Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường vừa mới tránh thoát cuộc vây công của đám sư tử thêm một lần nữa, nàng đứng nơi xa thở dốc, vô cùng mệt mỏi.
Máu tươi cũng đã nhỏ từ đầu ngón tay của nàng xuống.
Tạch, tạch...!
Từng giọt máu rơi trên đất, thấm vào nền đất vàng.
Phượng Xích ngồi trên vương toạ nhìn Bắc Vũ Đường cả người đầy máu, ngực lại đau đớn lo lắng, nỗi đau đó y không thể khống chế.
Cảm giác đáng chết này lại xuất hiện!
Nó giống như sẽ ăn mòn tim y, cắn nuốt lý trí của y sạch sẽ.
Phượng Xích áp xúc động muốn lao xuống của mình, áp lại rung động quỷ dị đang dần trào dâng kia.
Y tuyệt đối không thể để bản thân mất khống chế!
Năng lực tự chủ của y rất mạnh, hung hăng đè ép sự rung động cùng cảm giác lo lắng và đau đớn kia xuống.
Nữ nhân kia, hôm nay cần phải chết!
Cách Tang trên khán đài gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, thấy nàng lung lay sắp đổ, cả người dính đầy máu, trong mắt trừ lo lắng thì vẫn là lo lắng.
“Nàng ta sẽ không chết như vậy chứ?” Có người nhỏ giọng nói.
“Xem nàng ta hẳn là không còn kiên trì được bao lâu.”
“Vương thượng rõ ràng là muốn mạng nàng ta, lời hứa vừa rồi chỉ là một lời nói đùa mà thôi.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, vết thương của nàng ta cũng có thể khiến nàng ta chết.”
Các nữ tử trên đài ríu rít thấp giọng nói chuyện với nhau, tất cả mọi người đều không coi trọng nàng.
Kết cục của nàng dường như đã sớm định sẵn, chỉ có một con đường chết.
Cách Tang cắn môi dưới, lẩm bẩm trong miệng, “Nhất định phải sống, nhất định phải sống đấy!”
Nữ tử bên cạnh nghe nàng ấy nói vậy, cười nhạo, “Chỉ sợ không được đâu.
Nàng ta không có vũ khí trong tay, sao có thể giết được bốn con sư tử.
Hơn nữa, giờ cả người nàng ta đầy vết thương, sao có thể chống lại được đám sư tử đang cuồng nộ.
Ngươi đừng có cầu nguyện làm gì, nàng ta chắc chắn chết rồi.”
Cách Tang hung hăng trừng nữ tử kia một cái.
Nữ tử kia hoảng sợ, tức giận nói: “Toàn nghĩ xấu cho người tốt.”
Trong sân, Bắc Vũ Đường xoay người một cái, né tránh hai con sư tử tấn công, lăn mình đến một góc, nhưng như vậy, nàng cũng thành cá trong chậu.
Đáng chết, nếu có một vũ khí, nàng sẽ không thê thảm đến mức này.
Bắc Vũ Đường khẽ run, suýt ngã xuống mặt đất, may mà một tay khác kịp thời chống xuống đất.
Đột nhiên, nàng thoáng nhìn thấy một cái gì đó loáng loáng ở góc, đó là một dây thép dày cỡ ngón tay út.
Bắc Vũ Đường thầm vui mừng, nắm lấy sợi dây thép dài chừng nửa thước đó vào tay.
“Grào grào!”
Một con sư tử nổi giận gầm lên, hung hăng vồ về phía Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường lướt trên đất, dùng toàn bộ nội lực vào sợi dây thép, để nó càng thêm chắc chắn, đâm thủng cái bụng mềm mại của con sư tử.
Sư tử bị đau, gào rống rung trời.
Mọi người trên khán đài hoàn toàn không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ thấy con sư tử nhào lên, rồi ngã xuống đất, máu tươi không ngừng chảy ra dưới thân nó.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Con sư tử đó rốt cuộc đã chết như thế nào?”
“Rốt cuộc là sao vậy?”
Cách Tang thấy vậy, lộ ra nụ cười vui sướng, “Thật tốt quá!”
Nữ tử bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Nàng ta chẳng qua là may mắn thôi, đừng có vui mừng quá sớm.
Còn có ba con sư tử nữa kia kìa.”
Cách Tang hung hăng trừng nữ nhân kia.
Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu rời đi.
…...!
Đôi mắt u lãnh của Phượng Xích chú ý đến sợi dây thép nhỏ trong tay Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường ám sát con sư tử kia xong, rời đi thì bị một con sư tử khác cào rách tay, may mà nàng phản ứng nhanh, đánh một chưởng lên người nó, làm nó tê lên, thoát khỏi móng vuốt của nó.
Hai con sư tử khác nối gót nhau tới, chúng nó hoàn toàn không cho Bắc Vũ Đường cơ hội thở dốc đã công kích đến.
Bắc Vũ Đường nhịn cơn đau truyền đến từ những vết thương trên cánh tay và lưng, nắm lấy cơ hội, xoay người cưỡi lên một con sư tử.
Con sư tử kia cảm nhận được con mồi trên lưng, điên cuồng vặn vẹo, muốn ném Bắc Vũ Đường xuống, Bắc Vũ Đường nắm chặt cổ nó, nó cũng rất thông minh muốn để nàng đâm vào tường, mạnh mẽ tấn công về phía tường.
Bắc Vũ Đường nhìn con sư tử đang bị mình cưỡi, xuất Hàn Băng Chưởng ra, sư tử cứng lại, đúng lúc này, một tay khác nàng rót nội lực vào dây thép, hung hăng đâm về phía đầu nó.
Một loạt động tác hoàn thành trong hai hơi thở, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức nhiều người còn chưa phản ứng lại, đã thấy một con sư tử hùng tráng đổ ầm xuống đất.
Người trên khán đài kinh hô, mọi người khiếp sợ nhìn nàng.
Một con sư tử trước thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng hiện giờ, một con sư tử nữa lại chết trong tay nàng, khiến người khác không thể nói là nàng ăn may được nữa.
Bắc Vũ Đường nhảy từ trên người con sư tử xuống, bước chân vừa chạm đất thì mềm nhũn, khiến nàng suýt ngã xuống đất.
Nàng ổn định lại cơ thể, mồ hôi và máu tươi đã che khuất đôi mắt.
Nàng cắn môi dưới, từ từ đứng dậy, duỗi tay lau sạch máu loãng bên khoé mắt, khuôn mặt nàng đã bị che đi bởi bùn đất và máu tươi.
Dung nhan tuyệt mỹ kia đã không còn, khuôn mặt nàng đầy mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng trong, ánh mắt kiên định, mang theo sự không khuất phục.
Hai con sư tử đối diện đồng thời gào rống, âm thanh mang theo tức giận.
Chúng cứ như đã bàn bạc xong, đồng thời nhào về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường hơi tách hai chân ra, cong nửa người, nắm chặt dây thép trong tay, ánh mắt sắc bén không ngừng đánh giá hai quái vật khổng lồ đang tới gần.
Tốc độ của chúng rất nhanh, gần như chớp mắt đã lao đến trước mặt Bắc Vũ Đường, một con mở to cái mồm như bồn máu ra, một con khác thì đập bộ vuốt sắc bén về phía nàng.
Chúng nó tấn công hai bên trái phải, khiến nàng không có đường lùi lại.
Bắc Vũ Đường bị buộc lùi nhanh ra sau, dựa vào tường đá cao cao, nàng giẫm chân, thả người nhảy lên, nương lực bật từ mặt tường mà bay qua đầu hai con sư tử.
Khi chạm đất, nàng bị choáng, miệng vết thương sau lưng bị một cục đá sắc đâm trúng, làm nàng đau đến toát mồ hôi lạnh.
Nàng không có thời gian kêu đau, hai con sư tử kia đã lại một lần nữa tấn công nàng.
Bắc Vũ Đường chạy ra sau, giống như vừa rồi, hai con sư tử thấy nàng định dùng chiêu tương tự, một con đã nhảy lên không trung, nhào về phía nàng.
Nhưng mà, lần này, Bắc Vũ Đường không đạp tường, mà trượt người xuống, chuẩn bị trượt qua từ dưới người con sư tử khác.
Con sư tử kia giống như đã thành tinh, phát hiện ra, vuốt nhọn ập xuống, hướng thẳng về phía mặt nàng.
Lúc này, Bắc Vũ Đường muốn thu tay lại cũng đã không còn kịp.
Nếu vuốt này đánh xuống, đầu nàng sẽ nở hoa ngay.
Bắc Vũ Đường gần như không chút suy nghĩ nâng tay lên, dùng tay ngăn cản vuốt nhọn kia.
“Ah!” Bắc Vũ Đường không tự giác hô đau một tiếng.
Nàng bất chấp miệng vết thương, xoay người một cái, tránh thoát lần công kích tiếp theo của con sư tử.
Người trên khán đài đều nhìn thấy rõ tình huống của Bắc Vũ Đường hiện tại.
Không ít người bịt kín miệng, thậm chí đã có người sợ hãi kêu thành tiếng.
“Trời ạ!”
Vành mắt Cách Tang đỏ hồng, nước mắt như hạt đậu không ngừng rơi xuống, bịt miệng lại, nén tiếng nức nở về.
Phượng Xích ngồi trên vương toạ nhìn vết thương trên tay nàng, chén lưu ly trong tay đã bị bóp nát trong vô thức, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay y, nhưng y dường như chẳng phát hiện.
Long Nhị chú ý thấy Vương thượng bị thương, đang định lên tiếng nhắc nhở, lại thấy toàn bộ sự chú ý của Vương thượng đã đặt lên nữ tử trong sân.
Y còn vô thức tản ra khí thế áp lực, dường như tuỳ lúc đều sẽ bùng nổ.
Long Nhị chưa bao giờ thấy Vương như vậy.
Vương luôn là người sát phạt quyết đoán, từ khi nào đã có người hay vậy có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của y?
Bắc Vũ Đường cảm thấy nỗi đau thấu tim gan từ tay truyền đến, tựa như gọt xương.
Nàng cúi đầu thì thấy một miếng thịt lớn trên tay đã bị xé xuống, lộ ra xương trắng, dường như chỉ cần nhẹ nhàng gập lại thì sẽ đứt gãy.
Chém giết tàn khốc không cho nàng quá nhiều thời gian suy xét đến những vết thương nàng đã chịu.
Trong đầu nàng chỉ còn suy nghĩ là giết chúng nó, sống sót.
Sống sót, là tín niệm duy nhất của nàng.
Dù hiện giờ nàng đã rất mệt mỏi, dù thân thể nàng đã lung lay sắp đổ, dù tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ, nhưng nàng cần cắn răng chịu đựng.
Nàng muốn sống!
Môi dưới luôn bị cắn chặt đã sớm rách ra, trong miệng là mùi tanh ngọt của máu.
Bắc Vũ Đường nhìn qua hai con sư tử, suy nghĩ xem nên làm thế nào để một kích giết một con, làm sao để giết một con mà lại có thể tránh được con khác.
Trong đầu nàng tính đến vô số trường hợp, cuối cùng không có một cách nào hoàn mỹ được như vậy.
Cho dù có, với trạng thái cơ thể hiện tại, nàng cũng không làm được.
Xem ra chỉ có thể lấy một miệng vết thương đổi một mạng sư tử.
Nàng cần tốc chiến tốc thắng, không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, nếu tiếp tục kéo dài thời gian, vết thương trên người cũng sẽ khiến nàng mất mạng.
Bắc Vũ Đường đã quyết định xong.
Nàng dẫn chúng nó đến trung tâm đấu trường, hai con sư tử đã không còn kiên nhẫn, không ngừng gào rống với nàng, lộ ra móng vuốt sắc bén đe doạ nàng.
Lần này, nàng không chờ chúng tiến công nữa mà chủ động xuất kích.
Nàng lao về phía một con sư tử cường trắng, con sư tử kia cũng nhìn con mồi nho nhỏ tự mình đưa đến cửa.
Khi sắp va chạm, Bắc Vũ Đường đột nhiên quay nhanh, nghiêng người vòng qua nó, khiến nó vồ hụt.
Bắc Vũ Đường bắt lấy đuôi nó, Hàn Băng Chưởng đánh ra, con sư tử cứng đờ lại.
Nhân lúc này, dây thép trong tay Bắc Vũ Đường đâm từ phía sườn vào cái cổ yếu ớt của nó.
Lúc đâm vào, con sư tử cũng đã bình thường lại, nó bị đau, đột nhiên vung đầu, ném mạnh nàng bay ra ngoài.
Bắc Vũ Đường rơi mạnh xuống đất, phun một ngụm máu ra, máu tươi cũng không ngừng tiếp tục tràn ra bên môi.
Ầm, con sư tử kia ngã xuống, dấy lên một lớp bụi vàng.
Người trên khán đài nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, trong mắt trừ khâm phục, còn có chấn động vì tinh thần bất khuất của nàng.
Lúc này, cả người nàng đã đẫm máu, từ trên xuống dưới không có chỗ nào hoàn hảo.
Bọn họ nghĩ nàng sẽ không đứng dậy nổi nữa, nhưng nàng lại chống mình, run rẩy đứng dậy, cả người lung lay, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi ngã nàng.
Toàn bộ đấu trường yên tĩnh, mọi người đều nhìn nàng.
Ngay cả Ám Long vệ ý chí sắt đá thấy nàng như vậy cũng có hơi xúc động.
Cách Tang đã khóc không thành tiếng.
Cung nhân và mỹ nhân xung quanh không còn ai nói mát.
Giờ khắc này, mọi người đều chỉ có một suy nghĩ – sống sót!
Phượng Xích nắm chặt lấy tay vịn ghế, có lẽ là vì nắm mạnh quá, khớp xương đã ẩn ẩn trắng.
Đôi mắt đen u lãnh chỉ có thân ảnh kia, không nhìn được gì khác.
Trong lòng y có giọng nói không ngừng la hét, bảo vệ nàng, bảo vệ nàng......!
Phượng Xích nhịn xuống, nỗ lực áp xúc động muốn lao xuống lại.
Nhưng mà, hơi thở tối tăm trên người y ngày càng dày đặc.
Bắc Vũ Đường trên đấu trường đứng dậy, lau sạch máu tươi bên khoé môi, ánh mắt tỉnh táo và kiên định nhìn con sư tử cuối cùng còn lại.
Giờ nàng đã là nỏ mạnh hết đà, mà con sư tử kia vẫn còn rất sung sức.
Chênh lệch giữa hai bên quá lớn, thắng bại gần như đã không cần suy nghĩ.
“Grào!” tiếng sư tử gầm rung trời, con sư tử kia vững vàng bước đi, mạnh mẽ tấn công về phía Bắc Vũ Đường, gần như nháy mắt, hai bên sẽ va chạm mạnh.
Bắc Vũ Đường muốn tránh, nhưng cả người nàng đầy vết thương, thân thể đã sớm không còn nhanh nhạy như trước, bị nó đâm mạnh, bay ra ngoài, va vào trên tường đá, trượt xuống đất.
“Phụt”, nàng phun ra một ngụm máu tươi.
Không cho nàng thời gian hoà hoãn, con sư tử kia đã lao đến trước mặt nàng, lúc sắp phải chôn trong miệng sư tử, Bắc Vũ Đường nắm lấy một nắm đất vàng, ném về phía mắt nó.
“Grào!” Sư tử nổi giận gầm lên, Bắc Vũ Đường thừa dịp nó tạm dừng, lăn một vòng, tránh đi móng vuốt của nó.
Khi nàng lăn xuống, đôi mắt tối sầm, mất ý thức trong giây lát.
Con sư tử cuồng nộ, nó ngửi mùi máu tươi, đi về phía Bắc Vũ Đường, mà Bắc Vũ Đường lúc này đã ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Rõ ràng nàng có cơ hội tránh thoát, nhưng nàng lại lẳng lặng nằm đó.
Người trên khán đài cảm giác như tim mình co chặt lại.
“Nàng ấy làm sao thế?”
“Có phải nàng ấy chết rồi không?”
…...!
Mọi người nhìn nàng chằm chằm, thấy sư tử mở miệng, định nuốt nàng vào bụng, đúng lúc này, Bắc Vũ Đường mất đi ý thức tỉnh lại từ cơn mê, vừa mở mắt đã thấy cái miệng to như bồn máu cùng với hàm răng sắc bén kia.
Nàng không kịp nghĩ nhiều, dùng bàn tay còn tốt ngăn cản.
Chỉ một ngụm, con sư tử đã cắn lấy cả bàn tay nàng.
“Ah!” Có người ngồi trên khán đài kinh hô thành tiếng.
“Trời ạ!”
Đau đớn kịch liệt, đau đến kịch hạn, đã trở thành chết lặng.
Mặt Bắc Vũ Đường trắng bệch, nàng cảm giác được hàm răng sắc nhọn kia đang xé rách thịt trên tay mình.
Cùng lúc đó, bàn tay bị nó cắn vào miệng, còn có dây thép trong tay nàng.
Bắc Vũ Đường điều động nốt toàn bộ nội lực còn sót lại trong đan điền lên sợi dây thép, bắn thẳng vào thân thể nó.
Con sư tử rùng mạnh, đau đớn kịch liệt từ nội tạng truyền ra.
Nỗi đau làm nó nhả miệng, đau đớn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng đầy thê lương.
Sau khi gầm xong, nó ngã ầm xuống.
Ngã xuống cùng nó còn có Bắc Vũ Đường thương tích đầy mình.
Đấu trường rộng lớn yên tĩnh vô cùng, mọi người tận mắt nhìn thấy thân ảnh bất khuất ấy từ từ ngã xuống trước mặt mình.
Crack, tay vịn dưới ngón tay thon dài nứt ra từng khúc.
Long Nhị nghe tiếng động, nhìn về phía Vương thượng trên vương toạ, chỉ thấy gân xanh trên trán y nổi lên, như đang cực lực nhẫn nhịn, áp lực điều gì đó.
Quanh thân y có một khí tức hắc ám mà mạnh mẽ quẩn quanh.
Vương thượng không mở miệng, tất cả mọi người không dám động.
Bọn họ không biết người nằm trên đất còn sống hay đã chết.
Đúng lúc này, người nằm trên mặt đất cử động.
Trên khán đài có người tinh mắt nhận ra trước tiên, kinh hô thành tiếng, “Nàng ấy cử động! Nàng ấy còn sống!”
“Cái gì?!”
Cách Tang bất ngờ đứng dậy, bất chấp Phượng Xích đang ngồi trên vương toạ, hét lớn, “Vũ Đường, đứng lên! Đứng lên đi!”
“Đứng lên!”
“Đứng lên đi!”
…...!
Từng tiếng kêu gọi đã bậc lửa toàn bộ đấu trường, tiếng sau to hơn tiếng trước, vang vọng đến tận chân trời.
Người nằm trên đất, một tay chống đất, nhưng bàn tay chồng chất vết thương thậm chí lộ ra cả xương trắng không chống đỡ được thân thể của nàng, nàng lại đổ ầm xuống, cuộn lên một tầng bụi đất.
Nước mắt của Cách Tang chẳng biết cố gắng đua nhau rơi xuống, “Vũ Đường, đứng lên.”
Bắc Vũ Đường cảm thấy quay cuồng, nhưng trong đầu có một âm thanh nói với nàng, không được ngã xuống, tuyệt đối không được ngã xuống.
Nàng muốn sống, sống sót!
Bên tai không ngừng truyền đến những tiếng kêu gọi, tựa như tia sáng lộ ra trong bóng tối, để nàng nhìn rõ con đường phía trước.
Sự bất khuất khiến nàng cắn răng đứng lên.
Mọi người thấy được thân ảnh lung lay của Bắc Vũ Đường dần đứng lên, quá trình đó rất dài, giống như người già tuổi xế chiều đang run rẩy cả người.
Cuối cùng nàng cũng đứng dậy.
Cách Tang vui đến bật khóc.
Phượng Xích ngồi trên vương toạ nhìn người phía dưới như vớt ra từ biển máu, lung lay sắp đổ, hít thở cũng khó khăn.
Sâu trong đôi mắt đen chỉ có mình nàng, không còn bất kỳ ai.
Tin y đau đớn từng cơn, như bị ai xẻo ra.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Phượng Xích, đôi mắt bị máu tươi nhuộm đến đỏ đậm.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt mà kiên định bất khuất nhìn y, khàn khàn nói, “Ta thắng.”
Người trên vương toạ biến mất, lần nữa xuất hiện, đã ở trước mặt nàng.
Bắc Vũ Đường nhìn người đột nhiên xuất hiện, thần sắc như thường.
Phượng Xích nhìn đôi mắt sáng không chịu khuất phục, nó thực sự rất đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người, đẹp đến mức y không đành lòng giết nàng.
Nhưng mà, y biết, nếu không giết nàng, nàng sớm hay muộn cũng sẽ trở thành uy hiếp của y, trở thành độc dược trí mạng dành cho y.
Phượng Xích vươn tay, nắm lấy cổ nàng, chỉ cần nhẹ dùng chút sức, sinh mệnh nàng sẽ kết thúc.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được sát ý của y, nàng không hoảng loạn, bình tĩnh hỏi, “Ngươi định nuốt lời?”
Bị đôi mắt lãnh lệ như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm mình nhìn chăm chú, tim y khẽ run.
Y vậy mà lại có phần không dám đối diện với nàng.
Y vươn tay che đi đôi mắt nàng.
Bắc Vũ Đường cười sầu thảm, từng tiếng cười tràn ra khỏi miệng nàng.
Tiếng cười ấy giống như một đôi tay, bóp chặt lấy cổ y, khiến y không thể hít thở.
Đau quá, tim càng lúc càng đau!
Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến.
Nàng biết, mình không có năng lực phản kháng.
Là sống hay chết, đều do y quyết định.
****
Edit chương này tốn nơ-ron quá, tui không giỏi edit đoạn oánh nhau mờ:((
Thôi nay tui nghỉ đây:((.