Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 592

Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Vũ Đường nhìn y chằm chằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "Trước đó chàng nói với ta chàng muốn tìm một người, người đó..."

"Là nàng." Phong Ly Ngân tiếp lời nàng.

Đuôi mày Bắc Vũ Đường hơi nhướn lên, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ ký ức của y cũng bị che đậy giống nàng?

Phong Ly Ngân chỉ liếc qua đã biết nàng đang nghĩ gì.

"Trước đó trong đầu có một số hình ảnh rời rạc, không đầy đủ, mãi đến khi chạm vào quyển sách kia."

"Sách?"

Bắc Vũ Đường lấy quyển sách từ trong hộp gỗ ra, đó chính là quyển ký lục các thế giới vị diện trước đó nàng viết.

Nàng nhớ lúc trước quyển sách này trống rỗng, nàng cũng mất rất nhiều ký ức. Những ký ức đó dần tái hiện theo sự xuất hiện của những dòng chữ.

Vì sao quyển sách lại như vậy?

Bắc Vũ Đường nghĩ tới một người đầu tiên.

Minh ở trong hư không không muốn xuất hiện, nhưng nếu hắn mà không xuất hiện thì...

Minh nhìn thoáng qua Phong Ly Ngân trong xe, cuối cùng ngoan ngoãn đáp lời.

[Ký chủ gọi bổn hệ thống làm gì?] Minh cẩn thận hỏi.

Âm thanh sao là lạ nhở?

"Cậu bị cảm à? Sao giọng nghe quái quái thế?"

Minh ho nhẹ một tiếng, [Chúc mừng ký chủ đoán đúng.]

Bắc Vũ Đường không tốn thời gian với nó, "Quyển sách này là sao? Vì sao chữ bên trong lại biến mất?"

Nghe nàng hỏi chuyện, Minh định nói dối, nhưng... Hắn liếc Phong Ly Ngân, yên lặng nuốt nước bọt, không muốn chết thì vẫn nên thành thật trả lời thôi.

[Đó là vì...]

Phong Ly Ngân hừ nhẹ một tiếng, Minh dừng lại, nghiêng đầu nhìn y một cái, lập tức hiểu ra.

[Đó là di chứng vì thanh trừ số liệu. Ký ức biến mất, mà những đồ vật liên quan đến ký ức đó cũng bị thanh trừ.]

Phù...

Minh thở dài nhẹ nhõm, xem ra Thần Vương đại nhân còn chưa muốn để nàng biết thân phận của y.

Theo lý y không giết nàng luôn, không hẳn là vì tin nàng, nhưng vì sao lại không cho nàng biết?

Minh không nghĩ ra.

Tâm tư của Thần Vương đại nhân thật khó đoán.

"Thật vậy sao?" Bắc Vũ Đường tỏ vẻ hoài nghi.

[Đương nhiên.]

Giờ Thần Vương đại nhân thức tỉnh rồi, hệ thống như hắn muốn bãi công quá!

Minh ngáp một cái.

[Nếu ký chủ không còn việc gì, bổn hệ thống đi trước nhé. Gần đây đang nghỉ phép, nếu không có việc gì thì đừng tìm tôi.]

Phong Ly Ngân lạnh nhạt liếc qua, ánh mắt như đang nói "thức thời đấy".

囧, hắn có thể không thức thời ư???

Những người khác không nhìn ra vừa rồi y làm gì với Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương, nhưng hắn thì thấy rõ lắm đấy!

Đêm đến, đoàn người ăn ngủ ngoài trời, mọi người ngồi vây quanh đống lửa, Bắc Vũ Đường kể cho mấy người Tiểu Mặc Nhi chuyện Tây Du Ký, tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe, ngay cả Ám Dạ cũng không tự giác tập trung lắng nghe.

Bỗng, tai Phong Ly Ngân khẽ nhích.

Y đứng lên, Bắc Vũ Đường chú ý, ngẩng đầu nhìn y một cái.

Y ra hiệu một chút rồi rời khỏi vị trí.

Sau khi tiến vào cánh rừng, y thoắt cái đã biến mất. Chỉ trong chớp mắt, y đã xuất hiện ở sâu trong rừng.

Trong bóng đêm, một đám người lướt đi trong rừng, thân ảnh quỷ mị, tốc độ nhanh chóng, còn im hơi lặng tiếng.

"Rầm" một tên sát thủ bị ném xuống đất.

Toàn bộ sát thủ dừng bước, cảnh giác nhìn quanh.

"Ai?" Thủ lĩnh hắc y sát thủ khẽ quát.

Sau tiếng quát, một tiếng "rầm" lại xuất hiện trong khu rừng yên tĩnh.

Lại một hắc y sát thủ tử vong.

"Không biết là vị tiền bối nào?" Khuôn mặt thủ lĩnh hắc y sát thủ ngưng trọng, trầm giọng hỏi.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người đã đột kích nhóm mình.

Cảnh giới ám sát này, dù là Giáo chủ của họ có tới cũng không làm được.

Người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại có thể nắm giữ tuyệt kỹ ám sát cao siêu như vậy?

"Rầm"~

Lại có một người nữa ngã xuống, thủ lĩnh đi lên, duỗi tay xem xét thương thế, trên cổ không có vết thương, trên người càng không có. Khi ấn xuống bụng họ, thủ lĩnh kinh ngạc phát hiện nội tạng họ đều đã dập nát.

Người có thể làm được như vậy, chắc chắn sở hữu nội công thâm hậu.

"Tiền bối, không biết chúng ta đã đắc tội gì ngài. Xin tiền bối thứ tội." Thủ lĩnh thành khẩn nói.

Người trong bóng tối không hề đáp lại.

Bỗng, tên hắc y sát thủ đứng cạnh thủ lĩnh ngã xuống.

Sắc mặt thủ lĩnh âm trầm khó coi, "Tất cả mau tập trung lại."

Hắn không tin như vậy mà vẫn không nhìn thấy y.

Mọi sát thủ nghe lệnh, lấy thủ lĩnh làm trung tâm, xếp thành từng vòng, dựa lưng vào nhau, mặt hướng ra ngoài, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phương tám hướng.

"Tiền bối, chúng ta đã đắc tội gì ngài? Xin ngài hãy nói?"

......

Vẫn không ai đáp lại.

"Chúng ta chỉ đi ngang qua đây, nếu có gì quấy rầy, những thủ hạ này xem như bồi tội với tiền bối, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ." Thái độ của thủ lĩnh sát thủ rất thành khẩn.

"Rầm"~

"Rầm"~

"Rầm"~

Ba tiếng vang lên, ba sát thủ im lặng chết đi.

Biến cố lần này khiến sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi, vì dù họ có tập trung đến mấy cũng không thấy được có ai xuất hiện, càng không thấy được đối phương đã ra tay như thế nào.

Ba người chết không rõ lý do khiến sắc mặt mọi người rất nặng nề, ánh mắt cũng mang theo hoảng sợ.

"Thủ lĩnh, chúng ta mau rời khỏi đây đi. Nơi này thật quỷ dị."

"Cánh rừng này không bình thường."

......

Thủ lĩnh sát thủ trầm mặt, ánh mắt sắc bén đảo quanh khu rừng, không cảm nhận được hơi thở của đối phương, càng không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương chứ đừng nói nhìn thấy đối phương ra tay thế nào.

"Đi!" Thủ lĩnh quyết đoán nói.

Nhưng, họ lại phát hiện thân thể mình không thể nhúc nhích.

Sắc mặt của đám hắc y sát thủ dại biến.

"Ta không thể cử động."

"Chuyện này là sao?"

"Không thể cử động!"

Chợt, lông tơ của họ dựng hết lên, một uy áp mạnh mẽ hướng thẳng về phía họ. Họ chỉ cảm thấy thật khó thở, có người thậm chí không chịu nổi sát khí ẩn giấu trong uy áp, phun máu tươi.

Thủ lĩnh nhóm sát thủ thật sự hoảng sợ.

Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Dù họ có giãy giụa thế nào, thân thể vẫn bị cố định như một pho tượng. Giờ bất kỳ ai cũng có thể giết họ dễ dàng.

Đúng lúc này, một thân ảnh dần hiện ra trong bóng tối, đi từng bước về phía họ.

Thủ lĩnh sát thủ nhìn thấy người tới, đồng tử co chặt.

Là y!

Hắn hoàn toàn không lường trước được kết quả này.

Y chính là mục tiêu ám sát của họ.

Trước đó họ đã giao thủ, thực lực của y cũng không khủng bố đến vậy. Chỉ mới mấy canh giờ không gặp, y đã trở nên xa lạ, thực lực lại khủng bố đến cực điểm.

"Phong Ly Ngân!"

Đôi mắt u tối của Phong Ly Ngân nhìn họ chằm chằm, "Về nói với chủ tử của các ngươi, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ở im trong địa bàn của hắn đi."

Vừa dứt lời, bảy tiếng "rầm" vang lên, đám người vây xung quanh liên tục ngã xuống.

Thủ lĩnh sát thủ kinh ngạc nhìn y, đôi mắt hắn chưa từng dời khỏi y từ khi y xuất hiện đến giờ. Nhưng, hắn lại không thể nhìn ra y đã ra tay thế nào.

Người ngã xuống cũng có tử trạng giống những người trước, không có bất kỳ miệng vết thương nào, càng không có một giọt máu văng ra.

Thủ lĩnh sát thủ kinh sợ nhìn y.

Trước đó nhất định y đã ẩn giấu thực lực, chắc chắn là vậy!

Tình báo sai lầm rồi, thực lực của Phong Ly Ngân đã vượt ngoài dự đoán, không phải người những kim bài sát thủ như họ có thể giải quyết.

Ngón tay Phong Ly Ngân hơi nhấc, thống lĩnh sát thủ cảm thấy cả người thả lỏng, tay chân đã tự do.

"Nếu các ngươi còn xuất hiện, họ chính là kết cục của các ngươi."

Tiếng y còn vang trong khu rừng, nhưng người lại đã biến mất không thấy đâu.

Thủ lĩnh sát thủ nhìn chằm chằm vị trí y vừa đứng, lòng vô cùng chấn động.

Hắn không dám trì hoãn nữa, xoay người rời đi với tốc độ nhanh nhất.

Từ khi Phong Ly Ngân rời đi đến khi y trở về chỉ mất nửa chén trà nhỏ.

Khi y về, câu chuyện Bắc Vũ Đường kể đang đến phần gay cấn nhất, mấy người Tiểu Mặc Nhi nghe mê mẩn, hoàn toàn không phát hiện y đã về, ngay cả Bắc Vũ Đường cũng vậy.

Mãi đến khi câu chuyện kết thúc, Bắc Vũ Đường mới nhìn thấy y.

Tiểu Mặc Nhi cầm chăn nhỏ, nhấc chân ngắn đi đến cạnh Bắc Vũ Đường.

Đây là chăn chung của hai mẫu tử.

Lần nào Tiểu Mặc Nhi cũng dựa vào mẫu thân mà ngủ.

Bắc Vũ Đường thấy cậu cầm chăn tới, dịch một chỗ ra.

Tiểu Mặc Nhi đang định ngồi xuống, thân thể nhỏ bé thoáng dừng lại trong một chốc ngắn ngủi, sau đó nhét chăn vào tay Bắc Vũ Đường, giòn tan nói, "Mẫu thân, con là nam tử hán, con muốn ngủ một mình."

Không chờ Bắc Vũ Đường nói gì, thân thể nhỏ bé đã xoay đi, cong mông nhỏ, uốn éo dịch đến đối diện, cách nàng thật xa.

Bắc Vũ Đường trừng mắt nhìn cậu.

Tiểu gia hoả này bắt đầu không dán nàng nữa?

Vì sao lại có cảm giác ưu thương nhàn nhạt vậy nhỉ.

Phong Ly Ngân tận dụng mọi thời gian ngồi xuống bên cạnh nàng, mở chăn ra, đắp lên nàng, "Nàng có ta."

Bắc Vũ Đường trừng y một cái.

Sao mà giống nhau được!

Bắc Vũ Đường ưu thương nhìn Tiểu Mặc Nhi, bé con nhà nàng thật sự trưởng thành rồi, học được cả cách độc lập rồi. Nhưng có phải quá sớm rồi không, cậu mới sáu tuổi thôi mà.

Đôi mắt Phong Ly Ngân hơi tối, ánh mắt bất thiện quét qua Tiểu Mặc Nhi.

Tiểu Mặc Nhi đối diện cảm thấy cả người lạnh toát, không tự giác run lên một cái.

Phong Ly Ngân vươn tay kéo đầu nàng dựa vào vai mình, tay ôm lấy eo nàng, âm thanh trầm thấp êm tai vang lên bên tai nàng, "Ngủ đi."

Giọng y truyền vào trong tai, dường như có hiệu quả thôi miên, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiếng hít thở đều đều vang lên, Phong Ly Ngân giơ tay, tạo ra một rào chắn trong suốt quanh hai người.

Không khí trong rào chắn ấm áp như xuân về, không khí ngoài rào chắn mang theo hơi ẩm lành lạnh của rừng núi.

Minh ở trong hư không trộm nhìn một cái, vẻ mặt khinh thường.

Hắn khinh thường Thần Vương keo kiệt, chỉ lo cho Bắc Vũ Đường thôi.

Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy hưng phấn, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là y để ý nàng, y càng để ý, vậy càng chứng minh sách lược của họ là đúng! Kế hoạch của họ cách thành công gần thêm một bước!

Bắc Vũ Đường ngủ một giấc cực kỳ an ổn, cực kỳ thoải mái.

Những ngày sau đó, Tiểu Mặc Nhi kiên trì làm nam tử hán của cậu, Tiểu Đại Hương trước sau đều thích ngắm phong cảnh, mà người nào đó thì ăn vạ trong xe chơi cờ, đọc sách với Bắc Vũ Đường, sống vô cùng thích ý.

Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa tiến vào kinh đô, dừng ở khách sạn lớn nhất kinh đô - "Khách điếm Đệ Nhất".

Mấy người vừa đi vào trong, một tiểu nhị đã vội đi ra, nói với mấy người, "Các vị khách quan, bổn tiệm đã hết chỗ rồi."

Bọn họ vừa quay người lại thì thấy một phú thương bụng phệ đang dẫn người vào trong.

Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi, "Chu lão bản đến rồi."

Tên Chu lão bản kia ném cho tiểu nhị một lượng bạc, nụ cười trên mặt tiểu nhị càng tươi.

"Tiểu nhị, giống lần trước, ba gian phòng thượng đẳng cho khách."

"Được, không thành vấn đề."

Đoàn người Bắc Vũ Đường bỗng dừng bước.

Một đôi tay bất chợt bắt lấy tiểu nhị đang định đi vào trong.

Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn người kéo mình, "Công tử này, ngươi làm gì vậy? Tiểu nhân còn đang bận việc."

Tiết Thiên tiến lên, "Tiểu nhị, vì sao lúc chúng ta tới ngươi nói không còn phòng, mà hắn tới thì có. Lý gì thế?"

Tiểu nhị thấy đối phương không buông tay, cũng có chút bực bội, "Chu lão bản đã đặt trước, đương nhiên có phòng. Các ngươi đã đặt trước chưa? Mau buông tay ta ra."

Phong Ly Ngân cũng tiến lên, "Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây."

Tiểu nhị cười khẩy, "Chưởng quầy của chúng ta không phải con mèo con chó, là người ngươi muốn gặp là gặp."

Ánh mắt Phong Ly Ngân lạnh lẽo đảo qua, tiểu nhị vội gật đầu liên tục.

Một lát sau, một nam nhân trung niên cao gầy xuất hiện, khi thấy Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi, mày hơi nhíu lại.

"Các vị khách quan tìm ta có việc gì?" Đông chưởng quầy ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Phong Ly Ngân lãnh đạm nói: "Ngươi bị đuổi việc."

"Cái gì?" Đông chưởng quầy kinh ngạc nhìn y, sau đó lộ ra nụ cười châm chọc.

"Đuổi việc? Công tử chưa tỉnh ngủ đó hả? Hay là chỗ này của ngươi có vấn đề?" Đông chưởng quầy trào phúng.

Không chỉ Đông chưởng quầy kinh ngạc, tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn y.

"Mau đi đi. Khách điếm của chúng ta còn phải làm ăn, không rảnh nói chuyện phiếm với các ngươi." Nói xong, hắn còn lầm bầm, "Đúng là tên thần kinh, nghĩ mình là..."

Chữ "ai" còn chưa nói xong, đã nghẹn lại trong họng.

Đông chưởng quầy trợn tròn mắt nhìn chằm chằm khối ngọc bài y lấy ra.

Ngọc bài đó đại biểu cho người cầm quyền của cửa hàng Lôi thị, chỉ có một người nắm giữ nó thôi.

Y, y là chủ nhân thực sự!

"Cút." Phong Ly Ngân lạnh lùng phun ra một chữ.

Đông chưởng quầy lấy lại tinh thần, trên mặt không còn kiêu căng và ngạo nghễ như trước, "Chủ nhân, ta, ta sai rồi."

Tiếng "chủ nhân" kia khiến tiểu nhị trong điếm trợn tròn mắt.

Khách nhân trong đại sảnh cũng sôi nổi nhìn về phía y, đánh giá vị chủ nhân thần bí này.

Mấy người Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi cũng kinh ngạc nhìn y.

"Ta, ta chỉ nghe lệnh Đại hoàng tử nên mới cản các ngài thôi. Đó không phải ý của ta, nếu, nếu biết ngài là chủ nhân, ta có hai trăm lá gan cũng không dám chặn ngài ngoài cửa." Đông chưởng quầy vội vàng giải thích.

Vì để chuộc tội, Đông chưởng quầy nói tiếp, "Chủ nhân chắc không biết, tất cả khách điếm lớn nhỏ trong kinh đô đều đã bị Đại hoàng tử thăm hỏi trước rồi. Chỉ cần các vị xuất hiện thì đều bị chặn ngoài cửa."

Bắc Vũ Đường nhướn mày, "Chuyện từ khi nào?"

"Hai ngày trước, người của Đại hoàng tử tới từng khách điếm dặn dò." Đông chưởng quầy nhăn nhíu mặt mày.

Làm ăn buôn bán ở kinh đô, sao có thể không cho Đại hoàng tử mặt mũi.

Họ cũng không còn cách nào, ai mà ngờ chủ nhân cũng nằm trong số đó.

Đông chưởng quầy vô cùng đáng thương nhìn Phong Ly Ngân, chờ y thu lại mệnh lệnh đã ban ra.

Phong Ly Ngân đang định nói gì đó, Bắc Vũ Đường đã lên tiếng trước, "Hắn cũng chỉ bất đắc dĩ thôi."

Phong Ly Ngân nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Đông chưởng quầy, "Không có lần sau."

Đông chưởng quầy vội gật đầu, "Tuyệt đối không tái phạm."

Sau đó, Đông chưởng quầy dẫn họ vào một sân viện đơn độc phía sau khách điếm, xếp chỗ cho đoàn người.

****

Khi đoàn người Bắc Vũ Đường tiến vào khách điếm, Đại hoàng tử cũng nhận được tin.

"Chúng đã đến?" Hoa Phi Vũ nhìn thuộc hạ, "Đang tìm chỗ ở khắp thành à?" Giọng nói mang theo trào phúng.

Tên thuộc hạ không dám hé răng, vẻ mặt hắn khiến Hoa Phi Vũ sửng sốt, "Sao, có vấn đề gì?"

Người nọ trả lời, "Họ đã vào khách điếm rồi."

Sắc mặt Hoa Phi Vũ trầm xuống, nặng nề hỏi, "Khách điếm nào?"

"Khách điếm Đệ Nhất."

"Cái gì?" Hoa Phi Vũ sửng sốt, "Khách điếm Đệ Nhất?"

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Giỏi cho một cửa hàng Lôi thị, nghĩ mình làm ăn lớn thì có thể làm lơ hắn à!

Hắn lại nhớ tới lần hẹn Lôi Ngự Đình nhờ hắn chăm sóc giúp đỡ Phiên Nhiên làm ăn, không ngờ hắn không những không làm, mà còn để thuộc hạ làm sập luôn cửa hàng của Phiên Nhiên.

Một thương nhân nho nhỏ mà lại năm lần bảy lượt ngỗ nghịch hắn, đúng là đáng giận!

Nếu còn để chúng tiếp tục ở đây, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người nghĩ Hoa Phi Vũ hắn chỉ là món đồ trang trí sao!

"Đi liên hệ cửa hàng Ôn thị."

"Vâng."

Nam tử vừa ra cửa đã gặp một nữ tử đi tới. Nữ tử này là ai, thuộc hạ của Đại điện hạ như hắn tất nhiên cũng biết.

"Cố tiểu thư." Nam tử cung kính hành lễ.

Cố Phiên Nhiên gật nhẹ đầu với hắn, "Vương thống lĩnh vất vả."

"Làm việc vì điện hạ là bổn phận của thuộc hạ chúng ta."

"Ngươi đi làm việc đi, ta không trì hoãn thời gian của ngươi nữa." Cố Phiên Nhiên săn sóc nói.

Vương thống lĩnh gật nhẹ đầu, ra khỏi sân.

Cố Phiên Nhiên đi vào phòng, đặt hộp đồ ăn lên bàn.

Hoa Phi Vũ thấy ả tới, khuôn mặt âm trầm biến mất, thay vào đó là nụ cười ôn hoà, "Ngươi lại đi nấu?"

"Nhàn rỗi chán quá, chỉ có thể đi nấu chút thức ăn." Cố Phiên Nhiên mở hộp đồ ăn ra, lấy từng món đặt trong ra, đều là những món Hoa Phi Vũ thích ăn.

"Ngươi qua nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không."

Hoa Phi Vũ tiến lên, nhìn những món điểm tâm trước mặt, chỉ cảm thấy thật ấm áp.

"Ngon lắm." Hoa Phi Vũ nếm thử một miếng, tán thưởng.

Cố Phiên Nhiên lộ vẻ tươi cười, "Vậy ngươi ăn nhiều một chút."

"Phiên Nhiên, chúng tới rồi." Hoa Phi Vũ đột nhiên nói.

"Chúng?" Cố Phiên Nhiên hơi sửng sốt, đôi mắt chợt trợn to, "Là đám người Mộc Chi Đào sao?"

Hoa Phi Vũ gật đầu, "Đúng vậy."

"Giờ chúng đang ở đâu?" Cố Phiên Nhiên đè nén nỗi hận trong lòng, nhẹ giọng hỏi.

"Khách điếm Đệ Nhất." Hoa Phi Vũ nắm tay ả, "Ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù thay ngươi. Chúng không ở Đại Chu, ta không thể làm gì. Giờ chúng đã tự đưa tới cửa, ta chắc chắn sẽ không để chúng sống yên."

****
Bình Luận (0)
Comment