Editor: Bạch Diệp Thảo "Phụ thân, người đang nói gì vậy?" Bắc Niệm Cẩm giật mình nhìn ông ta, khoé mắt nhìn tháng qua ánh mắt Dương di nương cho mình, lập tức minh bạch.
Sao lại biến thành như vậy!
Không phải người mà mọi người hẳn nên phỉ nhổ là Bắc Vũ Đường sao, sao lại biến thành nàng ta?!
Bắc Niệm Cẩm không rõ tại sao chuyện lại phát triển ngược với phương hướng nàng ta dự tính, thu liễm bất an và nghi ngờ trong lòng, nàng ta bắt đầu sắm vai đáng thương nhu nhược, nhằm lấy được sự thương tiếc của Bắc phụ.
"Phụ thân, nữ nhi là người như thế nào, người còn không biết sao? Sao nữ nhi có thể hãm hại tỷ tỷ chứ." Bắc Niệm Cẩm nước mắt lưng tròng, khẽ cắn môi dưới, uỷ khuất nhìn Bắc phụ.
Bắc Xương Bình mặt lạnh nhìn nàng ta, người Nhã xá tự mình tới cửa nói cho ông ta, mặt già của ông ta đều vì nàng ta mà mất sạch.
"Được, được lắm, đến giờ còn không thừa nhận." Bắc Xương Bình căm tức nhìn nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm thấy Bắc Xương Bình như thế, biết là chiêu này vô dụng.
Nàng ta rời mắt lên hai mẹ con Bắc Vũ Đường.
"Tỷ tỷ, Cẩm Nhi là người thế nào, tỷ rõ nhất. Những lời đồn đãi bên ngoài, tất nhiên là có người muốn hãm hại muội. Lúc trước người bên ngoài cũng hãm hại tỷ tỷ như thế, tỷ hẳn hiểu sự khổ sở của muội." Bắc Niệm Cẩm tình thâm nói.
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn nàng ta,
"Đương nhiên. Ta hiểu cảm giác bị hãm hại thế nào." "Khi đó ta còn giúp tỷ tỷ ra ngoài làm sáng tỏ. Sao ta có thể hãm hại tỷ tỷ." Bắc Niệm Cẩm uỷ khuất.
Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn nàng ta,
"Đúng vậy, muội muội tốt, ngươi ra ngoài làm sáng tỏ cho ta, sau đó, không những không sáng tỏ, thanh danh của ta càng kém, ngược lại danh dự của ngươi lại càng lúc càng tốt. Ngươi nói có kỳ quái không?" Bắc Xương Bình nghe xong, sắc mặt lại trầm hơn, ánh mắt nhìn Bắc Niệm Cẩm càng lạnh.
"Nga, đúng rồi. Lần trước ta đã nhắc ngươi, không cần ra ngoài làm sáng tỏ. Muội muội, ngươi thật "dễ quên"." Hai chữ "dễ quên", Bắc Vũ Đường nhấn rất mạnh.
Sắc mặt Bắc Niệm Cẩm trắng nhợt, nàng ta lại quên mất chuyện này.
Sắc mặt Bắc Xương Bình càng khó coi,
"Ngày mai đến Lâm Thuỷ am đi, lúc nào suy nghĩ cẩn thận thì về." Sắc mặt Bắc Niệm Cẩm trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ.
Dương di nương cuối cùng ngồi không yên, vọt tới trước mặt Bắc mẫu cầu tình:
"Phu nhân, cầu người khai ân. Nếu đưa Cẩm Nhi đến am, đời này của con bé xong rồi." Ở Đại Đoan, nữ tử chưa lấy chồng bị người nhà đưa đến am ni cô đều là vì phạm sai lầm, bị người nhà vứt bỏ. Rất nhiều người bị đưa đi đến đó, mặc cho tự sinh tự diệt, cả đời coi như xong.
Bắc mẫu lạnh lùng nhìn mẹ con hai người, bà hoàn toàn không ngờ những đồn đãi bên ngoài đều do Bắc Niệm Cẩm chọc ra. Hãm hại nữ nhi của bà, thứ nữ như vậy, có gì đáng để bà thương hại?
"Để nó ở đó suy ngẫm lại cũng tốt, đỡ phải làm việc không biết nặng nhẹ." Lần này nếu không có người Nhã xá, nếu không phải có tập thơ mà nữ nhi giao cho Xá lão từ trước, nó sẽ bị đồng lứa phỉ nhổ, không dám ngẩng đầu trước mặt người khác. Nó muốn huỷ diệt Vũ Đường, thật sự là tâm tư ác độc.
Dương di nương thấy cầu bà không được, lại cầu Bắc Xương Bình,
"Lão gia, Cẩm Nhi cũng là nữ nhi của người, người không thể đối xử với nó như vậy." Đối mặt với Dương di nương đau khổ cầu xin, Bắc Xương Bình không chút mềm lòng.
Bởi vì chỉ cần ông ta nghĩ đến việc hôm nay ra cửa bị người ta ném trứng thối, cục tức nghẹn sao cũng không trôi nổi.
"Đừng nói nữa." Bắc Xương Bình một tay đẩy Dương di nương văng ra, nổi giận,
"Đều là nữ nhi tốt ngươi dạy ra!" Bắc Niệm Cẩm lạnh nhạt nhìn những người này.
Kiếp trước họ cũng lạnh nhạt như thế, không để ý đến sống chết của nàng ta, kiếp này cũng vậy.
Tốt, rất tốt!
Một khi đã vậy, chờ nàng ta thành Hoàng phi rồi, nhất định sẽ khiến cho những người Bắc gia muốn sống không được, muốn chết không xong, muốn họ sám hối cả đời vì hành động ngày hôm nay!
Bắc Niệm Cẩm âm thầm thề.
"Ta đi." Bắc Niệm Cẩm không bao giờ cầu xin Bắc Xương Bình nữa.
Nàng ta biết đức hạnh của Bắc Xương Bình từ trước, bắt nạt kẻ yếu. Giờ Bắc Vũ Đường có chỗ dựa là Nhiếp Chính Vương, sao ông ta dám đắc tội.
Bắc Niệm Cẩm thu hồi nguỵ trang lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bắc Xương Bình bị ánh mắt lạnh lùng của nàng ta nhìn đến dựng lông tơ, ông ta chưa từng thấy ánh mắt này của nàng ta.
Trước khi đi, Bắc Niệm Cẩm lạnh lùng nhìn họ.
Dương di nương cáo tội một tiếng rồi đuổi theo.
Bắc mẫu lại bị ánh mắt đó của nàng ta làm cho tức giận,
"Ánh mắt đó của nó là sao? Nếu không phải nó không an phận, sao lại thành ra như thế này." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vỗ về bà, làm bà bớt giận, đối với ánh mắt ôm hận ý của Bắc Niệm Cẩm trước khi đi, nàng chẳng thèm để ý. Chỉ là không ngờ nàng ta lại không giấu được.
Hôm sau, Bắc Niệm Cẩm mang theo nha hoàn Phất Đông đi đến Lâm Thuỷ am ở ngoại ô kinh thành.
Phất Đông nhìn chiếc xe ngựa cũ nát, rất tức giận,
"Sao lại dùng xe ngựa kém như vậy!" Bắc Niệm Cẩm nhìn chiếc xe ngựa kia, sắc mặt âm trầm.
Đám nô tài mắt chó nhìn người này cho là nàng ta không về được nên dám bắt nạt nàng ta như thế!
Được, rất tốt!
Một ngày nào đó, nàng ta sẽ bắt họ quỳ gối trước mặt mình xin tha.
Cuộc sống ở Lâm Thuỷ am rất gian khổ, Bắc Niệm Cẩm đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nàng ta đến nơi, sắc mặt vẫn trầm thêm mấy phần.
Ni cô dẫn đường chỉ tay vào sương phòng lụi bại mà nói:
"Nơi này là nơi các ngươi sống sau này." Phất Đông nhìn căn phòng không có cửa sổ, nghiêng nghiêng ngả ngả, mái hiên còn đầy cỏ dại, sắc mặt đen sì,
"Tiểu sư phụ, có phải sai chỗ rồi không? Nơi này lụi bại như thế, sao mà ở được?" Ni cô kia không kiên nhẫn nói:
"Dọn dẹp một chút không phải là ở được rồi sao. Các ngươi coi đây là đâu, còn tưởng là hầu phủ chắc. Vào Lâm Thuỷ am, không có tiểu thư gì nữa, đừng bày cái giá tiểu thư ra đây." "Nhưng mà..." Phất Đông còn chưa nói xong, đã bị ni cô kia ngắt ngang,
"Không muốn ở đây thì ngủ ngoài." "Ngươi!" Phất Đông bị thái độ ác liệt của ni cô chọc tức.
Bắc Niệm Cẩm ngăn Phất Đông lại,
"Đi thôi." Nói xong, đi thẳng về phía căn phòng lụi bại không thể ở đó.
"Hừ, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư chắc!" Bắc Niệm Cẩm nghe câu châm chọc đó, nắm chặt khăn lụa trong tay.
Giờ mỗi người đều giẫm một chân lên đầu nàng ta.
Chờ đó, các ngươi chờ đó cho ta!
Những người này, nàng ta sẽ không bỏ qua.
"Tiểu thư." Vẻ mặt Phất Đông đau khổ nhìn nàng ta.
"Yên tâm, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ rời khỏi đây." Bắc Niệm Cẩm chắc chắn.
Phất Đông kinh ngạc nhìn nàng ta, rất nhanh đã nhớ lại đoạn đối thoại của nàng ta và Dương di nương.
Dám xuống tay với Hoàng thượng, nếu xử lý không tốt, toàn bộ Bắc gia sẽ bị diệt tộc.
Phất Đông kinh hãi.
Ngày thứ ba ở Lâm Thuỷ am, Bắc Niệm Cẩm hành động, mà Phất Đông là nha hoàn trung tâm của nàng ta, đương nhiên là trợ giúp nàng ta vô điều kiện.
Phất Đông yểm hộ Bắc Niệm Cẩm, giúp đỡ nàng ta tránh ni cô ở Lâm Thuỷ am, giúp nàng ta đi cửa sau xuống núi, mà nàng ta ở lại yểm trợ Bắc Niệm Cẩm.
Bắc Niệm Cẩm xuống núi rồi, đi thẳng đến nơi Phong Lâm Uyên xảy ra chuyện.
Nói cũng khéo, nơi xảy ra chuyện kia rất gần Lâm Thuỷ am, rất tiện cho Bắc Niệm Cẩm.
Bắc Niệm Cẩm hồi tưởng lời Bắc Vũ Đường từng nói với nàng ta, chỉ nói là phát hiện một nam nhân cả người đầy máu ngất xỉu ở bên dòng suối.
Nước suối chảy không quá xiết, nàng ta bắt đầu tìm kiếm dọc bờ. Dọc đường đừng nói nhìn thấy người, cả quỷ cũng không thấy.
Đáng chết, rốt cuộc là ở đâu rồi!
Lúc trước hẳn phải hỏi chi tiết, bằng không cũng không phải tìm như rồi nhặng không đầu giống như bây giờ. Đột nhiên, Bắc Niệm Cẩm nhớ tới một chi tiết. Lúc ấy Bắc Vũ Đường nói qua, nơi đó có một mặt cỏ, từ xa nhìn lại có thể thấy Lâm Thuỷ am ở lưng chừng núi.
Có phương hướng, Bắc Niệm Cẩm ước lượng khoảng cách từ Lâm Thuỷ am tới đây, sau đó bắt đầu tính toán vị trí, sau khi tìm đúng phương hướng, đi thẳng về hướng đó. Nửa canh giờ sau, Bắc Niệm Cẩm tìm được nơi Bắc Vũ Đường miêu tả.
Khi nhìn thấy người bên bờ suối, Bắc Niệm Cẩm rốt cuộc không kiềm chế được vui mừng trên mặt, vội đi về phía Phong Lâm Uyên.
Lúc này, trong mắt nàng ta, Phong Lâm Uyên không phải Hoàng đế, mà là núi vàng núi bạc, là công cụ tạo ra vinh hoa phú quý sau này của nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm đến gần, thấy hắn đeo một mặt nạ màu đen, trên người đều là vết đao thương. Nàng ta muốn tháo mặt nạ xuống xác nhận hắn có phải Phong Lâm Uyên không.
Nhưng nàng ta phát hiện mặt nạ kia bị khoá, căn bản không tháo được.
Bắc Niệm Cẩm dù nghi ngờ trong lòng, nhưng tính thời gian và địa điểm giống như đúc lời Bắc Vũ Đường nói, ngay cả vết thương cũng giống như đúc, hẳn là không sai được.
Còn mặt nạ của hắn, Bắc Niệm Cẩm chỉ nghĩ là Bắc Vũ Đường quên nói.
Bắc Niệm Cẩm cố sức kéo Phong Lâm Uyên đang hôn mê đi.
Giờ Bắc Niệm Cẩm chỉ cần nghĩ đến tương lai phong cảnh vô hạn, cả người sẽ tràn trề sức lực, dùng sức kéo Phong Lâm Uyên đến một nhà gỗ bị bỏ trên núi.
Nhà gỗ là nơi thợ săn trên núi nghỉ ngơi qua đêm, giờ đã bị vứt bỏ. Nơi này Bắc Niệm Cẩm đã sớm chọn trước, yên lặng không người, lại gần Lâm Thuỷ am, tiện nàng ta chiếu cố người.
Trong nhà gỗ đã có rất nhiều đồ xử lý vết thương được chuẩn bị từ trước, Bắc Niệm Cẩm nhìn nam nhân nằm trên giường gỗ, hít sâu một hơi, lột đồ hắn ra, phát hiện hắn rất gầy yếu, không chắc nịch như nàng ta tưởng tượng.
Bắc Niệm Cẩm nhìn vết đao ghê người trên ngực hắn, nhịn ghê tởm, bắt đầu xử lý, không biết có phải do quá nặng tay hay không, nam nhân đang hôn mê bị đau tỉnh.
Lúc tỉnh lại, liếc mắt đã thấy một vị mỹ nhân tuyệt sắc đang chà lau miệng vết thương cho mình, ánh mắt hắn si mê nhìn mỹ nhân như thiên tiên đó.
Bắc Niệm Cẩm đã chú ý tới hắn tỉnh, chỉ là ra vẻ không biết, hết sức chuyên chú giúp hắn xử lý vết thương, động tác trên tay càng nhẹ nhàng hơn. Khi nàng ta đứng lên phải đi, nam tử vội vàng mở miệng, lại kinh ngạc phát hiện mình không thể mở miệng, đồng thời cũng ý thức được trên mặt mình còn đeo đồ vật nào đó.
Động tác hắn dường như kinh động đến Bắc Niệm Cẩm, nàng ta quay đầu, kinh hỉ nhìn hắn,
"Ngươi tỉnh rồi." Nam tử bị đau, nhưng nhìn tiên nữ đi về phía mình, chút đau này chẳng tính là gì.
Bắc Niệm Cẩm chú ý tới ánh mắt hắn nhìn mình mang theo si mê, đắc ý không thôi. Vì hôm nay, nàng ta đã tỉ mỉ trang điểm, vì mình có thể khiến Phong Lâm Uyên khuynh tâm.
Nam tử muốn mở miệng nói chuyện, lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể khoa tay múa chân.
Bắc Niệm Cẩm sửng sốt, cuối cùng hiểu ý hắn.
Hắn rốt cuộc gặp ám sát kiểu gì, mà làm hắn mang mặt nạ sắt, còn bị độc câm, không phát ra tiếng.
Bắc Niệm Cẩm biết, dù giờ hắn thảm đến mức nào, sau khi hắn về cung sẽ tốt lên thôi.
Bắc Niệm Cẩm ôn nhu nhìn hắn, ôn nhu an ủi,
"Ngươi đừng lo, ta sẽ mua thuốc cho ngươi, sẽ khỏe lên." Nam tử cảm động, chỉ cảm thấy nửa đời trước u ám như vậy, là vì kiếp này gặp được nàng ta, làm hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Nam tử y y ô ô khoa tay múa chân, Bắc Niệm Cẩm nhìn hắn cảm động chảy nước mắt, càng vui vẻ.
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi." Bắc Niệm Cẩm nhẹ giọng nói.
Nam tử gật đầu.
Bắc Niệm Cẩm đến Lâm Thuỷ am một chuyến, lấy hộp đồ ăn Phất Đông đã chuẩn bị tốt đi.
"Đồ ta bảo ngươi chuẩn bị đâu?" Bắc Niệm Cẩm hỏi.
Phất Đông lấy một bao xuân dược cho nàng ta, mắt lộ quan tâm,
"Tiểu thư, người định đi đâu?" "Chuyện này ngươi không cần xen vào, hiện tại ngươi chỉ cần ứng phó đám ni cô chết tiệt kia giúp ta là được. Chờ chúng ta rời khỏi nơi này rồi, ta nhất định sẽ cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý cả đời." Phất Đông cảm động gật đầu, chỉ là đáy mắt tràn ngập khinh thường.
Hừ, còn muốn vinh hoa phú quý, có sống được không còn không biết được đâu.
Phất Đông mắt lạnh nhìn nàng ta đi về sau núi.
Trước nhà gỗ, Bắc Niệm Cẩm cầm bao dược trong tay, biểu tình rối rắm.
Dược này nên hạ hay không đây?!
Nhìn hắn có vẻ rất có hảo cảm với nàng ta rồi, dù không dùng, dựa vào bản lĩnh của nàng, tất nhiên có thể khiến hắn phá cách dẫn nàng ta vào cung.
Nhưng lỡ hộ vệ của hắn tìm được hắn rồi, biết thân phận của mình, có vì mấy lời đồn đãi với vẩn mà rời xa mình không?
Không được, tuyệt đối không được!
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, đáy mắt Bắc Niệm Cẩm tràn đầy kiên định, nàng ta rải dược vào trong đồ ăn.
Chờ đến lúc nàng ta vào cửa, nam tử vẻ mặt vui sướng nhìn nàng ta, ánh mắt như nhìn nữ nhân mình yêu nhất.
Bắc Niệm Cẩm thẹn thùng hơi cúi đầu, không dám nhìn lại, nhẹ nhàng nói:
"Nơi này chỉ có cơm canh đạm bạc, mong đừng chê." Nam tử lắc đầu, có ăn với hắn đã là tốt lắm rồi.
Bắc Niệm Cẩm nhìn người đang ăn ngấu nghiến kia, đáy lòng có phần kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vì lúc này toàn bộ tâm tư nàng ta đang đặt ở chuyện sắp xảy ra.
Tưởng tượng đến sẽ làm chuyện đó với một nam nhân, trong lòng nàng ta vẫn sợ hãi, nhưng càng nhiều là hưng phấn.
Chỉ cần nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này, nghĩ đến việc có thể giẫm lên đầu Bắc Vũ Đường, có thể làm những người đã từng khinh thường nàng ta quỳ xuống đất xin tha, nàng ta lại hưng phấn không thôi.
Chỉ chốc lát sau, nam tử đã cảm giác thân thể khô nóng, nhìn nữ tử mỹ lệ như thiên tiên trước mắt, có xúc động muốn đè nàng ta xuống dưới thân, hung hăng chà đạp.
Bắc Niệm Cẩm chú ý tới ánh mắt nóng cháy của hắn, trong lòng run nhè nhẹ.
Nam tử cầm tay nàng ta, Bắc Niệm Cẩm run lên, muốn rút tay về, dục cự còn nghênh, làm nam tử càng nóng hơn, cuối cùng không khống chế được xúc động, nhào về phía nàng ta.
Rất nhanh, những âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập từ nhà gỗ truyền ra, mãi đến lúc mặt trời lặn mới ngừng lại.
Sáng sớm hôm sau, nam tử nghe được tiếng nức nở, thấy Bắc Niệm Cẩm hai tay ôm mình, cúi đầu khóc.
Nam tử nôn nóng làm nàng ngẩng đầu, muốn xin lỗi.
"Trong sạch của ta không còn nữa, sau này ta phải làm sao bây giờ?" Bắc Niệm Cẩm đỏ mắt, đáng thương vô cùng nhìn hắn.
Nam tử không ngừng khoa tay múa chân với Bắc Niệm Cẩm, vội muốn nói cho nàng ta, hắn sẽ phụ trách, cưới nàng ta làm vợ.
Bắc Niệm Cẩm đỏ mắt nhìn hắn, thấy nôn nóng trong mắt hắn, rất vừa lòng.
Nếu bụng nàng ta đã hoài long chủng, vậy thì có thể một bước lên trời rồi.
Bắc Niệm Cẩm lâu sau mới hiểu ý hắn, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên hỏi:
"Ngươi nguyện ý cưới ta?" Nam tử gật đầu mạnh, rất sợ mỹ nhân nhi không hiểu ý mình.
Bắc Niệm Cẩm đỏ mặt, ngừng khóc thút thít, ngượng ngùng nhìn hắn.
Nam tử bị bộ dáng đỏ của nàng ta câu đến ngứa ngáy khó nhịn, thân thể lại có phản ứng. Tay hắn lặng lẽ duỗi về phía nàng ta, thấy mỹ nhân nhi không từ chối, vui mừng quá đỗi, trực tiếp nhào lên.
Tia nắng ban mai lấp ló, nhà gỗ nhỏ lại nóng lên.
Mỗi đêm Bắc Niệm Cẩm đều đến bồi nam tử kia. Mỗi tối đều là thiên lôi câu liệt hoả. Nam tử cảm thấy mình đã sống những ngày tháng thần tiên, lão thiên gia cho hắn một thê tử ôn nhu, mỹ lệ.
Ngày này, Bắc Niệm Cẩm cảm giác mặt mình rất ngứa, nhẹ gãi một cái, vậy mà lại rách cả da mặt, đầu ngón tay có máu tươi, làm nàng ta sợ không dám gãi nữa.
Trước khi nam tử đi lên, nàng ta vội lấy khăn tay che mặt, nàng ta tuyệt đối không thể để hắn thấy mặt mình bị làm sao.
Bắc Niệm Cẩm hơi cúi đầu, nói với nam tử,
"Ta đi lấy đồ ăn cho chàng, sẽ về nhanh thôi." Nam tử thấy nàng ta vội vàng rời đi.
Bắc Niệm Cẩm vừa về đến phòng đã vội chạy đến trước gương, nhìn vết cào trên mặt mình thì hoảng sợ. Nàng ta chỉ nhẹ nhàng gãi một cái, sao lại có vết máu được.
Bắc Niệm Cẩm ảo não nhìn tay mình, nhưng nàng ta cũng không lo lắng, lấy một hộp thuốc mỡ từ hộp gấm ra, bôi lên miệng vết thương, ngứa ngáy cũng biến mất.
Phất Đông đi vào, thấy nàng ta bôi hộp thuốc mỡ kia, lúc thấy vết thương trên mặt nàng ta, đáy mắt xẹt qua dị sắc.
"Tiểu thư, đồ có thể đổi nô tì đều đổi rồi. Nếu tiếp tục như vậy, trang sức đáng giá của chúng ta sẽ hết sạch." Phất Đông nói ra quẫn cảnh hai chủ tớ gặp phải.
Bắc Niệm Cẩm không để bụng,
"Chờ thêm mấy ngày nữa là có thể ra ngoài. Những trang sức này cũng không phải thứ gì đáng giá." Chờ nàng ta được đón vào cung, đồ được dùng sẽ càng tốt.
Bắc Niệm Cẩm lau thuốc mỡ xong, dùng khăn che khuất mặt, nhìn bộ dáng trong gương, không ảnh hưởng đến mỹ mạo của mình, nàng ta mới yên tâm nhận hộp đồ ăn trên tay Phất Đông, đi lên núi.
Chờ đến khi Bắc Niệm Cẩm trở lại nhà gỗ, trong nhà trống không, người vốn nên ở đây đã biến mất.
Bắc Niệm Cẩm đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn, thấy được một tờ giấy, tờ giấy chỉ viết một câu đơn giản - "Cẩm Nhi, chờ ta tới đón nàng."
Bắc Niệm Cẩm nhìn ký tên dưới tờ giấy – "Tử Kiện".