Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 484


Tác giả: Vân Phi Mặc
Có 1000 điểm từ nhiệm vụ phụ, vấn đề lửa sém lông mày của nàng đã được giải quyết.

Lần này, nàng không lựa chọn tiến vào nhiệm vụ sau bảy ngày, cũng là vì bồi thường Tiểu Mặc Nhi.

[Đinh, dịch dung hợp linh hồn của ký chủ chỉ còn hiệu lực trong 8 ngày, có mua thêm hay không?]
“Mua một lọ.”
[Thành công mua một lọ dịch dung hợp linh hồn, trừ 80 điểm, ký chủ còn 1713 điểm.]
[Tổng điểm tích luỹ ký chủ đã tích được đạt 2000 điểm, có một cơ hội rút thăm trúng thưởng.]
Bắc Vũ Đường có hơi kinh ngạc, hệ thống ngược tra có chuyện tốt như vậy à?!
Có lẽ là vì thái độ hoài nghi của cô khiến người nào đó khó chịu, Minh rất ngạo nghễ nói, [Hệ thống cứu vớt không thể thăng cấp, hệ thống ngược tra có thể thăng cấp, cấp bậc càng cao, điểm tích luỹ và phần thưởng càng phong phú.

Bản lĩnh của cô hiện tại không có tư cách khống chế hệ thống ngược tra cao cấp.]
Bắc Vũ Đường nháy mắt đã hiểu ý nó, chẳng phải đang nói không phải hệ thống ngược tra quá thảm, mà là cô quá thảm à.

Ký chủ cặn bã và hệ thống cặn bã.

Bắc Vũ Đường yên lặng không nói.

Bắc Vũ Đường không để ý đến việc hệ thống có thể thăng cấp, vì nàng biết, cấp bậc càng cao thì nhiệm vụ càng khó, chuyện gì cũng phải có một cái giá tương xứng.

Đến tối, xe ngựa vẫn chạy ở nơi hoang vu, trăm dặm xung quanh không có nhà dân, đêm nay nhất định phải ngủ ngoài trời.

Trương xa phu không nói nhiều, nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn.

Trương xa phu và Tiểu Tử Mặc vào rừng nhặt củi, Bắc Vũ Đường lại vào núi săn thú.

Dựa theo dấu vết của động vật hoang dã, nàng dễ dàng bắt được chúng.

Bắc Vũ Đường suy xét nhóm mình còn hai người đàn ông, sức ăn khá lớn, nên bắt nhiều một ít.

Bắc Vũ Đường mang ba con gà rừng và một con thỏ hoang đến bên suối rửa sạch rồi mới về chỗ dừng chân.

Trương xa phu và Tiểu Tử Mặc đã dựng đống lửa, chỉ chờ nguyên liệu nàng mang về bắc lên giá.

Bắc Vũ Đường lấy gia vị đã chuẩn bị sẵn trong bọc ra.

Trương xa phu thấy Bắc Vũ Đường quệt một lớp chất lỏng màu vàng óng lên gà rừng và thỏ hoang, lại nhét cỏ xanh vào bụng chúng nó.

Trương xa phu rất tò mò, lần đầu tiên hắn thấy người nấu ăn như vậy, không khỏi hỏi, “Phu nhân, ngài quệt cái gì vậy? Vì sao phải nhét cỏ vào bụng chúng nó?”
“Quệt bên ngoài là mật ong, còn cỏ mà ngươi nói, thật ra là một vài hương liệu.

Lát nữa ngươi sẽ biết tác dụng của chúng.” Bắc Vũ Đường mỉm cười giới thiệu.

Tiểu Tử Mặc ở bên nói, “Trương thúc thúc, thịt nướng của nương ăn ngon lắm.”
Trương xa phu có vẻ rất thích Tiểu Tử Mặc trắng nõn, khuôn mặt cương nghị cứng cỏi khó được nở nụ cười, “Nói như vậy thúc cũng rất muốn ăn.”
Bắc Vũ Đường hết sức chuyên chú nướng đồ ăn, dư quanh nhìn thoáng qua xe ngựa.

Ám Dạ vẫn ở trên xe, không xuống dưới.

Đến khi mùi thơm toả ra, Trương xa phu chỉ ngửi thôi mà đã cảm thấy thèm rồi.

“Thơm quá!”

Chỉ mới ngửi mùi đã thèm như vậy, đừng nói đến lát ăn vào miệng sẽ ngon đến mức nào.

Ám Dạ vẫn luôn ngồi trên xe dưỡng thương cũng bị mùi thơm bên ngoài đánh thức, chỉ là lực tự chủ của hắn cao, không xuống xe, tiếp tục ngồi khoanh chân, muốn khôi phục thực lực trong thời gian nhanh nhất.

Đến lúc bắt đầu ăn, Bắc Vũ Đường mổ bụng con gà ra, một mùi thơm nồng đậm xông thẳng vào mũi.

Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng gấp gáp của Trương xa phu, cắt một cái chân cho hắn trước.

Trương xa phu vốn định từ chối, nhưng mùi thơm kia quá mê người, cũng không làm ra vẻ, nhận lấy luôn.

Mới nếm thử một miếng, đôi mắt Trương xa phu đã sáng lên, giơ ngón cái, còn không quên ăn tiếp, miệng đầy đồ ăn, nói không rõ, “Ôi...!Ngon...!Ngon lắm!”
Tiểu Tử Mặc thấy Trương xa phu thích đồ ăn mẫu thân mình nấu như vậy, cảm giác kia còn khiến bé vui hơn cả việc người ta khen bé.

Tiểu Tử Mặc biết Trương xa phu thích ăn, đưa cái đùi gà trong tay cho hắn, “Trương thúc thúc, cái này cũng cho thúc.”
Trương xa phu rất động tâm, nhưng lại không nhận, “Ngươi ăn đi, ngươi còn đang lớn, hẳn nên ăn nhiều một chút.”
“Không sao, vẫn còn nhiều lắm.”
Trương xa phu thấy Tiểu Tử Mặc hiểu chuyện đáng yêu như vậy, ánh mắt trở nên nhu hoà, vươn tay xoa đầu bé, “Ngươi nên ăn nhiều một chút.”
Bắc Vũ Đường nhìn hai người nhường nhau, cười nói, “Không cần phải nhún nhường, cái này cũng được này.”
Nàng gỡ con thỏ hoang trên giá xuống.

Thịt gà thịt thỏ hoang khác với nhà nuôi, hương vị càng tươi ngon, chất thịt cũng tốt hơn.

Ba người bên ngoài ăn đến vui vẻ, Ám Dạ trong xe bị mùi thơm câu đến đói reo bụng.

Hắn cực lực nhịn, nhưng mùi hương kia quá nồng đậm, khiến hắn muốn bỏ qua cũng khó.

Đột nhiên, Ám Dạ lặng yên xuất hiện bên đống lửa.

Sự xuất hiện của hắn doạ Trương xa phu nhảy dựng, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc thì lại chẳng ngạc nhiên chút nào.

Trương xa phu thấy một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện thì cảnh giác, “Ngươi, ngươi là ai?”
Bắc Vũ Đường nói, “Trương thúc, đừng lo lắng, hắn là một bằng hữu của ta.”
Trương xa phu nghi hoặc đánh giá Ám Dạ, người này nguy hiểm, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

Ông thấy Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc cũng quen nên yên tâm hơn.

Bắc Vũ Đường chú ý thấy Ám Dạ nhìn thịt nướng, nhẹ giọng nói, “Con gà này còn cần nướng một lát nữa, nếu không ngại có thể ăn chỗ ta có trước.”
Ám Dạ nhìn thịt nướng được đưa đến trước mặt, nữ nhân này cho mình phần thịt nướng của nàng.

Ám Dạ không khỏi nhìn Bắc Vũ Đường vài lần, sắc mặt như thường, cũng không có vì vậy mà thay đổi thái độ với Bắc Vũ Đường, nhàn nhạt nói, “Không cần.”
Bắc Vũ Đường cũng không nói gì, thu đồ về, nhìn nàng quyết đoán thu lại như thế, Ám Dạ hơi sửng sốt.

Hắn cũng không nói gì, thường thường nhìn chằm chằm đống lửa, mùi hương thơm quẩn quanh chóp mũi, bên tai là âm thanh mấy người ăn, con sâu thèm ăn cũng bị câu ra.

Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường gỡ hai con gà rừng còn lại trên giá xuống, đưa một con cho Ám Dạ, xé một cái đùi gà của con còn lại cho Tiểu Tử Mặc, phần còn lại cho Trương xa phu.

Trương xa phu khách sáo một lát, cuối cùng cầm đi.

Trương xa phu vừa ăn vừa khen, “Mộc phu nhân, hương vị ngươi bôi lên rất vừa miệng, mùi hương cũng tuyệt vời.

Chiêu nướng thịt này rất hay.”
Ám Dạ ăn một miếng, cũng đồng ý với lời Trương xa phu nói, lại không lên tiếng, yên lặng ăn, tốc độ ăn của hắn cũng đã thể hiện sự hài lòng của hắn với món thịt nướng này.

Ăn cơm chiều xong, mọi người đều có tinh thần, Bắc Vũ Đường tiếp tục kể chuyện xưa cho Tiểu Tử Mặc, Trương xa phu nghe rất tập trung, hoàn toàn bị câu chuyện nàng kể hấp dẫn.


Ám Dạ ở bên đả toạ nghỉ ngơi cũng bất tri bất giác bị câu chuyện loạn thần nàng kể hấp dẫn.

Ba người tập trung nghe, theo tiết tấu câu chuyện, tâm tình cũng chợt lên chợt xuống.

Lúc kể đến cao trào, Bắc Vũ Đường đột nhiên im bặt, vô cùng bình tĩnh nói một câu, “Câu chuyện diễn biến tiếp theo như thế nào, hồi sau sẽ rõ.”
Trương xa phu nghẹn hỏng luôn, ông là người đầu tiên không nhịn được, “Mộc phu nhân, ngươi kể tiếp đoạn sau đi, bằng không chắc đêm nay ta mất ngủ quá.”
Ngay cả Ám Dạ cũng nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt sâu thẳm, hiển nhiên cũng cực kỳ muốn biết chuyện tiếp theo, chỉ có Tiểu Tử Mặc vẻ mặt bình tĩnh.

Bắc Vũ Đường nhìn qua ba người, tất nhiên đều thấy biểu tình của họ.

Nàng rất vừa lòng với phản ứng của Ám Dạ.

“Phần xuất sắc tất nhiên phải giữ lại đến mai.

Muộn rồi, mai còn cần lên đường, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút.”
Tiểu Tử Mặc thấy Trương xa phu thở dài tiếc nuối, ngọt ngào an ủi, “Không sao đâu, mai nương sẽ kể tiếp.”
Trương xa phu nhìn Tiểu Tử Mặc, cảm thấy mình còn không đủ định lực bằng một đứa trẻ, cười nói, “Được.”
Ban đêm rất yên tĩnh, đôi khi có dã thú đi ngang qua, đều bị Ám Dạ giải quyết.

Có Ám Dạ ở đây, Bắc Vũ Đường nhất định không phải lo vấn đề an toàn, yên tâm lớn mật ngủ.

Ám Dạ giết người như ma, đối tượng nhiệm vụ trước giờ còn đều là một kích tất sát.

Tuy hắn là người lãnh khốc, không biết đối nhân xử thế, nhưng là một điều đáng tin, hắn là người có ân sẽ báo.

Giờ Bắc Vũ Đường chỉ mới cho hắn chút ân huệ nhỏ, không đủ để hắn bán mạng vì họ, nhưng cũng không lo lắng hắn sẽ nổi sát ý với họ.

Năm đó Cố Phiên Nhiên ỷ vào việc ả là ân nhân cứu mạng của Ám Dạ mới có thể thu được Đệ nhất sát thủ giang hồ máu lạnh này vào hậu cung.

Cả đêm sóng yên gió lặng, sáng sớm hôm sau, mọi người ăn sáng, dọn dẹp rồi tiếp tục lên đường.

Dọc đường Ám Dạ vẫn đả toạ nghỉ ngơi, Bắc Vũ Đường dạy Tiểu Tử Mặc học, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau.

Bắc Vũ Đường rất thắc mắc, tại sao Ám Dạ vẫn luôn đi theo họ, không có dấu hiệu rời đi, hẳn mục đích của họ hiện tại giống nhau.

Chạng vạng ngày thứ năm, họ đến vùng núi Vân Lĩnh, chuẩn bị tìm một thôn Bách Lý ngủ trọ, chỉ là sắc trời thay đổi, mây đen áp đỉnh, dường như tuỳ lúc sẽ mưa lớn.

Bắc Vũ Đường nhạy bén cảm giác được một áp lực khiến người ta cảm thấy bực mình.

Tiểu Tử Mặc xốc màn xe nhìn từng đám mây đen từ chân trời kéo đến càng ngày càng thấp, Trương xa phu nói với Bắc Vũ Đường trong xe, “Phu nhân, xem sắc trời hôm nay, chỉ sợ chúng ta không đuổi kịp đến ngoài thôn Bách Lí.”
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua sắc trời, đúng như lời Trương xa phu nói, sắp mưa to rồi.

“Trương thúc, chúng ta tìm một chỗ tránh mưa.”
“Được.”
Xe chạy được mười dặm, Bắc Vũ Đường cảm thấy giật mình, giống như có cảm ứng, “Trương thúc, dừng xe!”
Trương thúc nghe Bắc Vũ Đường vội vàng la, hoảng sợ, giật mạnh dây cương.

“Phu nhân, có chuyện gì sao?” Trương xa phu hỏi.

Bắc Vũ Đường không kịp nói gì, một tay đẩy Trương xa phu xuống xe, đúng lúc này, một mũi tên phóng tới, người trong xe nhanh chóng tránh đi, mũi tên cắm chính giữa thùng xe.


Trương xa phu ngã cắm mặt, đang bực bội vì sao Bắc Vũ Đường tự nhiên đẩy mình, nhưng rất nhanh sau đó ông đã không buồn bực nổi nữa, chỉ cảm thấy vô cùng may mắn.

Nếu không phải vừa rồi Bắc Vũ Đường đẩy ông, chỉ sợ mũi tên kia giờ đã cắm trên đầu ông.

Hai bên sườn núi phía trước có mười mấy hắc y nhân bay ra, đồng thời lao về phía xe ngựa, Trương xa phu sợ hãi, hoảng sợ nhìn họ đến gần.

Bắc Vũ Đường, Ám Dạ, Tiểu Tử Mặc từ trong xe xuống, những tên đó thấy Ám Dạ, tốc độ càng nhanh hơn.

Hắc y nhân nhanh chóng đến gần bọn họ, tuy mục tiêu của chúng là Ám Dạ, nhưng cũng hạ sát thủ với ba người Bắc Vũ Đường.

Đại đa số đều tấn công Ám Dạ, chỉ có hai người đánh về phía ba người Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường che chở cho Tiểu Tử Mặc và Trương xa phu, giao thủ với hai gã hắc y nhân kia.

Hai gã hắc y nhân cứ ngỡ sẽ giải quyết được ba người nhanh thôi, nào ngờ nữ nhân này lại mạnh hơn họ dự đoán.

Vì hai người khinh địch nên Bắc Vũ Đường nắm được cơ hội.

Phụt, thanh đoản kiếm đâm trúng ngực một hắc y nhân, tên đó lập tức mất mạng.

Một người khác thấy tình thế không tốt, chuẩn bị dùng sát chiêu, nhưng Bắc Vũ Đường không cho hắn cơ hội đó, Hàn Băng Chưởng xuất ra, đông cứng thân thể hắn, đoản kiếm mạnh mẽ xẹt qua cổ hắn.

Bộp, tệ hắc y nhân kia ngã xuống.

Bắc Vũ Đường giết chết hai gã sát thủ chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai phút.

Nàng hiểu rõ, sở dĩ nàng có thể giết chúng nhanh như vậy, không phải vì võ công của nàng mạnh hơn chúng, mà là vì chúng khinh thường nàng.

Trương xa phu há hốc mồm, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt làm chấn động.

Ông hoàn toàn không ngờ, vị phu nhân trẻ nhìn như yếu đuối trước mặt lại lợi hại đến vậy.

Một bên khác, mấy chục người vây công Ám Dạ, lại không làm gì được hắn, lúc này Ám Dạ bị trọng thương, nếu lúc hắn mạnh nhất, chỉ sợ những người này chỉ có nước bị hắn đơn phương tàn sát.

Thủ lĩnh sát thủ chú ý thấy Bắc Vũ Đường nhanh chóng giết hai đồng bọn của mình, cau mày, lập tức điều động bốn sát thủ qua vây công.

Bắc Vũ Đường bên này mới vừa xử lý xong, bốn gã sát thủ khác đã lập tức tới.

“Nương, cẩn thận!” Tiểu Tử Mặc nhắc nhở.

Bắc Vũ Đường nhanh chóng triền đấu với bốn tên sát thủ, thực lực của chúng không tầm thường, Bắc Vũ Đường lấy một địch bốn cũng có chút cố sức, Tiểu Tử Mặc nhìn ra Bắc Vũ Đường không định lai, đang định qua hỗ trợ, lại bị Trương xa phu ngăn cản.

“Ngươi đừng đi, ta qua hỗ trợ.” Trương xa phu tự nhiên cũng nhìn ra tình hình Bắc Vũ Đường hiện tại không ổn, chỉ là ông không có võ công, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Bắc Vũ Đường bị giết.

Một khi Bắc Vũ Đường bị giết, người tiếp theo chết sẽ là hai người.

Tiểu Tử Mặc lại nói với Trương xa phu, “Trương thúc thúc, thúc ở đây đừng cử động.

Ta đi cứu mẫu thân, ta biết võ công.”
Dứt lời, bé vội chạy ra ngoài, giúp đỡ Bắc Vũ Đường.

Bốn gã sát thủ thấy một đứa bé chạy đến, chỉ nghĩ bé đi tìm chết, một người quay đầu đối phó với Tiểu Tử Mặc, chuẩn bị một kiếm đâm thủng đầu bé, nhưng, gã đã sơ sẩy.

Kiếm của gã không đâm thủng đầu Tiểu Tử Mặc, lại bị người đâm xuyên qua bụng.

Tiểu Tử Mặc bình tĩnh rút đoản kiếm ra, hơi mỉm cười với tên hắc y nhân, cười rất hồn nhiên, nhưng trong mắt hắc y nhân, lại có vẻ yêu dã.

Trương xa phu giật mình, miệng há hốc.

Ba sát thủ khác thấy vậy cũng giật thót, xem ra cũng không thể lơ là với thằng nhãi kia.


Một sát thủ híp mắt, sát ý lạnh lẽo trong mắt nhằm thẳng về phía Tiểu Tử Mặc.

Bắc Vũ Đường nhân lúc tên sát thủ kia đi qua, dặn dò Tiểu Tử Mặc, “Mặc Nhi, nhớ cẩn thận.

Nếu không đối phó được thì đến chỗ nương.”
Tiểu Tử Mặc không sợ công kích sắc bén của tên sát thủ, vừa cảnh giác nhìn tên sát thủ chăm chú, vừa trả lời Bắc Vũ Đường, “Vâng.”
Sát thủ bức đến trước mặt Tiểu Tử Mặc, bé lập tức cảm nhận được sát khí sắc bén.

Đột nhiên, ánh kiếm bạc lập lèo đánh về phía Tiểu Tử Mặc.

Bé tránh đi sát chiêu của tên kia.

Tên hắc y nhân thấy mình không thành công, trong mắt hiện lên dị sắc.

Những lần tấn công tiếp theo, gã xuống tay càng hung ác và mạnh mẽ hơn.

Tiểu Tử Mặc đối chiêu với gã có chút cố sức, tựa như chưa quen với kiểu chiến đấu như vậy.

Không, nói chính xác thì bé rất xa lạ với loại đối chiến này, rất không quen.

Sát thủ lập tức phán đoán được điều này, biết bé là tay mơ.

Cho dù biết bé không đáng sợ, nhưng gã cũng không lơ là cảnh giác.

Tiểu Tử Mặc cố sức, nhưng bé càng lúc càng quen tay hơn, tên sát thủ thấy mình mãi không thể giết được một thằng nhãi con thì cũng có chút nóng nảy.

Tiểu Mặc Nhi nhỏ, rất linh hoạt, bé biết mình không thể cứng đối cứng với đối phương, thông minh quấn lấy gã, tìm cơ hội ám sát gã.

Không thể không nói cách này khiến tên sát thủ kia rất đau đầu, vì không thể nhanh chóng giải quyết một thằng bé nên tâm thái của gã thay đổi, mà thay đổi rất nhỏ này, trong chiến đấu, nhanh chóng lộ ra khuyết điểm trí mạng.

Trái lại, Tiểu Tử Mặc càng đánh càng thuận tay, biết phản kích chứ không chỉ một mực thoái nhượng nữa.

Bắc Vũ Đường giao đấu với hai gã sát thủ khác cũng phân thần để tâm Tiểu Tử Mặc, thấy trạng thái của bé ngày càng tốt thì cũng thoáng thả lỏng đôi chút, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, chỉ đến lúc giải quyết được nguy hiểm, nàng mới có thể thực sự yên tâm.

Thủ lĩnh sát thủ thấy đám sát thủ kia mãi còn chưa giải quyết được ba người Bắc Vũ Đường, mà đám vây công Ám Dạ cũng đang rơi vào khốn cảnh, cục diện đã lâm vào bế tắc.

Gã cần phải tìm được biện pháp phá vỡ được cục diện bế tắc này.

Gã không khỏi nhìn về phía ba người Bắc Vũ Đường, không thể động được Ám Dạ, vậy chỉ có thể xuống tay từ ba người kia rồi lại tìm cơ hội xử lý Ám Dạ.

Gã có chủ ý, lập tức điều động hơn nửa số người của mình về phía ba người Bắc Vũ Đường.

Nháy mắt, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc rơi vào khốn cảnh.

Hai người đối phó với sát thủ đã cố sức lắm rồi, vô ý sẽ bị giết chết, càng đừng nói đến họ còn phải bảo vệ Trương xa phu.

Khuôn mặt Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc tái nhợt, trán đầy mồ hôi.

Ám Dạ chú ý tới tình huống bên Bắc Vũ Đường, muốn đi qua hỗ trợ, nhưng mà đám sát thru cũng không để hắn làm điều đó, cuốn lấy hắn.

Ám Dạ muốn giết chúng, nhưng chúng lại không đối kháng trực diện với hắn, chỉ quấn lấy không cho hắn đi.

Thủ lĩnh sát thủ thấy Ám Dạ để tâm bên Bắc Vũ Đường, chờ Ám Dạ sơ hở, một kích giết ngay.

Xoẹt, cánh tay Bắc Vũ Đường bị cắt một đường dài, máu tươi trào ra.

Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân bị thương, vành mắt đỏ hồng, muốn xông lên giết người tổn thương mẫu thân.

Khi Tiểu Tử Mặc tiến lên, phía sau lưng lộ ra sơ hở, một thanh kiếm đâm về phía lưng bé, nếu không tránh được sẽ bị đâm xuyên.

“Mặc Nhi!” Bắc Vũ Đường chú ý đến điều đó, một tay đẩy bé ra, bản thân lại lộ ra trước mũi kiếm kia..

Bình Luận (0)
Comment