Tác giả: Vân Phi Mặc
“Ta thả muội về đoàn tụ với người nhà không tốt sao?” Bắc Vũ Đường nhìn Đại Hương.
Đại Hương lắc đầu, “Nếu muội trở về, nhất định sẽ lại bị cha mẹ bán.
Lần sau bị bán, muội sẽ bị bán vào thanh lâu.
Mộc tỷ tỷ, xin tỷ thương xót, đừng đuổi Đại Hương đi.
Muội muốn đi cùng mọi người.”
Bắc Vũ Đường có chút đau đầu, thân thể nàng thường cần ngủ say.
Nàng không quá muốn giữ Đại Hương lại.
Tâm tư Đại Hương tỉ mỉ, nhìn ra Bắc Vũ Đường không muốn.
Bộp, nàng dập mạnh đầu xuống đất, hoàn toàn không màng có đau hay không.
Nàng dập đầu, liên tục cầu xin, “Mộc tỷ tỷ, xin tỷ đừng đuổi muội đi.
Muội đã không còn nơi để đi, xin tỷ đừng đuổi muội đi.
Muội biết làm rất nhiều, không ăn nhiều, xin hai người đừng đuổi muội đi.”
Nàng ấy liên tục dập đầu, trán đã đỏ, thậm chí còn chảy máu.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy máu trên trán nàng ấy, hơi nhăn mày, ngay cả Tiểu Tử Mặc cũng không đành lòng.
“Đứng lên đi.” Bắc Vũ Đường tiến lên nâng Đại Hương dậy.
Tiểu nha đầu kỳ vọng nhìn nàng, “Mộc tỷ tỷ, tỷ không đuổi muội đi ạ?”
Bắc Vũ Đường nhìn thấy kỳ vọng toát ra từ đôi mắt sợ sệt nhút nhát của nàng, cuối cùng cũng mềm lòng, gật đầu.
Sau này lại tìm cơ hội đưa cô bé đến một gia đình trong sạch vậy.
Bắc Vũ Đường tính toán như vậy, dù sao thì đi theo nàng có nghĩa là sống lang bạt kỳ hồ đầy nguy hiểm.
Đại Hương thấy nàng đồng ý, nở nụ cười thật tươi.
“Mộc tỷ tỷ.” Tiểu nha đầu cuối cùng bật khóc, “Cảm ơn tỷ.”
“Nha đầu ngốc.” Bắc Vũ Đường vươn tay xoa khuôn mặt của tiểu nha đầu.
“Lên xe ngựa, vào thành.”
Bắc Vũ Đường dẫn hai đứa trẻ lên xe, đánh xe ngựa tiến vào phủ Lâm Châu.
Phủ Lâm Châu là một trong mười châu phủ lớn của vương triều Đại Chu, các quận huyện khác không thể so được.
Còn chưa vào thành đã náo nhiệt hơn cả trấn Bạch Vân,
Người trên đường nhiều dần, Bắc Vũ Đường đánh xe vào trong thành.
Họ tìm một khách điếm để trọ trước.
Bắc Vũ Đường thuê ba phòng, mỗi người một phòng.
Vào phòng, nàng rửa sạch nguỵ trang trên mặt, thay bộ y phục thường ngày ra cửa.
Vừa ra cửa đã thấy Đại Hương ở đối diện đi ra.
Đại Hương chào hỏi, “Mộc tỷ......”
Sau đó nhìn thấy khuôn mặt thật của Bắc Vũ Đường thì hoàn toàn tắt tiếng.
Đại Hương kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, mãi nửa ngày vẫn không nói lên lời.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy nàng ấy như vậy, cười nói, “Không nhận ra sao?”
Đại Hương đỏ bừng mặt, lẩm bẩm, “Mộc tỷ tỷ, tỷ bây giờ đúng là thoát thai hoán cốt.”
Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Tiểu Tử Mặc đã mặc đồ bình thường đi ra.
Đại Hương thấy Tiểu Tử Mặc thì cũng không phản ứng quá lớn, dù sao lúc trước bé cũng rất xinh đẹp, thay nam trang xong tất nhiên sẽ không kém.
Quả nhiên, thấy dung mạo thật của tiểu thiếu gia, quả là rất đẹp.
“Đi thôi.”
Ba người đi về phía đại sảnh ở tầng một, Bắc Vũ Đường gọi một bàn đồ ăn.
Thời gian này màn trời chiếu đất, không thể ăn một bữa hẳn hoi, hôm nay tất nhiên phải đền bù cho dạ dày rồi.
Trong lúc ăn cơm, Bắc Vũ Đường hỏi tiểu nhị về chuyện thuê nhà, tiểu nhị cầm tiền thưởng thì nhiệt tình giới thiệu, hơn nữa còn chủ động liên hệ giúp họ.
Hôm sau, tiểu nhị dẫn một nam nhân trung niên nhỏ gầy đến trước mặt Bắc Vũ Đường.
“Phu nhân, vị này chính là Triệu Nhị Hổ nổi danh trong thành, ngươi muốn gì, tìm ai hoặc làm gì khác, hỏi hắn là được.” Tiểu nhị nhiệt tình nói.
Bắc Vũ Đường cám ơn tiểu nhị rồi nhìn về phía nam nhân trung niên kia.
Triệu Nhị Hổ hỏi, “Phu nhân có phải muốn hỏi ta chuyện gì không?”
“Ta muốn tìm một chỗ đặt chân ở phủ Lâm Châu, nhà không cần quá lớn, nhưng cần có sân.” Bắc Vũ Đường nói ra yêu cầu của mình.
“Nhà có sân thì có, nhưng giá sẽ khá đắt.”
“Giá cả có thể thương lượng, quan trọng nhất là nhà phải đúng yêu cầu.”
“Không biết phu nhân muốn ở bao lâu?” Triệu Nhị Hổ tiếp tục hỏi.
“Một hai tháng sau sẽ rời đi.”
“Được, ta sẽ về giúp ngươi tìm nhà.”
Triệu Nhị Hổ đi rồi, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc và Đại Hương bắt đầu đi dạo quanh phủ Lâm Châu, tìm hiểu tình hình địa phương.
Đại Hương chưa từng đến nơi nào rộng như vậy, đôi mắt nhìn quanh khắp nơi, tràn đầy ngạc nhiên.
Tiểu Tử Mặc thì khá bình tĩnh, dù phủ Lâm Châu náo nhiệt cực kỳ, biểu cảm của bé vẫn nhàn nhạt, không khác với biểu cảm của Bắc Vũ Đường lắm.
“Mộc tỷ tỷ, thành Lâm Châu thật rộng, thật náo nhiệt!”
Bắc Vũ Đường nhìn thấy có quán nặn đồ chơi bằng đường, mua cho Đại Hương và Tiểu Tử Mặc mỗi người một que.
Tiểu Tử Mặc nắm đồ chơi bằng đường trong tay, như ông cụ non, “Nương, con lớn rồi, cái này không hợp.”
Bắc Vũ Đường nhìn thằng nhóc còn chưa cao đến hông mình, xụ khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nói mình là người lớn, cảm thấy buồn cười.
Nàng duỗi tay búng trán bé, “Chờ đến lúc con cao hơn nương rồi hãy nói câu này.”
Đại Hương nhìn tiểu thiếu gia chu môi, nghẹn khuất, cảm thấy thật đáng yêu, hận không thể ôm bé vào lòng, chỉ là nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Mộc tỷ tỷ, bên kia thật náo nhiệt.” Đại Hương chỉ một cửa hàng lớn cách đó không xa.
Bắc Vũ Đường vừa nhìn đã biết đó là cửa hàng thuộc chuỗi cửa hàng Lôi thị.
“Mau, qua đó mau.”
“Nhanh cướp chỗ đi!”
Hai nữ tử vội vàng chạy qua người họ, còn không ngừng nói.
Đại Hương tò mò hỏi, “Bên kia bán gì mà náo nhiệt vậy nhỉ?”
Một phụ nhân trung niên đi qua nói, “Nghe nói cửa hàng có bán Băng Cơ Sương, đoàn người đó vội qua tranh đoạt.”
“Băng Cơ Sương? Đó là gì vậy?” Đại Hương không biết Băng Cơ Sương, dù sao đồ vật như vậy cách nàng ấy quá xa xôi.
“Tiểu cô nương, ngươi không biết Băng Cơ Sương sao? Đó là cống phẩm, giá trị ngàn vàng, là đồ tốt các nương nương trong cung hay dùng, ngay cả các quý nữ ở nước láng giềng Nam Đường Quốc cũng trăm phương ngàn kế muốn mua được.” Phụ nhân vẻ mặt tự hào nói.
Đại Hương bị phụ nhân làm tò mò, “Mộc tỷ tỷ, chúng ta cũng đi qua nhìn xem nhé?”
Bắc Vũ Đường không hứng thú lắm, nhưng thấy Đại Hương hưng phấn như vậy, cũng đồng ý qua xem.
Ba người còn chưa đến gần đã thấy một hàng dài thật dài ngoài cửa, còn đang không ngừng dài thêm.
Tiểu Tử Mặc biết Băng Cơ Sương do mẫu thân nghiên cứu ra, thấy nó được người thích như vậy, khuôn mặt nhỏ luôn căng chặt cũng hiện lên nét vui sướng.
Họ vừa tới gần, tiểu nhị của cửa hàng đã đi ra, nói với những người xếp hàng bên ngoài, “Giải tán đi, Băng Cơ Sương đã bán hết rồi.”
Đám người lập tức tỏ vẻ bất mãn.
“Cái gì chứ? Vừa bắt đầu bán đã hết rồi!”
“Không thể nào, ta đã chờ một canh giờ rồi.”
“Thảm, không mua được về, tiểu thư nhất định sẽ lột da ta, phải làm sao bây giờ!”
…...!
Người xếp hàng bất mãn, nhưng dù họ có bất mãn thế nào, hết vẫn là hết, họ cũng chẳng thể làm gì.
Có người lập tức hỏi, “Băng Cơ Sương lúc nào mới có tiếp?”
“Đúng đúng đúng, khi nào lại bán tiếp?”
Tiểu nhị nói với mọi người, “Cái này thì không chắc, còn phải xem bên trên có tạo ra được không.
Nguyên liệu của Băng Cơ Sương quá quý giá, khó có thể cầu, mong khách quan thứ lỗi.”
“Hiểu mà hiểu mà.
Có hiệu quả tốt như vậy, nguyên liệu cần dùng hẳn phải rất quý giá, sản xuất ít cũng là bình thường.” Có người hiểu, cũng có người không.
Ba người Bắc Vũ Đường đứng ngoài nghỉ chân một lát, cũng không tiến vào cửa hàng.
Đại Hương nghe họ nói vậy thì âm thầm líu lưỡi, không ngờ Băng Cơ Sương lại tốt như vậy.
Bắc Vũ Đường nhớ lần trước đưa nước thuốc cho cửa hàng Lôi thị cũng cách đây khá lâu rồi, họ còn không bán hết, hẳn là khống chế số lượng.
Bảo đảm cung cấp cho một đám nương nương trong cung, còn thừa thì rơi vào tay các quý tộc, đến tay bá tánh bình thường đã ít càng ít hơn.
Theo thời gian, hẳn nên đưa hàng cho họ một lần nữa, chỉ tiếc là không đủ thời gian.
Kỳ hạn mười bốn ngày sắp đến, nàng cần dùng thời gian còn lại tìm chỗ ở, còn phải nghe ngóng tin tức của nữ nhi Trương xa phu.
Cả ngày nay Bắc Vũ Đường dẫn hai đứa trẻ đi bộ, mãi đến khi mặt trời lặn về tây mới về khách điếm.
Vừa về khách điếm đã thấy Triệu Nhị Hổ chờ sẵn đã lâu.
Triệu Nhị Hổ vừa thấy Bắc Vũ Đường, lập tức tiến lên, “Phu nhân, cuối cùng mọi người đã về rồi.
Ta vừa tìm được hai hộ nhân gia, giờ ngươi có rảnh đi xem không?”
“Rảnh.”
Bắc Vũ Đường quay đầu nói với Đại Hương, “Muội và Mặc Nhi chờ ở khách điếm.”
Đại Hương gật đầu.
Tiểu Tử Mặc muốn đi theo, nhưng thấy mẫu thân không định dẫn bé đi, hiểu chuyện không xin.
Chờ Bắc Vũ Đường đi rồi, Tiểu Tử Mặc về phòng tu luyện.
Bé muốn mạnh lên, không thể lãng phí một giây phút nào.
Triệu Nhị Hổ dẫn theo Bắc Vũ Đường đến phía Bắc thành Lâm Châu, trên đường giới thiệu cho Bắc Vũ Đường về bố cục thành Lâm Châu.
Phủ Lâm Châu chia thành năm khu vực, lần lượt là Đông Tây Nam Bắc và khu trung tâm.
Những người giàu có sống ở khu Đông và khu Nam, nơi đó đều là những phủ đệ của quan liêu, hoặc là người giàu nhất một vùng.
Còn khu Bắc và khu Tây là khu vực bình dân sinh sống, điều kiện sinh hoạt giống nhau.
Khu Tây còn là xóm nghèo, ngư long hỗn tạp, trị an cũng không quá tốt.
Triệu Nhị Hổ dẫn Bắc Vũ Đường đi khu Bắc, hoàn cảnh nơi này không tệ.
Nhà đầu tiên là một ngôi nhà khá sâu, bên ngoài có một cái sân nhỏ, hoàn cảnh thanh u, là một nơi không tệ, chỉ không tốt ở điểm xung quanh quá ồn ào.
Cách vách dường như là một xưởng nhỏ, thường nghe được tiếng làm việc.
“Phu nhân, ngươi cảm thấy ngôi nhà này thế nào?” Triệu Nhị Hổ quan sát sắc mặt Bắc Vũ Đường, nhưng rất khó có thể nhìn ra được cảm xúc của nàng.
“Tiền thuê thế nào?”
“Một tháng năm lượng bạc.”
Bắc Vũ Đường nghe vậy cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Năm lượng bạc không chỉ là gấp đôi trấn Bạch Vân, giá bình quân ở châu phủ này quả cao hơn trấn Bạch Vân rất nhiều.
“Đến ngôi nhà khác xem.”
“Được.
Nhà kia cũng ở gần đây, đi qua hai ngõ nhỏ là đến.”
Triệu Nhị Hổ dẫn đường phía trước, Bắc Vũ Đường theo sau hắn, hai người đi qua hai ngõ nhỏ, chỉ là sau khi đi qua lại phát hiện ngôi nhà kia ở nơi xa nhất khu này.
“Đừng nghĩ nó xa là tệ, ngôi nhà đó khá tốt.”
Triệu Nhị Hổ mở cửa viện, bên trong cỏ dại mọc thành cụm, căn nhà tuy chưa nát, nhưng cũng không tốt đi đâu.
Hai ngôi nhà đi xem quả là một trên trời một dưới đất.
Khác biệt giữa hai bên quá lớn, người được dẫn tới đều có khuynh hướng lựa chọn căn nhà trước.
“Ngôi nhà này bao nhiêu một tháng?” Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.
“Bốn lượng bạc.” Triệu Nhị Hổ nói.
“Vậy chọn nó đi.” Bắc Vũ Đường quyết định.
Có lẽ Bắc Vũ Đường quyết định quá nhanh, hoặc quyết định của nàng nằm ngoài dự đoán của mình, Triệu Nhị Hổ mãi nửa ngày sau mới hồi thần.
“Ngươi thật sự muốn thuê ngôi nhà này?” Triệu Nhị Hổ không nhịn được hỏi.
Ngôi nhà này tuy có sân lớn gấp hai căn nhà trước, nhưng cũ hơn nhiều, còn nằm ở nơi hẻo lánh nên đã lâu rồi không có ai thuê.
“Đúng vậy, ngôi nhà này.”
Triệu Nhị Hổ hồi thần, thấy nàng khẳng định trả lời, cảm thấy thật không thể ngờ nàng lại chọn ngôi nhà này.
Hiệu suất làm việc của Triệu Nhị Hổ rất nhanh, hai người nhanh chóng ký kết hiệp nghị với chủ nhà.
Bắc Vũ Đường thanh toán tiền thuê nhà hai háng, ngôi nhà này trở thành nơi ở tạm thời của họ ở phủ Lâm Châu.
Hôm sau, ba người Bắc Vũ Đường trả phòng ở khách điếm, tiến vào ngôi nhà kia.
Khi Tiểu Tử Mặc và Đại Hương nhìn sân vườn hỗn độn, đều lo lắng không biết mình có thể quét dọn xong trong hôm nay không.
“Mặc Nhi, con và Đại Hương đi mua đồ dùng sinh hoạt và lương thực.” Bắc Vũ Đường phân phó.
“Mẫu thân, còn nhà thì sao?”
“Yên tâm giao cho ta.”
Đại Hương lên tiếng, “Mộc tỷ tỷ, một mình tỷ thì sao kịp, chúng ta vẫn nên cùng nhau quét dọn, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Bắc Vũ Đường xua xua tay, “Không cần, ta có cách.
Nhiệm vụ hôm nay của hai đứa là mua đồ.”
Đại Hương và Tiểu Tử Mặc bị Bắc Vũ Đường đẩy ra khỏi cửa, hai người đi rồi, một nhóm phụ nhân trung niên đến ngoài viện.
Những người này đều là người Bắc Vũ Đường thuê từ bên khu Tây qua.
“Hôm nay phải phiền mọi người rồi.”
“Đại muội tử khách khí quá.” một phụ nhân trung niên trong nhóm cười nói.
Mười phụ nhân, dưới sự phân bổ của Bắc Vũ Đường, bốn người xử lý sân, sáu người quét dọn nhà ở.
Những phụ nhân đều là người quen việc, rất nhanh nhẹn.
Tới buổi chiều, cả sân đã rực rỡ hẳn lên.
Đến khi Đại Hương và Tiểu Tử Mặc kéo một xe đồ về, suýt nữa thì không nhận ra.
Đại Hương kinh ngạc nhìn ngôi nhà trước mặt, “Mộc tỷ tỷ, một mình tỷ làm sao làm được như vậy?”
Tiểu Tử Mặc cũng sửng sốt, nhưng nhanh chóng nghĩ ra được nguyên nhân.
Bắc Vũ Đường trêu ghẹo, “Ta thi pháp biến ra đấy.”
Đôi mắt Đại Hương sáng bừng, “Thật ạ?”
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy há hốc mồm, cười khẽ, “Đồ ngốc, đương nhiên là gạt muội.
Ta mời mười vị phụ nhân đến quét dọn đấy.”
Đại Hương bừng tỉnh đại ngộ.
Cùng lúc đó, ở trong dãy núi cách xa đó ngàn vạn dặm, một người thân phận đặc thù tiến vào trung tâm lâu đài cổ.
Người tới mang một mật báo đến Quản sự chưởng quản tin tức, Quản sự thấy ký hiệu cấp bậc trên mật báo, không dám dừng lại, lập tức tiến thẳng vào nội viện.
“Ta muốn gặp thiếu chủ.” Quản sự nói với hai hộ vệ.
Hắn vừa dứt lời không bao lâu, một hộ vệ trong viện đi ra, vung tay với hai hộ vệ canh cửa, “Tần quản sự, thiếu chủ cho mời.”
Tần quản sự tiến vào trong phòng thì thấy Phong Ly Ngân đứng trước một bức hoạ, nghe tiếng hắn tiến vào thì từ từ xoay người.
Tần quản sự chắp tay thi lễ, “Thiếu chủ, có mật báo.”
Hắn trình mật báo lên.
Động tác của Phong Ly Ngân nhìn như nhàn nhã, nhưng tốc độ lại rất nhanh, mở mật báo, đọc nội dung.
Xem xong, tờ giấy Tuyên Thành được xử lý đặc biệt tự đốt thành tro trong tay y.
“Vạn yêu vương xuất hiện.” Phong Ly Ngân nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Tần quản sự và Ảnh Nhất đứng sau Phong Ly Ngân đều thay đổi.
Phong Ly Ngân bình tĩnh nói, “Chuẩn bị xuất phát, đến phủ Lâm Châu trước.”
Ảnh Nhất thấp giọng đáp, “Thuộc hạ lập tức điều động người.”
Ảnh Nhất rời đi, Tần quản sự hỏi, “Thiếu chủ định đi trước sao?”
“Ừ.”
Nhiều năm qua, Tứ đại gia tộc họ đã tìm kiếm nó rất lâu, lâu đến mức họ hoài nghi có phải nó đã chết rồi không.
Giờ nó hiện thân, cuối cùng cũng có thể dỡ được gánh nặng đè trên người Tứ đại gia tộc bọn họ trăm ngàn năm nay.
Tần quản sự nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý với quyết định của y, do dự một lát rồi nói, “Thiếu chủ, với tình huống thân thể ngài hiện tại, không tiện ra cửa.”
Tuy y không nói, nhưng những thành viên cốt cán đều biết, gần nửa năm nay, bệnh tình của thiếu chủ chuyển biến xấu.
Lỡ trên đường bệnh tình phát tác, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Không ngại.”
“Nhưng......”
Phong Ly Ngân nâng tay ngăn cản hắn nói tiếp, y có dự cảm, bệnh của y sẽ nhanh chóng tốt lên.
Tần quản sự thấy y đã quyết ý, cũng không khuyên bảo nữa.
Cùng ngày, vô số bóng người vụt ra khỏi lâu đài cổ, tiến về cùng một hướng.
- Phủ Lâm Châu-
Ba người Bắc Vũ Đường bố trị phòng, đến khi xong hết thì trời đã tối hẳn.
Ba người đói lảo đảo cả người, Bắc Vũ Đường mang theo hai đứa trẻ một lớn một nhỏ ra quán ăn dùng bữa tối.
Ba người về đến nhà, mệt hết hơi, về phòng ngủ say.
Đêm khuya, rừng núi ngoại ô truyền đến tiếng gầm rú rung trời.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc cảm giác được, nháy mắt bừng tỉnh.
Hai người đồng thời ra khỏi phòng, đi về phía ngoài viện.
Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc nhảy lên mái hiên, nhìn về phía khu Đông đằng xa, nơi đó dường như có ánh lửa.
Đại đa số người trong thành còn đang ngủ say, căn bản không ai nhận ra động thái bất thường ở vùng ngoại ô.
“Nương, hình như nơi đó xảy ra chuyện.” Tiểu Tử Mặc cảm thấy lòng nhảy dựng, có chút bất an.
“Ừ.” Bắc Vũ Đường gật đầu đáp.
Nhìn dao động kia, thế lực hai bên phi phàm, tuyệt đối không phải chuyện hai người có thể tham dự.
“Đi thôi.”
Bắc Vũ Đường mang theo Tiểu Tử Mặc nhảy xuống nóc nhà, hai người ai về phòng người nấy.
Hôm sau, Đại Hương tỉnh lại thì phát hiện hai mẹ con đã luyện võ trong sân, nhìn động tác hai người giống nhau như đúc, mà xuất thần.
Đến khi lấy lại tinh thần, Đại Hương vỗ má, xoay người vào bếp, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho hai vị chủ nhân.
Những nguyên liệu nấu ăn đều là nguyên liệu mới mua về hôm qua.
Trong viện, một lớn một nhỏ đã thu chưởng, nhả một ngụm trọc khí, cả người nhẹ nhàng, từ từ thả lỏng.
Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Tử Mặc bên cạnh, “Không lâu nữa, Mặc Nhi sẽ vượt qua nương.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tử Mặc đỏ bừng.
“Mặc Nhi, tối nay mẫu thân sẽ tiến vào trạng thái ngủ say.” Bắc Vũ Đường thông báo trước cho bé.
Tiểu Tử Mặc cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vì lần này thời gian mẫu thân tỉnh đã dài hơn trước rất nhiều, bé đã sớm biết không lâu nữa mẫu thân sẽ lại phát bệnh.
“Con và Đại Hương ngoan ngoãn ở nhà.
Lúc tập trung nghiên cứu y lý thì cũng không được quên ôn tập những môn khác.” Bắc Vũ Đường dặn dò từng chút, Tiểu Tử Mặc nghiêm túc lắng nghe.
Đại Hương đã chuẩn bị xong cháo và đồ ăn, hô với hai chủ tử đang ngồi ở ghế đá trong đình, “Mộc tỷ tỷ, tiểu thiếu gia, cơm sáng làm xong rồi.”
“Đi ăn cơm thôi.”
Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc đi về phía nhà chính.
Ăn sáng xong, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Mặc Nhi ra cửa mua dược liệu, họ đi qua bốn khu, mua các dược liệu khác nhau ở các hiệu thuốc, đưa từng nhóm về viện.
Đại Hương ở nhà thấy từng túi dược liệu được đưa đến, cảm thấy rất giật mình.
Nàng vẫn luôn không biết hai chủ tử làm gì, nhưng nhìn tình hình trước mắt, không cần hỏi cũng biết hai chủ tử là y giả.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc về, cầm trong tay một rổ giấy và bút, còn một xấp thư tịch.
Buổi tối, Bắc Vũ Đường tự mình xuống bếp làm một bữa tối phong phú.
Đại Hương nếm tay nghề của Bắc Vũ Đường rồi, ánh mắt nhìn nàng toả sáng lấp lánh.
“Mộc tỷ tỷ, tỷ nấu ngon quá!” Đại Hương nâng ngón tay cái, không bủn xỉn khen.
Dọc đường, vì nàng bị thương nên không nấu ăn, đây là lần đầu tiên Đại Hương nếm tay nghề của Bắc Vũ Đường.
Tiểu Tử Mặc nghe có người khen mẫu thân mình, khuôn mặt nhỏ mềm tràn đầy tự hào, “Nương nấu ngon nhất!”
Đại Hương gật đầu tán đồng.
Bắc Vũ Đường nhìn một lớn một nhỏ bắt đầu vui vẻ khen đồ ăn mình nấu ngon thế nào, món nào hợp khẩu vị mình nhất.
Nàng ngồi bên gắp đồ ăn cho hai đứa trẻ, mỉm cười nhìn cả hai.
Sau bữa tối, Bắc Vũ Đường kể cho Tiểu Mặc Nhi chuyện xưa.
Trước kia đều là Tiểu Tử Mặc nghe, giờ lại nhiều thêm một người.
Đại Hương lần đầu được nghe kể chuyện, nghe đến mê mẩn, nhưng mỗi khi Bắc Vũ Đường hỏi họ có đoán được ý nghĩa câu chuyện truyền tải không, Đại Hương đều ngây ngốc.
Đại Hương nhìn tiểu thiếu gia, giọng nói mềm mại non nớt kia lại nói đạo lý rõ ràng.
Đại Hương nhìn Tiểu Tử Mặc, đôi mắt sáng long lanh mang theo khiếp sợ và sùng bái.
Ai về phòng nấy, Tiểu Tử Mặc lưu luyến không rời nhìn nương.
“Nương, ngủ ngon.” Tiểu Mặc Nhi hô lên với Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị lên giường trước khi bước ra khỏi phòng.
Bắc Vũ Đường xoay người, mỉm cười nói, “Ngủ ngon.”
Bắc Vũ Đường nằm về giường, đắp chăn đàng hoàng.
“Minh, bắt đầu tiến vào thế giới nhiệm vụ.”
[Bắt đầu đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy......]
Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, chờ đợi bóng tối và choáng váng quen thuộc thổi quét qua..