Tác giả: Vân Phi MặcVăn Tuyên Đế lật xem tên của hai thí sinh, một bài rõ ràng là của Mộc Tử Mặc, tên này không ai xa lạ, một người khác thì bình thường hơn, là Lâm Phong của thư viện Hàn Sơn.
"Chư vị ái khanh cảm thấy vị nào hợp làm "Trạng nguyên" hơn?" Văn Tuyên Đế trực tiếp ném vấn đề này cho quan viên bên dưới.
Có người nói ngay, "Khởi bẩm bệ hạ, theo ngu kiến của thần thì nên chọn Lâm Phong. Mộc Tử Mặc tuy là thần đồng, văn thải nổi bật, nhưng còn quá nhỏ, nếu thành Trạng nguyên thì cũng không thể tiến vào triều dốc sức vì Hoàng thượng. Lâm Phong này lại là thiếu niên chính trực, có thể ra sức vì Hoàng thượng."
Có người phản đối, đương nhiên cũng có người tán thành.
"Trương đại nhân nói vậy là sai rồi. Nếu Trạng nguyên cần dùng tuổi tác để phân chia thì không công bằng. Hắn đã là thần đồng, nếu có thêm danh "Trạng nguyên", vậy chẳng phải sẽ thêm một giai thoại?"
"Trận tỉ thí của Mộc Tử Mặc ở đình hồ hẳn mọi người đều biết. Người này tuy trẻ nhưng lại thông tuệ hơn người, kỹ áp một chúng học sinh, có thể thấy hắn rất tài tình, không chỉ học sinh thư viện tin phục, ngay cả bá tánh cũng tin phục."
Văn Tuyên Đế nhớ tới tiếng ca ngày ấy, lòng khẽ động.
Ông thiên hướng Mộc Tử Mặc, nhưng lời Trương Vũ nói lại không phải không có lý.
Hai bên tranh chấp, mỗi bên đều có cái lý của riêng mình.
Văn Tuyên Đế đau cả đầu, "Các vị ái khanh, Trạng nguyên chính là rường cột của nước nhà. Lâm Phong là Trạng nguyên, Mộc Tử Mặc là Bảng nhãn, Tề Mạnh Huy là Thám hoa."
Hoàng đế đã quyết định, các đại thần không tranh luận nữa.
Kết quả này mau chóng truyền đạt lại cho thí sinh chờ đợi lâu bên ngoài, cũng lan truyền ra khỏi hoàng cung một cách chóng mặt, dán lên bảng vàng.
Khi các học sinh cảm tạ Đế vương, bá tánh ngoài Hoàng cung đều biết được kết quả.
Thần đồng Mộc Tử Mặc tuy chưa thành Trạng nguyên, nhưng lại là Bảng nhãn. Thành tích này quả là đứng đầu từ xưa tới nay.
Còn vị Trạng nguyên là Lâm Phong, trước đó không có danh khí gì, giờ lại trở thành con hắc mã của lần khoa cử này. Người quen biết Lâm Phong thấy kết quả này cũng không hề ngạc nhiên.
Tiểu Mặc Nhi rời khỏi Hoàng cung, trên đường, ai gặp cũng chúc mừng cậu, khen cậu lợi hại.
Tiểu Mặc Nhi không cao ngạo, không nóng nảy, liên tục đáp lễ lại họ.
Lâm Phong đi bên cạnh cậu, có người thấy hành động của Tiểu Mặc Nhi thì tiến lên.
"Lâm huynh giờ là Trạng nguyên, thế mà lại chẳng được chào đón bằng một Bảng nhãn."
Lâm Phong liếc người nọ một cái, "Thu lại chút tâm tư đó của ngươi đi."
Người nọ bị chọc thủng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Tiểu Mặc Nhi về nhà, chào đón cậu là sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người.
"Chúc mừng Mặc Nhi thiếu gia trở thành tân khoa Bảng nhãn."
"Chúc mừng." Ám Dạ nói.
"Haha, ta biết ngay Mặc Nhi sẽ đậu mà!" Tiết Thiên cười nói.
Bắc Vũ Đường đi từ trong phòng ra, Tiểu Mặc Nhi chạy đến trước mặt nàng, "Mẫu thân."
"Sao lại không vui?"
Tiểu Mặc Nhi thu lại nụ cười ngây thơ, lộ ra biểu cảm thật, "Mẫu thân, con không thể thành Trạng nguyên."
Đã nói sẽ thành Trạng nguyên rồi nuôi mẫu thân, nhưng cậu lại không làm được.
Với cậu mà nói, không phải Trạng nguyên, còn không bằng thi trượt.
"Trong mắt mẫu thân, con chính là Trạng nguyên, là Trạng nguyên lợi hại nhất." Bắc Vũ Đường an ủi.
Thật ra nàng đã biết được hội nghị ở Ngự Thư Phòng qua Phong Ly Ngân rồi.
"Con muốn trưởng thành. Sau khi trưởng thành, con sẽ đến Đại Chu thi Trạng nguyên." Tiểu Mặc Nhi kiên định nói.
"Được." Bắc Vũ Đường cười đáp.
Tuy Tiểu Mặc Nhi còn nhỏ, nhưng đã có không ít người tung cành ô-liu với cậu, muốn thu cậu về dưới trướng. Các Hoàng tử không một ai ngốc cả, Tiểu Mặc Nhi không chỉ có tương lai vô lượng, mà phía sau cậu còn cả cửa hàng Lôi thị.
Lôi thị tuy là thương nhân, là tầng lớp thấp nhất, nhưng sản nghiệp của Lôi thị, thêm cả thanh danh và uy vọng của mẫu thân cậu trong lòng bá tánh đều là trợ lực lớn. Lợi dụng tốt thì cũng là một quân cờ đẹp.
Tuy nhiên, sau khi trở thành Bảng nhãn, Tiểu Mặc Nhi vẫn luôn ở trong nhà, không ra ngoài.
Các thế lực gửi lời mời đến đều bị từ chối.
Như vậy sẽ không đắc tội bất kỳ bên nào.
Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi thật ra cũng muốn mời, nhưng hai bên đối lập nên đành thôi.
Giờ Cổ Phàm Chi đang tập trung đối phó phe Nhị hoàng tử, định mượn đao giết người, để Đại hoàng tử đối đầu với Nhị hoàng tử.
Thành Trường An vui mừng náo nhiệt vì khoa cử, nhưng lại che giấu cả trận chiến tranh giành trữ vị kịch liệt.
Triều đình như thế, giang hồ cũng không yên.
Minh chủ võ lâm Lôi Ngự Đình đứng ra điều giải, liên minh các đại môn phái trên giang hồ, dựng cờ tiêu diệt tà giáo.
Hành động của họ đương nhiên không thoát được tai mắt của U Minh, họ báo lại chuyện này về giáo, nhưng khổ nỗi U Minh đang bế quan tu luyện "Cửu Tiêu Bảo Điển" mất rồi.
Đến khi U Minh biết việc này, người trong võ lâm đã tìm được vị trí của Thiên Ma Giáo, bắt đầu tiến công.
Trận chiến gió tanh mưa máu bắt đầu, U Minh có "Cửu Tiêu Bảo Điển" hỗ trợ, võ công tăng mạnh, đại sát tứ phương.
Lôi Ngự Đình thấy bốn vị chưởng môn còn không địch lại hắn thì mắng thầm.
Một đám cáo già đều chờ làm ngư ông đắc lợi!
Lôi Ngự Đình nhìn người không ngừng chết đi, lại nhìn các chưởng môn và trưởng lão có toan tính riêng, lòng thầm than. Đám người này nào phải vì chính nghĩa gì, rõ ràng là vì lợi ích.
Nếu nói ai thật sự vì chính nghĩa thì sợ là chỉ có tăng lữ của Thiếu Lâm Tự.
Muốn kết thúc trận chiến này thì chỉ có giết U Minh trước.
Nhưng chờ mong đám chưởng môn đang ấp ủ ý xấu kia giết hắn thì chắc chắn là không thể, cuối cùng vẫn cần mình ra tay.
Đúng là số vất vả mà!
Lôi Ngự Đình than một tiếng rồi nhích người gia nhập cuộc chiến.
U Minh thấy hắn tới, lạnh giọng nói, "Lôi Ngự Đình, ta và ngươi không thù không oán, thế mà ngươi lại dẫn người tấn công Thiên Ma Giáo ta."
"Giáo chủ U Minh nói vậy là sai rồi, Ma giáo ai cũng có thể giết, cần gì lý do."
U Minh hừ lạnh, "Đừng nói đường hoàng như thế, ngươi chẳng qua cũng chỉ vì bí tịch "Cửu Tiêu Bảo Điển" của giáo ta nên mới đến thôi. Đám các ngươi đều thế, đừng tưởng ta không biết tâm tư đó của các ngươi."
Hắn trực tiếp vạch trần tâm tư của mọi người.
Lôi Ngự Đình thầm mắng hắn ngu vcl.
Tứ đại chưởng môn lúc trước còn giữ lại, giờ đều xuất toàn lực để chứng minh mình không có tư tâm, dù không toàn lực thì cũng sẽ từ năm phần lên tám phần.
Đúng là một tên ngu tự chuốc khổ vào thân, tự tìm đường chết.
"Bốn vị chưởng môn, xem ra chúng ta phải tự chứng minh trong sạch thôi."
"Giết ma đầu này đi!"
Bốn vị chưởng môn không dám dây dưa nữa, ứng phó toàn lực.
U Minh lập tức bị đám người ép lui, đảo mắt đã đầy vết thương.
Lôi Ngự Đình thừa dịp này, hô với các chiến sĩ chính nghĩa, "Giáo chủ U Minh sắp bại rồi, các vị hãy nỗ lực hơn, đừng buông tha đám ma đầu đó!"
"Đúng vậy!"
Khí thế của mọi người tăng vọt.
Thiên Ma Giáo bại đã là kết cục định sẵn.
U Minh nhìn thoáng qua bên dưới, lòng đã hạ quyết định.
Hắn hô với các thuộc hạ, "Chết cũng phải kéo chúng làm đệm lưng, cùng giết đám người ra vẻ đạo mạo chính nghĩa kia!"
"Giết!!!"
Người trong giáo phản kích điên cuồng, chỉ là sự phản công của họ chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà.
Khi họ phản công, U Minh cũng tiến công điên cuồng, định giết một người trước rồi tính. Mà vị chưởng môn nhìn ra ý đồ của hắn cũng không dám đối kháng, trực tiếp lùi lại, nhường ra một con đường.
Lôi Ngự Đình thấy vậy thì thầm mắng, "Tên ngu này bị lừa rồi!"
"Ngăn hắn lại!" Lôi Ngự Đình cao giọng quát, tiếc là chưởng môn kia lùi nhanh quá, mà U Minh cũng nhanh, đảo mắt đã thoát khỏi vòng vây.
"Đáng chết." Lôi Ngự Đình khẽ quát.
Mọi người toàn lực đuổi theo, lại chẳng theo kịp U Minh.
Không còn U Minh, người Thiên Ma Giáo sôi nổi chạy trốn. Qua trận chiến này, Thiên Ma Giáo không còn tồn tại.
Có thể nói lần thảo phạt ma giáo này đã thành công.
Lôi Ngự Đình thông qua Minh chủ lệnh, phát lệnh truy sát toàn giang hồ, ai giết U Minh sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim cùng một bộ tuyệt học, phần thưởng này khiến đám người tranh nhau tới tấp.
U Minh thành đối tượng mọi người kêu đánh đòi giết.
Chưởng môn các tông môn lớn cũng lén ban lệnh truy sát.
Mục đích của họ là vì "Cửu Tiêu Bảo Điển".
U Minh giống như chuột chạy qua đường, không dám dùng mặt thật gặp người, chỉ có thể ngụy trang.
Trong một miếu hoang, U Minh chật vật ngồi đó, khuôn mặt đầy bùn, không nhìn rõ hình dạng.
Từ khi nào mà hắn lại trở thành thế này
U Minh giống như Tần Vũ Hiên lúc trước, không, còn chật vật hơn cả Tần Vũ Hiên.
Mỗi lần hắn trốn đến đâu đều sẽ bị người đuổi giết ngay sau đó, mãi không thôi.
Bị truy sát ngày ngày đêm đêm, hắn cũng không thể tận lực tu luyện nữa.
Ba tháng sau, U Minh trúng chiêu, bị một nữ tử nhìn như nông phụ bình thường hạ độc, thành cá nằm trên thớt.
"Ngươi là người Ngũ Độc Giáo." U Minh trầm giọng nói.
Chỉ có người của Ngũ Độc Giáo mới luyện được độc công xuất thần nhập hoá như vậy.
"Đúng thế."
"Ngươi luyện độc công, dù ta cho ngươi "Cửu Tiêu Bảo Điển" cũng vô dụng." U Minh không hiểu mục đích của nàng ta là gì.
Nữ tử cười khẽ, "Ta không dùng được, nhưng ta có thể dùng nó đổi một khoản tài sản khổng lồ. Ngươi đừng quên, đầu ngươi đáng giá một vạn lượng hoàng kim và một bộ tuyệt học đấy."
"Võ công của ngươi quá lợi hại, vì để ngươi trúng chiêu, ta chỉ có thể dùng bí pháp, che giấu tu vi cả đời. Muốn khôi phục tu vi lúc trước cũng chịu tổn thất lớn. Để đề phòng bổn cô nương phải chịu cảnh giỏ tre múc nước công dã tràng, ta phải chuẩn bị chút mới được."
Lúc nói chuyện, nàng ta xuống tay, chọc thủng xương tỳ bà của U Minh, huỷ đi tất cả tu vi của hắn.
"Aaaaaa." U Minh hét thảm, "Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!"
"Bốp"...
Nữ tử tát hắn.
"Xem ra ngươi không cần lưỡi mình nữa, vậy cũng tốt, cắt lưỡi ngươi, tai ta cũng yên tĩnh hơn."
Nữ tử nói là làm, nhanh nhẹn cắt lưỡi hắn, máu tươi tức khắc tràn ra.
"Trước khi ta khôi phục tu vi, ta sẽ giữ lại mạng ngươi."
Nữ tử nhìn hắn cả người dơ bẩn, mùi thối xộc lên thì nhíu mày ghét bỏ, xách cổ áo hắn lên, ném vào hồ.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng U Minh ấp úng hét, đảo mắt đã chìm vào trong hồ.
Nữ tử mãi nửa ngày sau mới nhớ ra mình đã điểm huyệt hắn, mà chính hắn còn trúng độc, không thể cử động.
Nữ tử lập tức nhảy vào hồ, vớt U Minh đang thoi thóp lên.
Khi thấy diện mạo của kinh vi thiên nhân của hắn, nữ tử lộ vẻ si mê, "Đẹp thật."
U Minh tỉnh lại, phát hiện mình đã được thay quần áo sạch, miệng vết thương cũng được băng bó.
"Ngươi tỉnh rồi." Nữ tử bưng bát tới, khuôn mặt tươi cười.
U Minh kinh ngạc khi thấy thái độ thay đổi đột ngột của nàng ta, không biết nàng ta có mục đích gì.
"Ăn cơm đi." Nữ tử bắt đầu bón cho hắn.
U Minh không chịu ăn, ba lần bốn lượt như thế, nữ tử vốn chẳng tốt tính gì hoàn toàn bùng nổ.
"Ta nói cho ngươi biết, bổn cô nương coi trọng ngươi, sau này ngươi là nam nhân của ta. Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó. Không thì ta giết ngươi, xách đầu ngươi đi nhận thù lao." Nữ tử uy hiếp.
U Minh cuối cùng cũng hiểu vì sao thái độ của nữ tử này lại khác trước, thì ra là vì coi trọng khuôn mặt này của mình.
Hắn ghét nhất những người lộ ra ánh mắt ghê tởm với khuôn mặt mình, nữ tử này đã làm rồi, thậm chí nàng ta còn huỷ diệt tất cả của hắn, hận ý của hắn với nàng ta không hề kém Lôi Ngự Đình, thậm chí còn vượt xa.
U Minh bình tĩnh lại, bắt đầu tính toán, thuận theo lời nàng ta, nhưng thật ra lại âm thầm mưu tính báo thù.
Hắn thuận theo khiến nữ tử rất hưởng thụ.
Nàng ta coi U Minh thành nam sủng của mình, dẫn hắn về bộ lạc của mình.
Nam sủng không phải phu quân, mà nữ tử kia cũng có phu quân của mình rồi.
Người của Ngũ Độc Giáo khác với bên ngoài, nữ tử vi tôn, có thể có nhiều phu quân.
Sau khi U Minh tiến vào, vì diện mạo kia, hắn bị các phu quân của nữ tử liên hợp nhắm vào.
U Minh chưa bao giờ ngờ, mình lại có ngày phải tranh sủng cùng mấy nam nhân.
Một ngày, U Minh nắm chắc cơ hội, giết nữ tử kia. Khi hắn chuẩn bị chạy trốn, hắn bị phát hiện.
Người trong bộ lạc bắt đầu tróc nã hắn.
Hai ngày sau, U Minh bị bắt trong rừng, kết cục của U Minh chính là bị hoả thiêu trước mặt mọi người.
Đương nhiên đó là sau này.
Lúc này, U Minh biến thành tù binh, trở thành nam sủng, không lâu sau đi lên con đường tranh sủng.
Trong thành Trường An, Cổ Phàm Chi liên tục hành động, mỗi lần dựa theo lời Bắc Vũ Đường đều thành công nắm được nhược điểm của rất nhiều Hoàng tử, sau đó lại chuyển nhược điểm này cho Hoàng tử khác, sau đó ngồi ngư ông đắc lợi.
Quan trọng hơn, Cổ Phàm Chi đã hợp nhất đám thổ phỉ nuôi ở vùng ngoại ô kinh thành. Đám thổ phỉ không ngừng mở rộng, lớn mạnh, trở thành một nguồn lực không thể bỏ qua.
Cổ Phàm Chi nhìn cục diện đang phát triển theo chiều hướng tốt, phảng phất như thấy được mình cách Vương vị ngày càng gần.
Hắn tự cho rằng thần không biết, quỷ không hay, không ngờ tất cả những gì hắn làm sớm đã nằm trong lòng bàn tay Văn Tuyên Đế. Qua chuyện lần trước, Văn Tuyên Đế đã sớm xếp rất nhiều mật thám đến giám sát nhất cử nhất động của hắn.
"Bệ hạ, số người ở vùng ngoại ô kia đã lên tới ba ngàn. Nếu còn mặc chúng phát triển, sợ sẽ uy hiếp đến sự an nguy của bệ hạ." Thống lĩnh mật thám trầm giọng nói.
"Không sao." Văn Tuyên Đế thần sắc nghiêm nghị.
Trước đó không có hành động gì, ông còn tưởng hắn đã dừng lại. Nhưng gần đây, những hành động liên tục của hắn cho thấy hắn đã gấp đến mức không chờ nổi, muốn mau chóng kéo ông xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế rồi.
Ánh mắt Văn Tuyên Đế trầm xuống, "Ngươi tiếp tục giám sát kỹ."
"Tuân lệnh." Thống lĩnh mật thám rời đi.
Nếu hắn đã muốn vị trí này, vậy phải xem hắn có bản lĩnh đó không.
Từ xưa đến nay, Đế vương đều vô tình, dù là xử lý nhi tử của chính mình cũng sẽ không nương tay.
Hôm đó, Cổ Phàm Chi vội vàng đuổi tới sân của Bắc Vũ Đường, ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài. Dù lúc này hắn rất sốt ruột, nhưng cũng không dám mạo muội chạy vào trong.
Qua thời gian này, Cổ Phàm Chi đã sớm tin phục đạo sĩ này, thậm chí còn vượt xa cả mưu sĩ Cao Cần của mình.
Bắc Vũ Đường để hắn phơi nắng bên ngoài khoảng chừng một canh giờ rồi mới cho hắn vào.
Hắn vừa vào đã nôn nóng nói, "Thần tiên, không xong rồi. Phụ hoàng từ bỏ vài đại thần, đó đều là người của ta. Có phải phụ hoàng đã nhận ra gì rồi không?"
Bắc Vũ Đường bấm tay tính toán, nửa ngày sau cau mày lại.
"Điện hạ, biến cố lần này xuất hiện trên người ngươi. Tử vân bần đạo vốn đã giúp ngươi hội tụ giờ lại đột nhiên hạ thấp."
Bắc Vũ Đường lẩm bẩm, ngón tay bấm liên tục.
Chợt, nàng mở bừng mắt, ánh mắt lạnh toát nhìn Cổ Phàm Chi.
"Có phải ngươi đã làm gì rồi không?"
Trái tim Cổ Phàm Chi run rẩy.
"Trả lời bần đạo." Bắc Vũ Đường lạnh lùng chất vấn.
Cổ Phàm Chi có chút chột dạ, ấp úng không dám nói.
"Nếu ngươi không nói, bần đạo cũng không cần ở lại nơi này nữa." Bắc Vũ Đường trực tiếp đứng dậy.
Cổ Phàm Chi thấy nàng định đi, nào dám giấu nữa, thành thật khai báo.
"Thần tiên, ngươi nghe ta nói. Ta cũng không cố ý lừa ngươi, chỉ là ta không chắc có phải vì chuyện này không thôi."
"Nói ta nghe."
"Mấy hôm trước có một bằng hữu tới tìm ta xin giúp đỡ, chúng ta là bằng hữu nên ta ra tay giúp. Không biết có phải là vì vậy hay không." Cổ Phàm Chi nói mà chột dạ, đặc biệt là dưới khí tràng mạnh mẽ của nàng, hắn càng không dám nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường vuốt chòm râu hoa râm, "Bằng hữu đó là vị kia đúng không."
Lòng Cổ Phàm Chi lộp bộp, quả nhiên không gì giấu được hắn.
Cổ Phàm Chi gật đầu.
"Ta nghĩ là không sao nên mới giúp đỡ một phen."
"Ngu xuẩn!" Bắc Vũ Đường mắng thẳng.
Cổ Phàm Chi bị mắng cũng không dám hé răng.
"Lúc trước bần đạo đã bảo gì ngươi? Ngươi phải rời xa người nọ, thế mà ngươi còn ra tay hỗ trợ. Ngươi chỉ là chuyển tử vân ta vất vả giúp ngươi đoạt từ người khác đến trên người nọ. Nếu ngươi đã không để lời bần đạo nói trong lòng, vậy đừng giữ bần đạo lại đây nữa. Bần đạo đi đây."
Cổ Phàm Chi lập tức luống cuống.
"Đừng, đừng, đừng... Đạo trưởng, ta sai rồi. Ta không nên mềm lòng, ra tay giúp đỡ. Đây là lần cuối cùng, sau này ta sẽ không bao giờ giúp đỡ hay gặp lại nàng nữa." Cổ Phàm Chi thề son sắt bảo đảm.
"Xem ra đến giờ điện hạ còn không hiểu ý ta." Bắc Vũ Đường nói.
Cổ Phàm Chi hơi sửng sốt, "Thứ cho ta ngu đốt, xin thần tiên nói rõ."
"Xem ra nếu bần đạo không nói rõ thì điện hạ vẫn không hiểu quan hệ giữa hai người."
"Mong thần tiên chỉ rõ." Thái độ Cổ Phàm Chi muốn chân thành bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bắc Vũ Đường vuốt chòm râu, ra vẻ cao thâm, "Bát tự của ngươi và nàng tương khắc nhau. Nàng sống càng tốt, tử vân của ngươi sẽ càng ít. Ngược lại, cũng thế."
Lòng Cổ Phàm Chi lộp bộp.
Cao Cần luôn im lặng đột nhiên nói, "Thần tiên, vậy chúng ta giết nàng, liệu có phải sẽ có lợi cho điện hạ không? Có thể nhất lao vĩnh dật?"
Đáy mắt Cao Cần đã toát ra sát ý.
Một người gây trở ngại cho điện ha, chắc chắn không thể giữ lại. Hắn biết quan hệ giữa điện hạ và Cố tiểu thư, nếu điện hạ luyến tiếc, vậy người làm cấp dưới như hắn chắc chắn sẽ giúp điện hạ hoàn thành.
Dù sau đó có bị điện hạ trách tội, hắn cũng không tiếc.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Lòng Cổ Phàm Chi lại không ngừng chùng xuống.
Tại sao lại như vậy!
Vì sao lại biến thành như vậy!
Cổ Phàm Chi rất khó chịu, đầu óc trống rỗng.
"Thật sự không giữ được nàng sao?" Cổ Phàm Chi hỏi.
"Có thể. Nhưng không thể có bất kỳ tiếp xúc gì với điện hạ nữa." Bắc Vũ Đường nói.
"Bần đạo cần tu luyện, mời hai vị về."