Tác giả: Vân Phi Mặc
"Tử Kiện." Bắc Niệm Cẩm nhẹ nhàng nhắc mãi tên tự của hắn, "Thì ra tên tự của Hoàng thượng là Tử Kiện à."
Bắc Niệm Cẩm cất tờ giấy đi như cất bảo bối, chờ hắn trở lại đón nàng ta cùng hưởng vinh hoa phú quý.
Mà Bắc Niệm Cẩm không biết là, người nàng ta tâm tâm niệm niệm giờ đang bị nhốt ở một tầng hầm ngầm tối tăm, mặt nạ sắt cũng đã được gỡ xuống, lộ ra một khuôn mặt bình phàm.
Nếu Bắc Niệm Cẩm ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, hắn không phải ai khác, đúng là tướng công kiếp trước của Bắc Niệm Cẩm.
Sau khi Bắc Niệm Cẩm trọng sinh, bắt đầu xuống tay với hắn, hại hắn và mẫu thân nghèo túng. Lúc Bắc Vũ Đường cứu họ, hai ngươi đã bị tra tấn không còn hình người.
Cao Tử Dương sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn luôn bị nhốt ở một chỗ dưỡng thương, mãi đến ngày ấy bị người ta tập kϊƈɦ, cuối cùng lúc tỉnh lại lại thấy được tiên nữ. Nếu không phải trong lòng hắn còn có khăn tay của tiên nữ, hắn sẽ cho rằng cuộc sống mấy ngày nay chỉ là giấc mộng của hắn.
Cao Tử Dương nhìn nơi không thấy ánh mặt trời này, chưa bao giờ bức thiết muốn ra ngoài như lúc này.
Nếu tiên nữ thê tử biết mình biến mất có thương tâm không, có nghĩ hắn là nam nhân bội tình bạc nghĩa không.
"Có ai không?" Hắn vừa mở miệng, kinh hỉ phát hiện mình có thể nói.
Cao Tử Dương lại gọi, nhưng không ai trả lời.
-----
Nhϊế͙p͙ Chính Vương sắp đại hôn là chuyện đầu đường cuối ngõ kinh thành đều bàn luận, đặc biệt là sính lễ mấy ngày trước Nhϊế͙p͙ Chính Vương hạ đến Bắc Bình Hầu phủ, thật sự làm bá tánh kinh thành khϊế͙p͙ sợ.
Từng hòm từng hòm, rương trang sức châu báu, rương đồ cổ hiếm quý, rương lăng la tơ lụa,... nhiều vô số kể. Tư thế đó còn đồ sộ hơn cả Hoàng đế nghênh thú Hoàng hậu. Nhưng mà không ai dám nói gì, bởi vì ai cũng không dám tìm phiền toái cho Nhϊế͙p͙ Chính Vương lúc này, trừ khi ngươi chán sống.
Phải biết hai vợ chồng Nhϊế͙p͙ Chính Vương kia nghe nói đã đào không bảo khố của Hoàng đế luôn rồi đấy!
Mà Hoàng đế còn không dám rêи một tiếng.
Sính lễ lúc này chỉ là vượt xa Đế Hậu đại hôn năm đó mà thôi, chuyện này mà đổi thành người khác, tuyệt đối là đại bất kính, nhưng đặt trêи người Nhϊế͙p͙ Chính Vương, mọi người đều chọn nhắm một mắt, mở một mắt, coi như không biết gì hết, một đám đều chuẩn bị sính lễ, chỉ chờ bọn họ đại hôn.
Ba ngày trước đại hôn, một con kɧօáϊ mã chạy kịch liệt tám trăm dặm tới kinh thành hỉ khí dương dương, một thư biên cương báo nguy trình lên trêи án của Hoàng đế.
Phong Lâm Uyên xem xong, lập tức triệu tập trọng thần tiến cung nghị sự, đồng thời phái Tiểu Tam công công đến Nhϊế͙p͙ Chính Vương phủ trước.
"Vương gia, Hoàng thượng thỉnh người tiến cung nghị sự." Tiểu Tam công công cực kỳ cẩn thận nói, luôn chú ý phản ứng của y, sợ lão nhân gia người ta không vui, mạng nhỏ của mình xong rồi.
"Không đi." Nhϊế͙p͙ Chính Vương lạnh lùng ném lại hai chữ.
Tiểu Tam công công đã sớm đoán được y sẽ nói thế, không chút hoang mang nói tiếp, "Biên quan vừa truyền tin đến, là chuyện về Quân tướng quân và phu nhân năm đó."
Quân Vô Thương ngẩng đầu nhìn hắn, Tiểu Tam công công bị ánh mắt nghiêm nghị của hắn nhìn đến phát run, nuốt một ngụm nước bọt.
Giây tiếp theo, bóng Quân Vô Thương đã biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Tiểu Tam công công thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện về lão tướng quân hắn cũng biết một hai. Năm đó Quân tướng quân và phu nhân bị người giết hại, hung thủ thật vất vả mới tìm được lại được địch quốc cứu đi, từ đây biệt vô âm tín.
-Ngự Thư Phòng-
Phong Lâm Uyên nói với chư vị đại thần, "Lần này Nam Man và Hung Nô liên hợp tấn công Đại Đoan ta, giờ đã công hãm thành Tây Bắc, Vương tướng quân trấn thủ thành đã hi sinh. Các ngươi nói xem, lần này phái ai qua mới có thể đánh lui được bọn họ."
Vương tướng quân cũng không phải người tài trí tầm thường, lần này Nam Man và Hung Nô cùng liên hợp tiến công, thế tới rào rạt, khó đối phó. Nhìn chung toàn bộ Đại Đoan, không phải tướng quân nào cũng có năng lực đó.
Đương nhiên, họ cũng biết người có thể làm được, nhưng không ai dám kiến nghị người kia.
Nhϊế͙p͙ Chính Vương sắp đại hôn, nếu ai dám đề nghị y, Nhϊế͙p͙ Chính Vương ắt sẽ ghi hận người đó, nên các đại thần đều biết nên chọn ai, nhưng không ai dám đề tên.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cảm thấy Kim tướng quân có thể đảm nhiệm, hắn tinh thông binh pháp, lại quen thuộc với điều kiện của Tây Bắc, lại có nghiên cứu về quân đội Nam Man." Binh Bộ Thượng Thư nói.
Thừa tướng lúc này đứng ra, "Hoàng thượng, lão thần cảm thấy Lôi tướng quân càng thích hợp hơn..."
Phong Lâm Uyên nhìn bọn họ tranh luận không thôi, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.
Bọn họ mọi người đều có thể bắt lỗi của đối phương, tranh luận mãi cũng không tìm được ai thích hợp.
Đúng lúc này, thái giám bên ngoài thông báo một tiếng, "Hoàng thượng, Nhϊế͙p͙ Chính Vương tới."
Đám người mới nãy còn tranh luận không ngừng giờ im thin thít, nhìn về phía vị Nhϊế͙p͙ Chính Vương vạn năm không tham dự thảo luận chính sự.
Phong Lâm Uyên thấy Quân Vô Thương tới thì sáng mắt, "Thúc phụ tới, mau dọn chỗ."
"Hắn ở đâu?" Quân Vô Thương không vô nghĩa, vào thẳng chủ đề chính.
Các đại thần khác không hiểu Nhϊế͙p͙ Chính Vương và Hoàng thượng đang bí hiểm nói chuyện gì.
"Hắn là chủ soái lần này của Hung Nô." Phong Lâm Uyên nói, "Lần này Hung Nô và Nam Man liên thủ cũng do hắn thúc đẩy. Lần này chúng tới rào rạt, vô cùng khó đối phó."
Nghe đến đó, người ở đây đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mười lăm năm trước, phụ mẫu của Quân Vô Thương chết thảm, Quân lão thái gia bệnh nặng, Quân Vô Thương còn trẻ đã tiếp nhận quân quyền của Quân gia, đánh lui Hung Nô ngăn cơn sóng dữ, cứu lại Đại Đoan suýt bị diệt quốc.
Khi đó Quân Vô Thương đã thề trước mộ phụ mẫu, sẽ tìm được hung thủ giết họ, dùng máu thịt kẻ đó tế họ trêи trời có thiêng. Nhiều năm như vậy, y phái vô số người tìm kẻ kia, nhưng gã giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có tung tích.
Hiện tại gã xuất hiện, người ở đây đều hiểu tình hình.
Các đại thần đều nhìn Quân Vô Thương, muốn biết y sẽ lựa chọn như thế nào.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, tư tình nhi nữ hẳn lên đặt sang một bên, nhưng lại không ai dám bức bách y.
"Thần chờ lệnh lên đường."
Phong Lâm Uyên nghe đáp án này, không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, nếu những người khác nhận trọng trách này, hắn không thể yên tâm, chỉ có Quân thúc phụ mới có thể làm hắn yên tâm.
"Giờ biên cương không có thống soái, mà Nam Man và Hung Nô lại tiến công rào rạt, còn phải thỉnh thúc phụ tức khắc khởi hành." Phong Lâm Uyên có chút áy náy nói.
Hắn cũng muốn để y thành hôn rồi đi, nhưng chiến sự không thể chậm trễ.
Chậm một ngày, sẽ có vô số tướng sĩ và bá tánh táng mệnh trong tay địch.
"Một canh giờ sau, trẫm đưa tiễn người."
-Bắc Bình Hầu phủ, Linh Lan Uyển-
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn Quân Vô Thương đột nhiên xuất hiện, nàng còn chưa mở miệng đã bị y ôm vào lòng.
"Làm sao vậy?" Đáy lòng Bắc Vũ Đường có dự cảm không tốt.
Quân Vô Thương áy náy nhìn nàng, "Hung Nô xâm phạm, chủ soái là kẻ thù giết phụ mẫu ta. Ta phải tự tay giải quyết hắn."
Huyết hải thâm thù, không đội trời chung, báo thù xong, lại trở về thành hôn với nàng, nàng không oán.
"Chờ ta trở lại."
"Ta chờ chàng." Bắc Vũ Đường cầm tay y.
Một canh giờ sau, Bắc Vũ Đường đứng trêи tường thành, nhìn thân ảnh y xa dần, đến khi y đã đi rất xa, rất xa, xa đến mức không thể nhìn thấy. Nàng vẫn đứng ở đó, đến khi tia sáng cuối cùng biến mất ở chân trời, mới xoay người rời đi.
-Lâm Thuỷ am-
Bắc Niệm Cẩm vẫn luôn chờ Phong Lâm Uyên tới đón mình, nhưng nàng ta chờ suốt ba ngày cũng không thấy ai qua, nên tâm tình nàng ta rất bực bội.
Dựa theo mức độ yêu thích của hắn với mình, lý nên trở lại Hoàng cung, lập tức phái người tới đón mình mới đúng.
Phất Đông vội vàng chạy vào, "Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ vừa nghe được một tin, hôn sự của Đại tiểu thư và Nhϊế͙p͙ Chính Vương tạm hoãn rồi. Biên cương có chiến sự, Nhϊế͙p͙ Chính Vương nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, khởi hành đến biên cương."
Bắc Niệm Cẩm vui vẻ, nhưng nghĩ đến việc mình chưa được Phong Lâm Uyên đón vào cung, tươi cười cứng đờ.
"Tiểu thư, lúc nô tỳ xuống núi còn thám thính được một tin." Phất Đông ra vẻ thần bí nói.
"Chuyện gì?" Bắc Niệm Cẩm hỏi.
Phất Đông hạ giọng xuống, "Nô tỳ gặp Lục Liễu, nàng ấy nói, mặt Đại tiểu thư hình như xảy ra vấn đề, giờ đang âm thầm tìm kiếm thần y."
Bắc Niệm Cẩm lập tức sáng mắt.
Lần trước tưởng mặt nàng bị huỷ, nhưng thấy mặt nàng vẫn còn hoàn hảo, nàng ta còn tưởng "Yên chi hồng" có tiếng mà không có miếng, giờ xem ra thật sự có tác dụng.
"Ngươi chắc chắn không?"
"Tám chín phần mười. Đại tiểu thư gần đây đều không ra cửa." Phất Đông nói tiếp, "Giờ người bên ngoài không biết, chỉ có mấy nha hoàn bên người Đại tiểu thư biết."
Bắc Niệm Cẩm đại hỉ, từ sau khi vào Lâm Thuỷ am, việc làm nàng ta vui nhất chính là việc này.
Thật sự là quá tốt rồi!
Chờ đến lúc nàng ta trở thành Hoàng phi, nhất định phải cho thế nhân chiêm ngưỡng "mỹ mạo" của Đệ nhất mỹ nhân.
Nàng ta giờ chỉ cần chờ Phong Lâm Uyên tới đón nàng ta vào cung nữa thôi, mà nàng ta vừa chờ, là chờ một tháng.
Một tháng sau, Bắc Niệm Cẩm không chờ được Phong Lâm Uyên tới, nhưng chờ được tin chiến thắng từ biên cương truyền đến kinh thành. Toàn bộ kinh thành đều hoan hô vui mừng, tất cả mọi người đều ca ngợi Nhϊế͙p͙ Chính Vương.
Chiến thần Quân Vô Thương năm đó oai phong một cõi, anh dũng vô địch lại xuất hiện, chỉ cần y còn ở, bá tánh Đại Đoan vô cùng an tâm, y giống như thần bảo hộ của Đại Đoan vậy.
[Đinh, ký chủ, nhiệm vụ của cô sắp hoàn thành hẳn rồi, sao mãi chưa thu võng vậy?]
Bắc Vũ Đường không để ý đến nó.
Nàng đang đơi y trở về.
Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường mới hỏi: "Hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có phải có thể ở lại thế giới vị diện đủ mười lăm năm rồi mới đi không?"
[Nhưng phải nộp 10% điểm lấy được từ thế giới vị diện đó, ký chủ định ở lại vị diện này 15 năm sao?] Hệ thống rất kinh ngạc, ký chủ keo kiệt nhà nó bỏ được điểm cơ đấy.
"Đúng vậy."
Hệ thống kinh ngạc nhắc nhở một tiếng [Nhưng mà cần điểm đó!]
"Ta biết."
Xem ra ký chủ rất thích thế giới vị diện này,
Nếu giải quyết được nỗi lo sau này rồi, Bắc Vũ Đường bắt đầu thu võng, lại chờ y về.
Một bên khác, từ sau khi "Phong Lâm Uyên" biến mất, Bắc Niệm Cẩm vẫn luôn chờ hắn về, chờ mãi chờ mãi, mỗi ngày đều ngóng hắn phái người tới đón mình, nhưng ngày qua ngày, hắn giống như hoàn toàn quên sự tồn tại của mình.
Cái này làm nàng ta lo lắng, nàng ta sợ hắn quên mình, sẽ coi mình chỉ là một đoạn nhân duyên sương sớm mà thôi.
Phất Đông mới đến, đã thấy Bắc Niệm Cẩm chống tường nôn khan.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Bắc Niệm Cẩm không có sức trả lời, ngửi thấy mùi dưa muối trong tay nàng ấy, dạ dày càng quay cuồng, nôn khan càng ghê hơn.
Phất Đông thấy tình hình này thì cũng đã đoán được.
"Tiểu thư, chẳng lẽ người..." Phất Đông giật mình nhìn nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm sắc mặt tái nhợt, nghe nàng ấy nói vậy thì cũng nghĩ đến.
Nàng ta đặt tay lên bụng, nơi này có tiểu hoàng tử.
Ánh mắt vốn ảm đạm lại một lần nữa khôi phục ánh sáng và dã tâm.
Xem ra ông trời đối xử với nàng ta không tệ.
Có nó tồn tại, Phong Lâm Uyên không thể không nhận, chỉ là phải làm thế nào để Phong Lâm Uyên nhận nó.
Hiện giờ hắn ở trong Hoàng cung, phải nghĩ cách gặp hắn.
Phất Đông hiểu quá rõ nàng ta nghĩ cái gì, dẫn đường theo lời Đại tiểu thư phân phó, "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Hoàng thượng muốn tế trời, chúc mừng biên cương đại thắng."
Đôi mắt Bắc Niệm Cẩm sáng ngời, "Lúc nào?"
"Năm ngày sau."
Bốn ngày sau, dưới sự trợ giúp của Phất Đông, Bắc Niệm Cẩm trốn khỏi Lâm Thuỷ am. Hai người dùng chút tài sản còn sót lại thuê một phòng ở khách điếm trong thành. Bắc Niệm Cẩm đeo khăn che mặt, che giấu dung nhan.
Buổi tối, Phất Đông bưng một chén canh sâm vào phòng.
"Tiểu thư, đây là canh sâm nô tỳ làm cho người." Phất Đông đặt chén canh sâm lên bàn.
"Để đó, lát ta uống." Bắc Niệm Cẩm đang chọn trang sức mai đeo.
"Tiểu thư, canh này phải uống nóng, mới tốt cho tiểu hoàng tử trong bụng." Phất Đông khuyên nhủ.
Bắc Niệm Cẩm nghe thấy "tiểu hoàng tử", tâm tình sung sướиɠ buông trang sức trong tay xuống, quở mắng, "Lần sau chớ có nói ra bên ngoài, nếu bị người có tâm nghe được thì phiền toái lắm."
Tuy là răn dạy, nhưng không khó nghe ra nàng ta không phản cảm, mà còn rất hưởng thụ.
"Vâng." Phất Đông cười đáp, đặt chén canh vào tay nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm tiếp nhận, Phất Đông nhìn nàng ta uống xong chén canh sâm, trái tim luôn căng chặt thả lỏng.
Sau lần này, nàng ấy không bao giờ phải đi theo nàng ta chịu khổ nữa.
Thời gian gần đây ở Lâm Thuỷ am, việc nặng gì cũng là nàng ấy làm, không chỉ có thế, còn phải hầu hạ nàng ta. Nếu không phải Đại tiểu thư nhất định bắt phải đi theo nàng ta, nàng ấy đã sớm chạy, còn lâu mới ở lại bên người nàng ta.
Nữ nhân này suốt ngày ngồi mơ mộng làm Hoàng quý phi, căn bản không nhận ra tình cảnh của mình, đi theo bên cạnh chủ tử như vậy, hoàn toàn không có tiền đồ.
Phất Đông nhận chén không từ tay nàng ta, cười nói: "Tiểu thư, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, mai mới có thể quang thải chiếu nhân."
"Ừ." Bắc Niệm Cẩm tâm tình không tệ lên tiếng.
Chờ đến lúc Phất Đông lui đi, Bắc Niệm Cẩm lại ngồi trước gương, nhìn sắc mặt của mình. Không biết có phải do ảo giác của nàng ta không, nàng ta luôn cảm thấy trêи mặt có gì đó, lau lại lau cũng không thấy gì.
Nhìn gương mặt trong gương, chỉ cảm thấy làn da hơi xám, nhưng Phất Đông luôn nói không có, không biết là mắt nha đầu kia có vấn đề hay mắt mình có vấn đề nữa.
Bắc Niệm Cẩm nhìn lại gương mặt của mình, trêи mặt hơi ngứa.
Nàng ta muốn gãi, nhưng nhớ gãi là sứt da, cũng lại nhịn. Ngày mai phải gặp Hoàng thượng rồi, nàng ta tuyệt đối không thể để mặt mình dính vết thương nào được.
Nàng ta lấy hộp thuốc mỡ kia, bôi một chút cuối cùng lên mặt, chốc lát sau, không còn ngứa nữa.
Nửa đêm, Bắc Niệm Cẩm bị ngứa tỉnh.
Nàng ta ngồi dậy, tìm hộp thuốc mỡ trong tay nải, nhưng hộp thuốc mỡ đã hết, tâm tình nàng ta trở nên bực bội.
Ngứa quá, ngứa quá!
Bắc Niệm Cẩm muốn gãi, nhưng nhớ mấy canh giờ nữa phải gặp ai, lại nhịn xuống.
"Phất Đông." Bắc Niệm Cẩm đánh thức nha hoàn đang dựa lên cửa.
Phất Đông mơ mơ màng màng mở mắt, đã thấy khuôn mặt âm trầm của Bắc Niệm Cẩm, lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, suýt doạ nàng ấy sợ chết khϊế͙p͙.
"Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Ngươi còn thuốc mỡ không?" Bắc Niệm Cẩm thật sự ngứa không chịu nổi.
Phất Đông nhìn khuôn mặt ngày càng xám xịt của nàng ta, cẩn thận nhìn, có thể loáng thoáng nhìn ra có thứ gì đó đang ngọ nguậy dưới da.
Nàng ấy không dám đối mặt, nói với nàng ta, "Nô tỳ đi xem xem."
Phất Đông đi lục tay nải, cuối cùng tìm được hộp thuốc.
"Tiểu thư, chỉ còn hộp thuốc rỗng." Phất Đông bất đắc dĩ nhìn nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm không tin, đoạt hộp thuốc đi, thấy hết thật, nhưng nàng ta chưa từ bỏ ý định, dùng ngón tay quẹt kỹ, cũng quẹt được một ít.
Nàng ta gấp gáp bôi lên mặt, thuốc mỡ vừa bôi lên, cả khuôn mặt đều thoải mái.
Bắc Niệm Cẩm nhìn Phất Đông, "Phất Đông, có phải mặt ta có vấn đề gì rồi không?"
Nàng ta luôn có cảm giác mặt mình có vấn đề, nhưng ngoài đôi lúc ngứa, lại không thấy gì khác.
Phất Đông lộp bộp trong lòng, trêи mặt cười nói: "Sao có thể có vấn đề chứ. Mặt tiểu thư vẫn hoàn hảo như trước mà."
"Nhưng gần đây rất ngứa." Bắc Niệm Cẩm nhíu mày lại.
"Có thể là do độc của ong mật châm lần trước chưa hết nên mới vậy không?" Phất Đông phỏng đoán.
"Có lẽ vậy." Bắc Niệm Cẩm cũng chỉ có thể nghĩ như thế.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Niệm Cẩm dậy sớm trang điểm, khi nhìn gương mặt mình, nàng ta kinh hỉ nói, "Phất Đông, ngươi nhìn mặt ta có phải trở nên trắng nõn, bóng loáng không?"
Phất Đông không dám nhìn mặt nàng ta, nhưng nghe nàng ta nói cũng ngẩng đầu, chuyển tầm mắt lên mặt nàng ta, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.
Sắc mặt nàng ta lúc trước là xanh đen, giờ lại toả sáng, da trắng nõn, giống như trứng gà luộc.
"Sắc mặt tiểu thư vẫn luôn bóng loáng trắng nõn, chỉ là hôm nay còn trắng hơn mọi ngày, quả là quang thải chiếu nhân." Phất Đông trêu ghẹo, chỉ là trong lòng đang run rẩy.
Bộ dáng bất thường này làm nàng ấy rất sợ.
Bắc Niệm Cẩm tâm tình rất tốt, cười nói: "Dẻo miệng."
Phất Đông chuẩn bị trang điểm cho Bắc Niệm Cẩm, lại bị nàng ta ngăn lại, "Không cần thoa phấn, vẽ một hoa điền giữa mi là được rồi."
"Vâng."
Chờ đến lúc Bắc Niệm Cẩm chuẩn bị xong, Phất Đông nhìn nữ tử vũ mị động lòng người đó, chỉ cần là nam nhân đều sẽ động tâm. Khi nhìn gương mặt còn đẹp hơn trước ba phần, Phất Đông run rẩy.
Bắc Niệm Cẩm nhìn mặt mình trong gương, rất vừa lòng.
"Đi thôi."
Phất Đông đeo khăn che mặt cho Bắc Niệm Cẩm, hai người rời khỏi khách điếm, đến cổng nam mà Hoàng thượng hôm nay phải đi qua.
Cổng nam là ở trêи phố, đã bị một đám hộ vệ ngăn lại, toàn bộ bá tánh đứng hai bên phố, tiếng chiêng trống vang lên từ cuối đường, một đội ngũ khổng lồ đang đi về phía này.
Bắc Niệm Cẩm nhìn đội ngũ hoàng gia càng lúc càng tới gần, trái tim nàng ta cũng nhảy lên đến tận cổ họng.
Rất nhanh thôi, nàng ta sẽ rất nhanh gặp được hắn thôi.
Khi Hoàng đế đến gần, Bắc Niệm Cẩm bất ngờ vọt ra mặc cho đám hộ vệ ngăn cản.
Một màn bất ngờ xảy ra làm toàn bộ đội danh dự và bá tánh kinh sợ.
Ánh mắt mọi người nhất trí dừng lại trêи người Bắc Niệm Cẩm.
"Nữ tử lớn mật, dám ngăn cản thánh giá!"
Cấm vệ quân đồng thời tiến lên, bao vây Bắc Niệm Cẩm.
Phong Lâm Uyên ngồi trêи long liễn cũng kinh ngạc, vậy mà có người dám cản xe hắn cơ đấy.
Bắc Niệm Cẩm không sợ cấm vệ quân, hô lớn với Phong Lâm Uyên trêи kiệu liễn, "Tử Kiện, chàng quên ta rồi sao?"
Phong Lâm Uyên vốn không định để ý, nhưng thấy người ta lên tiếng, thật sự bị chấn kinh rồi. Tên tự của hắn trừ người thân cận nhất, những người khác không ai biết, ngay cả Hoàng hậu còn chẳng biết đâu.
Thống lĩnh thị vệ đã sai người áp Bắc Niệm Cẩm xuống, lại nghe thấy tiếng Phong Lâm Uyên: "Từ từ."
Bắc Niệm Cẩm vui mừng, quả nhiên hắn chưa quên mình.
Thống lĩnh thị vệ vẫy vẫy tay, toàn bộ Cấm vệ quân lùi sang một bên, nhưng vẫn dùng ánh mắt phòng bị nhìn nàng ta chằm chằm.
"Ngươi là ai?" Phong Lâm Uyên hỏi.
Bắc Niệm Cẩm tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt vũ mị diễm lệ xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người bị dung nhan mỹ lệ đó kinh diễm, ngay cả Phong Lâm Uyên cũng sửng sốt.
Bá tánh chung quanh ngây ngốc nhìn nàng ta, không ít nam nhân đã lộ ra ánh mắt ɖâʍ tà.
"Đẹp quá đi!"
"Đây là nữ nhi nhà ai mà mỹ mạo thế, giống như là tiên nữ hạ phàm vậy."
Tiếng ca ngợi không dứt truyền vào tai Bắc Niệm Cẩm, nụ cười của nàng ta càng thêm sáng lanh, đôi mắt long lanh thâm tình nhìn Phong Lâm Uyên.
"Ta biết nàng ta là ai. Nàng ta là thứ nữ của Bắc Bình Hầu – Bắc Niệm Cẩm."
"Đây là Bắc Niệm Cẩm sao, lớn lên thật xinh đẹp."
"So với Bắc Vũ Đường, hoàn toàn không kém chút nào."
Sau khi bị mỹ mạo của Bắc Niệm Cẩm kinh diễm, có người rất nhanh nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước.
"Xinh đẹp thì có ích lợi gì. Nữ nhân này là một mỹ nhân rắn rết, không biết xấu hổ. Đã trộm thơ của Vô Danh công tử làm của riêng, còn vô sỉ hãm hại Vô Danh công tử."
Bên cạnh có người không hiểu hỏi: "Ai là Vô Danh công tử?"
"Vô Danh công tử là Đệ nhất mỹ nhân Đại Đoan Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường mới là mỹ nhân chân chính, người trước mặt uổng có túi da đẹp, bên trong đã đen xì rồi." Người qua đường sắc bén nói.
Những âm thanh như thế từ bốn phương tám hướng truyền vào tai Bắc Niệm Cẩm.
Tâm tình tốt của Bắc Niệm Cẩm bị những lời này đánh bay hết.
Bắc Vũ Đường, lại là Bắc Vũ Đường!
Chỉ cần nàng còn ở đây, mọi người chỉ biết đến nàng!
Bắc Niệm Cẩm thu lại mọi oán niệm, nhu nhược đáng thương nhìn Phong Lâm Uyên.
"Tử Kiện, chàng còn nhớ ta chứ?"
Phong Lâm Uyên nghe nàng ta một câu Tử Kiện, hai câu Tử Kiện, cứ như là họ quen thuộc lắm, nhưng hắn không thân với nàng ta mà, OK? Trừ một lần gặp mặt ở Thưởng cúc yến ra, họ chưa từng gặp nhau đâu!
Nhưng nhìn nàng ta cứ như là giữa họ có chuyện gì ấy.
<em>"Bắc tiểu thư, có chuyện gì? Nếu không có việc gì, lập tức lui
ra. Trẫm thứ ngươi vô tội." Phong Lâm Uyên nể mặt Bắc Vũ Đường, không làm mọi chuyện quá khó coi.
Nhưng sao Bắc Niệm Cẩm có thể ngoan ngoãn rời đi?
Nàng ta vất vả lắm mới chờ được cơ hội, nếu lúc này bỏ lỡ, không biết lần sau sẽ là lúc nào. Huống hồ nàng ta đang có hài tử của hắn, không thể chờ được.