Tác giả: Vân Phi Mặc"Kiếm điểm tích lũy như thế nào?"
Lôi Ngự Đình vung tay lên, lập tức có người buông khối vải lớn từ trên đài cao xuống, chữ đen viết rõ trên nền vải trắng, mỗi loại công việc làm bao nhiêu thì được bao nhiêu điểm tích lũy.
Chẳng hạn như, thu thập thi thể súc vật chết, mỗi con đạt mười điểm.
Chẳng hạn như, trợ giúp nha dịch trùng kiến nhà ở, mỗi loại đều có điểm tích lũy tương ứng.
Dù là trẻ con cũng có việc để làm, đó là những công việc nhẹ nhàng, có thể kiếm hai ba điểm tích lũy. Chỉ cần chịu làm thì sẽ không chịu đói, trừ khi bản thân lười biếng.
Mọi người nhìn công việc, so sánh điểm tích lũy, lại nhìn những đồ có thể dùng điểm tích lũy đổi.
Chẳng hạn như: Một bát mì thịt bò cần năm điểm tích lũy.
Chẳng hạn như: Một cái bánh bao cần hai điểm tích lũy. Một cái bánh bao thịt cần ba điểm tích lũy.
Chẳng hạn như: Một bộ y phục cần năm mươi điểm tích lũy, một cái chăn bông cần tám mươi điểm tích lũy.
Ở cao nhất là phòng ở, đồng ruộng, cũng cần nhiều điểm tích lũy nhất.
Tuy điểm rất cao, nhưng lại không phải số điểm khiến người ta không thể đạt được, chỉ cần một nhà nỗ lực thì vẫn có thể kiếm được.
Có cách này, không ít người không còn nhà để về thấy được hy vọng, chỉ cần mình làm việc thì có thể kiếm được đồ ăn, đồ dùng, thậm chí là nhà ở, đồng ruộng.
Như vậy, các bá tánh đều vô cùng tích cực.
"Sau thiên tai sẽ xuất hiện ôn dịch, vì đề phòng ôn dịch xuất hiện, mỗi người đều phải uống một bát thuốc dự phòng. Mặt khác, trước khi ăn cơm phải rửa sạch tay, không thể uống nước lã. Các thi thể cần phải xử lý thống nhất..."
Một loạt hành động, từ vệ sinh, từ xây dựng, từ căn bản, những việc có thể nghĩ ra thì tất cả mọi người đều làm được.
Vì đề phòng có người làm biếng, còn có cả chế độ cử báo, phát hiện có người không rửa tay trước khi ăn cơm hoặc uống nước lã hoặc có các hành động không vệ sinh khác thì đều có thể cử báo, cử báo năm lần đạt một điểm tích lũy.
Như vậy sẽ có hiệu quả dò xét lẫn nhau, lại có thể ngăn cản những người khác không giữ quy tắc.
Những đứa trẻ trong lúc nhặt rác có thể trộm quan sát người lớn, chỉ cần bắt được một người thì cũng có thể kiếm thêm điểm tích lũy rồi.
Ngoài châu phủ có rất nhiều đồng ruộng, nhà cửa bị hủy, rất nhiều người bị lũ lụt cuốn trôi.
Chỉ cần tìm kiếm được thi thể thì cả người hay vật đều thống nhất an táng hoặc hỏa táng để tránh xuất hiện bệnh dịch. Đồng thời, những người có sức khỏe, có tay nghề đều bắt tay xây lại nhà.
Xây nhà là công việc kiếm được nhiều điểm nhất, tiếp theo đó là thu thập và xử lý thi thể. Trai tráng trẻ đều đi xây nhà, nữ tử yếu hơn thì đi thu thập thi thể hoặc làm những việc khác.
Tri phủ đại nhân nhìn toàn bộ phủ Duyện Châu, cho dù là bá tánh trong thành cũng sôi nổi đi xây dựng.
Hắn nhìn Duyện Châu bừng bừng sức sống, đâu vào đấy, quả thực khó mà tin được. Không lâu trước đây, nơi này vẫn còn là một mảnh hỗn độn, cả thành đều là nạn dân xanh xao vàng vọt, biểu tình chất phác.
Các bá tánh giờ đều nở nụ cười, cực kỳ nhiệt tình. Có hướng đi, có hy vọng, tất nhiên không còn suy sút và tuyệt vọng như trước.
Bá tánh Duyện Châu đều biết họ có thể ăn cơm, có chỗ ngủ, sống an ổn như vậy, không phải công lao của Lôi thiếu chủ, mà là của Nhị đương gia Lôi thị họ chưa gặp bao giờ.
Tình huống như vậy không chỉ xuất hiện ở Duyện Châu.
Sùng Châu, Nghi Châu, Du Châu, Phong Châu, Kinh Châu,... Phàm là nơi gặp thiên tai đều có một đám người Lôi thị, làm theo sự phân phó của Lôi nhị đương gia, giống như Lôi Ngự Đình, các thương hộ trong châu phủ lấy ra lương thực, dược liệu, y phục, chăn bông, vân vân.
Cùng một kịch bản ở khắp các châu phủ, để họ cam nguyện cống hiến lương thực, tiền bạc, vật phẩm ra.
Đồng thời, sau khi trùng kiến, phương pháp phòng dịch sau thiên tai cũng được thực hiện nghiêm ngặt.
Tuy trong quá trình sẽ gặp phiền toái, nhưng những người được Bắc Vũ Đường ủy thác trọng trách đều là những người có tài ăn nói, ứng biến rất tốt.
Lương thực, dược liệu Bắc Vũ Đường tích trữ lúc trước cuồn cuộn đưa vào các châu phủ lớn, bá tánh ở các châu phủ lớn đều biết đồ này là do Lôi nhị đương gia bỏ tiền túi đưa tới.
Họ chưa gặp Lôi nhị đương gia, cũng không biết Lôi nhị đương gia là ai.
Cho dù có người hỏi người Lôi thị xem tên Lôi nhị đương gia là gì, đáp án nhận được đều giống nhau.
Nhị đương gia không cho chúng ta nói, Nhị đương gia không cầu hồi báo, chỉ hy vọng tất cả mọi người bình an, có thể vượt qua tai nạn này.
Càng như vậy, địa vị của Lôi nhị đương gia trong lòng bá tánh càng cao.
Tuy mọi người không biết nàng là ai, nhưng các bá tánh đều nhớ kỹ Lôi nhị đương gia.
Cùng lúc đó, ở thành Trường An lan truyền chuyện về hai vụ án mạng, hung thủ là một đôi mẫu tử. Quán rượu trà lâu, đầu đường ngõ nhỏ đều nói về chuyện này.
"Các ngươi nghe gì chưa? Cả nhà Trương Tam bị giết. Hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, cắt đứt đầu Trương Tam, tứ chi cũng bị băm đứt. Không chỉ giết hắn, cả nương già 80 tuổi, thê tử và hai hài tử của hắn đều bị giết, một hài tử mới hai tuổi, bị hung thủ dìm chết."
"Ai mà tàn nhẫn thế?!"
"Trời ạ, hung thủ quá độc ác rồi, người tàn nhẫn độc ác như thế phải bị lăng trì xử tử!"
Có người hỏi, "Bắt được hung thủ chưa? Biết là ai làm không?"
"Bắt được rồi. Nghe nói tối hôm đó người nhà bên vừa lúc thấy được hung thủ kia. May mà hung thủ không thấy người đó, bằng không người nọ cũng khó mà thoát chết."
"Người đó đúng là phúc lớn mạng lớn." Có người thổn thức.
"Ngươi còn chưa nói ra ai là hung thủ?" Có người gấp gáp hỏi.
"Hung thủ này ấy, nói ra chắc chắn các ngươi đều ngạc nhiên." Người nọ úp mở.
Có người nôn nóng đã thúc giục, "Rốt cuộc là ai, ngươi nói mau đi. Chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích? Hay con nhà quyền quý?"
"Không phải, không phải. Người nọ là nữ nhân, hơn nữa các ngươi đều quen biết."
Lời vừa ra, mọi người đều hiếu kỳ.
"Nữ tử nào mà tàn nhẫn thế, hơn nữa mọi người đều biết?"
Người nọ cười khà khà, không nhanh không chậm nói, "Nàng ta là chủ sự trước của cửa hàng son phấn Lôi thị – Mộc Chi Đào."
"Không thể nào!"
"Trời ạ, sao có thể là nàng ta được!"
"Huynh đệ, có phải ngươi nhầm rồi không?"
"Chắc không phải đâu. Ta thấy tướng mạo Mộc phu nhân không giống người tàn nhẫn độc ác."
Người tung tin châm chọc, "Có một câu rất đúng "Không thể trông mặt mà bắt hình dong". Người nhìn càng bình thường thì càng ngoan độc. Nàng ta là một điển hình."
"Người nọ tận mắt nhìn thấy mà còn sai được à. Người trong nha môn còn tìm được khăn tay của Mộc Chi Đào ở nhà Trương Tam. Nhân chứng vật chứng đều có cả, chuyện chắc chắn luôn." Người tung tin thề son sắt.
"Vì sao Mộc Chi Đào lại giết cả nhà Trương Tam?" Có người hỏi.
"Ta nghe người nha môn nói hình như mấy ngày trước Trương Tam và Mộc Chi Đào có xung đột. Mộc Chi Đào ghi hận trong lòng, thừa dịp đêm khuya, lặng lẽ lẻn vào nhà Trương Tam, giết cả nhà bốn người họ."
"Có cãi nhau thôi mà giết cả nhà, đúng là tàn nhẫn!"
"Còn không phải sao!"
"Thật sự không ngờ Mộc Chi Đào lại ngoan độc như thế."
"Ta không dám mua đồ của Lôi thị nữa."
"Có chủ nhân như thế, Lôi thị cũng chẳng phải hạng tốt lành gì."
Người tung tin thấy trường hợp phát triển đúng hướng mình muốn thì lặng lẽ rời đi, đến những nơi khác nói một tràng tương tự.
Chỉ chốc lát sau, một thanh niên áo xanh lại tới tung tin.
"Ta vừa mới nghe được một chuyện ở thư phòng, đúng là khiến người ta khó mà tin nổi."
Vừa mới nghe chuyện một nhà Trương Tam bị giết, còn chưa tiêu hóa xong, giờ lại có người nói thế, nên mọi người nghĩ là cùng một chuyện.
"Có phải chuyện nhà Trương Tam bị giết không?" Có người hỏi.
Người nọ lắc đầu, "Không phải. Chuyện nhà Trương Tam còn không khiếp sợ bằng nó."
"Còn có chuyện gì mà còn khiếp sợ hơn chuyện nhà Trương Tam thế?" Có người hỏi.
"Các ngươi từng nghe thư viện Vấn Tân chưa?" Nam tử áo xanh hỏi.
Thư viện Vấn Tân có thể nói là thư viện nổi danh lừng lẫy ba mươi năm trước, rất nhiều đại tài tử đều xuất thân từ đây.
Nhưng ba mươi năm trước, trong thư viện có một thư sinh tự sát, sau khi tự sát thì biến thành quỷ hồn ngày ngày quấy rầy thư sinh trong thư viện, thư sinh người nhiễm bệnh, người chết đi, khiến rất nhiều thư sinh rời khỏi thư viện Vấn Tân.
Từ lúc ấy, thư viện Vấn Tân bắt đầu đi xuống. Sau ba mươi năm, giờ đã thành không ai hỏi thăm.
"Thư viện Vấn Tân làm sao?"
Nam tử áo xanh phe phẩy quạt trong tay, "Thư viện Vấn Tân lại có người chết."
"Sao vẫn còn học sinh đọc sách ở đó, học rồi mạng cũng không còn."
"Các ngươi nhầm rồi. Lần này người chết không phải học sinh, mà là phu tử trong thư viện."
"A!!"
Mọi người kinh hãi.
"Có phải là không thấy có học sinh trong thư viện thì quay đầu câu cả mệnh phu tử đi không?"
"Lần này không phải chuyện ma quỷ, hung thủ đã bị bắt rồi." Nam tử áo xanh nói.
"Là ai?"
"Là một học sinh trong thư viện."
Kết quả này nằm trong dự kiến của mọi người, không khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
"Việc này kỳ quái hơn chuyện nhà Trương Tam chỗ nào?" Có người cười nói.
Nam tử áo xanh không nhanh không chậm nói, "Đó là do các ngươi còn không biết hung thủ là ai."
"Là ai?" Mọi người hỏi.
Lòng hiếu kỳ của mọi người bị gợi lên, trông mong nhìn hắn, chờ hắn nói ra đáp án.
"Là một hài đồng sáu tuổi tên Mộc Tử Mặc."
(Ro: Thật ra trong bản convert ghi năm tuổi, nhưng tui thấy năm ngoái đã năm tuổi rồi mà năm nay vẫn năm tuổi thì hơi sai sai, nên tui ghi thành sáu tuổi đó nhé._.)
"Hài đồng sáu tuổi?"
"Sao có thể như vậy được?!"
"Có nhầm không thế?!"
"Không thể nào đâu!"
"Đây là chuyện vô cùng chắc chắn." Nam tử áo xanh nói, "Lúc đầu ta cũng không tin, cảm thấy chuyện này là không thể. Nhưng sau khi biết hắn là hài tử nhà ai, lại cảm thấy có thể."
"Hài tử nhà ai?"
Mọi người cùng chờ đáp án.
Nam tử áo xanh chậm rì rì nói, "Mộc Chi Đào."
"A!!!!"
Một đám kinh ngạc nhìn hắn.
"Có phải rất kinh ngạc không. Mẫu thân tàn nhẫn độc ác, làm nhi tử chắc chắn cũng không phải hạng lương thiện gì. Còn nhỏ tuổi đã giết lão sư, đại nghịch bất đạo như thế." Nam tử áo xanh căm giận.
"Ta từng gặp hài tử kia, rất đáng yêu, giống như Kim Đồng dưới tòa Quan Âm nương nương. Hài tử kia sao có thể làm ra chuyện như vậy."
"Chuyện này có gì mà không thể. Ngươi không thấy mẫu thân hắn còn làm ra những việc rợn cả người thế sao."
"Đúng vậy, đúng vậy. Hài tử tám phần là học nàng ta."
"Có câu thượng bất chính hạ tắc loạn. Chắc chắn là do người làm nương không dạy tốt."
"Hai mẫu tử này sao có thể tàn nhẫn như thế. Một người giết cả nhà người ta, một người giết phu tử của mình, đúng là đại nghịch bất đạo!"
......
Nam tử áo xanh thấy việc đã đi vào quỹ đạo, chậm rãi rời đi. Chỉ chốc lát sau, người lại xuất hiện ở một nơi khác, chỉ là lần này đã thay y phục, cũng ngụy trang khác đi.
Cho dù bề ngoài khác nhau, nhưng việc làm lại giống nhau.
Cả thành Trường An vì có người cố ý dẫn dắt nên tất cả đều nghị luận việc này. Lời đồn đôi mẫu tử tàn nhẫn độc ác giết người như ma càng đồn càng ác liệt.
Đại Hương xách giỏ rau về, mấy phụ nhân ở đầu hẻm đang nghị luận chuyện này.
"Nhìn thấy chưa, người kia chính là người nhà đó đấy."
"Nhìn lịch sự văn nhã, không biết có phải kẻ xấu xa không."
"Đôi mẫu tử kia đúng là táng tận lương tâm, hẳn phải mang ra ngoài ngũ mã phanh thây."
"Trước đó ta đã bảo nữ nhân đó không phải loại tốt lành gì mà. Một quả phụ mà trong nhà có tận hai nam nhân, đúng là không minh bạch."
"Đúng đấy. Nữ nhân kia nhìn là biết không an phận, đúng là hồ ly tinh."
"Tháng trước ta còn thấy nữ nhân kia nói chuyện với lão Trần gia, lão Trần gia còn không rời nổi mắt cơ."
"May mà nàng ta vào tù rồi, bằng không nam nhân nhà ta sẽ bị hồ ly tinh này câu đi thật mất."
"Còn không phải sao, may mà vào rồi."
Đại Hương nghe họ nói mình thì không so đo, nhưng nghe họ nói Bắc Vũ Đường không giữ phụ đạo, vũ nhục nàng như vậy, tức giận tiến lên lý luận với họ ngay.
"Các ngươi nói cái gì thế. Đám ba hoa như các ngươi ở đây khua môi múa mép, chờ chết rồi thì chờ xuống địa ngục bị cắt lưỡi đi." Đại Hương tức giận mắng.
"Này này, tiểu nha đầu ngươi sao có thể nói chuyện như vậy. Còn nhỏ mà sao nói năng độc ác thế?"
"Nhìn là biết cả nhà này không có ai tốt lành mà."
Đại Hương tức giận nói, "Cả nhà ngươi mới không có ai tốt lành, đều là một đám ăn no rửng mỡ đi ba hoa chích chòe! Các ngươi xấu xí, nam nhân trong nhà cũng không giữ được, toàn một đám vô dụng. Trượng phu nhà các ngươi còn chẳng xứng xách dép cho phu nhân nhà ta. Cái loại đấy chỉ có các ngươi mới cung phụng như bảo bối thôi."
"Con nha đầu chết tiệt, miệng không sạch sẽ, hôm nay lão nương sẽ dạy dỗ lại ngươi!"
"Xé nát cái miệng đó ra!"
Một đám phụ nhân tiến lên đánh Đại Hương, Đại Hương cũng không dễ chọc, ném giỏ rau về phía mặt các nàng, nhào lên đánh nhau với các nàng.
Chỉ một thoáng đã loạn hết cả lên.
Ngươi giật tóc ta, ta kéo áo ngươi.
Đại Hương dù lợi hại cũng chỉ có một mình, dần rơi vào thế yếu.
Ám Dạ về vừa lúc thấy một màn như vậy.
Vốn không định quan tâm, nhưng thấy người bị vây đánh là Đại Hương, thế là nhảy xuống, mấy chiêu đã đánh bay mấy phụ nhân đi.
Lúc này, Đại Hương tóc tai tán loạn, áo ngoài bị kéo rách, khóe môi và mặt bị cào rách da, máu tươi tràn ra.
"Ai ui."
"Ai ui."
......
Mấy phụ nhân ngã trên đất, rên rỉ đau đớn.
Ám Dạ nhìn Đại Hương một cái, "Về thôi."
Đại Hương hơi sợ hắn, ngoan ngoãn đi theo sau.
Nam nhân nhà mấy phụ nhân kia vội vàng tới, nâng nương tử nhà mình dậy, thấy họ định đi thì chặn đường họ lại.
"Các ngươi định đi đâu? Đánh người xong còn muốn đi?" Một hán tử thô kệch bất thiện nói.
Ám Dạ lạnh lùng nhìn người trước mặt, "Bồi thường."
Hán tử thô kệch nghe hai chữ bồi thường, đôi mắt sáng ngời, "Coi như ngươi thức thời. Nói xem, bồi thường bao nhiêu?"
Những người khác nghe thế, sôi nổi tiến lên truy hỏi.
"Ngươi định bồi thường bao nhiêu?"
Đại Hương tức giận, vì sao phải bồi thường cho đám kia.
Nàng đang định nói chuyện thì nghe Ám Dạ lạnh lùng nói, "Mỗi người một lượng bạc trắng."
Bọn họ nghe thì mừng ra mặt, nhưng có người vẫn tính toán, biết nhà họ giàu có, định nhân cơ hội tống tiền, nên không chịu buông tha.
"Một hai lượng không được. Mười lượng, ngươi bồi thường mỗi nhà chúng ta mười lượng, bằng không chúng ta báo quan phủ bắt các ngươi."
Những người khác vừa nghe, lập tức phụ họa.
"Đúng đúng đúng, nói không sai. Mười lượng bạc."
Đại Hương tức điên, những người này rõ ràng muốn lừa bịp tống tiền họ. Bọn họ rõ ràng bắt nạt người ta mà còn muốn được bồi thường, trên đời nào có chuyện như thế.
"Các ngươi đừng mơ!"
"Tiểu cô nương ngươi còn nhỏ mà đanh đá thế."
"Một tiểu nha đầu thì đừng xen vào."
Bị mấy người nhất trí mắng, Đại Hương tức xanh mặt.
Ám Dạ nhìn những khuôn mặt tham lam kia, ánh mắt thanh lãnh, "Được."
Đại Hương tức lắm, "Ngươi, ngươi... Nếu Mộc tỷ tỷ ở đây, tỷ ấy tuyệt đối không bồi thường họ. Vì sao chúng ta phải bồi thường?!"
Ám Dạ không để ý đến nàng ấy, vươn tay với đám người, "Đưa tiền đây."
Tất cả mọi người đều ngẩn người.
"Ngươi có ý gì?" Hán tử thô kệch tức giận nói.
Ám Dạ chỉ Đại Hương cả người chật vật, "Các ngươi ẩu đả người vô tội. Nể mặt các ngươi thành tâm muốn bồi thường mười lượng, ta sẽ không so đo."
"Ngươi ngươi ngươi..."
Đoàn người đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ là hắn đòi họ bồi thường chứ không phải là hắn bồi thường cho họ.
"Có tin chúng ta tìm quan phủ không?!"
"Tùy." Ám Dạ chẳng sao hết.
Hán tử thô kệch tức run người.
"Tiểu tử, dám chơi chúng ta. Cùng lên dạy dỗ hắn cách làm người!"
Mấy nam nhân cùng tiến lên vây công Ám Dạ.
Thấy nắm tay kia sắp đấm vào mặt hắn, Đại Hương nôn nóng hô, "Cẩn thận."
Vào giây cuối cùng, Ám Dạ chuẩn xác bắt lấy tay người nọ, trở tay một cái, tiếng "răng rắc" vang lên, cánh tay người nọ gãy, ngay sau đó là tiếng hét thê thảm.
Những phụ nhân kia thấy vậy cũng tiến lên.
Cho dù có nhiều người thì cũng chẳng được tích sự gì.
Một đám người bị ném ra ngoài như những bao cát.
Đại Hương đứng ở bên nhìn Ám Dạ trổ tài mà há hốc cả miệng.