Tác giả: Vân Phi Mặc
Sắc mặt Jack trở nên rất kém, "Đã thua thì phải chịu, cô ta là của cô."
Nói xong, đi lên đĩa quay, mặc kệ người hầu trói hắn lên, làm bia ngắm thịt người.
Bắc Vũ Đường cầm phi tiêu trong tay, nhìn người đàn ông đối diện, "Ngài Jack, tôi thử trước một lần nha."
Jack biết cô lợi hại, người chung quanh cũng biết.
Jack hoàn toàn không lo cô sẽ ném trượt.
Hắn nhìn phi tiêu rời tay cô, hướng thẳng đến mặt hắn, 'hưu' một tiếng, hắn cảm giác được có cơn gió xẹt qua mặt, phi tiêu vững vàng dừng sau tai hắn, kém chút thôi đã cắm vào tai hắn rồi.
Jack chỉ cảm thấy mặt hơi đau, rất nhanh đã cảm thấy có gì đó chảy ra từ chỗ đau.
Không cần nói cũng biết nó là gì.
Bắc Vũ Đường vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi, trượt tay. Xem ra nữ thần may mắn chỉ chiếu cố tôi đến đây thôi. Nếu lại lần này, chắc tôi đã thua mất rồi."
Jack nhìn cô gái kia, đáy mắt là lửa giận cháy hừng hực.
Cô cố ý, tuyệt đối là cố ý!
Jack nhớ lại nữ nô ban nãy làm bia ngắm bị hắn làm bị thương mặt.
Cô cũng cho hắn một tiêu ở vị trí tương tự.
Nữ nhân này đủ tàn nhẫn!
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nói với Hughes, "Chúng ta đi thôi."
Hughes gật đầu.
Annie đi theo họ rời khỏi đây.
Sau khi ra khỏi sòng bạc làm người ta hít thở không thông kia, Bắc Vũ Đường dò hỏi: "Có thể thả cô ấy đi không?"
Cô thoáng nhìn qua Annie ở một bên.
"Cô ta là em thắng về, tuỳ em xử trí." Hughes cũng không nhìn Annie lấy một cái, ánh mắt nôn nóng nhìn Bắc Vũ Đường.
"Vậy thả cô ấy đi thôi." Cô đi lên trước, "Còn nhớ những lời tôi nói với cô không?"
Annie lắc đầu, "Không có."
"Vậy là tốt rồi. Đi thôi, rời khỏi nơi này, về nhà."
Hughes vẫy tay, lập tức có người dẫn Annie ra ngoài.
Bắc Vũ Đường vẫy tay với cô ấy.
Annie nhìn Bắc Vũ Đường, lại nhìn Hughes, muốn nói lại thôi.
Bắc Vũ Đường nhìn theo Annie rời đi, nhìn cô ấy ngồi lên xe rồi mới thu hồi tầm mắt.
"Có thể cho em mượn di động một lát không?"
Cô mất tích mười ngày, hẳn mọi người phải tìm cô đến điên rồi. Cô cần báo bình an cho họ.
Hughes đưa điện thoại di động cho cô, dường như hoàn toàn không sợ cô gọi điện cho cảnh sát.
Bắc Vũ Đường gọi cho bạn khuê mật Tiết Giai, điện thoại vang một hồi mới có người nghe.
"Ai vậy?"
Bắc Vũ Đường nghe được đầu kia là tiếng con trai, biểu tình hơi cứng lại, "Trương Tường sao?"
Trương Tường nghe giọng Bắc Vũ Đường, hơi sửng sốt, chợt kích động hỏi: "Bắc Vũ Đường, cậu đang ở đâu? Cậu có biết bọn tớ tìm cậu sắp điên rồi không?"
"Các cậu còn ở nước A?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Đúng. Các bạn học khác đều đi rồi, còn tớ, Giai Giai, Hồ Hải Tuyền, còn cả đám Mao Quang Vinh ở lại chờ tin tức của cậu. Cậu đang ở đâu?" Trương Tường kích động hỏi.
"Tớ không sao, các cậu về đi. Chờ mấy ngày nữa, tớ sẽ về nước." Bắc Vũ Đường không tiện nói nhiều lời với cậu ta.
"Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Cậu không nói rõ, sao bọn tớ yên tâm về được. Còn nữa, thời gian này cậu đi đâu vậy?" Trương Tường liên thanh hỏi.
"Chuyện hơi phức tạp, chờ về nước lại nói cho các cậu. Giờ tớ đang rất tốt, các cậu yên tâm về đi. Cậu thay tớ chào các bạn nhé, tớ ngắt máy đây."
Nói xong, Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, không để Trương Tường có cơ hội truy hỏi.
Bên này vừa ngắt điện thoại, đám Hồ Hải Tuyền đã đi vào phòng.
Trương Tường vội nói với mấy người: "Vừa nãy Vũ Đường gọi điện thoại đến."
"Anh nói cái gì?" Đám người Tiết Giai mở to mắt.
Bọn họ vừa từ cục cảnh sát về, bên kia không có tin tức gì về Bắc Vũ Đường.
Mấy người đang thương lượng xem nên tiếp tục chờ hay về nước.
"Vũ Đường hiện đang ở đâu?" Hồ Hải Tuyền vội hỏi.
Trương Tường lắc đầu, "Cậu ấy không nói, chỉ nói với tớ là cậu ấy đang rất tốt, bảo chúng ta về nước trước, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ về."
"Không được, em muốn gọi điện hỏi rõ cậu ấy." Tiết Giai đoạt điện thoại trên tay Trương Tường, mở nhật ký, nhìn dãy số trên cùng, mặt tối sầm.
"Cậu ấy vừa gọi vào điện thoại nào?" Tiết Giai hỏi.
"Cái điện thoại em đang cầm ấy." Trương Tường trả lời đúng sự thật.
Khóe miệng Tiết Giai kéo kéo, ném di động qua, "Trương Tường, có phải anh cảm thấy còn chưa đủ nhiều chuyện, cố ý lấy bọn em ra đùa không hả?"
Trương Tường mộng bức, "Giai Giai, ý em là sao?"
"Anh tự xem nhật ký điện thoại đi. Số mới nhất là số của Hồ Hải Tuyền, còn là hai giờ trước." Tiết Giai tức giận nói.
Trương Tường sửng sốt, lập tức cãi lại: "Không thể nào."
Cậu ta lấy di động qua, sau khi nhìn nhật ký, ánh mắt trợn tròn.
Trên đó không có gì cả.
Vậy là sao?!
"Đừng nói cậu đùa bọn tớ cho vui đấy?" Hồ Hải Tuyền hồ nghi nhìn Trương Tường.
Đối với ánh mắt nghi ngờ của các bạn, Trương Tường có miệng cũng khó trả lời: "Tớ, tớ thật sự không lừa các cậu. Ban nãy Vũ Đường vừa mới gọi điện thoại đến."
"Có phải cậu chưa khỏi sốt nên hồ đồ không?" Mao Quang Vinh câm nín nhìn Trương Tường, bịa đặt cũng không biết chọn lý do.
"Tớ thật sự không lừa các cậu, Vũ Đường thật sự có gọi điện thoại đến." Trương Tường vội vàng nói, "Các cậu phải tin tớ."
Mấy người đều câm nín, hiển nhiên là không tin lời Trương Tường.
Trương Tường rất thất bại.
Cậu thật sự nhận được điện thoại của Bắc Vũ Đường mà.
"Tớ, tớ thật sự không lừa các cậu." Trương Tường lại một lần nữa thanh minh vì sự trong sạch của mình.
Hồ Hải Tuyền trầm giọng nói: "Được rồi, hẳn là cậu quá mệt rồi. Thật ra thời gian này chúng ta đều rất mệt mỏi. Chúng ta tiếp tục tìm ba ngày, ba ngày sau nếu còn không thấy cô ấy, chúng ta về nước."
Tiết Giai còn muốn nói gì đó, nhưng thấy biểu tình của mọi người, yên lặng nhịn xuống.
Giờ cô chỉ mong Vũ Đường bình an.
"Giai Giai, anh......"
Trương Tường vừa mở miệng đã bị Tiết Giai ngắt lời, "Em rất mệt, không có tâm tình đùa giỡn với anh."
Trương Tường nhìn những người khác, thấy họ cũng không để ý mình, cảm thấy rất vô lực.
Chẳng lẽ mình thật sự bị ảo giác?!
Trương Tường nhìn nhật ký điện thoại không ghi lại, tự mình hoài nghi có phải mình bị ảo giác rồi không.
Bắc Vũ Đường cho rằng mình báo bình an, không ngờ đám người kia hoàn toàn không nhận được tin, chỉ coi đó là một trò đùa giai.
Cô lại gọi điện cho cha mẹ, báo bình an cho họ.
"Vũ Đường, khi nào con về?" Cha Bắc không dò hỏi tới cùng, biết cô bình an là được rồi.
Cha mẹ Bắc hôm qua mới biết chuyện cô mất tích, đang chuẩn bị đặt vé máy bay bay qua thì nhận được điện thoại của cô, nên không có sợ hãi khẩn trương như đám Tiết Giai.
"Chờ con xử lý xong chuyện bên này thì sẽ về."
"Có đủ tiền không? Không đủ thì nói cho cha."
"Đủ ạ."
"Ở bên ngoài thì phải chú ý an toàn."
"Vâng."
Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, đưa di động cho Hughes.
"Em đói." Bắc Vũ Đường đáng thương vô cùng nhìn anh.
Hughes khẽ nhếch mi, "Dẫn em đi ăn cơm."
Anh vẫy lui bảo tiêu đang muốn tiến lên mở cửa xe, tự mình tiến lên mở cửa xe cho cô.
Xe rất nhanh đã rời khỏi nơi tội ác kia.
Bắc Vũ Đường nhìn xuyên qua cửa sổ xe về phía toà kiến trúc huy hoàng cách càng lúc càng xa kia. Trong nhận thức của nhiều người, nơi này là thiên đường của kẻ có tiền, càng là điểm ăn chơi trứ danh của nước A.
Ai cũng không ngờ, đằng sau kiến trúc huy hoàng đó, sau sự ngăn nắp lượng lệ đó lại là một thế giới đen tối và dơ bẩn.
Cô còn nhớ rõ, lúc nguyên chủ vừa tới nước A, hướng dẫn viên du lịch từng giới thiệu nơi này, khi đó họ còn nghĩ nếu có cơ hội thì đến đây chơi một chút.
Cô thật sự đã đến, chỉ là lấy một thân phận khác mà đến.
Hughes nhìn theo ánh mắt cô, đáy mắt u ám hơi trầm xuống.
Anh nắm tay cô, "Đều đã qua rồi."
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn anh.
Cô không nhịn được thử hỏi: "Anh còn nhớ rõ Tả Thần hoặc Tiếu Nghiêm không?"
Hughes nhếch mi, "Bọn họ là ai?"
Dù đã đoán được đáp án, nhưng nghe anh trả lời, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy mất mát.
Nếu anh nhớ rõ quá khứ, cô có thể nương thế lực của anh, diệt trừ Joseph trước, nhưng anh không nhớ, lại tự nhiên thân cận với cô.
Cô không biết loại cảm giác này có thể khiến anh dung túng cô đến mức nào.
Aizz, xem ra cô vẫn cần ở chung một thời gian để thăm dò trước đã.
Xe dừng trước một nhà ăn, đứa bé trông cửa tiến lên mở cửa xe, Bắc Vũ Đường từ trên xe xuống. Hughes nắm tay cô đi vào nhà ăn.
Lúc họ vào nhà ăn, họ không biết là, Mao Quang Vinh và Hàn Nhất Đồng đang ở phố đối diện vừa lúc thấy một màn này.
"Nhất Đồng, em xem cô gái kia có phải Vũ Đường không?"
Hàn Nhất Đồng cũng thấy cô, cô đang mặc một bộ đồ vô cùng gợi cảm, hoàn toàn không giống phong cách của Bắc Vũ Đường, nhưng gương mặt lại là Bắc Vũ Đường.
"Là Bắc Vũ Đường."
Hai người đi xuyên qua đường, chuẩn bị tiến vào nhà ăn thì lại bị bảo an cản lại.
"Đây là nhà ăn riêng cho hội viên, không phải hội viên thì không thể vào dùng cơm. Mời hai vị rời đi." Bảo an lạnh như băng nói.
"Bạn chúng tôi ở trong, chúng tôi tới tìm cậu ấy." Hàn Nhất Đồng vội giải thích.
Bảo an lạnh băng lặp lại: "Mời hai vị rời đi."
"Chúng tôi thật sự tới tìm bạn, chính là cô gái vừa vào lúc nãy, cô ấy là bạn học của chúng tôi. Nếu không tin, anh có thể gọi cô ấy ra." Hàn Nhất Đồng không buông tha, tiếp tục giải thích.
Bảo an nhíu mày, "Hai vị, nếu các người còn không rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát tới xử lý."
"Anh......" Hàn Nhất Đồng giận trừng bảo an.
Mao Quang Vinh vội giữ cô ấy lại, "Nhất Đồng, chúng ta đi thôi. Có lẽ chúng ta nhìn nhầm rồi."
"Sao có thể chứ, kia rõ ràng là Vũ Đường."
Mao Quang Vinh phân tích với Hàn Nhất Đồng: "Nếu thật sự là Vũ Đường thì cậu ấy vào đây kiểu gì?"
Nơi này là nơi kẻ có tiền mới có thể vào.
Hoàn cảnh gia đình của Bắc Vũ Đường thế nào thì họ đều rõ. Bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông cũng là một câu hỏi lớn.
Hàn Nhất Đồng bị Mao Quang Vinh kéo đi rồi.
"Quang Vinh, người đàn ông bên cạnh Vũ Đường......" Hàn Nhất Đồng muốn nói lại thôi.
"Nếu không, chúng ta chờ ở đây? Chờ cô ấy ra, thấy rõ xem có phải Vũ Đường hay không?"
"Được."
Hai người chốt xong, ngồi xổm chờ ở đó không xa.
Bảo an nhà ăn thấy hai người ngồi xổm ở xa, ánh mắt nhìn chằm chằm nhà ăn của họ, mày nhăn lại, gọi điện thoại cho cảnh sát.
Cảnh sát tới rất nhanh, đi đến bên bảo an hỏi ý, thấy bảo an chỉ Mao Quang Vinh và Hàn Nhất Đồng cách đó không xa.
Hai người đang ngồi xổm thấy cảnh này, bỗng cảm thấy không tốt.
"Nhất Đồng, chẳng lẽ anh ta thật sự gọi cảnh sát tới bắt chúng ta?" Mao Quang Vinh giật mình nói.
Hàn Nhất Đồng tức giận nói: "Vô nghĩa, chính là gọi cảnh sát tới bắt chúng ta."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Ngu ngốc, đương nhiên là chạy!"
Khi hai cảnh sát đi về phía hai người, hai người nhanh chân chạy.
Hai cảnh sát thấy thế, giơ gậy trong tay lên hô: "Đứng lại, đứng lại."
Hai người Hàn Nhất Đồng chạy càng nhanh.
Hai người chạy chừng nửa giờ, mới hoàn toàn cắt đuôi được cảnh sát.
Chờ đến khi họ trở lại, mọi người đều hồ nghi hỏi: "Các cậu làm gì thế?"
Mao Quang Vinh uống một ngụm nước, thở phì phò, "Đừng nói nữa, bọn tớ bị cảnh sát đuổi theo khoảng ba con phố."
"Cảnh sát?" Đám người Hồ Hải Tuyền nghi hoặc.
"Các cậu làm chuyện gì à?"
Hàn Nhất Đồng xua tay, "Không nói cái này vội, bọn tớ có chuyện quan trọng muốn nói cho các cậu. Vừa nãy tớ và Quang Vinh nhìn thấy Vũ Đường."
"Không thể nào!" Hồ Hải Tuyền theo bản năng phản bác.
Hàn Nhất Đồng hồ nghi nhìn gã, "Sao lại không thể?"
Hồ Hải Tuyền ý thức được cảm xúc của mình lúc nãy quá kích động, hạ giọng nói: "Ý tớ là, nếu Vũ Đường ở đây, nhất định sẽ đến tìm chúng ta."
"Nhưng mà, tớ và A Vinh thật sự thấy Vũ Đường."
"Đúng vậy, bên cạnh cậu ấy còn có một người đàn ông. Hai người thân mật tiến vào một nhà hàng xa hoa." Mao Quang Vinh blah blah tường thuật lại sự tình vừa xảy ra.
"Các cậu nhất định là nhìn lầm rồi." Lần này người phản bác là Tiết Giai.
Tiết Giai là bạn tốt của Bắc Vũ Đường, tuyệt đối không tin Vũ Đường sẽ ở bên người đàn ông khác.
Vũ Đường rất yêu Hồ Hải Tuyền, điểm này cô hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Nói Vũ Đường ở bên người đàn ông khác, cô là người đầu tiên không tin.
Hai người Hàn Nhất Đồng còn muốn nói gì đó, lại nghe Hồ Hải Tuyền nói: "Được rồi, tớ biết các cậu vẫn luôn lo cho Vũ Đường, nhìn lầm là bình thường. Hai ngày sau chúng ta về, có tin tức gì, cảnh sát sẽ báo cho chúng ta."
"Bọn tớ thật sự......" Hàn Nhất Đồng còn muốn nói gì đó, đã bị bạn trai Mao Quang Vinh ngăn lại, lắc đầu với mình.
Hàn Nhất Đồng căm giận thở dài một hơi, không nói chuyện nữa.
Bên kia, Hughes dẫn theo Bắc Vũ Đường vào nhà ăn. Thời gian này vừa lúc là bữa tối, trong nhà ăn có rất nhiều người. Khi họ tiến vào, không ít người đã chú ý.
Ánh mắt họ đều tập trung trên người Hughes.
Ngày thường rất khó gặp được anh, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp anh ở đây.
Có người muốn tiến lên chào hỏi, chỉ là chưa tới gần đã bị bảo tiêu chặn lại. Những người khác muốn tiến lên chào hỏi cũng dừng lại.
Khi mọi người rời lực chú ý khỏi Hughes thì mới chú ý Bắc Vũ Đường ở bên cạnh anh.
"Người phụ nữ kia là ai?"
"Không quen biết."
"Gần đây không nghe nói gia tộc Rockefeller có hợp tác gì với bên Hạ Quốc mà."
Khi họ thấy Hughes tự mình kéo ghế, tri kỷ phục vụ Bắc Vũ Đường thì đều giật mình.
"Này... Này chắc không phải là quan hệ hợp tác chứ."
"Sao tôi lại nhìn như là người yêu của anh ta." Có người nói.