Bắc Vũ Đường rốt cuộc mở mắt, nhìn về phía Âu Nam.
"Có chuyện gì sao?" Bắc Vũ Đường bình đạm hỏi.
Cô vậy mà lại hỏi hắn có chuyện gì sao?!
Sợi dây luôn căng chặt trong đầu Âu Nam đứt đôi, không thể khống chế được cảm xúc nữa, đầy mặt tức giận nhìn cô, "Bắc Vũ Đường, cô là vị hôn thê của tôi! Cô vì một thằng dân đen biến thành thế này, giờ còn dám dọn nó qua phòng cô, cô còn biết xấu hổ không?!"
Sắc mặt Bắc Vũ Đường lạnh lùng, "Vị hôn thê? Âu Nam, cậu mắc chứng ảo tưởng hả? Sao tôi không nhớ chúng ta đã đính hôn lúc nào nhở?"
Trong mắt mọi người thì hai người họ là một đôi, ngay cả cha mẹ hai bên đều cam chịu như vậy.
Họ chỉ kém một lễ đính hôn chính thức mà thôi.
Lúc trước không phải cô còn luôn tự coi mình là vị hôn thê của hắn sao? Giờ có tên tiểu bạch kiểm kia lại trở mặt không nhận! Giỏi! Giỏi lắm!
Âu Nam nói, "Bắc Vũ Đường, cô thật sự muốn vì nó mà đoạn tuyệt quan hệ với tôi sao?"
"Dừng!" Bắc Vũ Đường vội hô, "Tôi nghĩ cậu hiểu sai một chuyện, giữa hai chúng ta trước giờ chưa từng có quan hệ gì cả, đừng nói đoạn hay không đoạn nhé."
Âu Nam tức quá hít sâu hai hơi, "Được, được lắm, lời này do chính cô nói ra, cô đừng có hối hận."
Nói rồi, Âu Nam trực tiếp bỏ của chạy lấy người, trước khi đi còn ác ý ném bó hoa hồng lên người Bắc Thần.
Cạch một tiếng lớn, cả phòng bệnh đều chấn động.
Bắc Vũ Đường nhìn bó hoa hồng kia, hơi nhăn mày lại.
Bắc Thần chú ý đến ánh mắt cô, mở miệng nói: "Cậu làm vậy, sẽ chỉ đẩy cậu ta xa hơn thôi."
Trong mắt mọi người, hành động của cô lúc này chỉ là đang giận dỗi Âu Nam, nhưng mà, như vậy cũng tốt, cậu sẽ không nhận ra ý đồ thật sự của cô.
Chờ đến lúc cậu quen rồi, đến khi cậu hiểu ra, nhiệm vụ của cô cũng tính là hoàn thành.
Bắc Vũ Đường ra vẻ trốn tránh vấn đề cậu hỏi, nói sang chuyện khác, "Đồ ngu ngốc, cậu ta ném đồ qua, cậu không biết tránh à? Nện trên người cậu không đau chắc.
Đừng quên cậu cũng là người bệnh."
Bắc Thần yên lặng không nói gì.
Trốn?! Vậy cũng chỉ tổn thương nhiều hơn thôi.
Bắc Vũ Đường vặn chai nước, đưa đến trước mặt cậu, "Này, xem cậu vất vả như vậy, thưởng cho cậu.
Đừng có tưởng là tôi đang quan tâm, biết chưa?"
Quan tâm?!
Bắc Thần âm thầm châm biếm một tiếng, cậu chưa bao giờ nghĩ như vậy, vì cậu biết, cậu chính là một người bị người đời vứt bỏ, trên thế giới này sẽ chẳng có ai thật sự quan tâm cậu.
Bắc Thần nghĩ đến mẹ mình, trái tim lãnh ngạnh hơi co rút đau đớn.
Bà quá yếu đuối, yếu đuối đến mức không biết phản kháng, thậm chí không dám thể hiện một chút quan tâm với cậu.
Một ngày nào đó, cậu sẽ mang bà rời đi.
"Uống đi." Bắc Vũ Đường thúc giục.
Bắc Thần nghe lời uống một ngụm.
Khi Bắc Vũ Đường và Bắc Thần nằm viện, học viện Thiên Thánh lại nơi nơi lan truyền chuyện của hai người.
Chuyện Bắc Vũ Đường bị đả thương đã được bí mật xử lý, người thật sự biết chân tướng rất ít.
Bọn họ chỉ thấy kỳ quái tại sao Bắc Vũ Đường và Bắc Thần lại cùng bị thương.
Còn Âu Nam cũng có thái độ khác thường, hắn cảm thấy chỉ có để Bắc Vũ Đường biết hắn thật sự yêu người khác, cô mới cảm thấy nguy cơ, rồi nhất định sẽ dính lấy hắn như trước.
Giờ việc hắn phải làm là khiên cô không ngồi được, chờ đến lúc cô chủ động đến đây, mà không phải hắn đi lấy lòng cô.
Bên ngoài thế nào, Bắc Vũ Đường không để ý, cô chỉ quan tâm một mình Bắc Thần.
Cô muốn Bắc Thần quen với sự tồn tại của cô, mở ra nội tâm cậu, để cậu biết thế giới tốt đẹp.
Từ sau khi Bắc Thần dọn vào phòng bệnh, Tiểu Thuý liền trở thành người thừa, công việc vốn là của Tiểu Thuý giờ đều giao hết cho Bắc Thần.
Bắc Thần cảm thấy cô là cố ý, muốn thay đổi cách lăn lộn cậu.
Có những lúc cậu thật sự muốn bỏ việc không chịu làm, mặc kệ cô gọi, nhưng mỗi khi đối mặt với đôi mắt sáng long lanh của cô, oán hận của cậu bay sạch, yên lặng làm theo.
Bắc Vũ Đường ngủ trưa dậy thì thấy Bắc Thần đứng ở cửa sổ, nhìn lối vào bệnh viện.
Mỗi khi cô ngủ trưa, cậu vẫn sẽ luôn đứng đó, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô biết cậu đang đợi, chờ đợi người phụ nữ tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện.
Mỗi lúc như vậy, Bắc Vũ Đường đều làm bộ không biết gì cả.
Đáy lòng Bắc Thần vẫn luôn chờ đợi người phụ nữ kia sẽ đến đây, dù là đứng dưới tầng nhìn cậu từ xa, với cậu, đó cũng là hạnh phúc.
Đáng tiếc, tâm nguyện nho nhỏ này của cậu, chắc chắn không thể thành sự thật.
Một tháng sau, hai người sinh long hoạt hổ xuất viện, mà người cậu vẫn luôn chờ đợi, trước sau đều không đến.
Ngày xuất viện, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, thân ảnh đơn bạc của cậu nhìn có vẻ cô đơn như vậy.
Bắc Vũ Đường không cho cậu có thời gian thương cảm, để nội tâm cậu hắc hoá.
Cô đi lên trước, bắt lấy tay cậu, trực tiếp kéo cậu đi, giọng điệu hung dữ: "Chậm chạp, chẳng lẽ cậu vẫn còn muốn ở đây à?"
Bắc Thần ngơ ngác nhìn bàn tay nhỏ non mềm đang nắm chặt tay mình, nhét cậu vào trong xe.
Mãi đến khi xe rời khỏi bệnh viện, cậu mới phản ứng lại.
Cậu cứ nghĩ ra khỏi bệnh viện rồi, cô sẽ vứt bỏ cậu, giống như lời những người đó nói, không có cha mẹ nào sẽ để con mình mang người về nhà, đặc biệt là bối cảnh thân phận như cô.
"Hì hì, nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Bắc Vũ Đường vươn tay nhỏ múa may trước mặt cậu.
"Cậu muốn đưa tôi về?"
Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của cậu, cười nói: "Đương nhiên.
Cậu chính là người của tôi, đương nhiên tôi muốn mang cậu về.
Chẳng lẽ cậu muốn đổi ý?"
Bắc Thần lắc đầu.
"Dù cậu đổi ý cũng vô dụng thôi." Bắc Vũ Đường bá đạo nói.
Sự bá đạo, ngang ngược vô lý của cô vậy mà không làm cậu phản cảm chút nào, ngược lại đáy lòng còn tựa như có gì đó khiến trái tim cậu xúc động.
Bắc Vũ Đường nắm tay cậu, dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, cắn một cái xuống.
Cảm giác đau đớn từ tay truyền lên.
Cậu ngơ ngác nhìn cô, thấy cô hung hăng cắn cậu, mãi đến khi trên tay cậu xuất hiện dấu răng.
Bắc Vũ Đường cười gian: "Đây là ấn ký của bổn tiểu thư, có ấn ký này, cậu chính là người của bổn tiểu thư.
Cả đời này cậu đừng mong trốn được khỏi tay bổn tiểu thư."
Ánh mắt hờ hững của Bắc Thần ngơ ngác nhìn dấu răng ửng đỏ, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng mà nghịch ngợm của cô, giọng nói ấy như có thể kích thích trái tim lạnh băng của cậu.
"Cả đời." Cậu lẩm bẩm.
Bắc Vũ Đường hai tay chống nạnh, nhìn như thổ phỉ vậy, "Đời này cậu chú định là người của tôi."
Bắc Thần nhìn cô, cô gái tràn trề sức sống, khoé môi luôn nhấp chặt hơi gợi lên một độ cong khả nghi.
Xe tiến vào khu đất của Bắc thị, dọc đường xuất hiện tầng tầng trạm kiểm soát, mỗi một trạm đều có cảnh vệ kiểm tra.
Tình hình như vậy, cậu mới chỉ thấy ở trênTV.
Bắc Thần nhìn tầm nhìn ngày càng trống trải, khi toàn bộ cây cối trước mặt biến mất, một toà lâu đài xuất hiện trước mặt cậu, nguy nga tráng lệ, mang theo dấu vết cổ xưa đi cùng năm tháng.
Xe không ngừng đi về phía trước, toà lâu đài lớn đến không thể tưởng tượng dần dần tới gần, mãi đến khi xe của họ dừng trước cửa lâu đài.
Xe vừa mới dừng lại, cửa xe đã bị người mở ra.
Bắc Thần đi theo Bắc Vũ Đường xuống xe, thì thấy ở cửa từng hàng người hầu mặc đồng phục hoa lệ đứng trước cửa.
Khi Bắc Vũ Đường đi qua, họ khom người 45 độ, âm thanh to lớn vang dội đồng thời vang lên, "Cung nghênh tiểu thư."
Bắc Vũ Đường mắt nhìn thẳng đi qua họ, Bắc Thần nhắm mắt theo sau cô.
Sau khi bước vào lâu đài, đập vào mắt là phòng khách kim bích huy hoàng, căn phòng to như vậy, đủ để chứa cả ngàn người.
Mặt đấu còn có thể phản chiếu cả bóng người, đồ vật bày biện bốn phía đâu đâu cũng là sản phẩm cao cấp, tranh chữ treo tường cũng là đồ cổ giá trị liên thành.
Tần quản gia tiến lên, "Tiểu thư, đã dọn phòng xong."
"Ừm." Bắc Vũ Đường khẽ lên tiếng, "Phòng của cậu ta, ông cứ tìm tuỳ tiện một phòng là được rồi."
Bắc Vũ Đường nói rất tuỳ ý, giọng nói không để tâm như là tống cổ một cái gì đó có thể có, cũng có thể không.
Nghe giọng cô như vậy, không biết vì sao đáy lòng cậu có hơi khó chịu.
Bắc Thần nhanh chóng đè ép cảm giác khó chịu đó xuống.
Tần quản gia hơi sửng sốt, lúc trước rõ ràng tiểu thư cố ý gọi cho ông bảo họ phải chuẩn bị tốt phòng cho chàng trai này, hơn nữa còn là phòng bên cạnh phòng cô.
Giờ thấy cô nói vậy, lại nhìn tiểu thư nhà mình, Tần quản gia thầm hiểu, ông mỉm cười đáp, "Được."
"Cháu lên nghỉ ngơi trước, cậu ta giao cho ông." Bắc Vũ Đường nói xong, xoay người lên tầng.
Tần quản gia nhìn theo bóng cô rời đi, chờ đến khi cô lên tầng hai rồi, ông mới xoay người, ánh mắt hoà ái đánh giá Bắc Thần, mỉm cười nói: "Mời đi theo tôi."
Bắc Thần đi theo sau Tần quản gia, hai người lên tầng hai, đi một đường đến cuối, ở căn phòng thứ hai từ cuối tính lên thì dừng lại.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy đồ vật trong phòng đều là mới tinh, thiết kế rất trung tính, hơi thiên hướng nam tính, tựa như thiết kế riêng cho cậu.
Tần quản gia không nói gì cả, ngoài một câu: "Nếu cậu có chỗ nào không hài lòng, có thể nói với tôi."
Bắc Thần nhìn căn phòng xa hoa, tựa như đang nằm mơ.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu sẽ ở lâu đài.
Bắc Thần lắc đầu.
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, có chuyện gì có thể gọi điện thoại nội tuyến."
Bắc Thần gật đầu.
Tần quản gia lui ra ngoài.
Bắc Thần nhìn căn phòng xa hoa, chỉ cảm thấy tất cả đều không rõ ràng.
Cậu ngồi trên giường, dưới tay truyền đến xúc cảm mềm mại của tơ lụa, đó là chăn đệm được dệt may từ tơ lụa cao cấp.
Bắc Thần nhìn sách vở, di động, trên bàn, mọi thứ đều đầy đủ.
Cậu vốn nghĩ sẽ để cậu ở phòng của người hầu, không ngờ lại là nơi này.
Nơi này tốt đến mức khiến cậu có chút ngạc nhiên.
Phòng bên cạnh, Bắc Vũ Đường ăn trái cây, xem diễn đàn trường, nhìn thấy nhiều nhất là chuyện phong lưu của Âu Nam.
Với việc hắn trái ôm phải ấp, Bắc Vũ Đường cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hành động của hắn thật ấu trĩ.
Mục đích của hắn là gì, Bắc Vũ Đường quá rõ ràng.
Nếu lúc này ở đây là nguyên chủ Bắc Vũ Đường, chiêu này của hắn chắc chắn có tác dụng, đáng tiếc, người ở đây bây giờ là cô.
Bắc Vũ Đường gập laptop lại, gọi điện thoại nội tuyến.
"Tiểu Thuý, cậu ấy ra ngoài chưa?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Còn chưa.
Từ sau khi tiến vào thì vẫn ở trong đó, chưa từng ra ngoài nửa bước."
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Cậu ấy có làm gì thì nhớ báo cáo với tôi."
"Vâng, tiểu thư."
Ngắt điện thoại xong, trong đầu vang lên tiếng hệ thống đã lâu không nghe.
[Tinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 20.]
Bắc Vũ Đường sửng sốt, "Đây là cái gì?"
[Nghiệp vụ chuyên dụng để nhắc nhở của hệ thống cứu vớt.
Mỗi lần độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ tăng hoặc giảm đều sẽ có nhắc nhở, để ký chủ nắm rõ được hiệu quả công lược của mình.
Khi độ hảo cảm đạt đến 100, có nghĩa là ký chủ đã thành công cứu vớt được Boss phản diện.]
"Nói cách khác, độ hảo cảm không đạt đến 100 thì không tính hoàn thành nhiệm vụ?"
[Đúng vậy.]
"Sao lúc trước không có nhắc nhở?"
[Xin lỗi, cần chút thời gian để điều chỉnh từ hệ thống ngược tra sang hệ thống cứu vớt.]
"Độ hảo cảm 20 nghĩa là sao?"
[Chứng minh ký chủ đã thành công tiến vào lòng Boss phản diện, chỉ là không đủ để ảnh hưởng đến Boss phản diện.]
"Tôi hiểu."
Có thứ này thì sau sẽ rất tiện, cô càng nắm giữ tốt tình huống của đối phương.
Bên kia, Bắc Thần đi lại trong phòng hai vòng, nhìn đình viện rộng lớn bên ngoài, mở cửa đi ra.
Dọc đường gặp không ít hầu gái, những người đó thấy cậu thì đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua.
Bắc Thần lang thang không có mục tiêu, khi cậu đi đén chỗ núi giả, bên kia truyền đến tiếng hầu gái nói chuyện với nhau.
"Chàng trai mà Tam tiểu thư mang về thật đẹp."
"Tôi cũng thấy vậy.
Cậu ấy còn đẹp trai hơn cả Âu thiếu, chẳng trách Tam tiểu thư để bụng cậu ấy như vậy."
"Còn không phải à.
Tất cả đồ vật trong phòng của cậu ấy đều do tiểu thư tự mình lựa chọn, còn cố ý bảo quản gia xếp cho cậu ta phòng bên cạnh Tam tiểu thư.
Đến cả Âu thiếu còn chưa được ở phòng đó đâu."
"Tôi thật sự chưa từng thấy Tam tiểu thư để bụng ai như thế."
"Mọi người nói xem, có phải Tam tiểu thư và Âu thiếu chia tay rồi không?"
"Tôi thấy tám phần là vậy."
"Chẳng lẽ Tam tiểu thư di tình biệt luyến?"
"Đừng đùa, tôi nghe nói là Âu thiếu di tình biệt luyến trước."
Mấy hầu gái vừa nói chuyện, vừa đi xa, mãi đến khi biến mất, nhưng mà trong lòng Bắc Thần như bị đổ thứ gì đó, có tình tố khôn kể đang lan tràn dưới đáy lòng.
Căn phòng kia là cô đặc biệt chuẩn bị cho cậu!
Cậu vẫn luôn nghĩ căn phòng đó vốn là như thế.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường đang đọc sách, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống.
[Tinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 30.]
Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Sao độ hảo cảm lại đột nhiên tăng thêm mười điểm? Phải biết cô lì lợm la liếm, mệt chết mệt sống ba tháng mới được có 20 điểm thôi.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
[Nếu ký chủ muốn biết, có thể trả năm điểm để tiến hành xem xét.]
"Vậy thì thôi."
Đúng lúc này, Tiểu Thuý nhắn một tin nhắn đến.
Thì ra là cậu ra ngoài, tám chín phần là nghe được gì đó, khiến độ hảo cảm của cậu tăng nhanh như vậy.
Bắc Thần đứng trước cửa phòng Bắc Vũ Đường, vươn tay, lại chậm chạp không gõ.
Vừa rồi cậu vội vàng đến đây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nhìn thấy cô.
Nhưng mà, chờ đến lúc đứng trước cửa phòng, cậu lại khiếp đảm dừng bước.
Trong lúc cậu đang phí thời gian trước cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn cậu, cùng với cánh tay đang duỗi giữa không trung.
Bắc Vũ Đường bắt được kinh hoảng loé qua trong mắt cậu, "Cậu chuẩn bị gọi tôi xuống nhà dùng bữa sao?" >Không chờ Bắc Thần mở miệng, Bắc Vũ Đường đã nói tiếp: "Không ngờ cậu lại có tâm như vậy."
Bắc Vũ Đường đi thẳng qua người cậu, dường như không nhìn thấy sự xấu hổ của cậu, vừa đi được hai bước, thấy cậu vẫn đứng ngây người, không khỏi quay đầu, "Này, không đi à?"
Bắc Thần nghe vậy, đuổi kịp theo cô.
Bắc Vũ Đường thấy cậu đi sau mình một bước, dừng lại, không vui nhìn cậu, "Bắc Thần, tôi đã nói gì với cậu?"
Bắc Thần nghih oặc nhìn cô.
Bắc Vũ Đường chỉ tay vào vị trí bên cạnh mình, Bắc Thần đã hiểu, tiến lên một bước, đứng bên cạnh cô.
Lúc này Bắc Vũ Đường mới vừa lòng gật đầu.
Đi trên hành lang thật dài, giọng nói nhẹ nhàng sâu kín của Bắc Vũ Đường vang lên, "Tần quan gia vậy mà lại để cậu ở bên cạnh phòng tôi, đúng là càng già càng hồ đồ.
Nhưng mà nếu đã xếp như vậy, tôi sẽ cố mà để cậu ở cạnh phòng tôi."
Đột nhiên, cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt hung dữ nhìn cậu, "Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám có ý tưởng không an phận, cẩn thận tôi mang cậu đi hầm.
Cậu có sợ không?"
Bắc Thần nhìn ánh mắt hung ác của cô, không cảm thấy sợ hãi, mà còn cảm thấy ấm lòng.
Nhìn bộ dáng hung tợn của cô, đột nhiên cảm thấy cô thật xinh đẹp, đẹp đến mức cậu không rời được mắt.
[Tinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 35.]
Nghe âm thanh hệ thống truyền đến, đặc biệt là 35 điểm hảo cảm, Bắc Vũ Đường hiểu rõ.
Quả nhiên cậu đã biết phòng kia là cô cố ý an bài.
Cô càng muốn chứng minh mình bỏ qua cậu, càng khiến cậu cảm thấy được cô coi trọng và quan tâm cậu.
"Sợ." Bắc Thần trả lời.
Bắc Vũ Đường ngạo kiều nâng cằm lên, "Biết sợ thì tốt.
Căn phòng đó là phòng kém nhất toà nhà này, không ngờ Tần quan gia lại an bài cậu ở đó.
Có phải cậu đã đắc tội ông ấy không?"
Bắc Thần nghe cô nói huơu nói vượn, trong lòng càng lúc càng ấm áp.
Cô luôn nghĩ một đằng nói một nẻo à?!
Bắc Thần nghĩ lại thời gian gần đây cùng với trước kia, bỏ qua thành kiến, lớp sương mù mỏng luôn che trước mắt cậu dường như biến mất, tất cả những gì cậu không nhìn thấy, một khắc đó, đều rõ ràng ánh vào mắt.
[Tinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 40.]
[Tinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 45.]
[Tinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 50.]
......
Bắc Vũ Đường đột nhiên nghe những tiếng nhắc nhở liên tiếp, biểu cảm cô nao nao.
Tiết tấu này có phải nhanh quá rồi không?!
Lúc trước cô đã biết, chờ đến khi cậu bỏ qua tất cả sang bên, thấy rõ được chân tướng, loại tương phản kịch liệt này sẽ sinh ra ấn tượng khắc sâu, hiệu quả này còn tới sớm hơn cô mong muốn.
Cuối cùng độ hảo cảm dừng lại ở 65.
[Ký chủ không tệ đâu nha, phương hướng công lược chính xác.
Không ngừng cố gắng giúp Boss phản diện cảm nhận được tình yêu thật sự, từ bỏ ý niệm huỷ diệt thế giới đi nào.] Minh sâu kín nói.
Bắc Vũ Đường không cho ý kiến, sắc mặt như thường, miệng thì vẫn cứ nghĩ một đằng nói một nẻo..