hiểu Nguyệt thấy cô khác thường, nghi hoặc hỏi: "Vũ Đường, sao vậy?"
"Tớ cứ cảm thấy có gì đó nhìn chằm chằm đằng sau." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.
Cảm giác này quá rõ ràng, làm cô muốn bỏ qua cũng khó, nhưng kỳ quái là, mỗi lần cô quay đầu lại chẳng thấy gì.
"Có phải vì cô khẩn trương quá không?" Vương Hâm mở miệng.
Những người khác đều dùng ánh mắt tương tự nhìn Bắc Vũ Đường, cho rằng cô quá căng thẳng nên xuất hiện ảo giác.
Bắc Vũ Đường thấy vậy thì không nói gì thêm.
Thân thể này bây giờ còn chưa tu luyện Hàn Băng Chưởng, ngũ quan đều dừng ở tiêu chuẩn của người bình thường. Sở dĩ cô có cảm giác này, hoàn toàn là dựa vào trực giác.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường nói.
Mọi người lại một lần nữa khởi hành, mà cô gái tóc vàng kia còn nhìn cô cười nhạo một tiếng, thân hình vặn vẹo như rắn nước đi về phía trước.
Bắc Vũ Đường đi cuối cùng, trước khi rời đi, lại nhìn về phía lùm cây rậm rạp kia một lần nữa. Đột nhiên, cô nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách trong bụi cỏ.
Lúc cô muốn xác nhận lại, đôi mắt ấy đã biến mất.
Tiền Hiểu Nguyệt thấy cô đứng bất động, đi đến ôm cánh tay cô, "Đi thôi, đừng nghĩ nhiều."
Sau khi họ rời đi, con sư tử vàng to gấp đôi sư tử thường nhảy từ trêи cây xuống, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm theo bóng Bắc VũĐường.
Nửa giờ sau, bọn họ tìm được hai cây đại thụ làm chỗ nghỉ ngơi đêm nay. Sau mấy giờ kinh hồn trêи máy bay, lại lặn lộn đi bộ hơn một tiếng rưỡi, cả tinh thần và thể xác của mọi người đều mệt mỏi.
Tất cả mọi người ngồi dưới gốc cây đại thụ nghỉ ngơi, chốc lát sau, Vương Hâm đứng lên, nói với mọi người, "Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, chúng ta tìm một chút thức ăn đi, còn nữa, cần phải nhóm một nhóm lửa, cần có người đi nhặt củi đốt."
Lập tức có người kháng nghị: "Trời ạ, có thể để bọn tôi nghỉ lúc đã được không. Hai chân tôi sắp gãy rồi."
Bắc Vũ Đường tuy mệt, nhưng biết điều Vương Hâm nói là cần thiết, nếu không nhân lúc trời chưa tối chuẩn bị cho xong, chờ đến tối hẳn mới làm thì đã muộn.
Rừng rậm vào buổi tối không hề an toàn, ẩn chứa nhiều nguy hiểm khôn lường.
Bắc Vũ Đường đứng lên theo, "Tôi và anh đi tìm củi đốt, tiện thể nhìn xem xung quanh có gì có thể dùng làm đồ ăn không."
Tiền Hiểu Nguyệt thấy cô đứng lên, cũng đứng lên theo, "Vũ Đường, tớ đi với cậu."
Có ba người đàn ông khác đứng lên theo, mấy người còn lại đều bất động.
"Chúng ta ở đây dựng giá đốt củi đi."
Nhóm Bắc Vũ Đường cũng không nói gì thêm, đi thẳng, bắt đầu tìm kiếm rau hoặc quả dại có thể ăn được xung quanh.
Vương Hâm là một tiến sĩ chuyên ngành thực vật học, chuyên môn nghiên cứu thực vật, tìm kiếm mấy thứ này bên ngoài nhanh hơn người bình thường nhiều, mà Bắc Vũ Đường lại từng học y chế rất nhiều loại thuốc độc, biết loại cây nào chứa kịch độc, loại cây nào có thể ăn.
Tài nguyên trong rừng phong phú, nhưng không phải muốn có là có ngay được.
Nhóm người chia ra đi vòng vòng, đến lúc về, trừ Bắc Vũ Đường mang theo hai trái cây về, Vương Hâm cầm theo mấy quả, còn lại đều về tay không.
Đến lúc họ về, đám người kia đã gấp gáp nhìn họ, thấy mấy người không có đồ ăn, lập tức suy sụp.
Cô gái tóc vàng lẩm bẩm, "Sao chỉ có tí đồ ăn thế này?"
Tiền Hiểu Nguyệt nghe cô ta nói thế, tức khắc nổi giận, "Có bản lĩnh thì tự cô đi mà tìm."
Người này đúng là hài hước, mình thì ở đây làm biếng, mà còn dám oán giận.
Cô gái tóc vàng bị Tiền Hiểu Nguyệt nói thế, cảm thấy mất mặt, "Có mấy quả trái cây thôi, có gì đặc biệt chứ. Nói như tôi cần lắm ấy."
"Không cần thì cô đừng ăn."
"Cô có cầu xin tôi, tôi cũng không ăn." Cô gái tóc vàng không khách khí mắng lại.
Tiền Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Cầu xin cô? Cô đừng hài hước như vậy. Cô nghĩ cô là ai? Đừng tự đề cao bản thân quá."
Thấy hai người sắp đánh nhau, người xung quanh vội cản lại.
"Được rồi, hai người đều nói ít đi một câu." Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất chu đáo nói.
Bắc Vũ Đường tiến lên, kéo Tiền Hiểu Nguyệt sang một bên, "Không cần phải tức giận vì cô ta."
Tiền Hiểu Nguyệt căm giận nói: "Tớ chỉ là không vừa mắt cô ta thôi, nghĩ mình là ai chứ. Đại tiểu thư chắc?"
Bắc Vũ Đường không nói nữa, để cô ấy nói, chờ cô ấy nói đủ thì sẽ dừng.
Quả nhiên, Tiền Hiểu Nguyệt nói thêm một lát, thấy cô không nói gì thì ngượng ngùng không nói nữa.
Lúc này, trời đã tối dần.
Mười lăm người vây quanh đống lửa, đồ ăn chỉ có chút trái cây. Rừng rậm ban đêm đen kịt, thường thường nghe được tiếng tru, tiếng gầm của thú dữ, cho dù ở xa, nhóm người vẫn không thể an tâm nghỉ ngơi.
Mọi người nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Bắc Vũ Đường bắt đầu tiếp thu cốt truyện và nhiệm vụ lần này.
Thế giới lần này cô tiến vào đã không còn là thế giới văn minh nữa, mà là thời kỳ nguyên thuỷ. Nguyên chủ Bắc Vũ Đường và bạn tốt Tiền Hiểu Nguyệt đi du lịch nước ngoài, trêи đường, máy bay gặp một dòng khí mạnh, cuối cùng bị hút vào lỗ đen, người trêи máy bay xuyên qua đến thời kỳ đồ đá.
Tất cả mọi thứ ở đây đều rất nguyên sơ, đến mức hoàn toàn khác với thời kỳ nguyên thuỷ Bắc Vũ Đường biết đến.
Ở nơi này, con người có thể coi là con người, lại cũng không coi là người.
Bọn họ là nửa người nửa thú.
Họ có thể biến hình thành dã thú, cũng có thể từ dã thú biến thành người, loại người này được gọi là "bán thú".
Hoàn cảnh thế giới này cực kỳ ác liệt, nơi này một năm không có bốn mùa, chỉ có ba quý. Có mùa đông giá rét kéo dài, có mùa hạ nóng bỏng oi bức, có mùa thu ngắn ngủi chợt qua.
Hoàn cảnh của thế giới vị diện này cũng không bình yên, thường xuyên xuất hiện thiên tai như động đất, đá trôi, ngập lụt, núi lửa phun trào,... dẫn tới số lượng bán thú mỗi năm đều giảm đi.
Đồng thời, giữa các bộ lạc cũng có sự đâu tranh, bán thú và dã thú cũng có chém giết, đều là nhân tố khiến số lượng dân cư không thể tăng lên.
Đương nhiên, quan trọng nhất là số lượng bán thú giống cái ở thế giới này rất ít, rất nhiều bộ lạc sẽ xuất hiện cảnh tranh cướp giống cái.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường và một số người sống sót sau vụ rơi máy bay, chỉ là số người sống sót quá ít, hơn nữa đều bị thương.
Tiếng động lúc máy bay rơi kinh động bộ lạc bán thú ở gần đó, bọn họ đến điều tra, thấy nhóm người Bắc Vũ Đường. Buổi tối cùng ngày, họ đều bị bán thú mang đi.
Nhóm người còn sống sót chỉ có năm người, trong đó có một mình Bắc Vũ Đường là nữ.
Thú nhân chưa bao giờ gặp giống cái như nguyên chủ, khiến nam nhân trong bộ lạc đều cảm thấy rất mới lạ và kinh diễm. Nguyên chủ biết mình không thể về thế giới cũ, bắt đầu thử hoà nhập với họ.
Cô ấy dùng trí tuệ của mình, dạy họ chăn nuôi súc vật, gieo trồng, giải quyết được vấn đề thiếu thốn đồ ăn của bộ lạc. Cô ấy dùng toàn bộ học thức của mình, nói cho họ cái gì có thể ăn, nói cho họ cách bố trí bẫy chống bị dã thú tập kϊƈɦ.
Cô ấy đến, đã thay đổi bộ lạc, làm bộ lạc Tam Thạch vốn cằn cỗi lạc hậu ngày càng tốt hơn. Thời gian trôi qua, các bộ lạc xung quanh đều biết bộ lạc Tam Thạch có một giống cái xinh đẹp, thông minh tài giỏi, giúp bộ lạc Tam Thạch không phải chịu đói chịu rét.
Điều này đã khiến các bộ lạc khác đỏ mắt, đều muốn chiếm cô ấy cho riêng mình.
Vào một đêm trăng thanh gió mát, bộ lạc Thương Lang lớn nhất ở cạnh bắt đầu công kϊƈɦ bộ lạc Tam Thạch. Bộ lạc Tam Thạch không địch lại, liên tiếp bại lui, nguyên chủ Bắc Vũ Đường bị cướp đi.
Ở bộ lạc Tam Thạch, cô ấy có tôn nghiêm, có địa vị, nhưng tới bộ lạc Thương Lang, thủ lĩnh của họ chiếm đoạt cô ấy, biến cô ấy thành giống cái của hắn. Ba tháng sau, bộ lạc Tam Thạch một lần nữa cướp nguyên chủ về.
Vì nguyên chủ, bộ lạc Tam Thạch và Thương Lang trở mặt. Bộ lạc Tam Thạch có rất nhiều giống đực chết đi, không biết từ khi nào, trong bộ lạc bắt đầu đồn đãi Bắc Vũ Đường là người mang điềm xấu.
Mãi đến khi ôn dịch đến, thú nhân của bộ lạc Tam Thạch hầu hết đều nhiễm bệnh. Sau đó người trong bộ lạc Thương Lang cũng nhiễm bệnh. Ôn dịch dần lan tràn đến các bộ lạc khác.
Lúc này, Vu sư trong bộ lạc nói với mọi người, đó là vì tai tinh rơi xuống, vận rủi mới kéo đến bộ lạc họ, chỉ có tiêu diệt tai tinh, họ mới có thể tránh thoát một kiếp.