Tác giả: Vân Phi MặcTiết Thiên theo bản năng dịch ra sau, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn hơi đỏ.
"Các, các ngươi là ai?" Tiết Thiên hỏi.
Cố Phiên Nhiên cười nói, "Chúng ta tới đây giúp đỡ."
Tiết Thiên lắc đầu, "Các ngươi đi đi. Nơi này không cần các ngươi giúp."
Hai nữ tử, không nên ở nơi này.
Cố Phiên Nhiên hơi thất vọng, "Tiết thần y cảm thấy chúng ta rất phiền phức sao?"
Nghe nữ tử ủy khuất nói vậy, Tiết Thiên cuống quýt xua tay, "Không, không phải, ta không có ý đó. Công việc nơi này rất nặng nhọc, nữ tử các ngươi làm sẽ rất mệt."
Cố Phiên Nhiên nghe hắn giải thích, lại nở nụ cười, "Tiết thần y thật săn sóc. Nhưng ngươi đừng coi thường nữ tử chúng ta nhé. Ta và tỳ nữ đều là người chịu khổ nhọc, không sợ mấy việc này."
Ả nhìn quanh bốn phía, "Ngươi xem, nơi này chỉ có ba người giúp đỡ, mà lại có nhiều người bệnh như vậy. Bốn người các ngươi chắc chắn không lo liệu được quá nhiều việc. Chúng ta tới giúp, có thể giảm bớt áp lực cho các ngươi."
Thấy Cố Phiên Nhiên kiên trì như thế, cuối cùng Tiết Thiên cũng gật đầu, "Nếu các ngươi không chịu được thì nhất định phải nói cho ta, đừng cố chống đỡ."
"Được. Chúng ta hiểu rồi." Cố Phiên Nhiên cười nói.
"Tiết thần y, giờ chúng ta phải làm gì?" Đông Mai hỏi.
Tiết Thiên cho hai người họ sắc thuốc, việc này là việc nhẹ nhất. Cố Phiên Nhiên cũng đã nhìn ra, nhưng ả không định làm thế.
Muốn giành được hảo cảm thì phải ở ngay bên cạnh người.
Sau khi thấy Tiết Thiên, Cố Phiên Nhiên đột nhiên nghĩ tới một việc rất thú vị.
Nếu ả câu Tiết Thiên đi tới bên mình, không biết Mộc Chi Đào sẽ có phản ứng gì đây.
Tưởng tượng nàng sẽ buồn bực tức giận, ý niệm này của ả lại càng vững chắc.
Cố Phiên Nhiên để Đông Mai một mình sắc thuốc, còn mình thì đi theo bên cạnh Tiết Thiên. Như vậy có thể giành được hảo cảm của Tiết Thiên, lại có thể giành được hảo cảm của người bệnh.
Khi một người muốn lấy lòng một người, sẽ luôn bày ra mặt hoàn mỹ nhất.
Qua một ngày nỗ lực, nhóm người bệnh đều đã bị nữ tử dịu dàng này thuyết phục, một đám đều sẽ nở nụ cười thiện ý khi thấy Cố Phiên Nhiên.
Duy chỉ có Tiết Thiên thấy ả sẽ không tự giác tránh đi.
Cố Phiên Nhiên phát hiện Tiết Thiên là một người nội liễm, thẹn thùng, nhìn như thành thùng ổn trọng, nhưng thực chất lại là một thiếu niên xanh mướt chưa trải sự đời.
Ả rất tin tưởng sẽ bắt được người này.
Một ngày trôi qua, Cố Phiên Nhiên thu hoạch phong phú.
Cùng lúc đó, ở thôn Sơn Đầu, các thôn dân đều nhón chân chờ mong nhìn chằm chằm từ đường.
"Theo các ngươi cách đó thật sự được à?"
"Ai biết."
"Đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa xong cơ chứ."
"Vội chết ta rồi."
"Ta đã bảo tướng công đừng đi, nhưng hắn lại không nghe. Nếu hắn có mệnh hệ gì, ba mẫu tử chúng ta phải làm sao đây!" Một phụ nhân khóc nức lên.
Ông lão lớn tuổi đập mạnh trượng xuống đất, "Lý thẩm, ngươi khóc cái gì. Nam nhân nhà ngươi còn chưa đi mà ngươi đã khóc ủ rũ thê lương thế à!"
Hàng xóm xung quanh cũng bất mãn, phụ nhân ngừng khóc, chỉ dám trộm lau nước mắt.
Lúc này, trong từ đường, bầu không khí hoàn toàn ngược lại.
Mười một người thử nghiệm sau khi phát sốt, rét run, đau đầu,... Được Bắc Vũ Đường chăm sóc và điều dưỡng tỉ mỉ, mụn nước dần lặn, bắt đầu kết vảy.
Trưởng thôn nhìn người mình đã kết vảy, hỏi ra, "Mộc phu nhân, chúng ta như vậy là tốt rồi sao?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Ừ, gần khỏi rồi."
Mười người đều lộ vẻ vui sướng, duy chỉ một người lộ vẻ sầu khổ.
Người nọ nhăn nhúm mặt mày, đáng thương hỏi, "Mộc phu nhân, vậy ta thì sao? Họ kết vảy cả rồi mà ta chẳng có phản ứng gì cả."
Hắn trừ sốt cao thì chẳng có triệu chứng gì khác cả, tốt đến mức không thể tốt hơn.
Hắn không giống mọi người, nên hắn rất lo lắng.
Bắc Vũ Đường cũng đã xem qua, có hai trường hợp cho tình huống của hắn.
Một là chủng ngừa không thành công.
Hai là hệ miễn dịch của hắn quá tốt, thân thể quá khỏe mạnh nên khỏi nhanh.
"Ta phải quan sát ngươi thêm một ngày."
Người nọ muốn khóc, "Ta sẽ không chết chứ. Sao ta lại xui xẻo như vậy!"
Thôn dân xung quanh sôi nổi an ủi.
Bắc Vũ Đường rơi vào đường cùng, chỉ có thể giải thích cho hắn, nghe nàng giải thích xong, hắn mới bớt lo.
Trưởng thôn bảo, "Đại Ngưu chắc chắn là loại thứ hai. Thân thể hắn mạnh khỏe lắm."
"Đúng vậy. Mùa đông Đại Ngưu mặc một bộ quần áo mỏng mà còn chẳng thấy lạnh cơ mà."
Đại Ngưu gật đầu liên tục, "Đúng đúng, ta quanh năm suốt tháng rất ít khi bị bệnh."
Bắc Vũ Đường nghe họ nói, cũng nở nụ cười, để họ bớt lo nên cũng gật đầu theo, "Vậy rất có thể là trường hợp thứ hai."
Chờ đến hôm sau, Bắc Vũ Đường chẩn đoán chính xác cho mọi người một lần, xác nhận họ bình an rồi mới nói, "Chúc mừng các ngươi, chủng ngừa thành công."
Đại Ngưu bật thốt, "Ta cũng thành công à?!"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đúng. Ngươi cũng thành công."
Nháy mắt, cả từ đường hoan hô ầm lên.
Thôn dân bên ngoài từ đường đều ngốc.
"Bên trong xảy ra chuyện gì vậy, sao có vẻ như họ rất vui."
Có người phản ứng nhanh, "Nhất định là thành công rồi."
Đúng lúc này, cửa lớn từ đường mở ra.
Bắc Vũ Đường đi ra ngoài trước, sau đó là Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương. Các thôn dân trông mong nhìn phía sau họ, khi thấy trưởng thôn đi ra, họ lập tức nở nụ cười.
Sau trưởng thôn còn có không ít người. Mỗi một người đi ra, nụ cười trên mặt các thôn dân lại càng sâu thêm.
Trưởng thôn đứng trước mặt các thôn dân, tuyên bố, "Tất cả chúng ta đều thành công, sau này sẽ không sợ bệnh đậu mùa nữa."
Lời này vừa ra, người trong thôn đều hoan hô.
"Mộc phu nhân, ngươi cũng chủng ngừa cho chúng ta đi."
"Ta cũng muốn."
"Ta cũng muốn."
......
Một đám chen chúc trước mặt ba người Bắc Vũ Đường, chờ đợi và trông mong nhìn họ. Bắc Vũ Đường giơ tay, ý bảo họ yên tĩnh lại.
"Các ngươi đừng vội. Ta sẽ chủng ngừa phòng bệnh cho mỗi người, nhưng không phải ở đây mà là ở trong Duyện Châu."
Các thôn dân đều ngốc.
Bắc Vũ Đường kiên nhẫn giải thích, "Có rất nhiều người cần chủng ngừa, không chỉ các ngươi, còn cả bá tánh trong Duyện Châu và các thôn xóm xung quanh cũng cần."
"Nếu ta vẫn luôn ở đây, họ sẽ lỡ thời cơ tốt nhất. Có lẽ ngay sau đó sẽ mắc bệnh đậu mùa. Cho nên ta sẽ bảo Phương tri phủ tập trung những người không mắc bệnh đậu mùa lại. Như vậy, ta có thể thống nhất thời gian chủng ngừa cho càng nhiều người hơn."
"Nếu các ngươi muốn đi chủng ngừa thì hãy đến Duyện Châu. Ta sẽ chủng ngừa miễn phí cho mọi người."
Trưởng thôn cũng nói theo, "Mộc phu nhân nói rất đúng. Giờ cả Duyện Châu đều cần Mộc phu nhân, chúng ta không thể vây nàng ở đây."
Mấy ông lão trong thôn cũng tỏ thái độ, chuyện này quyết định như thế.
Ngày mai ai muốn đi cùng họ tới Duyện Châu thì sẽ xuất phát sớm cùng họ.
Cùng ngày, Bắc Vũ Đường gửi bồ câu đưa thư tới Duyện Châu.
Lôi Ngự Đình nhận tin nàng sẽ tới Duyện Châu ngay thì nói việc này cho Phương tri phủ.
Phương tri phủ rất vui, cuối cùng cũng chờ được nàng tới rồi.
Khi Cổ Phàm Chi tìm được Phương tri phủ thì thấy ông và Chu ngự sử đang trò chuyện rất vui vẻ.
"Hai vị đại nhân có chuyện gì mà vui vậy?" Cổ Phàm Chi tiến lại.
Phương tri phủ thoáng thu lại nụ cười, sau khi biết Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên có quan hệ ái muội, Cố Phiên Nhiên lại là người có thù oán với Nhị đương gia, ông chắc chắn sẽ không nhắc nhiều về Nhị đương gia trước mặt Cổ Phàm Chi.
Chu ngự sử cười nói, "Mai Mộc phu nhân sẽ tới Duyện Châu. Nghe nói, biện pháp dự phòng bệnh đậu mùa của nàng đã thành công. Lần này tới là để chủng ngừa diện rộng cho các bá tánh chưa từng mắc bệnh đậu mùa."
"Chủng ngừa?" Cổ Phàm Chi chưa từng nghe đến từ này.
Phương tri phủ giải thích, "Chủng ngừa là tên của biện pháp phòng bệnh đậu mùa."
"Ồ, đúng là một cái tên kỳ lạ."
Chu ngự sử cười tủm tỉm, "Tên lạ không quan trọng, chỉ cần có tác dụng là được. Nếu cách này thật sự có tác dụng, vậy là phúc của Nam Đường Quốc. Đến lúc đó, lão phu nhất định sẽ thượng tấu thỉnh công cho nàng."
"Giờ nói chuyện này còn quá sớm, ai biết chủng ngừa gì kia có thực sự hiệu quả không."
Phương tri phủ rất muốn phản bác, nhưng ngại hắn là Hoàng tử, mà mình lại chỉ giữ chức quan thấp nên không dám nhiều lời.
Chu ngự sử thì khác, nói thẳng, "Tứ điện hạ nói không sai. Mai chúng ta sẽ biết thôi. Lần này nàng còn mang theo mười một người chủng ngừa thành công tới nữa."
Tin ngày mai Bắc Vũ Đường sẽ tới Duyện Châu nhanh chóng lan truyền trong bá tánh, ngay cả người ở khu cách ly cũng biết tin từ nhà dịch.
Tất cả mọi người đều nói về Bắc Vũ Đường, nói về phương pháp chủng ngừa bệnh đậu mùa của nàng, ngay cả người ở khu cách ly cũng không ngoại lệ.
"Nhị đương gia thật sự thành công sao? Những người đó không sợ bệnh đậu mùa nữa?" Có người nghi hoặc, dù sao bệnh đậu mùa là loại ôn dịch hung mãnh nhất, cũng là ôn dịch có tỷ lệ tử vong cao nhất.
Người ủng hộ Bắc Vũ Đường tất nhiên tin nàng vô điều kiện.
"Ngươi thấy Nhị đương gia lừa ngươi lúc nào chưa?"
"Còn không phải sao. Nếu Nhị đương gia nói vậy thì chắc chắn không sai."
"Không nghe mười một người của thôn Sơn Đầu đã thành công à. Người đều ở đó, sai thế nào được."
"Đúng đấy, đúng đấy. Ngươi đừng lo thừa."
Đột nhiên, có một người rất tiếc nuối nói, "Nếu thật là vậy, bá tánh Duyện Châu được cứu rồi. Aizz, vì sao Nhị đương gia không tới sớm hơn. Nếu nàng tới sớm hơn, chúng ta có lẽ sẽ không mắc bệnh đậu mùa."
Lời vừa ra, người xung quanh đều trầm mặc.
"Đúng vậy, vì sao Nhị đương gia không ở Duyện Châu chúng ta chứ. Nếu nàng tới sớm thì ta sẽ không mắc bệnh đậu mùa." Người nói chuyện là một người trông mặt quắt tai dơi.
Có người không nghe nổi nữa.
Người ta tới là có ý tốt, ngươi lại còn oán giận người ta, đúng là không có lương tâm.
Một nha dịch từ lên trước, mắng ngay, "Nhị đương gia nhận được tin không cần thời gian à? Ta nghe nói, nàng vừa nhận được tin đã chạy ngay tới. Đường đi vốn hơn ba ngày, nàng lại cố đi nhanh, tới nơi trong hai ngày. Nhị đương gia còn tới sớm hơn triều đình đấy."
"Đã làm đến mức đó rồi, các ngươi có lương tâm không. Ngươi là gì của nàng, ngươi liên quan gì đến nàng. Nàng cứu người là tình cảm, không phải là bổn phận. Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, chẳng phải Công chúa Nam Đường Quốc hay là triều thần, có nghĩa phụ phải đi giúp các ngươi."
Nha dịch mắng những người oán giận đến mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không dám hé răng.
"Nếu các người cảm thấy Nhị đương gia không tốt thì sau này đừng uống thuốc nữa. Thuốc này cũng do Nhị đương gia phối đấy."
Thấy không khí cứng lại, có người lập tức hòa giải.
"Tiểu ca, tiểu ca, đừng nóng giận. Họ chỉ thối miệng thôi, thật ra vẫn là người tốt. Theo ta ấy, muốn trách thì trách nữ nhân họ Cố kia kìa. Nếu ả ta không hãm hại mẫu tử Nhị đương gia, Nhị đương gia chắc đã sớm tới Duyện Châu chúng ta rồi. Các ngươi nói có phải không?"
"Đúng đúng, lão Vương nói rất đúng. Muốn trách thì trách họ Cố kia. Ả và nam nhân của ả chẳng phải thứ gì tốt lành! Thật đáng giận!"
"Sai thế nào được. Ta chưa thấy ai không biết xấu hổ như họ. Ngươi xem, cửa hàng Cố thị làm chuyện thiếu đạo đức, suýt liên lụy cửa hàng Lôi thị. Họ tự tìm đường chết, lại oán trách lên đầu Nhị đương gia, còn muốn báo thù, đúng là không biết xấu hổ."
"Cố thị đúng là thối, không biết xấu hổ."
"Nếu ta có cơ hội ra ngoài, ta chắc chắn sẽ đi đập cửa hàng Cố thị."
"Tính cả ta nữa."
Nha dịch tiểu ca đột nhiên bỏ thêm câu, "Nói cho các ngươi một việc. Quan hệ của Cố tiểu thư và Tứ hoàng tử rất thân mật, ta tận mắt nhìn thấy, hai người họ còn sắp ôm nhau rồi."
"Trời ạ, Cố tiểu thư kia không phải nữ nhân của Tấn Vương sao? Tấn Vương ra mặt vì ả, giờ ả lại thông đồng Tứ hoàng tử?"
"Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ!"
Một đám ríu rít nói những lời khó nghe, khiến Đông Mai vẫn luôn trầm ổn cũng không chịu nổi.
"Các ngươi nói đủ chưa!" Đông Mai lớn tiếng quát.
Mọi người kinh ngạc nhìn nàng ta, có người khó hiểu hỏi, "Đông Mai tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Đông Mai trầm mặt nói, "Các ngươi căn bản không biết chuyện thì đừng nói bừa. Lời các ngươi nói đều là giả. Tiểu thư nhà chúng ta có tình có nghĩa, quan hệ với Tứ hoàng tử cổng thanh bạch."
Nha dịch tiểu ca không phục, "Ta tận mắt nhìn thấy hai người họ ôm ôm ấp ấp sau núi giả ở phủ nha, Tứ hoàng tử chỉ kém hôn Cố tiểu thư thôi. Ta dám thề với trời, không nói dối."
Có người nhạy bén chú ý tới một từ ngữ.
"Đông Mai tỷ, ngươi vừa nói tiểu thư nhà các ngươi? Chẳng lẽ Nhiên tỷ tỷ của ngươi chính là Cố đại tiểu thư?" Một tiểu gia hỏa khoảng mười ba mười bốn tuổi hỏi.
Đông Mai cứng đờ, biết mình đã gây ra chuyện xấu.
Tiểu thư đã ra lệnh, tuyệt đối không thể để lộ thân phận. Vừa rồi nghe họ bôi nhọ tiểu thư như thế, nhất thời nhanh miệng, bại lộ thân phận.
"Ta, ta..."
Mọi người thấy nàng ta muốn nói lại thôi, tất cả đều đã rõ.
"Giỏi lắm, thì ra các ngươi tới đây!"
"Chẳng trách vừa rồi nàng ta tức giận như thế!"
"Chủ tớ hai người có rắp tâm gì mà lại tới đây!"
Người một phút trước nở nụ cười lương thiện với mình, một phút sau đã tức giận trừng mình, một đám hận không thể giết mình.
Đông Mai bị họ dọa sợ.
Đúng lúc này, Cố Phiên Nhiên đi theo Tiết Thiên ra ngoài đã trở lại.
Họ vừa vào sân đã nhận ra bầu không khí không thích hợp, ngay cả Tiết Thiên thần kinh thô cũng cảm nhận được.
Cố Phiên Nhiên dịu dàng hỏi mọi người, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Sắc mặt Đông Mai phức tạp, muốn nói lại thôi.
Một phụ nhân nói, "Đồ hồ ly tinh, đừng có giả vờ giả vịt!"
Sắc mặt Cố Phiên Nhiên hơi thay đổi, cau mày nhìn phụ nhân kia, vẫn giữ nụ cười khéo léo dịu dàng, "Bàn thẩm, có phải ta làm sai gì nên ngươi tức giận không? Ngươi nói đi, ta sẽ sửa."
Tiết Thiên cũng cảm thấy Bàn thẩm nói hơi nặng lời, "Bàn thẩm, có gì từ từ nói. Ngươi nói Nhiên tiểu thư như vậy, thực sự không ổn."
Cố Phiên Nhiên nghe Tiết Thiên nói đỡ cho mình thì rất vui.
Quả nhiên, ở chung hai ngày vẫn có tác dụng.
Ả nhất định sẽ thu Tiết Thiên vào túi trước khi nữ nhân kia tới, để nữ nhân kia cũng nếm trải tư vị bị phản bội.
"Hừ, dối trá. Cố Phiên Nhiên, ngươi đừng giả vờ nữa. Chúng ta nhìn thấu ngươi rồi!"
"Tiết thần y, ngươi đừng bị hồ ly tinh này lừa."
"Ả là đại tiểu thư của cửa hàng Cố thị."
Mọi người nói với Tiết Thiên.
Tiết Thiên kinh ngạc nhìn Cố Phiên Nhiên, "Ngươi, ngươi thật là Cố tiểu thư?"
Cố Phiên Nhiên cau mày, sao lúc trước còn tốt mà giờ họ lại đột nhiên biết hết?
Ả nhìn về phía Đông Mai, thấy nàng ta cúi đầu chột dạ, biết ngay vấn đề xuất hiện trên người nha hoàn nhà mình.
Đáng chết, độ hảo cảm ả vừa giành được không thể so sánh với Mộc Chi Đào. Giờ bại lộ thân phận, không thể ở lại nơi này nữa.
Mọi người thấy ả im lặng, không nói gì.
"Ngươi nói đi, ngươi có phải Cố Phiên Nhiên không?" Có người ép hỏi.
Cố Phiên Nhiên chỉ có thể căng da đầu thừa nhận.
Lúc này, ả không muốn nhận cũng không được.
Cố Phiên Nhiên lộ ra bộ dáng nhu nhược động lòng người, lã chã chực khóc nhìn họ, "Ta là Cố Phiên Nhiên. Ta không có ác ý. Ta chỉ muốn giúp đỡ mọi người."
Một nhà trước đó vì làm theo biện pháp của Cố Phiên Nhiên nên mắc bệnh thiên hoa lập tức lao ra.
"Còn bảo không có ác ý. Nhà chúng ta làm theo cách của ngươi, đảo mắt đã mắc bệnh. Ngươi đúng là đồ tai tinh!"
"Mọi người mau đuổi tai tinh này ra ngoài, nếu không, ả ở đây, chưa biết chừng sẽ khắc chết hết chúng ta."
"Đúng đúng, mau đuổi ả đi!"
Cố Phiên Nhiên nhìn quần chúng phẫn nộ, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng nhìn qua Tiết Thiên, hy vọng Tiết Thiên sẽ nói đỡ cho ả.
Chỉ là, mắt ả bị đâm đau khi thấy ánh mắt ánh mắt chán ghét rõ ràng của Tiết Thiên.
****