Tác giả: Vân Phi MặcNgày thứ tư, Bắc Vũ Đường vẫn mang theo hộp đồ ăn đến nhà lao.
Đường Du thấy nàng tới, ánh mắt không tự giác nhìn về phía hộp đồ ăn.
Bắc Vũ Đường nhìn mấy cái bát rỗng, "Ngươi ăn hết rồi hả?"
Đường Du hừ lạnh, "Đồ ăn bị người khác ăn rồi. Ta không thèm ăn đồ ngươi mang tới!"
"Vậy hả? Vậy thì tiếc thật. Đồ ăn đó còn ngon hơn cả đồ ăn Ngự Thiện Phòng nấu đấy. Ngươi không ăn được, tiếc thật."
Giống hôm trước, Bắc Vũ Đường lại bày thức ăn ra, một mình ăn, không hề hỏi hắn có muốn ăn không. Mà Đường Du thì vẫn nhắm mắt, nghe nàng vừa ăn vừa miêu tả mỹ vị kia.
Ăn đủ rồi, Bắc Vũ Đường xách hộp đồ ăn rời đi.
Nàng vừa đi, Đường Du lập tức mở mắt.
Chờ đợi một lát, xác định nàng sẽ không quay lại, hắn mới lặng lẽ đi qua, bưng bát lên, ăn vội.
Ăn xong một bát, đang ăn bát thứ hai, Đường Du cảm giác được gì đó, yên lặng ngẩng đầu, thấy Bắc Vũ Đường đang mỉm cười đứng ngoài cửa nhìn mình.
Đường Du tay dừng và, miệng dừng nhai, miếng thịt nghẹn ở cổ họng, không trôi nổi.
"Ngon không?"
Đường Du hồi thần, ho mạnh đẩy miếng thịt nghẹn ở cổ họng ra.
"Ta, ta..."
Hắn muốn giải thích, lại phát hiện có nói gì cũng không thay đổi được sự thật, nói càng nhiều thì càng khiến mình khó coi hơn mà thôi.
"Muốn ăn thì cứ ăn quang minh chính đại, không ai cười ngươi đâu."
Đường Du ngậm miệng không nói gì, nhắm mắt lại, không nhìn nàng nữa. Chính xác là xấu hổ và giận dữ không thể đối mặt với nàng.
Bắc Vũ Đường đi rồi, Đường Du mở mắt ra, nhìn thức ăn còn thừa, con sâu thèm ăn đã không còn.
Ngày thứ năm, Bắc Vũ Đường lại xuất hiện ở nhà lao.
Bắc Vũ Đường dọn đồ ăn ra, nhìn Đường Du, "Ăn không?"
Đường Du nhìn nàng, lại nhìn đồ ăn.
Dù sao hôm qua ăn vụng bị nàng thấy rồi, hắn không quản nữa, đi lên trước, cầm một đôi đũa khác lên.
"Dù ta có ăn đồ ăn của ngươi thì ngươi cũng đừng mong ta giúp ngươi." Đường Du nói rõ.
Bắc Vũ Đường nhún vai, không để bụng, "Yên tâm, ta chưa bao giờ cưỡng ép người khác."
Ngày thứ sáu, Bắc Vũ Đường không mang đồ ăn mà mang cờ tới. Lần này mời hắn chơi cờ, hắn không từ chối.
Kỳ nghệ của Đường Du rất cao, hiếm khi gặp đối thủ.
Hôm nay đánh cờ cùng Bắc Vũ Đường, hắn lại có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ.
Thời gian chơi cờ qua mau, Bắc Vũ Đường đặt quân cờ cuối cùng xuống, chắp tay thi lễ với hắn, "Đa tạ."
Đường Du bắt đầu thưởng thức nàng chút chút, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, không thể thay đổi điều gì.
Ngày thứ bảy, Bắc Vũ Đường mang theo hộp đồ ăn và bàn cờ tới, ăn đồ ăn ngon xong, hai người lại hạ một ván cờ. Nếu không phải hai người đang ở trong đại lao thì người ta còn tưởng hai người đang thoải mái chơi cờ cho vui trong phủ.
Ngày thứ tám, Bắc Vũ Đường tới sớm hơn. Nàng cũng không mang theo bất kỳ thứ gì.
Vừa vào nhà lao, Bắc Vũ Đường đã nói, "Ta dẫn ngươi tới một nơi."
Đường Du cảnh giác nhìn nàng, "Ta không đi. Ta ở đây rất tốt."
Dường như nhận ra băn khoăn của hắn, Bắc Vũ Đường giải thích, "Ngươi yên tâm, không làm gì ngươi đâu. Đi qua lúc rồi đưa ngươi về."
Đường Du kiên quyết không đi.
Bắc Vũ Đường không rảnh thuyết phục hắn, trực tiếp dùng võ lực, điểm huyệt hắn, xách hắn ra khỏi đại lao, đi về phía nam kinh thành. Đường Du không thể động, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể oán hận trừng nàng.
Hắn không biết nàng muốn làm gì, càng không biết nàng định dẫn mình đi đâu.
Sau đó, hắn phát hiện nơi họ đến là phía thành nam, sau đó, họ dừng ở nóc một tiểu viện.
Tiểu viện này là của Vương gia, thường ngày không dùng tới.
Nàng dẫn mình tới đây làm gì?
Câu hỏi này nhanh chóng nhận được đáp án.
Khi thấy hai người trong phòng, đôi mắt Đường Du bừng sáng.
"Nương, khi nào cha về? Đã lâu rồi con không thấy họ." Đứa nhỏ kéo ống tay áo phụ nhân, ngẩng đầu hỏi.
Phụ nhân đè nén nỗi chua xót, kiên cường bảo, "Cha con đi một nơi rất xa, phải rất lâu sau mới về. Con ở đây phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
"Nương, chúng ta về nhà được không? Con không thích nơi này." Đứa nhỏ mặt mày nhăn nhíu.
"Vì sao không thích nơi này?" Phụ nhân kiên nhẫn hỏi.
"Bọn họ không cho con rời khỏi nơi này, còn bắt nạt nương. Hừ, chờ cha về, con nhất định phải bảo cha, để cha trả thù cho chúng ta!" Đứa nhỏ ngây thơ nói.
Phụ nhân nghe nhi tử nói thế, không nhịn nổi nước mắt, gào khóc lên.
"Nương, nương làm sao vậy?"
"Lân Nhi." Phụ nhân gọi tên nhi tử, khóc vô cùng đau lòng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra. Tiếng to đến mức dọa hai mẫu tử. Một phụ nhân béo đi vào, ánh mắt bất thiện nhìn phụ nhân.
"Nửa đêm rồi, ngươi khóc cái gì mà khóc? Ngày đang đẹp, bị đồ đen đủi như ngươi khóc đuổi đi hết rồi." Phụ nhân béo không khách khí nói.
Đường Hiêu Lân đi lên, đẩy mạnh phụ nhân bép kia, "Không được bắt nạt nương ta!"
Phụ nhân béo không đề phòng, bị bé đẩy một cái, cả người lùi ra sau hai bước, đập vào ván cửa.
"Hừ, thằng nhãi ngươi dám đẩy lão nương. Xem lão nương có đánh chết ngươi không!"
Phụ nhân béo xông lên, nâng tay đập mạnh về phía mặt Đường Hiêu Lân. Thê tử Đường Du nhào lên, lại không cản được, một tát kia rơi mạnh lên khuôn mặt nhỏ của Đường Hiêu Lân, chỉ một thoáng, mặt bé đã đỏ bừng.
"Oa"...
Đường Hiêu Lân khóc to.
Đường Du đứng trên nóc nhà nhìn thấy tất cả, đôi mắt tức đỏ bừng. Nhưng hắn lại không làm gì được.
"Ta phải bảo cha ta, bảo cha ta về đánh ngươi!"
Phụ nhân béo chống nạnh, "Cha ngươi? Cha ngươi sắp bị xử trảm rồi. Mẫu tử hai ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng có chọc giận chúng ta, nếu không, chúng ta đuổi cổ các ngươi đi."
Thê tử Đường Du đỏ mắt, nước mắt rơi rào rạt, "Ngươi không sợ ta nói chuyện này cho Đường quản gia sao?"
Phụ nhân béo cười nói, "Nói cho Thiên vương lão gia tử cũng vô dụng. Ta nói thẳng cho ngươi biết, Đường quản gia bảo chúng ta trông chừng ngươi, chờ đến khi nam nhân nhà ngươi chết rồi, các ngươi nghe lời thì giữ mạng cho các ngươi. Không nghe lời thì để một nhà các ngươi đoàn tụ dưới âm tào địa phủ."
Phụ nhân béo tiếp tục cười khẩy, "Ngươi nghĩ Đường quản gia đưa các ngươi tới đây là để các ngươi hưởng phúc đó hả? Bắt đầu từ ngày mai, dậy từ giờ Mẹo, làm cơm sáng, quét tước đình viện sạch sẽ. Nếu ta phát hiện ngươi làm biếng, cẩn thận da ngươi đấy."
Phụ nhân béo nhìn hai mẫu tử khóc sướt mướt, nhổ một ngụm nước bọt về phía họ rồi mới xoay người ra ngoài, vừa bước một bước thì ngừng lại, xoay người nói với họ, "Đừng mơ chạy trốn được. Xung quanh đều có người giám sát, một khi phát hiện các ngươi chạy trốn thì xử trí như tội nô chạy trốn. Đừng có quên, các ngươi là gia sinh nô của Vương phủ đấy."
Nói hết lời, phụ nhân béo ngạo nghễ rời đi.
Nàng ta vừa đi, Đường Hiêu Lân khóc lóc bảo, "Nương, chúng ta đi tìm cha, để cha báo thù cho chúng ta!"
"Có đau không?" Thê tử của Đường Du đau lòng nhìn con mình.
"Đau lắm." Tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng.
"Nương, chúng ta tìm cha đi, được không?"
Thê tử Đường Du nghe vậy, khóc không thành tiếng.
Trên nóc nhà, Bắc Vũ Đường dẫn Đường Du về đại lao rồi mới giải huyệt cho hắn.
"Ngươi còn chưa chết mà họ đã phải sống như vậy. Ngươi đi rồi, ngươi nghĩ họ sẽ sống thế nào?" Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói.
"Ngươi vì Đường Cảnh Ngọc có thể vứt bỏ sinh mệnh của mình. Nhưng hắn báo đáp ngươi thế nào? Ngươi còn cảm thấy họ sẽ sống tốt sao? Hay là ngươi cảm thấy, bỗng một ngày Đường Cảnh Ngọc sẽ đột nhiên có lương tâm, đối tốt với họ?"
Đường Du vẫn luôn trầm mặc.
"Ngươi tự mình suy ngẫm đi."
Bắc Vũ Đường rời đi.
- Ngoài nhà lao-
"Giám sát chặt chẽ hắn, đừng để hắn xảy ra bất trắc." Bắc Vũ Đường phân phó.
"Được."
Ám Dạ cuối cùng cũng hiểu, nàng thật sự có thể không đánh mà thắng.
Bắc Vũ Đường đi rồi, Đường Du rúc mình trong góc, không nói một lời.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên từng câu nói của nàng cùng những hình ảnh trong tiểu viện kia. Đau khổ, rối rắm quẩn quanh lòng hắn.
Khi mặt trời dần mọc, quản ngục gõ cửa gọi người trong lao, "Ăn cơm, ăn cơm."
Đường Du chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy quản ngục đi đến trước cửa phòng giam của mình, hắn cho quản ngục một ánh mắt. Tên quản ngục kia bỗng làm chậm hơn.
"Ta muốn gặp Đường quản gia một lần."
Quản ngục gật đầu với hắn.
Quản ngục truyền tin lại cho Đường quản gia sau khi rời đi, Đường quản gia nhận được tin thì hỏi xin chỉ thị Đường Cảnh Ngọc.
"Vương gia, Đường Du muốn gặp ta."
Đường Cảnh Ngọc ngẩng đầu, "Đi gặp một lần, xem hắn muốn nói gì."
"Vâng."
Một canh giờ sau, Đường quản gia xuất hiện ở nhà lao.
Đường Du vừa thấy Đường quản gia thì vội tiến lên, "Đường quản gia."
Đường quản gia nắm tay Đường Du, "Ngươi vất vả rồi, có nhu cầu gì thì cứ nói với ta. Vương gia nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."
"Ta muốn biết thê nhi của ta có khỏe không? Họ sống thế nào?"
Hắn mới cưới thê tử mấy năm trước, là tục huyền, nàng lại sinh cho mình một nhi tử. Hắn rất chiều thê tử, càng yêu quý nhi tử vô cùng.
(Tục huyền: Cưới vợ khác sau khi vợ trước chết.)
Đường quản gia bảo, "Ngươi yên tâm, thê tử và nhi tử của ngươi sống rất tốt. Để tránh họ nghe những lời đồn đãi vớ vẩn, Vương gia còn đưa họ tới một tiểu viện thanh tịnh, còn có người hầu hạ họ. Ngươi có thể yên tâm."
Đường Du nghe hắn nói thế, lòng trùng xuống.
"Vậy thì ta an tâm rồi." Đường Du cảm kích, "Ta có thể gặp họ không?"
Đường quản gia hơi nhíu mày, khó mà phát hiện, "Cái này sợ là không dễ. Ta khó lắm mới vào được. Nhưng nếu ngươi đã yêu cầu, dù có khó hơn nữa thì Vương gia cũng sẽ nghĩ cách."
"Cám ơn, cám ơn Đường quản gia."
Đường quản gia vừa về phủ đã đến thẳng thư phòng báo cáo.
"Hắn muốn gặp người nhà?" Đường Cảnh Ngọc từ từ mở miệng, "Vậy để hắn gặp một lần. Dẫn chúng qua, đừng để chúng nói lung tung. Biết nên làm thế nào chưa?"
"Nô tài hiểu rồi." Đường quản gia định xoay người rời đi.
Đường Cảnh Ngọc lại bảo, "Thời gian này hắn có tiếp xúc với ai không?"
"Nghe quản ngục nói là không. Hắn vẫn luôn yên tĩnh."
"Tiếp tục canh chừng hắn."
"Vâng."
Cũng đến lúc có thể cho hắn tự sát ta tội rồi. Chờ hắn gặp thê nhi xong thì vừa đúng cơ hội thích hợp.
- Mộc phủ-
Bắc Vũ Đường ở nhà, ngẩng đầu nhìn trời. Mây đen phía chân trời càng lúc càng dày, dường như sắp có một cơn bão lớn kéo tới.
Mặc Nhi xem thật chuẩn, nói mấy ngày nay có mưa thì quả nhiên có cơn mưa bất thường kéo tới thật.
"Mặc Nhi, con học được ở đâu vậy?"
Tiểu Mặc Nhi lấy một quyển sách trên kệ xuống, "Trên này có ghi ạ. Con thử nghiệm thử rồi, có những cái chuẩn lắm, có những cái thì không hẳn. Con sẽ tiếp tục nghiên cứu."
Bắc Vũ Đường tùy ý mở sách ra, bên trên ghi lại dấu hiệu của các hiện tượng thời tiết, các loại thời tiết bất thường có thể xảy ra, lật phía sau là một vài bức tinh tượng đồ.
"Con hiểu những cái này không?"
Tiểu Mặc Nhi nhìn thoáng qua tinh tượng đồ nàng chỉ.
"Mới đầu còn không hiểu lắm, nhưng mà, buổi tối đối chiếu với sao trên trời thì hiểu ra chút ạ. Mẫu thân, con còn tìm được sao Tử Vi. Chỉ là ánh sáng của nó hình như yếu đi."
"Tuyệt đối không được nói với ai chuyện con thấy sao Tử Vi." Bắc Vũ Đường dặn dò.
Sao Tử Vi, còn gọi là sao Đế Vương!
Xem ra Đế vương sắp ngã xuống.
Bên kia, Đường quản gia mang theo thê tử của Đường Du đến đại lao, tới trước nhà lao, Đường quản gia nhỏ giọng cảnh cáo, "Đường Giang thị, ngươi hẳn phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nói xong sớm ra sớm. Nhi tử của ngươi còn đang chờ ngươi về đấy."
Đường quản gia qua đón người thì thấy mấy bà tử trong viện đang chơi đùa, mà hai mẫu tử lại làm mệt sống mệt chết. Không cần nói cũng biết đám bà tử kia đã làm gì.
Hắn không kịp bổ cứu, vì tránh nàng nói với Đường Du mấy lời không nên nói, chỉ có thể giữ nhi tử của Đường Du lại, để nàng ngoan ngoãn nghe lời.
Ứng phó với Đường Du xong thì lại xử lý sau.
Đám bà tử kia đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, chẳng có mắt gì hết!
Nếu Đường Du chết rồi, bọn họ làm gì thì hắn cũng không quản. Nhưng giờ Đường Du còn sống mà đã làm như vậy, không phải đang chọc phiền toái cho Vương gia à?!
Nhắc tới nhi tử, vành mắt Đường Giang thị lại đỏ lên, gật đầu đáp, "Ta hiểu."
"Đừng khóc, lau khô nước mắt đi. Đã nhớ kỹ lời ta nói với ngươi chưa?"
Đường Giang thị gật đầu, đã nhớ hết.
Đường quản gia dẫn nàng vào nhà lao, Đường Du thấy bên cạnh Đường quản gia chỉ có thê tử, không thấy nhi tử thì hơi nhíu mày.
"Sao chỉ có nàng tới, con đâu?" Đường Du hỏi.
Đường quản gia hơi lo, nhìn Đường Giang thị.
Đường Giang thị cẩn thận liếc Đường quản gia rồi mới nói, "Lân Nhi còn chưa biết việc chàng ngồi tù, vẫn nghĩ chàng ra ngoài làm việc. Ta không dám nói cho con biết, nên, nên không dẫn nó tới."
Nói rồi, nước mắt Đường Giang thị rơi rào rạt.
Đường quản gia thấy nàng nói như mình dặn thì thả lỏng, "Các ngươi nói chuyện đi, ta chờ bên ngoài."
Hắn vừa đi, Đường Du vội hỏi, "Hai người sống tốt không?"
"Rất tốt."
"Vương gia nói sẽ xóa nô tịch cho hai người, tìm phu tử tốt nhất dạy Lân Nhi đọc sách viết chữ." Đường Du cười nói, "Con nghe lời phu tử không?"
Đường Giang thị gật đầu, "Con nghe lời lắm, phu tử còn khen con là hạt giống tốt nữa. Ta sẽ nuôi nấng nhi tử, để nó đậu công danh, quang tông diệu tổ."
Đường Du mỉm cười gật đầu, nụ cười mang theo chua xót.
Nàng không biết rằng chuyện tìm phu tử dạy Lân Nhi là hắn nói dối, không hề có chuyện này. Nhưng nàng lại đồng ý, còn nói hùa theo hắn.
Hắn biết nhất định xung quanh có người giám thị nhất cử nhất động của họ, hắn không dám hỏi thẳng, chỉ có thể dùng cách này để thử. Vừa thử, lòng hắn trùng xuống, lạnh lẽo vô cùng.
"Chăm sóc tốt nhi tử. Vương gia sẽ không bạc đãi hai người. Hai người có khó khăn gì thì nhất định phải nói cho Đường quản gia."
Đường Giang thị thấy trượng phu tin tưởng Vương phủ như vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói ra lời giấu trong lòng.
Khi Đường quản gia tiến vào, Đường Du cảm kích bảo, "Cám ơn, cám ơn Vương gia đã chăm sóc họ tốt như vậy."
Đường quản gia thấy hắn không có dị thường, "Vương gia sẽ chăm sóc họ, ngươi yên tâm."
Bọn họ đi rồi, Đường Du lại rúc mình trong góc, nước mắt rơi xuống, lại không dám phát ra âm thanh, sợ người khác phát hiện hắn khác thường.
Buổi tối, mưa to rơi xuống, bên ngoài sấm sét ầm ầm phủ khắp bầu trời thành Trường An.
Một bóng đen lặng lẽ lẻn vào đại lao, chậm rãi mò đến phòng giam của Đường Du.
Đường Du thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, cả người trốn ra sau.
Hắn há miệng muốn kêu, nhưng người nọ nhanh chóng bịt được miệng hắn, một sợi dây thừng siết chặt cổ hắn.
Đường Du không ngừng giãy giụa, khí trong phổi càng lúc càng ít.
Hắn biết ai muốn giết mình.
Xem ra hôm nay gặp thê tử, họ đã nghi ngờ, vì diệt trừ hậu hoạn nên định xử quyết hắn trước.
Tâm tình rối rắm của Đường Du dần bị nỗi hận thay thế.
Hắn cúc cung tận tụy vì Vương phủ, không hề có suy nghĩ phản bội, nguyện ý chết vì Vương gia, hắn chỉ mong Vương gia vì sự trung thành và tận tâm của mình mà đối tốt với thê nhi của hắn một chút.
Nhưng kết quả cuối cùng thì sao...
Hắn hận, hận mình ngu trung.
Hắn lo, lo sau khi mình chết, người chết tiếp theo sẽ là thê nhi của mình.
Đường Du cảm thấy trước mắt đen dần đi, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.
Đột nhiên, lực đạo trên cổ buông lỏng.
Đường Du mơ hồ thấy được một thân ảnh thon thả vặn gãy cổ người kia.
Hắn ho khan, mãi nửa ngày sau mới dừng lại, thấy rõ người tới.
"Còn ổn chứ?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Đường Du gật đầu, nhìn sát thủ đã ngã trên đất.
"Xem ra họ muốn diệt trừ hậu hoạn. Giờ ngươi còn muốn chết thay Đường Cảnh Ngọc sao?" Đôi mắt u lãnh của Bắc Vũ Đường nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi nguyện ý chết, không sợ chết. Nhưng mà, ngươi từng hỏi thê tử và nhi tử của ngươi chưa? Họ nguyện ý chết sao?"
Đường Du cúi đầu không nói gì.
"Ngươi có dám cược với ta không? Sau khi ngươi chết, người chết tiếp theo chính là thê nhi của ngươi." Bắc Vũ Đường chậm rãi nói.
Đường Du thình lình ngẩng đầu nhìn nàng.
"Dám không?"
Đường Du nở nụ cười sầu thảm, "Ngươi không cần phải nói, ta hiểu."
"Ta đồng ý với ngươi, nói ra người đứng sau, ngươi có thể giúp gì ta?" Đường Du nhìn nàng không chớp mắt.