Tác giả: Vân Phi Mặc
Tiểu nhị sửng sốt, “Chưởng quầy, không phải trong nhà ngài còn hậu sự cần xử lý sao? Lần này ra ngoài có phải vội quá không?”
“Chuyện này ngươi đừng hỏi.”
Tiểu nhị bị đuổi ra chuẩn bị xe ngựa, rất nhanh đã thuê được xe ngựa, sau đó thấy Trương chưởng quầy ôm hộp gỗ kia vội vàng rời đi.
Tiểu nhị không khỏi nhìn qua hộp gỗ kia vài lần, thầm thì hai câu, “Rốt cuộc là bảo bối gì mà khiến chưởng quầy khẩn trương vậy nhỉ.”
Hai ngày sau, trong một ngõ nhỏ hẹp, một nam tử vụt ra, cản tiểu nhị lại.
Tiểu nhị thấy người tới, sắc mặt thay đổi, khẩn trương hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đừng sợ, chúng ta chỉ đến đây tìm ngươi hợp tác.” Người tới thấp giọng nói.
Tiểu nhị nghi hoặc nhìn hắn, “Hợp tác gì?”
“Gần đây có người nào tới cửa hàng của các ngươi, giao thứ gì đó cho chưởng quầy của các ngươi không?” Nam tử mặc thanh y hỏi.
Tiểu nhị lập tức nhớ hai ngày trước có một nam tử trung niên dẫn theo nữ hài đến, nhưng mà, hắn vẫn đề phòng, “Các người hỏi làm gì?”
“Nếu có người khả nghi như vậy, ngươi có thể bán tin tức cho chúng ta.
Chúng ta tất nhiên sẽ có thù lao phong phú cho ngươi.” Nam tử mặc thanh y nhẹ nhàng bâng quơ nói, giọng nói rất tuỳ ý.
Rốt cuộc thì dù là ai, làm việc mò kim đáy biển này mãi cũng sẽ mệt mỏi.
Hắn đã hỏi nhiều người của các cửa hàng son phấn Lôi thị rồi, thu mua không ít tiểu nhị, chỉ cần nữ nhân kia vừa xuất hiện, họ có thể lập tức thu được thông tin.
Tiểu nhị động lòng, thử dò hỏi, “Các ngươi có thể cho bao nhiêu thù lao?”
Nam tử mặc thanh y nghe vậy, ánh mắt sắc bén đảo qua tiểu nhị, đôi mắt hơi nheo lại, tựa như nhìn ra gì đó, đôi môi hơi cong lên, “Còn phải xem tin tức của ngươi có chuẩn xác không, nếu tin tức ngươi cung cấp là chính xác, thù lao tất nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Nói rồi, nam tử mặc thanh y khua tay múa chân ra một con số.
Tiểu nhị nhìn thấy ngón tay kia, “Mười lượng bạc sao?”
Nam tử mặc thanh y lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Một trăm lượng.”
Tiểu nhị hít hà một hơi, giọng nói mang theo kích động và run rẩy, “Thật...!Thật sự có một trăm lượng bạc sao?”
Nam tử thanh y thấy hắn như thế, trong lòng đã chắc chắn là tiểu nhị này biết gì đó.
“Đúng.”
Tiểu nhị thoáng bình phục tâm tình kích động của mình, mở miệng nói: “Ta đã thấy một người không khác với lời ngươi nói lắm.”
Tình hình cụ thể thế nào?” Nam tử thanh y động lòng, không ngờ lại tìm được manh mối ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Tiểu nhị sắp xếp lại lời nói đôi chút, “Hai ngày trước, trong tiệm chúng ta có một hán tử trung niên đến, hắn nói rõ là muốn tìm chưởng quầy.
Nhưng chưởng quầy không có ở đó, hắn liền tìm đến tận nhà.
Sau đó chưởng quầy nhanh chóng mang theo một cái hộp trở về, cùng ngày vội vàng rời khỏi thị trấn.”
“Hộp?” Nam tử mặc thanh y hỏi.
“Đúng vậy, một cái hộp gỗ.
Chưởng quầy có vẻ cực kỳ coi trọng cái hộp đó.
Hình như bên trong có đồ vật gì quan trọng, khiến hắn không rảnh lo chuyện hậu sự của lão phu nhân, suốt đêm lên đường.”
Nam tử mặc thanh y lộ vẻ trầm tư, “Người tới là một nam tử trung niên, ngươi xác định là hán tử mà không phải phụ nhân?”
Tiểu nhị chắc chắn nói, “Xác thật là một hán tử trung niên, Ta nhớ rõ người nọ nói, dường như là nhận uỷ thác của ai đó, đến tìm chưởng quầy.
Đúng rồi, trong tay hắn còn cầm một thẻ bài cho ta nhìn.
Ta một chữ to cũng không biết, không rõ nó là cái gì.”
Nam tử mặc thanh y đã hiểu, có lẽ người kia chính là người Cố thiếu muốn tìm.
“Ngươi có biết hán tử trung niên kia giờ đang ở đâu không?” Nam tử mặc thanh y trầm giọng hỏi.”
Tiểu nhị lắc đầu, “Ta đã nói hết những gì ta biết rồi, à, có phải...”
Tiểu nhị vẻ mặt nịnh nọt nhìn qua.
Nam tử mặc thanh y móc một tờ ngân phiếu trong lòng ra, ném trên tay tiểu nhị, tiểu nhị kia thấy ngân phiếu, đôi mắt lập tức sáng bừng.
Lần sau nếu lại gặp người này, ngươi tận lực giữ lại kẻ đó, giao cái này cho người của tửu lầu Hằng Phúc.” Nam tử mặc thanh y phân phó.
Tiểu nhị cầm bạc rồi, không ngừng gật đầu.
Chuyện tốt như vậy, hắn ước được thêm vài lần, như vậy hắn có thể kiếm được thật nhiều tiền.
Nam tử mặc thanh y nhanh chóng biến mất, rời khỏi nơi này không lâu thì truyền tin mới thu được đến Cố Thanh.
Cố Thanh nhìn tin tức truyền đến, đại khái suy đoán người nọ nhất định đã nhận uỷ thác của nữ nhân kia.
“Trấn Lâm Thuỷ.” Cố Thanh lẩm bẩm một tiếng.
“Phân phó xuống, cho người ngồi canh ở trấn Lâm Thuỷ.
Nếu phát hiện có kẻ khả nghi thì lập tức bắt lại.” Cố Thanh ra lệnh cho cấp dưới.
Lại nói đến bên kia.
Trong một dãy núi cách xa đó cả ngàn dặm, trong những kiến trúc nguy nga, ở đằng sau đó, có rất ít người ở, rất ít người tới.
Trong một phòng ngủ đơn giản, một người đang nằm trên giường.
Ngũ quan người này thâm thuý, khí độ phi phàm.
Chỉ thấy y nhăn chặt mày, dường như gặp chuyện đau khổ nào đó, mày kiếm hơi nhíu, trên trán là lớp mồ hôi mịn.
Đột nhiên, người đàn ông kinh hô một tiếng, đôi mắt nhắm chặt bất ngờ mở ra, con ngươi sắc bén sâu thẳm nhìn chằm chằm màn luạn trên đỉnh đầu.
Hộ vệ canh giữ bên ngoài nghe tiếng động, vội vàng tiến đến.
Họ không dám đẩy cửa, mà đứng ngoài, “Thiếu chủ.”
“Không sao.” Phong Ly Ngân thở dốc, trầm giọng nói.
Hai hộ vệ nhìn nhau rồi yên lặng lui ra, không dám quấy rầu y.
Phong Ly Ngân ôm ngực, cảm thấy nơi này như bị bóp nghẹt, lại vắng vẻ như bị mất đi gì đó.
Rốt cuộc là cái gì?!
Phong Ly Ngân xuống giường, đi đến trước án, nhìn bức họa bóng lưng trên vách tường.
“Nàng rốt cuộc là ai?”
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Ly Ngân nhìn chằm chằm bức hoạ ấy.
Nửa ngày sau, y yên lặng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Trong đó có một thân ảnh mơ hồ, người nọ nói gì đó với y, y muốn nghe, không ngừng tới gần nàng, khi sắp đụng được đến nàng, nàng lại biến mất ngay trước mắt mình.
Giây tiếp theo, cảnh vật trước mắt biến mất.
Y đặt mình trong một kiến trúc kỳ lạ, bóng dáng người xung quanh mơ hồ, chỉ có thân ảnh kiều tiếu ấy là rõ ràng đến vậy.
Khi nàng đến gần, tim y nhảy nhót.
Trong mộng, y truy đuổi bước chân nàng, khi sắp nắm lấy được tay nàng, nàng lại như một ngọn gió, nháy mắt biến mất trong tầm mắt.
Những hình ảnh kỳ quái đó khiến y chau mày lại.
Những bóng dáng đó rõ ràng khác nhau, nhưng không biết vì sao, đáy lòng y lại chắc chắn, các nàng đều là một người.
Phong Ly Ngân nhìn bóng đáng trong bức họa, hai bóng dáng liên tiếp xuất hiện trước mắt, hoàn toàn khác với bóng dáng trước mắt, y lẩm bẩm một tiếng, “Họ là hoá thân của nàng sao?”
Không có ai đáp lại, cả căn phòng lặng yên không tiếng động.
Phong Ly Ngân nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve nữ tử trong bức hoạ, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng với mê mang.
- Băc phủ ở Nam Đường Quốc-
Bắc Lâm đang vũ động thương dài trong tay, vật nặng tựa ngàn cân, trong tay hắn lại tựa như không, nhẹ nhàng tự nhiên, chẳng chút cố sức.
Nơi xa, một người hầu dẫn theo một công tử tuấn lãng tiến về phía này, từ xa hai người đã thấy Bắc Lâm luyện võ trong đình.
Khi hai người đến gần, Bắc Lâm cũng không dừng lại, công tử tuấn lãng kiên nhẫn đứng chờ một bên.
Hai khắc sau, Bắc Lâm cuối cùng cũng buông thương dài, người hầu ở bên nhanh nhẹn đưa khăn lông và nước trà lên.
Công tử tuấn lãng cười nói: “Thật muốn để các thiên kim tiểu thư nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, hẳn sẽ không ai thèm thích ngươi nữa đâu.”
Bắc Lâm không để ý đến lời trêu ghẹo kia, hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
Tuấn lãng công tử cười nói: “Ngày mai Tam hoàng tử mời một vài tài tử và con cháu thế gia trong kinh đi du hồ.
Này, thiệp đây.”
Bắc Lâm nhìn thoáng qua thiệp, cũng không quá muốn đi, nhưng mà đối phương là Tam hoàng tử, khiến hắn không thể từ chối.
“Có đi không?” Công tử tuấn lãng hỏi.
Thật ra họ đều hiểu ý đồ của Tam hoàng tử.
Hắn định mượn cớ du hồ, để mượn sức người.
Trong đám thế gia đệ tử ở đây, các hoàng tử muốn mượn sức Bắc Lâm nhất.
Sau lưng Bắc Lâm chính là Bắc gia, tay cầm binh quyền.
Nếu Bắc gia ủng hộ vị hoàng tử nào, vị hoàng tử ấy lại cách ngôi Hoàng đế gần hơn một bước.
Bắc Lâm trầm ngâm một lát, “Đi.”
Công tử tuấn lãng thấy hắn sẽ đi, lập tức nở một nụ cười xán lạn.
Đến khi công tử tuấn lãng kia rời đi rồi, người hầu mới nhỏ giọng hỏi, “Công tử, ngài thật sự định đi sao?”
Thường ngày công tử đều bỏ qua hết mấy loại thiệp kiểu này, không ngờ hôm nay lại nhận thiệp, chẳng phải sẽ khiến người ta suy đoán Bắc gia nghiêng về phía Tam hoàng tử sao?
“Đi.” Bắc Lâm trầm giọng nói.
Người nọ phái công tử Ngọc Thanh gửi thiệp, thái độ đã rõ ràng.
Nếu trực tiếp từ chối, đó chính là đánh thẳng mặt Tam hoàng tử.
Đi, cũng không có nghĩa là Bắc gia hắn đứng về phe Tam hoàng tử.
Hôm sau, Bắc Lâm ngồi xe ngựa đến hồ ngoài thành.
Xưa ngựa vừa dừng lại, Tam hoàng tử đã tiến đến hàn huyên.
“Bắc Lâm, cuối cùng ngươi cũng ra rồi.” Tam hoàng tử trực tiếp gọi tên hắn, tỏ thái độ thân thiết.
Bắc Lâm lại không dám sơ ý, nên hành lễ vẫn phải hành lễ, “Bái kiến Tam hoàng tử.”
Tam hoàng tử cười nâng hắn dậy, “Giữa ta và ngươi nào cần phải khách khí như vậy.”
Bắc Lâm mỉm cười, không tiếp lời.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa khác lại tới.
Bắc Lâm vừa thấy tiêu chí trên xe ngựa, sắc mặt tức khắc trở nên âm trầm.
Tam hoàng tử thấy chiếc xe ngựa kia, biểu tình cũng thay đổi.
Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc nhìn thấy Tấn vương Đường Cảnh Ngọc, cảm thấy chuyện này hẳn sẽ thất bại rồi.
Hôm nay hắn tổ chức du hồ, thật sự là vì muốn mượn sức Bắc Lâm, những người khác đều chỉ là làm nền mà thôi.
Còn Đường Cảnh Ngọc, hắn cũng gửi thiệp, vốn tưởng hắn còn đang thương tích sẽ không đến, nào ngờ lại đến, còn dẫn theo một nữ tử.
Giờ thì xấu hổ rồi.
Chuyện xảy ra lúc trước, người trong toàn bộ kinh thành này có ai không biết.
Thế tử Bắc gia nhảy vào Tấn vương phủ, đánh cho Đường Cảnh Ngọc một trận, khiến hắn phải nằm trên giường mất khoảng một tuần.
Chuyện này ngay cả Đương kim Thánh thượng cũng biết, chỉ nói trên triều hai câu, cũng chưa trừng phạt gì Bắc Lâm, đủ thấy được sự sủng ái của bệ hạ với Bắc gia.
Thánh thượng không trách tội, nhưng Bắc tướng quân lại phạt Bắc Lâm.
Bắc Lâm da dày thịt béo nhanh chóng khôi phục, Đường Cảnh Ngọc lại mãi chẳng khỏi hẳn.
Khiến người bên ngoài đều nghĩ Bắc Lâm quá tàn nhẫn, cũng oán giận chuyện này.
Bắc Lâm rất hiểu mình xuống tay nặng nhẹ thế nào, theo lẽ thường, vết thương của Đường Cảnh Ngọc đã sớm khỏi hẳn, nhưng hắn lại mãi chẳng khỏi.
Bắc Lâm tuy là võ tướng, nhưng cũng không ngốc.
Tất nhiên hiểu Đường Cảnh Ngọc lần này âm thầm hố mình.
Nhưng dù là vậy, Bắc Lâm vẫn không hối hận vì hành động lỗ mãng lần này.
Nếu không đập tên khốn kia một trận thì khó giải nỗi hận trong lòng hắn.
Nghĩ đến muội muội hắn nâng trong lòng bàn tay yêu thương lại chết đi như vậy, hắn làm ca ca, nhìn thấy người nọ, sao có thể không hận.
Đường Cảnh Ngọc cũng không ngờ Bắc Lâm cũng ở đây, khi nhìn thấy hắn, đáy mắt có tia sáng tối tăm vụt qua.
Hắn xuống xe ngựa, một nữ tử tú mỹ lại từ trong xe đi ra.
Chỉ thấy Đường Cảnh Ngọc thân mật đỡ nàng kia từ trên xe ngựa xuống.
Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc thấy vậy, trong lòng lộp bộp, lo lắng nhìn Bắc Lâm, sợ thùng thuốc nổ Bắc Lâm này lại đánh Đường Cảnh Ngọc.
Nếu hai người vung tay đánh nhau trước mặt mình, vậy thì khó coi lắm.
Cố Phiên Nhiên xuống xe ngựa xong, liếc mắt đã chú ý đến Bắc Lâm khí vũ hiên ngang ở trong đám người.
Cả người hắn tản ra khí thế hoàn toàn khác những người khác, có khí khái nam nhi kiên cường sắt đá.
Trong đám công tử thế gia ôn tồn lễ độ, hắn càng trở nên khác biệt.
Quan trọng nhất là, người này diện mạo lãnh khốc, dung mạo càng là tuyệt nhất.
Toàn bộ kinh thành này, không một ai có thể so với hắn.
Ánh mắt Cố Phiên Nhiên sáng quắc đánh giá Bắc Lâm, nhìn thấy hắn, tim ả không tự giác đập nhanh hơn.
Cảm giác tim đập thình thịch này đánh ả không kịp trở tay.
Ánh mắt Bắc Lâm nhìn ả lại hoàn toàn khác, đáy mắt hiện lên nét chán ghét.
Bắc Lâm không phải người mù, từ cách Đường Cảnh Ngọc đối đãi với Cố Phiên Nhiên, cùng với ánh mắt hắn nhìn Cố Phiên Nhiên, đã có thể nhìn ra vấn đề.
Lúc trước, tên khốn này còn luôn miệng nói yêu Vũ Đường, nhưng mới qua bao lâu đã lại trái ôm phải ấp.
Nhìn quan hệ của hắn và nữ tử này, thật sự không giống như mới phát triển gần đây.
Nghĩ đến cái chết của muội muội, lại nhìn hai người trước mặt, Bắc Lâm hơi nheo mắt, đáy lòng chôn xuống một hạt giống nghi ngờ.
Công tử thế gia xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều nhìn về phía Bắc Lâm, tò mò hắn sẽ làm thế này, chỉ là cuối cùng Bắc Lâm lại bình đạm chẳng phản ứng gì, khiến một đám đang chờ xem diễn đều tiếc nuối.
Cổ Hàn Ngọc thấy Bắc Lâm không phát tác thì âm thầm thở phào một hơi.
“Cảnh Ngọc.” Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc cười tiến lên, như có như không nhìn Cố Phiên Nhiên một cái, cũng không hỏi thân phận ả.
Nếu mà hỏi, chẳng phải là cố ý khiến Bắc Lâm không thoải mái sao.
Cổ Hàn Ngọc vốn tính toán như vậy, nhưng Cố Phiên Nhiên thông tuệ đã nhìn ra Tam hoàng tử khinh thường mình, mày hơi nhăn lại.
Từ sau khi ả xuyên qua đến giờ, đây là lần đầu tiên bị đàn ông phớt lờ như vậy.
Đường Cảnh Ngọc cũng nhìn ra ý đồ của Tam hoàng tử, đang định tự mình giới thiệu Cố Phiên Nhiên, lại nghe được công tử thế gia ở bên lên tiếng.
Người này đúng là con trai của Binh bộ Thượng thư Diêu Chu Lân, “Tấn Vương, sao ngày không giới thiệu vị mỹ nhân bên cạnh?”
Cổ Hàn Ngọc và con cháu thế gia khác nghe Diêu Chu Lân nói thế, đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, đặc biệt là Cổ Hàn Ngọc, trong mắt đã xẹt qua nét không vui.
Diêu Chu Lân nếu không phải mù thì chính là cố ý muốn Bắc Lâm ghê tởm.
Hiển nhiên hắn là người sau.
Binh bộ Thượng thư và Bắc gia không hợp nhau, đây là chuyện mọi người đều biết.
Diêu Chu Lân nghĩ thế nào, người ở đây không ngốc, đều nhìn ra được.
Đường Cảnh Ngọc cũng mặc kệ những người khác, gấp gáp muốn giới thiệu Cố Phiên Nhiên cho những người này, để họ biết đây là người của hắn, đỡ cho đám không có mắt ở đây trêu chọc Cố Phiên Nhiên.
Gần đây cô nương này càng ngày càng không nghe lời, nếu không buộc lại, chỉ sợ sẽ bay đi mất.
“Nữ nhi của Cố Vĩ.” Đường Cảnh Ngọc nhẹ giọng nói, không hề vì Cố gia thấp kép mà khó mở miệng.
Diêu Chi Lân thấy người xung quanh đều không nói, tất nhiên phải tiếp lời, “Là nữ nhi của Hoàng thương Cố gia?”
Đường Cảnh Ngọc gật đầu, “Đúng vậy.”
“Ta nhớ rõ cố thị có một đích nữ là kỳ tài kinh thương.”
“Người nọ ở ngay trước mắt ngươi.” Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt ngạo kiều nói.
Bộ dáng vinh dự tự hào kia của Đường Cảnh Ngọc khiến Bắc Lâm tức bốc khói.
Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc sợ nói thêm gì nữa sẽ xảy ra chuyện lớn, lên tiếng ngắt ngang Diêu Chu Lân không biết tốt xấu kia, “Được rồi, chúng ta lên thuyền trước rồi nói.”
“Tam hoàng tử nói phải.” Đám con cháu thế gia đằng sau đều gật đầu đồng ý.
Đường Cảnh Ngọc nhìn về phía Bắc Lâm, cười tiến lên, “Đại cữu tử.”
Bắc Lâm lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Tấn vương gia, một tiếng Đại cữu tử này của ngài, thứ tại hại không dám nhận.”
Người xung quanh dựng tai lên nghe hai người đối thoại, nghe Bắc Lâm nói vậy, ánh mắt đều toát lên hứng thú bừng bừng, bộ dáng chờ xem kịch không cần quá rõ ràng.
Tam hoàng tử lập tức lên tiếng, “Bắc Lâm, ta nghe nói gần đây ngươi có một con hãn huyết bảo mã, hôm khác cho bổn hoàng tử nhìn một cái.”
“Nếu Tam hoàng tử muốn xem thì có thể chọn ngày an bài.”
Đề tài bị Tam hoàng tử dời đi, người xung quanh chỉ có thể tiếc nuối nhìn vở kịch còn chưa diễn đã bị huỷ.
Đường Cảnh Ngọc thấy Tam hoàng tử lôi kéo Bắc Lâm, thân cận với hắn, đáy mắt u tối.
Xem ra trong mắt Tam hoàng tử, hắn không quan trọng bằng Bắc Lâm.
Cảm giác này khiến Đường Cảnh Ngọc rất không thoải mái, nhưng hắn thông minh không biểu lộ ra.
Khuôn mặt hắn vẫn là nụ cười ôn tồn lễ độ, đĩnh đạc nói chuyện với người xung quanh.
Đây là tụ hội của nam nhân, Cố Phiên Nhiên không có cơ hội xen vào nói, an tĩnh đi theo bên người Đường Cảnh Ngọc.
Khi Đường Cảnh Ngọc không chú ý, hoàn toàn không biết là nữ tử mình yêu đang đánh giá Bắc Lâm.
Ngũ quan Bắc Lâm nhạy bén hơn người khác, tất nhiên chú ý đến ánh măt sau lưng mình, hắn hơi nghiêng đầu, vô tình đối mặt với tầm mắt của Cố Phiên Nhiên.
Bắc Lâm chú ý tới cảm xúc trong mắt ả, thần sắc như vậy, hắn đã từng thấy trên người quá nhiều nữ nhân, tất nhiên hiểu nó có nghĩa là gì.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn nhìn mình, trong lòng khẽ run, ngượng ngùng cúi đầu, nhuần nhuyễn thể hiển tư thế kiều mị của nữ nhi.
Dáng vẻ đó của ả dừng trong mắt Bắc Lâm, không có một chút đẹp đẽ nào, càng không cảm thấy động tâm, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Nữ nhân này đi theo Đường Cảnh Ngọc, lại lộ ra tư thế này với mình, quả là khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Bắc Lâm thành công bị Cố Phiên Nhiên ghê tởm đến, đen mặt quay đầu đi..