Tác giả: Vân Phi Mặc
Nàng hẳn là rất tin tưởng vào y thuật của mình nên mới dám dẫn theo người nhà đi cùng.
Nếu làm không tốt, vậy thì họ sẽ chôn cùng nàng.
"Nếu ngươi muốn, có thể." Thủ vệ nói.
"Cảm ơn."
Người chung quanh nhìn bóng dáng họ rời đi, khẽ thì thầm to nhỏ.
"Trời ơi, nàng ta vậy mà dám bóc hoàng bảng này."
"Nàng ta có phải không đọc kỹ nội dung không thế. Nếu trị không khỏi là phải để mạng lại đó."
"Người có thể định ra quy củ tàn nhẫn như thế cũng chỉ có Tả gian thần."
"Người này là nữ." Có người ngạc nhiên ra tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.
Lập tức có người khinh bỉ: "Một nữ nhân thì biết quái gì về y, thật là thật giả lẫn lộn."
"Haha, ta thấy hẳn là ả bị một ngàn lượng hoàng kim trên hoàng bảng làm mê mắt."
"Vì tiền tài mà đi cứu gian thần kia, chết xứng đáng." Có người căm giận nói.
"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi."
"Bọn họ rõ ràng là đi chịu chết mà. Một nữ nhân thì biết gì về y thuật được chứ. Phải biết là ngự y trong Hoàng cung còn không trị được, bọn họ đi cũng chỉ là chịu chết."
Dọc đường có vô số người khinh bỉ và cười nhạo, Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh, nhưng đám Lôi Thiên lại tức đến đỏ bừng mặt.
Bốn người cứ như vậy bị đưa vào phủ để của Tả phụ, phủ đệ rất lớn, chiếm diện tích mười mẫu, ở kinh thành tấc đất tấc vàng này, chỉ sau Vương phủ của hậu duệ hoàng thân quốc thích thôi, thậm chí có Vương phủ còn không xa hoa được bằng.
Ba người Tiểu Mạch Nhi tiến vào phủ đệ thì có vẻ gò bó hẳn, trộm đánh giá khắp nơi.
"Tần quản gia." Thị vệ dẫn người tới cung kính hành lễ với ông lão.
Tần quản gia nhìn qua bốn người: "Ai là người yết bảng?"
Thị vệ chỉ Bắc Vũ Đường.
"Là tiểu nữ." Bắc Vũ Đường hơi gật đầu với Tần quản gia.
Tần quản gia hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ người yết bảng lại là một nữ tử.
Ánh mắt sắc bén của Tần quản gia đánh giá nàng, nhắc nhở: "Ngươi cũng biết yêu cầu khi bóc bảng này. Nếu ngươi không trị khỏi được cho người bệnh, mạng nhỏ của ngươi phải để lại. Còn người nhà của ngươi, chỉ sợ cũng không thể toàn mạng rời khỏi phủ."
Ba người Lôi Thiên nghe ông nói thế đều trợn to mắt.
Tiểu Mạch Nhi không hiểu vì sao phải như vậy, "Vì sao không trị hết phải để mạng cô cô lại? Cô cô đâu phải thần tiên, không nhất định phải bệnh gì cũng chữa khỏi."
Tần quản gia nhìn thằng nhóc một cái, cũng không vì nó còn nhỏ mà bỏ lơ, "Đây là quy củ. Trên hoàng bảng đã viết rõ ràng rành mạch. Nếu dám bóc hoàng bảng này, chính là không để ý đến sống chết của bản thân. Nếu không có can đảm, vậy thì đừng có bóc."
Tiểu Mạch Nhi nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường vỗ đầu nó: "Không sao đâu, phải tin tưởng cô cô."
Tiểu Mạch Nhi gật đầu, trong mắt là lo lắng.
Lôi Thiên lại hỏi: "Vậy giờ chúng ta đổi ý còn kịp không?"
Tần quản gia cười cười, "Người đổi ý trước giờ đã là một thi thể."
Lôi Thiên sợ trắng bệch mặt, tức khắc im bặt.
Hai nhóc con cũng kinh sợ.
Tả phụ này, đại gian thần này, còn tàn nhẫn thị huyết hơn những gì mà nam nhân trung niên lúc trước kể, quả thực là đại ác ma!
Bắc Vũ Đường cho họ một ánh mắt an tâm, quay đầu nhìn về phía Tần quản gia: "Làm phiền Tần quản gia dẫn ta đến xem người bệnh."
Tần quản gia thấy thần sắc nàng như thường, bình tĩnh dị thường, cũng xem trọng nàng vài phần.
Rất trấn định, rất thong dong, không tệ.
Chỉ là không biết nàng là người phương nào.
Tần quản gia nói với nàng: "Còn thỉnh cô nương tháo đấu lạp xuống."
"Cái này......"
"Có vấn đề gì sao?" Tần quản gia hồ nghi nhìn nàng, ánh mắt hơi mỉm cười mang theo xem kỹ nhìn nàng chăm chú.
"Là có chút vấn đề. Ta sợ làm bẩn mắt quý nhân." Bắc Vũ Đường nói đúng sự thật.
"Không sao, thỉnh cô nương tháo đấu lạp xuống." Tần quản gia lại muốn nhìn dung nhan dưới khăn che mặt này.
Một nữ tử dám bóc hoàng bảng đã là một điểm vô cùng khả nghi.
Thế gian có nữ tử nào y thuật cao siêu sao? Lão chưa từng nghe đến. Chỉ sợ nàng đến trị liệu cho đại nhân là giả, lấy sắc đẹp tới dụ hoặc đại nhân mới là thật.
Những năm gần đây, nhưng thủ đoạn này cũng không phải chưa từng có, ngay cả đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cũng tiến đến dùng sắc dụ với đại nhân, cuối cùng đều trở thành vong hồn dưới đao của ngài ấy.
Tần quản gia mỉm cười nhìn nàng, tươi cười lộ ra sắc bén.
Bắc Vũ Đường hiểu ý lão, không nói nhiều nữa, tháo đấu lạp xuống.
Khi tháo ra, người trong đại sảnh thấy dung mạo của nàng đều ngây ngẩn người.
Họ không phải bị dung mạo nàng mỹ lệ mê hoặc, mà là bị vết sẹo lớn trên đó dọa sợ.
Trước kia, trên đường đến kinh thành, từng có một vị thổ hào nhìn dáng người nàng tưởng nàng là mỹ nữ, muốn bá chiếm nàng. Nhưng mà khi gã nhìn đến dung mạo thực sự của nàng thì sợ chạy toé khói, sợ bị nàng quấn lên.
Tần quản gia luôn vinh nhục không kinh cũng bị vết thương khủng bố của nàng dọa sợ.
Xem ra ban nãy nàng nói không sai, sợ dung nhan này làm người ta kinh hách.
Tần quản gia rất nhanh khôi phục trấn định: "Đeo đấu lạp cũng không quá tiện, nếu có thể, cô nương có thể đeo khăn che mặt, vết sẹo trên trán dùng tóc che lấp, như thế nào?"
"Làm phiền Tần quản gia."
Hạ nhân rất nhanh đưa tới một khăn che mặt chỉnh trang lại cho nàng, chờ chuẩn bị tốt, cảm giác thoải mái thanh tân hơn trước nhiều.
"Không biết cô nương họ gì?"
"Bắc."
"Bắc cô nương, thỉnh đi bên này."
Tần quản gia dẫn Bắc Vũ Đường về hậu viện, ba người Lôi Thiên được hạ nhân dẫn về nhà kề nghỉ ngơi.
Dọc đường, Bắc Vũ Đường mắt nhìn thẳng, những đình đài lầu các đi qua vô cùng tinh xảo, núi giả nước chảy trong viện, bối cảnh đều gãi đúng chỗ ngứa, có thể thấy thợ thủ công lúc ấy trút rất nhiều tâm huyết.
Tần quản gia vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Bắc Vũ Đường, từ lúc nàng đi theo lão đã rất bình tĩnh, dù tiến vào hậu viện, nhìn phủ đệ tráng lệ huy hoàng cũng không làm nàng kinh ngạc.
Một thân khí độ của nàng phi phú tức quý, chỉ là quần áo lại thô bỉ bất kham, hoàn toàn không hợp với khí chất nàng toát ra.
Đây là điểm khiến Tần quản gia luôn không yên tâm về nàng.
Hai người đi chừng hai khắc mới qua được đình viện, trước mặt xuất hiện một rừng trúc xanh mượt.
"Tần quản gia, không biết đại nhân có điều gì cấm kỵ không?" Bắc Vũ Đường cẩn thận dò hỏi.
Đối với vị đại gian thần này, hệ thống dữ liệu của Bắc Vũ Đường có rất ít, trừ khi mua của hệ thống. Bắc Vũ Đường cảm thấy quá lãng phí, không định tiêu điểm tích lũy.
"Đại nhân thích yên tĩnh, không còn gì khác."
Bắc Vũ Đường hiểu rõ gật đầu.
Hai người đi xuyên qua rừng trúc xanh biếc, sâu trong rừng trúc xuất hiện một gian phòng trúc.
*đấu lạp: mũ trúc
Cây trúc xanh tươi, gian phòng trúc ẩn trong rừng, như hoà vào nhau, nơi xa còn mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách, cùng với tiếng vang sàn sạt của những lá trúc ma sát, tựa như gọi mời, lại tựa như ngăn cách với trần thế.
Trước trúc lâu, Tần quản gia cung kính bẩm báo với người bên trong.
"Đại nhân, đại phu yết bảng tới."
Cửa trúc ốc bị mở ra, một thị đồng mặc đồ xanh đi đến trước mặt hai người.
Thị đồng nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, lãnh đạm nói: "Đại nhân cho mời."
Tần quản gia dẫn Bắc Vũ Đường vào trong, than trong phòng đang được đốt, ấm áp như xuân, trong phòng còn có một mùi hương nhàn nhạt vô cùng đặc biệt.
Thị đồng vén màn trúc lên, liền thấy trên sụp có một thân ảnh thon dài nằm nghiêng, nam tử một tay gối đầu, hai mắt nhắm chặt, tựa đang ngủ say, lại tựa như không phải vậy, mái tóc dài đen nhánh tuỳ ý rối tung, áo dài màu trắng, toàn thân lộ ra sự tuỳ ý.
Khi chất quanh thân đó làm người ta xem nhẹ dung nhan tinh xảo tuyệt luân, lúc đám người tỉnh táo lại, không ai không kinh ngạc cảm thán một thân phong hoa.
"Đại nhân." Tần quản gia nhẹ giọng gọi.
Nam tử nằm trên sụp từ từ mở mắt ra, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ không báo trước gặp đôi mắt nàng.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn y.
Ánh mắt y thanh triệt như nước, bình tĩnh không gợn sóng, phảng phất trần gian không có gì đáng để y động dung.
Đôi mắt như vậy, tuyệt đối không nên xuất hiện trên người y.
Đôi mắt như vậy, chỉ có cao tăng đắc đạo mới có thể có.
Mà người trước mắt lại là gian thần lớn nhất Tấn Quốc.
Một kẻ máu lạnh vô tình, giết người thành tánh.
Bắc Vũ Đường kinh sợ, khuôn mặt thanh lãnh mang theo kinh ngạc.
Làm nàng kinh ngạc không phải dung nhan của y, mà là đôi mắt cực kỳ không thích hợp của y.
Lòng nàng đang run rẩy, đáy lòng có thanh âm nói cho nàng.
Y, chính là y!
"Ngươi chính là người yết bảng?" Tả Thần bình tĩnh nhìn nàng, không có khinh bỉ, cũng không có coi khinh, phảng phất trước mắt là một thần y, lại tựa như một người qua đường chẳng liên quan.
"Đúng vậy." Sâu trong đôi mắt thanh lãnh của Bắc Vũ Đường ẩn ẩn mang theo vui sướng và kích động.
Nhìn bộ dáng y, tựa như đã quên sự tồn tại của nàng.
"Xem đi." Y vươn tay.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, chưa bắt mạch ngay mà hỏi: "Không biết đại nhân bị thương ở đâu?"
"Ngươi bắt mạch xong không phải sẽ biết." Tả Thần lạnh lạnh nói.
"Vâng."
Bắc Vũ Đường đáp tay lên cổ tay y, mạch tượng của y rất vững vàng, không có dấu hiệu trúng độc, nhưng khi nàng chuẩn bị thu tay, động tác trong tay hơi ngừng, mày dần nhíu lại.
Mạch của y đột nhiên thay đổi, lúc có lúc không, lúc mạnh lúc mỏng, cực kỳ quỷ dị.
Đáy lòng Bắc Vũ Đường kinh ngạc, tiếp tục bắt mạch, càng xem càng nghi hoặc.
Mạch tượng của y quá kỳ quái, nàng chưa từng gặp bao giờ.
Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường thu hồi tay.
"Có nhìn ra vấn đề?" Tả Thần đạm mạc hỏi.
"Mạch tượng của đại nhân thực sự cổ quái, dân nữ nhất thời không thể kết luận."
Nàng vừa dứt lời, giọng nói lạnh băng không cảm tình đã vang lên.
"Kéo xuống."
Bắc Vũ Đường thầm rùng mình, định diệt mạng nhỏ của nàng đấy à.
Trong phòng bỗng xuất hiện hai ảnh vệ, định tiến lên bắt nàng.
"Từ từ."
Bắc Vũ Đường hô, giọng nói không hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh nhìn y.
"Tuy ta không thể xác định lý do tại sao ngài bị như thế, nhưng ta dám khẳng định bảy tám phần ngài bị trúng độc mà thành, mà độc này tám chín phần đang tồn tại trên hai chân ngài."
Hai ảnh vệ vây quanh nàng.
Tả Thần khẽ nâng mí mắt, khoé môi hơi dương lên, vung tay, hai gã ảnh vệ lùi sang một bên.
Y ngồi dậy, đôi mắt vốn thanh triệt sạch sẽ phút chốc trở nên u ám thâm thuý, làm người ta nhìn không thấu.
Tần quản gia ở bên lại kinh hãi, không ngờ nàng mới bắt mạch một lần đã nắm vững được bảy tám phần, xem ra nàng thực sự có vài phần bản lĩnh.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, biết mình đoán chuẩn, chỉ là y trúng độc gì, nàng lại nhất thời chưa tra ra, còn phải tiến thêm một bước mới biết được.
"Ngươi thật ra bản lĩnh hơn đám lang băm kia." Tả Thần hơi nhếch môi, hiển nhiên cũng không nhìn nàng.
"Cho ta một tháng, ta đảm bảo có thể giải được độc trên người ngài. Một tháng sau, nếu ta không làm được, tùy ngài xử trí. Không biết đại nhân có dám thử không?" Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng quắc nhìn y.
Tả Thần cười khẽ một tiếng, "Được."
Trái tim luôn treo cao của Bắc Vũ Đường dần hạ xuống, chỉ cần ở lại, nàng có cơ hội tìm ra được y trúng độc gì.
Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng.
[Còn cần một tháng làm gì, chỉ cần mua thuốc giải độc trong cửa hàng của bổn hệ thống, dù là độc gì cũng có thể giải, còn không có tác dụng phụ, giả cả lại rất thực tế, chỉ cần 20 điểm thôi.]
Khen thưởng lần này có thể tăng gấp bội, ký chủ hẳn có thể chịu tiêu 20 điểm này nhỉ.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, hệ thống đã xem nhẹ trình độ keo kiệt của ký chủ nhà mình.
"Câm miệng." Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói.
[Đồ keo kiệt.]
Nói xong, hệ thống quyết đoán bỏ chạy.
Bắc Vũ Đường nhìn Tả Thần, "Nhưng ta có một điều kiện."
"Cái gì?" Tả Thần hơi nhếch mi.
"Thời gian này, thực đơn, thời gian làm việc nghỉ ngơi hằng ngày của ngài hoàn toàn phải theo sự sắp xếp của ta."
Bắc Vũ Đường vừa nói xong, Tả Thần còn chưa phản đối, Tần quản gia đã nói trước, "Không được."
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Tần quản gia, tất nhiên hiểu nỗi băn khoăn của lão.
"Tần quản gia yên tâm. Đồ ăn và dụng cụ ta sẽ để các người kiểm tra trước."
Tần quản gia nhíu mày, vẫn chưa quá yên tâm.
"Được." Tả Thần đáp, "Ngươi chỉ có thời gian một tháng. Một tháng sau, nếu không giải được độc trên người ta, mạng nhỏ này của ngươi chính là của ta."
"Đại nhân." Tần quản gia còn muốn nói gì đó, lại bị Tả Thần giơ tay ngăn lại.
"Có thể để ta nhìn hai chân ngài không?" Bắc Vũ Đường nhìn về phía hai chân y.
"Không vội. Hôm nay ngươi cũng vất vả, tạm thời lui xuống nghỉ ngơi đi, chờ nghỉ ngơi tốt, ngày mai lại tới xem cũng không muộn." Tả Thần không cho cơ hội từ chối, "Tần quản gia, dẫn nàng ta xuống nghỉ ngơi cho tốt."
Chờ Bắc Vũ Đường rời đi rồi, một bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện trong phòng trúc.
"Chủ tử, đã tìm hiểu một chút tin tức từ miệng ba người nàng ta dẫn tới. Vị Bắc cô nương này là nữ nhi của thương gia Bắc gia ở Nam Thành, là vợ trước của Đại Lý Thạch Thiếu Khanh – Lý Nghị Hồng. Nhưng theo thuộc hạ biết, vợ trước của Đại Lý Thạch Thiếu Khanh đã chết."
"Có ý tứ." Tả Thần nhếch môi, "Phái người điều tra rõ ràng, bắt đầu từ nàng ta."
"Vâng."