Editor: Bạch Diệp Thảo "Tôi rất tò mò, nên mời các người đến đây làm khách. Tôi rất thích tình bạn của các người, không biết tình bạn đó có thật sự vĩ đại hay không?" "Kế tiếp, chúng ta sẽ chơi một trò chơi." Đúng lúc này, trong phòng Triệu Bảo Nhi xuất hiện một màn hình lớn, trên đó có bốn phòng, rõ ràng là bốn người Cố Mộng Ninh. Triệu Bảo Nhi nhìn thấy bốn người kia, giật mình lùi lại hai bước.
Trong phòng bốn người kia đồng thời vang lên âm thanh.
"Cô ta không biết các người đang nhìn cô ta. Nếu ai trong số các người để cô ta phát hiện ra, sẽ mất cơ hội rời khỏi đây. Các người đừng để cô ta phát hiện đấy!" Bốn người nghe vậy, đều cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, Cố Mộng Ninh và Trương Manh phản ứng nhanh nhất, trực tiếp cúi đầu xuống, không để Triệu Bảo Nhi nhìn thấy biểu tình của mình, tất nhiên sẽ không để lộ dị thường, đồng thời cũng mất đi khả năng quan sát Triệu Bảo Nhi và ba người khác.
Bắc Vũ Đường nhìn hai người này, coi như còn thông minh.
Lý Dĩnh Dĩnh và Lăng Phỉ nỗ lực khống chế cảm xúc, muốn biểu hiện ít nhất có thể, nhưng mà hai người không biết, biểu cảm của hai người có phần vặn vẹo, may mà Triệu Bảo Nhi không nghi ngờ, chỉ nghĩ hai người bị như thế là do mấy công cụ kia.
"Nhìn thấy bọn họ, cô có cảm thấy kinh hỉ không?" Giọng nói quỷ dị lại vang lên.
Triệu Bảo Nhi nhìn căn phòng không một bóng người hô,
"Các người muốn làm gì?" "Trong tay cô có một cơ hội, có thể chọn một trong số bốn người này rời khỏi đây, ba người còn lại sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này. Cho cô mười phút suy nghĩ, quá mười phút, nếu cô không chọn được, sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này cùng họ." Cố Mộng Ninh và Trương Manh nghe vậy, cực lực nhịn xúc động muốn ngẩng đầu.
Đúng lúc này, màn hình phòng bốn người tối sầm xuống.
Cùng lúc đó, trong phòng Triệu Bảo Nhi, màn hình huỳnh quang đang trình chiếu một căn phòng.
Người phụ nữ trong phòng đang bị mấy người đàn ông biến thái chơi **, năm phút lại đổi một kênh. Ban đầu, Triệu Bảo Nhi còn bị hình ảnh đó doạ, bọn họ quá tàn nhẫn, còn đáng sợ gấp vạn lần những gì cô ta từng phải chịu.
"Mười phút suy nghĩ đã hết." Màn hình phòng bốn người Cố Mộng Ninh lại một lần nữa sáng lên, bốn người nhìn chằm chằm Triệu Bảo Nhi.
Triệu Bảo Nhi hít sâu một hơi, nhìn màn hình đã tối, chọn Lăng Phỉ có gia thế tốt nhất.
"Lăng Phỉ." Lăng Phỉ nghe được tên của mình, không thể khống chế được vui sướng trên mặt. Ba người khác nghe đáp án này đều nhìn chằm chằm Triệu Bảo Nhi.
Dù những người còn lại đều biết Triệu Bảo Nhi chỉ có thể chọn một người, nhưng những lúc như này luôn muốn người đó là mình. Nếu cô ta không chọn những người này, vậy những người này tất nhiên sẽ bắt đầu hận cô ta.
"Xem ra quan hệ của cô và Lăng Phỉ tốt nhất, nhưng không biết cô có thể bạn bè mà đi đến được bước nào đây." "Giờ chúng tôi có thể đi chưa?" "No, no, no, tiếp theo cô còn cần lựa chọn một lần nữa, chọn xong, sẽ thả các người đi. Muốn bạn bè của cô cùng đi, vậy cô cần phải bồi những người trong video một ngày." Sắc mặt Triệu Bảo Nhi đại biến.
"Đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn cách khác. Đó chính là một mình rời đi. Mười phút sau nói cho tôi lựa chọn của cô." Lăng Phỉ vừa mừng như điên lập tức căng thẳng, đáy mắt tràn ngập lo lắng, ba người khác nghe vậy cũng nhìn Triệu Bảo Nhi.
Triệu Bảo Nhi vừa nhắm mắt đã nghĩ đến những hình ảnh kia, sống chết của bốn người kia liên quan gì đến cô ta đâu.
Gần như không cần đến mười phút, cô ta đã có đáp án.
Bắc Vũ Đường nhìn biểu tình của Triệu Bảo Nhi qua màn hình, cũng đã hiểu sự lựa chọn của cô ta.
Đối với việc cô ta sẽ lựa chọn như vậy, cô chẳng ngạc nhiên tẹo nào cả.
Mười phút sau, Bắc Vũ Đường hỏi:
"Chọn như thế nào, hy sinh một lần, cứu mạng bạn bè của cô, hay là một mình rời đi." Triệu Bảo Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại,
"Dù tôi chọn như thế nào cũng sẽ thả tôi?" "Đúng." "Tôi một mình rời đi." Triệu Bảo Nhi không chút do dự trả lời.
Lăng Phỉ nghe Triệu Bảo Nhi chọn vậy, giận tím mặt, cuối cùng không khống chế được nữa, chửi ầm lên.
"Triệu Bảo Nhi, đồ tiện nhân mày, uổng công tao coi mày là bạn bè. Mày là đồ ích kỷ, vong ân phụ nghĩa. Lăng Phỉ tao nhìn nhầm mày rồi!" Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Cảm giác phẫn nộ của Lăng Phỉ còn lớn hơn mấy người Cố Mộng Ninh.
"Triệu Bảo Nhi, con khốn mày, tao nguyền rủa mày chết không được tử tế." Lăng Phỉ gào thét, tức giận chửi mắng.
Bắc Vũ Đường ung dung thong thả hỏi:
"Cô chắc chắn? Để bạn cô ở lại đây?" "Tôi chắc chắn." Triệu Bảo Nhi không chút do dự trả lời.
"Cô chỉ cần hy sinh một lần là có thể cứu bạn cô, cô cũng không muốn sao?" "Sống chết của bọn họ thì có liên quan gì đến tôi?" Triệu Bảo Nhi máu lạnh nói.
Lăng Phỉ nghe được những lời này, đôi mắt đỏ bừng vì tức, oán độc nhìn chằm chằm Triệu Bảo Nhi.
Ba người Cố Mộng Ninh cũng bị Triệu Bảo Nhi dọa sợ.
Bọn họ không ngờ Triệu Bảo Nhi lại là người như vậy. lúc trước, Triệu Bảo Nhi trong mắt họ là dịu dàng lương thiện. Nhưng người máu lạnh vô tình vong ân phụ nghĩa trước mặt, họ chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Cho cô một lựa chọn khác." Triệu Bảo Nhi nghe vậy, không vui nhăn mày.
"Cô ở lại đây một ngày, tôi sẽ thả cả bốn người họ. Cô nguyện ý ở lại không?" Cố Mộng Ninh, Trương Manh và Lý Dĩnh Dĩnh lập tức có hy vọng, một đám đều kỳ vọng nhìn Triệu Bảo Nhi.
Triệu Bảo Nhi chỉ cần hy sinh một ngày, có thể cứu bọn họ khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Trong mắt bọn họ, với quan hệ của họ, Triệu Bảo Nhi sẽ không từ chối.
Lúc này, Triệu Bảo Nhi không trả lời nhanh như lần trước.
Càng làm cho đám người Cố Mộng Ninh có hy vọng.
Mấy phút trôi qua, Triệu Bảo Nhi mở miệng nói:
"Thả tôi đi." Bắc Vũ Đường rất có hứng thú nhìn bốn người đang phẫn nộ,
"Cô không suy xét một chút sao? Bọn họ là bạn tốt nhất của cô, toàn tâm toàn ý vì cô. Vì cô, không tiếc đắc tội với Đại tiểu thư Bắc gia, còn cho người đi bắt cóc người khác. Tình ý như vậy, mà vì họ hy sinh một ngày, cô cũng không muốn?" Theo lời cô nói, bốn người Cố Mộng Ninh nhớ lại quá khứ họ ở chung. Mỗi lần Triệu Bảo Nhi bị uỷ khuất, họ đều xuất đầu thay cô ta, có lần nào mà không phải là bọn họ che trước mặt cô ta xử lý những người không tốt với cô ta.
Thậm chí vì muốn xả giận cho cô ta, họ còn đi bắt cóc Bắc Vũ Đường.
Nhưng nhìn cô ta xem, cô ta đã làm gì cho họ. Giờ còn vô tình nhìn bọn họ đi tìm chết, sao cô ta có thể tàn nhẫn như thế?
Bốn người Cố Mộng Ninh lúc trước giữ gìn Triệu Bảo Nhi bao nhiêu, giờ hận cô ta bấy nhiêu.
Triệu Bảo Nhi bị giọng điệu hài hước của đối phương làm chột dạ, ngoài miệng vẫn cường ngạnh nói:
"Những việc đó trước giờ tôi chưa từng nhờ họ đi làm, bọn họ tự mình muốn đi thì liên quan gì đến tôi." "Bọn họ ngu ngốc, cũng chẳng trách tôi được." "Tôi là Đại tiểu thư Bắc gia, bọn họ đi theo, giúp đỡ đều vì nịnh bợ tôi, coi tôi là bạn lúc nào. Chúng tôi đi cùng nhau chẳng qua là vì lợi ích mà thôi." "Tôi vì sao phải vì bọn họ mà làm mình chịu tôi?"..............
Dưới sự dẫn dắt của Bắc Vũ Đường, Triệu Bảo Nhi liên tục nói ra những lời nói lạnh nhạt đến cực điểm.
Bốn người Cố Mộng Ninh nghe cô ta nói, từ phẫn nộ, đến hối hận, hận mắt mình mù, mới coi loại người này là bạn. bốn người nhìn chằm chằm Triệu Bảo Nhi, ánh mắt như bôi độc vậy.
Bắc Vũ Đường vừa lòng với phản ứng của bốn người, càng vừa lòng Triệu Bảo Nhi đã nói ra toàn bộ suy nghĩ thật sự của cô ta.
Đạt được mục đích, Bắc Vũ Đường thả Triệu Bảo Nhi đi.
Bốn người Lăng Phỉ kêu to, nhưng không ai để ý bọn họ. Đêm đó, họ lại bị tra tấn. mỗi lần bị tra tấn, họ đều hận người đã bắt cóc mình.
Nhưng qua chuyện ban ngày, đối tượng họ oán hận chuyển từ người bắt cóc sang Triệu Bảo Nhi.
Bọn họ đem toàn bộ khuất nhục và tra tấn họ phải chịu tính lên đầu Triệu Bảo Nhi.
Nếu không phải cô ta thấy chết không cứu, bọn họ sẽ không phải chịu tội như vậy.
Mỗi người đều có suy nghĩ, nếu một ngày họ rời khỏi đây, chắc chắn sẽ báo thù Triệu Bảo Nhi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, giống như cỏ dại điên cuồng lan tràn trong lòng.
Bọn họ thống khổ kêu gào đều là tên của Triệu Bảo Nhi.
Triệu Bảo Nhi tỉnh lại, phát hiện mình và mẹ đang ngã trong một công viên. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người họ, Triệu Bảo Nhi thấy cách đó không xa là mấy bác gái đang tập thể dục buổi sáng, lay tỉnh Lâm Tuyết Mai ở bên cạnh.
Lâm Tuyết Mai vừa tỉnh, đã phát hiện mình nằm trên đất.
"Đây là đâu?" Lâm Tuyết Mai vẻ mặt mộng bức.
Không phải họ đang ở Bắc gia à?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Lâm Tuyết Mai nghĩ đến một khả năng, lập tức giận mắng:
"Bắc gia này thật chẳng ra gì. Dám tranh thủ lúc chúng ta ngủ mà đuổi chúng ta ra ngoài." Triệu Bảo Nhi nghe bà ta nói thế, ghét bỏ trợn trắng mắt,
"Bà không nhớ gì à?" "Nhớ gì? Không phải chúng ta đang ngủ ở Bắc gia à?" Lâm Tuyết Mai nghi hoặc.
Triệu Bảo Nhi vừa thấy đã biết bà ta không biết gì cả, xem ra từ đầu tới cuối chưa từng tỉnh lại.
"Được rồi, đừng nói nữa. Chúng ta mau về đi." Triệu Bảo Nhi đứng lên, Lâm Tuyết Mai lập tức đứng lên theo. Khi hai người đến đường lớn, không ít người đều nhìn Triệu Bảo Nhi.
"Cậu xem, con bé kia có giống con bé trên video không?" "Giống thật ấy." "A! Là con bé trên video." "Thật sự là con bé đó!"......
Người trên phố dần nhận ra Triệu Bảo Nhi.
Đối mặt với việc bị người Triệu Bảo Nhi chỉ trỏ, Triệu Bảo Nhi giống như con nhím xù lông, giống như trần truồng trước mặt mọi người, làm cả người cô ta không thoải mái.
Triệu Bảo Nhi cúi đầu, bụm mặt chạy thẳng.
Lâm Tuyết Mai hung hăng trừng đoàn người một cái, vội đuổi theo.
Đêm Triệu Bảo Nhi biến mất, mẹ Bắc cũng biết vài chuyện từ Bắc Dật Phong, Lâm Tuyết Mai lúc trước không đối xử tốt với Vũ Đường, còn không tốt thế nào, Bắc Dật Phong cũng không nói cụ thể, chỉ là bảo bà không cần khách khí với Lâm Tuyết Mai như vậy.
Mà bọn họ rời đi không tiếng động, cũng làm người nhà Bắc gia không thoải mái, đặc biệt là Bắc Dật Phong.
Hôm sau Triệu Bảo Nhi về, cô ta cảm nhận được thái độ của mẹ Bắc đã thay đổi, làm cô ta có hơi bất an. Cô ta không biết có phải mẹ Bắc đã biết những việc Lâm Tuyết Mai đã làm rồi hay không.
Lâm Tuyết Mai bị Triệu Bảo Nhi cảnh cáo mãi, cũng thu liễm đôi chút.
Mẹ con Triệu Bảo Nhi bắt đầu khom lưng cúi đầu, càng như vậy, mẹ Bắc càng cảm thấy Lâm Tuyết Mai đã làm gì đó quá phận. Mẹ Bắc lén lút cho người đi điều tra đã xảy ra chuyện gì.
Một tuần sau, dưới sự điều chỉnh của tập đoàn Bắc thị, việc của Triệu Bảo Nhi mới bình ổn lại. Video về cô ta trên mạng đã bị gỡ bỏ sạch sẽ, giờ chỉ còn chờ thời gian lau mờ nó đi.
Còn trong xã hội thượng lưu, đã không còn nơi cho Triệu Bảo Nhi dừng chân.
Cùng lúc đó, Bắc gia và Kỳ gia vì chuyện này, hoàn toàn trở mặt, dù bên ngoài có vẻ hoà khí, nhưng ai cũng biết hai nhà bằng mặt không bằng lòng.
- Căn cứ bí mật-
Từ sau khi Triệu Bảo Nhi đi rồi, bốn người Cố Mộng Ninh chìm trong tuyệt vọng, họ cho rằng cả đời này sẽ trôi qua ở đây, không ngờ, họ được ra ngoài. Khi nhìn thấy ánh mặt trời, bốn người gào khóc, khóc xong, đáy mắt chỉ còn lệ ý, hận thù với Triệu Bảo Nhi.
"Triệu Bảo Nhi, mày chờ đấy." Lăng Phỉ âm lãnh nói.
Ba người Cố Mộng Ninh cũng phản ứng không khác lắm.
Bốn người về đến nhà, người nhà hỏi thời gian đó họ đã ở đâu, họ đều ngậm miệng không nói. Họ không ngốc, bốn nhà dùng quan hệ cũng không tìm thấy họ, người bắt họ đi chắc chắn là người họ không chọc được.
Còn Triệu Bảo Nhi thì lại khác.
Đặc biệt là sau khi biết được tình trạng của Triệu Bảo Nhi, họ càng hưng phấn. Đoạn video kia họ đã xem rõ ràng. Còn tưởng con bé đó thanh cao cỡ nào, vốn thích chơi np, lại không cứu họ, để họ chịu nhiều tội như vậy.
Bốn người Lăng Phỉ và Cố Mộng Ninh hẹn gặp, lúc trước là vì bảo vệ Triệu Bảo Nhi, giờ là vì đối phó cô ta như thế nào.
Một người khi đã ngoan độc, thì chuyện gì cũng có thể làm được.
"Tôi có thứ tốt muốn chia sẻ cho các cậu." Cố Mộng Ninh lấy một cái USB ra, cắm vào laptop, mở một đoạn video lên, đó là video lúc trước Hổ ca từng gửi cho Bắc Vũ Đường.
Khung cảnh tối tăm, biểu tình của Triệu Bảo Nhi lại rõ ràng ánh vào mắt họ.
"Cô ta vậy mà lại hít ma tuý!" Mấy người Lăng Phỉ đều rất kinh ngạc.
Lý Dĩnh Dĩnh châm chọc nói:
"Ngày thường còn bày vẻ thánh khiết cao quý, không ngờ ngấm ngầm lại là như thế này." "Cô ta giấu tốt thật, sau không đi làm con hát chứ." "Triệu Bảo Nhi thật sự là một kỹ nữ." Bốn người càng tìm ra gương mặt thật của Triệu Bảo Nhi, càng hận cô ta.
Cố Mộng Ninh ngắt lời bọn họ lại,
"Được rồi, tạm bỏ qua chuyện mắng chửi đi, giờ nên xem đối phó cô ta thế nào." Khi bốn người Cố Mộng Ninh khí thế ngất trời nghĩ cách trả thù Triệu Bảo Nhi, Bắc Vũ Đường đang vui vẻ thoải mái uống trà chiều, nhìn Triệu Bảo Nhi nịnh bợ lấy lòng mẹ Bắc.
[Ký chủ giỏi quá đi! Không cần tự mình động thủ đã có người thay cô xử lý cô ta!]
Hệ thống nghĩ đến việc Bắc Vũ Đường lộ những tư liệu thu thập lúc trước cho bốn người kia, để bọn họ đi chỉnh Triệu Bảo Nhi, chỉ cảm thấy cô tính kế quá tốt.
"Chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi." Bắc Vũ Đường tâm tình không tồi đáp lại.
[Thật sự là vậy.]
Kiếp trước, Triệu Bảo Nhi không phải lợi dụng bốn người kia không ngừng gây phiền toái cho Bắc Vũ Đường sao, kiếp này để bốn người họ không ngừng gây phiền toái cho cô ta đi, để cô ta nếm trải những gì nguyên chủ từng phải chịu.
[Nhưng mà, kiếp trước Bắc Vũ Đường không có chỗ dựa, họ có thể đơn giản ra tay. Giờ Triệu Bảo Nhi có Bắc gia nha.] Hệ thống lại hắt một thau nước lạnh lên người Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cười, không cho ý kiến.
Hệ thống thấy cô như thế, cảm giác được châm biếm, tức khắc không vui.
[Ký chủ, biểu tình của cô là sao? Chẳng lẽ bổn hệ thống nói sai?]
"Đương nhiên." [Sai ở đâu?]
"Cô ta sắp không còn chỗ dựa rồi." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Triệu Bảo Nhi đang vui vẻ.
Cô muốn lợi dụng bốn người Cố Mộng Ninh làm xấu thanh danh của Triệu Bảo Nhi, làm Bắc gia thất vọng với cô ta. Chờ đến lúc Bắc Dật Phong tra được chân tướng rồi, là lúc Triệu Bảo Nhi tuyệt vọng, cũng là lúc Bắc gia bắt đầu bị huỷ diệt.
Hệ thống cũng hiểu ký chủ nhà mình hẳn đã lên bày cục rồi.
Quả nhiên, những ngày kế, Triệu Bảo Nhi không cười nổi nữa. Video cô ta hít ma tuý bị phát tán trên mạng, thêm chuyện mọi người chưa quên chuyện cô ta chơi np lần trước, Triệu Bảo Nhi lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Vì vấn đề của Triệu Bảo Nhi, hình tượng tập đoàn Bắc gia bị tổn thất nghiêm trọng, tuy cô ta chỉ là con nuôi, nhưng Kỳ gia động tay động chân, Phượng gia âm thầm khống chế, cổ phiếu lại bắt đầu ngã giá.
Sắc mặt Bắc An Quốc không đẹp chút nào, Triệu Bảo Nhi cũng biết vì mình nên tập đoàn mới bị ảnh hưởng như vậy.
Hội đồng quản trị đều nhất trí để Bắc An Quốc đá Triệu Bảo Nhi khỏi Bắc gia.
Buổi tối trước ngày lên tiếng thanh minh, Triệu Bảo Nhi đã biết chuyện này.
"Mẹ, mẹ nói con phải làm sao bây giờ?" Triệu Bảo Nhi luống cuống.
Lâm Tuyết Mai nổi giận mắng,
"Bắc gia thật chẳng ra gì, bọn họ dựa vào cái gì mà đuổi người! Không được, mẹ đi tìm bọn họ lý luận. Lúc trước bọn họ yêu cầu nhận con làm con nuôi Bắc gia, nào có chuyện họ không cần là không cần được." Triệu Bảo Nhi kéo Lâm Tuyết Mai lại,
"Mẹ, tạm thời đừng đi vội." Cô ta còn không muốn chuyện quá căng, cô ta còn muốn ở lại Bắc gia. Một khi bị Bắc gia đuổi đi, vậy từ nay về sau, mọi vinh hoa phú quý sẽ không còn liên quan gì đến cô ta nữa.
"Con nghĩ gì thế? Bọn họ đang bắt nạt mẹ con ta!" "Con đi cầu papa." Triệu Bảo Nhi vội rời đi, đến cửa thư phòng, cánh tay đang giơ lên lại ngừng lại.
Cô ta nghe được bên trong đang nói về mình, lên ghé lên cửa, nghe cẩn thận. Nghe được Bắc An Quốc nói sẽ không giữ mình lại, trái tim như bị đâm một cái thật mạnh.
Triệu Bảo Nhi rõ tính cách của Bắc An Quốc, ông hứa hẹn đối phương như thế, nhất định sẽ không nhận cô ta.
Triệu Bảo Nhi đần độn trở lại phòng.
Lâm Tuyết Mai cầm tay cô ta,
"Sao rồi?" Đúng lúc này, di động của Triệu Bảo Nhi vang lên, vang rất lâu, cuối cùng là Lâm Tuyết Mai nhận thay Triệu Bảo Nhi. Khi giọng nói đã qua xử lý truyền qua điện thoại đến, Triệu Bảo Nhi nháy mắt hoàn hồn, cướp điện thoại từ tay Lâm Tuyết Mai.
Lâm Tuyết Mai bị hành động của cô ta dọa sợ, thấy cô ta khẩn trương, chắc chắn người gọi tới có vấn đề.
"Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi." Triệu Bảo Nhi đuổi Lâm Tuyết Mai ra khỏi phòng.
Khi cửa đóng lại, Lâm Tuyết Mai dán tai lên cửa, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Triệu Bảo Nhi thấp giọng hỏi:
"Anh tìm tôi có việc gì? Tôi nói cho anh biết, anh không còn uy hiếp được tôi nữa đâu." Danh dự của cô ta đã bị huỷ hoại hoàn toàn, video trên tay đối phương đã không còn làm gì được cô ta.
Cách ba phòng, Bắc Vũ Đường cầm điện thoại, chẳng chút để ý,
"À, vậy hả?" Triệu Bảo Nhi đã sớm tích một bụng lửa giận, nghĩ đến lúc trước mình bị đối phương áp bức, giống như tìm được nơi phát tiết, tức giận nói:
"Giờ tao đã chẳng còn gì nữa, dù mày có phát video lên mạng cũng chẳng sao cả, đừng mong dùng nó uy hiếp tao nữa, bà đây không để mày xoay vòng vòng nữa đâu!" "Ha ha, cô nghĩ tôi không uy hiếp được cô? Chẳng lẽ cô quên tư liệu của Bắc gia và Kỳ gia là do cô tiết lộ sao. Nếu nói việc cô trộm tư liệu cho hai nhà đó, cô nói họ sẽ đối phó cô như thế nào?" Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói.
Triệu Bảo Nhi tức run người,
"Đồ vô sỉ!" "Bảo bối à, đừng nóng giận. Hôm nay tôi tìm cô không phải để uy hiếp cô mà là để hợp tác." "Hợp tác?" Triệu Bảo Nhi nghi hoặc nhíu mày.
"Đúng, hợp tác. Tôi thu được tin, ngày mai Bắc gia sẽ tuyên bố tin trục xuất cô, đến lúc đó cô sẽ trở thành người cô đơn." "Mày nghĩ mày nói vậy, tao sẽ tin mày?" Triệu Bảo Nhi ra vẻ không biết gì phản bác.
Bắc Vũ Đường nhếch môi cười lạnh,
"Tin hay không thì tùy, cho cô nửa giờ suy nghĩ, có muốn hợp tác với tôi không." Nói xong, không đợi Triệu Bảo Nhi đáp lại, đã trực tiếp cắt máy.
Triệu Bảo Nhi nghe tiếng tút dài, trong lòng hiểu, chỉ sợ đối phương là lối thoát duy nhất của mình. Nửa giờ trôi qua trong sự nôn nóng. Khi tiếng chuông di động một lần nữa vang lên, Triệu Bảo Nhi tuy vội, nhưng vẫn đợi một lát rồi mới nhấn nghe.
"Nghĩ kỹ rồi chứ?" Bắc Vũ Đường vào thẳng vấn đề.
"Anh muốn tôi làm gì? Tôi có thể được gì?" Triệu Bảo Nhi bình tĩnh hỏi.
"Sao chép toàn bộ tư liệu trong máy tính của Bắc An Quốc ra trước đêm nay. Cô sẽ nhận được một khoản thù lao xa xỉ." "Chuyện này không thể hoàn thành, giờ tôi không thể vào thư phòng được." "Yên tâm, đêm nay trong nhà sẽ không có người, cửa thư phòng cũng sẽ mở, chỉ cần cô cắm đồ tôi đưa cho cô vào máy tính là được. Cô cần phải nhớ kỹ, một khi bị người Bắc gia đuổi ra, không còn là danh viện, không còn cuộc sống xa xỉ. Giờ cho cô một cơ hội, để cuộc sống sau này của cô được bảo đảm." "Bao nhiêu tiền?" Triệu Bảo Nhi hỏi.
"500 vạn." "Quá ít, 1000 vạn, cho tôi 1000 vạn thì tôi làm." "Được." "Đồ của anh đưa tôi bằng cách nào?" Cô ta vừa dứt lời thì cửa phòng đã bị gõ vang, bên ngoài là tiếng hầu gái.
"Đi mở cửa đi." Triệu Bảo Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, không ngờ đối phương biết cả chuyện này.
Triệu Bảo Nhi mở cửa, hầu gái đưa một túi lớn đến trước mặt cô ta,
"Tiểu thư Bảo Nhi, đây là đồ chuyển cho cô." Triệu Bảo Nhi nhận, đóng cửa lại rồi lập tức mở ra, trong đó là một chiếc USB màu đen.
"Chúc cô may mắn." Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại.
Triệu Bảo Nhi không biết đối phương là ai, lại có thể khiến toàn bộ người Bắc gia đi ra ngoài, cửa thư phòng vốn khoá cũng bị mở ra. Cô ta thuận lợi vào thư phòng, khẩn trương cuống quýt mở máy tính.
Triệu Bảo Nhi dựa theo chỉ đạo của người nọ, thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một chuỗi số liệu mà mình không hiểu.
Nửa giờ sau, Triệu Bảo Nhi rời khỏi thư phòng, cả người như cạn kiệt sức lực.
Triệu Bảo Nhi tự cho là ẩn nấp, không biết rằng lúc cô ta ra khỏi phòng, bị một người hầu gái đột nhiên xuất hiện nhìn thấy, người hầu kia cũng chỉ cảm thấy kỳ quái, không nghĩ nhiều, mãi đến khi Bắc gia bị huỷ diệt, mới biết được tính nghiêm trọng của sự việc.
Bên Phượng Minh nhận được dữ liệu, lập tức hành động.
Mà Triệu Bảo Nhi không ngạc nhiên gì khi bị Bắc gia xoá tên. Triệu Bảo Nhi im lặng, thật ra làm mẹ Bắc áy náy.
Bắc gia cho Triệu Bảo Nhi một số tiền, coi như là bồi thường.
Triệu Bảo Nhi mỉm cười nói chuyện với Bắc gia, đáy mắt lại tràn đầy oán độc, cô ta chờ Bắc gia bị huỷ diệt.
Bọn họ đã bất nhân vậy đừng trách cô ta bất nghĩa.
Triệu Bảo Nhi và Lâm Tuyết Mai dùng số tiền bán đứng Bắc gia bắt đầu cuộc sống mới. bốn người Cố Mộng Ninh nhận được tin, lập tức đi bày bố cục. đầu tiên là lừa Lâm Tuyết Mai vào sòng bạc, nợ một khoản lớn.
Triệu Bảo Nhi vốn không muốn quản Lâm Tuyết Mai, nhưng những người đó tàn nhẫn độc ác, nếu không trả tiền sẽ phải dùng cô ta gán nợ. Triệu Bảo Nhi chỉ có thể lấy 1000 vạn kia ra trả nợ.
Lâm Tuyết Mai thấy con gái nhẹ nhàng lấy ra 1000 vạn, trừng lớn mắt.
Không ngờ con mình có tiền như thế!
Chờ đến lúc rời khỏi sòng bạc, Lâm Tuyết Mai nịnh bợ lấy lòng:
"Bảo Nhi, con đừng giận. Sau này mẹ không bao giờ đánh bạc nữa." Triệu Bảo Nhi vừa thấy đã ghét, đều tại bà già này hại cô ta mất 1000 vạn.
"Sau này bà còn đi đánh bạc, tôi sẽ không quản bà sống chết nữa." Triệu Bảo Nhi lạnh lùng nói.
"Không đâu, không đâu, không có lần sau đâu." Lâm Tuyết Mai ngoan ngoãn ở nhà một thời gian, lại tro tàn lại cháy. Khi bà ta lại một lần nữa nợ trăm vạn, trong lòng hối hận, cũng chẳng lo lắng. bà ta biết con bà ta còn tiền,
Lúc này, người thu nợ ở nhà chờ Triệu Bảo Nhi, Triệu Bảo Nhi vừa về nhà, nhìn thấy những người ở sòng bạc, tức đến tâm can tỳ phổi đều đau.
"Tôi không có tiền. Các người muốn đánh muốn giết thì tuỳ." Triệu Bảo Nhi lãnh tình nói.
Cô ta không muốn quản sự sống chết của Lâm Tuyết Mai chút nào.
Từ lần trả nợ 1000 vạn trước, cô ta chỉ còn 300 vạn Bắc gia cho. Thời gian này tiêu phí, cô ta chỉ còn hơn một trăm vạn.
"Bảo Nhi, con không thể mặc kệ mẹ được." Triệu Bảo Nhi không thèm liếc Lâm Tuyết Mai một cái, xoay người muốn đi. Người trong sòng bạc đều là nhân tinh, bọn họ cần tiền, không phải mạng. bọn họ biết, Triệu Bảo Nhi mới là người có tiền, tất nhiên sẽ không để cô ta đi.
Một đại hán chặn cửa, Triệu Bảo Nhi thấy vậy tức giận,
"Các người muốn làm gì?!" "Cha nợ con trả! Mẹ mày không có tiền, chúng tao tất nhiên sẽ đòi tiền mày. Nếu mày cũng không có tiền, vậy chỉ có thể dùng thân gán nợ. Lúc nào trả hết nợ thì bọn tao thả chúng mày." Người đàn ông dẫn đầu cười tủm tỉm.
"Các người..." Triệu Bảo Nhi tức đến cắn răng, lại không thể nề hà.
Cô ta muốn trộm báo nguy, lại có người nhạy bén nhận ra, trực tiếp cướp di động đi.
Triệu Bảo Nhi bị uy hiếp mà trả hết nợ.
Bọn họ đi rồi, cô ta lập tức nhào lên đè Lâm Tuyết Mai, tay đấm chân đá,
"Đều tại bà, đều do bà hại. Giờ tôi không còn một đồng nào cả! Sao bà không chết đi chứ!" Triệu Bảo Nhi xuống tay không lưu tình, làm Lâm Tuyết Mai kêu đau liên tục.
Lâm Tuyết Mai thấy vậy, mới kinh ngạc nhận ra con gái không nhiều tiền như bà ta nghĩ.
Lâm Tuyết Mai chột dạ tuỳ ý Triệu Bảo Nhi đánh chửi.
Triệu Bảo Nhi nghiện ma tuý, không có tiền mua ma tuý, bọn họ rất nhanh nghĩ đến Bắc gia.
"Bảo Nhi, chúng ta đến Bắc gia. Bắc gia bọn họ gia đại nghiệp đại, mấy trăm, một ngàn vạn đối với họ chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Bọn họ hổ thẹn với con, tất nhiên sẽ không thấy chết không cứu." Lâm Tuyết Mai nói.
Triệu Bảo Nhi đang có ý này, cô ta càng muốn trở lại Bắc gia.
Cô ta không muốn ở cùng Lâm Tuyết Mai một giây phút nào nữa, bà già vụng về còn thích đánh bạc này, cô ta nhìn thôi đã muốn bóp chết!
Cùng lúc đó, mẹ Bắc lấy được một phần tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về quá khứ của Bắc Vũ Đường, lúc nhìn thấy cuộc sống của Vũ Đường lúc trước, khiếp sợ không thể hoàn hồn.
Ả đàn bà kia dám đối xử với con gái bà như thế!
Mẹ Bắc rất tức giận, cứ nghĩ đến việc họ coi con gái Lâm Tuyết Mai như bảo bối, mà bà ta dám tra tấn con gái mình như vậy, tức đến đau ngực.
Mẹ Bắc tức giận gọi Bắc An Quốc và Bắc Dật Phong về nhà. Trước khi về đến nhà, Bắc Dật Phong đã biết được chân tướng chuyện năm đó, trong đó có một đoạn ghi âm, rõ ràng là cuộc nói chuyện của Lâm Tuyết Mai và Triệu Bảo Nhi.
Bắc Vũ Đường không có ở đây, đã đi cùng Phượng Minh đến nơi khác.
Ba người Bắc gia an tĩnh nghe đoạn ghi âm kia.
"Bà bảo tôi không tức giận kiểu gì? Có thể không tức giận sao? Nếu không phải tại bà, sao tôi có thể biến thành như thế?" Triệu Bảo Nhi phẫn nộ quát.
"Bảo Nhi, mẹ cũng không biết tiểu tiện nhân Bắc Vũ Đường sẽ bị Bắc gia tìm ra." "Lúc trước bà đánh tráo tôi, nên bóp chết nó. Mệt bà còn nuôi nó bên người, nó là con gái của người phụ nữ bà ghét nhất trên đời đấy. Mệt cho bà mỗi ngày đều nhìn gương mặt kia, cũng không cảm thấy ghê tởm." Triệu Bảo Nhi độc ác không lưu tình nói.
"Bảo Nhi, mẹ......" Lâm Tuyết Mai tất nhiên sẽ không nói tâm tư nho nhỏ của mình ra.
Triệu Bảo Nhi thấy bà ta đến giờ còn che che dấu dấu, châm chọc nói:
"Không lẽ bà thấy tiểu tiện nhân kia lớn lên giống Lăng Nguyệt, cố ý nuôi bên người, coi nó thành Lăng Nguyệt mà tra tấn." Lâm Tuyết Mai kinh ngạc.
"Có gì đáng kinh ngạc đâu, trừ lý do này, tôi không nghĩ ra lý do nào khác để bà giữ dã loại kia bên cạnh. Nhưng mà, mệnh nó cũng cứng thật đấy, bị bà tra tấn nhiều năm như thế cũng không chết." "Mẹ cũng không ngờ mệnh nó cứng thế." "Bà không biết, bà không biết gì cả. Lúc trước bà đánh tráo tôi với nó, để tôi trở thành Đại tiểu thư Bắc gia, bà không nên xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Năm đó bà và tôi nhận lại nhau nên nói cho tôi nó còn sống." Triệu Bảo Nhi nghĩ đến năm mười hai tuổi ấy mình bị người này lôi kéo nhận con, từ đó về sau, cuộc sống của mình không còn đơn thuần nữa. Cô ta rất sợ hãi những ngày tháng tốt đẹp sẽ bị con gái Bắc gia chân chính cướp đi.
Năm đó nếu bà ta nói Bắc Vũ Đường còn tồn tại, cô ta tuyệt đối không để Bắc Vũ Đường tiếp tục sống, sống đến lúc Bắc gia ngoài ý muốn phát hiện ra.
"Bảo Nhi, con yên tâm. Mẹ nhất định sẽ nghĩ cách diệt trừ nó." Lâm Tuyết Mai nhiều lần đảm bảo.
Vừa nói chuyện này, Triệu Bảo Nhi lại nhớ đến chuyện lần trước, sắc mặt biến đổi, cả người táo bạo,
"Bà câm miệng lại. Lần trước bà hại tôi còn chưa đủ sao? Bắt cóc con tiện nhân kia, lại không nói rõ, hại tôi bị Bắc gia đuổi ra ngoài. Đều tại bà, đều là lỗi của bà. Nếu không phải do bà, giờ tôi vẫn còn an ổn ngồi chờ ở Bắc gia." Đoạn ghi âm đến đây thì hết.
Trong thư phòng, sắc mặt một nhà ba người Bắc gia đều âm trầm đến đáng sợ, ngay cả Bắc An Quốc cũng tức đến nổi gân xanh.
Bọn họ không thể ngờ được, chuyện năm đó không phải do hộ sĩ sai lầm, mà do Lâm Tuyết Mai cố tình đánh tráo.
Bọn họ coi dã loại Triệu Bảo Nhi kia như bảo bối, mà Lâm Tuyết Mai lại tra tấn con gái bọn họ.
Trên bàn có một xấp ảnh, mỗi bức ảnh là một cô bé quần áo cũ nát, thân mình nhỏ gầy, tìm đồ ăn trong đống rác, ngồi rửa bát giữa trời tuyết đông giá lạnh, súc mình trong đêm mưa, trốn dưới mái hiên mà lạnh run bần bật.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt mà quật cường đó, mẹ Bắc khóc không thành tiếng.
Đôi mắt Bắc Dật Phong cũng phiếm hồng, tràn đầy lệ ý.
Em gái vốn phải được yêu thương như bảo bối, lại bị đôi mẹ con vô sỉ kia đánh cắp.
Nhìn đôi tay nhỏ thối rữa trên ảnh, nhìn đôi mắt đen sáng ngời của cô bé, nước mắt nhỏ giọt.
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang.
"Lão gia, tiểu thư Bảo Nhi và Lâm phu nhân tới đây." Quản gia bẩm báo.
Mẹ Bắc vừa nghe hai mẹ con kia tới, giận tím mặt,
"Bọn họ còn mặt mũi tới đây! Tôi muốn đi giết mụ đàn bà kia!" Bắc Dật Phong vội ngăn cản mẹ mình,
"Mẹ, bình tĩnh." "Con gái mẹ bị người ta tra tấn như thế, con bảo mẹ bình tĩnh kiểu gì?! Có phải con đã sớm biết rồi không? Vì sao không nói cho mẹ?!" Mẹ Bắc giận dữ hét.
Bắc An Quốc trầm giọng nói:
"Chuyện này là tôi sai, không điều tra rõ chuyện năm đó, để Vũ Đường chịu uỷ khuất. Vợ à, bà yên tâm, tôi tuyệt đối không tha cho họ." Bắc Dật Phong cũng nói theo,
"Mẹ, bố và con sẽ xử lý tốt, tuyệt đối không để Vũ Đường nhận không tội này." Mẹ Bắc hít sâu một hơi,
"Được, để hai người xử lý. Giờ đi xem hai người kia chơi hoa chiêu gì." Khi ba người Bắc gia xuống tầng, Lâm Tuyết Mai và Triệu Bảo Nhi đang ngồi ở sofa phòng khách, nhàn nhã uống trà chiều. Khi thấy mẹ Bắc, Triệu Bảo Nhi lập tức đứng lên, đôi mắt ngậm nước đáng thương nhu nhược nhìn mẹ Bắc.
Trước khi tới đây, Triệu Bảo Nhi đã cố ý trang điểm làm mình nhìn tiều tuỵ, quần áo trên người cũng cũ nát, nhìn có vẻ nghèo túng.
Nếu là ba giờ trước, Lăng Nguyệt còn áy náy với cô ta, tất nhiên sẽ mềm lòng, thuận lợi đạt được mục đích của cô ta.
Nhưng lúc này, mẹ Bắc đang nghẹn một bụng lửa giận.
Nghĩ đến việc mười mấy năm nay con gái bị Lâm Tuyết Mai cố ý tra tấn, nghĩ đến việc con gái mụ ta được hưởng cẩm y ngọc thực, trái tim bà như bị con dao nhỏ chọc khoét.
Ghê tởm hơn là, người vẫn luôn tỏ vẻ ôn nhu thiện lương trước mặt bọn họ lại đã sớm biết chuyện này, lại luôn gạt họ, còn xui khiến Lâm Tuyết Mai đi đối phó Vũ Đường.
Mẹ Bắc Lăng Nguyệt hoàn toàn không còn hảo cảm với Triệu Bảo Nhi, chỉ còn chán ghét.
Thấy Triệu Bảo Nhi như thế, mẹ Bắc không có nửa phần đồng tình, vừa thấy Triệu Bảo Nhi đã nhớ đến những khổ sở mà con gái từng phải chịu, không những không có nửa phần thương tiếc, chỉ có toàn chán ghét.
Triệu Bảo Nhi đợi mãi vẫn không thấy mẹ Bắc quan tâm thăm hỏi, đôi mắt ngậm nước hiện lên kinh ngạc. Cô ta nhìn về phía Bắc Dật Phong, sắc mặt Bắc Dật Phong lạnh lùng, Bắc An Quốc thì khỏi nói, vẫn lạnh nhạt trước sau như một.
Bọn họ không hỏi tình trạng của mình, Triệu Bảo Nhi không biết nên tố khổ kiểu gì, càng không thể đòi tiền bọn họ.
Lăng Nguyệt nhìn hai mẹ con đối diện, lại nhìn Triệu Bảo Nhi,
"Có chuyện gì sao?" "Con, con..." Triệu Bảo Nhi muốn nói lại thôi.
Làm vẻ ta đây! Lăng Nguyệt nhíu mày.
"Nếu không có việc gì, mời hai vị đi cho." Lăng Nguyệt lạnh lùng nói.
Triệu Bảo Nhi kinh ngạc nhìn bà, giờ không phải cảm giác họ thay đổi nữa, mà là họ thật sự thay đổi. Bọn họ không còn coi mình là người thân.
Chẳng lẽ tình cảm ở chung mười chín năm giữa cô ta và họ đều là giả sao?
Chẳng lẽ họ chỉ để ý đến huyết thống sao?
"Mẹ." Triệu Bảo Nhi run giọng, tràn đầy khó tin,
"Chẳng lẽ mẹ thật sự không cần Bảo Nhi nữa sao?" Cô ta lại dời mắt về Bắc Dật Phong và Bắc An Quốc, muốn nhìn ra tình cảm gì đó trong mắt họ, đáng tiếc, cái gì cũng không có.
Được, được, được lắm Bắc gia!
Không ngờ bọn họ tuyệt tình như thế!
Tình cảm mười chín năm cũng không thắng nổi máu mủ, Triệu Bảo Nhi đây thật là nhìn sai họ rồi.
Người Bắc gia căn bản đều là máu lạnh vô tình. Cô ta vốn còn áy náy khi trộm tư liệu thương nghiệp của Bắc gia, nhưng giờ đây, cô ta chỉ cảm thấy mình làm quá đúng!
Lăng Nguyệt nghe cô ta gọi "mẹ", cuối cùng không nhịn nổi nữa,
"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô. Mẹ cô là Lâm Tuyết Mai, con gái tôi chỉ có Vũ Đường!" Triệu Bảo Nhi trong lòng khiếp sợ, phẫn nộ, hận không thể rít gào vào mặt mẹ Bắc, nhưng cô ta không thể, cô ta chỉ có thể chịu đựng. Cô ta còn cần tiền, cô ta phải khom lưng cúi đầu.
Cô ta dùng vẻ mặt bị thương nhìn mẹ Bắc,
"Mama, vì sao vậy?! Không phải mama đã nói, con vĩnh viễn là con mẹ sao? Chẳng lẽ mẹ thật sự không cần con nữa?" Lăng Nguyệt thấy cô ta như thế, lại nhìn Lâm Tuyết Mai một bộ giận chẳng dám nói câu gì, há có thể không nhìn ra trò mèo của Triệu Bảo Nhi?
Bà đã bị bộ dáng nhu nhược đáng thương này lừa nhiều năm như thế, giờ còn muốn lừa bà nữa sao?
"Tôi không có đứa con gái tâm địa rắn rết như cô. Nhiều năm như thế, Bắc gia chúng tôi đối xử với cô không tệ. Cô hưởng thụ tất cả những gì vốn nên thuộc về Vũ Đường, cô còn cái gì không thoả mãn? Vì sao cô còn muốn nhằm vào nó, muốn huỷ diệt nó?!" Lăng Nguyệt tức giận chất vấn, nước mắt không khống chế được mà tràn mi.
"Còn bà nữa!" Lăng Nguyệt chỉ Lâm Tuyết Mai,
"Lúc bà tra tấn con gái tôi, có phải rất vui vẻ hay không? Con gái Bắc gia chúng tôi, sẽ không để bị người ta khinh nhục không như thế đâu!" Triệu Bảo Nhi và Lâm Tuyết Mai đều kinh ngạc nhìn mẹ Bắc.
Bọn họ đã biết, bọn họ đã biết tất cả.
"Me, mẹ nghe con nói. Con trước giờ chưa từng muốn hại ai, đều do bà ta tự chủ trương. Lúc trước bà ta lên kế hoạch đổi con và Vũ Đường. Lúc đó con còn là trẻ con, không biết gì cả." Triệu Bảo Nhi nóng lòng muốn phủi sạch, lại xem nhẹ trọng điểm.
Lăng Nguyệt thấy cô ta vội phủi sạch quan hệ, đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Quả là một con sói mắt trắng không thân!
Lâm Tuyết Mai đối xử toàn tâm toàn ý tính toán tất cả cho cô ta, nhưng thời khắc mấu chốt, cô ta có thể không chút lưu tình bỏ mặc bà ta. Một người có thể nhẫn tâm với người thân nhất của mình như thế, những người không có quan hệ máu mủ như bọn họ, cô ta sẽ đặt ở đâu?
"Cô không biết gì cả?" Lăng Nguyệt châm chọc,
"Tới lúc này rồi, cô còn muốn dấu diếm? Sau này đừng tới Bắc gia chúng tôi nữa, nơi này không chào đón các người. Tần quản gia, tiễn khách!" Triệu Bảo Nhi thấy bà tuyệt tình như thế, đáy mắt tràn đầy oán độc.
Lâm Tuyết Mai lập tức lên tiếng,
"Đều do tôi sai, không liên quan đến Bảo Nhi. Các người có tức, có giận thì hướng về tôi này. Uổng công Bảo Nhi coi các người là người thân, các người lại đối xử với con bé như thế. Đừng tưởng các người có tiền thì ghê gớm lắm! Bảo Nhi, chúng ta đi!" Lăng Nguyệt bị sự vô sỉ của Lâm Tuyết Mai chọc tức bật cười,
"Cút cho tôi!" Trước khi đi, Triệu Bảo Nhi còn muốn nói gì đó, cuối cùng muốn nói lại thôi nhìn Lăng Nguyệt một cái.