Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 623

Tác giả: Vân Phi Mặc

Cảm giác không trọng lực khơi dậy sự sợ hãi của cơ thể.

Chết, Cố Phiên Nhiên ta sẽ chết như vậy sao?

Ả nghĩ tới vô số khả năng, lại chưa bao giờ ngờ mình sẽ chết theo cách này.

Rơi xuống vực, chắc sẽ rất đau nhỉ.

Trong đầu Cố Phiên Nhiên hiện lên vô số hình ảnh thê thảm, mỗi hình ảnh đều khiến sự sợ hãi trong ả lớn thêm.

Trong hư không, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân nhìn ả không ngừng rơi xuống.

"Ả sẽ chết ư?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Mạng của ả nằm trong tay nàng."

Minh ở góc khác âm thầm lè lưỡi, khí phách đấy, Thần vương đại nhân ạ.

"Ta muốn xem vận mệnh chuẩn bị kết cục gì cho ả."

"Được."

Phong Ly Ngân bất động.

Hai người đứng nhìn, Cố Phiên Nhiên nguy hiểm trùng trùng, hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.

Khi rơi khoảng ba phần tư huyền nhai, lúc sắp thịt nát xương tan, thân thể Cố Phiên Nhiên bỗng sáng lên. Ánh sáng bao bọc lấy thân thể ả, sau đó thân thể va vào cây, mắc trên đó.

"Ánh sáng kia..." Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm vào ánh sáng chợt lóe đó.

Lúc trước, nàng nhào về phía Cố Phiên Nhiên, thân thể ả cũng tản ra ánh sáng như vậy, chỉ là màu vàng lúc ấy rất loá mắt, tựa như mặt trời rực rỡ, khiến người ta không mở nổi mắt.

Mà giờ, kim quang của ả đã ảm đạm đi rất nhiều, có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

"Đó là khí vận. Độ mạnh yếu của kim quang đại biểu cho khí vận của một người mạnh hay yếu. Nếu kim quang bao trùm toàn thân, vậy người đó chính là con của vận mệnh thế giới đó."

Trước đây Bắc Vũ Đường đã có suy đoán, giờ nghe Phong Ly Ngân nói, nàng biết suy đoán của mình là đúng.

Lúc trước, Cố Phiên Nhiên là con gái của vận mệnh thế giới này, nay bởi vì nàng mà khí vận thay đổi.

Phong Ly Ngân thấy nàng có hứng, nói tiếp, "Chỉ cần thêm một lần nữa, khí vận của ả sẽ hoàn toàn biến mất. Đến khi khí vận của ả hoàn toàn biến mất, vận mệnh thế giới sẽ tạo ra một người con khác, người đó sẽ được quy tắc thiên địa bảo vệ."

"Trước đó ả không phải con gái vận mệnh?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Đúng. Người có khí vận đa phần được lựa chọn giữa mấy người. Phải được quy tắc của thiên địa tán thành thì mới có thể trở thành con của vận mệnh. Trước đó ả làm quá nhiều việc thương thiên hại lý, khiến khí vận của ả bị lột bỏ. Những người được đề cử khác, chỉ cần cướp thành công, sẽ trở thành con của vận mệnh."

Bắc Vũ Đường gật đầu hiểu ra, "Nói vậy thì ta còn may mắn lắm, ra tay trước khi ả trưởng thành."

Nếu chờ đến năm năm sau, chỉ sợ lúc đó ả đã trở thành con của vận mệnh thế giới này, đã được quy tắc của thiên địa bảo vệ, muốn giết con của vận mệnh, sợ là không dễ dàng.

"Dù ả có là con của vận mệnh thì mạng của ả cũng do nàng quyết." Phong Ly Ngân đạm mạc nói, giọng nói lộ ra khí phách.

Bắc Vũ Đường cười khẽ, nhìn Cố Phiên Nhiên, ngón tay khẽ nâng, một viên đá đập vào nhánh cây, nhánh cây mà Cố Phiên Nhiên mắc vào có dấu hiệu đứt gãy.

Cố Phiên Nhiên đang cảm thấy may mắn vì mình thoát được một kiếp thì nghe được tiếng "rắc" đầy khủng bố.

"A!!!"

Một tiếng hét thảm vang lên, sau đó là tiếng thân thể rơi mạnh xuống đất.

Cố Phiên Nhiên chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời, đặc biệt là chân, cảm giác đau thấu tim can.

Cố Phiên Nhiên cúi đầu, thấy xương ở chỗ khớp chân đã lòi cả ra ngoài.

"Aaaaaa!"

Ả kêu thê thảm.

"Chân ta, chân ta!"

Cố Phiên Nhiên đau đớn khóc thút thít.

Khi Cố Phiên Nhiên đang kêu thảm, Bắc Vũ Đường nhìn về phía rừng rậm, có hai thợ săn đang đi về phía Cố Phiên Nhiên.

"Đại ca, có người đang kêu, hình như là truyền từ bên kia tới."

"Qua xem thử đi."

Hai người mau chóng chạy về phía Cố Phiên Nhiên, cẩn thận vén bụi cỏ, thấy được Cố Phiên Nhiên đau đớn rên rỉ trên đất.

"Đại ca, có nữ nhân."

Hai huynh đệ nhanh chóng đi ra.

Cố Phiên Nhiên nghe được tiếng động, nghiêng đầu nhìn qua, "Cứu mạng."

Sau khi kêu xong, ả ngất đi.

"Đại ca, nữ nhân này thật đẹp, da còn trắng hơn cả đậu hủ nữa." Nam nhân trẻ hơn nhìn chằm chằm làn da lộ ra ngoài của Cố Phiên Nhiên.

"Đừng nhìn. Mau mang người về. Mùi máu tươi nồng nặc thế này sẽ mau dẫn dã thú tới."

Hai huynh đệ làm một cái cáng đơn giản, đặt Cố Phiên Nhiên lên, kéo rời khỏi rừng.

Bắc Vũ Đường nhìn họ rời đi, lòng thầm than.

Không hổ là người được đề cử trở thành con của vận mệnh, chưa đến phút cuối cùng thì vĩnh viễn đều hoá nguy thành an.

Phong Ly Ngân bất chợt nhìn về phía thành Trường An.

Bắc Vũ Đường chú ý thấy y khác thường, "Sao vậy?"

"Tử Mặc gặp nạn."

"Cái gì?!" Bắc Vũ Đường giật mình.

Phong Ly Ngân ôm eo nàng, đảo mắt đã biến mất.

- Mười lăm phút trước-

Mọi người ở thư viện Vấn Tân bị bao vây, đám người Chu phu tử bị một đám hắc y nhân bắt cóc, đang đối đầu với Tiểu Tử Mặc.

Nam nhân dẫn đầu lạnh lùng ra lệnh, "Cởi đồ ra."

"Các ngươi muốn gì?" Khâu Tử Minh tức giận nói.

Nam nhân cầm đầu chẳng để ý đến hắn, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Mặc Nhi, "Cởi đồ, đừng để ta nói lại lần hai. Trừ phi ngươi muốn thấy họ chết."

Con dao trong tay một hắc y nhân kề sát thêm, cổ Tiền Thông chảy máu, đau đớn khiến Tiền Thông hoảng sợ.

"Không, đừng giết ta."

Nam nhân dẫn đầu lạnh lùng nhìn Mộc Tử Mặc, "Tiếp theo sẽ là cả cái cổ của hắn."

Tiểu Mặc Nhi nhìn vết máu trên cổ Tiền Thông sư huynh, nói, "Được, ta cởi. Các ngươi đừng tổn thương họ."

"Tử Mặc." Khâu Tử Minh muốn nói lại thôi.

Đám người này thật quá đáng, thế mà lại bắt cậu cởi đồ trước mặt mọi người.

Tiểu Mặc Nhi cởi áo trên, lộ ra làn da trắng mềm.

Nam tử dẫn đầu ra lệnh tiếp, "Giơ hai tay lên."

Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn giơ tay.

Cậu không hiểu vì sao họ muốn mình làm vậy, là vì muốn nhục nhã mình thôi, hay là còn mục đích khác.

Nam tử dẫn đầu nhìn chằm chằm nách cậu, khi thấy vết bớt dưới nách phải, hắn nghiêm mặt lại.

Quả nhiên!

Hắn thật sự không chết!

Tiểu Mặc Nhi chú ý tới biểu cảm của hắn, dư quang theo ánh mắt hắn nhìn về phía dưới cánh tay phải mình, nơi đó có một vết bớt không rõ ràng, không nhìn kỹ sẽ hoàn toàn xem nhẹ nó.

Nam tử cầm đầu xác nhận xong, ném một chủy thủ xuống cạnh chân Khâu Tử Minh.

Khâu Tử Minh hoảng sợ, không tự giác lùi ra sau một bước.

"Nhặt nó lên." Nam tử ra lệnh.

"Mau!" Hắn quát.

Khâu Tử Minh không dám phản kháng, ngoan ngoãn nhặt thanh chủy thủ lên.

Nam tử ra lệnh tiếp, "Đâm nó vào ngực hắn."

Đôi mắt Khâu Tử Minh trợn lên.

Tiểu Mặc Nhi nhíu chặt mày, nhìn nam tử chằm chằm.

"Sao, không hiểu lời ta nói à? Đâm nó vào ngực hắn."

"Không." Khâu Tử Minh từ chối.

Nam tử dẫn đầu hừ lạnh, "Không à? Dẫn hai lão già kia tới."

Mấy hắc y nhân kéo Chu phu tử và Tưởng phu tử lên, kề dao vào cổ họ.

"Cho ngươi mười tức suy xét. Ngoan ngoãn nghe lời, hay là khiến phu tử chết vì ngươi." Nam tử nói.

"Các ngươi..." Khâu Tử Minh phẫn nộ.

Dù lựa chọn thế nào, hắn đều phải tổn thương một bên.

Chu phu tử nói, "Tử Minh, đừng nghe chúng. Chúng ta đã già, các con còn trẻ."

"Câm miệng." Nam tử dẫn đầu tát ông.

"Đừng đánh phu tử."

Khâu Tử Minh rất đau khổ, không biết phải lựa chọn thế nào.

Tiểu Tử Mặc đi lên, nắm lấy hai tay hắn, hướng thanh chủy thủ trong tay hắn về phía thân thể mình.

"Khâu sư huynh, chúng muốn mạng ta. Chỉ khi ta chết, mọi người mới an toàn. Ta không muốn mọi người bị liên lụy vì ta." Tiểu Mặc Nhi trịnh trọng nói.

Khâu Tử Minh muốn rút tay về, lại phát hiện mình không thể rút tay lại. Đôi tay nhìn như nhỏ lại ẩn chứa sức mạnh lớn lao, hướng tay hắn không ngừng tiến về phía trước.

Chu phu tử thấy vậy, tức giận nói, "Tử Mặc, đừng xúc động!"

Tiểu Mặc Nhi không nghe, vì cậu biết, muốn cứu họ, chỉ có thể làm vậy.

Hôm nay cậu không mang theo thuốc mê, mà chúng lại bắt cóc mọi người, cậu căn bản không thể xuống tay.

Cậu chỉ có thể lấy thân mạo hiểm để đảm bảo sự an toàn của mọi người.

"Phụt"...

Lưỡi dao đâm vào thân thể nho nhỏ, máu tươi tức khắc phun trào.

"Tử Mặc!" Khâu Tử Minh kinh hãi, cắn chặt khớp hàm, dùng sức lực toàn thân muốn rút tay về, vứt dao đi, nhưng dù hắn dùng bao nhiêu sức, con dao vẫn đẩy mạnh về phía trước.

"Tử Mặc!" Mấy người Chu phu tử vừa vội vừa giận.

"Đệ mau buông ra, đệ còn không buông ra, đệ sẽ chết mất!" Khâu Tử Minh gấp đến đỏ mắt.

Khuôn mặt hồng nhuận của Tiểu Mặc Nhi tái nhợt dần đi, máu tươi luôn chảy theo thân thể nhỏ bé, rơi xuống đất.

"Đùng"...

Đứa trẻ ngã xuống, thanh chủy thủ cắm sâu vào ngực cậu.

"Tử Mặc!" Khâu Tử Minh ngồi xổm xuống, vừa vội vừa lo.

Nam tử cầm đầu thấy cậu ngã xuống thì đi về phía họ.

Khâu Tử Minh cảm thấy cổ áo mình căng chặt, bị nhấc lên, ném qua một bên.

Tiểu Mặc Nhi miễn cưỡng hé mắt, giọng suy yếu, "Các, các ngươi là ai?"

Vì sao chúng lại muốn giết mình?

Nam tử cầm đầu tựa như hiểu ý cậu, nở nụ cười tàn nhẫn, "Chúng ta là người tới giết ngươi."

Hắn nhấc tay, một chưởng bổ về phía mặt cậu, nháy mắt đó, Tiểu Mặc Nhi nhảy dựng lên, cá chép xoay người, bóp chặt yết hầu hắn.

Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Mặc Nhi đã khống chế được tên thủ lĩnh.

Nam tử cầm đầu híp mắt, "Ta coi thường ngươi rồi, lấy thân phạm hiểm, dụ ta lại gần."

"Nếu không thì sao ngươi có thể yên tâm tới gần?"

Còn nhỏ mà đã quả quyết và tàn nhẫn như thế, lớn lên, biết thân thế của mình rồi, chắc chắn sẽ thành uy hiếp lớn nhất của Hoàng thượng.

Tiểu Mặc Nhi ra lệnh, "Bảo người của ngươi thả họ ra."

Nam tử cầm đầu không hé răng.

Ngón tay Tiểu Mặc Nhi dần siết lại, sắc mặt nam tử đỏ lên.

"Thả họ ra." Tiểu Mặc Nhi lặp lại.

Nam tử cầm đầu cười khẽ, "Không bao giờ."

"Ngươi không sợ chết?" Lòng Tiểu Mặc Nhi chùng xuống.

Nếu hắn thật sự không sợ chết thì mình sẽ khó mà cứu mọi người, thậm chí còn khiến chính mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

"Giết ta, họ cũng không thể sống." Nam nhân cầm đầu không hề sợ hãi.

"Vậy à." Giọng nói non nớt của Tiểu Mặc Nhi mang theo lạnh lẽo.

"Chúng ta chỉ cần mạng ngươi, mạng họ chẳng đáng một đồng. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chết đi, ta đảm bảo để họ bình yên vô sự." Nam tử cầm đầu tự tin nói, không hề tự giác mình đang là tù nhân.

Tiểu Mặc Nhi lần đầu gặp được người rơi vào hoàn cảnh này rồi mà còn khuyến khích người khác tự sát được.

"Ngươi nghĩ ta sẽ chết vì họ à? Ta là người vĩ đại vậy chắc?" Tiểu Mặc Nhi nói.

"Ngươi sẽ làm vậy." Nam tử chắc chắn.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh băng từ không trung truyền đến.

"Ngươi còn chưa đủ tư cách quyết định mạng sống của họ."

Ngay sau đó, hai bóng người đột ngột xuất hiện.

"Mẫu thân!" Tiểu Mặc Nhi kinh hỉ.

Bắc Vũ Đường liếc mắt đã chú ý tới con dao nhỏ cắm vào ngực cậu, máu tươi còn đang không ngừng trào ra.

Sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng nhìn nam nhân dẫn đầu.

"Ly Ngân."

Phong Ly Ngân cảm nhận được cảm xúc của nàng dao động.

Không cần nàng nói rõ, y đã biết phải làm thế nào.

Người nào khiến nàng tức giận, y đều sẽ không để kẻ đó sống thoải mái.

Các hắc y nhân chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên cứng đờ, không thể nhúc nhích, ngay cả nam nhân cầm đầu cũng không ngoại lệ.

Hắn nhìn về phía Phong Ly Ngân bằng ánh mắt khiếp sợ.

Chúng đã sớm thu thập tài liệu về họ, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về vị tên Phong Ly Ngân này. Người này cực kỳ thần bí, võ công càng quỷ thần khó lường.

Bắc Vũ Đường tiến lên, bắt đầu xử lý miệng vết thương của Tiểu Mặc Nhi.

Nhìn miệng vết thương, mày Bắc Vũ Đường nhíu chặt, "Đau không?"

"Không đau." Tiểu Mặc Nhi giòn tan đáp.

"Đau thì nói với mẫu thân."

"Vâng ạ." Tiểu Mặc Nhi gật đầu nhỏ.

Xử lý xong vết thương cho Mặc Nhi, Bắc Vũ Đường mới đứng dậy, nhìn về phía đám người.

Một thanh chủy thủ xuất hiện trước mặt nàng, Bắc Vũ Đường nhìn Phong Ly Ngân một cái, tiếp nhận thanh chủy thủ, vung tay lên, dao nhỏ sắc bén cắm vào ngực một hắc y nhân.

Sau đó, mọi người thấy Phong Ly Ngân rút chủy thủ ra, đưa lại về tay nàng, mỗi lần ném đều ngắm chuẩn ngực đám hắc y nhân.

Một lát sau, toàn bộ hắc y nhân đều bị cắm một đao vào ngực.

Mấy người Chu phu tử bị dọa sợ sững người, không dám nhúc nhích.

Mộc phu nhân họ biết là người dịu dàng, bình dị gần gũi, nhưng người trước mắt lại lãnh lệ vô cùng, khiến người ta không dám tới gần.

Toàn bộ hắc y nhân đều ngã xuống, trừ tên cầm đầu.

Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt hắn, "Về nói với chủ tử ngươi, hắn còn nửa năm để sống, hưởng thụ nốt quãng thời gian tốt đẹp chẳng còn nhiều của hắn đi."

Nam tử cầm đầu trợn tròn mắt, nghe nàng nói thì có vẻ nàng đã biết được người sau lưng là ai.

Biết rõ thân phận đối phương vô cùng tôn quý mà còn dám nói vậy, nữ nhân này quá càn rỡ.

"Cút."

Nam nhân cầm đầu phát hiện mình có thể cử động.

Chờ hắn đi rồi, Bắc Vũ Đường cho Phong Ly Ngân một ánh mắt, Phong Ly Ngân nâng tay, mọi người ở đây ngã xuống, bạch quang lướt qua mấy người, ngay cả Tiểu Mặc Nhi cũng không ngoại lệ.

Một lát sau, mấy người cùng tỉnh lại, chỉ là khi tỉnh lại, ký ức của họ dừng ở lúc trước khi bị hắc y nhân bắt cóc.

Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân cùng đám hắc y nhân tựa như chưa từng xuất hiện.

Thư viện Vấn Tân vẫn bình thường như trước.

Ở tiểu viện, Tiểu Đại Hương đang vội vàng nấu nướng, Ám Dạ ở bên làm trợ thủ, thi thoảng nghe được tiếng Tiểu Đại Hương chỉ huy.

"Thái rau đi. Củ cải phải thái thành sợi."

"Tiết Vượng Tài, ngươi bị ngu à? Ta đã bảo không được thái rau như thế!"

"Ngoài trị bệnh cứu người thì ngươi còn biết làm gì?!" Giọng Tiểu Đại Hương mười phần trung khí.

Tiết Thiên lẩm bẩm, "Ta còn biết làm hương cao, làm ra rất nhiều thứ."

Tiểu Đại Hương chống nạnh, "Ngươi nói lại lần nữa?"

Tiết Thiên lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xổm nhóm lửa sau bệ bếp.

"Ta nhóm lửa là được chứ gì."

Tiểu Đại Hương thấy hắn đáng thương nên thôi, không đả kích hắn nữa.

Bắc Vũ Đường vừa rơi xuống đất đã nghe được đoạn đối thoại của hai người trong bếp.

Hai người họ...

Có lẽ nên tách họ ra.

"Ám Dạ."

Một thân ảnh nhảy từ nóc nhà xuống, vững vàng đáp trước mặt nàng.

"Sắp hết thời hạn một năm rồi. Trong ba tháng cuối cùng, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện. Chuyện này rất nguy hiểm, rất có thể ngươi sẽ chết trong nhiệm vụ. Ngươi có thể chọn làm, cũng có thể từ chối." Bắc Vũ Đường nhìn hắn.

"Nhiệm vụ gì?"

"Giết Quốc quân Thục Quốc."

Ám Dạ không nhiều lời, chỉ nói, "Được."

"Hoàn thành nhiệm vụ rồi, ân tình giữa ta và ngươi cũng hết. Ngươi tự do." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.

Ám Dạ nhìn nàng thật kỹ, thân thể cứng đờ.

Hắn xoay người rời đi.

"Ăn xong bữa tối thì đi."

Ám Dạ dừng bước, xoay người, chỉ nói một chữ, "Được."

Tối đến, Tiểu Đại Hương và Tiết Thiên cảm nhận rõ ràng được bầu không khí không thích hợp.

Một bữa cơm này, mọi người ăn trong im lặng.

"Ta có thể hỏi một câu không?" Ám Dạ đột nhiên nói trước khi đi.

"Có vấn đề gì?"

Vì sao muốn hắn chết?!

Hắn là sát thủ, mẫn cảm nhất với sát ý.

Cho nên, dù sát ý của nàng chỉ thoáng qua, nhưng hắn vẫn bắt giữ được.

Vũ Đường thấy hắn sững sờ, mãi nửa ngày không có phản ứng.

"Nói đi."

Ám Dạ lẳng lặng nhìn nàng, đôi môi mỏng tràn ra một câu nặng nề và chua xót, "Bảo trọng."

Cuối cùng, vấn đề đó vẫn không hỏi ra.

Nếu đây là điều nàng muốn, vậy hắn sẽ hoàn thành.

Lúc trước, ở trong rừng, mạng này là nàng cho.

Nàng muốn lấy lại, vậy hắn sẽ trả.

Ám Dạ rời đi.

Phong Ly Ngân lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.

"Ly Ngân, có vẻ hắn biết rồi."

Vũ Đường không ngốc, tất nhiên nhận ra sự khác thường của Ám Dạ.

Biết rõ phía trước là đường chết, lại vẫn đồng ý.

"Hắn là người minh bạch."

Đúng vậy, hắn là người minh bạch.
Bình Luận (0)
Comment