Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 507

Tác giả: Vân Phi Mặc

Nam tử ở bàn bên cạnh nhỏ giọng nói, "Không biết có gì trong rương mà cẩn thận như vậy."

"Giờ đáng giá nhất là da lông phương Bắc, họ dùng vải dầu che đậy cẩn thận như vậy, chắc là nó đấy."

Khi họ dọn đồ vào khách điếm, Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi khứu giác nhạy bén đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt cực kỳ quen thuộc.

Tiểu Mặc Nhi thấp giọng nói: "Mẫu thân, họ đưa đồ của chúng ta tới sao?"

"Có thể."

Mùi hương này quá quen thuộc, có mấy mùi là do nàng đặc chế, những cửa hàng khác không có được.

Đoàn người này lại không có cờ, chạy cẩn thận, hẳn là cửa hàng Lôi thị đưa lô mỹ phẩm dưỡng da và son phấn tới thành Trường An.

"Ta nghe nói hai ngày nữa người của cửa hàng Lôi thị sẽ tới thành Trường An. Không biết đến lúc đó có cướp được phấn phủ của họ không, nếu có thể cướp được một hợp về, lão bà trong nhà chắc chắn sẽ vui lắm."

"Yên tâm, chúng ta tới Trường An trước người Lôi thị, chắc chắn sẽ cướp được thôi, nếu đến muộn hơn họ, đảm bảo không còn gì hết." Có người nói.

"Hôm qua ta gặp một đội ngũ nghỉ chân ở thành Nghiêm Châu, đội ngũ đó nhiều người lắm, khoảng ba mươi hộ vệ đấy, người không biết còn tưởng đang bảo vệ bảo bối gì."

"Còn không phải bảo bối à. Ta nghe nói Thái hậu, Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương đều đã sớm đặt Trú Nhan Sương rồi. Trú Nhan Sương này đúng là khó lường, còn quý hơn cả Băng Cơ Sương, một giọt giá trị ngàn vàng."

"Thứ đó thần kỳ vậy à?" Có người ôm thái độ chần chờ.

"Ta nghĩ là có. Nhìn sản phẩm của Lôi thị xem, nói có công hiệu thế nào thì thực sự có công hiệu thế đó. Họ dám bảo Trú Nhan Sương như vậy thì chắc chắn có hiệu quả!"

Có lẽ lời này khiến thương lữ trong khách điếm có hứng thú, một đám bừng bừng nghị luận.

Nhưng họ không biết là thương đội Lôi thị đã ở chung một khách điếm với mình, còn thương đội Lôi thị ở thành Nghiêm Châu chỉ là ngụy trang hấp dẫn các nhân tố không an toàn mà thôi.

Đại Hương nghe họ nói, cảm thấy rất vui, dù sao mấy thứ này đều do nhà mình làm ra. Người khác nhắc đến thì tất nhiên sẽ thấy tự hào.

Đêm khuya, một bóng đen lặng lẽ dừng ở nóc khách điếm. Bắc Vũ Đường đang ngủ trong phòng thình lình mở mắt, Tiểu Mặc Nhi cũng mở mắt theo, hai người nhìn nhau, không hề lên tiếng.

Âm thanh rất nhỏ nhanh chóng rời đi, rơi xuống sân.

Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi ngồi dậy, phủ áo ngoài, ra khỏi phòng. Hai người theo đuôi bóng đen kia, thấy bóng đen đang hướng về phía ba phòng của cửa hàng Lôi thị.

Đồ là của mình, hai người chắc chắn không thể để chúng xảy ra chuyện.

Bắc Vũ Đường nắm cục đá, nhẹ nhàng bắn ra, dừng ở cửa sổ của ba căn phòng.

Rất nhanh sau đó nghe được tiếng từ trong phòng truyền ra, "Ai?!"

Nến của ba căn phòng sáng lên, một đám cầm dao nhỏ ra ngoài. Bóng đen kia nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Bắc Vũ Đường.

Bóng đen không dừng lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Bắc Vũ Đường theo sát phía sau, ba bóng người truy đuổi trong rừng. Mười lăm phút sau, ba người dừng trong rừng, bắt đầu giao thủ.

Một lát sau, hai bên đều sửng sốt.

"Là ngươi."

"Là ngươi."

Hai âm thanh khác biệt cùng vang lên.

Nam tử hắc y tháo mặt nạ, để lộ ra khuôn mặt sống mái khó phân biệt.

Ám Dạ rất kinh ngạc, không ngờ lại gặp họ ở đây.

Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, nàng xinh đẹp hơn, ngay cả khí chất cũng thay đổi rất lớn, khiến hắn không thể nhận ra ngay.

Hai người giao thủ mới nhận ra võ công của nhau.

"Đã lâu không gặp." Bắc Vũ Đường nhìn hắn.

Ám Dạ nhìn nàng, lại nhìn Tiểu Mặc Nhi đã sâu không lường được bên cạnh nàng, rất kinh ngạc, không biết họ đã gặp chuyện gì.

Bắc Vũ Đường thấy hắn ở đây, kinh ngạc nhưng không bất ngờ.

Xem ra hắn và Cố Phiên Nhiên vẫn tương ngộ, không biết hắn có yêu ả khăng khăng một mực như đời trước không.

"Đã lâu không gặp." Mắt đen u lãnh của Ám Dạ toát ra một tia sáng.

"Hôm nay ngươi đến đây vì cái gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Ám Dạ do dự một lát, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi."

Hắn không cần nói, Bắc Vũ Đường cũng đoán được đại khái mục đích chuyến đi này của hắn.

"Có phải có người muốn ngươi động thủ với lô hàng này của cửa hàng Lôi thị không? Ngươi không cần nói cho ta ai là người ra lệnh. Chỉ cần nói phải hay không phải." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, cũng không ép buộc.

"Phải."

"Ta biết rồi."

"Số hàng này là của các ngươi?" Ám Dạ hỏi.

"Xem như là vậy. Đương gia của cửa hàng Lôi thị là bằng hữu của ta." Bắc Vũ Đường cũng không nói rõ.

Ám Dạ hiểu, "Sau này ta sẽ không động thủ với cửa hàng Lôi thị."

Bắc Vũ Đường biết hắn sẽ tuân thủ lời hứa này.

Hắn là kẻ tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt, nhưng lại rất giữ lời hứa, chỉ cần hứa, vậy tuyệt đối không vi phạm.

"Vậy cảm tạ. Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đây."

Ám Dạ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, nhìn họ rời đi.

Họ cũng tới Nam Đường Quốc.

Ám Dạ đứng im một lát rồi xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Phiên Nhiên nhìn người trước mặt, vẻ mặt có chút tức giận.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi không hoàn thành?"

Giọng Cố Phiên Nhiên không ôn nhu như thường ngày mà khá sắc bén.

"Đúng vậy." Ám Dạ lạnh lùng nói.

Cố Phiên Nhiên hít sâu một hơi, "Xảy ra chuyện gì?"

Hắn là đệ nhất sát thủ lừng lẫy giang hồ mà lại thất bại khi làm một việc cỏn con này sao?

Hôm qua sở dĩ không phái người khác đi là do ả nhìn trúng năng lực của hắn, nghĩ hắn có thể làm trót lọt, nào ngờ hắn lại thất thủ.

Giờ mà cho người đi qua thì muộn rồi.

Sáng sớm hôm nay đoàn xe đã vào thành Trường An, đồ vật sẽ được đưa vào cung ngay trong ngày, hàng hóa khác cũng bắt đầu bán ngay trong ngày. Ả dù muốn tìm người hạ độc thì cũng không còn kịp nữa.

"Bị người phát hiện." Ám Dạ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Cố Phiên Nhiên cứ cảm thấy hắn không nói thật.

"Ta cam nguyện chịu trừng phạt." Ám Dạ cũng không giâỉ thích gì.

Cố Phiên Nhiên nhìn nam nhân trước mắt, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ. Không bắt được trái tim của hắn, quả nhiên không thể ủy thác trọng trách.

"Ngươi đi đi."

Cố Phiên Nhiên đổi ý.

Trước đó giữ hắn lại, hắn không cam tâm tình nguyện, nếu không thể dùng vì ả, vậy giữ lại cũng vô dụng.

Ám Dạ sửng sốt, không lập tức rời đi, "Một năm, ta đã nói một năm là một năm."

Cố Phiên Nhiên thở dài một hơi, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, "Ta biết lúc trước ngươi cũng không nguyện ý khi bị ta giữ lại. Một khi đã vậy, giờ ta sẽ thả ngươi đi. Ngươi tự do."

Ám Dạ không động, "Một năm."

"Ta không cần một năm của ngươi." Cố Phiên Nhiên lạnh lùng nói, giọng nói lộ ra sự thất vọng với hắn.

Ám Dạ không đáp lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Cố Phiên Nhiên lộp bộp trong lòng, khi hắn đi tới cửa, "Ngươi đi rồi cũng tốt. Thay vì ép ngươi không cam nguyện ở lại bên cạnh ta, chi bằng nhắm mắt làm ngơ."

"Ta sẽ không đi. Bảo vệ ngươi một năm, một năm sau, ta sẽ rời đi."

Đây là lời hứa của hắn với ả.

Cố Phiên Nhiên nhìn hắn rời đi, cau mày.

Không biết chiêu lấy lùi làm tiến này có tác dụng với hắn không.

Có lẽ, phải dùng chiêu kia.

Biến hắn thành người của mình, hoàn toàn thành người một nhà, như vậy, hắn mới khăng khăng một mực với mình.

Cố Phiên Nhiên nhìn phía Ám Dạ rời đi, mắt lộ trầm tư.

Xe ngựa của Bắc Vũ Đường và đoàn xe của cửa hàng Lôi thị trước sau tiến vào thành Trường An, nhìn thành trì xa rời đã lâu, dưới khuôn mặt bình tĩnh của Bắc Vũ Đường che giấu muôn vàn cảm xúc.

Khi Tiết Thiên dò hỏi người qua đường về khách điếm trung đẳng như thường lệ, bên trong đã truyền đến giọng nói thanh lãnh của Bắc Vũ Đường, "Đi thẳng phía trước, đến giao lộ đầu tiên thì rẽ phải."

Tiết Thiên nghe theo lời nàng, rẽ phải ở giao lộ đầu tiên thì thấy một khách điếm.

"Phía trước có một khách điếm tên "Phúc Vận Lai", chúng ta có ở khách điếm này không?" Tiết Thiên hỏi.

"Ở đó."

Xe ngựa vững vàng dừng ở cửa khách điếm "Phúc Vận Lai", vì gần cuối năm, rất ít người ở khách điếm, đa phần đều là thương lữ. Tiểu nhị thấy mấy người, nhiệt tình tiến lên nghênh đón.

"Các vị ăn cơm hay ở trọ?"

"Ở trọ. Ba phòng cho khách."

Tiết Thiên dắt xe ngựa vào hậu viện thì Bắc Vũ Đường đã xử lý thủ tục xong, bốn người quen thuộc cầm chìa khóa theo tiểu nhị lên lầu hai.

Giữa trưa, bốn người dùng bữa ở khách điếm. Buổi chiều, Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Mặc Nhi dạo phố Trường An, trên phố đều là bá tánh đi mua hàng tết, rất náo nhiệt.

"Mẫu thân, thành Trường An thật phồn hoa." Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tiểu Mặc Nhi dạo quanh khắp nơi.

"Đến hội Nguyên Tiêu sẽ càng náo nhiệt."

Tiểu Mặc Nhi nghi hoặc trong lòng, lại không nói ra.

"Mẫu thân, phía trước là cửa hàng Lôi thị."

Trước cửa hàng cách đó không xa có một đám người vây quanh, đa phần là sai vặt, nha hoàn được phái đến đây mua đồ. Vừa đến gần đã nghe tiếng họ nghị luận.

"Không biết lần này có cướp được không."

"Phu nhân của chúng ta muốn mua Trú Nhan Sương, không biết lần này có cướp được không."

"Thiếu phu nhân của chúng ta cũng muốn mua. Aizz, tiếc là Trú Nhan Sương thật sự khó mua. Từ sau khi Lôi thị ra loại này, lần nào ta cũng đến tranh, nhưng chưa từng thành công được lần nào."

Khi mọi người nói chuyện, cửa hàng Lôi thị cuối cùng cũng mở cửa.

"Mở cửa, mở!"

Sau câu này, tất cả mọi người duỗi dài cổ chờ đợi, chuẩn bị tinh thần tranh đoạt.

Cửa vừa mở, họ đã nhào vào trong cửa hàng, đám người chen chúc, suýt thì làm sập cửa.

"Đừng chen, đừng chen!"

"Ai dẫm chân ta!"

"Đừng đẩy ta!"

......

Bá tánh xung quanh và người đi đường khiếp sợ quá, tuy trước đó từng thấy rồi, nhưng giờ xem lại vẫn khiếp sợ.

Tiểu Mặc Nhi lần đầu thấy cảnh này, giật hết cả mình.

"Mẫu thân, họ điên cuồng quá đi."

Tuy nói thế, nhưng mắt bé lại lập lòe ánh sáng hưng phấn.

Phấn son và mỹ phẩm dưỡng da càng được hoan nghênh thì túi tiền của họ càng phình.

Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi cũng không vào cửa hàng, đứng ngoài nhìn thoáng qua, tiếp tục đi về phía trước, thấy cửa hàng son phấn Cố thị cách đó không xa.

So với cửa hàng Lôi thị, cửa hàng Cố thị có vẻ tiêu điều, ít khách, ít đến đáng thương.

"Chúng ta vào xem."

Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Mặc Nhi, đi vào trong.

Vừa bước vào cửa hàng đã thấy một cỗ kiệu dừng trước cửa, nha hoàn xốc mành kiệu lên, một nữ tử mặc y phục đẹp đẽ quý giá bước ra.

Ả vừa xuất hiện, Bắc Vũ Đường không tự giác siết chặt tay.

Cố Phiên Nhiên!

Bắc Vũ Đường nhìn nữ nhân chậm rãi đi tới, đôi mắt tràn đầy hận ý.

Tiểu Mặc Nhi nhạy bén cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo nhè nhẹ toát ra từ mẫu thân, tất cả biến hóa đều vì sự xuất hiện của nữ tử trước mắt.

Người này là ai? Vì sao lại khiến mẫu thân biến thành như vậy?

Mẫu thân trước giờ đều thong dong bình tĩnh, nhưng hôm nay, cảm xúc của nàng lại toát ra ngoài một chút. Thật không bình thường.

Tiểu Mặc Nhi nhìn nữ tử chậm rãi đi tới, không phải rất đẹp, trên người có mùi hương đậm khiến bé không tự giác nhíu mày.

Cố Phiên Nhiên tiến vào cửa hàng, phóng mắt nhìn qua, chỉ có lác đác vài vị khách. Sắc mặt ả trở nên khó coi.

Cố Phiên Nhiên chú ý tới Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi, nữ tử tuy đẹp, nhưng không phải đẹp đến kinh tâm động phách mà là đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái. Diện mạo nàng không phải xuất sắc nhất, nhưng khí thế phát gia lại khiến người ta cảm thấy cao quý thanh nhã.

Người có khí thế này, nhất định xuất thân quyền quý, chỉ là tướng mạo rất lạ, chưa bao giờ thấy ở trong thành Trường An.

Cố Phiên Nhiên hơi gật đầu với Bắc Vũ Đường, dời mắt khỏi người nàng, chuyển đến Tiểu Mặc Nhi. Khi thấy Tiểu Mặc Nhi, đôi mắt ả sáng bừng, lộ ra vẻ yêu thích.

Hài tử trước mắt thật đẹp, phấn điêu ngọc trác, sau này nhất định là đại mỹ nam.

Nhìn diện mạo của mẫu tử hai người, thì biết ngay hài tử giống phụ thân.

"Hai vị muốn mua gì?" Cố Phiên Nhiên hiếm khi đảm nhận vai trò tiểu nhị, tiến lên chiêu đãi khách.

"Chỗ các ngươi có mỹ phẩm dưỡng gia giống Băng Cơ Sương hay Trú Nhan Sương gì không?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Sắc mặt Cố Phiên Nhiên cứng đờ, "Không có. Nhưng mà phấn phủ của chúng ta rất tốt, có thể cải thiện làn da, khiến da của ngươi đẹp lên. Nó có thể dùng như phấn phủ, lại có công hiệu như Mỹ Bạch Sương, một công đôi việc. Tốn một xu có thể hưởng thụ hai hiệu quả, tốt hơn Mỹ Bạch Sương nhiều."

Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ, "Di di, chúng ta có rồi. Nghe nói chỗ các ngươi có cái này nên mới đến mua."

Di di? Hai chữ này khiến khóe môi Cố Phiên Nhiên run run.

Ả chỉ lớn hơn bé mười mấy tuổi thôi, vì sao lại gọi ả là di di?

Ả nhìn già vậy à?!

Xưng hô cắm vào tim thì thôi, lời tiếp theo của bé càng đâm sâu vào tim ả hơn.

Hóa ra họ đi nhầm nhà, coi cửa hàng Cố thị thành cửa hàng Lôi thị.

Cố Phiên Nhiên đè nén lửa giận, "Không có, bán hết rồi."

Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy bao giờ nhà di di mới có kem dưỡng da mới?"

"Năm sau mới có." Cố Phiên Nhiên cười đáp.

Từ sau khi cửa hàng Lôi thị ra phấn phủ mới, ả đã xuống tay nghiên cứu sản phẩm khác, vừa bước được một bước trong quá trình nghiên cứu mặt nạ, đang định đi đường cao cấp, nào ngờ cửa hàng Lôi thị lại cho ra nhiều kem dưỡng da như thế, hiệu quả trong đó nhìn là biết.

Đặc biệt là Trú Nhan Sương, ả nghe mà còn động tâm.

Cố Phiên Nhiên đã phái người đi hỏi thăm xem kem dưỡng da của Lôi thị do ai làm ra, chỉ là đến giờ còn chưa nghe được. Từ sau chuyện chưởng quầy huyện Tam Thủy, Lôi thị quản lý tin tức cực kỳ nghiêm khắc, khiến họ rất khó cắm vào lần nữa.

Mặt nạ không được, ả muốn nghiên cứu sản phẩm khác.

Giờ ả chỉ cậy được vào mỗi tố tụy hồng, chỉ cần khống chế tốt tỉ lệ tố tụy hồng, tin là không lâu sau, Cố thị cũng có thể làm ra kem dưỡng da kinh điển.

"Mẫu thân, họ không có hàng, vậy chúng ta đi thôi." Tiểu Mặc Nhi cầm tay Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường vốn chỉ định xem tình huống bên này sau dăm ba câu của Tiểu Mặc Nhi, nàng đã rõ tình trạng của Cố thị, không cần ở nơi này nữa, xoay người rời đi.

Hai người vừa đi, sắc mặt Cố Phiên Nhiên tối sầm xuống.

Hạ Hà lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư, đồng ngôn vô kỵ, ngài đừng để trong lòng."

"Không phải nó."

Ả không tức giận vì lời đứa bé kia nói, mà là vì quẫn cảnh Cố thị đang gặp phải.

Lúc trước, ả đi đến đâu cũng có người truy phủng, mà giờ, những người đó đã không còn nhiệt tình như trước.

"Về thôi."

Cố Phiên Nhiên xoay người rời đi.

"Mẫu thân, con không thích nữ nhân kia." Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ, bắt đầu bày tỏ tấm lòng.

"Vì sao?" Bắc Vũ Đường tò mò nhìn bé.

Tiểu Mặc Nhi nghiêng đầu nhỏ, chậm rì rì nói, "Nàng ta biết nói dối, hơn nữa còn nói dối tiểu hài tử. Mẫu thân, người như vậy có tính là trong ngoài bất nhất không?"

Cảm xúc trái chiều trong lòng Bắc Vũ Đường dần biến mất khi nghe bé nói vậy.

"Ừ."

Hai người đi về phía trước, bất tri bất giác tới cửa phủ Trung Võ Hầu, ở cửa có hai hộ vệ trông cửa. Bắc Vũ Đường nhận ra hai người kia, họ đi theo phụ thân nhiều năm, cuối cùng vì bị thương trên chiến tường nên không thể không lùi về sau, được phụ thân mang về nhà làm hộ vệ.

Bắc Vũ Đường đứng ở cửa, muốn đi vào, lại không dám vào.

Nàng bây giờ dùng thân phận gì đi vào?

Nếu nàng nói cho phụ thân mình là nữ nhi của ông, chỉ sợ phụ thân sẽ coi nàng là kẻ điên.

Dù sao, nữ nhi Vũ Đường của ông đã chết, thực sự đã chết.

Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn đứng trước cửa cùng Bắc Vũ Đường, bé tò mò đánh giá phủ đệ trước mắt, đại môn đỏ thắm, chữ trên tấm biển hồn hậu mạnh mẽ, nhìn là biết tác phẩm của đại sư.

Trung Võ Hầu!

Tiểu Mặc Nhi mặc niệm ba chữ này.

Trung Võ Hầu, hẳn là vị quan rất lớn.

Hai vị hộ vệ canh cửa thấy mẫu tử Bắc Vũ Đường mãi không rời đi, cảnh giác nhìn họ.

"Đi thôi."

Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, nắm tay Tiểu Mặc Nhi, xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một xe ngựa dừng trước cửa, bước xuống là một nam nhân cường tráng, dù nuôi chòm râu, nhưng vẫn có thể nhìn ra diện mạo tuấn dật.

"Tướng quân." Hộ vệ canh cửa hô với người tới.

Khi Bắc Hình Quân xuất hiện, đôi mắt Bắc Vũ Đường dính chặt theo ông, vành mắt nàng cũng phiếm hồng.

Phụ thân!

Bắc Vũ Đường thầm gọi trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment