Tác giả: Vân Phi MặcTiểu Đại Hương nói: "Mộc tỷ tỷ nhà chúng ta xinh hơn Bắc tiểu thư kia nhiều."
Đôi mắt trầm tối của Phong Ly Ngân nhìn Đại Hương chằm chằm.
Bắc Vũ Đường gắp một miếng thịt vào bát nàng ấy, "Tiểu Đại Hương nhà ta tinh mắt."
Đại Hương cười xinh đẹp.
Thư sinh ở bên nghe các nàng nói vậy, hơi nhíu mày, có người thậm chí còn khinh thường thành tiếng.
"Thật dõng dạc."
Tiểu Đại Hương còn muốn phản bác, bị Bắc Vũ Đường cản lại, những người khác cũng bị nàng cảnh cáo, không dám nói gì.
Thư sinh ở bàn kia thấy họ không nói lời nào, cười khinh miệt.
"Bọn họ còn tự hiểu lấy mình." Thư sinh vừa lên tiếng kia nói.
"Phạm Nghị, được rồi." Thư sinh mặc bạch y, diện mạo tuấn lãng nói.
Thư sinh tên Phạm Nghị kia dừng lại.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài đã là biển người tấp nập, mọi người rời khỏi khách điếm từ sớm, chạy tới nơi tuyển chọn Hoa Tiên. Đoàn người Bắc Vũ Đường ngồi trong đại sảnh trống rỗng.
Tiết Thiên nhìn quanh, "Chúng ta dậy muộn quá à?"
Tiểu nhị ở bên cười nói: "Khách quan, là do họ dậy sớm quá thôi. Trời mới tờ mờ sáng, họ đã chạy tới miếu xem tuyển Hoa Tiên rồi. Các vị khách quan lần đầu tới Ngô Châu đúng không?"
Tiểu Đại Hương gật đầu, "Đúng vậy. Chúng ta lần đầu tới đây, lát nữa định tới miếu Hoa Thần."
"Ai ui, vậy các người mau lên đi. Nếu không, tới miếu Hoa Thần thì không còn chỗ xem đâu." Tiểu nhị nhắc nhở.
"Chúng ta ăn sáng xong thì đi." Tiểu Đại Hương cười nói.
Tiểu nhị thấy đoàn người bình thản, lắc đầu thầm nghĩ họ đây là chưa biết sự khủng bố của miếu Hoa Thần, lát nữa thấy rồi sẽ hối hận vì lãng phí thời gian vui vẻ ngồi đây ăn cơm.
Bắc Vũ Đường thấy Tiểu Mặc Nhi và Tiểu Đại Hương buông đũa, hỏi: "Ăn no chưa?"
Tiểu Đại Hương xoa miệng, gật đầu.
Tiểu Mặc Nhi gật nhẹ đầu nhỏ.
"Vậy đi thôi." Bắc Vũ Đường đứng dậy, Tiểu Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi cũng đứng dậy theo.
Lôi Ngự Đình vội hô, "Chờ một lát, chúng ta còn chưa ăn no mà!"
"Các ngươi cứ từ từ ăn, chúng ta đi trước."
"Không đi chung à?"
Bắc Vũ Đường ung dung nhìn hắn, "Lôi công tử, xin hỏi năm nay ngươi bao tuổi?"
Lôi Ngự Đình cảnh giác nhìn nàng, cứ có cảm giác có bẫy đang chờ hắn, "Để, để làm gì?"
"Hắn hai mươi ba." Phong Ly Ngân thản nhiên "bán đứng" đồng đội.
"Tiểu bằng hữu Lôi Ngự Đình 23 tuổi, ra cửa đi hội mà còn muốn người lớn dẫn theo là không được đâu nhé. Ngươi phải học cách tự lập, biết chưa?" Bắc Vũ Đường vỗ nhẹ vai Lôi Ngự Đình.
"Không phải, ta..."
Không chờ Lôi Ngự Đình nói xong, Phong Ly Ngân đã đứng dậy, cũng vỗ nhẹ vai hắn ở vị trí Bắc Vũ Đường vừa vỗ.
"Bạn nhỏ Lôi Ngự Đình, phải học cách tự lập." Sau đó, Phong Ly Ngân theo Bắc Vũ Đường đi mất.
Ngay sau đó, cùng một vị trí, Ám Dạ lại vỗ lên vai Lôi Ngự Đình.
"Học tự lập đi."
Sát sau đó, Tiết Thiên lại vỗ vỗ, "Tự lập nha."
Lôi Ngự Đình há hốc miệng muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần đều bị họ nói trước mất.
Sau khi cả đoàn đi hết rồi, Lôi Ngự Đình rơi vào trạng thái "ta sắp điên".
"Aaaaaa! Ta không phải tiểu hài tử!"
Đoàn người Bắc Vũ Đường vừa ra khỏi khách điếm đã nghe được âm thanh nghẹn khuất vô cùng kia.
Tiết Thiên hơi lo: "Hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Yên tâm, hắn kiên cường hơn ngươi." Bắc Vũ Đường cho Tiết Thiên một biểu cảm đừng lo, dắt tay Tiểu Mặc Nhi, "Đi, đi xem Hoa Thần thôi."
Đoàn người đi rồi, Lôi Ngự Đình phản ứng lại, vội vã đuổi theo.
Thấy họ đã đi được cả chục mét, vừa tức vừa giận.
"Đám hỗn đản này!" Lôi Ngự Đình thì thầm, chạy vùn vụt đuổi kịp, lại ngạo kiều không đi cùng họ, cách nhau khoảng 2m.
Hắn thường thường dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm đoàn người, đặc biệt là Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nói với Phong Ly Ngân, "Ngươi từng gặp oán phụ bị trượng phu vứt bỏ chưa?"
"Chưa."
"Ta cũng chưa gặp bao giờ."
"Chưa đâu." Tiểu Đại Hương cũng góp vui.
"Hôm nay vừa lúc gặp một người này. Các ngươi nhìn qua trái, cách chúng ta hai mét, có một người đấy."
Một đám nhất trí nhìn qua Lôi Ngự Đình, mặt Lôi Ngự Đình đen sì đi.
"Này này, ta là nam, nam!" Lôi Ngự Đình rít gào với Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm, "Các ngươi xem, xem kìa, hắn u oán hơn rồi kìa!"
Lôi Ngự Đình nhăn nhíu, cực kỳ u oán nhìn Bắc Vũ Đường chằm chằm.
"Không chơi với các ngươi!" Lôi Ngự Đình nói xong, bay đi mất.
Tiểu Đại Hương kinh ngạc nói, "Lôi công tử lúc nãy đúng là giống tiểu bằng hữu!"
Lời vừa ra, mọi người đều cười, còn Lôi Ngự Đình đang thầm rình mò lảo đảo, suýt rơi từ trên nóc nhà xuống.
Aaaaaaaaaaaaaaa!
Nữ nhân kia nhất định là do trời cao phái xuống tra tấn hắn!
Vì sao lúc trước hắn lại nghĩ nàng thật tốt được cơ chứ?!!!
Càng ở chung, càng cảm thấy nàng là hồ ly, còn là một con hồ ly cực kỳ giảo hoạt!
Càng tới gần miếu Hoa Thần, người càng nhiều hơn, còn chưa tới gần đã thấy sân lớn miếu Hoa Thần chật ních, càng tới gần đài cao thì càng nhiều người.
"Oa, nhiều người quá." Tiểu Đại Hương giật mình thốt lên.
"Không chen lên trước được."
Tiểu Mặc Nhi nói: "Ta có cách để họ dịch ra."
Tiết Thiên rất tò mò, "Cách gì?"
Tiểu Mặc Nhi nói với họ, "Mọi người đứng đó đừng cử động, chờ ta vài phút."
Mấy người đều tò mò, không biết cậu định làm gì, ngoan ngoãn đứng dưới hiên một cửa hàng.
"Mặc Nhi thiếu gia định dùng cách gì?" Tiểu Đại Hương rất tò mò, cũng rất chờ mong.
"Không biết. Nhưng chắc chắn là có tác dụng."
Lúc họ trò chuyện, bá tánh chờ ở sân lớn miếu Hoa Thần đang chán muốn chết. Đúng lúc này, ở cửa hàng đằng sau có tiếng nói lảnh lót.
"Phát tiền, phát tiền."
Người trong sân lớn nghe vậy, đều sửng sốt.
"Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?" Có người hỏi.
"Ta nghe hình như bên ngoài có người kêu phát tiền."
"Phát tiền? Tin được không?"
"Nhất định là ngươi nghe nhầm đấy."
"Ta cũng nghe thấy hình như kêu phát tiền."
"Không thể nào."
Người trong quảng trường nghị luận xem âm thanh đó rốt cuộc là gì, lại nghe hai sườn đường phố có âm thanh vang lên.
"Phát tiền, phát tiền, phát tiền!"
Lần này là bốn người cùng kêu, âm thanh lớn hơn trước rất nhiều, khiến nhiều người nghe rõ ràng.
"Thật sự hình như kêu là phát tiền!"
Đột nhiên, một đồng tiền rơi từ trên trời xuống, còn có cả bạc vụn.
"Nơi đó đang rải tiền!"
"Thật sự đang rải tiền!"
"Ngây người ra làm gì, mau đi cướp đi!"
Có người hô lớn, những người khác mới tỉnh mộng, một đám lao qua.
Đoàn người Bắc Vũ Đường thấy một đám người lao vùn vụt qua trước mặt, Tiểu Mặc Nhi đã lặng yên đi tới.
"Được rồi, giờ chúng ta qua được rồi."
Tiết Thiên giơ ngón tay cái với Tiểu Mặc Nhi, "Lợi hại!"
Tiểu Đại Hương vui vẻ nói: "Mặc Nhi thiếu gia nhà chúng ta quá thông minh!"
Ngay cả Phong Ly Ngân và Ám Dạ cũng nâng ngón cái, Tiểu Mặc Nhi chớp mắt to nhìn Bắc Vũ Đường, chờ nàng khen ngợi.
Mọi người ca ngợi cũng không bằng một câu của mẫu thân.
Bắc Vũ Đường sờ đầu cậu, "Mặc Nhi, cách này tốt, nhưng cũng phải phân trường hợp. Lần trước ở cửa nha môn, ít người thì có thể dùng như vậy. Nhưng hôm nay, có nhiều người thì cách này lại không ổn."
Đôi mắt đen sáng của Tiểu Mặc Nhi lộ vẻ buồn bã, nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.
"Trong đám người có nhiều hài đồng. Họ cùng xông lên, người đằng sau chỉ lo chạy về phía trước, không để ý dưới chân, nếu ai không cẩn thận bị ngã, như vậy sẽ bị dẫm đạp. Liên tục bị dẫm, con có tưởng tượng ra người đó cuối cùng sẽ thế nào không?"
Bắc Vũ Đường càng nói, đôi mắt Tiểu Mặc Nhi càng ảm đạm.
"Hậu quả nghiêm trọng nhất là người đó sẽ bị dẫm chết. Lần sau chỉ nên dùng cách này khi có ít người thôi, tuyệt đối không thể dùng vào những lúc như thế này. Con hiểu không?" Bắc Vũ Đường dạy bảo.
Lôi Ngự Đình luôn ở trên nóc nhà nghe Bắc Vũ Đường nói, lại nhìn vẻ mặt đáng thương của Tiểu Mặc Nhi, không nhịn được, bay xuống.
"Mộc phu nhân, Mặc Nhi còn nhỏ, hắn làm sao hiểu được nhiều như vậy. Hắn nghĩ đến cách này đã rất tốt rồi." Lôi Ngự Đình bênh vực kẻ yếu.
Bắc Vũ Đường thu lại vẻ bông đùa, nghiêm túc nói với hắn, "Cũng bởi vì hắn còn nhỏ, không rõ ràng, nên người lớn phải nói cho hắn cái gì có thể làm, cái gì không, chứ không phải chỉ biết khen, dù thấy hắn làm sai cũng không nói."
Lôi Ngự Đình bị nói đến cúi đầu, hoàn toàn không dám hé răng.
Tiểu Mặc Nhi nhút nhát nói: "Mẫu thân, Mặc Nhi sai rồi."
Tiểu Đại Hương và Tiết Thiên thấy cậu như vậy, rất đau lòng. Nhưng họ cũng không dám nói lời nào.
Bởi vì họ hiểu, Bắc Vũ Đường làm vậy là vì tốt cho Mặc Nhi.
Bắc Vũ Đường dắt tay cậu, "Sau này, trước khi làm việc, phải nghĩ kỹ lời mẫu thân từng nói với con. Trước khi làm bất kỳ việc gì đều phải nghĩ tới hậu quả."
"Vâng, Mặc Nhi nhớ rồi."
Lôi Ngự Đình nhìn hai mẫu tử, sâu trong mắt là khát vọng và hâm mộ.
Đoàn người thuận lợi đi tới trước nhất, ở dưới đài có những hàng ghế, trừ hàng đầu không ai ngồi thì vị trí còn lại đều đã ngồi đầy. Người có thể ngồi trên đều mặc y phục lăng la tơ lụa ngăn nắp lượng lệ, nhìn là biết con nhà giàu. Người như vậy, tự nhiên không giống bá tánh bình thường, nghe thấy tiền là chen chúc tới.
Đoàn người Bắc Vũ Đường ngược dòng lên, không hợp với hoàn cảnh xung quanh, tất nhiên khiến họ chú ý.
Đám thanh niên hôm qua gặp ở đại sảnh khách điếm đều ở đây, vị nam tử bạch y khí chất xuất trần dù ở trong đám người vẫn khiến người ta chú ý cũng vậy.
"Vụ ồn ào ban nãy là các ngươi gây ra?" Nam tử bạch y hỏi.
Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
"Tốn chút tiền, mua vị trí hàng trước." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Một nữ tử bên cạnh tán thưởng, "Các ngươi thật thông minh, chúng ta đều là tới sớm."
"Đúng vậy, trước giờ chưa từng nghĩ tới cách này."
Không ít người sôi nổi tán dương.
Phạm Nghị ngồi bên cạnh nam tử bạch y lại hừ lạnh khinh thường, "Bàng môn tả đạo mà thôi. Dù tới đằng trước thì vẫn phải đứng."
Phạm Nghị vừa nói xong, một nam nhân trung niên bụ bẫm đã chạy từ hậu đài ra, tới trước mặt Lôi Ngự Đình.
"Công tử, ngài đến rồi."
Lôi Ngự Đình lạnh lùng nói, "Ừ. Vị trí ở đâu?"
"Nơi này, nơi này. Mời các vị theo ta."
Đoàn người theo nam nhân trung niên mập mạp rời đi.
Có người không khỏi hỏi: "Vị trí ở đây đều ngồi kín rồi, người kia định để họ ngồi ghế đầu sao?"
"Sao có thể như vậy được! Hàng đầu là vị trí của danh môn vọng tộc Ngô Châu, họ đều là giám khảo đấy. Những người kia nhìn là biết không phải người Ngô Châu."
"Vậy họ sẽ được dẫn đi đâu?"
Phạm Nghị khinh thường, "Chắc là tới góc xó nào thôi."
Phạm Nghị vừa nói xong thì thấy nam nhân trung niên mập mạp cung kính mời Bắc Vũ Đường ngồi ở ghế chủ vị, Phong Ly Ngân và Lôi Ngự Đình ngồi theo thứ tự, sau họ còn một cái bàn nhỏ là vị trí của Tiểu Mặc Nhi và mấy người Tiết Thiên.
"Không thể nào! Địa vị của họ là gì mà lại được ngồi chỗ đó?!"
"Ở Ngô Châu trước giờ có thấy mấy người này bao giờ đâu?!"
Đoàn người Bắc Vũ Đường ngồi xuống vị trí không thể ngờ tới trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
Mặt Phạm Nghị lúc xanh lúc trắng, xấu hổ không dám nhìn họ.
Cùng lúc đó, năm danh sĩ đức cao vọng trọng đang ngồi trong một phòng nghỉ sau miếu Hoa Thần.
"Nghe nói Mộc hương quân sẽ tới, không biết là thật hay giả."
"Đợi lát nữa xem là biết."
"Hy vọng là thật. Lão hủ thật mong gặp vị Hương quân truyền kỳ ấy một lần."
"Lão phu cũng có ý này."
Dù là huyết thư thỉnh mệnh, hay là cách giải quyết bệnh đậu mùa, hoặc là việc nữ tử bình dân đầu tiên nhảy lên Hương quân ở Nam Đường Quốc, tất cả đều được lan truyền. Câu truyện truyền kỳ về nàng đã lan ra khắp Nam Đường Quốc. Lúc này, nghe nói nàng đến, họ lập tức nhường ghế chủ vị tuyển chọn cho nàng.
Vị Hương quân truyền kỳ này chọn ra, nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại của Ngô Châu.
Một tiểu đồng vội vàng tiến vào, ngắt ngang đoạn đối thoại của họ.
"Các vị tiên sinh, Hương quân và Lôi thiếu chủ đã tới."
Bọn họ vừa nghe, lập tức đứng lên.
"Mau lên, mau lên."
Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, các thiếu nữ thanh xuân tề tụ, mỗi một nữ tử đều tựa như một đóa hoa kiều diễm, tỏa hương bốn phía giữa ngày hè chói chang.
"Theo các ngươi, vị Hương quân kia thật sự sẽ tới sao?"
"Hẳn là có."
"Nàng thật sự lợi hại như vậy sao?" Một thiếu nữ đáng yêu hỏi.
"Không lợi hại, sao có thể được Thánh thượng phong làm Hương quân? Giờ kem dưỡng da ngươi đang dùng đều do nàng ấy phối chế đấy."
"Thật quá lợi hại!"
......
Khi các thiếu nữ nghị luận sôi nổi, cửa bị đẩy ra, một nữ tử mặc bạch y, khí chất thanh lãnh tiến vào phòng. Nàng ta vừa tiến vào, đã lập tức khiến mọi người ghé mắt nhìn.
"Nữ tử đó là ai?"
"Không biết."
"Chẳng lẽ là Tiết Thiên Thiên?"
"Nàng ta chính là Tiết Thiên Thiên."
"Đệ nhất mỹ nữ Giang Nam – Tiết Thiên Thiên cũng chỉ có vậy. Nàng ta hoàn toàn không thể so với đệ nhất mỹ nữ Bắc Vũ Đường." Có người đố kỵ nói.
Nha hoàn bên cạnh Tiết Thiên Thiên nhíu mày, "Ngươi nói gì đấy?"
"Ta nói sai à? Trước đây lúc Bắc tiểu thư còn tại thế, ở Nam Đường Quốc này có ai biết đến đệ nhất mỹ nữ Giang Nam không?"
"Còn không phải sao."
"Trước kia ta từng thấy Bắc tiểu thư, thật sự quá đẹp, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không quá."
"Các ngươi..." Nha hoàn bên cạnh Tiết Thiên Thiên rất tức giận.
Tiết Thiên Thiên hừ lạnh khinh thường, "Đẹp thì sao, chung quy cũng đã thành một nắm đất vàng. Chỉ có sống, mới là đẹp. Chết rồi, chẳng là gì cả."
Cuộc nói chuyện khiến không khí trong phòng như đọng lại, tất cả mọi người đều im lặng, không nói gì nữa.
Cửa bị đẩy ra, một ma ma đi vào phòng, nói với mọi người, "Các cô nương, lên tinh thần đi nào. Hôm nay có khách quý quan trọng tới, không thể làm mất mặt Ngô Châu ta, nghe rõ chưa?"
"Hoa ma ma, vị khách quý nào tới vậy?"
"Mộc hương quân." Hoa ma ma cười nói.
"Trời, nàng tới thật!"
"Cuối cùng cũng may mắn gặp được vị ấy."
Hoa ma ma thấy các nàng kích động và hưng phấn như thế, trong mắt không tự giác nhiễm ý cười.
"Yên tĩnh nào. Tin Hương quân tới còn chưa công bố ra bên ngoài, nên các ngươi không thể nói ra ngoài đâu. Hương quân không muốn quá nhiều người biết nàng ấy đi chuyến này, các ngươi tự hiểu trong lòng là được." Hoa ma ma nói.
"Được được. Chúng ta hiểu."
Hoa ma ma gật đầu vừa lòng, "Được rồi, các ngươi chuẩn bị đi. Chớ làm mất mặt trước Hương quân."
"Được."
Hoa ma ma vừa đi, trong phòng đều nói về vị Hương quân kia. Nha hoàn bên cạnh Tiết Thiên Thiên khinh thường nói, "Một Hương quân mà thôi, có gì mà phải chuyện bé xé ra to. Một đám nữ nhân không có kiến thức."
Lời này vừa lúc bị một nữ tử nghe thấy, "Ồ, nói năng ghê nhỉ. Người ta là Hương quân, tiểu thư các ngươi là cái gì? Công chúa? Hay Huyện chúa?"
"Ngươi..." Nha hoàn kia bị dỗi đến á khẩu.
Người xung quanh đều nở nụ cười châm chọc.
Thị nữ đi vào trong phòng, "Các cô nương chuẩn bị lên sân khấu."
Nữ nhân trong phòng nối đuôi nhau ra ngoài, đảo mắt, trong phòng chỉ còn lại chủ tớ Tiết Thiên Thiên.
"Tiểu thư, chúng ta không thèm tham gia tuyển cử Hoa Tiên này nữa. Đám nữ nhân này làm gì có tư cách so với tiểu thư!" Nha hoàn nói.
"Câm miệng. Ngươi thấy chưa đủ mất mặt à!"
"Vâng." Nha hoàn xoay người rời đi.
Chỉ một lát sau, tiếng bước chân truyền từ sau tới, Tiết Thiên Thiên quay đầu, "Ngươi nhanh... Ngươi là ai?"
"Ô ô ô..."
Nàng ta ngã xuống.