Tác giả: Vân Phi MặcBắc Vũ Đường và Đại Hương cũng tiến lên.
Tiểu nhị cười nói: "Các ngươi đến cùng nhau đúng không. Nếu đến cùng nhau thì chỉ có thể nhận một thôi."
Trước đó cũng có người từng hỏi, tiểu nhị đều dùng lý do này đuổi người đi.
Tiểu nhị nghĩ lần này cũng sẽ thuận lợi, nào ngờ gặp phải khúc xương cứng.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu nhỏ, "Không đúng, trước đó rõ ràng các ngươi nói mỗi người đều có thể nhận một túi thơm."
Tiểu nhị cười nói, "Tiểu bằng hữu nhớ nhầm rồi, không nói vậy đâu."
Nói rồi, tiểu nhị quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, "Phu nhân, bên trong có rất nhiều kem dưỡng da, đều có ưu đãi siêu thấp."
Bắc Vũ Đường không để ý đến hắn, tiểu nhị thấy chiêu này không được, chỉ có thể tiếp tục trả lời câu hỏi của Tiểu Mặc Nhi.
"Ta không nhớ lầm." Tiểu Mặc Nhi phản bác, "Lúc ấy các ngươi nói, "Các vị chờ bên ngoài quá nửa nén hương đều có thể nhận được một túi thơm tinh mỹ miễn phí"."
"Bốn người chúng ta đều là khách hàng, cũng chờ bên ngoài nửa nén hương, ngươi nên cho chúng ta mỗi người một cái. Nếu ngươi nói mỗi nhóm người nhận được một cái thì cho chúng ta một cái mới là đúng."
Tiểu nhị bị Tiểu Mặc Nhi nói đến toát mồ hôi lạnh, to cả đầu.
Người chờ xung quanh nghe vậy, cả đám sôi nổi gật đầu, "Đúng đúng, đứa nhỏ này nói không sai."
"Các ngươi nói là mỗi người, ngươi nên chia cho mỗi người chúng ta một túi thơm. Hay là Cố thị các ngươi định nói không giữ lời?!"
"Nếu tiếc thì đừng có đưa. Nếu đã nói rồi thì phải thực hiện."
"Các ngươi không thể nói không giữ lời như vậy đâu."
......
Thấy sắp mất khống chế, nếu vì mình mà xảy ra chuyện vào ngày ra mắt sản phẩm mới, bát cơm của mình chắc chắn khó giữ.
Hắn vội vào trong báo lại cho chưởng quầy, chưởng quầy vừa nghe, tức quá đạp hắn một cái.
"Ngươi ngu à, bọn họ muốn thì cho là được."
"Nhưng mà không đủ túi thơm." Tiểu nhị khổ sở.
"Ta sẽ nghĩ cách đi mua thêm. Giờ ngươi ổn định người bên ngoài trước. Nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, Đại tiểu thư sẽ không tha cho ngươi đâu." Chưởng quầy cảnh cáo.
"Vâng vâng." Tiểu nhị sợ hãi, vội gật đầu, xoay người ra ngoài.
Tiểu nhị vừa ra, vội lấy ba túi thơm cho Tiểu Mặc Nhi, "Xin lỗi nhé, là ta nhầm lẫn."
Tiểu Mặc Nhi vừa đi, khuôn mặt tiểu nhị lập tức sụp xuống.
Đúng là một tiểu quỷ khó chơi!
Vào cửa hàng, họ thấy mọi người đang chọn trước quầy, bên cạnh mỗi người đều có một tiểu nhị, trên tường có dán bức họa quảng cáo xinh đẹp, trên đó có thơ từ và công hiệu.
Đại Hương vừa thấy, trợn to mắt, "Mộc tỷ tỷ, họ học chúng ta!"
Tiết Thiên cau mày, cảm thấy hành động này của Cố thị rất trơ trẽn. Cảm giác giống như một bức họa lại bị người khác vẽ lại, biến thành tác phẩm của người ta.
"Không biết xấu hổ!" Đại Hương hung hăng thì thầm.
Vừa lúc một tiểu nhị tiến lên nghe được, "Vị cô nương này không hài lòng ở đâu sao?"
Đại Hương đang muốn nói, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn lại.
"Tiểu nhị, giới thiệu cho chúng ta kem dưỡng da các ngươi có và công hiệu của chúng thế nào đi." Bắc Vũ Đường nói.
Tiểu nhị vội cười, bắt đầu giới thiệu, cuối cùng còn tổng kết một câu.
"Kem dưỡng da của chúng ta còn hiệu quả hơn Lôi thị. Phu nhân, ngài chọn loại nào? Giờ đang có ưu đãi, mua hai được một, rất lợi."
"Tất cả các loại, mỗi loại một hộp."
Tiểu nhị vội đáp, "Có ngay."
Bắc Vũ Đường nhìn họ đóng gói, bình sứ đựng kem dưỡng da cũng giống với của Lôi thị. Không thể không nói, Cố Phiên Nhiên không hề e dè khi mượn ý tưởng của người khác.
"Đồ đây ạ, hoan nghênh quý khách lần sau lại tới."
Sau khi ra khỏi cửa hàng son phấn Cố thị, Đại Hương vẻ mặt tiếc tiền nhìn túi kem dưỡng da, "Ta không tin chúng nó tốt hơn được chúng ta."
"Về thử là biết ngay."
Đại Hương lắc đầu, "Không cần, lỡ có độc thì sao."
Tiết Thiên không thể tin nổi, "Không thể nào, họ lại dùng độc, không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Về kiểm tra là biết."
Bốn người thuận đường qua Lôi thị một chuyến, khách ít hơn xưa hơn một nửa, bên Lôi thị rất yên tĩnh, dường như không bị Cố thị ảnh hưởng.
Sau khi trở về, việc đầu tiên là phân tích thành phần của kem dưỡng da.
Kiếp trước cũng không có kem dưỡng da này nên Bắc Vũ Đường không rõ thành phần lắm, tuy nhiên, theo phỏng đoán của nàng, chắc chắn không thiếu tố tụy hồng.
Kem dưỡng da nàng làm đều dựa theo phối phương của hệ thống nên mới làm được trong thời gian ngắn. Đặc biệt là Trú Nhan Sương, còn phải có linh dược mà hệ thống cung cấp thì mới có hiệu quả trẻ hóa.
Không phải nàng khinh thường Cố Phiên Nhiên, mà là hoàn toàn không có khả năng một người nghiên cứu ra được nhiều kem dưỡng da trong thời gian ngắn như vậy. Nếu kem dưỡng da nghiên cứu dễ như vậy, chắc các nhà khoa học ở thời hiện đại đều uổng công học hành mất.
Kem dưỡng da của Cố Phiên Nhiên có thật sự có hiệu quả như tuyên truyền không thì chưa biết, độ an toàn cũng chưa biết luôn.
Nàng phỏng đoán được tám chín phần kem dưỡng da này đều ỷ vào tố tụy hồng.
Bắc Vũ Đường không làm gì cả, chỉ tìm tố tụy hồng.
Có kinh nghiệm lần trước, Tiết Thiên và Tiểu Mặc Nhi có thể làm được, Đại Hương và Ám Dạ ở bên làm trợ thủ.
Hai ngày sau, mấy người nhìn ngân châm đổi màu, đều lộ ra biểu cảm quả nhiên là vậy.
Tiết Thiên phản ứng lớn nhất: "Sao Cố thị có thể làm như vậy! Họ muốn kiếm tiền trên mạng người sao!"
"May mà ta không dùng, nếu không thì không biết mặt ta sẽ thành cái gì." Đại Hương ôm mặt mình, biểu cảm sợ hãi.
"Ta muốn đi vạch trần họ." Tiết Thiên phẫn nộ.
"Ngươi quên chuyện lần trước rồi à!" Đại Hương dỗi thẳng.
Nhắc tới chuyện lần trước, Tiết Thiên biến sắc.
Bắc Vũ Đường sợ Tiết Thiên làm ra chuyện gì đó, cảnh cáo, "Lần này nếu còn ngu xuẩn ra ngoài, ta đánh gãy chân ngươi."
Bố cục nàng bày ra mà bị Tiết Thiên quấy rối thì nàng nhất định sẽ lột da hắn.
"Ám Dạ, ngươi canh chừng hắn giúp ta. Nếu hắn làm ra hành động ngu ngốc gì thì khuân hắn về." Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Ám Dạ.
Tiết Thiên rụt cổ, "Không đâu. Nhưng mà, chúng ta mặc Cố thị tai họa người khác như vậy sao? Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu nữ tử vì họ mà hủy dung, thậm chí bỏ mạng?"
"Giờ ngươi đi thì để làm gì, chỉ lặp lại chuyện ngươi từng gặp thôi. Lần trước chỉ là bị đánh một trận, lần này chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi cũng bỏ lại chỗ này. Đừng quên, nơi này là căn cơ của Cố thị. Bọn họ tuyệt đối không cho phép ngươi phá hỏng chuyện làm ăn, bại hoại thanh danh của họ." Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói.
Tiết Thiên cau mày, "Nơi này là thành Trường An, Cố thị chỉ là thương nhân một giới, không thể một tay che trời chứ."
Khi hắn nói này, giọng nói không chắc chắn, hiển nhiên không rõ ràng.
Bắc Vũ Đường liếc hắn, "Người dẫn dắt Cố thị là ai, là Cố Phiên Nhiên."
Tiết Thiên nghĩ đến gì đó, "Chính là nữ tử cùng được đại sư Vô Trần lựa chọn ở chùa Đại Chiêu kia?"
"Chính là nàng ta. Ngươi biết nàng ta là ai không? Theo tin tức ta nghe được, sau lưng Cố Phiên Nhiên có Tứ hoàng tử và Tấn Vương chống lưng, ngươi đối phó Cố thị, ngươi có mấy cái đầu đủ cho chúng chém?"
"Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn vậy sao?"
Trước đó còn có thể nghiên cứu đồ tốt cướp đoạt với Cố thị, như vậy thì người khác sẽ tránh bị hại, giờ xem ra không thể.
"Chờ. Chuyện ngươi muốn sẽ sớm xảy ra thôi. Nhưng mà, trước lúc đó, ngươi thành thật chờ ở nhà, đừng đi đâu cả, ngoan ngoãn nghiên cứu phấn phủ khác cho ta. Đại Hương, muội giúp ta canh chừng hắn."
"Vâng."
Tiết Thiên 囧 囧 nhìn Bắc Vũ Đường.
"Đừng nhìn ta như vậy. Ta không muốn lãng phí 100 lượng bạc vớt ngươi ra khỏi đại lao nữa đâu. À, không đúng. Ở thành Trường An, một trăm không đủ, hẳn là cần hơn ngàn lượng."
Tiết Thiên như quả bóng xì hơi, nhìn nàng u oán như tiểu tức phụ bị khinh bỉ.
Đôi mắt lạnh của Ám Dạ hiện lên nét không vui, thân mình lặng lẽ che trước người nàng, chặn tầm mắt Tiết Thiên.
"Được rồi. Ta ra ngoài một chuyến, các ngươi chờ ở nhà, canh chừng Tiết thần y."
Bắc Vũ Đường hai tay xách theo quà tặng đến phủ Trung Võ Hầu. Hộ vệ thấy Bắc Vũ Đường xách đồ tới cửa thì hơi nhíu mày.
Hắn liếc cái đã nhận ra, nữ nhân này chính là nữ nhân không hiểu sao lại rơi lệ trước cửa phủ hai tháng trước.
"Nơi này là Hầu phủ, người không liên quan không được tiến vào." Hộ vệ lên tiếng ngăn cản khi nàng bước lên bậc thang.
Bắc Vũ Đường mỉm cười tiến lên, "Ta tới bái kiến Bắc Lâm tướng quân. Ta là bằng hữu của Bắc Lâm tướng quân."
Hộ vệ nghi hoặc đánh giá nàng, không hề tin lời nàng nói.
Bắc Vũ Đường nhìn ra, cũng minh bạch, "Vậy đi, ngươi vào thông bẩm thay ta một tiếng, nói là có Mộc Chi Đào tới bái kiến."
Hộ vệ thấy nàng nói năng đĩnh đạc, còn mang theo không ít đồ bổ trân quý, bảo với nàng, "Ngươi chờ ở đây."
Mười lăm phút sau, vị hộ vệ kia vội vàng ra, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
"Mộc phu nhân, mời vào trong."
Một nha hoàn tiến lên dẫn đường, dẫn nàng đến hậu viện trong phủ.
Bắc Vũ Đường nhìn cây cỏ trong viện, trong mắt đều là quyến luyến, nàng bước đi, không tự giác đã đi trước nha hoàn.
Nha hoàn kinh nghi nhìn nàng, "Mộc phu nhân trước kia đã tới hầu phủ sao?"
Bắc Vũ Đường hồi thần, cười nói, "Không có, lần đầu tiên tới."
Nha hoàn gật đầu, xem ra vừa rồi là ảo giác của mình.
"Vết thương của thiếu gia nhà các ngươi thế nào?" Bắc Vũ Đường dời đi lực chú ý của nha hoàn.
"Đại phu đã khám, yêu cầu tĩnh dưỡng một thời gian. Aizz, thật tiếc. Vốn người đi biên cương lần này là thiếu gia." Nha hoàn vẻ mặt tiếc hận.
"Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*), có lẽ đây là một chuyện tốt."
Nha hoàn cười nói, "Lần đầu nô tỳ nghe có người nói như vậy."
Đi qua đại sảnh, đến sân viện thứ hai là đình viện nơi Bắc Lâm ở.
"Mộc phu nhân, mời vào trong."
Người trong phòng nghe tiếng, vội ngồi dậy, duỗi dài cổ nhìn ra ngoài.
Bắc Lâm thấy nàng tới, đôi mắt nhiễm ý cười.
"Ngươi đến rồi."
Bắc Lâm đứng lên, muốn đi qua, Bắc Vũ Đường vội ngăn cản, "Ngươi đừng tới đây, ngồi đó đừng nhúc nhích."
Thấy nàng khẩn trương, Bắc Lâm cười nói, "Ta không phải làm bằng đậu hủ, vết thương nhỏ này không là gì. Lúc trước, trên chiến trường, ta còn bị thương nặng hơn. Khi đó còn đuổi theo thủ lĩnh quân địch mười mấy dặm, đến tận khi cắt được thủ cấp của hắn."
"Chân của ngươi để lại di chứng đúng không?" Bắc Vũ Đường vô tình chọc thủng da trâu của hắn.
Bắc Lâm kinh ngạc nhìn nàng, "Sao ngươi biết?"
"Ta quên nói cho ngươi, ta là một đại phu. Thông qua lời tự thuật của ngươi, không khó chẩn ra bệnh của ngươi sẽ để lại di chứng gì."
Bắc Lâm nâng một ngón tay cái lên, "Lợi hại."
"Vừa lúc ta mang theo mấy loại thuốc chuyên trị thương chân, cũng có lợi với vết thương cũ của ngươi. Lúc đắp thuốc thì ngươi sẽ thấy đau, ngươi phải chịu đựng, xong rồi sẽ thấy thoải mái.
Bắc Vũ Đường đặt thuốc mỡ mình mang theo đến trước mặt hắn, "Bình này để trị vết thương trên chân ngươi."
"Vậy chỗ đó thì sao?" Bắc Lâm nhìn đủ loại chai lọ vại bình bị mang ra.
"Cái này là bột cầm máu, miệng vết thương nhỏ, chỉ cần rắc lên chút là có thể nhanh chóng cầm máu. Nếu gặp miệng vết thương nghiêm trọng thì cần rắc nhiều hơn, hiệu quả cầm máu khá tốt."
"Bình này là giải độc hoàn, gặp tình huống đặc biệt thì ngươi có thể uống cái này, có thể giải bách độc, sau này ngươi không cần phải sợ độc nữa. Ta chỉ có ba viên, phối chế rất rườm rà, ngươi nhớ đừng lãng phí."
"Cái này là bột gây tê, chỉ cần rắc bột quanh miệng vết thương thì sẽ có tác dụng gây tê. Cái này cũng có thể dùng, dùng xong, dược hiệu sẽ phát tác sau mười lăm phút, cả người tê mỏi, mất đi tri giác, nửa canh giờ sau mới khôi phục. Đương nhiên, nếu ngươi dùng nhiều thì hiệu quả gây tê sẽ kéo dài."
Bắc Vũ Đường giới thiệu từng loại, Bắc Lâm nghe mà sửng sốt.
Mấy thứ này quả thật là rất hữu dụng với người thường hành quân đánh giặc như hắn, nàng cố ý lựa chọn mấy thứ này đến, có thể thấy được sự dụng tâm của nàng.
"Mấy thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận."
Trước không nói giải độc hoàn, nó là một báu vật quý giá. Mấy thứ như phấn gây tê càng là tin mừng cho quân, có những binh lính bị trọng thương, bị đau chết trong quá trình trị liệu.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng nỗi đau dịch cốt mà không nhíu mày.
Mấy thứ này nàng đã sớm muốn đưa cho ca ca và phụ thân, họ hàng năm đánh giặc bên ngoài, cần mấy thứ này. Trước đây không có cách nào đưa, không có cơ hội.
Giờ tạo ra cơ hội này, sao nàng có thể để họ cự tuyệt.
Bắc Vũ Đường rất rõ tính cách của ca ca, nếu cứng rắn nhét, hắn sẽ trả về.
"Nếu ngươi thấy băn khoăn, có thể trả tiền." Bắc Vũ Đường nói.
Bắc Lâm ngây người luôn.
Hắn chưa từng thấy ai tặng lễ không nhận xong bảo người ta mua. Đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
"Mấy thứ này ta lấy giá hữu nghị thôi, một vạn lượng."
Bắc Lâm phun thẳng trà trong miệng ra, may mà Bắc Vũ Đường phản ứng nhanh nảy đi kịp nên tránh được thảm kịch xảy ra.
"Khụ khụ khụ." Bắc Lâm ho khan một trận, mãi nửa ngày mới hoãn lại.
"Hay là vậy đi, năm ngàn." Bắc Vũ Đường giảm giá.
Bắc Lâm biết nàng hiểu lầm, tưởng hắn nghĩ một vạn là quá cao, vội xua tay, "Ta không có ý đó. Ta cảm thấy một vạn quá rẻ."
Bắc Lâm thật ra muốn nói, hắn không có một vạn lượng.
"Vậy để ngươi an tâm, hai vạn lượng nhé." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm.
Khóe môi Bắc Lâm hơi run rẩy.
Hắn nhớ rõ là nàng tới thăm bệnh chứ không phải tới buôn bán màaaaaaaaa!!!
Bắc Lâm nhìn đồ trên bàn, ngoài miệng không nhịn được hỏi lại, "Có ít quá không?"
"Còn ít à! Vậy ba vạn đi."
Bắc Lâm:......
Hình như hắn nói sai rồi.
"Được, ba vạn lượng." Bắc Lâm suýt nữa thì hỏi lại câu có ít quá không.
Không biết vì sao, đối mặt với đôi mắt cực kỳ giống muội muội, hắn không nhịn được sợ nàng chịu thiệt.
Hắn cảm thấy nhất định mình bị bệnh rồi, còn bệnh không nhẹ.
Bắc Lâm gọi quản gia tới, "Tần bá, ngươi đi lấy ba vạn ngân phiếu tới cho ta."
"Đại thiếu gia, ngài cần nhiều tiền như vậy làm gì?" Tần bá lo lắng hỏi, lơ đãng nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt cảnh giác.
"Chuyện này ngươi đừng hỏi. Cứ đi lấy tới là được, ta sẽ tự nói với phụ thân."
Tần quản gia thấy hắn chấp nhất, không nói thêm gì nữa, dù sao, trước mặt người ngoài, không thể để thiếu gia mất mặt.
Tần quản gia ra ngoài, vội hỏi một sai vặt, "Lão gia đã về chưa?"
Sai vặt mới từ đại sảnh quay lại, "Đã về rồi. Giờ hẳn đang ở thư phòng."
Tần quản gia vội chạy tới thư phòng.
"Ngươi nói Lâm Nhi lệnh cho ngươi lấy ba vạn lượng bạc?"
"Đúng. Chắc là bị phụ nhân đến thăm bệnh kia khuyến khích, không biết định làm gì."
"Phụ nhân? Là một phụ nhân trẻ?"
"Đúng vậy."
Bắc Hình Quân vẫy tay, "Ngươi đi lấy đi."
Quản gia đi rồi, Bắc Hình Quân buông công văn trong tay xuống, rời khỏi thư phòng.
Nữ tử kia hẳn là người lúc trước đề điểm Lâm Nhi.
Khi Bắc Vũ Đường và Bắc Lâm trò chuyện vui vẻ, ngoài đình có một người đi tới. Bắc Hình Quân còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của nhi tử.
Từ sau khi biết Vũ Đường rời đi, hắn chưa bao giờ cười vui như bây giờ.
Nữ nhân kia đúng là có bản lĩnh, có thể khiến Lâm Nhi như vậy.
Bắc Hình Quân càng tò mò với người này.
"Phụ thân." Bắc Lâm thấy thân ảnh cao lớn đi vào, kinh ngạc gọi.
Bắc Vũ Đường giống như mới phát hiện ông tới, chậm rãi xoay người, nhìn về phía người phía sau.
"Chào ngài, Bắc tướng quân." Bắc Vũ Đường đứng dậy, hành lễ với Bắc Hình Quân.
"Không cần đa lễ như vậy. Ngồi đi." Bắc Hình Quân đi lên trước, bất động thần sắc đánh giá nàng.
Tướng mạo nữ tử này càng nhìn càng cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, trên người nàng còn có một cảm giác quen thuộc.
"Phu nhân này, chúng ta có phải đã từng gặp rồi không?"
Bắc Vũ Đường cười nói, "Bắc tướng quân có trí nhớ thật tốt. Mấy tháng trước, chúng ta đã gặp một lần ở cửa Hầu phủ."
Bắc Hình Quân nhớ ra, đó là hôm trước tết hai ngày. Lúc ấy gặp, nàng còn dẫn theo một hài tử.
Khi ký ức quay lại, Bắc Hình Quân nhớ lúc ấy nàng yên lặng rơi lệ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
"Tướng quân, ta thấy tư thế ngài đi đường, hình như ngài có bệnh kín." Bắc Vũ Đường nói.
Bắc Hình Quân nhướng mày, Bắc Lâm ở bên vội nói, "Phụ thân, Mộc tỷ là một đại phu. Cha xem thuốc mỡ, thuốc bột, giải độc hoàn này đi, đều do nàng điều phối đấy." (Ro: Em rất chờ mong ngày anh biết chị là em gái mình)
Bắc Lâm bừng bừng hứng thú thuật lại lời Bắc Vũ Đường nói một lần cho Bắc Hình Quân.
Bắc Hình Quân nghe xong, lòng tràn đầy kinh hỉ.
Nếu mấy thứ này có thể sản xuất quy mô lớn, nhất định là tin tốt cho các tướng sĩ.
(*) Họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường.
****