Tác giả: Vân Phi MặcBa ngày sau, Tần Vũ Hiên xuất hiện ở trấn Thanh Vân, hắn tìm đến thổ địa nơi đây, hỏi thăm được không ít tin tức.
Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm ở toàn bộ những nơi Thiên Ma Giáo hoạt động.
Hắn tìm hết từ nơi ở của Tả sứ Thiên Ma Giáo lúc trước tới nơi họ đại chiến, nhưng tìm mãi mà chẳng thu được gì.
Khi Tần Vũ Hiên sắp từ bỏ, hắn quyết định quay lại gian nhà tranh Tả sứ Thiên Ma Giáo một lần nữa, lần này, hắn thật sự tìm được một viên gạch gỗ ở khe hở giữa xà nhà, nhìn có vẻ bình thường, nhưng nếu không quan sát cẩn thận thì sẽ chỉ nghĩ đó là một phần tường bị nứt ra thôi.
Tần Vũ Hiên đào viên gạch ra, ở trên có một đồ án mơ hồ.
Nhìn như vẽ bùa chống quỷ, nhưng hắn biết nó tuyệt đối không phải bùa gì.
Tần Vũ Hiên trở lại khách điếm, nhốt mình trong phòng nghiên cứu.
Hai ngày sau, hắn bắt đầu đi dạo quanh trấn Thanh Vân, không thu được gì. Mãi đến ngày thứ năm, khi đi qua một hẻm núi, hắn cảm thấy nơi này khá quen mắt, thế là lấy viên gạch gỗ trong túi ra.
So sánh trước sau, đôi mắt hắn sáng lên.
Là nơi này!
Tần Vũ Hiên đè nén sự sung sướng, bắt đầu tìm kiếm quanh hẻm núi. Đến tận khi chạng vạng, hắn tìm được một sơn động kín.
"Sơn động này đúng là kín kẽ thật."
Tần Vũ Hiên vén dây đằng ngoài cửa sơn động ra, châm lửa, cẩn thận đi vào trong, đi đến cuối, hắn thấy ở khe lõm trong sơn động đặt một thứ gì đó.
Hắn kích động tiến lại gần, lấy đồ vật xuống, cẩn thận lật tấm da trâu ra, lộ ra một quyển sách cũ nát, bên trên viết bốn chữ "Cửu Tiêu Bảo Điển".
"Đúng là ở đây." Tần Vũ Hiên không giấu được sự kích động.
Hắn cất kỹ quyển sách, nhìn thoáng qua sơn động, trong đầu vang lên những câu truyện truyền thuyết xưa cũ Bắc Vũ Đường từng kể.
"Chậc chậc, đúng là bảo bối đều giấu ở những nơi như vậy."
Đồ Thiên Ma Giáo tìm hồi lâu lại rơi vào tay mình, có thể thấy nó và mình có duyên.
Chờ đến khi luyện thành, hắn nhất định sẽ giết U Minh!
Những lời đồn bên ngoài đều là từ hắn mà ra, nếu hắn không mang Cố Phiên Nhiên đi trước mặt mọi người, những tin đồn nhảm nhí chệt tiệt lúc sau sẽ không xuất hiện.
U Minh đáng chết!
Tần Vũ Hiên mang theo Cửu Tiêu Bảo Điển, rời khỏi trấn Thanh Vân ngay trong đêm.
Hắn sợ người của Thiên Ma Giáo quay lại tìm kiếm.
Bắc Vũ Đường đứng ở cửa thành, nhìn người rời đi trong đêm tối, nở một nụ cười.
Tiểu Mặc Nhi kéo tay Bắc Vũ Đường, ngẩng đầu nhỏ, "Mẫu thân, chúng ta sẽ truyền ra ngoài, để người Thiên Ma Giáo đến gây chuyện với hắn, đúng không?"
"Không vội. Chờ hắn luyện được một tầng, cảm nhận được sự lợi hại của Cửu Tiêu Bảo Điển rồi truyền ra ngoài cũng không muộn."
"Vâng."
"Nhớ Tử Vân không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu Mặc Nhi nhẹ gật đầu nhỏ.
"Chúng ta đi thăm hắn."
"Vâng ạ."
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi quay về.
"Mẫu thân, chúng ta có thể cho huynh ấy một kinh hỉ. Tử Vân rất ham ăn, chúng ta có thể mua đồ ăn ngon trên đường về cho huynh ấy, nhất định huynh ấy sẽ thích." Giọng nói mềm mại của Tiểu Mặc Nhi mang theo chút hưng phấn.
"Được."
- Lăng Thành-
Sâu trong một đình viện, mấy nữ tử xinh đẹp mặc bạch y đang vội cuống cuồng.
Một nữ tử đáp xuống, đi đến bên cạnh nữ tử dẫn đầu.
"Tìm được chưa?"
"Chưa." Nữ tử bạch y cúi đầu không dám nhìn nữ tử bạch y dẫn đầu.
Nữ tử bạch y trầm mặt, "Tìm tiếp. Nếu hôm nay không tìm được nữ nhân kia, tất cả chúng ta sẽ bị phạt."
"Rõ."
Nữ tử bạch y trong viện đều tản ra, bắt đầu tìm kiếm Cố Phiên Nhiên. Lúc này, ả đang trốn trong xe bò kéo đồ ăn thừa, ả chịu đựng mùi tanh tưởi, trốn trong không dám ra.
Bỗng, bên ngoài có vài giọng nói thanh lãnh vang lên.
"Tìm được chưa?"
"Chưa."
"Tìm tiếp, đào ba thước đất cũng phải tìm được ả."
"Rõ."
Cố Phiên Nhiên nghe được tiếng bước chân các nàng rời đi, trái tim dần thả xuống.
Xe bò tiếp tục tiến về phía trước, một lát sau, xe dừng lại, Cố Phiên Nhiên nghe được tiếng xa phu nói chuyện với người ta, biết hắn đi lấy nước đồ ăn thừa, đây là thời cơ tốt nhất để ả rời đi.
Cố Phiên Nhiên đang định xuống xe, tiếng bước chân dồn dập lại truyền đến.
"Đã tìm hết chưa?"
"Rồi ạ. A Hồng tỷ, nữ nhân kia liệu có phải đã trốn ra khỏi thành rồi không?" Có người suy đoán.
"Không thể nào. Mới một lát như vậy, ả không có khinh công, ở cửa cũng có người của chúng ta trông giữ, không nhanh như vậy được." A Hồng nói.
Bỗng, nàng nhìn về phía chiếc xe bò dừng ở đầu ngõ.
"Đã ai kiểm tra cái xe bò kia chưa?" A Hồng hỏi.
"Chưa."
"Đi kiểm tra." A Hồng lạnh giọng ra lệnh.
Lúc này, Cố Phiên Nhiên trốn trong thùng nước cặn đồ ăn, một cái đầu lộ ra ngoài, nửa người ngâm trong thùng nước thừa tanh tưởi. Ả nghe nữ tử sắp tới đây kiểm tra, sợ đến mức quên cả mùi tanh đang quẩn quanh chóp mũi.
Phải làm sao đây?
Cố Phiên Nhiên nôn nóng, lại không biết phải làm thế nào.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Cố Phiên Nhiên khẽ cắn môi, trước khi nữ tử xốc nắp lên, nghẹn một hơi, cả người chìm vào thùng nước.
Nữ tử bạch y bóp mũi, ghé đầu vào thùng nước, bị mùi tanh ảnh hưởng, nàng không nhìn kỹ đã lùi ra.
Khi nghe tiếng cái nắp trên đỉnh đầu đóng lại, trái tim luôn treo cao mới hạ xuống.
Ả đang định ngẩng đầu lên, cái nắp trên đầu lại mở ra, ả sợ quá lại chìm xuống.
"Ào ào"...
Những thùng nước đồ ăn thừa đổ vào. Khi Cố Phiên Nhiên sắp không nín thở nổi nữa, bên trên dừng đổ.
Ả thò đầu ra, phát hiện cả thùng gỗ đã đầy, ả chỉ có thể lộ ra mỗi cái đầu.
Oẹ...
Cố Phiên Nhiên muốn nôn, càng nôn càng ghê tởm.
Ả muốn rời đi, nhưng nghe cửa thành còn có người của các nữ tử bạch y canh gác nên nhịn lại.
Xem ra chỉ có thể chịu thêm một thời gian.
Nửa canh giờ sau, Cố Phiên Nhiên cuối cùng cũng cảm nhận được xe rời khỏi thành, chờ khi xe dừng lại, ả lập tức đẩy nắp, xoay người ra ngoài.
Xa phu đang đứng ở ruộng lúa bên cạnh nghe được tiếng động, quay đầu thì thấy một nữ nhân cả người bẩn thỉu bò từ trong xe ra.
Hắn sợ quá quên mất mình đang làm gì.
Cố Phiên Nhiên nhìn hắn một cái, bỏ chạy không quay đầu lại.
Mãi khi ả chạy xa rồi, xa phu mới hồi thần, lẩm bẩm một câu, "Thần kinh."
Cố Phiên Nhiên chạy mãi, chạy mãi, người trên đường gặp ả đều tránh thật xa.
"Sao mà thối thế."
"Còn thối hơn cả khất cái nữa."
Cố Phiên Nhiên căn bản không để ý tới tiếng nghị luận của người qua đường.
Ả đã không thể về Nam Đường Quốc, giờ chỉ có thể đến Đại Chu. Hoa Phi Vũ có hảo cảm với ả, có thể lợi dụng hắn để liên hệ với Cố Thanh và Cố Vân.
Giờ ả chỉ có một mình, dù muốn báo thù cũng không thể.
Cố Phiên Nhiên có quyết định, đi về phía đô thành Đại Chu.
Tối cùng ngày, Cố Phiên Nhiên cuối cùng tìm được một miếu hoang, ả đẩy cửa miếu, lết đôi chân đau nhức đi vào trong.
Cố Phiên Nhiên vừa mệt vừa đói, vừa tiến vào miếu đã thấy một con gà nướng đặt trên đống lửa.
Ả tiến vào, nhìn quanh một vòng, không thấy ai.
Ả nhào lên, không quan tâm có bị bỏng hay không, xé con gà trên giá nướng, nhét vào miệng. Một lát sau, cả con gà nướng đã vào bụng ả.
Ả ợ một tiếng vì no, nâng tay quệt dầu mỡ bên môi đi, lại ngửi được mùi tanh tưởi.
Vì mải chạy, ả không lo được việc khác, giờ ngừng lại, cuối cùng ả cũng phát hiện mùi thối trên người.
Cố Phiên Nhiên rời khỏi miếu hoang, tìm kiếm xung quanh.
Có lẽ ông trời nghe được lời thỉnh cầu của ả, ả mau chóng tìm được một hồ nước sau miếu, nước hồ rất trong, ả cắm cây đuốc vào giữa khe đá, bắt đầu cởi y phục.
Khi cây đuốc sắp tắt, Cố Phiên Nhiên cuối cùng cũng ra ngoài, mặc lên bộ y phục ướt đẫm vừa giặt.
Nhân lúc cây đuốc chưa tắt, ả mau chóng về lại miếu hoang.
Sau khi trở về, ả phát hiện vẫn không có ai trong miếu, thế là ả cởi y phục ướt ra, cầm nó quay trên đống lửa.
Ả hoàn toàn không biết, khi ả tiến vào miếu hoang, người trong miếu đã trốn ra sau tượng Phật.
Người trốn sau đang nhìn chằm chằm vào ả, dưới ánh lửa, thân thể mạn diệu trắng muốt kia khiến hắn không tự giác nuốt nước miếng.
Cố Phiên Nhiên cảm giác phía sau khác thường, quay đầu, lạnh lùng nói, "Ai?"
Người từ sau tượng Phật đi ra, đó là một nam nhân trung niên có làn da ngăm đen, hắn đang nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên thấy có người đi từ sau ra, giật mình vội gỡ y phục xuống, mặc vào, ánh mắt cảnh giác.
"Con gà nướng ta đặt trên đống lửa là ngươi ăn đúng không?" Nam nhân trung niên hỏi.
"Không, không phải ta. Ta vừa tới." Cố Phiên Nhiên phủ nhận, thân thể không ngừng lùi ra sau, nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác.
Nam nhân trung niên cong môi, lộ ra hàm răng vàng, "Tiểu nương tử đừng sợ, ta sẽ không bắt ngươi đền tiền. Chỉ cần ngươi ngủ với ta một đêm, ta sẽ không truy cứu chuyện con gà kia."
Hắn còn chưa nói xong, Cố Phiên Nhiên đã mau chóng chạy ra ngoài.
Nam nhân trung niên làm việc quanh năm, mà Cố Phiên Nhiên đã mệt nhọc một ngày, sao có thể trốn được hắn.
Ả còn chưa chạy đến cửa miếu đã bị bắt lại.
Nam nhân trung niên kéo ả vào trong miếu, không khách khí xé rách y phục ả, dùng mảnh vải trói tay ả vào cột miếu, khiến ả không thể trốn thoát.
Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, ánh mắt đáng khinh, "Không ngờ ở đây mà cũng gặp được mỹ nhân như vậy."
"Đừng, đừng mà! Ta có thể trả cho ngươi mười con gà nướng." Cố Phiên Nhiên run rẩy, không biết là vì lạnh hay sợ.
Nam nhân trung niên cười khà khà, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm ngực ả, bàn tay thô ráp lướt qua da ả, "Đúng là mềm mại, còn mềm hơn cả tơ lụa. Ngươi là tiểu thư nhà phú quý đúng không? Có phải đang trốn nhà không?"
Cố Phiên Nhiên vội nói, "Đúng, nhà ta rất giàu, ngươi thả ta, ta nhất định sẽ bảo người nhà cho ngươi rất nhiều tiền, để ngươi tiêu cả đời không hết."
Nam nhân tỏ vẻ "quả nhiên", "Các ngươi thật sự rất giàu?"
Cố Phiên Nhiên thấy được hy vọng, "Đúng. Rất giàu. Chỉ cần ngươi thả ta, đưa ta bình an về nhà, ta đảm bảo cả đời này ngươi tiêu không hết tiền."
Nam nhân trung niên nở nụ cười đáng khinh, "Haha, thả ngươi? Không thể nào."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn đòi tiền sao? Có tiền rồi, ngươi muốn nữ nhân thế nào chẳng được." Cố Phiên Nhiên dụ dỗ, "Đến lúc đó, ngươi có thể cưới mười tám tức phụ về nhà."
Nam nhân trung niên càng nghe càng hưng phấn, "Tiền, ta muốn. Người, ta cũng muốn. Sau khi chúng ta gạo nấu thành cơm, ta sẽ đến nhà ngươi làm tế tử (Con rể), đến lúc đó đương nhiên sẽ có tiền dùng không hết."
"Ngươi..."
Cố Phiên Nhiên trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nghĩ như vậy.
"Tức phụ, chúng ta động phòng trước. Đêm nay ta sẽ khiến nàng mang hạt giống của ta, đến lúc đó cha nương nàng dù muốn hay không cũng phải đồng ý." Nam nhân trung niên bừa bãi phát ngôn, không nghe Cố Phiên Nhiên nói gì nữa, bắt đầu xuống tay.
Hắn hôn một đường từ mặt xuống dưới, chóp mũi đánh hơi, miệng lẩm bẩm, "Nhưng sao lại thối thế?"
"Người ta rất bẩn, đừng chạm vào ta." Cố Phiên Nhiên thét lên, vội vàng nói: "Ta bị bệnh hoa liễu, ngươi chạm vào ta, ngươi cũng sẽ chết. Ta mắc bệnh đó nên mới trốn khỏi nhà."
Nam nhân trung niên dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn ả, "Bệnh hoa liễu? Lão tử kiểm tra xem."
Nói rồi, nam nhân trung niên lột nốt cái quần của ả, nâng hai chân ả lên... (Nội dung hài hoà phía sau không phù hợp với trẻ em, hì hì)
"Ngươi dám lừa ta." Nam nhân trung niên véo mạnh lên ngực Cố Phiên Nhiên khiến ả đau ứa nước mắt.
"Đừng chạm vào ta!"
"Hừ, không cho lão tử chạm vào, lão tử càng muốn chạm vào ngươi!"
Dứt lời, nam nhân trung niên bắt đầu...
Trong miếu hoang giữa rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng nữ tử khóc kêu, tiếng khóc la dần biến thành âm thanh như đau như khóc.
Sáng sớm hôm sau, Cố Phiên Nhiên vẫn bị trói ở cây cột, cả người trần truồng, làn da trắng nõn xanh tím, thậm chí còn rất nhiều dấu răng. Nam nhân nằm trên đống cỏ khô tỉnh dậy, thấy nữ nhân bị trói trên cột, đôi mắt ánh lên ngọn lửa dâm dục.
Hắn đứng dậy đi về phía Cố Phiên Nhiên, lúc này, Cố Phiên Nhiên còn hôn mê, nhưng mau chóng tỉnh lại vì đau.
Nam nhân trung niên thấy ả tỉnh, cong môi lộ ra hàm răng vàng, "Tức phụ tỉnh rồi. Sáng dậy vận động một chút, có phải thấy cực kỳ thoải mái không?"
"Vô sỉ." Cố Phiên Nhiên oán độc trừng hắn.
Nam nhân trung niên bị ánh mắt ả nhìn mà khó chịu, xuống tay càng nặng hơn, rõ ràng là cố ý tra tấn ả.
"Dù ta vô sỉ thì vẫn là trượng phu của ngươi, sau này ngươi dám cãi lời ta thì chờ xem." Nói rồi, nam nhân trung niên hung hăng véo ả, làn da trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.
Lăn lộn khoảng chừng một canh giờ, nam nhân trung niên mới dừng lại. Hắn bắt một con gà rừng trong núi, nướng chín, đút cho ả một cái đùi gà, còn lại thì hắn ăn hết.
Ăn xong, nam nhân trung niên gỡ ả xuống, Cố Phiên Nhiên xụi lơ cả người, ngã ngồi xuống đất.
Nam nhân trung niên ném y phục qua, hắn chưa cần nói gì, Cố Phiên Nhiên đã nhịn đau, cầm y phục mặc vào, nhưng áo ngoài đã bị hắn xé rách, chỉ có thể mặc trung y. Nam nhân trung niên nhìn y phục trên người ả, cởi cái áo vải của mình, ném cho ả.
Cố Phiên Nhiên không nhận, hiển nhiên không muốn mặc y phục của hắn.
Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, "Tức phụ, nếu ngươi không mặc, vậy cởi hết y phục ra luôn đi. Ta đếm đến ba, sau đó ta sẽ tự tay lột ra đấy."
Cố Phiên Nhiên không dao động.
"Một."
Cố Phiên Nhiên phẫn nộ trừng hắn.
"Hai."
Nam nhân trung niên thấy ả vẫn bất động, vốn chỉ định dọa ả, nhưng thấy ả như thế thì thật sự nhẫn tâm.
"Ba."
Hắn động.
Hắn vừa động, Cố Phiên Nhiên lập tức luống cuống, muốn chạy trốn, nhưng vừa xoay người đã bị nam nhân trung niên bắt lại, hắn xuống tay bắt đầu lột y phục ả.
Cố Phiên Nhiên phản kháng kịch liệt, chỉ là sự phản kháng của ả chẳng là gì với nam nhân.
Hắn thấy ả giãy giụa ghê quá, trở tay tát ả biêng mặt.
"Con đàn bà thối, giả làm trinh tiết liệt phụ cái quái gì. Còn tưởng ngươi là hoàng hoa đại khuê nữ, hoá ra sớm đã là cái giày rách. Ta thấy ngươi chẳng phải tiểu thư nhà giàu nào mà là nữ nhân chạy trốn khỏi kỹ viện đúng không?" Nam nhân trung niên suy đoán.
Hôm qua hắn còn tưởng ả là tiểu thư khuê các, nào biết lại không có lạc hồng, có thể thấy ả sớm đã không còn sạch sẽ. Giờ còn vờ làm trinh tiết liệt nữ.
Cố Phiên Nhiên lòng đầy oán hận.
Ả nhất định phải giết nam nhân này!
Cố Phiên Nhiên biết nếu mình tiếp tục phản kháng thì người thiệt chỉ có mình.
Giờ ả chỉ có thể nhẫn nhịn, tìm kiếm cơ hội bỏ trốn.
Ả có thể trốn khỏi tay U Minh, chẳng lẽ còn không trốn được khỏi tay mãng phu này sao?
"Ta mặc, ta mặc." Cố Phiên Nhiên vội nói.
Bấy giờ, nam nhân trung niên mới dừng tay.
Cố Phiên Nhiên rưng rưng mặc lại y phục, lúc đứng lên, hai chân ả bủn rủn khiến ả suýt ngã, may mà đỡ được cây cột.
Nam nhân trung niên thấy ả như thế, cười ha ha, tiếng cười mang theo đắc ý.
Bởi nó có nghĩa là hắn lợi hại nên mới khiến nữ nhân không xuống được giường.
Cố Phiên Nhiên thầm hận, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
"Ta thật sự là nữ nhi nhà giàu, nhà ta ở đô thành, chỉ cần ngươi dẫn ta đi sẽ biết ta không nói dối."
Đôi mắt Cố Phiên Nhiên ngập nước nhìn thẳng hắn khiến lòng hắn giật lên, hận không thể nhào lên đại chiến 300 hiệp, nhưng hữu tâm vô lực, hắn chỉ có thể nhịn lại, cân nhắc tối đến tiếp tục thu thập yêu tinh hút máu người này.
Dưới thế công cầu xin đáng thương của Cố Phiên Nhiên, nam nhân trung niên đồng ý dẫn ả tới đô thành.
Đạt được mục đích, Cố Phiên Nhiên cũng dần chuyển từ phản kháng thành thuận theo, ngay cả chuyện ả không muốn nhất, cũng từ không muốn thành ngoan ngoãn phối hợp.
Một khi Cố Phiên Nhiên bắt đầu phối hợp, nam nhân trung niên nếm được mùi vị sung sướng trước nay chưa từng cảm nhận được, khiến hắn hận không thể đè ả mọi lúc.
****