Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 551

Tác giả: Vân Phi Mặc

Một bức thư do bồ câu mang theo, sau một quãng đường xa, cuối cùng cũng tới thành Trường An, dừng ở Mộc phủ.

Bắc Vũ Đường gỡ bức thư dưới chân bồ câu xuống, vừa mở ra, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Xảy ra chuyện gì?" Ám Dạ hỏi.

Có cực kỳ ít chuyện có thể khiến Bắc Vũ Đường biến sắc. Nàng đã biến sắc, nhất định là xảy ra đại sự.

"Vùng Duyện Châu bộc phát bệnh đậu mùa."

Bệnh đậu mùa ở thời đại này là một danh từ giống như Diêm La Vương vậy.

Trong lịch sử, bệnh đậu mùa luôn là căn bệnh khiến người nghe tên đã sợ hãi.

Bên họ nhận được tin, bên triều đình cũng nhận được tin.

"Sao lại đột nhiên xuất hiện bệnh đậu mùa? Không phải bảo đã phòng ôn dịch rất tốt sao? Chuyện này rốt cuộc là sao?" Văn Tuyên Đế tức giận.

Các quan viên trên triều đều run sợ, nếu thiên hoa lan rộng, dân số Nam Đường Quốc sẽ giảm mạnh. (Bệnh thiên hoa là tên khác của đậu mùa)

Biên cương Tây Nam đang chiến tranh, Giang Nam gặp lũ lụt, giờ lại xuất hiện loại ôn dịch khủng bố nhất, từng chuyện liên tục khiến lòng dân kinh sợ.

Quan viên của phe Tứ hoàng tử lập tức nói, "Duyện Châu xuất hiện bệnh đậu mùa, có thể thấy phương pháp phòng dịch của vị Lôi nhị đương gia kia cũng không có tác dụng."

Chu ngự sử nghe vậy thì không vui.

"Chu đại nhân, lời này của ngươi thật bất công. Giờ chỉ có Duyện Châu xuất hiện đậu mùa. Các châu khác như Sùng Châu, Kinh Châu, Nghi Châu,... Không hề xuất hiện ôn dịch, có thể thấy phương pháp của nàng vẫn có tác dụng."

"Nếu có tác dụng, vậy sao Duyện Châu lại xuất hiện ôn dịch?" Chu đại nhân lập tức phản bác.

"Bao nhiêu năm nay, thiên tai thường xuyên đi cùng ôn dịch. Các triều đại trước sử dụng nhiều cách đều không thể tránh được ôn dịch xảy ra. Nhưng cách của Lôi nhị đương gia lại khống chế được, hơn nữa còn có tác dụng giúp khu thiên tai tránh được ôn dịch. Cách có tác dụng, nhưng không ai đảm bảo được tuyệt đối kín kẽ. Hay Chu đại nhân cảm thấy mình có thể nghĩ ra phương pháp phòng dịch tốt hơn cách này?"

Vị Chu đại nhân kia bị dỗi đến nghẹn họng.

Đã nói như thế, nếu ai còn muốn chê cách phòng dịch của Bắc Vũ Đường thì cần nghĩ ra cách phòng dịch hiệu quả hơn nữa trước.

"Giờ không phải lúc nói biện pháp này tốt hay xấu. Trẫm muốn hỏi, các ngươi có cách nào?"

Lễ bộ thượng thư đứng ra, "Bệ hạ, giờ vùng xuất hiện bệnh đậu mùa chỉ có Duyện Châu, cần phải khống chế bá tánh vùng đó trước khi bệnh dịch lan tràn, tránh bệnh lan đến các châu phủ khác."

"Phong tỏa toàn bộ Duyện Châu, chỉ cho vào, không cho ra."

Một đám đều đưa ra ý kiến, đó đều là những biện pháp thông dụng khi ôn dịch xuất hiện.

"Giờ cần triệu tập đại phu của các châu phủ đến Duyện Châu trước."

Đúng lúc này, Chu thừa tướng luôn yên lặng đứng ra, "Bệ hạ, trong thành Trường An có truyền nhân Thần Y Cốc, có thể mời hắn đi."

"Đúng đúng."

Chúng đại thần giờ mới nhớ ra Tiết Thiên còn đang ở Trường An, chỉ là, hắn không phải đại phu, mà là tùy tùng.

"Có ái khanh nào nguyện ý đến khống chế ôn dịch vùng Duyện Châu?" Văn Tuyên Đế nhìn toàn bộ đại thần bên dưới.

Một đám đều cúi đầu, vờ như không nghe thấy gì cả.

Con người đều tiếc mạng, ai muốn đi chứ. Đến Duyện Châu lúc này chính là dùng mạng đi hoàn thành nhiệm vụ. Những năm trước đã có rất nhiều quan viên đều đã chết khi thiên tai xuất hiện rồi.

Văn Tuyên Đế nhìn văn võ bá quan cả triều, không một ai nguyện ý đứng ra, vô cùng thất vọng.

Cổ Phàm Chi nhìn triều thần trầm mặc xung quanh, trong lòng hạ quyết tâm, muốn giành được thánh tâm của phụ hoàng, chỉ có thể bí quá hóa liều.

Khi tất cả mọi người trầm mặc, Cổ Phàm Chi đứng ra.

"Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý phân ưu giải nạn vì phụ hoàng."

Chúng triều thần sôi nổi quay qua nhìn hắn, một đám đều lộ vẻ giật mình. Các hoàng tử khác cũng vậy.

Đại thần ủng hộ Tứ hoàng tử tất nhiên không muốn để hắn đi.

Nếu lỡ hắn mắc bệnh đậu mùa chết thẳng cẳng thì họ mất chủ à?

Nếu họ đầu quân cho phe Hoàng tử khác thì khả năng không được trọng dụng rất cao.

Lập tức có đại thần đứng ra phản đối, "Bệ hạ, việc này tuyệt đối không ổn. Tứ điện hạ cành vàng lá ngọc, sao có thể thiệp hiểm."

"Bệ hạ, Tứ điện hạ còn nhỏ, không thể gánh vác trọng trách."

......

Một đám tiến lên khuyên ngăn, cố gắng giữ Tứ hoàng tử lại trong kinh.

Văn Tuyên Đế không để ý đến họ, hỏi Cổ Phàm Chi, "Phàm Nhi, con thật sự muốn đi?"

"Đúng vậy. Xin phụ hoàng thành toàn." Cổ Phàm Chi trịnh trọng quỳ xuống, thái độ kiên quyết, không giống đang diễn.

Các vị hoàng tử còn tưởng hắn đang diễn, nhưng thấy hắn như vậy thì lại đắn đo không chắc.

Tuy nhiên, cũng có người âm thầm nghĩ, dù hắn diễn hay muốn đi thật thì phụ hoàng để hắn đi là tốt nhất. Nếu hắn đi mà vĩnh viễn không trở về thì càng tốt hơn.

"Phàm Nhi thật sự đã trưởng thành, biết phân ưu giải nạn giúp phụ hoàng." Văn Tuyên Đế vừa lòng nhìn hắn.

"Lần này chuyện ôn dịch Duyện Châu do con thống lĩnh, Chu ngự sử hiệp trợ."

Lời này vừa ra, trần ai lạc định.

Có người mừng, có người sầu.

Sau khi bãi triều, một nửa thái y của Thái Y Viện bị điều đi, mặt khác, lại điều một nửa đại phu trong dân gian đi. Chu ngự sử thì tự mình tới Mộc phủ, tìm Tiết Thiên.

Khi ông tới Mộc phủ, gõ mãi không thấy có ai mở cửa.

Tiếng gõ cửa kinh động hàng xóm xung quanh.

"Đừng gõ nữa. Cả nhà Mộc phu nhân đã đi từ sáng rồi."

"Đại nương, ngươi có biết họ đi đâu không?" Chu ngự sử vội hỏi.

"Không biết. Họ không nói, ta cũng không hỏi nhiều. Nhưng ta thấy họ đi vội lắm, hình như xảy ra chuyện gì rồi."

Chu ngự sử cám ơn phụ nhân kia rồi rời khỏi Mộc phủ.

"Đại nhân đừng lo lắng. Có nhiều thái y đi cùng, sẽ không sao đâu." Thuộc hạ trấn an.

Chu ngự sử lắc đầu, "Không giống."

Thần Y Cốc sở dĩ được gọi là Thần Y Cốc chính là vì y thuật tinh vi cao siêu của họ. Thanh danh và địa vị của họ được các quốc gia tán thành, đủ để chứng minh tất cả.

Y thuật của thái y trong Thái Y Viện không tệ, nhưng so với Thần Y Cốc thì vẫn có chênh lệch.

Nếu lần này có thể mời được Tiết thần y thì bá tánh Duyện Châu có thể thoát được uy hiếp của tử thần sớm một ngày.

Đáng tiếc, đáng tiếc...

Có lẽ đây là trời cao chú định.

Chu ngự sử đuổi tới cửa thành, Cổ Phàm Chi đã tập kết toàn bộ đại phu, còn mang theo lượng lớn dược thảo.

"Cái gì?" Cổ Phàm Chi cả kinh, lần này hắn dám tiếp nhận nhiệm vụ sảng khoái như vậy, một phần là do có Tiết thần y. Có Tiết Thiên, mạng của hắn được bảo đảm một nửa.

"Hắn đi đâu? Giờ phái người ra roi thúc ngựa có thể đuổi kịp."

"Không ai biết họ đi đâu. Chuyện Duyện Châu cấp bách, chúng ta mau khởi hành thôi." Chu ngự sử nói.

Ông đã nói thế thì còn cách nào, hắn chỉ có thể căng da đầu dẫn cả đội lên đường.

"Xuất phát."

Sau tiếng ra lệnh, cả đội ngũ khổng lồ lắc lư hướng về phía Duyện Châu.

Chuyện Duyện Châu bộc phát bệnh đậu mùa lan truyền khắp thành Trường An.

Cố Phiên Nhiên nhiều ngày canh giữ ở Đường phủ chăm sóc Đường Cảnh Ngọc cũng nghe được chuyện này.

"Tiểu thư, người dẫn đội lần này là Tứ hoàng tử."

"Cái gì?" Cố Phiên Nhiên kinh hãi.

Ả đã sớm biết bệnh đậu mùa sẽ xuất hiện, nhưng ả không ngờ Cổ Phàm Chi lại đi xử lý chuyện này.

Đó là bệnh đậu mùa, nếu sơ ý sẽ chết.

Cố Phiên Nhiên bắt đầu tính toán, nếu ả đi Duyện Châu thì sẽ có lợi gì.

Ả đến bên đó, có thể thắng được thanh danh trong bá tánh giống Mộc Chi Đào, đồng thời, còn có thể bồi dưỡng tình cảm với Cổ Phàm Chi.

Giờ Đường Cảnh Ngọc đã không còn thân phận, ở cổ đại, một người không có bối phận thì sao có thể làm chỗ dựa cho ả được. Ả là người phải làm ăn lớn, cần có một chỗ dựa.

Giờ Đường Cảnh Ngọc đã không thể làm chỗ dựa cho ả nữa.

Cân nhắc lợi và hại xong, Cố Phiên Nhiên quyết định đến Duyện Châu.

"Trên triều không có ai buộc tội cách phòng dịch của Mộc Chi Đào có sai sót sao?" Cố Phiên Nhiên hỏi.

"Nô tì nghe nói có đại thần buộc tội, nhưng bị Chu ngự sử chặn về. Lần này Chu ngự sử theo Tứ hoàng tử tới Duyện Châu." Đông Mai đáp.

Lão thất phu Chu ngự sử kia đúng là đối nghịch ả khắp nơi khắp chốn!

(Thất phu: (Từcũ)Người là ;người (đàn ông), (hàmý coi khinh, theo quan niệm cũ).)

Đông Mai vừa đi, Cố Phiên Nhiên đi vào trong, đến mép giường, cầm trái cây lên bóc.

Đường Cảnh Ngọc thấy vẻ mặt ả khó xử thì hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Bên Duyện Châu xuất hiện bệnh đậu mùa."

Đường Cảnh Ngọc cả kinh, "Nghiêm trọng không?"

"Không rõ lắm. Tin tức vừa truyền tới thành Trường An."

"Nàng đừng lo, triều đình sẽ khống chế được bệnh thôi, sẽ không lây đến thành Trường An đâu."

"Cảnh Ngọc, chàng có biết không? Ta cũng từng mắc bệnh thiên hoa. Ta biết người bị bệnh này sẽ đau khổ đến nhường nào. Cứ nghĩ đến việc bá tánh Duyện Châu rơi vào nước sôi lửa bỏng, tim ta lại không yên ổn nổi. Ta muốn đi giúp họ."

"Nàng đâu phải đại phu, nàng đi cũng vô dụng." Đường Cảnh Ngọc dịu dàng nhìn nữ nhân lương thiện trước mắt.

"Tuy ta không phải đại phu, nhưng ta biết cách tránh bị lây bệnh, dạy họ cách chống lại ôn dịch, có thể tận lực giúp họ còn sống. Ta muốn đi giúp họ. Nhưng, ta..."

Cố Phiên Nhiên nhìn hắn, cuối cùng thở dài một hơi.

"Ta chỉ có thể nghĩ thôi. Dù họ có quan trọng, cũng không quan trọng bằng chàng." Cố Phiên Nhiên cười nói.

Tuy ả đang cười, nhưng Đường Cảnh Ngọc lại thấy rõ nụ cười đó chất đầy đau thương và lo lắng.

Đường Cảnh Ngọc không muốn làm ả khổ sở, đau lòng, đồng thời cũng nghĩ đến việc, nếu lần này ả xử lý tốt thì có thể giành được lòng bá tánh, thanh danh đã mất của Cố gia sẽ nhanh chóng được giành lại.

Chuyện luôn khiến ả bối rối cũng sẽ được giải quyết nhẹ nhàng.

Đường Cảnh Ngọc nắm tay ả, "Đi thôi. Đi làm chuyện nàng muốn đi. Nàng hoàn toàn không phải lo lắng cho ta đâu."

Cố Phiên Nhiên quả quyết từ chối, "Không được. Sao ta có thể mặc kệ chàng được."

"Đồ ngốc. Ta muốn nàng vui vẻ, không muốn trở thành ràng buộc của nàng. Nơi này có Đường quản gia, có nô bộc, còn sợ không ai chăm sóc ta sao? Nàng cứ to gan yên tâm đi làm việc mình muốn đi."

Cố Phiên Nhiên cảm động đỏ mắt, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, "Cảnh Ngọc, ta, ta..."

"Cô nương ngốc, ngoan, nghe lời, giờ về thu dọn đồ vật, nghỉ ngơi sớm, mai thì khởi hành đến Duyện Châu."

Cố Phiên Nhiên cuối cùng gật đầu, "Được. Chàng nhất định phải tự chăm sóc bản thân. Nếu ta về mà thấy chàng gầy, ta sẽ không để ý tới chàng nữa đâu."

"Tuân mệnh, nương tử."

Dưới sự thúc giục của Đường Cảnh Ngọc, Cố Phiên Nhiên lưu luyến rời khỏi Đường phủ, vội vàng về nhà. Bắt đầu thu dọn hành lý, mang theo rất nhiều dược liệu và vật phẩm sinh hoạt khác.

Bốn nha hoàn bên cạnh nghe tiểu thư muốn tới Duyện Châu thì sợ trắng mặt.

"Tiểu thư, người thật sự muốn tới Duyện Châu sao? Nơi đó đang có ôn dịch, không thể tới đó."

"Đúng vậy, tiểu thư, tuyệt đối không thể tới đó."

"Chúng ta ở lại thành Trường An chăm sóc Vương gia đi."

Ba nha hoàn khuyên bảo, duy chỉ có Đông Mai không nói gì.

Cố Phiên Nhiên nhìn ba người, hiểu ba người đang lo điều gì.

Ba người đều chưa từng bị đậu mùa, nếu mang theo thì rất có thể sẽ hại ba người.

Cả ba lại đi theo bên cạnh mình nhiều năm, Cố Phiên Nhiên chắc chắn sẽ không để ba người xảy ra chuyện.

"Ba người các ngươi ở lại trong phủ, thay ta chăm sóc Cảnh Ngọc. Lần này ta chỉ dẫn một mình Đông Mai theo."

Ba nha hoàn thở phào, nhưng đồng thời lại vẫn lo lắng cho tiểu thư.

"Tiểu thư, người đừng đi, nơi đó thật sự rất nguy hiểm."

Cố Phiên Nhiên nói thẳng, "Được rồi, ba ngươi đừng nói gì nữa. Ta có tính toán cả rồi. Yên tâm ở nhà trông nhà thay ta."

"Vâng."

Cố Phiên Nhiên cũng không nghe lời Đường Cảnh Ngọc, ra roi thúc ngựa rời khỏi thành Trường An ngay trong ngày.

Lần này ả chỉ dẫn theo hai gia đinh, cùng Đông Mai nữa là ba người.

Đông Mai nói với hai gia đinh đánh xe bên ngoài, "Mau nữa lên, đuổi kịp đại đội phía trước."

"Vâng."

Chỉ cần đuổi kịp đoàn Cổ Phàm Chi, họ không cần phải phí tâm làm gì.

Ba ngày sau, hai con khoái mã vội tiến vào thành Trường An, đến thẳng Mộc phủ.

Phong Ly Ngân đứng trước cửa, tâm tình bỗng có chút thấp thỏm.

Nửa tháng trước, y lấy được tư liệu chi tiết về mẫu tử Mộc Chi Đào. Hai năm trước, Mộc Chi Đào vẫn còn là một quả phụ nông thôn thô bỉ, xấu xí, đanh đá, nhưng bỗng một ngày, nàng thay đổi.

Càng đáng chú ý là một phụ nhân vô tri lại bỗng đột nhiên thông suốt, trở nên thông minh tuyệt đỉnh, biết nấu ăn, có học thức uyên bác.

Tất cả đều rất kỳ lạ.

Một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy được?

Sau khi điều tra nhất cử nhất động của nàng từ khi tới Nam Đường Quốc, nhìn như đều bị ép đánh trả, nhưng người thông minh sẽ thấy nàng hoàn toàn khống chế tất cả.

Lần đầu tiên ra tay, hủy diệt thanh danh và cơ nghiệp Cố thị tích lũy mấy năm.

Lần thứ hai ra tay, phá hủy Tấn Vương, Tứ hoàng tử cũng bị đánh bán tàn.

Y tinh tế xem xét từng bước đi của nàng, tất cả đều liền mạch, kín kẽ. Một người như vậy, sao có thể là một thôn phụ thô bỉ?

Mộc Chi Đào và họ cách xa nhau ngàn vạn dặm, giữa đôi bên không thể nào có thù hận. Nhưng hận ý của nàng với Cố Phiên Nhiên, Đường Cảnh Ngọc, tựa như lại sinh ra đã có.

Vô số điểm quỷ dị, vô số điểm khó mà tưởng tượng đều khiến người ta tò mò rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì.

Mộc Chi Đào ở thôn Hà Khê kia, thật sự là Mộc Chi Đào sao?!

Phong Ly Ngân gõ cửa viện, chỉ là không ai đáp.

Hàng xóm nghe được tiếng động thì mở cửa, thấy mấy người thì trực tiếp nói với họ, "Các ngươi đừng gõ nữa. Cả nhà này đã đi từ ba ngày trước rồi."

"Đại thẩm có biết họ đi đâu không?"

"Không rõ lắm. Chúng ta nào biết họ đi đâu. Nhưng thấy họ đi vội vàng, chắc là trong nhà xảy ra chuyện." Đại thẩm nói xong, còn lẩm bẩm một câu.

"Sao gần đây nhiều người tìm họ vậy."

"Còn ai tới tìm họ?" Phong Ly Ngân hỏi.

"Chu ngự sử. Họ tới tìm Tiết thần y tới Duyện Châu trị ôn dịch. Ngày ấy không tìm được, giờ đã đi Duyện Châu rồi."

Đôi mắt đen lạnh của Phong Ly Ngân hơi nhíu lại.

Ôn dịch, Duyện Châu...

Trước đó nàng đã thành lập danh vọng ở Duyện Châu...

Ảnh Nhị hỏi, "Thiếu chủ, cần thuộc hạ cho người điều tra hướng họ đi không?"

"Không cần. Đến Duyện Châu."

Nhất định nàng đã tới Duyện Châu rồi.

Ảnh Nhị nghe vậy thì khuyên can, "Thiếu chủ, bên đó đang có ôn dịch, thật sự quá nguy hiểm."

Phong Ly Ngân lãnh đạm liếc qua, Ảnh Nhị lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Bên kia, đoàn người Bắc Vũ Đường đã sớm chạy tới Duyện Châu lúc nhận được tin Duyện Châu xuất hiện bệnh đậu mùa. Một đường ra roi thúc ngựa, cuối cùng cũng tới địa giới Duyện Châu trước buổi tối hôm sau.

"Đường phía trước bị chặn, không được phép tiến vào. Muốn đến Sùng Châu thì đi vòng qua huyện Hoa Hưng." Quan binh nhắc nhở.

"Chúng ta tới Duyện Châu."

"Duyện Châu đang có ôn dịch, giờ chỉ được vào không được ra. Nếu các ngươi không muốn chết thì rời đi sớm đi, chờ ôn dịch qua thì lại tới." Quan binh tốt bụng nhắc nhở.

Họ đang định nói chuyện thì nghe được tiếng trống vang lên.

Sắc mặt quan binh biến đổi, lập tức phân phó các quan binh xung quanh, "Mấy người các ngươi trông coi nơi này, còn lại theo ta."

Đám người vội vàng rời đi, đảo mắt, quan binh canh giữ hai bên đã đi gần hết.

Đám người Đại Hương, Tiết Thiên kinh ngạc nhìn một màn bất ngờ xảy ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Quan gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Quan binh canh giữa giao lộ nói, "Là bá tánh thôn bên cạnh muốn chạy, bị quân tuần tra của chúng ta phát hiện. Nên trưởng quan mới dẫn người đi ngăn chặn.

Mỗi lần có nơi xuất hiện ôn dịch thì đều xuất hiện cảnh đào vong. Rất nhiều người không muốn ngồi chờ chết, chỉ có thể tìm mọi cách thoát khỏi nơi này. Cũng chính vì vậy mà rất nhiều người mang theo virus chạy ra ngoài, khiến khu vực nhiễm bệnh ngày càng mở rộng.

Tuy hành động khống chế không cho họ rời đi rất tàn nhẫn, nhưng đây cũng là vì để phòng nhiều người gặp tai họa hơn nữa, giảm bớt số lượng bá tánh tử vong.

"Các ngươi đi mau đi."

Đột nhiên, trên đường xuất hiện rất nhiều thôn dân cầm rìu, gậy gộc lao về phía họ.

Chỉ có bốn quan sai canh giữ trên đường, mà lại có khoảng chừng hai ba mươi người đang lao tới.

Những người này mạnh mẽ xông lên, tựa như muốn lao qua chỗ họ.

Bốn quan binh thấy người, sắc mặt đại biến.

Họ trúng kế điệu hổ ly sơn rồi.

"Các ngươi đừng tới đây!" Quan binh hô với người tới.

Thủ lĩnh thôn dân nói với bốn quan binh, "Các ngươi mau tránh ra. Chúng ta không muốn đả thương người. Nếu các ngươi khăng khăng muốn cản, vậy đừng trách chúng ta ra tay!"

"Các ngươi muốn làm gì?!" Quan binh thét lớn.

"Chúng ta chỉ muốn mạng sống!"
Bình Luận (0)
Comment