Editor: Bạch Diệp Thảo Bắc Vũ Đường xin nghỉ ba ngày, không cần đi học. Đã mất đối tượng mục tiêu nhiệm vụ, thời gian tiếp có rất nhiều chuyện cần làm.
"Bác ơi, đến Tân Đầu phố." Bắc Vũ Đường ngồi lên một xe taxi.
Nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường đi vào một khu phố thấp bé, xưa cũ. Tân Đầu phố là khu phố lâu năm nhất thành phố H, ba năm sau, nơi này sẽ bị dỡ bỏ hết, thành lập một trung tâm thương nghiệp mới. Lúc này, Tân Đầu phố cũ nát, đơn sơ, nơi đâu cũng thấy rác rưởi.
Nơi này là nơi người ngoại lai làm công, nơi người tầng dưới nhất sống.
Bắc Vũ Đường căn cứ vào tư liệu tra được, đi qua bốn năm ngõ nhỏ, cuối cùng tìm được ở ngõ nhỏ một cửa hàng không thu hút chút nào, tên là "Văn phòng thám tử Lôi Âm".
Văn phòng thám tử Lôi Âm, lúc này không có tiếng tăm gì, nhưng mười năm sau lại là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Muốn mời được anh ta đều là bài đội, nhưng anh ta rất bắt bẻ, không phải án nào cũng nhận.
Kiếp trước lúc Bắc Vũ Đường cùng đường thì tìm được anh ta. Không biết anh nghĩ gì, tiếp án của cô, điều tra Triệu Bảo Nhi.
Biết Triệu Bảo Nhi làm những chuyện như vậy đối với mình, mặc kệ là chuyện cô hút ma tuý, hay là bị người hãm hiếp, hay những video, ảnh chụp ô uế trên mạng, đều là bút tích của Triệu Bảo Nhi.
Cô nói chuyện này cho đám người Bắc gia, lại không ai tin, cuối cùng tuyệt vọng, dùng cái chết để giúp mình thoát khỏi thế giới làm cô tổn thương đầy mình này.
Đẩy cửa ra, mùi mì gói phả vào mặt, nhìn lại, bốn phía lộn xộn.
Bắc Vũ Đường đi đến trước sô pha, nhìn người bị báo chí che lại,
"Lôi Âm." Người trên sô pha có động tĩnh, lột báo chí trên người ra, lười biếng ngồi dậy, miệng còn lẩm bẩm không rõ,
"Dì Vương, tiền thuê nhà mấy tháng nữa cháu sẽ giao, cháu thề với trời." Người nọ mở mắt ra, ngón tay chỉ trời, sau khi nhìn thấy Bắc Vũ Đường, miệng đang nói nửa ngày không khép lại được.
"Anh chính là Lôi Âm?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Lôi Âm mười năm sau trong trí nhớ và Lôi Âm hiện tại, quả là khác nhau một trời một vực.
Lôi Âm cuối cùng cũng phản ứng lại, nhiệt tình hỏi,
"Đúng vậy, đúng, đúng, tôi chính là Lôi Âm. Vị mỹ nữ xinh đẹp này, xin hỏi cô có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?" "Có." Bắc Vũ Đường lấy hai bức ảnh trong bao ra, một nam một nữ, nữ là Triệu Bảo Nhi, nam là vị hôn phu của Bắc Vũ Đường – Kỳ Dã.
"Bọn họ là ai, chắc không cần tôi nói, anh cũng tra được nhỉ?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Lôi Âm vừa nhìn hai người kia, ánh mắt vừa rồi còn vẩn đục, không biết đã trở nên sắc bén từ khi nào,
"Vị này chính là thiên kim của tập đoàn Bắc thị lúc trước Triệu Bảo Nhi, giờ là dưỡng nữ. Còn vị này, là nhị thiếu gia Kỳ gia nổi danh trong thành phố, Kỳ Dã. Hai người từng là vị hôn phu thê, đáng tiếc, sau khi thiên kim Bắc gia thực sự trở về thì không phải. không biết tôi nói có đúng không? Tiểu thư Bắc Vũ Đường." Bắc Vũ Đường hơi nhếch khóe môi,
"Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện giữa họ. Nếu anh có thể lấy được video hoặc ảnh chụp 18+ của bọn họ, sẽ có thù lao khác. Đây là tiền đặt cọc, sau này căn cứ vào giá trị tin tức anh cung cấp, trả thù lao cho anh." Lôi Âm nhìn phong bì dày cộm kia, lông mi lập tức nhếch lên,
"Bắc tiểu thư, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ không làm cô thất vọng." "Hợp tác vui vẻ." Lôi Âm nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng cầm lấy,
"Hợp tác vui vẻ." Từ chỗ của Lôi Âm ra, Bắc Vũ Đường tiến vào trung tâm thành phố. Tục ngữ nói, người cần y trang, Phật cần kim trang. Một bộ quần áo, có thể thay đổi khí chất của một người.
Bắc Vũ Đường nhớ lại tủ quần áo của mình, không thể không bội phục Triệu Bảo Nhi. Cô nhớ rõ, lúc đó cô mới tới Bắc gia, mẹ Bắc nói cho cô, những bộ quần áo này đều do chị gái tốt của mình tự mình chạy đến trung tâm thương mại chọn.
Biểu tình lúc đó của mẹ Bắc, cô vẫn còn nhớ rõ ràng, vừa vui mừng, vừa thương tiếc nhìn Triệu Bảo Nhi.
Không thể không nói, thủ đoạn của Triệu Bảo Nhi rất lợi hại, ngoan ngoãn ở bên mẹ Bắc, lại để cho Bắc Vũ Đường một cái hố, để cô mặc quần áo hoàn toàn không hợp với mình.
Khi đó, trong lòng Bắc Vũ Đường cũng là vui mừng, cảm kích Triệu Bảo Nhi. Khi nàng mặc những bộ quần áo xinh đẹp đó ra ngoài, đến trường, toàn bộ đều là chê cười và khinh thường.
Quần áo rất đẹp, rất quý, nhưng mặc trên người lại hoàn toàn không hợp, đả kích lòng tự tin của Bắc Vũ Đường, làm cô tự ti không dám ngẩng đầu.
Bắc Vũ Đường đi vào trung tâm thương mại, quần áo rực rỡ muôn màu không làm cô hoa mắt. Dáng nguyên chủ cao gầy, ngũ quan thừa kế gene tốt của cha mẹ Bắc, tiếc nuối duy nhất là da không đủ trắng.
Đây là do Bắc Vũ Đường hằng năm làm công bên ngoài, dãi nắng dầm mưa để lại.
Điều kiện nguyên chủ không tệ, nếu cải thiện làn da thô ráp, sẽ trở nên rất đẹp.
Bắc Vũ Đường lấy di động ra, gọi một số điện thoại rất ít liên hệ.
Điện thoại rất lâu mới có người nhận, bên kia truyền đến một âm thanh lạnh nhạt,
"Ai vậy?" "Em gái của anh." Đầu kia điện thoại, Bắc Dật Phong đang xem báo cáo công việc sửng sốt, lấy di động ra, nhìn dãy số xa lạ,
"Bắc Vũ Đường?" "Anh nói xem." Vừa nghe giọng anh ta, đã biết anh ta không có số của cô.
Nếu nguyên chủ ở đây, hẳn sẽ đau lòng nhỉ. Dù sao, từ nhỏ tới lớn không ai quan tâm, cô ấy khát vọng tình thân cỡ nào, hy vọng có người thân yêu thương và quan tâm mình đến mức nào.
Hiện tại có người nhà, nhưng người bọn họ yêu thương không phải là cô, mà là người khiến cô chịu khổ mười chín năm.
Bắc Dật Phong bận rộn với công việc trong tay, không có thời gian nói chuyện phiếm với cô,
"Có chuyện gì, nói." Bắc Vũ Đường nhìn đám người đến người đi trong trung tâm thương mại, chậm rì rì nói,
"Tôi muốn mua quần áo, nhưng không có tiền." "Đưa tôi số thẻ, tôi chuyển cho cô." "Cảm ơn, anh trai tốt của tôi." Bắc Vũ Đường mỉm cười cắt đứt điện thoại.
Chỉ một lát sau, nghe được tiếng tin nhắn, click mở, trong thẻ nhiều thêm 50 vạn. Bắc Vũ Đường vui sướng cầm tiền, bắt đầu mua sắm.
Không phải mỗi đứa trẻ của Bắc gia mỗi năm đều tiêu phí hàng trăm hàng ngàn vạn tiền à, cô là chính quy đại tiểu thư, không tiêu tiền của Bắc gia, vậy thì quá bi kịch rồi. Nếu không chiếm được thân tình, vậy thì cần hưởng thụ vật chất, bằng không thì mệt quá rồi.
Bắc Vũ Đường đi vào một cửa hành, thấy cô mặc áo T-shirt và quần jean bình thường, mấy người bán hàng đều ngồi bất động, để một tiểu cô nương tiến lên chiêu đãi.
"Vị nữ sĩ này, tiệm chúng tôi gần nhất có quần áo mới, cô muốn xem không?" Tiểu cô nương mỉm cười hỏi, dù biết không nhất định cô sẽ mua, cũng không chậm trễ.
"Được." Bắc Vũ Đường gật đầu.
"Đây đều là những bộ mới nhất quý này." Bắc Vũ Đường lấy một bộ quần áo ra, ước chừng chọn hơn mười bộ,
"Bao tất cả chỗ đó lại." Tiểu cô nương sửng sốt, một tấm thẻ xuất hiện trước mặt cô ấy.
"Có thể giao hàng tận nhà không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu cô nương cuối cùng cũng hồi thần, nụ cười trên mặt cực kỳ tươi,
"Được." Khi Bắc Vũ Đường quét thẻ rời đi, những người bán hàng nhìn bóng dáng cô, lại nhìn địa chỉ cô ghi xuống hoá đơn, đều hối hận xanh ruột.
"Tôi đã từng gặp Bắc gia đại tiểu thư, cô ấy sẽ không là đại tiểu thư chính quy vừa từ dân gian đón về đấy chứ." Một nhân viên kinh ngạc nói.
Những người khác vừa nghe, đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường vừa rời cửa hàng, đã gặp ba nữ sinh.
"Triệu Vũ Đường!" Bắc Vũ Đường sửng sốt, hai nữ sinh kia đã kích động chạy đến trước mặt cô.
"Vũ Đường, thật sự là cậu!" Một nữ sinh mặt tròn hưng phấn nói.
Ban nãy họ gọi cô là Triệu Vũ Đường, cô còn chưa phản ứng lại. Trước năm nguyên chủ mười chín tuổi đều là họ Triệu, giờ mới đổi lại thành Bắc.
Bắc Vũ Đường nhìn hai người trước mắt, thật ra không xa lạ. Họ là những bạn tốt của Bắc Vũ Đường, chỉ là sau khi Bắc Vũ Đường vào Bắc gia, đã cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Đơn giản là do mẹ Bắc không thích cô lui tới với họ, cô không muốn mẹ Bắc không vui, nên giảm bớt thời gian gặp họ. Lâu dần, quan hệ cũng bị cắt đứt.
Nhưng lúc sau, khi cô cùng đường, bị tất cả mọi người thoá mạ, chán ghét, hai người trước mặt là những người duy nhất tin tưởng cô, vì họ biết cách nguyên chủ làm người.
Chắc chắn nguyên chủ cũng không hy vọng lại đoạn tuyệt quan hệ với các cô ấy.
"Viên Viên, Tiểu Thiến." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hai người,
"Các cậu tới mua quần áo à?" Phương Viên bụ bẫm tiến lên ôm cô, cười nói,
"Tớ đi cùng Tiểu Thiến thôi. Tiểu Thiến có bạn trai rồi, ngày mai chính thức hẹn hò." "Thì ra là thế." Bắc Vũ Đường mỉm cười, nhìn Trương Thiến.
"Vũ Đường, ánh mắt cậu tốt, chọn cho Tiểu Thiến một bộ đi." "Không thành vấn đề." Ba người vào một cửa hàng, nhân viên cửa hàng đang định đứng dậy, thấy ba người, lại lùi lại, tiếp tục ngồi sau quầy. không có người tiếp đãi, ba người cũng không để ý, mừng rỡ lựa chọn quần áo.
Bắc Vũ Đường chọn mấy đồ,
"Tiểu Thiến, đi thử đi." Trương Thiến nhìn bộ váy dài màu lam nhạt trên tay cô, vui vẻ nhận, đang định vào phòng thử đồ, một nhân viên cửa hàng lại đi tới.
"Ba vị, quần áo nơi này rất đắt." Nhân viên cửa hàng lộ vẻ khinh thường, giọng nói tràn đầy khinh miệt.
Đúng lúc này, hai nữ tử đi vào trong cửa hàng, nhân viên luôn ở sau quầy lập tức đi ra, mà nhân viên cửa hàng đang đứng trước mặt các cô, cũng lập tức xoay người đón, nở nụ cười thân thiện.
"Tần tiểu thư, cô đến rồi. Bên này là những bộ mới ra thị trường năm nay, trong đó có những bộ giới hạn lượng bán toàn cầu." Thấy mấy nhân viên bán hàng vây quanh hai người kia, Trương Thiến và Phương Viên khinh thường bĩu môi.
"Đi, thử một lần đi." Bắc Vũ Đường cầm quần áo đưa cho Trương Thiến.
"Chúng ta đổi cửa hàng khác đi!" Trương Thiến nói.
"Sợ cái gì. Quần áo chính là dùng để mặc." Phương Viên nhét quần áo vào trong lòng cô ấy.
Một tiếng cười nhạo từ nữ tử đang được mọi người vây quanh truyền đến.
Người nọ dáng người cao gầy, diện mạo kiều mị, mặc quần áo của Vatican, tay cầm túi xách LB, vừa nhìn đã biết là người có tiền.
Nữ tử nhàn nhạt đảo mắt qua ba người, môi đỏ khẽ mở,
"Quần áo dùng để mặc, nhưng không phải ai cũng mặc được." Thái độ khinh miệt, ánh mắt khinh thường, thật ngứa mắt. Sắc mặt Trương Thiến và Phương Viên đều thay đổi, phẫn nộ trừng nữ nhân kia.
Phương Viên đang định mở miệng, lại nghe được giọng nói lãnh đạm từ bên cạnh truyền đến.
"Đúng vậy. Quần áo mặc dù quý báu xa hoa, cũng không che dấu được nội tâm dơ bẩn, xấu xa." Bắc Vũ Đường mắt lạnh đánh giá cô ta,
"Một con đỉa hút máu leo lên người nam nhân mà sống." Nữ tử tức giận xanh mét mặt, đẩy nhân viên hướng dẫn mua sắm qua,
"Mày nói ai là đỉa hút máu!" Bắc Vũ Đường không nói, mắt lạnh nhìn cô ta.
Nữ tử dường như nhớ ra điều gì đó, lửa giận trên mặt chợt tắt, nói với nhân viên cửa hàng,
"Tôi muốn quần áo trên tay cô ta." Nhân viên cửa hàng sửng sốt, nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, luôn cảm thấy tiểu cô nương trước mặt không dễ chọc, không dám lấy quần áo từ tay cô, cơ linh nói,
"Bên trong còn một bộ giống y như đúc, để tôi đi lấy." "Tôi muốn bộ trên tay cô ta." Nữ tử lạnh lùng nói.
"Này..." Nhân viên cửa hàng hơi khó xử.
"Tôi là khách VIP của cửa hàng cô, bọn họ chỉ là một đám học sinh nghèo kiết hủ lậu ngay cả một bộ quần áo cũng không mua được, bên nào nặng, bên nào nhẹ, cô cần suy nghĩ kỹ." Cô ta nói những lời này, đang mang theo nồng đậm uy hiếp.
Nhân viên cửa hàng đều sống tạm ăn cơm, tất nhiên không thể đắc tội cô ta, tuy thấy Bắc Vũ Đường khác biệt, nhưng cô mặc áo sơmi, quần jean bình thường nhất, không giống kẻ có tiền, hai tiểu cô nương khác đi cùng cô lại càng không giống.
Khách hàng chính là thượng đế, khách hàng có sức mua lớn, nhân viên bán hàng càng không dám đắc tội, chỉ có thể đắc tội bên không quyền không thế.
Nhân viên cửa hàng nói với ba người Bắc Vũ Đường,
"Xin lỗi, các cô đưa bộ quần áo đang cầm cho vị tiểu thư kia đi. Bộ quần áo này không phải các cô có thể mua được." Trương Thiến tức đến trắng mặt, khẽ túm chặt bộ váy kia.
Phương Viên thì nghiêng người che trước mặt Trương Thiến, tư thế ngăn cản họ lấy bộ váy đi.
"Bộ váy này, chúng tôi mua." "Ha hả." Nữ tử cười nhạo một tiếng,
"Mày không mua nổi." Nhân viên cửa hàng hiển nhiên cũng nghĩ các cô không mua nổi, nghĩ các cô đang tức giận nên nói vậy, nhắc nhở,
"Bộ váy này cần hai vạn nguyên. Tôi thấy các cô hẳn vẫn còn là học sinh nhỉ, hai vạn nguyên là số tiền không nhỏ." Một nhân viên cửa hàng khác cũng khuyên,
"Các cô không cần vì tức giận nhất thời, mà tiêu phí mồ hôi nước mắt của cha mẹ." Hai vạn nguyên, số tiền này thật sự làm Trương Thiến và Phương Viên lắp bắp kinh hãi, những đã tới nước này, các cô ấy cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
"Tôi mua." Bắc Vũ Đường sét đánh cũng không ngã nói.
Nhân viên cửa hàng thấy ba người bướng bỉnh như vậy, cô ta cũng đã nói hết lời hay rồi, cảm thấy ba học sinh này không biết tốt xấu, sắc mặt bỗng trầm xuống, giọng nói cũng không khách khí.
"Đưa bộ váy đó ra đây, không tôi sẽ gọi bảo an, đến lúc đó ai cũng không tốt." Nghe những lời này, Bắc Vũ Đường cũng hơi tức giận, bọn họ coi ba cô là gì? Phạm nhân?
Cô trầm giọng,
"Cô không hiểu tiếng người à? Tôi mua!" Nữ tử khoanh tay trước ngực, bộ dáng xem kịch vui, thấy Bắc Vũ Đường tức giận, trong lòng đột nhiên thoải mái.
Màn này trong cửa hàng rất nhanh khiến người đi dạo bên ngoài chú ý, không ít người đứng trước cửa tiệm chỉ trỏ vào bên trong.
Cùng lúc đó, ở cửa thang máy lầu bốn, những người mặc đồ đen phẳng phiu nối đuôi nhau đi ra, đi đầu đội ngũ là một người đàn ông trẻ tuổi anh đĩnh cao lớn, bên tay phải anh là một người đàn ông trung niên đang nhiệt tình giới thiệu.
Người đàn ông trẻ khuôn mặt bình tĩnh, làm người ta không nhìn ra hỉ nộ.
Vương Phúc Hải là giám đốc trung tâm thương mại lau mồ hôi lạnh, nụ cười trên mặt không giảm, ân cần giới thiệu.
"Bên kia là cái gì?" Người đàn ông trước sau trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng.
Vương Phúc Hải còn chưa kịp vui mừng, nhìn theo tầm mắt anh, đã thấy bên ngoài một cửa hàng ở lầu ba đã có rất nhiều người vây quanh, thấy tình hình đó, ông hãi hùng khiếp vía.
Không chờ ông đáp lời, nam tử đã đi về phía bên kia, Vương Phúc Hải vội vội vàng vàng đuổi theo, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Trong cửa hàng, hai bên đang trong trạng thái gay gắt, người phụ nữ đắc ý dạt dào đứng một bên, nhìn nhân viên cửa hàng và ba người Bắc Vũ Đường đối đầu nhau.
"Quản lý cửa hàng của các cô là ai?" Bắc Vũ Đường hơi trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy nhân viên cửa hàng ở đây.
Đúng lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi vội đi từ đám người ra. Đầu tiên, cô ta nhìn thoáng qua ba người Bắc Vũ Đường, lại nhìn qua hai nhân viên cửa hàng, nhíu mày lại, lúc chuyển qua người phụ nữ kia, lại đổi thành nhiệt tình tươi cười.
"Tần tiểu thư, sao hôm nay lại rảnh tới đây vậy. Cần quần áo, chỉ cần gọi điện, chúng tôi đưa đến cửa là được, sao có thể làm phiền cô tự mình qua đây được." Tần Tuyết vén mái tóc dài, ngạo nghễ đứng dậy,
"Muốn đi dạo. Tôi muốn mua bộ quần áo kia, cô xử lý giúp tôi đi. Nếu hôm nay không mua được, sau này Tần gia sẽ không bao giờ tới cửa hàng của cô." Quản lý cửa hàng vừa nghe, sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, tươi cười nói:
"Nhất định sẽ làm cô vừa lòng." Tần Tuyết nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian,
"Thời gian của tôi có hạn, xử lý nhanh lên." "Được." Quản lý cửa hàng đáp, sau đó quay đầu nhìn ba người Bắc Vũ Đường, thấy cách ăn mặc của ba người, sắc mặt không tốt,
"Quần áo này do vị tiểu thư này mua, nếu các cô không bỏ ra, tôi có thể gọi cảnh sát tới bắt các cô. Nếu không muốn lớn chuyện, giao quần áo ra đây." Phương Viên rốt cục không nhịn được,
"Bộ đồ này rõ ràng do chúng tôi nhìn trúng trước, các cô không phân biệt thứ tự đến trước đến sau sao." "Các cô trả tiền chưa?" Quản lý hỏi ngược lại, Phương Viên nhất thời dừng lại không đáp, thấy cô ấy như vậy, quản lý lại hỏi,
"Nếu các cô chưa trả tiền, bộ quần áo này vẫn là của cửa hàng của chúng tôi. Chúng tôi có quyền bán cho người khác." Bắc Vũ Đường nghe được lời này, khoé môi gợi lên nụ cười châm biếm, nhàn nhạt châm chọc,
"Thì ra đây là tố chất của trung tâm thương mại YT, không chỉ coi khách hàng thành cướp, còn lựa chọn khách hàng, không phải người các người coi trọng thì không bán quần áo." Lời vừa dứt, mọi người không hẹn mà cùng nhăn mày.
Vương Phúc Hải đứng ngoài cửa hàng thấy vậy, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi, trong lòng càng hận quản lý cửa hàng kia đến cắn răng. Ông muốn tiến lên, lại bị trợ lý bên người đàn ông ngăn lại.
Vương Phúc Hải trộm nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng kia, thấy anh vẫn mặt không biểu tình như cũ.
Không biết vì sao, thấy anh như vậy, ông càng hoảng.
Tiếng nghị luận, tiếng bất mãn bên ngoài, làm sắc mặt quản lý trở nên khó coi, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường,
"Cô gái này, đừng ép tôi gọi cảnh sát." Bắc Vũ Đường không để ý nhún nhún vai, thản nhiên xoay người, ngồi trên ghế sô pha,
"Tôi chờ cảnh sát ở đây, nhưng mà, là tôi gọi." Nói xong, cô lấy di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Quản lý cửa hàng, Tần Tuyết, Phương Viên, Trương Thiến và cả những người vây xem xung quanh đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
Khi Vương Phúc Hải gấp như kiến bò trên chảo nóng, trợ lý kia lùi lại, không ngăn cản ông nữa. Vương Phúc Hải lập tức chen vào giữa đám người.
"Mọi người nhường đường một chút." Vương Phúc Hải lau mồ hôi lạnh, đi vào trong cửa hàng.
Ông xuất hiện, cùng với đám người tây trang phẳng phiu xuất hiện trước mặt mọi người.
"Cô bé, chờ một chút." Quản lý và nhân viên cửa hàng thấy Vương Phúc Hải, sắc mặt lập tức biến đổi. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đứng sau ông, sắc mặt càng tái nhợt.
Người vây xem đều chuyển tầm mắt lên người đàn ông lạnh lùng đó, anh giống như vật sáng, dù biển người mênh mông cũng không che lấp được ánh sáng của anh, khiến người ta không thể bỏ qua.
Lúc Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn cửa, ánh mắt tự động lướt qua Vương Phúc Hải, nhìn thẳng người đàn ông phía sau, thân mình đĩnh bạt, ngũ quan cương nghị tuấn lãng, biểu tình đạm mạc, đôi mắt đen thâm thuý như hắc diệu thạch lại lạnh như băng.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, Bắc Vũ Đường nhìn thẳng đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng đó, đáy mắt xẹt qua kinh ngạc.
Là anh!
Mục tiêu của nhiệm vụ cô đã thất bại.
Người này còn có vết thương do súng đạn tạo ra, sao đã chạy ra ngoài rồi.
Cô đạm mạc thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Vương Phúc Hải,
"Có việc?" Vương Phúc Hải biết nếu chuyện hôm nay không xử lý viên mãn, vậy ngày lành của ông cũng hết.
Tần Tuyết nhìn mỹ nam kia, đáy mắt tràn ngập ái mộ. Đôi mắt cô ta toả sáng đi về phía anh, nở nụ cười kiều mị.
Cô ta còn chưa tới gần anh, đã bị một bảo tiêu chặn đường, nụ cười của cô ta cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục bình thường, cười nói,
"Xin chào Phượng tiên sinh. Tôi tên là Tần Tuyết, gia phụ là Tần Quốc Đống của tập đoàn Quốc Thái." Phượng Minh không thèm liếc cô ta một cái, trực tiếp bỏ lơ sự tồn tại của cô ta.
Nụ cười của Tần Tuyết cứng đờ trên mặt, lại không dám lỗ mãng, chỉ nhìn chằm chằm anh, ái mộ trong mắt càng sâu.
"Bộ quần áo này coi như là nhận lỗi với các cháu, là do trung tâm thương mại YT chúng tôi không chu toàn, khiến các cháu gặp khó xử, mong các cháu không cần để ý." Vương Phúc Hải đường đường là một tổng giám đốc, lại phải cúi người xin lỗi với một đám học sinh nghèo kiết hủ lậu, lửa giận buồn bực dâng lên. Đương nhiên, lửa giận này không phải với ba người Bắc Vũ Đường. Phương Viên và Trương Thiến thấy Vương Phúc Hải, cũng biết thân phận của ông không bình thường. Ông đã như vậy, các cô cũng chuẩn bị không so đo, còn chưa đợi các cô nói chuyện, có người không đồng ý.
"Không được!" Tần Tuyết theo bản năng buột miệng, lúc kinh giác Phượng Minh còn ở đây, nhanh chóng đổi biểu tình, giọng nói cũng trở nên nhu hoà, khinh thanh tế ngữ,
"Bộ quần áo này tôi bỏ tiền mua, sao có thể đưa cho mấy người đó. Giám đốc Vương, ông muốn đưa, thì đưa bộ khác đi." Vương Phúc Hải nhíu mày, hơi không vui vì Tần Tuyết xen vào, vốn thấy những học sinh này đã dao động rồi, cô ta lại nhảy vào, làm chuyện lại rẽ ngách khác.
Không chờ ông mở miệng, Tần Tuyết lại nói,
"Bộ quần áo này nếu bọn họ thích, coi như tôi tặng cho mấy em gái này đi." Nói xong, lấy một chiếc thẻ trong ví ra.
Phương Viên và Trương Thiến thấy cô ta làm vậy, tức đến cắn răng.
Người này, sao da mặt có thể dày như thế!
Bắc Vũ Đường đứng lên, mỉm cười nhìn cô ta,
"Được nha! Nhưng mà, chúng tôi không thích bộ quần áo này. Đại tỷ tỷ, nếu thích bộ quần áo này như vậy, chúng tôi sao có thể đoạt đồ yêu thích của người khác. Đại tỷ tỷ, nếu chị thấy băn khoăn, để chúng tôi chọn quần áo thì sao?" "Được, không thành vấn đề." Tần Tuyết rất hào phóng.
Phương Viên và Trương Thiến kéo kéo ống tay áo Bắc Vũ Đường, đưa mắt ra hiệu cho cô.
Bọn họ không thèm quần áo người phụ nữ kia đưa đâu.
Bắc Vũ Đường vỗ vỗ tay hai người, cho hai người một ánh mắt, hai người còn không hiểu lắm, nhưng cũng biết cô có chủ ý gì đó rồi.
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt người quản lý sắc mặt đang không tốt lắm, cười hỏi:
"Quản lý, trong cửa hàng còn bộ quần áo nào đắt hơn không? Cần đắt nhất." Tần Tuyết thầm khinh thường, đồng thời nhìn thoáng qua Phượng Minh.
Chọn đắt nhất cũng chỉ tốn chút tiền. Dùng chút tiền như vậy, có thể để Phượng Minh thấy mình thiện lương hào phóng, là một chuyện có lợi.
Tần Tuyết cười nói,
"Quản lý, lấy cho họ những bộ đắt nhất. Bổn tiểu thư tặng đồ tất nhiên phải là tốt nhất." Quản lý vừa nghe cô ta nói, lập tức lấy ra ba bộ đắt nhất.
Phương Viên và Trương Thiến nhìn nhau, cũng không nhận, nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nhìn Tần Tuyết,
"Cô thật sự muốn đưa cho chúng tôi sao? Những bộ quần áo này rất đắt đó." Phương Viên và Trương Thiến nhìn Bắc Vũ Đường đang giống như "Chiếc bánh có nhân rơi từ trên trời xuống", không nỡ nhìn thẳng.
Tần Tuyết vì muốn tỏ vẻ mình là người hào phóng, hơi nâng cằm, nụ cười kiêu căng,
"Tất nhiên là thật. Nếu mấy đứa thích, có thể chọn thêm mấy món. Chị tặng cho mấy đứa." Hừ! Một đám học sinh nghèo kiết hủ lậu!
Nếu không có Phượng Minh ở đây mà muốn lấy đồ của cô ta, nằm mơ!
Bắc Vũ Đường kinh hỉ nói,
"Vậy bọn tôi chọn thật đây, chị à, đến lúc đó chị sẽ không chơi kiểu không trả tiền chứ?" "Yên tâm đi, chị có tiền." Tần Tuyết hào khí nói.
"Vậy chúng tôi không khách khí." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
Người xung quanh đều bị bộ dáng tiểu nhân chiếm tiện nghi của Bắc Vũ Đường làm nhíu mày. Tần Tuyết nhìn phản ứng của người bên ngoài, rất vừa lòng.
Cô ta nhìn về phía Phượng Minh, thấy ánh mắt anh nhìn về phía nào đó. Cô ta nhìn theo, thấy được Bắc Vũ Đường.
Tần Tuyết nhăn mày lại, một học sinh nghèo kiết hủ lậu này có gì đáng xem.
Bắc Vũ Đường nói với quản lý cửa hàng,
"Trừ ba bộ quần áo đắt nhất trên tay cô, còn lại chúng tôi lấy hết." Quản lý cửa hàng ngây ngẩn cả người.
Tần Tuyết kinh ngạc, người xung quanh đều giật mình nhìn cô.
Phương Viên và Trương Thiến cũng há hốc, khiếp sợ nhìn cô.
Duy chỉ có mỗi Phượng Minh không biểu tình.
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch khóe môi,
"Đại tỷ tỷ, tôi đã lấy bộ quần áo đắt nhất cho chị, những bộ khác là tiện nghi. Đại tỷ tỷ có tiền như thế, chắc chắn là trả được nhỉ?!" Tần Tuyết trừng cô, suýt nữa bị sự vô sỉ của cô chọc tức đến ngất.
Cô ta có tiền thật đấy, nhưng không phải người coi tiền như rác!
Phương Viên và Trương Thiến thấy Tần Tuyết xanh mét mặt, tức khắc vui vẻ.
Ha ha, vẫn là Vũ Đường lợi hại mà!
Không phải cô rất có tiền sao, vậy để cô hộc một ngụm máu lớn nào!
Bắc Vũ Đường dường như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Tuyết, tiếp tục nói:
"Đại tỷ tỷ, nếu chị không trả nổi, chúng tôi sẽ không miễn cưỡng." Vương Phúc Hải nhìn Bắc Vũ Đường, thầm kinh ngạc, cô gái này thật lợi hại, bất động thần sắc hố Tần đại tiểu thư một lần, còn làm người ta không nói lên lời.
Giờ Tần đại tiểu thư chắc buồn bực khỏi bàn.
Tần Tuyết tức đến mức tâm can tì phổi đều đau, nhưng đã cưỡi lên lưng cọp thì khó xuống. Nếu không trả tiền, vậy thì chẳng phải mất mặt rồi sao. Nhưng nếu trả tiền, ngụm ác khí này không nhả được, nghẹn khuất miễn bàn.
"Trả." Tần Tuyết nỗ lực nở nụ cười, lấy một tấm thẻ trong ví ra, quẹt thẻ trả tiền.
Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm đi đến trước mặt Tần Tuyết,
"Cám ơn đại tỷ tỷ, chị thật là người tốt. Ban nãy chị tranh quần áo với chúng tôi, còn tưởng chị là thiên kim đại tiểu thư bá đạo vô lý chứ. Giờ xem ra chị là người tốt, chúng tôi hiểu lầm chị." Phụt, phụt ~ người vây xem thỉnh thoảng cười nhạo thành tiếng.
Phương Viên và Trương Thiến thầm giơ ngón tay cái với Bắc Vũ Đường.
Ôi nha, Vũ Đường thật trâu bò quá mà!
Chiếm tiện nghi của người ta, còn mắng người ta một trận, mắng xong, người ta còn phải nói cảm ơn, đạo hạnh quá cao thâm rồi.
Tần Tuyết tức run người, nhìn Bắc Vũ Đường như muốn ăn thịt.
Phương Viên và Trương Thiến để lại địa chỉ, học Bắc Vũ Đường, cảm ơn Tần Tuyết.
Tâm tình hai người vui vẻ miễn bàn, không phải vì chiếm tiện nghi của người ta, mà là xả được ghê tởm.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường không đi thẳng qua bên người Phượng Minh, cũng không phải không liếc anh một cái, ngược lại giống Phương Viên và Trương Thiến, nhìn trộm vài lần.
Các cô đi rồi, người vây xem náo nhiệt cũng tản đi.
Tần Tuyết thấy Phượng Minh phải đi, muốn đến gần, lại bị bảo tiêu chặn lại, không thoát được.
Phượng Minh xoay người ra ngoài, Vương Phúc Hải muốn đuổi theo, lại bị trợ lý của Phượng Minh ngăn lại, mặt không biểu tình,
"Thị sát hôm nay đến đây, giám đốc Vương vẫn nên xử lý tốt chuyện tiếp theo đi." Nói xong, trợ lý cũng không để ý đến Vương Phúc Hải sững sờ tại chỗ kia nữa, dẫn cả đám rời khỏi cửa hàng quần áo.
Chu Cẩn đuổi kịp Phượng Minh ở cửa tầng một. Anh lẳng lặng đứng đó, ánh mắt nhìn chuyên chú một chỗ. Theo ánh mắt anh, thấy được ba thiếu nữ đang cười thoải mái vui sướng.
Các cô đều rạng rỡ, tiêu sái như vậy... Từ trên các cô có thể thấy được thanh xuân rạng rỡ.
Chu Cẩn thu hồi tầm mắt, nhìn Boss trước mặt, hôm nay Boss hơi khác thường, mà khác thường này dường như bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô bé kia. Ánh mắt anh dừng ở chính giữa hình ảnh, trên người cô gái cười sáng sủa đó.
"Đến Vũ Các." Phượng Minh ném xuống ba chữ, đi thẳng về phía trước.
Chu Cẩn sửng sốt, lập tức phân phó xuống, khi làm thoả đáng mọi việc rồi, không khỏi quay đầu nhìn cô gái trên quảng trường.
Từng chiếc xe hơi cao cấp xa hoa đi qua quảng trường, tiếng cười của thiếu nữ phía sau như chuông bạc, dần dần đi xa.
Bắc Vũ Đường trở lại trường học, bầu không khí trong trường vẫn không thân thiện như cũ. Người chung quanh dùng ánh mắt không tốt, mang theo khinh thường không chút che dấu với cô.
Trong hoàn cảnh sinh hoạt tệ như vậy, nếu không có nội tâm mạnh mẽ, ý chí cứng cỏi, chỉ sợ đã bị những đồn đãi vớ vẩn này bức điên. Bắc Vũ Đường kiếp trước là một ví dụ sống.
Một đứa trẻ sống ở tầng chót, đột nhiên, có một ngày tiến vào cung điện vàng son hy hoàng, không biết theo ai, đối mặt với những người từng làm mình phải nhìn lên, đối mặt với sự hãm hại của họ, chỉ sợ sẽ làm cô ấy ngày càng tự ti.
Cô vẫn mặc những bộ quần áo không hợp với mình, làm người giẫm phải cứt cún, chim sẻ biến thành phượng hoàng trong miệng họ.
Đúng lúc này, cổng trường truyền đến tiếng ồn ào.
"A! Là Kỳ Dã!" "Nam thần của tớ!" Ánh mắt mọi người dồn về phía cổng trường, thấy một thân ảnh cao dài đang đi về phía này. Ngũ quan của hắn tinh xảo, dáng người cao gầy, cho dù mặc một bộ quần áo hưu nhàn, đều làm người ta cảm nhận được quý khí bất phàm.
Bên cạnh Kỳ Dã còn có một người, đúng là Triệu Bảo Nhi.
Nam tuấn nữ mỹ, hai người đi chung, tựa như một đôi bích nhân.
"Nữ thần Bảo Nhi và nam thần Kỳ Dã thật là xứng đôi mà!" "Gia thế xứng đôi, diện mạo, phẩm tính đều xứng đôi, quả là một đôi do trời đất tạo nên. Khó có hơn nữa là họ còn là vị hôn phu thê." Người nọ vừa nói xong, đã có người nói,
"Bọn họ không phải vị hôn phu thê, vị hôn thê của Kỳ Dã là Bắc Vũ Đường." "Ai nha, suýt quên đấy, vị hôn thê của Kỳ Dã biến thành Bắc Vũ Đường." "Bắc Vũ Đường kia dáng vẻ quê mùa, không xứng với nam thần nhà chúng ta chút nào hết!" có người căm giận nói.
"Đúng đấy đúng đấy. Diện mạo không có, dáng người không có. Đầu tóc rối tung, giống như quỷ ý. Người này dù xách giày cho Kỳ Dã nhà chúng ta cũng không xứng." "Ai bảo cô ta vận cứt chó, trở thành con gái Bắc gia." "Các cậu nhỏ giọng chút, cô ta ở bên cạnh." Một cô gái thanh tú nhắc nhở bạn mình.
Mấy người kia chẳng những không thu liễm, ngược lại càng nói càng hăng, ánh mắt bất thiện nhìn Bắc Vũ Đường, khiêu khích,
"Sợ cái gì! Cô ta là dế nhũi mà!" "Nhìn xem, bộ quần áo cô ta mặc rõ ràng là quần áo của Tiffany, mặc lên người cô ta lại như quần áo vỉa hè ấy." "Phụt, còn không phải chứng minh một câu, không phải công chúa, dù mặc quần áo hoa lệ, vẫn là vịt con xấu xí à." Từng lời chế nhạo truyền vào tai Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường nghiêng tóc mái che khuất nửa khuôn mặt, hơi cúi đầu, mí mắt xẹt qua ý cười.
Bộ dáng này của cô, giống như ngày thường. Đám người kia càng nói càng hăng, thấy cô như vậy, nói không ngừng.
Triệu Bảo Nhi chú ý thấy Bắc Vũ Đường ở phía trước, đôi mắt cô ta sáng ngời, đáy mắt xẹt qua ám quang.
"Vũ Đường." Bắc Vũ Đường vừa chuẩn bị đi, phía sau lại truyền đến giọng nói của Triệu Bảo Nhi.
Cô xoay người, thấy Triệu Bảo Nhi vẻ mặt vui sướng đi về phía cô.
Quần chúng vây xem thấy cảnh này, cả đám đều sáng mắt, một đám chờ xem kịch vui.
"Vũ Đường, thì ra cậu tới rồi. Ban nãy tớ vẫn luôn ở nhà chờ cậu." Triệu Bảo Nhi hờn dỗi nói.
Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn cô ta,
"Chờ tôi?" "Đúng vậy. Không phải hôm qua cậu nói muốn cùng tới trường với tớ sao?" Triệu Bảo Nhi chớp mắt, vẻ mặt hồn nhiên.
"À, vậy sao cô không chờ tiếp?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Nụ cười của Triệu Bảo Nhi cứng đờ, vẻ mặt bị thương nhìn cô.
Người chung quanh câm nín nhìn Bắc Vũ Đường.
"Má nó, đây là kẻ nào! Nữ thần chờ cô ta, cô ta tới trước, còn mặt mũi bảo nữ thần chờ!" Một nam sinh hầm hừ, vẻ mặt phẫn hận, hận không thể tiến lên xả giận thay nữ thần.
"Bắc Vũ Đường thật là không biết xấu hổ." ....
Triệu Bảo Nhi nghe được tiếng nghị luận bất mãn của mọi người với Bắc Vũ Đường, đáy mắt ngậm nụ cười đắc ý.
Thật là một kẻ ngu xuẩn!
Kỳ Dã không thể nhìn Triệu Bảo Nhi bị người bắt nạt, đặc biệt người đó còn là một dã nha đầu không có giáo dưỡng, đi lên trước, duỗi tay ôm Triệu Bảo Nhi vào lòng, ánh mắt bất thiện nhìn Bắc Vũ Đường.
"Bắc Vũ Đường, Bảo Nhi không phải là người mà cô có thể bắt nạt. Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất cách xa Bảo Nhi ra." Bắc Vũ Đường lạnh lạnh nhìn hắn ta,
"Anh là ai?" "Cô!" Kỳ Dã phẫn nộ nhìn cô.
Triệu Bảo Nhi vội vàng tiến lên khuyên giải,
"Kỳ Dã, anh đừng nóng giận. Vũ Đường đối xử với em rất tốt." Kỳ Dã thấy Triệu Bảo Nhi thiện lương như thế, lại nhìn Bắc Vũ Đường mặt mày khả ố. Trước mặt nhiều người, Bắc Vũ Đường dám bắt nạt Triệu Bảo Nhi như thế, vậy sau lưng thì sao!
Hắn có thể tưởng tượng ra, Bảo Nhi bị dã nha đầu này bắt nạt như thế nào. Bảo Nhi là đồ ngốc, còn nói chuyện cho Bắc Vũ Đường, cũng không nhìn xem người này nhận tình cảm hay không.
Bắc Vũ Đường lười nhìn hai người kia thâm tình ngóng nhau, đi thẳng qua người hai bọn họ.
Kỳ Dã thấy cô đi rồi, mày nhíu chặt.
Triệu Bảo Nhi nhỏ nhẹ nói,
"Kỳ Dã, cậu ấy là vị hôn thê của anh. Em không muốn vì em mà hai người nháo không vui. Thật ra Vũ Đường là người rất tốt, anh đừng giận cậu ấy." Kỳ Dã bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn Triệu Bảo Nhi.
Bảo Nhi thật ngốc, là người đều nhận ra ác ý của Bắc Vũ Đường, mất công cô còn rộng lượng như vậy, luôn nói chuyện thay cô ta, nhìn cô ta xem, chẳng những không cảm kích, còn bày sắc mặt cho cô xem kìa!
Thật là không có giáo dưỡng!
Tưởng tượng đến người này sau này là vợ của mình, trong lòng Kỳ Dã rất bực bội.
Không được! Hắn tuyệt đối không thể cưới loại con gái này vào cửa!
Vợ của hắn, chỉ có thể là người giống Bảo Nhi, tri thư đạt lý, ôn nhu thiện lương. Còn loại thô bỉ bất kham, không có giáo dưỡng như Bắc Vũ Đường, tuyệt đối không thể trở thành vợ hắn!
Lúc trước vị hôn thê là Triệu Bảo Nhi, vì sao Bắc Vũ Đường tới, phải bắt Bảo Nhi thoái nhượng! Bảo Nhi trừ không phải con gái ruột của Bắc gia, cái gì cũng ưu tú hơn Bắc Vũ Đường kia.
Triệu Bảo Nhi thấy biểu tình trên mặt Kỳ Dã, biết hắn càng ngày càng không mừng Bắc Vũ Đường, nụ cười bên khoé môi ngày càng đậm.
[Ký chủ, cô bị người ta bắt nạt, sao không phản kích? Thật không giống tác phong của cô tẹo nào.] Âm thanh của hệ thống không báo trước vang lên.
"Vì sao phải phản kích lại?" Bắc Vũ Đường khó được lúc đáp lại hệ thống ngoài chuyện nhiệm vụ.
[Báo thù không phải là hung hăng đả kích họ sao? Cô nhìn xem. Vị hôn phu của nguyên chủ và Triệu Bảo Nhi đã ở bên nhau, chẳng lẽ không nên đánh họ trận à?]
Bắc Vũ Đường không để ý đến nó.
[Sao lại không nói?]
Bắc Vũ Đường: Bởi vì chị đây không muốn nói chuyện với người có chỉ số thông minh khiêm tốn như chú! Luôn cảm thấy nói chuyện nhiều với loại người này, chỉ số thông minh của mình cũng sẽ bị kéo thấp theo.
[Này này này, ký chủ, có phải cô quên tôi nghe được suy nghĩ của cô không thế. Cô khinh bỉ bổn hệ thống như thế thật sự tốt sao?]
"Hệ thống, có phải cậu không muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ không thế?" Cô hoàn toàn có lý do nghi ngờ.
Xúi giục cô tiến lên đánh nhau với Kỳ Dã và Triệu Bảo Nhi, không phải thấy cô sống qua ngày rất tốt à. Giờ Bắc Vũ Đường không có gì cả, không có chỗ dựa, không có tư bản, cô lấy gì đấu với Triệu Bảo Nhi và Kỳ Dã chứ.
Bắc Vũ Đường sớm đã phân tích những người này, dù là cha Bắc, mẹ Bắc hay là Triệu Bảo Nhi, Kỳ Dã, dù là ai, Bắc Vũ Đường cũng muốn trả thù.
Trả thù Bắc gia và Kỳ gia, khiến bọn họ mất tất cả. Vấn đề là, hai nhà này đều là công ty quốc tế, là tập đoàn số một số hai nước G, muốn vặn gãy hai quái vật khổng lồ này, rất khó.
Cô có thể lợi dụng kí ức mười năm của nguyên chủ, nắm giữ rất nhiều cơ hội kiếm tiền, dần cắn nuốt hai nhà, nhưng quá tốn thời gian. Tối đa cô chỉ có thể ở thế giới này mười lăm năm.
Quá mười lăm năm, cô cần phải đi. Muốn sớm kết thúc, cô cần phải ra tay từ thân tình, công tâm!
Người Bắc gia là công tâm, người Kỳ gia là mượn đao giết người.
Còn người nguyên chủ hận nhất, không ai khác chính là Triệu Bảo Nhi. Cô ta cướp đi tất cả của nguyên chủ, lại hại nguyên chủ rơi vào hoàn cảnh như thế, chỉ sợ nguyên chủ hận không thể ăn thịt uống máu cô ta.