Tác giả: Vân Phi MặcSáng sớm hôm sau, lại có không ít bá tánh tò mò tới vây xem, một đám chỉ trỏ nữ tử trên đài.
"Những người này đúng là tham tiền không cần mạng."
"Nếu cho ngươi một khoản tiền lớn thì ngươi có muốn không?"
"Ta, ta đương nhiên không muốn."
Đột nhiên, có người kinh hô thành tiếng.
"Người trên đài Lôi thị không phải tiểu nương tử Lâm gia à?"
"Ngươi nói nữ nhân ác độc giết phu quân kia sao?"
"Chính là nàng ta!"
"Nàng ta bị phán trảm mà, sao lại xuất hiện ở đây?"
Năm nữ tử khác cũng nhanh chóng bị nhận ra.
"Bọn họ dùng tử tù để thí nghiệm!"
"Những nữ nhân này tội ác tày trời, bị độc chết cũng đáng!"
"Không sai, không sai."
Người bên dưới nghị luận sôi nổi, không ai đồng tình với sáu người, càng không ai nói chuyện thay họ.
"Đồ yêu tinh hại người, trả nhi tử lại cho ta!"
Đột nhiên, một lão phụ nhân ném cục đá, cục đá kia vứt về phía nữ tử trên đài.
Thấy cục đá sắp dừng trên người nữ tù, trường kiếm trong tay Ám Dạ vung lên, cục đá bị hắn chặn lại.
"Không có thiên lý! Bà nương hại người này thế mà còn sống yên lành!"
(Bà nương: chỉ người phụ nữ hạ lưu)
Có người khuyên, "Lão phụ nhân, đây là lấy thân thử độc mà."
"Lấy thân thử độc cái gì. Ta nghe nói, quan phủ hứa hẹn với các nàng, chỉ cần không độc chết thì sẽ miễn tử hình. Con của ta, con chết thảm quá. Sao lại không có thiên lý như vậy!"
"Không thể nào, miễn tử hình á?!"
Một hòn đá dậy lên ngàn tầng sóng.
"Đúng là quá đáng!"
"Những nữ nhân ác độc đó phải bị chém đầu!"
"Tuyệt đối không thể để chúng hưởng lợi như vậy!"
Từ bốn phương tám hướng, không biết ai bắt đầu, liên tục ném cải thối, sau đó có người ném trứng thối lên hai đài.
Nha dịch muốn cản nhưng không cản được.
Bên Cố thị, một quản sự và ba tử tù chật vật, trên mặt, trên người đều là trứng thối và lá cải.
Lại nhìn bên Lôi thị, tất cả rau và trứng đều bị cản lại.
Ba nữ tù lòng còn sợ hãi nhìn người ở đài bên cạnh, lại nhìn chính mình, cảm thấy may mắn.
Quần chúng vây xem như bị cảm nhiễm, một đám căm phẫn chửi bậy.
Mấy người dẫn đầu lúc trước lặng lẽ rời đi, chỉ là vừa rời khỏi đám người đã bị một đám nha dịch xuất hiện bắt lấy.
"Các người làm gì vậy, vì sao lại bắt chúng ta!"
"Buông ta ra!"
"Mau buông ta ra!"
......
Ở trà lâu bên cạnh, Vương đại nhân và Bắc Vũ Đường ngồi ở lầu hai. Vương đại nhân nhìn tình cảnh bên dưới, kinh ngạc không thôi.
- Nửa nén hương trước-
Vương đại nhân đang trên đường hồi phủ thì bị Bắc Vũ Đường ngăn lại.
"Vương đại nhân, dân nữ có một việc muốn thương thảo với ngài, chuyện này liên quan đến kết quả thực nghiệm." Bắc Vũ Đường đứng ngoài cỗ kiệu nói.
Vương đại nhân đi từ trong kiệu ra, "Ngươi vì sao lại tìm bản quan mà không phải Tứ hoàng tử?"
Bắc Vũ Đường cười nói, "Hôm hội Nguyên Tiêu, trong lúc vô tình thấy được Tứ hoàng tử và Cố tiểu thư cùng du hồ. Ta tự nhiên không tiện quấy rầy hắn, tránh để Cố tiểu thư hiểu lầm."
Một câu hai nghĩa, Vương đại nhân là người thông minh, sao có thể không nghe hiểu?
Vương đại nhân là người của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử lại đối địch nhau, có câu kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu.
"Hahaha, Mộc phu nhân thật là biết giúp người thành đạt."
"Không biết Vương đại nhân có rảnh không?"
"Mời đi."
Bắc Vũ Đường dẫn Vương đại nhân vào một trà lâu ở thành tây, mở cửa sổ ra, vừa lúc nhìn thấy thí nghiệm trên đài cao.
"Vương đại nhân có muốn lập công không?" Bắc Vũ Đường nói.
Vương đại nhân có hứng thú, "Lập công? Nói nghe thử xem."
"Ta tuy mới tới Nam Đường Quốc một thời gian ngắn, nhưng từ lúc ở Đại Chu đã sớm nghe Nam Đường Quốc có một kỳ nữ tên Cố Phiên Nhiên. Nàng ta là người thương của Tấn Vương. Nhưng mà, ta thấy dường như Tứ hoàng tử cũng rất có hảo cảm với vị Cố tiểu thư này. Quan hệ giữa Tấn Vương và Tứ hoàng tử rất tốt, có thể coi là huynh đệ. Nếu hai nam nhân này cùng yêu một nữ nhân, theo ngài họ sẽ vì tình thủ túc hay là chọn mỹ nhân?"
Vương đại nhân cười nói, "Vì sao ngươi biết Tứ hoàng tử yêu nàng ta? Chỉ bằng việc du hồ thì không đủ chứng minh."
"Đại nhân, ngài biết vì sao hôm qua ta lại đến muộn không?"
Vương đại nhân nhướng mày, "Có ẩn tình gì sao?"
Bắc Vũ Đường đề điểm đơn giản vài câu chuyện hôm qua, "Một người ngồi kiệu đi, còn sớm hơn nửa nén hương, ta đi bộ mà đến, tất nhiên không theo kịp."
Vương đại nhân hiểu rõ, càng hiểu nguyên nhân Bắc Vũ Đường tới tìm mình lần này.
"Đại nhân còn cảm thấy họ không có quan hệ gì sao?" Bắc Vũ Đường tiếp tục nói, "Đại nhân lo lắng Tứ hoàng tử và Cố tiểu thư trong sạch. Thật ra chuyện này cũng không phải vấn đề, chỉ cần bên chúng ta thả tin tức ra, mặc kệ Tứ hoàng tử giải thích với Tấn Vương thế nào, quan hệ của họ sẽ không còn thân mật khăng khít như trước được nữa."
"Tứ hoàng tử và Tấn Vương có khoảng cách, có thể nói là tự chặt một tay. Đây là chuyện tốt với Vương đại nhân và chủ tử phía sau."
"Làm sao ngươi biết?" Vương đại nhân vừa nói xong thì phát hiện mình hỏi bằng thừa.
Nữ tử trước mắt không phải nữ tử bình thường.
Hôm qua chỉ cảm thấy nữ tử này hơi thông minh, xem ra đã đánh giá sai rồi.
Bắc Vũ Đường thở dài một hơi, "Lôi thị chúng ta chỉ là thương nhân, nhưng tốt xấu cũng có trăm năm lịch sử."
Lời này xem như trả lời nghi hoặc của Vương đại nhân, là thương nhân không sai, nhưng không có nghĩa là không biết gì cả.
"Kem dưỡng da Lôi thị của chúng ta có vấn đề hay không, người làm ra nó tất nhiên rõ ràng. Chúng ta không sợ thực nghiệm, chỉ sợ bất công." Bắc Vũ Đường nói thẳng, "Ta sở dĩ nói đặt ra trước mặt công chúng cũng là vì vậy. Nhưng mà, dù sao Tứ hoàng tử quyền thế ngập trời, muốn giúp một người, chúng ta thật sự có tâm mà không có lực. Vậy nên, ta lại đây quy phục Vương đại nhân, còn hy vọng Vương đại nhân có thể chiếu cố một hai."
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng kêu la, âm thanh đó ngắt ngang cuộc nói chuyện của họ, cả hai đều ló đầu ra nhìn về phía đài cao, thấy phía dưới có không ít người đang ném đồ.
"Đại nhân, xem ra có người không muốn thực nghiệm." Bắc Vũ Đường nói một câu, ánh mắt thanh lãnh đảo qua đám người.
"Lời này có ý gì?"
Bắc Vũ Đường chỉ một vài nam tử trong đám người, "Ngài xem vị kia, còn cả vị kia, chú ý cách nói chuyện và hành động của họ. Nếu ta đoán không lầm, họ nhất định đã được sai bảo, cố ý tới quấy rối, muốn ngăn cản lần thí nghiệm này."
Vương đại nhân nhìn theo đầu ngón tay nàng chỉ, thấy được mấy người, cũng không phát hiện có gì khác thường, "Bọn họ có gì không ổn? Ngươi vì sao lại kết luận như vậy?"
"Đại nhân, ngài nhìn kỹ, mấy người họ nói chuyện rõ ràng, hiển nhiên đã chuẩn bị mà đến. Lại nhìn trên người họ, có thể thuận tay lấy ra trứng thối. Thử hỏi, có ai lại mang trứng thối bên người, hơn nữa còn nhiều người cùng mang như vậy?"
Vương đại nhân ra lệnh cho người hầu, "Bắt mấy người kia lại."
Người hầu rời đi, bắt lấy mấy người kia trước khi họ kịp đào tẩu.
"Đại nhân, chúng ta cần phải trấn an được mọi người, không thể để bá tánh bên dưới xảy ra chuyện. Bằng không, người cung cấp biện pháp như dân nữ không thể thoái thác tội của mình." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Nàng là người ra ý tưởng tất nhiên sẽ bị hỏi tội, hắn làm quan viên phá án càng không trốn thoát được.
Hai người vội vàng xuống lầu, lướt qua bá tánh đang phẫn nộ, đi lên đài cao.
Bắc Vũ Đường nghe tiếng mắng liên miên không dứt của bá tánh, dù họ có kêu to thế nào cũng không ai nghe.
Vương đại nhân vội đến mức đầu đầy mồ hôi, không biết phải làm gì.
"Ngươi có cách nào giải quyết việc này không?"
"Để ta ngẫm lại."
"Ngươi nghĩ mau lên."
Bắc Vũ Đường thấy đã đủ loạn, đi đến trà lâu một bên, lấy một bình rượu lớn trong cửa hàng ra, đi lên đài cao, đập mạnh xuống trước mặt các quần chúng đang phẫn nộ.
"Choang", tiếng bình rượu vỡ nát vang lên, bá tánh cùng nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Trường hợp hỗn loạn bỗng yên tĩnh quỷ dị.
Bắc Vũ Đường thừa dịp này, nói, "Hôm nay có Vương đại nhân tại đây, các ngươi nếu có vấn đề gì có thể hỏi ngài. Ồn ào nhốn nháo ở đây cũng vô dụng."
Một phụ nhân hỏi đầu tiên, "Ta hỏi các ngươi, các ngươi muốn thả những nữ nhân tâm địa rắn rết này sao?"
"Ai nói với các ngươi là chúng ta sẽ thả họ? Không có mệnh lệnh của Thánh Thượng, không có lệnh đặc xá, không ai có thể thoát được chế tài của pháp luật. Vì sao ngươi lại đặt điều bịa đặt như vậy?"
Phụ nhân đần ra, "Này, này không phải do các ngươi nói à?"
"Chúng ta nói vậy khi nào? Nói lúc nào? Ngươi chỉ ra xem." Bắc Vũ Đường lạnh giọng truy hỏi.
Phụ nhân nhìn nha dịch trước mặt, lại nhìn Bắc Vũ Đường và Vương đại nhân, ấp úng không nói ra lời.
Mấy nhà náo loạn ác nhất cũng đều ngẩn người.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía họ, "Còn các người thì sao? Các người biết tin tức từ đâu?"
"Chúng ta..." Mấy người đều ấp úng.
Bá tánh lòng đầy căm phẫn xung quanh cũng đần cả ra.
Có người nói, "Các ngươi còn chưa rõ tình huống đã chạy tới hưng sư vấn tội đó hả?"
"Có lầm không thế, hại chúng ta tự dưng làm ầm một trận!"
"Lần sau hiểu cho rõ rồi hãy đập người được không?!"
Đối mặt với sự trách cứ của mọi người, mấy người đều lộ vẻ hổ thẹn.
"Quan gia, các ngươi thật sự sẽ không đặc xá tử tội của họ sao?" Một lão phụ nhân hỏi.
"Không có khẩu dụ của Thánh Thượng, ta nào có quyền đặc xá. Lão phu nhân, còn cả các người, đừng có bảo sao hay vậy." Vương đại nhân không vui nói.
"Không đặc xá là tốt rồi, không đặc xá là tốt rồi."
Mấy nhà này đều yên tâm.
"Chuyện này còn chưa nháo đến mức không thể vãn hồi, tạm thời không truy cứu với các ngươi, nhưng còn có lần tiếp theo, chắc chắn sẽ hỏi tội."
"Vâng vâng." Mấy nhà liên tục gật đầu đáp vâng.
Vương đại nhân hỏi tiếp, "Là ai nói chuyện này cho các ngươi?"
Phụ nhân trung niên nói: "Ta nghe mấy phụ nhân nói chuyện phiếm lúc đi mua đồ ăn. Ta tiến lên dò hỏi có thật vậy không thì họ bảo ta là thật. Ta nghe được, vội vã về báo cho người trong nhà."
"Nhà ta cũng vậy. Ta ra cửa thì gặp hai người qua đường nói về việc này. Vừa lúc nghe một nữ tù trong đó là người giết đệ đệ ta, nên ta..."
Mấy nhà kế tiếp cũng như thế.
Bá tánh xung quanh vừa nghe, người thông minh đều ngửi ra mùi âm mưu.
"Các ngươi bị lợi dụng rồi."
"Các ngươi bị lừa rồi."
......
Khi Vương đại nhân hỏi ý, Bắc Vũ Đường đi tới bên người Ám Dạ, "Có ai đáng nghi tới gần nơi này không?"
"Không."
Dù vừa rồi rất hỗn loạn, hắn vẫn thời khắc chú ý tình huống trên đài.
"Vậy là tốt rồi."
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua đài đối diện, "Vậy đài đối diện có ai đáng nghi tới gần không?"
Ám Dạ chần chờ một lát, "Ta không chú ý."
Vừa rồi luôn đề phòng có người tới gần đài của mình nên không có thời gian chú ý đài bên cạnh.
Bắc Vũ Đường mở hộp gỗ ra, ngửi ngửi kem dưỡng da, không có bất kỳ vấn đề gì.
Nàng lại nhìn đài đối diện, lại xem mấy người bên dưới, mặt lộ vẻ trầm tư.
Với tính tình của Cố Phiên Nhiên, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Để họ gây chuyện, nếu họ không kịp thời ngăn cản thì sẽ ảnh hưởng đến thực nghiệm, nhưng chỉ cần làm sáng tỏ rồi thì có thể tiếp tục.
Nàng không tin Cố Phiên Nhiên nháo như vậy chỉ vì một hiểu lầm tùy lúc có thể hóa giải bất cứ lúc nào.
"Được rồi, mọi người đều tan đi." Vương đại nhân nói với mọi người.
Náo loạn ra chuyện cười như vậy, người vây quanh đều tan.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, "Đại nhân, vừa rồi náo loạn như vậy, ta cảm thấy nên đổi kem dưỡng da của cả hai bên mới thỏa đáng."
Trong chỗ này, chỉ có kem dưỡng da là có biến số, nếu họ cố ý hạ độc, xong việc thì nói là kem dưỡng da có vấn đề, điều tra ra có độc, mà trước đó kem dưỡng da Cố thị kiểm tra không có độc, đây là hãm hại trắng trợn.
Ai sẽ hãm hại? Còn không phải Lôi thị sao?
Vương đại nhân cũng nghĩ đến, "Ngươi suy xét chu đáo."
Kem dưỡng da của hai bên đổi mới lại một lần, trước khi đi còn cố ý dặn nữ tù là không thể để bất kỳ ai tới gần, dù là quản sự trông chừng của hai nhà.
Sáu nữ tử tù minh bạch, mỗi người tự giữ một lọ kem dưỡng da, dù ngủ cũng không được rời tay.
"Ám Dạ, giám sát chặt bên kia, đừng để họ có cơ hội làm gì với kem dưỡng da." Bắc Vũ Đường phân phó.
"Được."
- Cố phủ-
Cố Vân cúi đầu đứng dưới, không dám nhìn Cố Phiên Nhiên.
"Tiểu thư, thuộc hạ làm việc bất lợi."
"Chuyện này không thể trách ngươi." Cố Phiên Nhiên trầm giọng.
Ả không ngờ họ tới nhanh như vậy, càng không ngờ nữ nhân kia lại đi cùng Vương đại nhân.
"Tiểu thư, chúng ta có nên lại..."
"Không thể. Cách này chỉ dùng được một lần, dùng lần hai nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Ngươi đã dặn kỹ những người đó chưa?"
"Dặn kỹ là được rồi." Cố Phiên Nhiên cong môi nở nụ cười.
Trò hay vừa bay đầu.
Không sợ nàng không cắn câu!
Bắc Vũ Đường vừa về phủ, sau lưng đã có quan gia tìm tới cửa.
"Mộc phu nhân, ngươi mau đến Hình Bộ cùng ta một chuyến."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương lo lắng nhìn hắn.
Quan gia nói, "Tiểu nhân cũng không biết, Vương đại nhân lệnh ta mau triệu ngươi qua."
Bắc Vũ Đường vội vàng rời đi cùng vị quan gia kia, đến đại lao Hình Bộ.
Mới vừa vào đại lao Hình Bộ đã thấy Tứ hoàng tử ngồi vị trí thẩm vấn, Vương đại nhân đứng một bên.
Vương đại nhân cho Bắc Vũ Đường một ánh mắt, Bắc Vũ Đường đã sáng tỏ.
Nàng tiến lên chắp tay thi lễ với hai người, "Tham kiến Tứ hoàng tử điện hạ, Vương đại nhân."
"Hôm nay Vương đại nhân bắt được mấy người kích động bá tánh gây chuyện, ngươi có biết họ không?" Cổ Phàm Chi mở miệng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.
"Điện hạ cho rằng dân nữ biết họ?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
"Giờ bổn hoàng tử đang hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi bổn hoàng tử." Cổ Phàm Chi cả giận.
"Không biết."
Cổ Phàm Chi hừ lạnh một tiếng, "Không biết? Nhưng họ lại biết người bên cạnh ngươi."
"Ai?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Cổ Phàm Chi ra lệnh: "Dẫn hắn tới!"
Chỉ chốc lát sau, hai nha dịch dẫn một người lên. Tiết Thiên bị mấy người đưa tới trước mặt, hắn vừa thấy Bắc Vũ Đường, kích động không thôi.
"Không biết vì sao điện hạ bắt người của ta?" Sắc mặt Bắc Vũ Đường lạnh lùng.
Cổ Phàm Chi trầm giọng nói, "Vương đại nhân, ngươi nói cho nàng. Cho nàng ta chết rõ ràng."
"Mộc phu nhân, mấy du côn bắt tới hôm nay nói chính vị này đã sai họ kích động bá tánh. Mang Tiết Thiên qua cho họ chỉ ra và xác nhận, họ một mực chắc chắn vị này cho họ ba mươi lượng bạc trắng, bảo họ đi kích động bá tánh, còn lời đồn lúc sáng cũng là do hắn ra lệnh họ đi làm."
Tiết Thiên vội vàng hô, "Họ nói bậy, ta vốn chưa từng gặp họ."
Cổ Phàm Chi nhìn Bắc Vũ Đường, "Ngươi còn gì để nói?"
"Trừ nhân chứng thì còn chứng cứ gì khác?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.
Vương đại nhân vung tay lên, lập tức có người mang 30 lượng bạc lên, hơn nữa còn có cả một túi tiền.
"Túi tiền này đựng 30 lượng bạc trắng, mà túi tiền này đã được Tiết Thiên xác nhận là của hắn."
"Hôm qua ta bị mất túi tiền, cũng mấy mấy lượng bạc." Tiết Thiên vội vàng giải thích.
Nhưng không ai ở đây tin lời hắn, dù hắn có nói thế nào thì họ cũng không tin.
"Giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn gì để nói?" Cổ Phàm Chi lạnh giọng hỏi.
"Giả sử tất cả là kế hoạch của ta, vì sao ta sẽ xuất hiện ở đó cùng Vương đại nhân, còn giúp Vương đại nhân bắt những người này?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Cổ Phàm Chi hừ lạnh, "Đây là chỗ giảo hoạt của ngươi."
"Vì sao điện hạ nói thế?"
Vương đại nhân giải thích, "Sau khi điện hạ nhận được tin có người gây chuyện thì lập tức đến đại lao Hình Bộ thẩm vấn mấy người, mới đầu họ thú nhận là ngứa mắt mấy nữ tù kia. Sau khi dùng hình, mấy người không chịu được, lập tức nhận tội. Nói là người Cố gia sai sử họ làm thế."
Bắc Vũ Đường không ngắt ngang, vì biết còn nửa sau.
"Điện hạ cảm thấy bốn người này là những tên vô lại, không thể tin hoàn toàn, lại dùng hình một lần nữa, mấy người không chịu nổi, lần này khai là người Lôi thị tìm họ, bảo họ làm như thế. Hơn nữa còn nộp tiền và miêu tả ra Tiết Thiên."
Vương đại nhân nói xong, Cổ Phàm Chi nói tiếp, "Ngươi bày cục không tệ, nhưng chung quy không thể gạt được mắt ta. Ngươi đầu tiên là cố ý chỉ ra mấy tên du côn cho Vương đại nhân, để họ bị bắt, bôi nhọ Cố thị, ngươi sẽ thoát được tội danh, khiến chúng ta nghĩ Cố thị có tật giật mình, nháo ra chuyện này vì phá thực nghiệm."
"Bộp, bộp, bộp"....
Bắc Vũ Đường cười khẽ, tay không ngừng vỗ, miệng cảm thán, "Xuất sắc, thật là xuất sắc."
Cổ Phàm Chi, Vương đại nhân và đám người Tiết Thiên kinh ngạc nhìn nàng, ngay sau đó, khuôn mặt Cổ Phàm Chi dâng lên sự tức giận, mà ánh mắt Vương đại nhân lại nặng nè nhìn nàng.
"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ bổn điện hạ bôi nhọ ngươi?" Cổ Phàm Chi lạnh lẽo chất vấn.
"Không dám. Chỉ là, ta còn một câu hỏi, xin điện hạ giải thích giúp ta."
"Nói."