Tác giả: Vân Phi MặcVăn Tuyên Đế trầm ngâm một lát rồi ra lệnh: "Dư Tiến, chuyện này giao cho ngươi. Đừng kinh động bất kỳ ai."
Đại thái giám đáp, "Tuân lệnh."
Bắc Vũ Đường nói, "Dư tổng quản, xin chờ một lát."
"Một trăm đồng nam đồng nữ này không thể lựa chọn lung tung, cần phải sinh cùng một canh giờ, hơn nữa còn cùng dưới sáu tuổi mới được." Bắc Vũ Đường nói.
Trương viện phán nhíu mày, ông ta chưa từng nghe có cách giải độc như vậy.
Nó không giống cách giải độc mà càng giống cách tu luyện tà thuật nào đó hơn.
Trương viện phán tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám nói ra. Vì ông ta cũng chẳng có cách giải độc cho Hoàng thượng.
Sau khi có quyết định, Bắc Vũ Đường viết một đơn thuốc, tạm thời áp chế độc tố cho Văn Tuyên Đế.
Văn Tuyên Đế uống thuốc nàng phối xong, lập tức cảm thấy cơn đau ở ngực biến mất. Thế là ông ta càng tin tưởng cách giải độc của nàng.
Văn Tuyên Đế vốn định xuống tay với Bắc gia, nhưng vì chuyện thân thể của mình nên tạm thời bỏ qua, an tâm chuẩn bị giải độc.
Bắc Vũ Đường cũng bắt đầu thường xuyên tiến cung, khiến dân gian có lời đồn đãi.
Đồn rằng Văn Tuyên Đế mắc bệnh lạ nên mới gọi Bắc Vũ Đường tiến cung.
Lời đồn này đương nhiên truyền đến tai Văn Tuyên Đế. Văn Tuyên Đế giận tím mặt, ra lệnh cho Thống lĩnh Ngự lâm quân điều tra. Trong cung có mấy cung nữ, thái giám khua môi múa mép bị đánh chết, lời đồn lập tức chìm xuống.
Ngoài cung cũng vậy, sau khi mấy người ăn nói lung tung bị bắt, bá tánh cũng không dám ho he gì nữa. Nhưng, tất cả đều lén lút lan truyền, thậm chí càng nói càng thái quá.
Bảy ngày sau, Văn Tuyên Đế vốn luôn bình an vô sự đột nhiên ngã xuống ở Kim Loan Điện, khiến mọi người đều sợ hãi.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường vội vàng tiến cung, từ đó, mọi người đều hiểu rõ, lời đồn lúc trước là sự thật.
"Mộc hương quân, Hoàng thượng làm sao vậy?" Dư tổng quản nôn nóng hỏi.
Văn Tuyên Đế nằm trên giường trợn tròn mắt, không thể cử động, không thể nói chuyện.
Ông ta vội vàng nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường lại dường như chẳng nhận ra sự vội vàng của ông ta, thong thả ung dung bắt mạch, sau đó chậm rì rì nói, "Ta thi châm cho Hoàng thượng trước, đừng để ai quấy rầy."
Bắc Vũ Đường lấy ngân châm trong hộp ra, bắt đầu cắm vào các đại huyệt.
Nửa canh giờ sau, toàn bộ ngân châm rút ra. Văn Tuyên Đế nằm trên giường mới có thể động đậy.
"Mộc hương quân, rốt cuộc trẫm bị làm sao vậy?" Văn Tuyên Đế vội vàng hỏi.
Lúc này, ông ta không còn bình tĩnh trầm ổn như xưa nữa.
"Hoàng thượng, phải mau chóng chuẩn bị đủ dược liệu. Độc tố trong cơ thể ngài đã rất khó áp chế. Nếu không mau hành động, đến khi độc hoàn toàn phát tác, ta cũng sẽ không thể làm gì nữa."
Một câu, khiến Văn Tuyên Đế hoàn toàn vội vã.
Văn Tuyên Đế đã cảm nhận được uy hiếp đến từ tử vong.
"Dư Tiến, gọi Diêm Thanh vào!"
Bắc Vũ Đường thức thời rời đi.
Diêm Thanh tiến vào, cũng mau chóng rời đi.
Sau khi tử sĩ Hoàng gia nhập cuộc điều tra, đồng nam đồng nữ bị bắt đi nhiều hẳn lên. Nhưng Văn Tuyên Đế vẫn cảm thấy không đủ, lại ra lệnh cho Ngự lâm quân âm thầm cướp người.
Ở trong trà lâu của thành Trường An, tiếng người ồn ào nghị luận.
"Các ngươi nghe gì chưa? Hôm nay lại có người tới báo quan, hài tử trong nhà bị bắt mất."
"Lần này bị bắt cóc hình như là hài tử mới sinh được mấy tháng thôi."
"Đám buôn người này đúng là đáng giận!"
"Ta mới từ bên huyện Vũ Thuỷ qua, bên đó cũng có không ít hài tử bị bắt cóc."
"Không thể nào."
......
Người báo quan ngày càng nhiều, các loại tin tức cũng lan truyền.
"Các ngươi có phát hiện hài tử mất tích đều ở thôn xóm quanh thành Trường An không?"
"Có người phát hiện lâu rồi, thậm chí còn có người phát hiện những hài tử mất tích có cùng một điểm chung nữa cơ."
"Chung gì?"
"Cùng sinh vào tháng sáu."
"Không thể nào!"
"Ta nghe nói, bắt người kiểu như thế chắc chắn là để tu luyện tà thuật. Có một số tà thuật thích dùng hài đồng đặc biệt để luyện chế, không biết những hài tử mất tích đó có phải bị những kẻ phát rồ đó bắt đi rồi hay không nữa."
......
Có rất nhiều lời đồn đãi như vậy.
Văn Tuyên Đế tất nhiên sẽ hiểu, nhưng ông ta không quan tâm.
Mạng của đám trẻ đó nào quan trọng bằng mạng ông ta? Chỉ cần ông ta sống tốt, hy sinh trăm ngàn đứa thì đã sao.
Cả Nam Đường Quốc này đều thuộc về ông ta, mạng của chúng cũng thuộc về ông ta.
Ông ta muốn lấy đi cũng chỉ là lẽ đương nhiên.
- Thái Y Viện-
"Mộc hương quân, đã gom đủ một trăm hài đồng, dược liệu cần thiết cũng đã ở đây, còn cần gì, người cứ việc nói với lão nô." Dư Tiến cười nói.
Vị chủ nhân này không phải người họ có thể đắc tội được.
Ngay cả Hoàng thượng cũng không dám đắc tội nàng thì đám nô tài như họ càng không dám, phải hầu hạ cẩn thận.
Bắc Vũ Đường cười nói, "Chỉ còn một việc muốn phiền Dư công công hỗ trợ."
"Người nói."
"Trong thời gian ta điều chế giải dược, không thể bị bất kỳ ai quấy rầy. Nếu mất tập trung sẽ dẫn đến bất trắc, khiến thuốc giải không có hiệu quả."
Dư Tiến vừa nghe, vội đảm bảo, "Người yên tâm. Lão nô nhất định sẽ không để bất kỳ ai tới quấy rầy người."
Sau khi Dư Tiến rời đi, Phong Ly Ngân đi ra.
"Giờ bên ngoài đã xôn xao, chỉ cần thêm một thời gian, có thể khiến hắn thân bại danh liệt." Phong Ly Ngân nói.
Thật ra y chỉ cần thi triển một pháp thuật thì Văn Tuyên Đế sẽ lộ ra nội tâm xấu xí của ông ta trước mặt mọi người. Nhưng, nếu nàng muốn tự mình ra tay, y sẽ không cứng rắn chen ngang.
"Mệt không?" Phong Ly Ngân nắm tay nàng.
Nhìn nàng mưu hoa, y không vui lắm.
"Không mệt." Vũ Đường lắc đầu.
"Nương tử khi nào mới có thể nép trong lòng vi phu?" Đôi mắt u trầm của Phong Ly Ngân nhìn nàng, tràn đầy nhu tình.
"Chờ tới lúc ta mệt."
"Vậy khi nào nương tử mệt?"
Vũ Đường trầm ngâm một lát, mỉm cười đáp, "Tạm thời ta còn chưa mệt."
Y đang định nói, Bắc Vũ Đường đã đặt ngón tay lên môi y, "Được rồi. Ta phải làm việc."
Hai người đi vào trong, một đám hài tử nước mắt lưng tròng, thấy họ tới thì khóc càng lớn.
"Hu hu hu, ta muốn tìm mẫu thân!"
"Hu hu, cha ơi, cha đâu rồi."
"Ta muốn về nhà..."
......
Một đám hài đồng cùng khóc lóc, âm thanh đó tựa như ma âm, khiến tai người ta ong ong hết.
"Suỵt suỵt. Không khóc nào. Bên ngoài có ông ba bị, ai mà còn khóc nữa, ông ba bị sẽ vào đây, ăn thịt hết các ngươi luôn đấy." Âm thanh mềm mại của Bắc Vũ Đường truyền vào tai đám trẻ.
Một đám lập tức im lặng lớn, mở to đôi mắt đen tròn nhìn nàng.
"Chúng ta không khóc, ông ba bị sẽ không ăn chúng ta sao?" Một nữ hài tết tóc sừng dê hỏi nàng.
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường nhìn những khuôn mặt vô cùng non nớt đó mà hoảng hốt.
Vậy mới là hài đồng chứ.
Tiểu Mặc Nhi thành thục hiểu chuyện khiến nàng thường quên cậu mới chỉ là một hài tử sáu tuổi thôi.
Bắc Vũ Đường nhìn những hài tử mềm mại đáng yêu, lòng cũng mềm hơn, dịu dàng hỏi, "Giờ a di chơi một trò chơi với các ngươi, được không?"
"Được, được."
Đám nhỏ vui vẻ vỗ tay.
Phong Ly Ngân nhìn đám nhỏ vui vẻ quây xung quanh nàng, nhìn nàng chơi đùa với họ mà ấm lòng.
Nếu sinh một nữ nhi giống Đường Nhi, vậy chắc chắn bé sẽ rất xinh đẹp, rất thông minh.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể kéo lại được nữa.
Phong Ly Ngân nhìn Bắc Vũ Đường, tựa như đang cân nhắc xem nên sinh thế nào.
Bắc Vũ Đường dỗ cả đám trẻ ngủ rồi, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt xâm lược của người nào đó.
"Ánh mắt đó của chàng là sao thế?"
Nàng có cảm giác như mình bị sói theo dõi vậy.
"Nương tử, chúng ta cũng sinh một bảo bảo, được không? Sinh một bảo bảo giống nàng, đáng yêu, mê người, tri kỷ và dịu dàng." Phong Ly Ngân dụ dỗ.
"Giờ còn chưa phải lúc." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
"Vì sao?" Phong Ly Ngân hơi buồn bực.
Tức phụ không thương y!
Bắc Vũ Đường muốn nói lại thôi, nhìn vẻ uỷ khuất đáng thương của y, muốn nói nhưng lại không thể nói.
Hệ thống kia vô hình, ai biết nó có đang ở ngay bên cạnh không.
Giờ nàng có hệ thống, nếu nàng gặp chuyện, hài tử phải làm sao đây.
Phong Ly Ngân hồi lâu không dùng thuật đọc tâm, vừa dùng đã thấy lo lắng trong lòng nàng, ánh mắt bất thiện quét qua hư không, chuẩn xác ngó qua Minh đang trốn ở góc phòng.
Minh bị y tia một phát, tim lập tức nhảy bật lên.
Này này này, Thần Vương đại nhân à, lão bà của ngài không sinh hài tử với ngài thì liên quan quái gì tới bổn hệ thống!!
Đó là do bản lĩnh của ngài, sao có thể trách bổn hệ thống?!!
Bổn hệ thống vô tội vô cùng luôn!
"Hừ! Ngươi vô tội?!" Âm thanh lành lạnh truyền vào tai hắn.
Minh tự giác đáp, "Đều là lỗi của ta, ta có tội!"
Phong Ly Ngân hừ lạnh, "Nghĩ cách để Đường Nhi không lo lắng nữa đi."
Cách?
Hắn thì có cách gì được?
Chẳng phải đang làm khó hắn à?!
Theo hắn thấy, ngài cứ trực tiếp thẳng thắn thân phận của ngài đi, thế là nàng sẽ không lo lắng gì nữa. Nhưng mà, ngài không nói, hắn nào dám làm chủ?
Hắn thật sự không hiểu vì sao đến giờ mà Thần Vương đại nhân còn không cho nàng biết thân phận thật của mình.
Đã nghĩ đến việc muốn sinh hài tử với người ta rồi mà còn không nói, chờ đến lúc ký chủ biết chân tướng, không sợ bị đá à.
"Ly Ngân, chàng đưa toàn bộ hài tử ra ngoài đi."
Phong Ly Ngân biết nàng định để mình ra ngoài.
"Được."
Phong Ly Ngân vung tay, hài tử nằm ngang dọc đầy đất lập tức biến mất.
Y vừa đi, Bắc Vũ Đường bắt đầu gọi hệ thống.
"Minh."
Minh đã sớm đoán được nàng định gọi mình.
[Ký chủ có chuyện gì cần tìm bổn hệ thống sao?]
"Điều kiện để giải trừ trói định với cậu là gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Cơ hội tới rồi!
Minh cười nói, [Nếu ký chủ muốn thì chỉ cần tiêu năm trăm nghìn điểm là được. Nhưng thường nhiệm vụ giả có nhiều điểm sẽ không chọn giải trừ trói định, cô biết lý do là gì không?]
"Là gì?"
[Nhiệm vụ giả có thể lợi dụng số điểm đó để tiến vào một thế giới vị diện bất kỳ để nghỉ phép, chỉ cần không thay đổi hướng đi chính của thế giới đó thì quy tắc Thiên Đạo sẽ không can thiệp. Chỉ cần có điểm, nhiệm vụ giả có thể sống rất lâu, trường sinh bất lão.]
[Một khi nhiệm vụ giả giải trừ trói định với hệ thống, tới vị diện có thọ mệnh cao, quy tắc Thiên Đạo sẽ lấy mạng nhiệm vụ giả.]
Sự mê hoặc của trường sinh bất lão, không phải nhiệm vụ giả nào cũng có thể cưỡng lại được.
Bao nhiêu đời nay, biết bao nhiêu người cầu mong trường sinh bất lão, ai chẳng muốn thọ ngang trời đất?
Có cơ hội này, mấy ai có thể từ chối?
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, "Giải trừ trói định đi."
Minh thấy nàng quả quyết giải trừ trói định, nếu nói không kinh ngạc thì chắc chắn đang nói dối, [Ký chủ, cô cần nghĩ cho kỹ.]
Bắc Vũ Đường cười nói, "Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi."
Ở bên người mình yêu thương cả đời hay cô độc trường sinh bất lão? Nàng chọn vế trước.
Trường sinh, nếu chỉ một mình cô độc, vậy nàng không cần.
Trường sinh, nếu chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương lần lượt rời đi, vậy nàng không cần.
Nàng muốn sống một đời oanh liệt, chứ không phải ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ sống buồn tẻ cô độc một mình.
[Được.]
"Trừ năm trăm nghìn điểm, số điểm còn lại đổi hết thành đan dược và thảo được."
Bắc Vũ Đường sử dụng hợp lý từng điểm, tiêu hết toàn bộ số điểm mình đang có.
[Giải trừ trói định.]
[Ký chủ, chúc cô cả đời hạnh phúc bên người mình yêu thương.]
Nghe lời này, Bắc Vũ Đường nở một nụ cười.
Nàng biết mà, hệ thống không gì không làm được sao có thể không cảm nhận được y cơ chứ.
"Cám ơn."
[Đinh~]
[Giải trừ trói định hệ thống ngược tra.]
......
Sau âm thanh đó, trong lòng Bắc Vũ Đường tựa như có gì đó biến mất.
Nàng nhìn về phía hư không, nói mấy câu rất nhỏ.
"Cám ơn cậu nhé, Minh."
"Bảo trọng."
Minh ở trong hư không nhìn người bên dưới, đột ngột tách ra khiến hắn cảm thấy có hơi không tha và khó chịu.
Hắn không khỏi nhớ lại lúc mới gặp nàng lần đầu.
Lúc đó, nàng lạnh băng, cự tuyệt tiếp xúc với mọi người.
Lúc đó, nàng luôn tâm sự nặng nề.
Lúc đó, nàng dù có đau khổ, khó chịu, thì khuôn mặt vẫn nở nụ cười, dù rằng nụ cười đó khiến người ta khổ sở.
Lúc đó, nàng vẫn còn rất yếu ớt, lại lần lượt sống sót qua tuyệt cảnh.
Lúc đó, nàng......
......
Minh nhìn nàng thật kỹ, thấp giọng nói một câu "Bảo trọng".
Bắc Vũ Đường nhìn lên bầu trời đầy sao, thở một hơi thật dài.
Nàng là người thuộc về bầu trời này.
Nơi này có người nàng yêu thương.
Nơi này là quê hương của nàng.
Nơi này có điều ràng buộc nàng.
Lúc này, dưới bầu trời đầy sao, Phong Ly Ngân nhìn về phía Hoàng cung, nhìn về phía nàng.
Ánh mắt y dường như xuyên thấu không thời gian, xuyên qua ngàn dặm địa lý, dừng trên người nàng.
Nàng vì mình, từ bỏ trường sinh.
Nàng không giống những người đó.
Bức tường bao lấy trái tim y, giây phút này, ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn mở rộng cửa lòng với nàng.
Phong Ly Ngân ngửa đầu nhìn trời, xuyên qua vũ trụ, dừng ở chủ vạn giới.
Lần này, dù nàng có phải cái bẫy người đó thiết kế lừa mình hay không, y đều cam nguyện tiến vào.
- Phủ Tam hoàng tử-
"Không tra được sao?" Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc trầm giọng hỏi.
"Thuộc hạ đã tra qua cả các phủ rồi, không phát hiện ai đáng nghi. Bức thư này giống như bỗng nhiên xuất hiện."
Thị vệ tâm phúc của Tam hoàng tử là Phương Khuynh cũng cảm thấy việc lần này rất quỷ dị.
Thư phòng quanh năm có hộ vệ trông chừng, vậy mà người nọ lại có thể yên hơi lặng tiếng tiến vào, đặt thư lên bàn. Nếu người nọ có ý gây rối với Tam điện hạ thì chỉ sợ tính mạng của Tam điện hạ sẽ khó mà giữ nổi.
Cổ Hàn Ngọc nhìn bức thư trong tầm tay, chữ trên thư xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như chữ hài đồng mới học viết, giấy cũng là loại giấy Tuyên Thành bình thường rẻ nhất, khiến người ta không tra ra được.
"Xem ra bổn điện hạ phải tự mình đi gặp một lần."
"Điện hạ, quá nguy hiểm, lỡ là bẫy thì sao?" Phương Khuynh khuyên nhủ.
Cổ Hàn Ngọc lại nói, "Nếu đối phương thật sự muốn xuống tay với ta, với bản lĩnh như vậy, bổn hoàng tử thoát được sao?"
Lời này không sai, Phương Khuynh không khuyên can gì được nữa.
Hôm sau, Cổ Hàn Ngọc ngồi một xe ngựa bình thường, lặng lẽ rời thành Trường An, tiến đến Pháp Hoa Tự ở ngoại ô.
Hắn vừa vào Pháp Hoa Tự thì đã có tiểu tăng dẫn hắn vào sâu trong rừng trúc sau núi.
Rừng trúc chín khúc mười tám vòng, có vẻ giống mê cung, hỏi ra mới biết rừng trúc này thực sự là một mê cung. Cây trúc được bố trí theo thất tinh trận, không có người dẫn đường thì rất khó tiến vào.
Cổ Hàn Ngọc nghe xong thì càng tò mò về người nọ.
Một lát sau, tầm mắt thoáng hẳn, một căn nhà trúc xuất hiện trước mắt. Đêm qua trên núi có mưa, làn sương mù quẩn quanh rừng trúc, càng vào sâu thì sương mù càng dày, nhưng lúc này lại không còn sương mù nữa, dường như quanh nhà trúc có một lớp lá chắn vô hình vậy.
Cảnh tượng kỳ lạ này được Cổ Hàn Ngọc quy công cho thất tinh trận.
"Công tử, tiểu tăng chỉ dẫn ngươi đến đây thôi."
Tiểu hoà thượng làm một Phật lễ rồi xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Cổ Hàn Ngọc.
Cổ Hàn Ngọc đi dọc theo đường đá về phía nhà trúc, sau đó thấy một thân ảnh mảnh khảnh đưa lưng về phía hắn.
Hắn bước vào nhà, đi đến trước mặt người nọ, khi thấy rõ đó là ai, đôi mắt Cổ Hàn Ngọc chợt trợn to.
Người nọ không nhìn hắn, âm thanh đạm mạc, "Ngồi đi."
Nàng cầm ấm trà trong tay, rót cho cả hai một ly trà.
Cổ Hàn Ngọc ngồi xuống, nhìn người trước mặt, "Mộc hương quân."
Hắn nói ra thân phận của người đó.
Từ khi nhận được bức thư thần bí kia, hắn vẫn luôn cân nhắc xem người đó sẽ là ai.
Hắn nghĩ tới vô số người, lại chưa từng nghĩ tới Bắc Vũ Đường.
Hôm nay đột nhiên gặp nàng, sự kinh ngạc trong lòng hắn khó mà diễn tả nổi.
"Mộc hương quân, không biết ngươi hẹn ta tới đây vì chuyện gì?" Cổ Hàn Ngọc đi thẳng vào vấn đề.
Hắn biết năng lực của vị Mộc hương quân này.
Hôm nay nàng dùng cách này hẹn mình, chắc chắn không phải việc tầm thường.
Hắn đã đoán được đại khái.
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, "Tam điện hạ cảm thấy ta mời ngươi tới đây vì chuyện gì?"
Cổ Hàn Ngọc cũng không che dấu, thốt ra ba chữ, "Tử Cấm Thành."
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Tam điện hạ quả là người thông thấu. Hôm nay ta tới vì muốn làm một giao dịch với điện hạ."
Cổ Hàn Ngọc hơi động lòng, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, "Giao dịch? Không biết là giao dịch gì?"
"Tam điện hạ có hứng thú với cái ghế kia không?"
Đây là một phép thử! Hơn nữa còn là phép thử chói lọi!
Hai người đều là người thông minh nên đều hiểu ngay.