Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
- --------------------------------
"Ai thế?" Mẹ Cố hỏi một câu, rốt cuộc là dạng người quen gì có thể khiến con gái bảo bối của bà sợ đến vậy, cả bàn tay lạnh ngắt.
Linh Tê miễn cưỡng nở một nụ cười: "Con quen ở nước ngoài ạ, mẹ không biết đâu."
Vừa nghe Linh Tê nói như vậy, mẹ Cố vô thức nghĩ đến tin đồn của con gái bà trước kia, không khỏi nhắc nhở: "Linh Tê này, bây giờ con cũng sắp làm mẹ rồi, đừng có liên lạc với mấy người không đứng đắn đó nữa, chúng ta an ổn sống cuộc sống của người bình thường được không con?"
Theo như tính cách nóng nảy của Linh Tê trước kia, nghe được lời này của mẹ Cố, cô nhất định sẽ chế giễu lại.
Nhưng cô vừa nghe Diệp Chi Hành cảnh cáo, đành phải nhịn xuống, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
Diệp Chi Hành nói nhiệm vụ của cô là giúp Cố Linh Tê rửa sạch oan khuất trên người, không phải là chia năm xẻ bảy nhà họ Cố.
Linh Tê rất muốn nói, cô chỉ thay Linh Tê đấu tranh chống bất công thôi mà!
Diệp Chi Hành lại nói, ngay cả cha Cố cũng có thể chấp nhận mẹ Cố ngây thơ tùy hứng, dựa vào cái gì mà cô không thể chấp nhận? Nếu Linh Tê còn tiếp tục nói như vậy nữa, có thể sẽ không chiếm được chúc phúc chi tâm của Cố Linh Tê, dù sao thì chẳng ai cảm kích cô vì đã khiến cha mẹ mình ly hôn cả, đúng chứ?
"Dạ mẹ, con biết rồi."
Tình huống Linh Tê rất tốt, đến chiều đã sắp xếp xuất viện, trước khi xuất viện, Diệp Chi Hành là bác sĩ chủ trị đi tới phòng bệnh.
Mẹ Cố vừa nhìn thấy Diệp Chi Hành tướng mạo xuất sắc, khí chất trác tuyệt, hơn nữa còn có kỹ thuật vững vàng, thật sự là một ứng cử viên con rể tốt.
"Chồng này, vị này là bác sĩ Diệp Chi Hành, là bác sĩ chủ trị của Linh Tê." Khi nói lời này, mẹ Cố dùng ánh mắt truyền đạt một số ý nghĩ mà chỉ hai vợ chồng mới hiểu được.
Cha Cố mỉm cười chào hỏi Diệp Chi Hành: "Bác sĩ Diệp, con bé làm phiền ngài quá!"
Diệp Chi Hành cười hời hợt nhìn về phía Linh Tê có hơi rầu rĩ không vui: "Lệnh ái* rất hiểu chuyện ạ."
(*một từ kính trọng gọi con gái của người khác)
Mẹ Cố thấy vậy, cảm thấy hai người rất có hi vọng, lập tức nghĩ cách ghép đôi: "Bác sĩ Diệp, cậu kết hôn chưa?"
Diệp Chi Hành không rõ mẹ Cố hỏi như vậy là có mục đích gì?
"Cháu vẫn chưa có bạn gái!"
Mẹ Cố vừa nghe thấy thế, tinh thần tức khắc tỉnh táo: "Ồ, bây giờ cậu còn trẻ, chuyên tâm cho công việc cũng rất tốt, nếu như cậu không bận thì chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi, cậu thấy sao?"
Nếu là người khác, chắc chắn chẳng mấy chốc đã hiểu được ý đồ của mẹ Cố, riêng Diệp Chi Hành này lại không hiểu tâm tính của phụ nữ trung niên cho lắm, mà Linh Tê lại quay phim suốt không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, hai người đều mờ mịt.
Diệp Chi Hành liếc nhìn thời gian, quả thực vừa đến giờ tan làm, anh gật đầu: "Vậy xin chờ một lát, cháu đi giao việc lại cho y tá rồi tới tìm mọi người!"
Diệp Chi Hành vừa đi, mẹ Cố đã tiến đến trước mặt Linh Tê: "Con gái ngoan, Đường Cẩn Niên là chuyện đã qua rồi, mẹ thấy bác sĩ Diệp không tệ, mấy đứa ở chung thử xem..."
Trong nháy mắt Linh Tê đã hiểu, không khỏi gục mặt xuống, cũng không biết mẹ Cố lấy đâu ra tự tin đó, cô là phụ nữ có thai cơ mà.
Làm sao mà một người đàn ông bình thường có cảm giác với phụ nữ có thai được?
"Cha, cha cũng không quản mẹ, làm cái gì vậy chứ!"
Linh Tê chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, thành thật mà nói, giả như con trai mình thích một phụ nữ có thai, thế nào cô cũng sẽ lấy dao đâm nó, trên đời có nhiều con gái như vậy, thích ai mà không tốt?
"Làm gì là làm gì, con xem bác sĩ Diệp, dáng dấp khỏe mạnh, kỹ thuật chuyên ngành vượt trội, không xứng với con à!"
Mẹ Cố còn tưởng là Linh Tê ghét bỏ Diệp Chi Hành.
Linh Tê đành phải cười khổ nói: "Mẹ, nếu như lúc con vừa về nước mà gặp bác sĩ Diệp, nói không chừng con sẽ nỗ lực một chút, cố gắng thử xem, nhưng mẹ này, bây giờ con là phụ nữ có thai, nào xứng với người tốt như vậy, mẹ đừng nghĩ nhiều, đỡ phải thất vọng..."
Vừa nghe Linh Tê nói như vậy, mẹ Cố lập tức không vui.
"Phụ nữ có thai thì sao nào? Theo như lời con nói, phụ nữ từng ly hôn thì không xứng lại có tình yêu đẹp à? Linh Tê, đừng coi thường bản thân, con không hề kém, con là tốt nhất thế giới..."
Mẹ Cố nói xong còn không quên khiến cha Cố phụ họa theo.
"Chồng anh nói xem, con gái của chúng ta có phải là giỏi nhất không?"
Cha Cố gật đầu: "Đúng, Linh Tê của chúng ta là nhất!"
Hai người lớn nhà họ Cố tự tin mù quáng làm Linh Tê hơi lúng túng, chỉ mong lát nữa khi thấy Diệp Chi Hành họ đừng nói ra những ý nghĩ không thiết thực như vậy, ngẫm trong lòng là được rồi, thật sự nói ra sẽ sợ người ta chê cười.
Có một câu nói rất hay, oan gia ngõ hẹp!
Khi đoàn người nhà họ Cố đến nhà hàng, vừa lúc gặp được bốn người nhà họ Đường cũng đến nhà hàng dùng bữa.
Tối hôm qua Đường Cẩn Niên và mẹ Đường vừa ầm ĩ một trận, cha Đường có ý khiến hai người này làm hòa mới quyết định cả nhà cùng nhau đi ăn, không ngờ lại đụng mặt người Cố gia ngay cửa.
"Bác trai, bác gái."
Bởi vì tối qua đi ra từ bãi đỗ xe, sắc mặt hai người lớn nhà họ Cố không tốt lắm, Linh Tê đành phải chào hỏi.
Cha Đường nhìn thấy một người mà ông không quen biết, liền nghĩ thầm, chẳng lẽ là cha đứa bé trong bụng Linh Tê?
"Linh Tê, người bên cạnh con là?"
Mẹ Cố mở miệng giành trước: "Đây là bạn trai của Linh Tê, Diệp Chi Hành, chính là vị chuyên gia đặc biệt giỏi mà tôi đã nói với Thịnh Tình tối qua."
Lần này mẹ Cố biết không thể nói đến hai chữ vô sinh nên trực tiếp lượt bớt, mặc dù như vậy nhưng vẻ mặt Thịnh Tình cũng cực kỳ nhục nhã.
Linh Tê nghe thấy lời này của mẹ Cố, nhất thời bùng nổ, cái gì mà bạn trai cơ?
Mẹ ruột của con ơi, mẹ có thể đừng nói lời rực lửa như vậy được không hả...!hù chết người đấy!!!
"Linh Tê có bạn trai lúc nào, sao tôi không biết?"
Mẹ Đường nôn nóng đau đớn lòng, trước đây bà ta cảm thấy nhà họ Cố kém hơn nhà mình một chút, hôm nay lại phát hiện nhà người ta còn tốt hơn nhà mình, trong lòng mẹ Đường cực kỳ mất cân bằng.
Mẹ Cố bỗng kéo tay mẹ Đường: "Thì mới vừa xác định quan hệ, mặc dù có đứa bé này nhưng vẫn theo đuổi Linh Tê nhà chúng tôi từ ngoài nước đến trong nước đấy..."
Linh Tê ôm bụng, đau đớn ôi một tiếng, cô thực sự không nghe nổi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa bé trong bụng cô sẽ biến thành của Diệp Chi Hành!
Trong nháy mắt đó, Linh Tê cảm thấy, mẹ Cố không đi làm biên kịch thật sự là quá lãng phí một bộ óc thiên tài.
"Sao vậy, khó chịu ở đâu hả?"
Diệp Chi Hành hơi đỡ Linh Tê, thân mật như vậy, muốn nói không phải bạn trai cũng không ai chịu tin!
Linh Tê gật đầu: "Tôi muốn tìm chỗ ngồi một lát."
Diệp Chi Hành đỡ Linh Tê, quay lại nói với hai ông bà Cố: "Bác gái, mọi người đi gọi món trước đi, bọn cháu sẽ đến sau."
Tất cả mọi người đều đã đi, Linh Tê hơi ôm cánh tay Diệp Chi Hành, nói thật, nếu không phải đang mang thai, cô rất muốn quỳ trên mặt đất mà ôm đùi Diệp Chi Hành!
"Thần tiên ca ca...!Lòng dạ anh rộng lớn như biển cả, anh nhất định sẽ tin những lời vừa rồi đều do mẹ tôi tự nói, không phải do tôi nói đúng không?".