Tác giả: Vân Phi Mặc- Kim Loan Điện-
Tiểu Mặc Nhi gian nan muốn bò dậy, Văn Tuyên Đế nhìn đứa trẻ nho nhỏ ấy, lên tiếng bảo, "Không cần phải đứng dậy hành lễ, ngươi nằm đáp lời thôi."
"Tạ Thánh thượng." Tiểu Mặc Nhi suy yếu nói.
"Ngươi là người phương nào, có oan tình gì?" Văn Tuyên Đế hỏi.
Đường Cảnh Ngọc thấy Tiểu Mặc Nhi, sắc mặt thay đổi, rất khó coi.
Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu, "Bẩm Thánh thượng, học sinh là Mộc Tử Mặc của thư viện Vấn Tân. Hôm nay đường đột gõ Đăng Văn Cổ cũng vì bất đắc dĩ. Mẫu thân ta hàm oan, làm nhi tử không thể trơ mắt nhìn mẫu thân hàm oan mà chết, rơi vào đường cùng mới phải đến Đăng Văn Lâu, gõ Đăng Văn Cổ."
"Mẫu thân ngươi phạm vào chuyện gì?"
"Thư viện Vấn Tân?" Văn Tuyên Đế lẩm bẩm một tiếng, nghĩ ra gì đó, "Ngươi chính là Tú tài sáu tuổi kia?"
"Đúng là học sinh."
Nhiều ngày nay thành Trường An xuất hiện một Tú tài sáu tuổi, có thể nói là thần đồng. Chuyện này ông cũng có nghe thấy, cũng có mấy phần tò mò, không ngờ lại gặp nhau theo cách này.
"Mẫu thân ngươi có oan tình gì?" Văn Tuyên Đế hỏi.
Hỏi đến đây, Văn Tuyên Đế liếc qua quan viên Hình bộ bên dưới.
Tiểu Mặc Nhi đỏ mắt, nước mắt dâng lên, nhưng lại không rơi xuống, nhìn đáng thương khiến người ta đau lòng.
"Thời gian trước trong thành Trường An đã xảy ra một việc kinh hoàng, một nhà Trương Tam bị diệt môn, tìm thấy một cái khăn lụa ở hiện trường, khăn lụa đó là của mẫu thân ta, hơn nữa còn có nhân chứng chứng minh đã thấy nương ta ra khỏi hiện trường gây án, Trương đại nhân cho rằng nương ta là hung thủ giết người."
Án kiện nghe rất hợp lý, có nhân chứng vật chứng, cực kỳ hợp lý.
Nhưng nếu cậu đã lên Đăng Văn Lâu, vậy nhất định không đơn giản như vậy.
"Cái họ gọi là chứng cứ đó đều là giả." Tiểu Mặc Nhi nói câu này, giọng đột nhiên cất cao.
"Đầu tiên là khăn lụa, khăn lụa đã mất từ trước đó rồi, hơn nữa còn có nhân chứng chứng minh việc này. Nhưng đến hôm sau khai đường hỏi lại, người đó lại sửa lời khai..." Tiểu Mặc Nhi nói từ đầu chí cuối chuyện hôm đó ra.
Người ở đây đều là người thông minh, nghe là hiểu ngay có uẩn khúc gì rồi. Càng đừng nói Văn Tuyên Đế.
"Chưa hết, chuyện ta càng không thể tiếp thu đó là: Mẫu thân ta đã nói rõ ràng mình không giết người trên công đường, nhưng qua một buổi tối lại truyền ra chuyện mẫu thân ta ký tên ấn dấu tay. Chúng ta muốn thăm, hỏi rõ tình huống, nhưng nha môn lại nhất định không cho chúng ta thăm, còn kết án qua loa, phán ba ngày sau xử trảm. Thánh thượng, mẫu thân ta oan uổng!" Tiểu Mặc Nhi dập đầu cầu xin.
Văn Tuyên Đế nhìn Mẫn đại nhân của Hình bộ, "Mẫn Văn Thanh, có việc này không?"
Mẫn Văn Thanh bước ra khỏi hàng, "Khởi bẩm Thánh thượng, hạ quan đã xem án kiện này, bên trên có chữ ký và dấu tay của phạm nhân, hơn nữa còn có đủ nhân chứng vật chứng, vì án này quá ác liệt nên phán ba ngày sau xử trảm."
"Đã có người kêu oan, vậy án này thẩm tra xử lý lại một lần nữa, lần này là Tam đường hội thẩm."
Đúng lúc này, Ngự sự đại phu bước ra khỏi hàng, "Thánh thượng, tối qua thần thu được một thứ, vật ấy đến từ Duyện Châu, là do bá tánh Duyện Châu ra roi thúc ngựa trình lên."
Văn Tuyên Đế nghe là khu thiên tai Duyện Châu truyền đến thì khá để tâm, "Truyền lên đi."
Một nội thị mau chóng bưng một cái khay lên, trên khay che một tấm vải bố trắng.
Ngự sử đại phu tiến lại, xốc tấm vải bố lên, dưới lớp vải bố là một thứ, mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm nó.
Ngự sử đại phu cầm đồ vật kia lên, mở ra trước mặt Văn Tuyên Đế và văn võ đại thần cả triều.
Khi tấm vải bố trắng mở ra, văn võ bá quan trên triều đều thấy rõ đó là thứ gì.
Đó là một huyết thư, là huyết thư bá tánh Duyện Châu dùng máu tươi viết xuống.
Ngự sử đại phu Chu đại nhân nói với Văn Tuyên Đế, "Bệ hạ, đây là huyết thư mà vô số bá tánh Duyện Châu dùng máu tươi viết xuống, là tiếng lòng của họ. Bá tánh Duyện Châu sở dĩ bình an vượt qua lần đại tai này đều do Lôi nhị đương gia, mà giờ vị Lôi nhị đương gia này lại sắp bị chém đầu. Bá tánh Duyện Châu biết tin, vạn dân thỉnh nguyện, viết xuống phần huyết thư này."
"Lôi nhị đương gia là?" Văn Tuyên Đế hỏi, cho dù đã đoán được.
"Đúng là mẫu thân của người này, Mộc Chi Đào. Nàng tan hết gia sản, sau đại tai còn thức trắng đêm nghĩ phương án giải quyết, một người lòng mang thiên hạ như vậy, sao có thể ra tay tàn nhẫn giết hại một nhà Trương gia. Còn xin Thánh thượng xem xét rõ mọi việc."
Đúng lúc này, một tiểu thái giám lặng lẽ gửi một ánh mắt cho Đại tổng quản. Đại tổng quản yên lặng đi xuống, nghe nội thị nói xong thì quay lại vị trí ban đầu.
Hắn nhỏ giọng nói bên người Văn Tuyên Đế, "Thánh thượng, Du Châu ra roi thúc ngựa gửi tới một văn kiện."
"Truyền lên đi."
"Truyền."
Một nội thị bưng một thứ vội vàng đi vào, Đại tổng quản bước xuống bậc thang, mở hộp ra, thấy đồ vật bên trong, đồng tử co rụt.
"Là cái gì?"
Đại tổng quản lấy đồ ra khỏi hộp, vội vàng đưa tới trước mặt Văn Tuyên Đế.
Văn Tuyên Đế mở ra nhìn, lại là một phong huyết thư, cũng là huyết thư thỉnh mệnh cho vị Lôi nhị đương gia kia.
Sắc mặt Văn Tuyên Đế có chút khó coi, không phải vì huyết thư này, mà là vì những chuyện xấu xa trong Hình bộ.
"Các vị ái khanh, các ngươi đều xem đi. Đây là đồ bá tánh Du Châu đưa lên cho trẫm."
Văn Tuyên Đế đứng lên, mở huyết thư ra.
Bá quan cả triều nhìn huyết thư kia, một đám sắc mặt phức tạp.
Bá tánh một châu phủ cầu tình vì nàng đã khó.
Giờ lại có bá tánh một châu phủ khác lên tiếng vì nàng, đúng là hiếm lạ.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng vang truyền tới, Văn Tuyên Đế trực tiếp nói, "Cho người truyền tin vào."
Một lát sau, một nam tử trẻ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, cả người chật vật đi vào đại điện.
"Thảo dân khấu kiến Thánh thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Mang theo cái gì?"
Nam tử run rẩy nói, "Thảo dân mang theo tiếng lòng của bá tánh Kinh Châu chúng ta. Ngày đêm lên đường, may không phụ kỳ vọng của bá tánh Kinh Châu, tới nơi trước khi ân nhân bị xử tội."
Nam tử móc một đồ vật trong lòng ra, mọi người lại một lần nữa thấy được huyết thư.
Phong huyết thư này viết vui buồn đan xen, có người còn đã nhận ra nét chữ.
Văn Tuyên Đế cũng cảm thấy quen mắt, "Thư này do ai viết?"
"Phương Kính Tuyên, Phương lão tiên sinh."
Đại thần bên dưới bắt đầu khe khẽ thì thầm.
"Quả nhiên là hắn."
Phương Kính Tuyên là đại nho vùng Kinh Châu, cũng là đại nho của Nam Đường Quốc. Văn Tuyên Đế từng vài lần triệu Phương Kính Tuyên vào triều làm quan, nhưng mà người ta từ chối, thích cuộc sống nhàn vân dã hạc cơ.
Ông ấy tự tay viết phong huyết thư này, thật sự nặng, rất rất nặng.
Sắc mặt Đường Cảnh Ngọc vô cùng khó coi, hắn tuyệt đối không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn càng không tin đây là trùng hợp.
Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi bồn chồn trong lòng, không tự giác nhìn về phía Đường Cảnh Ngọc.
Lần này tuy hắn không ra tay, nhưng hắn lại rất rõ ràng ai là người thao túng phía sau.
Nếu hắn đổ, mình chắc chắn cũng bị liên lụy.
Sau đó, văn võ bá quan thấy được một đám người phong trần mệt mỏi mang theo thư đến đại điện, tất cả đều là những phong thư thỉnh mệnh viết bằng máu tươi. Mọi người đều im lặng không nói nên lời.
Văn Tuyên Đế nhìn một đám người truyền thư bên dưới, "Mấy châu phủ đều đủ cả. Sao không thấy huyết thư của Sùng Châu?"
Văn Tuyên Đế vừa nói xong thì tiếng nội thị vang lên.
"Người truyền tin của Sùng Châu cầu kiến Thánh thượng."
"Truyền." Sắc mặt Văn Tuyên Đế rất khó coi.
Vốn tưởng sẽ lại thấy một người tiều tụy, phong trần mệt mỏi, nhưng người tiến vào lại là một người kéo đôi chân suýt gãy, người hắn đầy máu và nước mưa, bước từng bước gian nan đi vào đại điện.
Tất cả mọi người đều nhìn ra hắn rất yếu rồi, cả người lung lay, nhưng đôi mắt lại cực kỳ kiên định, chính tín niệm đó đã chống đỡ thân thể rách nát đi đến bước này.
"Hoàng thượng, oan uổng." Người tới hô một câu với nam nhân trên vương tọa rồi ngã xuống đất.
Văn võ bá quan giật nảy mình.
Nội thị vội vàng tiến lên, đặt ngón tay dưới mũi người nọ, lắc đầu với Đại tổng quản.
Tiểu Mặc Nhi gian nan bò qua phía người nọ, trước mặt bao người, không màng thân thể của mình, lật người nọ nằm ngửa lên, thực hiện hồi sức tim phổi cho hắn.
Đây là mẫu thân dạy cậu.
Ngự sử đại phu thấy hành động của Tiểu Mặc Nhi, "Hắn chết rồi, vô dụng thôi."
Tiểu Mặc Nhi không quan tâm, cũng không để ý người xung quanh chỉ trỏ. Cho dù thân thể cậu chảy máu theo từng động tác, cho dù mỗi lần ấn thì vết thương trên lưng lại đau đớn vô cùng, nhưng cậu vẫn không quan tâm, tập trung làm hồi sức cho hắn.
"Đủ rồi, hắn chết rồi!"
Văn Tuyên Đế nhìn máu tươi trên đất ngày càng nhiều, ánh mắt nặng nề nhìn nhân nhi nho nhỏ chấp nhất kia.
"Hắn vì mẫu thân ta, ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi như thế." Tiểu Mặc Nhi lẩm bẩm, như tự nói với mình, lại tựa như đang nói với Văn Tuyên Đế.
Tất cả mọi người yên lặng nhìn cậu, không biết đã qua bao lâu.
Có lẽ là một chén trà, có lẽ là hai khắc, cũng có lẽ chỉ mấy hơi thở, người đã nhắm mắt thình lình mở mắt ra.
Khi hắn mở mắt, bá quan cả triều hoảng sợ, ngay cả Văn Tuyên Đế cũng không ngoại lệ.
Thấy hắn tỉnh lại, Tiểu Mặc Nhi thở dài nhẹ nhõm.
Người nọ tỉnh lại, vô thức nói, "Ta không thể chết được, ân nhân còn đang chờ ta. Ân nhân không thể chết được, ta không thể trở thành tội nhân của Sùng Châu."
Hắn không ngừng lặp lại câu này, vì một câu này, hắn mang thân thể trọng thương ngày đêm lên đường.
Phần nghị lực này không phải ai cũng có.
Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn Văn Tuyên Đế, "Thánh thượng, có thể cứu hắn không. Hắn đã sống lại."
Văn Tuyên Đế hồi thần từ nỗi khiếp sợ khi thấy người "chết đi sống lại", "Tuyên thái y chẩn trị cho hắn, cần phải cứu được người."
Thị vệ lập tức nâng người ra ngoài.
Tiểu Mặc Nhi cuối cùng không chịu nổi, ngã "rầm" xuống đất.
Cậu có nội lực thật đấy, nhưng vết thương trên người cậu cũng là thật, máu chảy quá nhiều khiến cậu cuối cùng không chịu đựng nổi.
"Truyền thái y!"
Tiểu Mặc Nhi bị mang đi, chuyện sau đó không phải chuyện cậu có thể khống chế.
Văn Tuyên Đế tức giận, vừa nói định thưởng cho Nhị đương gia Lôi thị, không ngờ Lôi nhị đương gia ngày mai sẽ bị xử trảm. Càng không ngờ, nhi tử của nàng lại đánh Đăng Văn Cổ.
"Chu Công Cẩn, ngươi là quan chủ thẩm lần này, mặt khác, Chu ngự sử và Dương thượng thư phụ tá. Nếu vụ án này có oan tình gì thì cần phải tra rõ."
"Thần lĩnh mệnh."
Ba người tiến lên, cùng khom người đáp.
"Bãi triều."
......
Văn võ bá quan nối đuôi nhau đi ra, mọi người đều nghị luận về Lôi nhị đương gia, cũng chính là Mộc Chi Đào.
Cổ Phàm Chi đi sau Đường Cảnh Ngọc, chậm rãi tới gần Đường Cảnh Ngọc.
"Ta biết có một chỗ bán đồ ăn khá ngon." Cổ Phàm Chi nói.
Đường Cảnh Ngọc gật đầu.
Đúng lúc này, Tam hoàng tử tới gần họ.
"Tứ đệ tìm được chỗ gì tốt à, vậy mà chẳng dẫn Tam ca đi nếm thử."
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng chen vào.
"Tứ ca, chúng ta có phần không?"
Cổ Phàm Chi nhìn ba người sán tới, dưới khuôn mặt mỉm cười là một nụ cười lạnh, "Đương nhiên là có."
"Vừa lúc mấy huynh đệ chúng ta đã lâu không tụ tập rồi."
"Các vị Hoàng tử tụ hội, ta không tham dự." Đường Cảnh Ngọc cười nói.
Lục hoàng tử mở miệng, "Tấn Vương, vậy là không đúng rồi. Chúng ta đều coi ngươi là huynh đệ, ngươi không thể vắng mặt đâu. Chẳng lẽ ngươi không coi chúng ta là huynh đệ à?"
"Lục điện hạ quá lời."
Cổ Phàm Chi nói đỡ, "Các ngươi đừng trêu ghẹo hắn. Hắn vốn là cái hũ nút."
Năm người đến một trúc hiên nhỏ vùng ngoại ô, bốn phía là rừng trúc, hoàn cảnh thanh u, bối cảnh lịch sự tao nhã.
"Nơi này đẹp đấy. Tứ ca, sao huynh biết nơi này thế?" Lục hoàng tử cười tủm tỉm.
"Vô tình thấy nơi này có quán trà, không ngờ phong cảnh lại tao nhã lịch sự như vậy. Ta cũng mới tới đây lần thứ hai." Cổ Phàm Chi cười nói.
Thị nữ bưng trà và điểm tâm lên, một mùi thơm thanh nhã tản từ ấm trà ra, nếu ngửi kỹ, nó sẽ hòa với mùi điểm tâm, tạo thành một mùi hương độc đáo.
"Thật diệu." Tam hoàng tử phát hiện sự ảo diệu này, không khỏi tán thưởng một tiếng.
Mấy người hồ nghi nhìn hắn, Tam hoàng tử cười nói, "Mùi các ngươi ngửi được là mùi trà và điểm tâm dung hợp. Mùi của hai bên hỗ trợ lẫn nhau, không ảnh hưởng lẫn nhau, thật xảo diệu."
"Tam ca quan sát tỉ mỉ." Cổ Phàm Chi cười nói.
"Đâu có, chỉ trùng hợp thôi."
Ngũ hoàng tử lên tiếng, "Hôm nay là ngày lâm triều kinh tâm động phách nhất mà ta từng tham gia đấy!"
Lục hoàng tử cũng phụ họa, "Không phải sao. Mấy chục năm không thấy huyết thư một lần, hôm nay thì hay rồi, đúng là mở rộng tầm mắt. Từng phong huyết thư trình lên, đúng là chấn động nhân tâm. Lôi nhị đương gia này đúng là lợi hại."
"Lợi hại cũng không phải vẫn bị giam giữ trong nhà lao đó sao. Người lợi hại hẳn là người đưa nàng ta vào nhà lao chứ. Tứ ca, huynh thấy ta nói đúng không?" Ngũ hoàng tử cười tủm tỉm hỏi.
Cổ Phàm Chi cười gượng, "Án này chưa tra rõ. Ngũ đệ không nên nói như thế. Nếu bị người có tâm nghe được thì sẽ phiền toái lắm."
Ngũ hoàng tử nhún vai, "Ở đây đều là người chúng ta. Các người không nói thì ai biết. Tấn Vương, ngươi sẽ nói ra ngoài sao?"
Đường Cảnh Ngọc cười đáp, "Đương nhiên không rồi."
"Vậy các ngươi thì sao?" Ngũ hoàng tử nhìn Tam hoàng tử và Lục hoàng tử.
"Được rồi, Ngũ đệ đừng làm bậy. Chúng ta sao có thể nói ra ngoài được." Tam hoàng tử cản hắn nói tiếp rồi quay đầu nhìn Cổ Phàm Chi, "Tứ đệ cảm thấy chuyện lần này là do người gây ra vu oan hay do nàng ta chịu trừng phạt đúng tội?"
"Cái này khó mà nói, vẫn nên chờ Chu thừa tướng, Chu ngự sử và Dương thượng thư tra rõ thì sẽ biết thôi."
"Cảnh Ngọc, ngươi cảm thấy sao?" Tam hoàng tử nhìn về phía Đường Cảnh Ngọc.
"Ý của ta giống ý Tứ điện hạ. Giờ đều chỉ là suy đoán vô cớ, chờ tam đường hội thẩm xong, tất cả chân tướng sẽ lộ rõ."
"Nói rất đúng." Lục hoàng tử đột nhiên vỗ bàn, "Nếu Lôi nhị đương gia thật sự bị người ta hãm hại, người sau lưng hẳn nên chịu thiên đao vạn quả! Một người lương thiện lòng mang thiên hạ như thế mà lại bị người ta hãm hại, đúng là đáng giận. Nếu để bổn điện hạ biết là ai, chắc chắn không tha cho hắn."
Lúc nói lời này, Lục hoàng tử nhìn lướt qua Cổ Phàm Chi và Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc và Cổ Phàm Chi trấn định uống trà, dường như không liên quan gì đến mình.
Tam hoàng tử luôn âm thầm quan sát hai người thấy hai người trấn định như thế thì nở một nụ cười sâu xa.
Hy vọng chờ đến lúc chân tướng lộ rõ, các ngươi còn có thể trấn định như vậy.
****
Tiểu Mặc Nhi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa hoa, nhìn qua đã biết mình đang ở đâu.
Một tiểu cung nữ bưng nước ấm vào, thấy cậu tỉnh thì vội tiến lên, "Tiểu công tử, ngươi tỉnh rồi."
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Đã ngủ một ngày một đêm."
Tiểu Mặc Nhi giật mình, vội đứng dậy.
Tiểu cung nữ vội ngăn lại, "Tiểu công tử, ngươi định đi đâu?"
"Ta muốn ra ngoài."
"Ngươi bị thương rất nặng, ngự y nói, phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại mầm bệnh." Tiểu cung nữ khuyên bảo.
"Không được, nếu ta không đi, người trong nhà sẽ lo lắng." Tiểu Mặc Nhi sốt ruột nói.
Tiểu cung nữ cười bảo, "Ngươi đừng lo, đã sớm có người báo cho người nhà của ngươi rồi."
Bọn họ biết thì tốt rồi!
Tiểu Mặc Nhi thở dài nhẹ nhõm.
"Người truyền tin của Sùng Châu sao rồi?" Tiểu Mặc Nhi nghĩ tới người đã liều cả tính mạng, dựa vào tín niệm chống đỡ đến tận thành Trường An.
"Hắn còn đang hôn mê, có ngự y quan sát, ngươi đừng lo."
"Ta muốn đi thăm hắn."
Tiểu cung nữ dù không cho, nhưng dưới thế công đáng thương của Tiểu Mặc Nhi, cũng đành đồng ý, dẫn cậu tới phòng bên cạnh.
Đẩy cửa phòng, đi vào trong, thấy người truyền tin kia đang nằm yên trên giường. Tiểu Mặc Nhi tiến lên, cầm lấy tay hắn, tay nhỏ bụ bẫm đáp lên mạch hắn.
Sau đó, cậu lại kiểm tra cái chân bị gãy của hắn, vết thương đã được xử lý tốt, không bị cảm nhiễm, cũng không phát sốt. Không thể không nói, vận khí của người này thật tốt.
Thấy hắn được ngự y chăm sóc tốt, Tiểu Mặc Nhi cũng yên tâm.
Tiểu cung nữ thấy cậu bắt mạch, lại quan sát miệng vết thương, "Ngươi biết y?"
"Hiểu chút da lông."
Tiểu cung nữ sùng bái.
Họ đã sớm biết thân phận Tú tài của Tiểu Mặc Nhi, giờ thấy cậu còn biết y thuật, sao nàng có thể không kinh ngạc cho được?
"Ngươi thật sự quá lợi hại!"
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Ta không lợi hại, mẫu thân ta mới lợi hại. Thứ ta biết đều do mẫu thân dạy. Mẫu thân ta học thức uyên bác, tri thư đạt lý, tâm địa thiện lương."
Vừa nhắc đến mẫu thân, đôi mắt Tiểu Mặc Nhi lại sáng bừng lên, chất đầy sùng bái với mẫu thân mình.
"Nàng dạy ra được tiểu thần đồng, vậy nhất định vô cùng lợi hại." Tiểu cung nữ cười nói.
Tiểu Mặc Nhi không hề khiêm tốn, gật đầu khẳng định.