Tác giả: Vân Phi MặcBắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện này.
"Xem ra còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của ta." Bắc Vũ Đường nói.
Lúc Tiểu Mặc Nhi tỉ thí, nàng đã chú ý thấy Đào Tinh không bình thường, đi theo hắn, quả nhiên có phát hiện. Chỉ là không ngờ đi theo rồi lại dẫn đến chuyện khác.
Trong lúc nàng không hề hay biết, Mặc Nhi đã thành con mồi của một phe phái nào đó rồi.
Lần này xảy ra chuyện cũng tốt, nếu không phải vị tên Cơ Dao kia ra tay, chỉ sợ không biết nguy hiểm sẽ tìm tới Tiểu Mặc Nhi lúc nào.
Bùng nổ trước cũng tốt hơn là xuất hiện ở thời điểm nàng không có bên cạnh.
Lúc này, Cao Thanh Vũ trong sân ra lệnh, "Động thủ."
Hai bên giao chiến, nam tử đứng bên cạnh Cơ Dao đột nhiên tập kích nàng ta.
Cơ Dao phản ứng rất nhanh, mạo hiểm tránh đòn tấn công của người nọ.
"Quả nhiên là ngươi." Cơ Dao nhìn tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ nở nụ cười, "Thống lĩnh chớ trách ta. Chim khôn lựa cành mà đậu, không thể trách ta ích kỉ. Ta muốn vinh hoa phú quý, họ cho được, nên tất nhiên ta sẽ giúp họ. Một mạch Nhiếp Chính Vương đã hoàn toàn không còn hy vọng."
"Phản đồ, ngươi không có tư cách nói lời này!"
Bốn người Cơ Dao bị bao vây.
Cao Thanh Vũ đứng bên nhìn, "Cơ Dao, từ bỏ đi. Các ngươi đã là cá nằm trên thớt của chúng ta, không trốn thoát được đâu. Các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đầu hàng, ta đảm bảo có thể giữ lại mạng cho các ngươi, thậm chí cho các ngươi vinh hoa phú quý."
"Muốn ta phản bội Nhiếp Chính Vương? Mơ tưởng!" Cơ Dao lạnh lùng nói.
"Chậc chậc, ngươi trung thành đấy, tiếc là Nhiếp Chính Vương không thấy được. Có lẽ chờ ngươi tới Hoàng tuyền rồi có thể tỏ lòng trung thành trước mặt Nhiếp Chính Vương." Cao Thanh Vũ châm chọc.
Chỉ trong chốc lát, bốn người Cơ Dao đã bị thương nặng, máu tươi thấm đẫm, đã là nỏ mạnh hết đà.
"Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giờ đầu hàng có thể bảo toàn tính mạng." Cao Thanh Vũ nói.
Bốn người thờ ơ.
Cao Thanh Vũ thấy vậy thì cười lạnh, "Giết."
Những người đó bắt đầu hạ sát thủ.
Đúng lúc này, Phong Ly Ngân thu lại kết giới.
"Dừng tại đây thôi."
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến động tác của hai bên ngừng lại. Họ kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đột nhiên xuất hiện, hai bên đều không hề cảm nhận được họ đến lúc nào, tựa như xuất hiện từ hư không.
Cao Thanh Vũ híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, "Các ngươi là ai?"
Thuộc hạ của nàng ta dừng động tác, tình huống trong sân biến thành ba bên kiêng kị, kiềm chế lẫn nhau.
Bắc Vũ Đường cười nghiền ngẫm nhìn nàng ta, "Ngươi không biết ta?"
Ánh mắt Cao Thanh Vũ lập loè, lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là Mộc phu nhân, nghe danh đã lâu."
"Không dám nhận. Hôm nay ta tới đây chỉ vì muốn xem ai âm thầm đối phó con ta, không ngờ lại thấy một trò hay." Ánh mắt Bắc Vũ Đường đảo qua Cao Thanh Vũ và Cơ Dao.
"Không nhiều lời với các ngươi nữa, vào thẳng vấn đề chính đi. Nói xem, các ngươi là ai, thân phận là gì, có mục đích gì."
Bắc Vũ Đường chỉ Cơ Dao, "Ngươi nói trước."
Trước khi nàng ta trả lời, Bắc Vũ Đường nhắc nhở một câu, "Ta không thích người nói dối. Nếu các ngươi tự tin có thể nói dối trước mặt ta mà không khiến ta nhận ra thì cứ việc thử. Nếu để ta biết, tự gánh hậu quả."
"Có thể bắt đầu rồi." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Cơ Dao.
Cơ Dao tính toán trong lòng, cân nhắc giữa lợi và hại.
Tình huống lúc này có thể nói là vô cùng bất lợi với phe mình.
Hai người này có thể giấu tất cả mọi người, lặng yên xuất hiện ở đây, chứng tỏ họ còn lợi hại hơn nhiều so với tin tức thu thập được.
Nếu muốn sống, nhất định không thể đắc tội nàng.
Nếu Mộc Tử Mặc thật sự là hậu duệ của Nhiếp Chính Vương, vậy nàng và họ là người cùng phe, thẳng thắn với họ chắc chắn không thành vấn đề, đó cũng là lối thoát duy nhất hiện nay.
Cơ Dao cân nhắc rồi nói, "Ta tên là Cơ Dao, là ám vệ của Nhiếp Chính Vương Thục Quốc. Lần này tới đây là vì tìm kiếm tiểu thế tử."
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn Cao Thanh Vũ, "Tới lượt ngươi."
Cao Thanh Vũ cười với nàng, "Mộc phu nhân, ta biết ngươi võ công không tệ, năng lực cũng không tồi, nhưng có những thế lực không phải ngươi có thể đắc tội. Nếu ngươi đã phát hiện sự tồn tại của chúng ta, chúng ta cũng không cần che giấu nữa, giao con của ngươi ra đây, sau này chúng ta sẽ không quấy rầy cuộc sống của ngươi nữa."
Bắc Vũ Đường nở nụ cười lạnh lẽo.
"Từng nghe câu: Trước vũ lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mây bay chưa?"
Nàng vừa dứt lời, đám người phe Cao Thanh Vũ lập tức bị một sức mạnh vô hình nhấc lên không trung.
Mấy người Cơ Dao kinh ngạc nhìn một màn không thể tưởng tượng này.
"Các ngươi đã thi triển thứ quỷ quái gì với chúng ta?!" Cao Thanh Vũ rất tức giận, nhưng giọng nói lại lộ ra sợ hãi, đó là sự sợ hãi với năng lực mình không hề hay biết.
"Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng." Giọng Bắc Vũ Đường rất lạnh, "Có nắm chắc được không thì phải xem chính ngươi."
Cao Thanh Vũ cảm giác được một sức mạnh vô hình đang đè ép thân thể mình, tựa như muốn ép nát lục phủ ngũ tạng trong cơ thể.
"Ta nói, ta nói!" Cao Thanh Vũ hô lớn.
Sau khi nàng ta nói vậy, áp lực vô hình kia dần giảm bớt.
"Chúng ta là Trọng Minh Vệ của Thục Quốc, nghe lệnh Quốc quân. Người muốn đối phó với nhi tử ngươi chính là Quân chủ Thục Quốc. Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng dù lợi hại cũng chỉ là năng lực của một người. Nhưng thứ ngươi phải đối mặt là toàn bộ Thục Quốc. Ngươi xuống tay với chúng ta, Trọng Minh Vệ nhất định sẽ không từ bỏ như vậy, đến lúc đó, chờ đón các ngươi là tháng ngày đuổi giết vô tận."
"Ý ngươi là bảo ta thả các ngươi?"
Cao Thanh Vũ thấy nàng nói thế, tưởng là nàng sợ, nghiêm mặt nói, "Đúng. Theo điều tra của chúng ta, đứa bé kia cũng không phải con ruột của ngươi, ngươi cần gì phải vì một đứa con hoang mà trêu vào người không thể trêu?"
"Bốp"...
Cao Thanh Vũ lệch mặt, nửa mặt sưng vù lên.
"Người không thể trêu?" Bắc Vũ Đường cười lạnh, "Dù là ai, dám động vào con ta, chết."
Nàng nắm cằm Cao Thanh Vũ, nói rõ ràng rành mạch, "Quốc quân Thục Quốc cũng không ngoại lệ."
"Ngươi..." Cao Thanh Vũ kinh sợ.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ nàng lại dám nói như vậy.
"Ngươi muốn chết sao?!"
"Ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc hắn chết trước, hay chúng ta chết trước. Nhưng có thể chắc chắn một điều, ngươi sẽ chết đầu tiên."
Dứt lời, ngón tay Bắc Vũ Đường lướt qua cổ nàng ta, một tiếng "rắc" vang lên, đầu nàng ta méo xệch, đến chết vẫn không thể tin mình đã chết.
Phong Ly Ngân nắm tay nàng, một tay khác nhiều thêm cái khăn lông, nhẹ nhàng lau từng ngón tay cho nàng.
"Phu nhân, chuyện này hẳn nên để vi phu làm."
"Được." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng đáp.
Bắc Vũ Đường nhìn Cơ Dao, "Mục đích lần này của các ngươi là gì?"
Cơ Dao không dám giấu giếm, "Lúc tiểu thế tử chào đời, trời giáng kim quang, xua tan nhiều ngày mưa triền miên, có thuật sĩ nói tiểu thế tử có mệnh chân long. Tiểu thế tử nhất định bất phàm, nên chúng ta muốn xem năng lực của hắn. Mộc Tử Mặc thông tuệ hơn hẳn suy nghĩ của chúng ta. Có thể thấy câu phê mệnh của thuật sĩ đó là đúng, sinh ra đã bất phàm."
"Ngoài nó ra thì các ngươi còn có cách nào chứng minh thân phận của hắn không?" Bắc Vũ Đường lại hỏi.
"Dưới nách tiểu thế tử có một cái bớt hình rồng."
Bắc Vũ Đường cẩn thận hồi tưởng, hình như nàng chưa từng chú ý dưới nách cậu, không chắc dưới nách cậu có khối bớt hình rồng nào không.
"Nhiếp Chính Vương là vì mệnh cách của tiểu thế tử nên mới bị giết?"
Tuy là hỏi, nhưng giọng nàng rất chắc chắn.
Cơ Dao gật đầu, "Đúng vậy. Trong Vương phủ xuất hiện phản đồ, truyền lời thuật sĩ phê mệnh cách tới tai Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng khép một tội không hề tồn tại, diệt sạch toàn bộ Vương phủ. Nếu không phải Hoàng thượng lấy Vương phi ra áp chế, Vương gia đã sớm lật đổ vương triều, tự mình ngồi lên cái ghế đó rồi. Lúc trước Thục Quốc bất ổn, là Vương gia ổn định thế lực khắp nơi. Không có Vương gia, sao tên khốn đó có thể mau chóng ngồi ổn cái ghế đó như thế!"
Từ lời nói của Cơ Dao, Bắc Vũ Đường đã biết gần hết đầu đuôi câu chuyện.
Tiểu thế tử sợ chỉ là một mồi lửa, Hoàng đế Thục Quốc đã chuẩn bị mài dao giết lừa, âm thầm bày cục đã lâu, sau đó có mệnh cách nghịch thiên của tiểu thế tử, thế là hắn thuận lý thành chương.
Bắc Vũ Đường nhìn thuộc hạ của Cao Thanh Vũ, "Bọn họ mặc ngươi xử trí."
"Tạ Mộc phu nhân ra tay cứu giúp." Cơ Dao chắp tay cảm tạ.
Vũ Đường vừa đi hai bước lại dừng lại, "Dù hắn là ai, thân phận là gì, giờ thân phận của hắn chỉ có một. Ngươi hiểu không?"
Cơ Dao đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của nàng mà rùng mình.
Nàng ta hiểu, nếu mình dám tiếp tục dây dưa, nàng sẽ không tha cho mình rời đi.
"Cơ Dao hiểu."
Vũ Đường nhìn kỹ nàng ta một cái rồi xoay người rời đi.
Phong Ly Ngân vung nhẹ tay lên, thuộc hạ của Cao Thanh Vũ rơi lộp bộp xuống đất. Sau khi rơi xuống, thân thể họ cứng đờ, không thể nhúc nhích, thành thịt trên thớt của Cơ Dao.
Xử lý xong toàn bộ chuyện của mình rồi, xem ra nàng còn cần tới Thục Quốc một chuyến.
Nếu không giải quyết phiền toái của Tử Mặc, với tính tình của Quốc quân Thục Quốc, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tử Mặc.
Mặc Nhi là con của Nhiếp Chính Vương thật ư?
****
Khoa cử được tổ chức hừng hực khí thế, Bắc Vũ Đường đưa Tiểu Mặc Nhi đến trường thi, nhìn về phía phủ Tứ hoàng tử.
"Bắt đầu được rồi."
Phong Ly Ngân biết nàng không muốn mình ra tay, nhìn nàng dùng ngoại vật thay đổi diện mạo bản thân. Nàng nguỵ trang rất cẩn thận, ngay cả những chi tiết như tay, hầu kết, lỗ tai cũng đều chú ý.
Thật ra y hoàn toàn có thể dùng một thủ thuật biến nàng thành hình dạng như nàng mong muốn.
Hai canh giờ sau, nữ tử mĩ mạo biến thành một đạo sĩ đạo cốt tiên phong, mặc một bộ trường bào màu than chì, tay cầm một lá cờ xem bói.
Phong Ly Ngân trực tiếp ẩn thân đi theo nàng, nàng đi qua dòng người, khiến nhiều người chú ý.
Có người thấy nàng viết "không linh không cần tiền" trên cờ thì tiến lên.
"Nếu không linh thì thật sự không cần tiền à?" Một đại hán hỏi.
Bắc Vũ Đường vuốt chòm râu hoa râm, "Đúng. Không linh không lấy một xu. Nếu tính sai thì bồi thường gấp mười."
Đại hán nghe bồi thường gấp mười thì đôi mắt sáng lên ngay.
"Vậy tính cho ta đi." Hắn nói xong thì lấy mười văn tiền đặt lên bàn.
"Sinh thần bát tự." Bắc Vũ Đường nói.
Đại hán sảng khoái nói sinh thần bát tự của mình ra, nói xong thì thấy Bắc Vũ Đường híp mắt, bấm đốt ngón tay, mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
"Gần đây cuộc sống của ngươi không yên ổn, đúng không?" Bắc Vũ Đường nói.
Sắc mặt đại hán khẽ thay đổi, Bắc Vũ Đường biết ngay mình suy đoán không sai.
Người này cau mày, có thể thấy gần đây gặp chuyện phiền toái, hơn nữa trên người có mùi thảo dược nặng, mà người này lại trông không giống ốm đau, có thể thấy người dùng thuốc không phải hắn.
Nàng tinh tế ngửi mùi thuốc, vị dược này hẳn là dùng cho nữ, hơn nữa nữ tử kia mắc bệnh nan y, hẳn không kéo dài được lâu.
"Tướng mạo và bát tự của ngươi không phải rất tốt. Trung niên sẽ tang ngẫu (Trung niên mất vợ ấy)..."
Nàng mới nói vậy, đại hán đã hét to, "Ngươi nói bậy. Thê tử của ta còn sống rất tốt!"
Tiếng gầm của hắn khiến rất nhiều người tới vây xem.
Bắc Vũ Đường không hoang mang nói, "Thê tử ngươi ngắn thì ba năm ngày, lâu thì một tháng, sẽ rời khỏi ngươi."
Đại hán rất phẫn nộ, đôi mắt đỏ bừng căm tức nhìn Bắc Vũ Đường, "Đồ lừa đảo, dám rủa thê tử ta. Ta đập sạp của ngươi!"
Nói rồi, hắn đạp đổ lá cờ cạnh bàn, giẫm liên tục, miệng không ngừng mắng.
"Thần tiên quái gì, đúng là đồ lừa đảo. Mọi người tuyệt đối đừng tin hắn." Đại hán trung niên nói với đoàn người xem náo nhiệt.
"Ngươi tính sai, bồi thường ta một trăm văn tiền." Đại hán duỗi tay đòi tiền.
Đúng lúc này, một nam nhân gầy chen qua đám người, tiến vào giữa, thấy đại hán thì vội hô, "Đại ca, tẩu tẩu không ổn rồi, huỵnh mau về xem đi!"
Đại hán ngẩn người, khó tin nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường.
Đệ đệ hắn thấy hắn còn sững sờ thì vội thúc giục, "Đại ca, ngươi còn ngây ngốc làm gì, tẩu tẩu muốn gặp ngươi lần cuối!"
Đại hán lập tức hồi thần, bất chấp tất cả, vội vàng theo đệ đệ rời đi.
Bọn họ vừa đi, bá tánh lập tức trợn tròn mắt, có người lập tức đi ra.
"Tính cho ta nữa." Người nọ trực tiếp đặt mười văn tiền lên bàn.
Bắc Vũ Đường bắt đầu tính quẻ thứ hai, nàng nói câu nào cũng đều trúng phóc, nói ra đầy đủ tình huống gần đây của đối phương, khiến đối phương gật đầu liên tục, hô to "Thần tiên".
Có hai người mở đầu, những người muốn nàng xem bói ùn ùn không dứt, lại thấy Bắc Vũ Đường lấy một miếng vải bố trắng ra, trên đó viết "mỗi ngày mười quẻ".
Qua mười quẻ, cùng với sự truyền bá của bá tánh, dân chúng thành Trường An đều biết ở con phố phía nam thành gần đây có một vị Thần tiên bói siêu chuẩn, ngay cả ai sẽ chết lúc nào cũng bói được.
Qua một buổi tối ấp ủ, người tới xem bói hôm sau nhiều gấp đôi hôm trước.
Bắc Vũ Đường chọn mười vị đầu tiên, tính xong thì rời đi.
Mấy ngày liên tục đều như vậy.
Lần nào xem bói cũng rất chuẩn xác, chuẩn đến mức chuyện lan khắp thành Trường An, ngay cả các Hoàng tử trong phủ cũng biết đến sự tồn tại của nàng.
Chuyện các Hoàng tử muốn biết nhất là liệu mình có thể ngồi lên vị trí đó không, mình có cái mệnh đó không.
Cổ Phàm Chi gần đây rất phiền lòng, càng cảm giác được sự xa cách của Văn Tuyên Đế với mình, bắt đầu xua đi quyền lợi trong tay mình.
Điều này khiến hắn rất bất an.
"Ngươi phái người qua dẫn hắn tới đây. Nhớ đừng để ai thấy."
"Vâng." Ám vệ rời đi.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường vẫn tính quẻ cho mười vị tới đầu tiên như thường, xong việc thì chạy lấy người. Vừa đi hai bước đã cảm thấy có người đi theo.
"Là người của Tứ hoàng tử." Phong Ly Ngân nói.
"Cuối cùng cũng chờ được hắn."
Hai ngày nay đều có người muốn mời nàng qua, nhưng không phải người của Cổ Phàm Chi, nàng trực tiếp ném lại họ, khiến họ không thể truy tung.
Bắc Vũ Đường cố ý dẫn người của Cổ Phàm Chi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, đi vài bước rồi dừng lại.
"Hai vị phía sau xuất hiện đi."
Nàng vừa nói xong, hai nam tử thanh y diện mạo bình thường hiện thân.
"Thần tiên, chủ tử nhà ta cho mời."
"Dẫn đường đi." Bắc Vũ Đường rất dứt khoát.
Hai người cũng không nói lời thừa thãi, dẫn nàng đi vào từ cửa sau. Sau khi vào phủ đệ, toàn bộ hành trình không gặp bất kỳ một ai, có thể thấy họ làm việc rất cẩn thận.
Ngoài thư phòng, ám vệ báo với người bên trong, "Chủ tử, hắn tới."
"Vào đi." Một giọng nam trầm thấp truyền từ trong phòng ra.
Cửa phòng mở ra, Bắc Vũ Đường đi vào thư phòng. Sau khi nàng tiến vào, ám vệ đóng cửa thư phòng lại.
Cổ Phàm Chi ngồi sau án, nghe được tiếng động thì ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.
"Lần này mạo muội mời đạo trưởng tới là vì có việc muốn nhờ, xin đạo trưởng chớ trách." Cổ Phàm Chi nói lời khách sáo.
"Sở cầu chuyện gì thì mời nói. Nếu liên quan đến xem bói, vậy thứ bần đạo không thể nghe theo." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Cổ Phàm Chi nhướng mày, trong lòng không vui, nhưng không lộ ra mặt.
"Vì sao?"
"Bần đạo mỗi ngày xem mười quẻ, không ngoại lệ. Đó là quy củ. Hôm nay dù Hoàng thượng có tới thì bần đạo cũng sẽ nói vậy." Bắc Vũ Đường nói năng khí phách, giọng nói kiên định, chân thật đáng tin.
Cổ Phàm Chi cười ha ha, "Vậy mời đạo trưởng ở lại phủ một đêm, mai lại bàn. Như thế không phá quy củ của đạo trưởng. Không biết ý đạo trưởng thế nào?"
"Được."
Cổ Phàm Chi hô với bên ngoài, "Người đâu?"
Một thị vệ đi vào thư phòng.
"Dẫn đạo trưởng đi, an bài cho tốt, không thể chậm trễ."
"Tuân lệnh."
Chờ nàng đi rồi, một người đi từ sau bình phong ra.
Người nọ là tâm phúc của Cổ Phàm Chi, cũng là quân sư bày mưu tính kế cho hắn.
"Cao Cần, ngươi cảm thấy hắn có thật sự có bản lĩnh không?" Cổ Phàm Chi nói.
"Có lẽ là có. Mai xem sẽ biết."
"Nếu thật sự có bản lĩnh thì có thể giữ lại dùng. Nếu không..." Đáy mắt Cổ Phàm Chi hiện lên sát ý.
Dám vô lễ với một Hoàng tử như hắn, tội đáng chết vạn lần.
Cao Cần nói thay hắn, "Giết là được."
"Ngươi cho người giám sát chặt hắn." Cổ Phàm Chi nói.
"Vâng, điện hạ."
Bắc Vũ Đường bị đưa tới một sân viện hẻo lánh để nghỉ, trong viện không có tì nữ hầu hạ. Nàng có thể cảm giác được rất nhiều người đang giám sát nhất cử nhất động của nàng ở bên ngoài.
"Giờ Cổ Phàm Chi đúng là chim sợ cành cong, giám thị một lão đạo sĩ mà cũng sai tận năm ám vệ, vài thị vệ đến."