Tác giả: Vân Phi Mặc
Tả Thần chỉ cảm thấy hai chân bỏng rát, đau đớn rõ ràng như vậy.
Đã bao nhiêu năm y không còn cảm thấy đau từ hai chân đã bị phế bỏ này? Y đã từng dùng cả dao cắt đùi, cũng không hề cảm thấy đau.
Lúc này, cuối cùng y cũng cảm nhận lại được.
Đau đớn như vậy còn kịch liệt hơn lúc độc phát, nhưng y chẳng những không thấy khó chịu, mà còn tràn đầy vui sướng.
Bắc Vũ Đường nhìn máu loãng từ trên đùi y chảy ra từ màu đỏ chậm rãi biến thành đỏ đen.
Lúc nhìn Tả Thần, thấy cặp mắt đen u trầm của y đang lấp loáng ánh sáng.
"Nếu ngài thấy đau thì hô lên. Hô lên có lẽ sẽ thoải mái hơn một ít."
Nhìn đôi môi tái nhợt của y cũng biết y đang chịu nỗi đau rất lớn.
Hệ thống từng nói, loại đau đớn này không khác thì thoát thai hoán cốt, có người sẽ trực tiếp đau đến chết ngất.
"Nếu ngài hô lên cũng không có ai chê cười ngài." Bắc Vũ Đường nhìn đôi môi run rẩy, không nhịn được lặp lại.
Tả Thần nhìn nàng một cái, hai chữ lọt qua kẽ răng, "Câm miệng."
Chỉ cần nói hai chữ này, phảng phất như đã dùng sức lực của toàn bộ cơ thể y.
Thật tốt, còn sức lực bắt nàng câm miệng.
Bắc Vũ Đường cũng không nói chuyện nữa, chờ y không chịu nổi, tất nhiên sẽ kêu.
Tiếng ríu rít bên tai biến mất, Tả Thần chỉ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, y lại nhìn về phía Bắc Vũ Đường, thấy nàng đưa lưng lại với mình.
Tả Thần nhìn bóng dáng nàng, đáy lòng ẩn ẩn có chút rầu rĩ.
"Xin... Xin lỗi."
Bắc Vũ Đường đang suy tư bước tiếp theo nên làm gì, đột nhiên nghe câu này thì kinh ngạc xoay người.
"Ừ." Bắc Vũ Đường lên tiếng, sau đó lại im lặng.
Tả Thần thấy nàng không nói chuyện nữa, khẽ cau mày.
Nhất thời, không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Tả Thần rất không thích bầu không khí này, không nhịn được hỏi: "Sao ngươi không nói?"
"Không phải ngài bảo ta câm miệng à?" Bắc Vũ Đường vẻ mặt ngốc đơ nhìn y.
"Ta......"
Tả Thần vừa mở miệng, lại ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường nghe được tiếng y rên rỉ, cực kỳ áp lực và đau đớn.
Bắc Vũ Đường nhíu mày, nhìn nam nhân quật cường này, đau thành như vậy mà y còn có thể chịu đựng, đủ thấy khả năng chịu đựng của y mạnh cỡ nào.
Nàng không thể không bội phục y.
Có thể nhẫn đến mức người thường không thể, người này há lại có thể là người không có tiếng tăm.
Nhìn mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống trên trán y, Bắc Vũ Đường rút khăn thêu ra, không nghĩ nhiều, định lau cho y.
Tả Thần lại bị hành động của nàng dọa sợ.
Y đang định mở miệng bảo đừng, nhưng lời đến bên miệng lại không bật được thành tiếng.
Y tuỳ ý đôi tay nhỏ ấy chà lau trên mặt y, mềm nhẹ phất qua mặt, vậy mà lại khiến y tê dại, cảm giác xông thẳng xuống đáy lòng.
Biểu tình của nàng chuyên chú như vậy, đôi mắt sáng ngời đều là bóng dáng y.
Tả Thần ngơ ngác nhìn nàng, ngực giống như bị thứ gì buộc lấy, không chịu khống chế mà nảy mạnh.
Tiếng đập như sấm, chưa từng xuất hiện bao giờ.
Y lo lắng không biết nàng có phát hiện mình khác thường hay không.
Nhưng mà khi gặp ánh mắt chuyên chú của nàng, y lại thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một canh giờ sau, Tả Thần cả người mềm yếu vô lực, thần trí lại thanh tỉnh. Toàn thân y không thể nhúc nhích, tất cả sức lực như đã bị rút đi. Bắc Vũ Đường thấy quần áo trên người y đã bị mồ hôi làm ướt sũng.
Bắc Vũ Đường vươn tay, tay sắp chạm vào quần áo y thì bỗng rụt lại.
"Ta gọi Mặc Trúc tới."
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Tả Thần nhìn nàng đột nhiên thu tay, trái tim luôn treo cao, đột nhiên có cảm giác nửa vời.
Mới nãy y vậy mà không có phản cảm hành động của nàng, thậm chí......
Tả Thần chỉ cảm thấy mình trở nên rất kỳ quái.
Thị đồng Mặc Trúc đi vào phòng, thấy chủ tử nhà mình đang thả hồn theo gió.
Hắn gọi nhẹ một tiếng, "Đại nhân."
Tả Thần không để ý đến, chỉ nhìn hắn một cái, Mặc Trúc lập tức hiểu, bắt đầu rửa mặt chải đầu cho y, sau đó đỡ y ngồi lên sụp, Tả Thần không nằm xuống, mà khoanh chân ngồi đả toạ.
Y có thể cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ đang bùng lên trong cơ thể. Y cần bắt đầu hấp thu sức mạnh này.
Mặc Trúc đóng cửa lại, canh ở cửa.
-Lý phủ-
Lý Nghị Hồng xử lý công vụ xong thì đi thẳng đến hậu viện. Vừa đến hậu viện đã thấy đám nha hoàn canh giữ ngoài cửa.
"Phu nhân đâu?"
"Phu nhân đang nghỉ ngơi bên trong." Nha hoàn cung kính trả lời.
Lý Nghị Hồng đẩy cửa ra, thấy người mình yêu đang nằm trên giường, ánh nến nhu hoà phủ lên mặt ả, có cảm giác đẹp không nói thành lời, không tự giác nhìn đến ngây người.
Lý Nghị Hồng bước nhanh về phía ả, đi lên trước, cúi xuống ngậm lấy đôi môi ả.
Lý Mộng Mộng bị nụ hôn nóng bỏng của hắn đánh thức, cảm nhận được người tới bức thiết, muốn chống đẩy, nhưng đẩy hai cái cũng không được, mặc kệ hắn, đôi tay lặng yên leo lên cổ hắn.
Rất nhanh, nhiệt độ không khí trong phòng không ngừng tăng lên......
Khi hai người khó phân, trong đầu Lý Mộng Mộng vang lên âm thanh của hệ thống.
[Số 007, vừa kiểm tra độ hảo cảm của người mang căn nguyên thế giới với Bắc Vũ Đường đã tăng lên 50.]
Lý Mộng Mộng vừa rồi còn trầm mình trong bể dục đột nhiên mở mắt ra, không còn tâm tư ứng phó Lý Nghị Hồng.
Lý Mộng Mộng đẩy Lý Nghị Hồng, Lý Nghị Hồng bị ả bất ngờ đẩy ra thì cũng ngốc.
"Làm sao vậy?" Lý Nghị Hồng nghi hoặc nhìn ả.
Lý Mộng Mộng đối mắt với ánh mắt quan tâm của nam nhân, nũng nịu nói: "Phu quân, thân thể ta hôm nay có chút không thoải mái, hôm khác được không?"
Lý Nghị Hồng thấy ả nói thế, dù đang nóng lắm cũng phải nhịn.
Hắn đã mấy ngày không chạm vào tiểu yêu tinh này, tuy rất muốn ăn, nhưng cũng chỉ có thể nhịn, ai bảo hắn đau ả chứ.
Hắn ôm ả, ôm thật chặt.
"Hôm nay chàng đến cách vách ngủ, được không?"
Lý Nghị Hồng nhăn mày lại, nhưng dưới thế công mềm mại làm nũng của Lý Mộng Mộng, rốt cục thoả hiệp.
Đuổi được Lý Nghị Hồng đi rồi, sắc mặt Lý Mộng Mộng trầm xuống.
"Hệ thống, cậu vừa nói gì?"
[Độ hảo cảm của Tả Thần với Bắc Vũ Đường đã lên 50. Số 007, nếu cô không hành động, Bắc Vũ Đường sẽ thành công giành được tình yêu của Tả Thần. Cô hẳn phải rõ ràng, một khi độ hảo cảm của Tả Thần đến 90, nhiệm vụ của cô cơ bản sẽ thất bại.]
"Ta đã biết." Sắc mặt Lý Mộng Mộng trở nên cực kỳ âm trầm.
Đáng chết, rốt cuộc nàng đã làm gì mà độ hảo cảm lại tăng nhanh như vậy.
Phải biết người như Tả Thần, muốn được hảo cảm của họ rất khó, trừ khi tìm được uy hiếp của y, tử huyệt của y.
Bắc Vũ Đường này đời trước nhất định là kẻ thù của ả, nơi chốn đối nghịch với ả.
Không được, ả không thể ngồi chờ chết.
Vốn định nghĩ cách giết chết Bắc Vũ Đường rồi mới công lược Tả Thần.
Giờ xem ra phải hạ được Tả Thần trước rồi lại thu thập Bắc Vũ Đường.
Chờ lúc ấy, Bắc Vũ Đường chỉ có bị ả bóp chết.
Chỗ dựa của nàng hiện tại là Tả Thần, nếu không còn Tả Thần làm chỗ dựa, nàng chẳng là gì cả.
"Hệ thống, tạo một cơ hội cho ta."
[Được. Một cơ hội, một trăm điểm năng lượng.]
Lý Mộng Mộng cắn chặt răng, "Thành giao."
-Hôm sau, Tả phủ-
Tả Thần ngồi cả đêm, chờ đến lúc mặt trời mọc mới chậm rãi thu khí.
Y thở mạnh một hơi, cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, vung tay lên, một chưởng phong mạnh mẽ đánh ra, bình hoa đối diện trực tiếp vỡ tan nát.
Mới nãy y mới chỉ dùng hai thành lực đạo, đã đạt được hiệu quả giống năm thành lực đạo so với trước kia. Công lực và nội lực của y đã tăng thêm.
Tả Thần kinh ngạc trong lòng, nghĩ đến lời Bắc Vũ Đường nói hôm qua.
Đồ vật trong chiếc lọ kia tất nhiên không phải vật thường.
Đồ vật quý như vậy, thả trong giang hồ, nhất định sẽ khiến người trong võ lâm tranh cướp đến đầu rơi máu chảy.
Giọng Mặc Trúc truyền vào, "Đại nhân, Bắc cô nương tới."
"Tiến vào."
Cửa phòng bị đẩy ra, Bắc Vũ Đường mang theo hòm thuốc đi vào.
Bắc Vũ Đường đặt hòm thuốc lên bàn, đi tới trước mặt y, ngồi xổm người xuống, "Ta kiểm tra tình huống hai chân của ngài trước."
"Được."
Bắc Vũ Đường nhẹ ấn ngón tay xuống, "Có cảm giác hay không?"
Đùi hơi ngứa, cảm giác như vậy thực xa lạ, lại làm người ta vui vẻ, "Có."
Bắc Vũ Đường tăng lực đạo trong tay lên, "Cảm giác bây giờ thế nào?"
"Có hơi đau."
Bắc Vũ Đường nghe được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn y, "Thuốc có tác dụng. Chúng ta có thể xuống đất đi thử xem."
Tả Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của nàng.
Bắc Vũ Đường thấy y không có động tĩnh, hỏi, "Làm sao vậy?"
Tả Thần thu hồi ánh mắt, vươn chân đặt xuống đất.
Bắc Vũ Đường nhìn hai chân y, đã chuẩn bị tốt, chỉ cần y không đứng được sẽ lập tức tiến lên nâng.
Tả Thần nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, khẽ nhếch mi.
Nàng còn khẩn trương hơn cả mình.
Khi hai chân y chạm đất, không ngã.
Đôi mắt Bắc Vũ Đường tức khắc sáng rực, kích động nói: "Ngài thử đi một chút xem. Bước nhỏ thôi, thử một chút đi."
Tả Thần nâng chân lên, đi về phía trước một bước, sau đó nhấc một chân còn lại lên.
Tần quản gia và Mặc Trúc tiến vào thấy chủ tử nhà mình đang đi lại, cả kinh đứng ngốc luôn, đôi mắt dán chặt vào hai chân của chủ tử.
"Không tệ, tiếp tục."
Tả Thần nhìn nàng cổ vũ, hoàn toàn coi như như đứa trẻ đang tập đi.
Tả Thần chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không từ chối, nghe lời nàng nói, đi về phía trước một bước.
Nhìn bộ dáng nàng kích động khi y đi, cảm xúc của y cũng không tự giác bị nàng cảm nhiễm, giữa mày ngậm ý cười.
Tần quản gia rốt cuộc cũng hồi thần, kích động đến hồng mắt, "Đại nhân, chân của ngài tốt rồi, thật là cám ơn trời đất, cảm ơn Phật tổ phù hộ."
Tả Thần lại nói: "Không cần cảm tạ trời đất, Phật tổ đâu, người nên cảm tạ là Bắc cô nương."
Tần quản gia nghe vậy liên tục gật đầu, "Đúng, đúng, đúng, nên cảm tạ Bắc cô nương. Bắc cô nương là đại ân nhân của Tả phủ chúng ta, sau này có việc gì cần đến lão Tần, lão hủ nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngài."
"Tần quản gia khách khí."
Bắc Vũ Đường nói xong, quay đầu thấy Tả Thần vẫn còn đi, lập tức tiến lên chặn lại: "Ngài không thể đi thêm nữa."
Bắc Vũ Đường đỡ y ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giờ ngài vừa mới tốt, không thích hợp đi lại quá lâu. Từ từ tăng lượng vận động lên. Giờ hai chân ngài còn yếu, không thể để nó quá mệt, biết không?"
"Ừ." Tả Thần đạm mạc gật đầu.
"Đồ ăn của ngài, từ mai cũng không cần thanh đạm nữa, có thể chuẩn bị bắt đầu ăn thịt."
Giọng nàng như khen thưởng làm Tả Thần có chút buồn cười.
Mặc Trúc và Tần quản gia thấy chủ tử mang ý cười nhàn nhạt thì đều cả kinh.
Mấy ngày kế tiếp, Bắc Vũ Đường mỗi ngày bồi Tả Thần tập đi, nói là bồi, thật ra là giám sát y, sợ y đi quá nhiều. Mặc Trúc ở bên nhìn hai người họ, nhìn chủ tử nhà mình nghe lời Bắc Vũ Đường như thế, ban đầu là kinh ngạc, giờ đã chết lặng.
Mặc Trúc tuy vẫn không quá thích Bắc Vũ Đường, nhưng nể tình nàng đã chữa khỏi hai chân của chủ tử, thái độ với nàng cũng tốt hơn không ít, nhìn cũng thuận mắt hơn trước nhiều.
Tả Thần ngồi trên xe lăn, Bắc Vũ Đường ở sau đẩy y.
"Ngươi muốn cái gì?" Tả Thần đột nhiên hỏi.
"Ta muốn khiến một người trắng tay, thân bại danh liệt." Bắc Vũ Đường nói thẳng.
Y có thể để nàng lại trong phủ, nhất định đã điều tra xong tất cả về thân thể này, tất nhiên cũng biết mục đích của nàng khi tới kinh thành. May mắn, nguyên chủ biến mất một năm, y thuật của nàng cũng có lý do giải thích.
Nhưng mà, Tả Thần vẫn luôn không hỏi, cũng đỡ nàng phải đi nói dối.
"Chồng trước của ngươi sao?" Tả Thần lúc nhắc tới 'chồng trước', không tự giác mang lên tia lạnh lẽo.
"Đúng vậy."
"Được." Tả Thần vươn tay, một ảnh vệ xuất hiện trước mặt họ.
"Trong bảy ngày khiến Đại Lý Thạch Thiếu Khanh thân bại danh liệt."
"Tuân lệnh." Ảnh vệ biến mất.
Tả Thần lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Hết rồi."
Lý Mộng Mộng, không phải là người họ có thể đối phó.
"Ngươi còn một cơ hội thứ hai."
Bắc Vũ Đường hơi nhếch mi, hiểu ý y.
"Ta sẽ dùng cơ hội lần hai này thật tốt."
Buổi tối, Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe được giọng nói vội vàng của hệ thống.
[Ký chủ, ký chủ, lớn chuyện rồi.]
"Làm sao thế?"
[Bọn họ hành động.]
"Bọn họ đang ở đâu?" Bắc Vũ Đường ngồi dậy, lấy quần áo trên giá mặc vào.
[Lý Mộng Mộng ra tay. Hệ thống của đối phương dẫn Tả Thần tới vùng ngoại ô.]
"Đi."
Bắc Vũ Đường vội vàng rời khỏi phòng.
Nàng tuyệt đối không thể để Lý Mộng Mộng có cơ hội, một khi Tả Thần bị ả công lược, y chẳng những mất đi lực lượng căn nguyên của thế giới, mà còn mất mạng.
Đêm khuya, chỉ thấy trên đường phố vắng lặng, một con ngựa chạy như bay mà qua, hướng về phía ngoại ô Nam Thành môn.
Ra khỏi thành rồi, Bắc Vũ Đường căn cứ vào hệ thống nhắc nhở mà đi.
[Bọn họ ở phía trước.]
"Giá."
Bắc Vũ Đường phi nhanh hơn, hướng thẳng về phía trước.
[Từ từ.]
Bắc Vũ Đường lập tức ghìm dây cương, "Làm sao vậy?"
[Phía trước có mê chưởng do bọn Lý Mộng Mộng bày ra. Tả Thần đã lâm vào trong mê chướng.]
Bắc Vũ Đường xuống ngựa, nương ánh trăng, chỉ thấy phía trước là một con đường bình thường, không nhìn ra có chỗ nào không ổn. Nhưng hệ thống đã nói vậy, chắc chắn nó có vấn đề.
[Cô muốn làm gì?]
Hệ thống thấy nàng đi về phía trước, lập tức hô.
"Ta cần phải tiến vào, nếu để Lý Mộng Mộng thành công, nhiệm vụ sẽ thất bại."
Y sẽ không toàn mạng.
Nàng biết, mất mạng này chỉ sợ không đơn giản chỉ là mất mạng thôi đâu, vì giờ nàng vẫn còn nhớ giọng điệu của hệ thống khi nói câu kia có điều dấu diếm.