Editor: Bạch Diệp Thảo "Tử Kiện, chẳng lẽ chàng quên ta đã cứu chàng từ bờ sông lên, quên mấy ngày chúng ta ở nhà gỗ sao?" Bắc Niệm Cẩm lã chã chực khóc nhìn Phong Lâm Uyên.
Phong Lâm Uyên nghe lời nàng ta, xứng với biểu tình của nàng ta lúc này, sao mà cảm thấy mình là nam nhân bội tình bạc nghĩa thế, nhưng mà hắn hoàn toàn không biết nàng ta đang nói gì mà, có được hay không!
Bá tánh chung quanh nhất trí nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn như đang nhìn một phụ lòng hán bội bạc.
Phong Lâm Uyên bị nữ nhân trước mặt chọc cho tức điên.
Hắn là người bội tình bạc nghĩa sao, hả?!!
Thống lĩnh thị vệ cẩn thận nhìn Hoàng thượng một cái, thấy sắc mặt Hoàng thượng đen sắp nhỏ mực đến nơi, trong lòng lộp bộp, đến lúc đó Hoàng thượng có trách bọn họ hộ vệ bất lực không đây.
Thống lĩnh thị vệ nhẹ giọng dò hỏi,
"Hoàng thượng, có cần thần dẫn Bắc cô nương đi nghỉ ngơi trước không?" Lời này đã là cực kỳ uyển chuyển.
Phong Lâm Uyên trừng hắn một cái, lạnh lùng nói:
"Không cần." Giờ dẫn nàng ta đi, không chừng sau này sẽ có người truyền chuyện phong lưu của hắn.
Nếu thực sự có chuyện như vậy, hắn không sao cả, mặc họ thôi. Nhưng mà hắn trong sạch như vậy, không tự làm sáng tỏ cho bản thân, vậy thì nghẹn khuất lắm đấy.
Tốt xấu gì hắn cũng là Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng cần sĩ diện và thanh danh lắm nha.
"Tử Kiện, chàng đã nói đời này sẽ không phụ ta." Bắc Niệm Cẩm tiếp tục nói.
Bá tánh chung quanh đều dựng lỗ tai lên nghe, không có ai tiếp tục nhục mại Bắc Niệm Cẩm vô sỉ, vô cùng hứng thú xem diễn.
"Lớn mật! Tên huý của Hoàng thượng là cho ngươi gọi sao!" Thống lĩnh thị vệ nổi giận.
Bắc Niệm Cẩm đỏ mặt, không để ý tới thống lĩnh thị vệ, ánh mắt chấp nhất nhìn Phong Lâm Uyên.
Phong Lâm Uyên cuối cùng cũng nói:
"Trẫm niệm ngươi là nữ nhi của Bắc Bình Hầu, tha tội đường đột cho ngươi, nếu ngươi còn dám càn quấy, hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách trẫm không lưu tình." Bắc Niệm Cẩm nghe hắn nói thế, sắc mặt trắng bệch.
Nàng ta vẫn luôn tự nhủ, hẳn hắn có việc bận, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến đón nàng ta về.
Nhưng mà, hiện thực lại cho nàng ta một cái tát vang dội.
Nàng ta đã sớm rõ, hắn có lẽ chỉ coi đó là một đoạn tình duyên sương sớm, căn bản chưa từng muốn cưới nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm nắm chặt khăn gấm trong tay.
Một khi đã vậy, nàng ta chỉ có thể sử dụng con át chủ bài.
Đáy mắt Bắc Niệm Cẩm hiện lên điên cuồng.
Đều do các người ép ta!
Phong Lâm Uyên là hy vọng cuối cùng của Bắc Niệm Cẩm, mắt thấy hy vọng sắp tan biến, Bắc Niệm Cẩm hoàn toàn bị hận thù và phẫn nộ che mắt.
"Hoàng thượng, dân nữ đã hoài hài tử của người. Người có thể không nhận ta, nhưng không thể không nhận con của chúng ta." Bắc Niệm Cẩm đánh cược tất cả.
Lời vừa dứt, toàn trường ồ lên!
Vô số người hít sâu một hơi, khiếp sợ nhìn Bắc Niệm Cẩm.
Phong Lâm Uyên bị nàng ta làm tức cho tái mặt luôn.
Hài tử!!!!
Hắn căn bản chưa từng chạm vào nàng ta, hài tử chạy từ đâu ra?!
Thống lĩnh thị vệ bắt đầu bi ai thay cho Bắc Bình Hầu, sinh được một nữ nhi như thế này, quả là xui tám kiếp. Hành động của nàng ta, hoàn toàn là kéo toàn bộ Bắc Bình Hầu phủ chôn cùng.
"Hoàng thượng, nếu người không tin, có thể thỉnh đại phu tới bắt mạch." Bắc Niệm Cẩm nhìn thẳng Phong Lâm Uyên,
"Dân nữ hôm nay nếu có nửa lời nói dối, cam nguyện bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế." Phong Lâm Uyên tức đến hít sâu mấy hơi, nàng ta được một tấc lại muốn tiến một thước sao!
Lời nguyền rủa bực này nàng ta còn có thể nói ra được, còn thề son sắt muốn mời ngự y, nghe thế nào cũng không giống nói dối.
Mọi người không tự hiểu tin lời Bắc Niệm Cẩm, trong mắt họ, nàng ta dám lớn mật như vậy, nếu không phải thật sự có chuyện này, nàng ta lấy đâu ra tự tin. Phải biết rằng đây là tử tội, không tốt chính là liên luỵ đến cả gia tộc.
Bá tánh vây xem chậm rãi chờ đợi phản ứng của Phong Lâm Uyên, muốn giận dữ giết nàng ta, hay thu nàng ta vào Hoàng cung.
Phong Lâm Uyên đã tức đến muốn giết người luôn rồi.
Phong Lâm Uyên lạnh mặt, nhìn chằm chằm Bắc Niệm Cẩm,
"Nếu ngươi nói trẫm và ngươi có,... Chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ, trẫm sẽ vấn tội theo đúng luật." Bắc Niệm Cẩm sửng sốt, trong lòng đau xót.
Nhưng nàng ta đã sớm chuẩn bị tốt. Nàng ta lấy một tờ giấy từ ống tay áo ra, tờ giấy đó là thứ duy nhất hắn để lại sau ngày hắn rời đi.
Mọi người đều nhìn chằm chằm tờ giấy kia, trong mắt họ đó nhất định là thư tình.
Tiểu Tam công công tiến lên trước, lấy tờ giấy trong tay Bắc Niệm Cẩm, đưa tới trước mặt Phong Lâm Uyên. Phong Lâm Uyên vốn tưởng là thư tình, không ngờ chỉ là một câu đơn giản.
"Cẩm Nhi, chờ ta tới đón nàng!"
Ký tên "Tử Kiện".
Phong Lâm Uyên dở khóc dở cười nhìn tờ giấy, sau đó lạnh lùng nhìn Bắc Niệm Cẩm,
"Chỉ bằng một tờ giấy này, lại dám nói trẫm dan díu với ngươi?" Giọng hắn có trào phúng không thèm che dấu.
Phong Lâm Uyên ném tờ giấy cho Tiểu Tam công công, Tiểu Tam công công là người rõ tính nết của Phong Lâm Uyên nhất, tất nhiên hiểu ý hắn, lập tức mở tờ giấy kia ra cho mọi người xem.
Bá tánh chung quanh dài cổ ra nhìn nội dung, có lẽ do nội dung tờ giấy không lớn mật như họ tưởng tượng, cả đám xem xong đều thất vọng ê chề.
Cảm giác này giống như là chờ xem tuồng, cuối cùng méo có gì hết.
Phong Lâm Uyên bị Bắc Niệm Cẩm chọc cho tức lắm rồi (từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra chưa từng tức như thế), vốn có thể trực tiếp sai người bắt nàng ta, nhưng nếu hôm nay không làm rõ mọi chuyện, hắn không nhả được khẩu khí này.
"Lấy giấy bút ra đây." Phong Lâm Uyên trầm giọng nói.
Rất nhanh đã có người mang giấy bút ra, hắn tự mình viết lại câu kia trước mặt mọi người.
Tiểu Tam công công cơ linh đặt hai tờ giấy song song, chữ viết hoàn toàn bất đồng, ngay cả người nông dân quê mùa, nhìn qua cũng có thể phân biệt.
Giờ thì mọi người không tin Bắc Niệm Cẩm nữa, một đám nhìn nàng ta như nhìn kẻ điên.
"Ngươi còn gì để nói không?" Phong Lâm Uyên trào phúng nhìn nàng ta, cho dù lúc này nàng ta có đẹp, trong mắt Phong Lâm Uyên cũng là mặt mày khả ố.
Bắc Niệm Cẩm sắc mặt trắng bệch, khẽ cắn môi dưới, nhu nhược đáng thương nói,
"Hài tử trong bụng ta đủ để chứng minh tất cả." Phong Lâm Uyên cạn lời rồi.
"Cái thai của ngươi thì có liên quan gì tới trẫm. Ngươi muốn tìm thì cũng phải tìm phụ thân thân sinh của nó. Ngươi đâu, áp người này vào thiên lao, chờ xử lý." Phong Lâm Uyên ra lệnh.
"Vâng!" Thống lĩnh thị vệ đáp.
Đúng lúc này, người Bắc Bình Hầu phủ vội vàng tới. Bắc Xương Bình nghe được thứ nữ của mình trộm trốn khỏi Lâm Thuỷ am, chặn thánh giá, sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, vội chạy từ tế đàn tới, vừa lúc thấy thị vệ tiến lên bắt giam Bắc Niệm Cẩm.
Bắc Xương Bình thật sự bị nghiệt nữ này chọc điên, hận không thể bóp chết nàng ta, đỡ cho nàng ta đi tai hoạ toàn bộ Bắc gia.
Bắc Niệm Cẩm giãy giụa, kêu la,
"Chàng không thể đối xử với ta như thế. Chàng quên lúc trước chàng nói gì rồi sao?" Phong Lâm Uyên lười nói chuyện với bà điên này, nhìn nàng ta một cái thôi cũng thấy sỉ nhục rồi.
Cùng là nữ nhi Bắc gia, khác nhau thật sự quá lớn.
Bắc Xương Bình khổ sở quỳ gối thỉnh tội trước mặt Phong Lâm Uyên,
"Hoàng thượng vạn tuế. Thần không biết dạy con, thần có tội." Phong Lâm Uyên không cho Bắc Xương Bình sắc mặt tốt,
"Ngươi thật sự không biết dạy con." Bắc Xương Bình lộp bộp trong lòng, biết Hoàng thượng thật sự bị chọc giận, mồ hôi lạnh ứa ra.
"Thần có tội." Bắc Xương Bình cúi đầu thấp không thể thấp hơn, thái độ nhận sai thành ý mười phần,
"Nữ nhi thần bị rối loạn tâm thần, thần đã đưa nó đến Lâm Thuỷ am tu dưỡng, không ngờ lại để nó trộm trốn ra ngoài. Là thần sơ sót, để nghiệt nữ quấy nhiễu thánh giá." Phong Lâm Uyên nghe lão thoái thác, cũng không bớt tức đi được tí nào, chờ về lại tính sổ sau.
Bá tánh chung quanh nghe thấy thế, nhìn về phía Bắc Niệm Cẩm bằng ánh mắt "quả nhiên là thế".
Đội ngũ chuẩn bị khởi giá, lại có một người vọt tới trước đội ngũ, lập tức bị thị vệ ngăn lại. Phong Lâm Uyên chỉ cảm thấy hôm nay không lành gì cả, phiền toái nối gót nhau tới.
"Hoàng thượng, xin người tha cho Cẩm Nhi." Một nam tử thân hình cao gầy hô lớn với Phong Lâm Uyên.
Mọi người đều chuyển ánh mắt về phía người này, thấy người nọ bình đạm, vẻ mặt si mê nhìn Bắc Niệm Cẩm bị thị vệ áp.
Bắc Niệm Cẩm nhìn đến người lao tới, ngây ngẩn cả người.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ, ở đây, dưới tình huống này, vậy mà lại nhìn thấy trượng phu kiếp trước của mình.
Nàng ta không phải đã phái người giết hai mẫu tử bọn họ rồi sao, vì sao hắn còn sống?!
"Cẩm Nhi, là ta! Ta chính là người đeo mặt nạ đó, là người được nàng cứu." Cao Tử Dương si tình nhìn Bắc Niệm Cẩm.
Tâm tình xem diễn của bá tánh lại bị gợi lên, thật là cao trào liên tục tới mà, làm bọn họ xem đã mắt luôn.
Gian phu thực sự của Bắc Niệm Cẩm xuất hiện, còn có gì kích thích hơn được chứ!
Bắc Niệm Cẩm vẫn luôn nghĩ Phong Lâm Uyên bội tình bạc nghĩa, nhưng chưa từng nghĩ người kia không phải là hắn.
"Sao có thể, sao có thể!" Bắc Niệm Cẩm lắc đầu, nàng ta không tin, không tin!!
Phong Lâm Uyên hứng thú, Tiểu Tam công công cơ linh cho thống lĩnh thị vệ một ánh mắt, thống lĩnh thị vệ vung tay với các thị vệ áp đảo Cao Tử Dương. Những thị vệ đó buông tay, Cao Tử Dương được tự do, trực tiếp vọt tới trước mặt Bắc Niệm Cẩm.
"Cẩm Nhi, là ta. Ta từng nói muốn cưới nàng làm vợ, ta tới thực hiện lời hứa." Cao Tử Dương thâm tình nói.
Bắc Niệm Cẩm nhìn gương mặt của hắn, nàng ta ghê tởm hắn như thế, sao có thể cảm động với thâm tình của hắn,
"Câm miệng! Người kia không phải là ngươi, sao có thể là ngươi!" Nàng ta dựa theo lời Bắc Vũ Đường kiếp trước mà đi tìm, sao có thể là hắn!
Nàng ta không tin, không tin!
Phong Lâm Uyên mở miệng,
"Ngươi có cách nào chứng minh ngươi là phụ thân của hài tử?" Cao Tử Dương nghe thấy Hoàng thượng hỏi chuyện, kích động nói:
"Có. Ngực nàng có một nốt ruồi màu đỏ." Bắc Niệm Cẩm nghe nàng ta nói thế, sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy.
Đáy lòng nàng ta có một giọng nói, "đó là sự thật".
Nhưng nàng ta liều mạng tự nhủ, đó là giả.
Vài cung nữ muốn tiến lên khám thân nàng ta, Bắc Niệm Cẩm kịch liệt phản kháng.
"Không cần, đừng lại đây!" Dù nàng ta phản kháng thế nào, cuối cùng vẫn bị thị nữ kiểm tra, sau khi mang về lại, Đại nữ quan bẩm báo với Phong Lâm Uyên,
"Khởi bẩm Hoàng thượng, sau khi kiểm tra, ngực nàng ta thực sự có một nốt ruồi màu đỏ." Lời vừa dứt, ai đúng ai sai đã hiểu ngay.
Bắc Niệm Cẩm kêu lên,
"Không phải, người ở cùng ta là Hoàng thượng!" Bắc Xương Bình bị nàng ta chọc cho tức điên luôn, giờ vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ được,
"Nghiệt nữ, ngươi câm miệng cho ta!" "Cẩm Nhi!" Cao Tử Dương không rõ, vì sao lúc trước nàng ta ôn nhu khả nhân như vậy, vì sao lại phản cảm hắn như thế.
Phong Lâm Uyên nhìn Cao Tử Dương bị Bắc Niệm Cẩm ghi hận, haha, cuối cùng cũng nhả được ngụm ác khí này rồi,
"Nếu đã tìm được người ngươi muốn tìm, trẫm coi như làm bà mối một lần, tứ hôn cho hai ngươi." Cao Tử Dương vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ xuống,
"Thảo dân Cao Tử Dương, tạ chủ long ân." Bắc Niệm Cẩm nhìn Cao Tử Dương, lại nhìn Phong Lâm Uyên cao cao tại thượng, kháng cự,
"Không cần! Ta không đồng ý! Người ở cùng ta là Hoàng thượng, không phải hắn!" Vì sao dung mạo của nàng ta vẫn còn, lại vẫn phải ở cạnh súc sinh lòng lang dạ sói đó?!
Phong Lâm Uyên lạnh lùng nhìn nàng ta,
"Ngươi muốn kháng chỉ?" Bắc Xương Bình nghe thế, lập tức luống cuống, đi lên trước tát lệch mặt Bắc Niệm Cẩm,
"Nghiệt nữ, câm miệng cho ta!" Bắc Niệm Cẩm ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn lão.
"Cẩm Nhi." Cao Tử Dương đau lòng tiến lên nàng nàng ta, lại bị nàng ta vô tình đẩy ra.
"Ngươi cút ngay cho ta!" Bắc Niệm Cẩm không thèm che dấu sự chán ghét của mình.
Nam nhân này hại nàng ta còn chưa đủ nhiều sao?!
Kiếp trước nàng ta bị hắn tra tấn chết, kiếp này còn muốn tới tai hoạ nàng ta!
Cao Tử Dương bị thương nhìn Bắc Niệm Cẩm.
Mấy ngày nay, hắn tâm tâm niệm niệm nàng ta. Vất vả lắm mới trốn được khỏi nơi đó, biết có cơ hội có thể ở bên thê tử âu yếm, không ngờ nàng ta lại hoàn toàn không yêu mình, phảng phất mấy ngày đó đều là ảo giác của mình.
"Cẩm Nhi." Cao Tử Dương thâm tình gọi.
Nghe hắn gọi tên mình, Bắc Niệm Cẩm chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm muốn nôn.
Trò khôi hài này nên kết thúc, thị vệ đang chuẩn bị tiến lên áp hai người xuống, đúng lúc này, mọi người nhìn thấy một màn mà đời này vĩnh viễn không thể quên.
Chỉ thấy khuôn mặt vũ mị động lòng người của Bắc Niệm Cẩm dần dần nứt ra.
Bắc Niệm Cẩm ăn đau, tay vừa đụng vào mặt, vậy mà lại nhiều ra một thứ. Nàng ta cúi đầu nhìn, đó là một khối thịt mang theo da mặt, trên đó còn có mấy con sâu đang kích động trườn.
"A!" Bắc Niệm Cẩm hét lên một tiếng, miếng da thịt trong tay rơi xuống đất.
Rất nhanh, mặt nàng ta giống như bị lửa đốt, đau đớn từng cơn. Mọi người thấy khuôn mặt mỹ diễm vô song đó tách rời từng mảnh, giống như là có một đôi tay vô hình bóc mặt nàng ta xuống.
"A!!" Tiếng hét chói tai từ trong đám người vang lên.
Một màn máu me bất ngờ xảy ra dọa tất cả mọi người sợ hãi.
Cơ hồ là trong nháy mắt, mặt Bắc Niệm Cẩm đã trở nên bầy nhầy, máu thịt lẫn lộn, lẫn trong máu đen thịt thối là vô số con sâu trắng ngà đang lúc nhúc.
Một màn kinh tủng này tới quá đột nhiên, quá chấn động, nên mấy người nhát gan thét lên liên tục.
Phong Lâm Uyên thực sự bị cảnh trước mắt làm kinh sợ, nhìn gương mặt ghê tởm của Bắc Niệm Cẩm, suýt thì nôn hết thức ăn hôm qua ra.
Bắc Xương Bình trợn to mắt, ngây ngốc nhìn nàng ta.
Cao Tử Dương sợ tới mức lùi về sau hai bước, nhìn nàng ta như nhìn ma quỷ.
Bọn thị vệ ngốc lăng một lát, lại nghe thấy mệnh lệnh của thống lĩnh,
"Bảo vệ Hoàng thượng." Bọn thị vệ chia làm hai, một bảo vệ Hoàng thượng, một vây quanh Bắc Niệm Cẩm, mọi đầu mâu đều chỉ về phía nàng ta. Bọn thị vệ nhìn mặt nàng ta, trong mắt đều là sợ hãi, nắm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác cao độ nhìn nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm nhìn da mặt rơi trên đất, hoàng sợ nhìn bốn phía, thấy mọi người kinh sợ nhìn nàng ta. Nàng ta muốn che mặt, nhưng khi chạm vào mắt, con sâu trắng ngà bò lên tay nàng ta.
"A!!" Bắc Niệm Cẩm thét chói tay, muốn phủi hết sâu trên mặt xuống.
Trong đám người có tiếng hét,
"Ma quỷ!" "Nàng ta nhất định là hiện thân của ma quỷ!" Có người hô lên, những người khác cũng hô theo, một đám đều chán ghét và sợ hãi nhìn nàng ta.
Nàng ta biết cả đời mình đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Dung mạo của nàng ta không còn, thanh danh không còn, không còn gì cả.
Bắc Niệm Cẩm muốn tới gần Phong Lâm Uyên, nhưng mâu nhọn của thị vệ ép nàng ta lùi bước. Nàng ta muốn tới gần Bắc Xương Bình, Bắc Xương Bình lại trốn sau thị vệ. Cuối cùng, nàng ta nhìn về phía Cao Tử Dương.
Cao Tử Dương không có ai bảo hộ, thấy nàng ta đi về phía mình, sợ quá liên tục lùi về sau, luôn miệng hô to,
"Ngươi đừng lại đây, đừng lại đây!" Cao Tử Dương bị khuôn mặt khủng bố của nàng ta dọa sợ mất mật, cố cách nàng ta thật xa.
Bắc Niệm Cẩm ác độc nhìn hắn, điên cuồng nói,
"Không phải ngươi rất yêu ta sao? Không phải ngươi muốn thú ta làm thê sao? Được a, chúng ta ở bên nhau đi." Khi nàng tới gần, Cao Tử Dương đẩy nàng ta xuống đất, chán ghét nói,
"Cút ngay, đồ ma quỷ!" Ở trà lâu cách đó không xa, một nữ tử đeo lụa mỏng chỉ để lộ đôi mắt sáng ngồi sát cửa sổ, khiến người ta cảm thán mỹ diễm không gì sánh bằng.
Bắc Vũ Đường nhìn một màn dưới lầu, ánh mắt lãnh đạm, vô hỉ vô bi.
Kiếp trước Bắc Vũ Đường cũng bị người ta coi thành yêu quái, nếu không phải có nha hoàn trung tâm, Bắc mẫu liều chết bảo vệ, đã sớm bị người ta giết chết. Kiếp này, nàng cũng để Bắc Niệm Cẩm nếm thử cảm giác bị mọi người coi là quái vật, bị phỉ nhổ, chán ghét.
Phong Lâm Uyên còn ngồi trên long liễn nhìn trò khôi hài này, nếu nói là ngẫu nhiên, có chết hắn cũng không tin.
Làm Đế vương, hắn còn chưa ngu đến mức đó.
Chủ ý tế trời lần này là của Nhiếp Chính Vương phi tương lai, hắn cảm thấy không tồi nên mới vui vẻ đồng ý.
Không ngờ, nàng lại chuẩn bị cho hắn một trò hay như vậy.
Chờ Quân thúc phụ về, nhất định phải nói cho y. Nếu không phải nàng là tức phụ của y, hắn đã sớm bắt lại vấn tội. Dám lợi dụng Đế Vương, lá gan quá lớn nhỉ!
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, luôn cảm thấy hành vi này có phần giống người nào đó.
Phu thê chính là phu thê, cùng một cái đức hạnh!
Đột nhiên, có người ném Bắc Niệm Cẩm một cái lá cải, rất nhanh có người ném đồ mình không cần, đồ dơ bẩn về phía nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm mặc kệ những đồ vật bẩn thỉu đó, hận ý nhìn tất cả những gì chung quanh.
Đây vốn là kết cục nàng ta chuẩn bị cho Bắc Vũ Đường, không ngờ cuối cùng lại là mình phải hứng chịu.
Bị mọi người cô lập, bị mọi người coi là quái vật, Bắc Niệm Cẩm đột nhiên cười trầm thấp.
"Ha ha!" Bắc Niệm Cẩm điên cuồng cười lên.
Tiếng cười của nàng ta càng lúc càng lớn!
"Ta là yêu quái, ta là yêu quá, ha ha!" Bắc Niệm Cẩm giống như đã điên cuồng, tất cả mọi người đều sợ nàng ta sẽ đột nhiên nhào lên.
Bắc Niệm Cẩm đột nhiên ngẩng đầu, tức giận gào lên với ông trời,
"Nếu ngươi đã cho ta trọng sinh một lần, vì sao còn muốn ta thống khổ thêm một lần. Ngươi nói cho ta, vì sao hả?!" "Chẳng lẽ đời trước ta còn chưa đủ khổ sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy!" Đôi mắt tràn đầy hận ý, từng giọt nước mắt lăn khỏi khoé mắt.
"Ta muốn sống hạnh phúc! Vì sao hạnh phúc chỉ thuộc về một mình nàng ta, vì sao?!" Bắc Niệm Cẩm lớn tiếng chất vấn ông trời.
Mọi người nghe nàng ta hồ ngôn loạn ngữ, chỉ nghĩ nàng ta đã điên rồi.
"Thiêu chết nàng ta." Có người hô.
Những người khác cũng phụ hoạ,
"Thiêu chết nàng ta, thiêu chết ma quỷ này đi!" Có người ném một vò rượu lên người nàng ta, không biết là ai, ném một mồi lửa tới, nháy mắt, người nàng ta bốc lên một ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Tất cả xảy ra quá nhanh, giống như là chỉ trong chớp mắt, ngay cả Bắc Vũ Đường ngồi bên xem diễn cũng không ngờ họ sẽ thiêu chết Bắc Niệm Cẩm tại chỗ.
Bắc Niệm Cẩm thống khổ kêu to, nàng ta muốn nhảy vào đám người, muốn kéo một người làm đệm lưng, lại bị đám thị vệ đâm mâu, đương trường phun máu tươi. Nàng ta liếc thấy Cao Tử Dương, âm độc nhìn hắn, thất tha thất thểu nhào về phía Cao Tử Dương.
Cao Tử Dương sợ hãi, hoảng quá không chọn đường mà lao về phía Phong Lâm Uyên, lại bị thị vệ một chân đá bay ra ngoài, vừa vặn ngã tới trước mặt Bắc Niệm Cẩm.
"Đừng qua đây!" Cao Tử Dương hoảng sợ.
Khuôn mặt khủng bố của Bắc Niệm Cẩm gợi lên một nụ cười quỷ dị, trực tiếp nhào về phía Cao Tử Dương,
"Chúng ta cùng chết đi!" Đời trước nàng ta bị hắn tra tấn đến chết, đời này cũng muốn hắn bồi nàng ta cùng chết.
Cao Tử Dương muốn đẩy nàng ta ra, nhưng vừa chạm vào ngọn lửa trên người nàng ta đã đau đến rụt tay về, trực tiếp bị Bắc Niệm Cẩm nhào vào lòng. Lửa rất nhanh đã lan sang người hắn.
"Haha!" Bắc Niệm Cẩm điên cuồng cười lớn.
Cao Tử Dương ăn đau, dùng toàn bộ sức lực đẩy nàng ta ra.
Hắn muốn trốn, nhưng chung quanh đều là thị về chĩa đao về phía này, làm hắn không còn đường trốn. Hắn và Bắc Niệm Cẩm hoàn toàn bị mọi người cô lập, đoàn người đều nhìn ra, Bắc Niệm Cẩm muốn kéo hắn làm đệm lưng.
Hắn chạy đến đâu, Bắc Niệm Cẩm sẽ đi đến đó, mọi người tất nhiên không muốn bọn họ gây tai hoạ cho nhiều người, chỉ có thể cô lập cả hắn và Bắc Niệm Cẩm.
Cao Tử Dương hô lớn với đám thị vệ,
"Cứu ta với!" Không ai để ý, một đám đều sợ hãi họ tới gần.
Cao Tử Dương tuyệt vọng, đau đớn do bỏng cháy làm hắn không cố kỵ những lưỡi đao sắc bén kia nữa, không muốn sống lao ra, nhưng tốc độ của hắn lại thua xa thị vệ.
"Phụt, phụt" Vô số thanh đao xuyên qua người hắn, miệng hắn phun máu tươi, hai mắt trừng lớn nhìn mọi người, cuối cùng không cam lòng ngã xuống đất.
Bắc Niệm Cẩm nhìn thấy Cao Tử Dương ngã trên đất, tiếng cười càng thêm điên cuồng.
Bỏng cháy đau đớn trên người, thua xa hận ý trong lòng nàng ta.
Nàng ta hận ông trời bất công, hận người Bắc gia, hận Đại Đoan.
Nhưng những hận ý này thua xa hận ý của nàng ta với Bắc Vũ Đường!