Triệu Vân Vân bị hắn đâm hơi đau, nhưng đau đớn kia cũng làm cô nàng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, chọc chọc Âu Nam.
"Âu thiếu, có...!Có người..."
Âu Nam đang thích thú, thật sự không rảnh nghe xem cô nàng nói gì, chỉ lo bản thân sảng khoái.
Triệu Vân Vân thấy hắn không để ý mình, còn càng đâm mạnh, có chút nhụt chí, nhưng không thể không nhắc nhở, "Âu thiếu, Bắc tiểu thư tới."
Âu Nam chỉ cảm thấy cô gái này thật không biết điều, không vui nhíu mày, "Bắc tiểu thư cái gì?!"
Lúc này, Bắc Vũ Đường đã đến đủ gần, "Âu thiếu gia đúng là quý nhân hay quên nhỉ."
Giọng Bắc Vũ Đường thình lình vang lên sau lưng khiến người anh em của Âu Nam sợ quá héo luôn.
Khi Âu Nam quay đầu lại, một đấm trực tiếp đập vào mặt hắn, đánh nghiêng đầu hắn, hai người đang kết hợp lập tức bị tách ra một cách thô lỗ.
"Áh!" Âu Nam hô đau, đau đớn kia không chỉ ở trên mặt, mà còn ở phía dưới.
Một quyền đấm qua, một quyền theo sát sau đó, đôi mắt của Âu Nam lập tức thành đôi mắt gấu trúc.
Như vậy vẫn chưa đủ, còn tay đấm chân đá hắn.
Âu Nam sợ con bé điên này đánh vào nơi không nên đánh nên dùng tay che chặt.
Bắc Vũ Đường nhìn hành động của hắn, yên lặng lau mồ hôi lạnh.
Cô còn chưa phát điên đến mức muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn nha.
"Bắc Vũ Đường, cô dừng tay lại!"
Bắc Vũ Đường không thèm để ý đến hắn, dùng hành động chứng minh.
"Đồ điên này!"
Hắn chửi xong, Bắc Vũ Đường lại đánh mạnh hơn, đánh đến mức Âu Nam không dám mắng nữa.
"Đừng đánh, đừng đánh!" Âu Nam bắt đầu xin tha.
Bắc Vũ Đường coi như không nghe thấy, nên đánh vẫn đánh.
Trị Âu Nam xong, Bắc Vũ Đường cũng không buông tha Triệu Vân Vân, chỉ là nhẹ tay với Triệu Vân Vân hơn, không để cô nàng thảm như Âu Nam.
Sửa trị đôi nam nữ đánh dã chiến xong, Bắc Vũ Đường đặt tầm mắt lên quần áo rơi trên đất của họ.
Khi hai người đau đớn rên rỉ, Bắc Vũ Đường nhặt từng cái quần áo trên đất lên.
Hai người kia nhận ra cô định làm gì, trợn to mắt.
"Bắc Vũ Đường, cô muốn làm gì!" Âu Nam giật mình nhìn cô, nỗ lực bò dậy.
Triệu Vân Vân hoảng sợ muốn cướp lại quần áo, nhưng bị ánh mắt như dao của cô doạ không dám tiến lên.
Bắc Vũ Đường lạnh lùng liếc qua hai người đang trần truồng, "Dám chơi trò mập mờ với chị đây, còn dám ngoại tình, kết cục chỉ có như vậy!"
Bắc Vũ Đường nhìn Triệu Vân Vân run bần bật trong gió, ném lại cái áo khoác cho cô nàng, sau đó ôm quần áo còn lại rời đi.
Âu Nam bò dậy, muốn đuổi theo, vừa đi hai bước lại dừng lại, bởi vì hắn đang như một đứa bé vừa ra khỏi bụng mẹ, hắn không thể ra ngoài.
Triệu Vân Vân cầm cái áo khoác, không biết nên che trên hay che dưới.
Lúc cô nàng còn đang rối rắm, Âu Nam đã đi đến trước mặt, nhìn chằm chằm cái áo kia.
Triệu Vân Vân nhận ra gì đó, sợ quá muốn giấu cái áo khoác đi, nhưng mà cô nàng không dám.
"Lấy ra." Âu Nam đen mặt ra lệnh.
Triệu Vân Vân đáng thương nhìn hắn, "Âu thiếu."
Âu Nam hiện giờ không có tâm tình thưởng thức mĩ nhân mảnh mai rơi lệ, trực tiếp cướp áo khoác, che bộ phận quan trọng.
Thấy hắn sắp đi, mĩ nhân trần truồng nóng nảy.
"Âu thiếu, còn em phải làm sao?" Triệu Vân Vân uỷ khuất và khó chịu nhìn hắn.
Âu Nam lạnh mặt nói: "Chờ ở đây, tôi để người mang quần áo cho cô."
Nói rồi, Âu Nam trực tiếp rời đi, vứt lại mỹ nhân trần truồng ở đó.
Triệu Vân Vân oán hận trừng Âu Nam đi xa, nhưng càng hận Bắc Vũ Đường hơn.
Nếu không phải cô xuất hiện, cô nàng và Âu thiếu có thể tiến thêm một bước, giờ bị ăn sạch sẽ còn chẳng vớt được cái gì.
Bên kia, Bắc Vũ Đường ôm quần áo của họ ra ngoài, trên đường gặp không ít học sinh, trong đó còn có bạn học tinh mắt nhận ra chủ nhân của bộ quần áo.
"Hả? Bắc tiểu thư hình như đang cầm quần áo hôm nay Âu thiếu mặc."
"Cậu không nhìn lầm chứ?"
"Đương nhiên là không lầm.
Kỳ quái, ở đó còn lẫn quần áo của nữ, chẳng lẽ là của Bắc tiểu thư?"
"Không thể nào.
Bộ quần áo kia có ren, mà Bắc tiểu thư rất ghét quần áo có ren, khẳng định không phải của cô ấy."
"Nếu không phải của cô ấy, vậy tai sao cô ấy lại ôm, còn đặt cùng quần áo của Âu thiếu nữa."
Dù họ có động não cũng không ngờ Âu Nam không gần nữ sắc sẽ đánh dã chiến ở trong trường, còn vừa lúc bị Bắc Vũ Đường tóm được.
Bắc Vũ Đường đi đến cái hồ nhân tạo lớn nhất trong trường, trước mặt mọi người, ném hết quần áo xuống hồ.
Một ném này, khiến người ta miên man suy nghĩ.
Mà bên kia, Âu Nam chỉ khoác một cái áo khoác che bên dưới vội vàng ra khỏi dừng cây, học sinh trên đường thấy hắn như thế đều bị doạ, đặc biệt là thấy vết thương trên mặt hắn, càng kinh ngạc suýt rơi cằm.
Ai mà lại dám đánh Âu Nam ở trong trường vậy, quả là chán sống rồi!
Âu Nam gặp một người đàn ông, lập tức ra lệnh cho người nọ cởi quần áo cho hắn, tuy hắn thay quần áo rất nhanh, nhưng vẫn bị không ít bạn học nhìn ra, tin tức Âu thiếu chật vật chạy từ rừng cây nhanh chóng lan khắp trường.
Đồng thời, tin Bắc Vũ Đường cầm theo quần áo của Âu thiếu lẫn với quần áo nữ khả nghi ném xuống hồ cũng giống như gió thổi quét toàn bộ vườn trường.
Đến khi Triệu Vân Vân và Âu Nam cả người bị thương giống nhau, hơn nữa có người nhận ra quần áo là của Triệu Vân Vân, quần chúng ăn dưa đã biết được chân tướng.
Âu thiếu luôn giữ mình trong sạch thích Triệu Vân Vân, hai người không cầm lòng được mà ân ái trong rừng cây nhỏ, không cẩn thận gặp được chính cung nương nương Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường giận dữ, sửa trị hai người một trận, ném quần áo của họ vào hồ.
Không đến một buổi tối, toàn bộ trường học đã biết chuyện này, trừ một người ở ngoài, người đó là Bắc Thần.
Hôm sau, Bắc Thần mang theo vết thương về trường, dọc đường cũng nghe được gút mắc tình cảm của ba người Âu Nam, Triệu Vân Vân, Bắc Vũ Đường.
Bắc Thần chẳng phản ứng, giống như không nghe được, chỉ lo tự mình đi về phía trước.
Đột nhiên, đường phía trước cậu đi bị người ta chặn.
Bắc Thần nhìn Bắc Vũ Đường ngăn lại giữa đường, lại chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị đánh.
Ở trong trường, rất nhiều người tâm tình không tốt sẽ trút giận lên cậu.
Cậu đã quen rồi.
Bắc Thần nhìn cô, biết hôm nay tâm tình cô nhất định không tốt.
Cho dù cậu không quan tâm chuyện bên ngoài, nhưng cũng biết cô thích Âu Nam thế nào.
Âu Nam phản bội cô, tâm tình của cô khẳng định rất tệ.
Chỉ hy vọng lần này cậu không bị đánh vào viện, chậm trễ việc học.
Bắc Vũ Đường thấy biểu tình sẵn sàng chờ bị đánh của cậu thì biết cậu nghĩ gì.
Bắc Vũ Đường cũng không giải thích, duỗi ngón trỏ ngoắc ngoắc với cậu, mười phần cuồng ngạo ra lệnh, "Lại đây."
Bắc Thần nhìn cô, rõ ràng nhận mệnh, nhưng sâu trong đôi mắt u ám kia lại lộ ra không phục, chỉ là cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn đi qua.
Bắc Vũ Đường khẽ nâng cằm, nói với cậu, "Từ hôm nay, cậu chính là tuỳ tùng của tôi.
Trong trường học, tôi che chở cho cậu.
Nhưng cậu cần phải nghe tôi."
Bắc Thần kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu và cảnh giác.
Bắc Vũ Đường đột nhiên tới gần cậu, túm cổ áo cậu, hung tợn nói: "Bổn tiểu thư giờ lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho cậu, từ hôm nay trở đi, mỗi lần thi sau này, dù là kỳ thi hàng tháng hay cuối năm, chỉ cần là khảo sát, cậu đều phải thắng tên khốn nạn Âu Nam kia cho tôi! Nghe rõ chưa?"
Đáy mắt Bắc Thần xẹt qua tia hiểu rõ, cuối cùng cũng hiểu ý định của cô.
Cô đang muốn dùng cậu trả thù Âu Nam, làm Âu Nam ghê tởm.
Cậu không có quyền lựa chọn, mà tình huống trước mắt có vẻ có tác dụng với cậu.
Trong học viện Thiên Thánh, có Bắc đại tiểu thư làm chỗ dựa, không còn ai dám động vào cậu, ngày tháng trong trường sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Bắc Vũ Đường thấy cậu ngốc nửa ngày không phản ứng, tức giận hỏi: "Có nghe không?"
Bắc Thần gật đầu.
Bắc Vũ Đường lúc này mới vừa lòng gật đầu, tuỳ tay ném cặp cho cậu, cậu cuống quýt đón được.
Bắc Vũ Đường đi trước hai bước, thấy cậu vẫn còn ngốc lăng ở chỗ, quay đầu hung tợn nói: "Còn không mau đuổi kịp?!"
Bắc Thần nhấc chân đi theo sau cô.
Đột nhiên, Bắc Vũ Đường dừng lại.
Bắc Thần cũng dừng lại theo.
Bắc Thần nhìn cô, Bắc Vũ Đường nhìn thấy biểu cảm cô muốn làm gì trong mắt cậu, không tự giác hơi cong môi.
"Lại đây."
Bắc Thần ngoan ngoãn tiến lên một bước, vẫn dừng sau cô, không vượt qua một bước.
Bắc Vũ Đường nhướn mày, đúng là quá triệt từ tuỳ tùng mà.
Cô dứt khoát chỉ ngón tay về vị trí bên cạnh mình, ra lệnh, "Đứng ở đây!"
Bắc Thần nhìn thoáng qau, nghe lời đứng ở vị trí bên cạnh cô, vừa đứng vững, lại nghe Bắc Vũ Đường nói.
"Sau này vị trí của cậu ở đây, nghe rõ chưa?"
Bắc Thần không hiểu vì sao cô lại muốn làm như vậy, cậu không có tâm tư suy nghĩ lý do, chỉ máy móc gật đầu.
Dọc đường có rất nhiều học sinh thấy Bắc Vũ Đường và Bắc Thần đi cùng nhau, tất cả đều sợ ngây người.
"Tớ không nhìn lầm chứ, Bắc Vũ Đường và Bắc Thần đi cùng nhau?!"
"Họ hoà bình như vậy từ khi nào thế?!"
"Nhìn kìa nhìn kìa! Cặp của Bắc Vũ Đường ở trong tay Bắc Thần!"
"Nhất định là tớ còn chưa tỉnh ngủ, tất cả nhất định là ảo giác của tớ."
"Moé, Bắc Vũ Đường uống lộn thuốc à?" Một người giật mình hét lên.
Bạn bè bên cạnh lập tức nhắc nhở, "Đồ ngốc, cậu tìm chết à! Nếu bị cô ấy nghe thấy, có cậu thảm!"
Người nọ sợ quá trốn vội vào đám người, không dám đi ra nữa.
Dọc đường gặp ai cũng ghé mắt nhìn qua một tổ hợp khó có thể tưởng tượng ra này.
Phải biết lúc trước, Bắc Vũ Đường và Bắc Thần chính là một người đánh một người bị đánh.
Hai người gặp nhau trước giờ đều là lúc Bắc Thần bị đánh.
Bắc Thần luôn có ý tránh Bắc Vũ Đường, nhưng khi Bắc Vũ Đường muốn tìm hắn, dù hắn có trốn đến chân trời góc bể, cô cũng có thể tìm được cậu.
Giờ mọi người nhìn thấy hai người đi chung, có thể không kinh ngạc sao?!
Đến khi Bắc Vũ Đường và Bắc Thần vào lớp, toàn bộ trường học đã lan truyền chuyện Bắc Vũ Đường và Bắc Thần.
Vừa vào đến phòng học, ánh mắt mọi người nhất trí nhìn hai người.
Bắc Vũ Đường sớm đã quen bị người ta chú ý, cũng chẳng có cảm giác gì, mà Bắc Thần trước giờ chỉ có một biểu cảm, cho dù hắn đau đến khó thở, cũng banh mặt ra.
Cho nên khi bị mọi người nhìn chằm chằm, biểu cảm của hai người vẫn chẳng chút thay đổi.
Bắc Vũ Đường ngồi chính giữa phòng học, bên cạnh cô ấy là Âu Nam, đây là vị trí tốt nhất phòng học.
Vị trí của Bắc Thần là cuối phòng học, gần thùng rác, nơi đó là vị trí kém nhất.
Hai người đi thẳng vào, khi đi qua vị trí của Bắc Vũ Đường, Bắc Thần rất tự nhiên đặt cặp cô vào vị trí, sau đó đi về phía sau.
Balô đột nhiên bị kéo lại.
Bắc Thần nâng khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc nhìn cô, trong mắt mang theo nét nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường chỉ về vị trí Âu Nam, "Ngồi ở đây."
Ánh mắt Bắc Thần hơi thay đổi, người xung quanh nghe Bắc Vũ Đường nói đều trợn tròn mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô.
Bắc Vũ Đường thấy cậu vẫn ngây ngốc đứng đó, thô lỗ cướp cặp của cậu, nét vào ngăn kéo vốn thuộc về Âu Nam, ấn cậu ngồi vào chỗ Âu Nam.
Cả phòng học yên tĩnh trong giây lát, cả đám đều há hốc mồm nhìn một màn này.
Sau khi yên tĩnh qua đi, tiếng thì thầm xuất hiện.
"Trời ạ, tớ cứ tưởng là lời đồn thôi.
Giờ thì tớ tin rồi."
"Tớ cảm thấy thế giới này nhất định là thế giới huyền huyễn.
Vì sao tớ lại thấy Bắc Thần bình yên vô sự ở bên Bắc Vũ Đường?"
"Bắc Thần ngồi chỗ Âu Nam, Âu Nam đến là có trò hay xem rồi."
"Các cậu nói xem, sau khi Âu Nam đến hành hung Bắc Thần, Bắc Vũ Đường sẽ giúp hay mặc nó bị đánh?"
"Còn cần nói à? Nhìn Bắc Vũ Đường là biết muốn dùng Bắc Thần chọc giận Âu Nam, đủ thấy cậu ta để ý Âu Nam.
Đến lúc hai người xung đột, Bắc Thần chính là pháo hôi rồi."
"Nói có lý.".
Truyện Dị Giới
Đây là ý tưởng chung của mọi người, ngay cả đương sự như Bắc Thần cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng mà, dù họ rất muốn biết, nhưng hiện tại không thể biết, vì Âu Nam đã bị Bắc Vũ Đường hành hung một trận, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lúc này, Âu Nam ở nhà dưỡng thương vẫn nhanh chóng nhận được tin nhắn mọi người chia sẻ.
Khi hắn thấy vị trí của mình bị thằng khốn Bắc Thần cướp, tức nhảy dựng lên, muốn lập tức về trường, băm Bắc Thần.
Chỉ là chân còn chưa ra khỏi phòng thì hắn đã dừng lại.
Nghĩ đến vết thương trên mặt mình, hắn âm trầm thu lại bước chân.
Hắn nhịn!
Đợi hắn về, xem hắn thu thập tên Bắc Thần kia thế nào!
Một kẻ đê tiện lại dám chạm vào đồ vật của hắn.
Âu Nam nghĩ đến Bắc Vũ Đường, nở nụ cười lạnh, đồ con gái bá đạo không hàm dưỡng như thế, có mù hắn mới thích! Nếu không phải là Bắc đại tiểu thư, hắn còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Lúc trước ái muội, như gần như xa, chẳng qua chỉ là vì lợi ích gia tộc thôi.
Giờ nhìn con bé ngu xuẩn này, kéo một kẻ đê tiện tới làm hắn ghê tởm, hắn thật sự hết buồn ăn, càng cảm thấy câm nín về hành động ngu xuẩn của cô.
Âu Nam ném điện thoại qua một bên, không để ý chuyện trong trường nữa.
Hôm sau, Bắc Thần vừa vào cổng trường, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ sau truyền đến.
"Bắc Thần."
Bắc Thần dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ đón ánh nắng sớm đi về phía mình, ánh sáng nhu hoà phủ lên người cô, tựa như mạ lên một vầng sáng vàng, mơ hồ có cảm giác đẹp đẽ ngây thơ.
Một khắc đó, Bắc Thần bị cô hấp dẫn, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
Bề ngoài đẹp cũng không thể che giấu tính tình kiêu căng ương ngạnh của cô.
Lý trí của Bắc Thần lập tức bóp chết rung động vừa mới nhảy ra kia.
Khi cậu ngây người, Bắc Vũ Đường đã chạy tới trước mặt cậu, ném cặp mình cho cậu, cậu cũng thuận tay nhận.
Hai người sóng vai đi trên đường, giống như hôm qua, tất cả mọi người đều nhìn họ. Theo các cậu tổ hợp Bắc Vũ Đường và Bắc Thần này sống được bao lâu?"
"Hừm, chờ Âu thiếu về, Bắc Vũ Đường chắc chắn sẽ ném Bắc Thần.
Giờ cô ấy đang nổi nóng, còn dùng đến nó."
......
Dọc đường đến lớp, tỉ lệ quay đầu là một trăm phần trăm.
Bắc Vũ Đường nghe giáo viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, chán nản gục xuống bàn, thường thường nhìn Bắc Thần bên cạnh, không thể không nói, sườn mặt cậu rất đẹp.
Cậu vốn tuấn mỹ, giờ quan sát kỹ, càng nhìn càng đẹp.
Bắc Thần biết cô đang nhìn mình, lại làm như không biết gì, rất chuyên chú nghe giảng.
Đột nhiên, tiếng ọc ọc vang lên, rất nhỏ, nhưng Bắc Vũ Đường lại nghe được rõ ràng.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến tình huống của Bắc Thần trong tư liệu, biết là cậu chưa ăn sáng.
Bắc Vũ Đường đột nhiên đứng lên, giáo viên đang lưu loát giảng bài ngừng lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô, ngay cả Bắc Thần luôn ngó lơ Bắc Vũ Đường cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Bắc Vũ Đường đột ngột đứng lên, giáo viên không những không tức giận, còn ôn hoà hỏi: "Vũ Đường, có chuyện gì sao?"
"Có tình huống đặc biệt, cần phải ra ngoài một lát ạ."
Câu trả lời hàm súc như vậy, giáo viên tất nhiên là hiểu.
"Đi đi." Giáo viên mỉm cười nói.
"Cám ơn cô." Bắc Vũ Đường nói cảm ơn một tiếng.
Cô cảm ơn khiến giáo viên trên bục giảng thụ sủng nhược kinh, phải biết Bắc Vũ Đường bá đạo chưa từng khách khí như vậy.
Bắc Vũ Đường đi đến nhà ăn trong trường, người trong nhà ăn thấy cô, rất nhiệt tình tiếp đón.
"Bắc tiểu thư, cô muốn ăn gì? Tôi lập tức bảo đầu bếp làm."
"Đang có những gì?"
Giờ mà làm thì phí thời gian lắm.
Giám đốc lập tức gọi người, nhân viên công tác cung kính trả lời: "Còn cháo bát bảo, bánh bảy tầng, tám đĩa đồ ăn nhỏ."
Giám đốc vừa nghe đã biết mấy thứ này không vào được mắt Bắc Vũ Đường, đang định bảo phòng bếp làm món Bắc Vũ Đường thích ăn thì nghe cô nói: "Mỗi thứ một phần, đóng gói lại."
Giám đốc phản ứng rất nhanh, "Được."
Thấy nhân viên còn đang sững sờ, Giám đốc không vui trừng mắt, "Còn đứng đó làm gì, mau đi đóng gói."
Bắc Vũ Đường nhanh chóng cầm theo đồ ăn đã được đóng gói tinh xảo về phòng học..