Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 526

Tác giả: Vân Phi Mặc

"Tiểu thư, là lão nô đã phụ sự tín nhiệm của ngài, có lỗi với Cố gia." Cố quản sự sám hối.

Cố Phiên Nhiên vô cùng đại nghĩa nói với hai vị đại nhân ngồi ghế trên, "Đại nhân, do ta quản giáo không nghiêm nên mới để hạ nhân làm ra việc như vậy. Ta là Đương gia của Cố thị, chuyện này ta không thể trốn tránh trách nhiệm, ta sẽ cùng chịu trách nhiệm cho chuyện này. Cố thị chúng ta dù có mất hết toàn bộ gia sản cũng sẽ chữa khỏi cho các nữ tử bị hủy dung vì Cố thị ta."

Lời này khiến quần chúng bá tánh phẫn nộ bên ngoài thoáng hòa hoãn.

"Đại tiểu thư, chuyện này đều là lỗi của lão nô, là tội của lão nô, hẳn phải do lão nô chịu. Là lão nô có lỗi với các nữ tử bị thương tổn, lão nô sẽ dùng mạng của mình trả nợ."

Dứt lời, Cố quản sự không chút do dự đâm đầu vào cây cột ở công đường, máu tươi chảy ròng, tử vong tại chỗ.

Cố Phiên Nhiên kinh hãi, nhào về phía Cố quản sự, "Cố bá! Cố bá, vì sao ngươi lại ngu ngốc như vậy!"

Ả khóc, đau lòng vì Cố quản sự đã chết.

Nhìn Cố quản sự nằm trong vũng máu, Cố Phiên Nhiên cúi đầu khóc than, đôi mắt tràn ngập nỗi hận với những người ngoài cửa.

Là họ ép Cố quản sự phải chết.

Còn cả tên đầu sỏ kia nữa, nếu không phải do nàng, Cố bá sẽ không chết, Cố gia sẽ không chịu đại tai như vậy!

Cố quản sự chết khiến đám người ồn ào ngoài công đường yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người không ngờ hắn lại quyết tuyệt như thế.

Họ không biết, nhưng Bắc Vũ Đường thì rõ ràng, chỉ khi hắn chết, Cố gia mới được bảo toàn.

Một người chết không đối chứng, quan phủ không thể đuổi tận giết tuyệt Cố gia.

Cố gia sẽ đại thương nguyên khí vì việc này, nhưng chắc chắn sẽ không chết.

Đầu sỏ gây tội đã chết, chuyện kem dưỡng da có độc kết thúc với một dấu chấm tròn.

Chuyện này lại là khởi đầu cho trận chiến giữa Cố Phiên Nhiên và Bắc Vũ Đường.

Trận chiến sống còn, ngươi không chết thì ta mất mạng.

Vương đại nhân đưa ra phán quyết, Cố gia có tội giám sát không nghiêm, hơn nữa kem dưỡng da là của cửa hàng Cố thị, Cố thị cần bồi thường cho những người trúng độc, trị liệu cho họ vô điều kiện. Cố Phiên Nhiên là đương gia bị phán 30 trượng.

Bắc Vũ Đường đứng ngoài nhìn ả bị hành hình, mới đầu ả có thể nhịn đau, nhưng theo thời gian dần trôi, dù ả không muốn yếu thế thì cũng kêu lên đau đớn.

Một trượng lại một trượng rơi xuống, đôi mắt Cố Phiên Nhiên đỏ bừng.

Một người luôn miệng nói yêu ả, lại chỉ có thể nhìn ả chịu tội.

Đường Cảnh Ngọc không đáng tin.

Cổ Phàm Chi càng không đáng tin.

Nam nhân quả đều là đám vô dụng.

Đường Cảnh Ngọc dù đã chuẩn bị trước, thu mua Vương Linh Chi thì thế nào, vẫn chẳng thay đổi được gì cả.

Còn Cổ Phàm Chi cũng chỉ quan tâm bảo vệ chính mình, trong mắt hắn, sợ là ả chỉ ngang một món đồ chơi thú vị mà thôi.

Người nhà Đế vương quả nhiên đều là bạc tình bạc nghĩa.

"A!" Cố Phiên Nhiên đau đớn kêu.

Mỗi một trượng rơi xuống, yêu thích của ả với hai nam nhân kia lại vơi đi một phần.

Mỗi một trượng rơi xuống, nỗi hận của ả với Bắc Vũ Đường lại nhiều thêm một phần.

Sau ba mươi trượng, lưng Cố Phiên Nhiên đã ướt đẫm máu tươi. Nô bộc Cố gia nâng ả ra, ả cắn răng chịu đựng không để mình ngất đi, lúc đi đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, ả bảo dừng.

Đôi mắt ả đỏ đậm nhìn Bắc Vũ Đường, "Mộc phu nhân thật giỏi. Lần này ta thua tâm phục khẩu phục. Nhưng tương lai còn dài. Chuyện hôm nay, Cố Phiên Nhiên ta nhất định khắc sâu trong tâm khảm."

Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Cố tiểu thư, có phải ngươi nhầm lẫn một việc rồi không? Chuyện hôm nay là Cố thị các ngươi gieo gió gặt bão. Nếu không phải các ngươi vì tham lợi ích mà dùng tố tụy hồng thì sao lại có kết cục hôm nay. Nói đến cùng cũng là do các ngươi tự tạo nghiệt thôi."

Cố Phiên Nhiên cười lạnh, "Hôm nay ta mới biết Mộc phu nhân có tài ăn nói vậy đấy. Chuyện Cảnh Ngọc là do ngươi đúng không? Còn cả Tứ điện hạ, cũng bị ngươi chắn lại phải không?"

Bắc Vũ Đường chớp mắt, vẻ mặt hoang mang khó hiểu, "Cố tiểu thư, có phải ngươi đau lòng quá nên bị ảo giác rồi không? Sao ta không hiểu ngươi đang nói gì vậy."

"Đến nước này mà ngươi còn phải giả vờ sao?" Cố Phiên Nhiên châm chọc.

Nàng nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó điều Cảnh Ngọc khỏi thành Trường An, như vậy một tay của ả sẽ bị chặt đứt. Còn Cổ Phàm Chi, khi hắn tiếp nhận điều tra việc này, nàng đã sớm bày cục, đẩy hắn vào thế không thể nhúng tay vào.

Một khi hắn nhúng tay, sẽ bị mấy Hoàng tử khác bắt được nhược điểm.

Chuyện lần này, tất cả đều bị nàng khống chế trong lòng bàn tay.

Vương đại nhân, Đường Cảnh Ngọc, Cổ Phàm Chi, thậm chí những người bên cạnh ả đều là quân cờ của nàng.

Nữ nhân này là nữ nhân tâm cơ sâu nhất ả từng gặp, là người ả không cân nhắc ra được, cũng là lần đầu tiên ả gặp nữ nhân khó giải quyết như thế.

Người được đại sư Vô Trần lựa chọn, quả không phải người bình thường.

Lần này là ả khinh địch, nhưng lần sau tuyệt đối không.

Giáo huấn một lần như vậy là đủ rồi.

Nhớ đến cái giá sắp phải trả vì lần giáo huấn này, tim Cố Phiên Nhiên đang nhỏ máu.

"Ta chỉ có một việc không rõ, ngươi và ta không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn nhằm vào ta, nhằm vào Cố thị?"

"Nhằm vào?" Bắc Vũ Đường cười mỉm.

Tiết Thiên đã sớm không nghe nổi nữa, "Cố thị các ngươi làm những chuyện như thế, còn cần tìm lý do à? Phàm là người có chính nghĩa đều sẽ tìm cách vạch trần gương mặt thật của các ngươi."

Cố Phiên Nhiên nhìn Tiết Thiên bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, tên này là một tên ngu, không hiểu cái gì. Nhưng việc hôm nay, công lao của hắn không nhỏ, thù này, ả nhớ kỹ.

Cố Phiên Nhiên thu hồi ánh mắt, "Đi."

Tôi tớ Cố thị vừa đi hai bước, lại nghe Bắc Vũ Đường nói, "Cố tiểu thư, xin đợi một lát."

Tôi tớ dừng bước, Cố Phiên Nhiên mặt tái nhợt quay lại nhìn nàng, "Mộc phu nhân còn việc gì sao?"

"Lúc trước Cố tiểu thư đã hứa sẽ cứu trị người bị bệnh trước mặt mọi người, vừa lúc bên cạnh ta có một vị truyền nhân Thần Y Cốc, y thuật của hắn cao minh, vừa lúc có thể giúp ngươi."

"Không cần." Cố Phiên Nhiên từ chối thẳng.

Đưa hắn đến bên mình, không chừng còn có ý định gì khác.

Nữ nhân này tâm cơ âm trầm như thế, ả không thể không phòng.

"Vậy thì thật đáng tiếc."

Bắc Vũ Đường chẳng ngạc nhiên gì khi ả từ chối.

Sau khi Cố Phiên Nhiên rời đi, Tiết Thiên hiếm khi thông minh được một lần, "Có phải ngươi đã sớm nghĩ ra cách có thể mau chóng tách ra được tố tụy hồng rồi không?"

Bắc Vũ Đường nhìn kỹ hắn một cái, "Phải hay không phải, có gì khác nhau?"

"Đương nhiên có khác, nếu biết sớm thì có thể sớm tách ra, để người đời không mua đồ của Cố thị."

Tiểu Mặc Nhi cười nói, "Đúng là có khác nhau, nói sớm cho mọi người thì sẽ chỉ cổ vũ Cố thị, để họ sớm chuẩn bị thôi."

Tiết Thiên không hiểu, "Vì sao lại như vậy?"

"Tố tụy hồng là một loại độc rất hiếm thấy, người biết đến nó đã ít, càng không nói đến những người thấy biểu hiện sau khi trúng độc. Dù ngươi chứng minh có vật ấy, nhưng con người chưa chịu đau thì chưa biết sợ. Ngươi tự cân nhắc sự khác nhau đi." Tiểu Mặc Nhi phân tích cho hắn.

Nghe Tiểu Mặc Nhi lừa dối người ta, Bắc Vũ Đường nở nụ cười.

Với sự thông minh của Tiểu Mặc Nhi, không thể nào có chuyện cậu không đoán được.

Đưa ra trước, không những không đánh bại Cố thị mà còn rút dây động rừng.

Lúc trước nàng hao hết tâm tư làm ra nhiều loại kem dưỡng da như vậy đều vì để ép Cố Phiên Nhiên bí quá hóa liều sử dụng lượng lớn tố tụy hồng, như vậy thì độc sẽ phát tác trước, không phải chờ đến hai năm sau.

Hai năm, nàng không chờ nổi.

Vì chuyện bán kem dưỡng da và phấn phủ có độc, tất cả bá tánh thành Trường An đều vô cùng chán ghét Cố thị.

Trong Nam Đường Quốc, người nào có gia cảnh không tồi đều sẽ ít hoặc nhiều từng mua son phấn Cố gia.

Các nương nương trong cung về cơ bản đều có son phấn của Cố thị trong tay, sau khi biết thứ này có độc, cả đám đều lo mặt mình sẽ nổi một mê mụn, vội tuyên thái y tới khám.

Chỉ là độc tố trong thân thể các nàng quá ít, sẽ không phát tác, nhưng lại ẩn giấu trong thân thể, các nương nương trong cung nào chịu đựng được.

Nghe nói truyền nhân Thần Y Cốc ở thành Trường An, họ lập tức phái người triệu hắn tiến cung.

"Giải độc là thế mạnh của ngươi, ta đi hồi bẩm các nương nương để họ triệu ngươi tiến cung." Phản ứng đầu tiên của Tiết Thiên là như vậy.

"Không. Ngươi là truyền nhân Thần Y Cốc, họ tin tưởng ngươi, không phải ta. Đây là phương thuốc giải độc tố tụy hồng, ngươi đi hiến cho các nương nương đi." Bắc Vũ Đường rất tốt bụng giao phương thuốc cho Tiết Thiên.

"Phương thuốc này là của ngươi, công lao hẳn do ngươi nhận!" Tiết Thiên chết không chịu.

"Tiết Thiên, ngươi còn nhớ mình là tôi tớ nhà ai, phải nghe lệnh ai không thế?" Bắc Vũ Đường chất vấn.

Tiết Thiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cầm phương thuốc tiến cung.

Tiểu Mặc Nhi nhìn mẫu thân, "Mẫu thân, phương thuốc này xuất hiện, Cố thị sẽ táng gia bại sản đấy."

Cậu đã xem phương thuốc mẫu thân viết, trong đó có vài vị dược rất quý, giá trị xa xỉ, thật ra mấy thứ đó là thêm vào thôi, vốn không cần, nhưng mẫu thân cậu cho thêm. Phương thuốc vốn chỉ cần hai trăm văn là có tác dụng giải độc rồi, giờ biến thành trên năm mươi lượng.

Cố thị lúc trước từng hứa sẽ chữa khỏi cho các nữ tử bị hủy dung, muốn chữa thì ít nhất phải tốn cho mỗi người hàng trăm lượng bạc, càng không nói đến có rất nhiều người trả lại hàng cho Cố thị, Cố thị còn phải bồi thường tiền, dù của cải có phong phú đến mấy cũng nát.

Tình cảnh túng quẫn Cố thị phải chịu thật ra còn vượt xa so với tưởng tượng của Tiểu Mặc Nhi.

Trước đó, Cố Phiên Nhiên muốn thừa dịp Lôi thị ngừng bán mà nhanh chóng chiếm dụng thị trường, nên đã đầu tư một lượng lớn tài sản, mua rất nhiều nguyên liệu. Giờ chuyện này xảy ra, đám nguyên liệu đều thành vô dụng, chỉ có thể bán trao tay.

Những người đến mua đều ép giá đến thấp nhất, lột sạch bách Cố thị.

Cố gia phải bán của cải, cửa hàng, ruộng đất để bù đắp phần thiếu.

"Mộc phu nhân, ngài tìm tiểu nhân?" Từ sau khi vết thương lành, Tần chưởng quầy cứ như Thiên Lôi, Bắc Vũ Đường sai đâu là đánh đó.

"Cố thị gần đây bán cửa hàng, ruộng đất, ngươi tìm một người không có liên quan, dùng giá thấp nhất mua hết đi. Ngân phiếu này ngươi cầm trước."

Tần chưởng quầy nhìn xấp ngân phiếu dày cộp mà khiếp sợ trong lòng.

Hắn và Mộc phu nhân mới quen một thời gian ngắn mà nàng lại tin tưởng mình đến mức giao một khoản tiền lớn cho mình như vậy, Tần chưởng quầy khiếp sợ nhưng lại cảm động.

"Tiểu nhân nhất định sẽ làm ổn thỏa."

"Nhớ, không thể để Cố thị biết là chúng ta mua."

Tần chưởng quầy cũng là người thông minh, cười nói, "Tiểu nhân biết. Nếu họ biết là chúng ta mua, chắc chắn sẽ không chịu bán."

Lôi thị và Cố thị xem như đã kết thù, không thể dễ dàng cởi bỏ.

"Ta phải đi nhanh, đi muộn thì không kiếm được chỗ tốt." Tần chưởng quầy nói đi là đi ngay.

Phú thương Cố thị mới nổi ở Nam Đường Quốc, sau chuyện kem dưỡng da có độc, lại một lần nữa ảm đạm, rất khó Đông Sơn tái khởi. Trừ khi có một cơ hội, mới có thể khởi tử hồi sinh.

Mà Cố Phiên Nhiên lúc này đang nằm trên giường, được nha hoàn bôi thuốc cho.

"Tiểu thư, Cố Vân tới."

Cố Phiên Nhiên vẫy tay, nha hoàn sửa sang lại y phục cho ả, đắp tấm chăn mỏng lên.

"Cho hắn vào."

Cố Vân đi vào trong phòng, hành lễ với người trên giường, "Tiểu thư, tiểu nhân đã tìm được một truyền nhân Thần Y Cốc khác theo lệnh người, chỉ là hắn nghe chuyện giữa sư đệ mình và Cố gia, từ chối tới đây, bảo rằng có vấn đề gì thì có thể tìm sư đệ của hắn."

Cố Phiên Nhiên cực kỳ hận, đã là người thứ hai rồi!

"Người của Thần Y Cốc chẳng qua cũng chỉ có vậy, nói là hành y tế thế, ta thấy cũng chỉ là nói suông."

Cố Vân thấy sắc mặt tiểu thư không tốt, biết tiểu thư vì chuyện này mà không thể dưỡng thương tốt, rất đau lòng. Hắn nghĩ đến tin tức từ trong cung truyền ra, định dùng phương thuốc kia, chỉ là xuất xứ của phương thuốc tuyệt đối không thể nói cho tiểu thư.

Nếu nói, nhất định sẽ không đồng ý.

Người nhà của những nữ tử bị trúng độc mỗi ngày đều đến đây phá, Cố thị không thể tiếp tục chịu đựng.

Bọn họ cần nhanh chóng chữa khỏi cho những nữ tử đó, như vậy thì mới có thể xóa bớt thành kiến của người ngoài với Cố thị.

"Tiểu thư, lúc ta tìm người của Thần Y Cốc, vừa lúc phát hiện một phương thuốc, có thể chữa trị cho các nữ tử bị hủy dung."

"Thật sự có việc này?" Cố Phiên Nhiên vui sướng hỏi, "Phương thuốc này có vấn đề gì không, đã tìm người thử nghiệm chưa?"

Giờ Cố thị không thể chịu nổi đả kích, nếu phương thuốc có vấn đề, Cố thị xong thật rồi.

Cố Vân khẳng định, "Không có vấn đề, đã tìm người thử nghiệm, phương thuốc có tác dụng."

"Vậy là tốt rồi. Sau này cũng không phải đi tìm người Thần Y Cốc, cứ dùng thẳng phương thuốc kia, mau chóng trị liệu cho những người đó đi."

"Ta đi làm ngay."

Cố Vân hoàn toàn không cần lo sợ điều gì, nếu phương thuốc này có vấn đề, Tiết Thiên kia chắc chắn sẽ bị các nương nương trong hậu cung ngũ mã phanh thây, Mộc Chi Đào kia cũng khó mà thoát được. Cho nên phương thuốc này chắc chắn không có vấn đề.

Đây cũng là lý do vì sao Cố Vân lại dám đảm bảo với Cố Phiên Nhiên.

Bên kia, ở mấy thôn xóm bán thuốc gần thành Trường An, nam nữ già trẻ đều tụ tập lại.

Mọi người duỗi dài cổ, nhìn về phía cửa thôn.

"Trưởng thôn, thương nhân dược liệu ngươi nói thật sự sẽ tới sao?" Có người lo lắng hỏi.

"Một nhà già trẻ chúng ta đã bận bịu trong núi hai tháng trời rồi. Nếu mà không tới, hai tháng này coi như phí công."

Ba tháng trước, một thương nhân tới thôn thu mua dược liệu, yêu cầu thu mua một lượng lớn, trước đó người này đã tới vài lần, giá trả cũng cao, lại không khất nợ nên người trong thôn rất thích buôn bán với vị thương nhân đó.

Hai tháng trước, vị thương nhân dược liệu kia yêu cầu một lượng lớn dược liệu quý, để họ thu rồi hai tháng sau sẽ tới mua.

Thấy sắp tới thời gian hẹn trước mà vẫn không thấy bóng thương nhân kia đâu, họ có thể không lo lắng sao?

"Trưởng thôn, lúc ấy sao không thu tiền thế chấp như thôn bên cạnh chứ?" Có người bất mãn.

"Khi đó thấy họ cứu mấy đứa Hổ Tử, nhìn họ không giống gian thương nên mới không đòi tiền thế chấp. Việc này cũng không thể trách trưởng thôn, mọi người đều đồng ý mà." Có người nói đỡ cho trưởng thôn.

"Đúng vậy. Không thể trách trưởng thôn."

"Nếu họ không tới thì dược liệu này phải làm sao?" Có người vẫn bất mãn.

Trưởng thôn thấy họ sắp cãi nhau, lạnh lùng nói, "Hắn không tới, chúng ta bán cho hiệu thuốc trong thành không phải cũng thế sao. Sẽ không bỏ phí ở đây."

Một phụ nhân cãi lại ngay, "Mấy thôn xung quanh đều hái lượng lớn dược liệu, hiệu thuốc trong thành sao có thể mua nhiều vậy được, đến lúc đó dù có bán cũng không được giá."

Thôn dân xung quanh đều hiểu đạo lý này, nghe vậy, sắc mặt cả đám đều không đẹp.

Tất cả mọi người đều chờ vị thương nhân thu mua dược liệu kia giữ lời hứa, nếu không, cả thôn làm hai tháng coi như phí không rồi.

Thời gian dần trôi, mặt trời càng lúc càng lên cao, trái tim của người dân trong thôn đều chìm xuống.

"Aizz, hắn không tới rồi."

"Hai tháng này phí công rồi."

"Tên gian thương đáng chém ngàn đao."

Có người bắt đầu mắng, bầu không khí nặng nề bao phủ cả thôn.

Đúng lúc này, một hài đồng tinh mắt la lên, "Có người tới!"

Người trong thôn đều nhìn về phía cửa thôn, thấy hai chiếc xe ngựa đang đánh về phía này.

"Là Bắc lão bản!"

Lo lắng quẩn quanh trong lòng thôn dân đều biến mất.

"Hắn tới rồi!"

"Ta đã bảo Bắc lão bản không giống gian thương mà."

Người trong thôn đều lộ ra nụ cười.

Lúc này, Bắc Vũ Đường cải trang thành thương nhân dược liệu trung niên nhìn người toàn thôn, cười nói, "Làm các vị đợi lâu. Vừa rồi chậm trễ một lát ở thôn bên cạnh nên đến chậm."

Trưởng thôn cười nói, "Không sao, không sao."

Bắc Vũ Đường nhìn các thôn dân đang trông mong ngó mình, cười nói, "Dược liệu ta nói hai tháng trước, không biết các vị có bao nhiêu?"

"Ngươi thật sự có thể mua hết?" Có người không yên tâm hỏi lại.

Chủ yếu là do lượng mua quá lớn, nghe nói mấy thôn bên cạnh đều bị người này mua hết rồi.

Bọn họ chưa từng gặp thương nhân dược liệu nào mua một lượt nhiều dược liệu đến vậy, sợ nàng mua không hết. Chuyện này họ cũng từng gặp vài lần rồi.

Quan trọng là giá nàng mua khá ổn, thậm chí còn cao hơn các hiệu thuốc trong thành vài phần.

Hai tháng này, cả thôn dùng hết sức lực hái thuốc, chính là vì kiếm thêm chút tiền như vậy.

Nếu nàng chỉ mua một phần, họ sẽ tổn thất rất nhiều.

"Mua hết. Các ngươi có bao nhiêu, chúng ta mua bấy nhiêu." Bắc Vũ Đường cười nói.

Một câu xóa đi toàn bộ lo lắng của đám người.

Trưởng thôn lên tiếng, "Được, các ngươi về lấy dược liệu rồi xếp hàng đi."

Người trong thôn vội chạy về nhà, lớn lớn bé bé đều khuân vác dược liệu.

Bắc Vũ Đường thu một cái, Tiểu Mặc Nhi nhanh chóng tính tiền, giao tiền cho người bán, mỗi thôn dân nhận được bạc đều nở nụ cười tươi.
Bình Luận (0)
Comment