Tổng giám đốc Phùng đi thẳng vào vấn đề, "Tôi nghe nói Giám đốc Hạ gần đây đang tham gia hạng mục XL."
Hạ Sinh lập tức hiểu lý do họ tới tìm mình.
"Không có." Hạ Sinh trả lời không cần suy nghĩ.
Tổng giám đốc Phùng không ngạc nhiên khi thấy hắn phủ nhận, "Giám đốc Hạ, chúng tôi là người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám.
Cậu có phụ trách hạng mục này hay không, chúng tôi đã sớm biết rõ rồi.
Lần này đến đây, chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ là muốn giao dịch với Giám đốc Hạ."
Hạ Sinh không lên tiếng, bưng cốc cafe trước mặt lên, từ từ uống.
Tổng giám đốc Phùng thấy hắn như thế, biết hắn đang cần gì.
Ông ta rút một tờ chi phiếu trong cặp ra, đặt trước mặt hắn.
Hạ Sinh thấy tờ chi phiếu 5 triệu, đáy mắt sáng ngời.
Hắn tiếp tục giả bộ hồ đồ hỏi: "Tổng giám đốc Phùng, ông có ý gì?"
Tổng giám đốc Phùng rất dứt khoát nói: "Chúng tôi là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Tập đoàn Đằng Vân chúng tôi muốn biết giá cả mà công ty cậu có thể chi mua cho hạng mục lần này.
Tờ chi phiếu này là thù lao cho Giám đốc Hạ."
Hạ Sinh rất động tâm, nhưng trên mặt vẫn là khó xử, "Cái này, chỉ sợ tôi không làm được."
Tổng giám đốc Phùng là người thông minh, vừa nhìn đã biết là hắn động tâm rồi, chỉ là còn chưa đạt đến yêu cầu của hắn.
Hắn có thể động tâm là được rồi, họ chỉ sợ hắn cứng mềm không ăn.
Tổng giám đốc Phùng lại một lần nữa lấy một tờ chi phiếu trong cặp ra, tờ chi phiếu này là một tờ chi phiếu trống, "Thù lao này không biết Giám đốc Hạ có hứng thú hợp tác với chúng tôi không? Tập đoàn Đằng Vân chúng tôi rất coi trọng lần hợp tác này với Giám đốc Hạ đấy, còn hy vọng Giám đốc Hạ có thể cho chúng tôi một cơ hội."
Hạ Sinh nhìn chằm chằm tờ chi phiếu trống kia, biểu cảm trên mặt đã bán đứng nội tâm của hắn.
Hắn cười nói: "Nếu Tổng giám đốc Phùng đã nói vậy, nếu không cho cơ hội, vậy có vẻ Hạ Sinh tôi bất cận nhân tình."
Hạ Sinh yên lặng cầm tờ chi phiếu lên.
Tổng giám đốc Phùng thấy hắn nói vậy, lộ ra nụ cười vừa lòng, ông ta vươn tay, hai người bắt tay nhau.
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Tổng giám đốc Phùng rời đi không lâu, Phó tổng công ty Thượng Lăng tới tìm Hạ Sinh.
Bọn họ dùng cách tương tự thu mua Hạ Sinh, Hạ Sinh giả vờ khó xử, cuối cùng lấy được một tờ chi phiếu nữa từ tập đoàn Thượng Lăng.
Cùng lúc đó, người nhà Sử gia lấy được tờ kết quả xét nghiệm thứ hai, kết quả giống hệt lần một.
Người Sử gia dù không muốn tin, nhưng trong lòng đã dao động.
Cha Sử nói trước, "Xem ra chúng ta lầm rồi."
Sử Tiểu Bảo rất tức giận, cảm thấy mộng đẹp siêu xe mĩ nhân đều đã biến mất.
Hắn trút toàn bộ sự tức giận này lên mẹ Sử.
Trong suy nghĩ của hắn, nếu không phải bà ta nói bậy, hắn cũng sẽ không hy vọng nhiều đến thế.
Giờ tốt rồi, kết quả cuối cùng nói cho hắn, bọn họ nằm mơ.
"Tôi đã nói rồi, con bé kia đã bị các người bán, không chừng đã sớm chết toi rồi, sao có thể sống tốt như vậy, còn trở thành chủ tịch tập đoàn! Giờ bà nhìn xem, tôi mất việc.
Tôi đã nói với bạn bè, tôi có một người chị là Chủ tịch, giờ bà bảo tôi phải làm thế nào?!" Sử Tiểu Bảo tức giận hét mẹ Sử.
"Giờ bà bảo tôi còn mặt mũi nào gặp bạn bè?!" Sử Tiểu Bảo oán giận trừng bà ta.
Mẹ Sử bị con trai bảo bối hét mà không dám hé răng, "Con trai, nó...!Nó thật sự là chị con."
Sử Tiểu Bảo thấy đến giờ bà ta còn muốn nói dối, tức đến mức ném tờ kết quả lên mặt bà ta, "Bà nghĩ mấy thứ này là giả sao?"
Mẹ Sử hoảng sợ, đột nhiên nảy ra sáng ý, bắt lấy tay con trai, nói với hắn, "Không phải thật, vậy chúng ta biến nót hành thật."
Cha Sử và Sử Tiểu Bảo đều nghi hoặc nhìn bà ta.
"Bà muốn làm gì?"
Mẹ Sử nhặt kết quả xét nghiệm lên, nói với hai cha con, "Chúng ta có thể làm một tờ xét nghiệm giả."
Đôi mắt cha con hai người tức khắc sáng ngời.
Ba người nói là làm, tìm một nơi chuyên làm giả, bảo họ làm ba tờ kết quả xét nghiệm của ba bệnh viện khác nhau.
Ba ngườinày thấy kết quả xét nghiệm giả được làm ra, rất vui vẻ.
Ba người họ Sử cầm kết quả xét nghiệm mới ra lò giết đến tập đoàn Bắc thị.
Bảo vệ thấy vợ chồng họ Sử thì lại đau đầu.
"Chú à, cô à, nơi này thật sự không phải chợ bán thức ăn, hai người không được tuỳ ý ra vào." Bảo vệ rất bất đắc dĩ với họ.
Nếu không phải thấy họ đã một đống tuổi rồi, hắn đã sớm đuổi người đi, mà không phải kiên nhẫn khuyên bảo.
Mẹ Sử có kết quả xét nghiệm DNA làm chỗ dựa, vênh váo tự đắc nói: "Cậu xem cái này trước đi rồi nói."
Bảo vệ nghi hoặc nhận lấy, khi thấy là kết quả xét nghiệm DNA, đôi mắt trợn tròn, không thể tin nhìn kết quả cuối cùng.
"Đây...!Đây......"
Mẹ Sử khẽ nâng cằm, kiêu căng nói: "Giờ chúng tôi có tư cách đứng đây không?"
Sử Tiểu Bảo ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Mau gọi chị tôi xuống đây."
Bảo vệ không dám trì hoãn, lập tức gọi cho Giám đốc bộ phận bảo vệ, Giám đốc lại báo lên cấp cao hơn, truyền đến văn phòng Bắc Vũ Đường.
Thư ký trưởng nghe được điện thoại, lập tức báo cáo cho Bắc Vũ Đường.
"Bắc tổng, hai vợ chồn già kia lại tới.
Lần này họ còn mang theo xét nghiệm DNA." Thư ký trưởng thấy Bắc tổng không có phản ứng gì, cũng không biết ý cô, an tĩnh chờ đợi.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, sắc mặt không vui nói: "Thật là hai người phiền toái.
Lần này không cho họ ăn chút đau khổ, họ sẽ không biết khó mà lùi."
Thư ký trưởng nghe cô nói thế, biết cô muốn ra tay.
"Bắc tổng, chúng ta làm thế nào giờ?"
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói: "Lát cậu gọi điện xuống, để quầy lễ tân phát sóng trực tiếp, đưa hành động của mấy người đó lên mạng.
Nếu họ vì đạt đến mục đích mà không từ thủ đoạn.
Vậy chúng ta cũng không cần giữ thể diện cho họ."
Thư ký trưởng hiểu ý, "Được, tôi sẽ lập tức phân phó xuống."
Quầy lễ tân nhận được mệnh lệnh, kích động chờ xem kịch vui.
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường và thư ký trưởng xuất hiện ở đại sảnh.
Một nhà ba người Sử gia thấy Bắc Vũ Đường, nhiệt tình tới đón.
"Con gái ơi, con gái đáng thương của mẹ." Mẹ Sử vội vã đến Bắc Vũ Đường, duỗi tay muốn ôm cô.
Bắc Vũ Đường nghiêng mình tránh bà ta.
Mẹ Sử bắt hụt, nụ cười cứng đờ.
Từ khi Bắc Vũ Đường xuất hiện, ánh mắt Sử Tiểu Bảo đã nhìn chằm chằm cô.
Người phụ nữ trước mắt mười phần khí thế, quần áo trên người không cái nào không phải sản phẩm cao cấp.
Sử Tiểu Bảo nghĩ sau này mình cũng được như thế, trong lòng kích động.
"Chị." Sử Tiểu Bảo thân mật gọi.
Cha Sử cũng gọi, "Con gái, cuối cùng cha mẹ cũng tìm được con."
Bắc Vũ Đường lạnh nhạt nhìn ba người nhảy nhót lung tung, giọng nói bình đạm, "Hai vị, lần trước tôi đã nói với hai người rất ro ràng, các người không thể nào là cha mẹ tôi."
Mẹ Sử lập tức nói: "Con nhất định đã quên rồi, cha mẹ không trách con.
Cha mẹ hôm nay còn mang theo kết quả xét nghiệm DNA, con có thể không tin cha mẹ, nhưng những thứ này không thể là giả."
Bắc Vũ Đường nhìn kết quả xét nghiệm DNA họ đưa, nhìn qua một cái, "Các người muốn cầm một tờ kết quả xét nghiệm DNA giả này đến lừa ai?|
Mẹ Sử như mèo bị dẫm phải đuôi, phát điên cãi lại, "Cái gì mà giả, đây là sự thật.
Nếu con không tin, chúng ta đến bệnh viện tra.
Chúng ta đã làm giám định ở đó."
Bắc Vũ Đường cười nhạo nhìn ba người, rút một tờ xét nghiệm DNA trong đó ra, chỉ vào một ấn nhỏ bên góc, "Nhìn rõ chữ trên đó không?"
Ba người họ Sử nhìn theo ngón tay cô chỉ, "Cái gì? Sao mẹ không thấy?"
Sử Tiểu Bảo tinh mắt hơn hai cha mẹ già, nhìn thấy phía trên DNA có một ấn nhỏ, viết mấy chữ chế tạo mấy bản.
Bắc Vũ Đường tâm tình rất tốt đọc to mấy chữ kia lên, "Các người không nhìn ra, tôi đọc cho các người nghe.
Phía trên có bốn chữ: Chế tạo ba bản."
Mẹ Sử nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Sử Tiểu Bảo, "Con trai, thật sự có chữ viết như vậy sao?"
Sử Tiểu Bảo gật đầu.
Cha mẹ Sử tối sầm mặt, họ không ngờ người in giả cho họ lại để lại một ấn ký như thế!
Mẹ Sử căng da đầu nói, "Con nói bậy, nào có chữ nào.
Con không muốn nhận chúng ta, không muốn phụng dưỡng hai vợ chồng già chúng ta, con cứ nói thẳng, đừng có vòng vo như vậy."
Người họ Sử lúc này hoàn toàn không biết hành động của họ đang được nhân dân cả nước theo dõi.
Bọn họ tự cho là biểu cảm đã được che giấu tốt, không ngờ người xem phát sóng trực tiếp trên mạng đều nhìn ra rõ ràng.
Tuy người phát sóng trực tiếp không thấy mấy tờ kết quả xét nghiệm DNA, nhưng lời thì thầm của mẹ Sử và Sử Tiểu Bảo thì họ lại nghe rõ ràng, cùng với biểu cảm của ba người kia, đã chứng minh tất cả.
Trên mạng nổ tung.
"Ối giời ơi, thật không biết xấu hổ! Họ thật là cật lực vì vào được tập đoàn Bắc thị mà!"
"Chậc chậc, ỷ mình giống giống, nên chạy đi nhận loạn người thân, quả là trần đời có một!"
"Người này thật vô sỉ mà.
Cầm tờ xét nghiệm DNA giả tới nhận người thân, bị chọc thủng mà còn đúng lý hợp tình như thế, quả là phục trình độ vô sỉ của họ luôn."
"Người này quả là thèm tiền đến phát điên rồi!"
"Tôi nghĩ tiêu đề này chỉ là mánh khoé thôi, không ngờ lại là thật.
Không ngờ trên đời lại có người vô sỉ đến vậy!"
"Người này tôi biết, lần trước ở bệnh viện XX đã từng thấy họ.
Kết quả xét nghiệm DNA của họ là không có quan hệ huyết thống, bà già kia còn dùng sức cấu y tá, cứng rắn nói họ làm sai rồi!" Có người lên tiếng.
Người comment này lập tức được ghim lại, chia sẻ, nhanh chóng trở thành bình luận hot nhất.
Người trên mạng đã có người tìm ra được người họ Sử, bạn bè thân thích nhà họ Sử cũng thấy được bài viết này, cảm thấy ba người kia thật quá mất mặt.
Có người trực tiếp gọi điện cho bọn họ, đáng tiếc cha mẹ Sử đều để chế độ im lặng, không biết gì, mà di động của Sử Tiểu Bảo vang lên.
Sử Tiểu Bảo đang không kiên nhẫn, không vui nhận điện thoại, "Chuyện gì?"
"Sử Tiểu Bảo, chị gái có tiền của cậu thì ra là nhận như vậy.
Xem như tôi đã học hỏi được thêm nhiều." Người nọ là một đồng nghiệp của Sử Tiểu Bảo, chuyên tới xem trò cười của hắn.
Ai bảo Sử Tiểu Bảo thích khoe khoang, sau khi biết mình có một người chị có tiền, lập tức gấp gáp khoe với bạn bè xa gần, khiến những người này đỏ mắt.
Giờ có cơ hội nhìn hắn xấu mặt, người trước giờ luôn không thích hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Anh có ý gì?" Sử Tiểu Bảo đen mặt.
"Haha, cậu còn không biết nhỉ? Cậu sắp thành danh nha.
À, không đúng, cậu đã thành danh rồi.
Cậu cũng không biết cậu ở trên mạng hot thế nào đâu.
Giờ rất nhiều người đã biết đại danh của Sử Tiểu Bảo cậu rồi đấy." Người nọ cười vui sướng khi có kẻ gặp hoạ.
Sử Tiểu Bảo không nghe nữa, trực tiếp ngắt điện thoại, dùng di động vào web, rất nhanh tìm được nguyên nhân, sau khi thấy nội dung video, sao còn không biết đang có người phát sóng trực tiếp bọn họ.
Sử Tiểu Bảo nổi giận đùng đùng nhìn người quanh đại sảnh, "Là ai? Là ai quay video?!"
Không ai đáp lại, mà người trên mạng nghe hắn rít gào, lại điên cuồng mắng hắn.
Cha mẹ Sử ngốc lăng, nghi hoặc kéo Sử Tiểu Bảo, "Con trai, làm sao vậy?"
Sắc mặt Sử Tiểu Bảo xanh mét, "Cha mẹ, chúng ta đi."
Mẹ Sử còn chưa hiểu đâu, "Đi cái gì mà đi, chúng ta phải nói rõ ràng."
Sử Tiểu Bảo cả giận nói: "Đừng nói nữa, đi mau!"
Cha mẹ Sử luôn nghe lời con trai, thấy hắn như thế, cũng đi cùng hắn rời khỏi nơi này.
"Từ từ." Bắc Vũ Đường đột nhiên lên tiếng gọi họ lại.
Vợ chồng họ Sử kỳ vọng nhìn cô, nghĩ cô đã đổi ý.
"Lần sau các người còn dùng thủ đoạn bỉ ổi này, tôi sẽ không khách khí với các người nữa, trực tiếp giao các người cho cảnh sát xử lý." Bắc Vũ Đường cảnh cáo nói, "Mặt khác, tôi muốn nói cho các người một chuyện.
Tôi cần là người nhà, không phải quỷ hút máu.
Các người dù có thật sự là người nhà của tôi, tôi cũng sẽ không nhận các người.
May mà các người không phải.
Tôi thật là may mắn."
Người trên mạng nghe được câu này, đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Ba người họ Sử kia vừa nhìn là biết vì tiền mà tới, nếu họ thật sự là người nhà Bắc Vũ Đường, không chừng sau này công ty sẽ bị họ tai hoạ mất.
Ba người nhà họ Sử mặt mày xám xịt chạy đi.
Vì nhận thân, làm xét nghiệm DNA, đã tiêu quá nhiều tiền, chờ đến lúc họ nhận ra mình không còn tiền, mới biết mình xong rồi.
Bọn họ đến nơi làm giả giấy xét nghiệm trước, nhưng đến nơi, nơi đó đã không còn ai.
Cuối cùng họ nhắm mục tiêu vào Vương Khiết, dù sao họ đã tiêu nhiều tiền ở chỗ Vương Khiết như vậy.
Sử Tiểu Bảo gọi Vương Khiết, lại phát hiện số máy không tồn tại.
Bọn họ muốn đến tập đoàn Băc thị tìm, chỉ là họ vừa tới gần, bảo vệ sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Một nhà ba người bị nhốt ở đồn cảnh sát mấy giờ mới được thả ra.
Đến hôm sau, họ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Vừa tới gần tập đoàn Bắc thị, lại bị cảnh sát đưa đi.
Nhiều lần như vậy, họ không dám đến gần tập đoàn Bắc thị nữa, mỗi lần đều trốn rất xa.
Ba người không xu dính túi, bị người trong khách sạn đuổi ra.
Giờ họ muốn tìm Vương Khiết, muốn đòi lại hai trăm nghìn nguyên kia.
Đợi liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được Vương Khiết.
Vương Khiết đang đi trên đường, đột nhiên bị ba người họ Sử ngăn cản.
Vương Khiết kinh ngạc nhìn ba người, lúc này quần áo nhăn nheo, mặt đầy sương gió, trên người còn có mùi quái quái.
Đã bao lâu rồi họ không tắm vậy?!
Vương Khiết theo bản năng bịt mũi, thấy ba người họ thê thảm như vậy, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
Cô ấy theo bản năng lùi ra sau, "Có chuyện gì sao?"
Mẹ Sử lên tiếng trước, "Trả tiền lại cho bọn tao."
Vương Khiết nhíu mày, "Tiền? Tiền gì?"
Ba người họ Sử thấy cô ấy không thừa nhận, rất tức giận, "Mày đừng giả ngu.
Thù lao bọn tao bảo mày lấy tóc Bắc Vũ Đường."
Vương Khiết cau mày, "Các người đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?"
Người họ Sử bị dáng vẻ đó của cô ấy làm tức đau hết cả người.
"Mày...!Mày..." Mẹ Sử tức chỉ vào mặt Vương Khiết.
Sử Tiểu Bảo không dễ thương lượng như thế, "Rốt cuộc mày có trả không?"
Vương Khiết thấy biểu cảm không tốt của hắn, thầm căng thẳng, "Các người muốn gì? Tôi nói cho các người biết, giờ là xã hội pháp trị, nếu các người dám làm gì tôi, tôi tuyệt đối không buông tha cho các người."
Sử Tiểu Bảo hừ lạnh, "Bọn tao sẽ không làm gì mày, bọn tao chỉ muốn mày trả tiền.
Nếu mày không trả tiền, tao đương nhiên phải dùng một số cách để mày ngoan ngoãn trả tiền."
Sử Tiểu Bảo bước đến trước mặt Vương Khiết, Vương Khiết lùi về sau một bước, sau đó chạy.
Sử Tiểu Bảo sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo.
Vương Khiết đi giày cao gót, sao có thể bằng Sử Tiểu Bảo, rất nhanh đã bị hắn bắt được.
Hắn ấn cô ấy xuống, cha mẹ Sử cũng chạy đến theo.
"Cha mẹ, ấn nó giúp con."
Cha mẹ Sử nhìn nhau một cái, nghe lời Sử Tiểu Bảo, một trái một phải ấn Vương Khiết xuống.
"Các người muốn làm gì?" Vương Khiết không ngừng giãy giụa, la hét, "Cứu mạng!"
Cô ấy vừa hét lên, Sử Tiểu Bảo giật mình, theo bản năng tát Vương Khiết một cái.
Cha Sử lập tức bịt miệng cô ấy, không cho cô ấy lên tiếng.
Ô ô...
Vương Khiết bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Mẹ Sử hỏi: "Con trai, con muốn làm gì?"
Sử Tiểu Bảo lấy di động ra, âm trắc nhìn chằm chằm Vương Khiết, "Cởi hết quần áo nó ra, con muốn chụp ảnh khoả thân của nó.
Có ảnh này rồi, không sợ nó không trả tiền chúng ta."
Cha mẹ Sử nghe cách này có thể khiến Vương Khiết trả tiền, tất nhiên sẽ không phản đối.
Vương Khiết nghe hắn nói vậy, hoảng sợ giãy giụa, nhưng dù giãy thế nào, cũng không thoát được sự kìm chế của cha mẹ Sử.
Sử Tiểu Bảo bảo cha hắn, "Cha, cha phải bịt chặt miệng nó, đừng để nó phát ra tiếng.
Nếu người khác nghe được, chúng ta lại phải ăn ngủ đầu đường."
Cha Sử gật đầu, "Cha hiểu.
Con cứ yên tâm."
Ba người Sử Tiểu Bảo kéo Vương Khiết đến nơi hẻo lánh, thấy bốn bề vắng lắng, Sử Tiểu Bảo vươn ma trảo ra.
Xẹt một tiếng, áo của Vương Khiết bị Sử Tiểu Bảo thô lỗ xé rách, lộ ra da thịt trắng truyết, cùng nội y gợi cảm.
Cha Sử thấy làn da trắng mềm, đôi mắt nhìn chằm chằm thân thể Vương Khiết không chớp.
Mẹ Sử thấy ánh mắt ông ta, nổi trận lôi đình, không dám phát hoả với cha Sử, chỉ có thể trút lên Vương Khiết.
****
Roro: Tui đang thi, nhưng tui vẫn không quên up truyện, ahihi (◕ᴗ◕✿).