Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 522

Tác giả: Vân Phi Mặc

- Cố phủ-

Cố Phiên Nhiên nghe báo cáo, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Liên hoàn kế của ả bị nữ nhân kia phá, đáng chết, đáng chết!

Ả vốn tưởng tạo ra hỗn loạn, tốt nhất là có thể phá hỏng thực nghiệm lần này. Chỉ cần khôi phục lại, ả sẽ có thời gian chuẩn bị. Còn nếu không thành công thì cũng không sao. Ả đã nhân lúc hỗn loạn cho người đổi một lọ kem dưỡng da. Đáng tiếc, kem dưỡng da cũng bị thay đổi.

Tuy nhiên, hai kế hoạch trước chỉ là để thử thôi, thành công được thì tốt, không thành công cũng thôi, ả không đau lòng. Dù sao, nó chỉ để che giấu mục đích thật của ả, là quả đạn mù ả thả ra mà thôi.

Không ngờ nàng lại phá giải dễ dàng như vậy, còn khiến Cố thị rơi vào thế bị động.

Một kế liên hoàn tốt lại bị nàng phá giải dễ dàng như thế!

Đây là đối thủ mạnh đầu tiên ả gặp được sau khi tiến vào thế giới này.

Ả đột nhiên cảm thấy nguy cơ!

"Đại tiểu thư, nô tài sợ Tứ hoàng tử sẽ bị nữ nhân kia hoa ngôn xảo trá lừa, có cần liên hệ Tứ hoàng tử không?" Cố Vân nhắc nhở.

"Không được. Giờ mà liên hệ với hắn sẽ khiến hắn nghĩ chúng ta có tật giật mình, vội vàng muốn giải thích." Sắc mặt Cố Phiên Nhiên âm trầm.

"Bên Tứ hoàng tử..."

Cố Vân lo lắng, sợ vì chuyện này mà Tứ hoàng tử và đại tiểu thư có khoảng cách, vậy thì mất nhiều hơn được.

Chuyện này cần phải đẩy một người ra ngoài.

Cố Phiên Nhiên nghĩ tới một người.

Đường Cảnh Ngọc!

"Ngươi đến Tấn Vương phủ một chuyến. Mời hắn ngày mai đi du hồ."

Cố Vân lĩnh mệnh rời đi.

Hôm sau, Cố Phiên Nhiên dậy từ sớm để trang điểm, ả cũng không cho nha hoàn giúp mà tự mình trang điểm nhẹ cho bản thân, nhìn qua như không có son phấn, không ngờ lại làm bật ưu điểm, che giấu khuyết điểm.

"Tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp."

Mấy nha hoàn trước giờ chưa thấy cách trang điểm này, rõ ràng thấy tiểu thư thoa phấn lên mặt mà nhìn lại không thấy dấu vết.

Mấy người nhìn mà càng sùng bái tiểu thư hơn.

"Đi thôi."

Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên sáng sớm đã lên thuyền du hồ, nha hoàn và gia đinh đều bị điều ra ngoài, chỉ còn lại người chèo thuyền.

Cố Phiên Nhiên biết ý nghĩa sau hành động này, cũng không ngăn cản.

Đường Cảnh Ngọc thấy hành động cam chịu của ả, cả người bừng bừng hứng thú.

Từ sau lần cãi nhau, hắn chưa thể sung sướng với ả lần nào. Vừa lúc hôm qua ả tự mình mời, hắn tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội.

"Hôm qua ta nghe nói mấy người rêu rao chuyện là do hạ nhân của Quản sự Lôi thị phân phó. Không biết Tứ điện hạ sẽ xử trí thế nào?" Cố Phiên Nhiên vừa lên đã nói việc này, dường như hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sau đó.

Đường Cảnh Ngọc sửng sốt, "Nàng không nghe hạ nhân hồi bẩm à?"

Cố Phiên Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, "Hồi bẩm gì? Hôm qua ta mệt nên nghỉ sớm."

Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt quả nhiên là thế.

Hắn cũng không muốn nói với ả, nhưng không thể không nói, nói lại lời đã bảo truyền đạt Cố Vân một lần nữa.

Cố Phiên Nhiên lập tức lộ vẻ phẫn nộ.

"Buồn cười! Nếu thật sự là ta làm thế, vậy sao có thể có chứng cứ kia, khiến lời khai của họ trăm ngàn chỗ hở như thế?! Nàng ta cố ý!" Cố Phiên Nhiên giận không thể át.

Đường Cảnh Ngọc thấy ả tức giận như vậy, vội ôm ả vào lòng, trấn an, "Đừng giận, tức giận thương thân, không đáng. Chuyện này ta sẽ xử lý. Nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm, nàng không phải đối thủ của ả. Ta đã có đối sách đối phó ả rồi. Chuyện này cứ giao cho ta xử lý."

"Nếu Tứ hoàng tử tin lời nàng ta, chàng còn giúp ta, liệu có khiến hai người ly tâm không?" Cố Phiên Nhiên lo lắng hỏi.

"Đồ ngốc, trong lòng ta, ai cũng không quan trọng bằng nàng."

"Ta..." Cố Phiên Nhiên cảm động nhìn hắn.

Bỗng chốc, ả hôn lên môi hắn.

Đường Cảnh Ngọc đảo khách thành chủ, hôn càng lúc càng kịch liệt, thuyền nhỏ lắc lư.

Người chèo thuyền sắc mặt ửng hồng mặc niệm thanh tâm chú.

Tiểu thư Cố gia này đúng là dâm đãng!

Quý nữ con khỉ gì, còn chẳng bằng nữ nhi nhà mình!

Khi Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên sung sướng trên thuyền, trong thành Trường An lại là cảnh tượng người người bàn tán xôn xao.

"Các ngươi nghe gì chưa? Bắt được người sinh sự hôm qua rồi, mấy tên đó lúc đầu khai là Cố thị, nhưng Tứ hoàng tử không tin. Bị đánh đập, họ quay đầu nói là Lôi thị, lúc này mới buông tha. Không ngờ chủ sự Lôi thị lại là người lợi hại, tìm ra lỗ hổng, chứng minh trong sạch."

"Tứ hoàng tử vì sao tin Cố thị, lại không tin Lôi thị?" Có người hỏi.

"Ngươi không biết rồi, Tứ hoàng tử và Cố tiểu thư là bạn tốt, họ đã từng đi du hồ chung, chỉ hai người thôi. Theo ngươi, quan hệ của họ như vậy, có thể không tin lời nàng ta sao?"

"Nghe ngươi nói ta mới nhớ. Mấy ngày trước, vài nha dịch mang chủ sự Lôi thị qua, nói là muốn đeo gông. Nhưng Cố tiểu thư thì khác, chẳng những không cần đeo gông mà còn được ngồi xe ngựa qua cơ. Khi đó ta còn thấy buồn bực, giờ xem ra là vì vậy."

......

Dần dà, lời đồn càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng thái quá.

"Tứ hoàng tử thích Cố Phiên Nhiên, nhưng vì mặt mũi huynh đệ, chỉ có thể thầm thích."

"Tứ hoàng tử và Tấn Vương cùng thích một nữ tử."

......

Chậm rãi phát triển thành:

"Các ngươi nghe gì chưa? Tứ hoàng tử có một đam mê, thích nữ nhân của huynh đệ. Chỉ cần là nữ nhân của huynh đệ thì hắn đều thích cướp đoạt."

"Thế á? Sao ta lại nghe Đường Cảnh Ngọc cướp Cố tiểu thư khỏi tay Tứ hoàng tử? Cố tiểu thư mãi không muốn thành hôn với Tấn Vương là vì nàng yêu Tứ hoàng tử. Nhưng vì hắn là người Hoàng gia nên không thể cưới nàng ta làm chính phi?"

"Không đúng, không đúng, rõ ràng là Cố Phiên Nhiên thông đồng Tấn Vương, lại coi trọng Tứ hoàng tử, hai bên đều muốn. Giờ leo lên lưng cọp khó xuống."

"Các ngươi đều sai rồi. Thực tế là, Tứ hoàng tử thích Cố Phiên Nhiên, nhưng biết mình không thể cưới nàng, nên mới để nàng đến với Tấn Vương."

"Tấn Vương nhận giày rách của Tứ hoàng tử."

......

Lời đồn càng truyền càng kinh thiên, Tứ hoàng tử nghe được, vô cùng tức giận.

"Tra, điều tra rõ xem kẻ nào rêu rao đằng sau!"

Sắc mặt Tứ hoàng tử xanh mét.

"Tấn Vương giờ đang ở đâu?"

Chuyện này cần thương lượng với Đường Cảnh Ngọc, bằng không, làm không tốt một chút thôi sẽ xảy ra chuyện lớn!

Người sau lưng rõ ràng muốn chia rẽ hắn và Tấn Vương.

"Bẩm Tứ điện hạ, Tấn Vương và Cố tiểu thư đang du hồ. Chỉ sợ trong chốc lát sẽ không về."

"Họ còn tâm tư du hồ?!"

Cổ Phàm Chi không chịu nổi nữa, "Chuẩn bị ngựa, đến hồ Nguyệt Nha."

Cổ Phàm Chi sai chuẩn bị một con thuyền, vội vàng chạy tới nơi, chỉ là thuyền của hắn còn chưa tới gần thuyền của Tấn Vương đã nghe được tiếng nữ tử thở dốc nặng nề, còn cả tiếng xin tha. Nghe âm thanh kia, trong đầu đã hiện ra một bộ xuân cung đồ được rồi.

"Đừng, đừng..." Nữ tử không nhịn được xin tha.

Cổ Phàm Chi nghe mà mặt đỏ tai hồng, mắt lạnh nhìn hộ vệ mặt đỏ rần bên cạnh, "Che tai lại."

Hai đại nội cao thủ lập tức bịt kín tai.

Cổ Phàm Chi muốn đến gần, lại không dám.

Nghe tiếng nữ tử thở dốc, trong đầu hắn không khỏi hiện lên dung mạo Cố Phiên Nhiên, không nhịn được mà ảo tưởng người trong thuyền là mình, hắn đè phía trên, khiến Phiên Nhiên xin tha.

Càng muốn, lửa dục trong người cháy càng mạnh, một hạt giống dục vọng chôn vào trong lòng hắn.

Nghe âm thanh trong thuyền dừng lại rồi, hắn mới ra lệnh cho người chèo thuyền qua.

"Cảnh Ngọc." Cổ Phàm Chi gọi.

Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên trong khoang thuyền nghe tiếng Cổ Phàm Chi, vội cuống quýt nhặt quần áo mặc vào.

"Ngươi chờ một lát." Đường Cảnh Ngọc mở miệng nói, rất sợ hắn đi qua.

Cổ Phàm Chi chờ bên ngoài chừng một chén trà nhỏ mới nghe được âm thanh trong khoang thuyền truyền ra.

"Vào đi."

Cổ Phàm Chi tiến vào thì thấy hai người ngồi ngay ngắn cạnh bàn trà, trước mặt còn có một chén trà nhỏ đang bốc hơi nghi ngút, hai người ngồi ngay ngắn, nếu không phải trong khoang còn mùi tình dục chưa tan cùng tiếng thở dốc vẫn còn quanh quẩn bên tai, hắn sẽ thật sự nghĩ hai người đang đi du hồ.

"Tứ điện hạ." Cố Phiên Nhiên đứng dậy, uyển chuyển hành lễ.

Đôi mắt tối màu của Cổ Phàm Chi nhìn chằm chằm ả, ánh mắt mang theo xâm lược.

Cố Phiên Nhiên chỉ cảm thấy ánh mắt hắn hôm nay hơi lạ, ánh mắt đó khiến ả có ảo giác mình bị nhìn sạch từ trong ra ngoài.

Đường Cảnh Ngọc thấy hắn nhìn chằm chằm nữ nhân mình âu yếm bằng ánh mắt sáng quắc như thế, mày dần nhíu chặt.

"Phàm Chi." Đường Cảnh Ngọc gọi.

Tiếng gọi đánh thức Cổ Phàm Chi.

Cổ Phàm Chi thu hồi ánh mắt, "Đã xảy ra chuyện rồi."

Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên đều tập trung lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Cố Phiên Nhiên mẫn cảm nhất.

Ánh mắt Cổ Phàm Chi nặng nề nhìn hai người, khiến hai người không được tự nhiên.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đường Cảnh Ngọc hỏi.

Thấy Cổ Phàm Chi muốn nói lại thôi, khó nói thành lời, mày Đường Cảnh Ngọc lại nhíu.

"Ngươi nói đi."

"Có phải chuyện thực nghiệm xảy ra vấn đề gì rồi không?" Cố Phiên Nhiên để ý chuyện này nhất.

"Không phải. Là về chuyện của chúng ta." Cổ Phàm Chi cuối cùng cũng nói ra.

"Chúng ta?" Cố Phiên Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, "Ta và ngươi sao?"

"Không phải, là ba chúng ta." Cổ Phàm Chi sửa đúng, "Bên ngoài đang đồn đại chuyện về ba chúng ta, nói ta thích Phiên Nhiên."

Cổ Phàm Chi chỉ nói đơn giản một câu, không nói quá nhiều, chỉ cần Đường Cảnh Ngọc biết là đủ rồi.

Chỉ cần giải thích rõ ràng chuyện này là được!

Đường Cảnh Ngọc nghe hắn vô thức gọi "Phiên Nhiên", sâu trong đáy mắt dần tối tăm.

Cố Phiên Nhiên rất hiểu nam nhân, ả biết rõ Cổ Phàm Chi có ý với mình, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để hai người có khoảng cách, càng không thể để Đường Cảnh Ngọc biết rằng ả rõ điểm này.

"Tứ điện hạ sao có thể thích ta được, là ai nói bậy bên ngoài?!" Cố Phiên Nhiên tức giận.

Đường Cảnh Ngọc thấy Cố Phiên Nhiên thở phì phì, cảm thấy tiểu nữ nhân này quá ngây thơ, thế mà không nhìn ra Cổ Phàm Chi động tâm với mình. Không biết cũng tốt, như thế cũng đỡ phiền lòng.

Đường Cảnh Ngọc trấn an, "Đừng tức giận. Lời đồn chỉ là giả thôi. Nàng là nữ nhân của Đường Cảnh Ngọc ta, Phàm Chi là huynh đệ tốt của ta. Sao Phàm Chi có thể thích nàng được."

Đường Cảnh Ngọc nói vậy, Cổ Phàm Chi nghe hiểu.

Hắn đang nhắc nhở, thê tử của bằng hữu không thể khinh.

Cổ Phàm Chi đột nhiên cảm thấy nghèn nghẹn khó chịu, trên mặt lại không hề biểu lộ, "Đúng vậy. Ngươi là nữ nhân của Cảnh Ngọc, mà Cảnh Ngọc lại là huynh đệ tốt của Cổ Phàm Chi ta. Người bịa đặt ý đồ đáng chết! Đây là định ly gián quan hệ của ta và Cảnh Ngọc. Cảnh Ngọc, ngươi cảm thấy chuyện này có thể nào do họ làm không?"

"Họ" này, tất nhiên là các huynh đệ tốt đồng phụ dị mẫu của Cổ Phàm Chi.

Nếu cánh cửa sổ giấy này không rách, Đường Cảnh Ngọc chỉ coi như không biết.

Giờ mấu chốt là phải làm sao để bình ổn chuyện này.

Chuyện này bất lợi cho Phiên Nhiên và Cổ Phàm Chi, cũng bất lợi cho hắn.

Cố Phiên Nhiên nói, "Lời đồn sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, cố tình lại xuất hiện lúc này. Chắc chắn là do Lôi thị động tay sau lưng. Nàng ta hẳn vẫn luôn cảm thấy Tứ điện hạ quen biết ta, sợ điện hạ thiên vị Cố thị, nên mới làm như vậy."

Cố Phiên Nhiên bình tĩnh phân tích, mà suy đoán này của ả, hai người còn lại đều thấy có lý.

"Dù là Lôi thị hay bọn họ. Nếu dám xuống tay với chúng ta, vậy phải thừa nhận lửa giận của chúng ta." Đường Cảnh Ngọc lạnh lẽo nói.

"Về phủ trước, chỗ này không tiện thương lượng." Cổ Phàm Chi đặt mình trong khoang thuyền này sẽ luôn nhớ tới tiếng rên kiều mị kia, khiến hắn không thể bình tĩnh.

"Cũng được."

Thuyền vừa cập bến, người hầu của Tứ hoàng tử đã tiến lên.

"Điện hạ, nương nương triệu ngài vào cung gấp."

Cổ Phàm Chi nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết lý do gọi hắn vào cung lúc này, chắc chắn là đã nghe được tin đồn nhảm bên ngoài.

Hắn nhất định phải nói rõ ràng với mẫu phi, nếu thật sự để mẫu phi nghĩ hắn cướp đoạt nữ nhân với Tấn Vương, nhất định sẽ không để Phiên Nhiên tồn tại. Phụ vương bên kia nhất định cũng không đồng ý, đến lúc đó, Phiên Nhiên sẽ chìm trong nguy hiểm.

Cổ Phàm Chi hiểu đạo lý này, Đường Cảnh Ngọc cũng hiểu đạo lý này, chỉ có Cố Phiên Nhiên không thuộc về thế giới này không hiểu. Không hiểu rằng, trong thế giới vương quyền, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để nhi tử và trọng thần của mình bị hủy hoại vì một nữ nhân.

Hắn sẽ chỉ biết hủy diệt nữ nhân kia, giữ lại nhi tử và trọng thần của mình.

"Ta tiến cung một chuyến trước rồi đến tìm ngươi."

Cổ Phàm Chi cưỡi ngựa, giục ngựa về phía Hoàng cung.

Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên ngồi xe ngựa về phủ Tấn Vương, hai người vừa đến hậu viện thì vừa lúc nghe được hai tạp dịch làm cỏ ngồi xổm dưới đất trò chuyện về lời đồn bên ngoài.

"Vương gia thật sự nhặt giày rách của Tứ hoàng tử à?"

"Ta thấy tám phần là vậy. Lần trước ta thấy ánh mắt Tứ điện hạ nhìn Cố tiểu thư không bình thường tí nào."

"Ta thấy Cố tiểu thư còn không đẹp bằng Vương phi, sao Vương gia và Tứ hoàng tử có thể quyến luyến không quên nàng ta được nhỉ?"

"Ha ha, ngươi không hiểu. Chưa biết chừng Cố tiểu thư khá giỏi chuyện đó." Tôi tớ kia cười hì hì.

Chỉ là tiếng cười của hắn lập tức biến thành tiếng kêu đau đớn.

Hắn vừa nói xong đã bị đạp vào lưng, bị đá bay ra ngoài, đập mạnh vào núi giả, miệng phun máu tươi, ngã trên mặt đất.

Nô bộc khác hoảng sợ nhìn Vương gia và Cố tiểu thư xuất hiện trước mặt mình, run rẩy quỳ trên đất, sắc mặt trắng nhợt, "Vương gia tha mạng, Cố tiểu thư tha mạng!"

Khuôn mặt Đường Cảnh Ngọc lạnh băng, sắc mặt Cố Phiên Nhiên cũng không đẹp.

Nàng ta không ngờ lời đồn bên ngoài đã lan truyền thành như vậy.

Đây còn là ở phủ Tấn Vương, nếu ra khỏi Vương phủ, không biết đã lan truyền thành thế nào.

Chuyện này dường như vượt qua dự liệu của ả, ả cứ nghĩ đó là do Lôi thị thả lời, muốn đá Cổ Phàm Chi ra khỏi chuyện này, giờ xem ra còn hơn xa vậy.

Đường Cảnh Ngọc một chân đá bay nô bộc xin tha, nô bộc đó giống người vừa rồi, cũng bị đá bay ra ngoài.

Hai người bất chấp đau đớn, quỳ xuống xin tha, dập đầu trên đường đá, họ đập rất mạnh, da đã rách ra, chảy máu cũng không dám ngừng, miệng liên tục xin tha.

Đường Cảnh Ngọc đá bay hai nô tài xong còn chưa hết giận, đang định tiến lên thì bị Cố Phiên Nhiên ngăn cản.

"Thôi." Cố Phiên Nhiên lắc đầu với hắn.

Đường Cảnh Ngọc không thể chịu đựng khi thấy có người nói nữ nhân mình yêu như thế.

"Hai cẩu nô tài này ăn cơm Vương phủ mà còn dám nói những lời này sau lưng. Phúc Tuyền, cắt lưỡi chúng, bán đi xa vào. Đừng để bổn vương thấy chúng nữa." Đường Cảnh Ngọc lạnh lùng nói.

Hai tôi tớ nghe xử quyết, sợ trắng mặt, tiếng xin tha càng lúc càng lớn.

"Vương gia tha cho nô tài đi. Sau này nô tài không dám nữa!"

"Cố tiểu thư, cầu xin người cứu chúng ta. Chúng ta sai rồi."

"Cố tiểu thư, cầu xin người. Người là Bồ Tát sống."

Cố Phiên Nhiên hình như không đành lòng, quay đầu nhìn Đường Cảnh Ngọc, "Cảnh Ngọc, chàng xem..."

"Đừng nói." Đường Cảnh Ngọc đặt một ngón tay bên miệng ả, chặn lời ả định nói.

Hắn quay đầu nhìn Phúc Tuyền, "Còn không mau kéo hai cẩu đồ vật này ra ngoài."

Phúc Tuyền gọi mấy gia đinh cường tráng tới kéo người đi, dùng vải bịt kín miệng họ, khiến họ không phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.

"Ô ô..."

Chờ sau khi họ bị mang đi rồi, Cố Phiên Nhiên thấy hắn còn trầm mặt, ôn nhu nói, "Đã phạt rồi, chàng còn giận à?"

"Nếu không phải nể mặt nàng, ta nhất định sẽ mang hai tên đó ra thiên đao vạn quả." Đường Cảnh Ngọc nhìn Cố Phiên Nhiên, thở dài một hơi, giọng rất bất đắc dĩ, "Nàng đó, thiện lương như vậy, sau này không có ta nhìn, không biết sẽ bị bắt nạt thành thế nào."

Cố Phiên Nhiên cười nói, "Còn không phải có chàng sao?"

Đường Cảnh Ngọc nhẹ chọc mũi ả, "Đúng là không có cách nào với nàng. Sau này mà gặp nô tài như vậy, nàng tuyệt đối không được mềm lòng. Bằng không, chúng sẽ nhảy lên đầu làm loạn mất."

"Miệng mọc trên người họ, ta muốn chặn cũng không chặn được. Giờ trong phủ chàng còn như vậy, ta không dám tưởng tượng bên ngoài sẽ nói ta thế nào. Nếu chuyện gì cũng so đo, ta sợ mình sẽ bị tức hộc máu mất." Cố Phiên Nhiên nở nụ cười chua xót.

Đường Cảnh Ngọc rất đau lòng, hận chết người phía sau.

Người dám làm chuyện như vậy, hắn không tin là một thương nhân nho nhỏ, chỉ sợ là có vài người nhân cơ hội đả kích Tứ hoàng tử, mà Cố Phiên Nhiên thành vật hy sinh, bị liên lụy.

"Yên tâm, ta sẽ điều tra rõ chuyện này. tuyệt đối không bỏ qua cho họ."

"Chàng cảm thấy có phải Lôi thị không?" Cố Phiên Nhiên hỏi.

"Cái này khó mà nói. Chuyện lần này nhìn như hướng về phía nàng, nhưng thật ra lại đối phó ta và Tứ điện hạ. Chúng ta mới là mục tiêu chính."

Lời này không thể nghi ngờ đang nói cho Cố Phiên Nhiên, người đối phó họ tám chín phần mười là đám huynh đệ của Cổ Phàm Chi.
Bình Luận (0)
Comment