Cô không thể làm như vậy.
"Mấy năm nay, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn bác trai bác gái chăm sóc."
Cô là phụ nữ có thai, không thể uống rượu, bèn lấy nước trái cây thay rượu, uống một ly.
Bốn vị trưởng bối cũng rất vui vẻ, mẹ Đường cũng vui vẻ nhưng vẫn còn có chút tiếc nuối, nếu lúc đó người Đường Cẩn Niên lấy là Linh Tê, chỉ sợ bà đã sớm ôm cháu rồi!
Linh Tê mông lớn, vừa nhìn chính là dễ sinh dễ nuôi, quả nhiên một lần đã trúng ngay...!
Thịnh Tình giống như kia, xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn khó ưa, eo ong mông hẹp, vừa nhìn đã biết không dễ sinh, mấu chốt còn là một con hồ ly tinh, cả ngày quấn quít lấy Cẩn Niên, giống như là muốn móc rỗng cái gì trong thân thể Cẩn Niên.
"Linh Tê, người một nhà đừng nói chuyện hai nhà, con khách khí quá đấy."
Trong bữa cơm hòa thuận ấm áp.
Khi hai người nhà họ Đường rời đi, Linh Tê tự mình đưa hai người ra bên ngoài biệt thự, "Bác trai bác gái, thật ra có chuyện này con muốn nhắc nhở mọi người, chính là mọi người vẫn nên mời vệ sĩ bảo vệ đi, dù sao bây giờ mọi người cũng là người có tiền..."
Linh Tê là muốn nhắc nhở, chú ý Đường Cẩn Niên và Thịnh Tình giở thủ đoạn sau lưng.
Cô lại không thể nói rõ, vạn nhất với tính tình bao che khuyết điểm của mẹ Đường, nói không chừng còn oán giận lại cô nữa.
Đúng như dự đoán, mẹ Đường về đến nhà, ngồi ở trên ghế sofa oán giận ngay, "Linh Tê có ý gì? Nó là đang ám chỉ có người sẽ gây bất lợi đối với chúng ta sao?"
Cha Đường im lặng không nói, ông nghĩ đến những người ngăn trở trên đường đi của Thịnh Tình trước kia đều chết không rõ không ràng, lúc này đây Thịnh Tình vẫn sẽ động thủ sao? Mà con trai của mình cũng sẽ trở thành đồng lõa ư? Bất kể là ông có hoài nghi như thế hay không, ông đều quyết định sẽ đúng theo như lời Linh Tê, mời mấy vệ sĩ coi chừng xa xa...!để ngừa vạn nhất thôi!
"Bà làm tôi nói bà không biết là tốt hay không nữa? Trước đây bà không quen nhìn Thịnh Tình, thường thường bới ra chút khuyết điểm, bây giờ Linh Tê có ý tốt nhắc nhở bà, bà lại nghĩ người ta như vậy, không phải là làm cho người ta ghê lòng sao?"
Trong lòng mẹ Đường tức giận, "Chỉ bởi vì Linh Tê sẽ sinh con nên trong mắt ông trở nên quý giá hả?"
"Không phải bà cũng vẫn luôn ngóng trông đứa cháu sao? Bà dám nói lúc biết Linh Tê mang thai cháu chúng ta bà không vui ư? Tâm tính đứa trẻ Linh Tê kia vẫn luôn rất tốt, bà vẫn luôn nhìn từ nhỏ đến lớn, bà còn không hiểu sao?"
"Không hiểu không hiểu, nhìn từ nhỏ đến lớn chính là tốt à, vậy tại sao chúng ta lại có cái loại con trai vì đàn bà ngay cả cha mẹ cũng không cần như Đường Cẩn Niên hả, hai chúng ta khổ cực dốc sức làm mấy năm nay là vì cái gì? Còn không phải là vì nó ư? Nó thì ngược lại, coi chúng ta như là kẻ thù..."
Cha Đường bất đắc dĩ nở nụ cười, ôm mẹ Đường dịu dàng dỗ dành.
Đôi vợ chồng già bầu bạn cùng nhau, loại tình huống này của bọn họ lại không giống với người khác, lúc còn trẻ cùng nhau dốc sức làm, thật vất vả gầy dựng sự nghiệp lại giữ vững bản tâm, không bị hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài che mắt, đời này chỉ coi chừng lẫn nhau, sớm đã là cực kỳ khó có được.
Gió êm sóng lặng qua ba ngày, khoảng cách đến ngày Linh Tê sinh con còn một tuần.
Ngày hôm đó, cha Đường mẹ Đường hẹn nhau ra phố mua chút quần áo nhỏ cho đứa cháu còn chưa sinh ra của họ, tuy nói nhà họ Cố cũng có chuẩn bị, nhưng dù sao cái này cũng là một chút tâm ý của ông nội bà nội.
Đến trung tâm mua sắm, hai người liền đi thẳng đến cửa hàng mẹ và bé, chọn lựa một đống đồ thật lớn, vẻ mặt vui mừng đến bãi đỗ xe.
"Quay về biệt thự."
Cha Đường và mẹ Đường ở hàng ghế sau không ngừng lật các túi quần áo nhỏ giầy nhỏ đã mua.
Đợi cha Đường ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ một cái, mới sửng sốt một chút, đây cơ bản không phải là đường quay về biệt thự.
"Cậu là ai?"
Trong lòng cha Đường lộp bộp một chút, Thịnh Tình không nhịn được ra tay rồi sao?
Cẩn Niên biết không?
Mẹ Đường thấy giọng của cha Đường không tốt, vừa nhìn mới phát hiện, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái là con trai của mình.
"Cẩn Niên, con muốn dẫn chúng ta đi đâu?"
Đường Cẩn Niên từ đầu tới cuối đều không nói gì, anh ta lười phản ứng với cha mẹ của chính mình, bọn họ chỉ lo đứa trẻ chưa ra đời trong bụng Linh Tê kia, cơ bản cũng chưa từng suy xét cảm nhận của anh ta.
Lúc đầu khi Thịnh Tình đề nghị làm như vậy, anh ta còn giãy giụa, thống khổ, xoắn xuýt...!Bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết.
Sau khi lái xe gần một giờ, Đường Cẩn Niên dừng xe ở một khu vực bỏ hoang.
Ở đây trước kia là một khu vực sản xuất hóa chất công nghiệp, mấy năm trước bởi vì bị lộ mà người dân sống ở đây đều di dời đi cả, cỏ dại trong khu sinh sôi nảy nở, thi thoảng có chó hoang mèo hoang ra kiếm ăn.
"Xuống xe đi."
Đường Cẩn Niên mở cửa xe, mời cha mẹ của chính mình xuống xe.
Trên mặt mẹ Đường nhuộm một tầng giận tái đi, con trai bọn họ hắc hóa thật rồi sao?
Cha Đường lại là một trận thong dong, may là ông nghe Linh Tê nói xong, thực sự mời vệ sĩ, coi như là lo trước khỏi hoạ.
Chỉ hy vọng mình ra giá cao mời những người vệ sĩ kia tới không phải ăn cơm khô, bằng không...!vậy thì thật là thảm hết mức.
Thịnh Tình thấy bọn họ đi đến, từ xa đã mỉm cười nghênh đón ba người nhà họ Đường, "Cha, mẹ."
Mẹ Đường thực sự là hận không thể đập qua, cào lên mặt Thịnh Tình, suy nghĩ đến thứ bên hông kia, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Cẩn Niên, anh cũng thật là, rõ ràng nói phải có lễ phép mời cha mẹ đến nhà của chúng ta ngồi một chút, sao lại dùng vũ lực thế?" Giọng điệu của Thịnh Tình dịu dàng lại lạnh lẽo, "Cha, mẹ, nào, chúng ta rót trà..."
"Trà của cô, tôi sợ có độc!"
Cha Đường cười nhạt, nhìn về phía Thịnh Tình, lại nhìn về phía con trai mình, bình tĩnh hỏi, "Nói đi, khiến chúng ta tới nơi này làm gì?"
"Cha, mẹ, chỉ là người một nhà ở bên nhau ăn cơm dã ngoại mà thôi, không cần khẩn trương, con còn làm cơm nắm và sandwich, mọi người thích gì?"
Thịnh Tình nhìn về phía Đường Cẩn Niên, với bộ dạng kinh sợ đó của anh ta, muốn anh ta thật sự động thủ giết hai người nhà họ Đường hiển nhiên là không có khả năng, như vậy cô ta đành phải động thủ, lại đổ hết thảy lên người Đường Cẩn Niên.
Chỉ cần hai người nhà họ Đường vừa chết, Đường Cẩn Niên xảy ra chuyện, cô ta làm vợ của Đường Cẩn Niên liền có thể lấy được tập đoàn Đường thị.
Cô ta lại không ngốc, dựa vào cái gì mà vây quanh một người đàn ông là Đường Cẩn Niên, đợi cô ta có tiền, trong giây phút tìm được n tiểu thịt tươi, một người bóp chân, một người bóp vai, một người ca hát, một người khiêu vũ, một người cho ăn, cuộc sống này mới tính là chính thức tiêu diêu tự tại, về phần Đường Cẩn Niên, có bao xa thì cút xa bấy nhiêu đi...!
Dù sao đối với cảnh sát mà nói, Đường Cẩn Niên có động cơ giết người, không phải sao?
Căm ghét cha mẹ mình tước đoạt quyền kế thừa của mình, chắc hẳn hai người nhà họ Đường làm thế nào cũng không nghĩ đến, con trai ruột sẽ giết bọn họ nhỉ!
"Cẩn Niên mẹ hỏi con, hôm nay mời chúng ta tới đây là chủ ý của con? Hay là chủ ý của Thịnh Tình?"
Mẹ Đường cũng không có tính tình tốt như cha Đường, bà trực tiếp mở miệng hỏi ngay.
Đường Cẩn Niên theo bản năng giấu diếm thay Thịnh Tình, "Là chủ ý của con."
"Được, được, được, con được lắm, con thực sự là con trai ngoan của mẹ mà!"
Mẹ Đường lại không ngốc, nếu muốn người một nhà ôn chuyện trò chuyện thật, chọn nơi nào không chọn lại cần phải chọn nơi đồng không mông quạnh này, đến lúc đó, cho dù bọn họ bị giết chết ở chỗ này cũng sẽ không có người phát hiện bọn họ.
.