Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 124

Có chút quá mức ái muội.

Ngón tay thon dài của Lục Bất Trì ở dưới ngực Yến Lạc hoạt động một chút, tựa hồ cọ tới bên cạnh chỗ mẫn cảm của Yến Lạc.

Yến Lạc hơi hơi hô nhỏ một tiếng, thân mình còn không kịp nhúc nhích, tay người nọ lại trượt xuống dưới, sau đó phủ lên dạ dày của Yến Lạc.

Từ lòng bàn tay hắn có một cổ khí nóng chậm rãi làm dạ dày hơi lạnh của Yến Lạc trở nên ấm áp.

Một loại cảm giác cực kỳ thoải mái, Yến Lạc hơi than một tiếng, thân mình không tự chủ được tới sát hắn.

Thì ra là dùng tinh thần lực làm ấm dạ dày cho cô.

Nhìn thiếu nữ trong lòng ngực hơi hơi lười biếng híp mắt, Lục Bất Trì hoàn toàn ôm cô vào trong ngực, tùy ý cô đem tất cả trọng lượng đặt trên người hắn.

Thiếu nữ rõ ràng là mệt nhọc, đầu óc còn không quá thanh tỉnh, hơn nữa lại là bị tinh thần lực của Lục Bất Trì làm ấm thân mình, không hề nhận thấy được khoảng cách cùng tư thế của hai người có bao nhiêu không đúng.

Lục Bất Trì đang từ phía sau vòng lấy thân thể Yến Lạc, một bàn tay đỡ lấy vòng eo cô, một cái tay khác xuyên qua dưới nách cô, trượt đến dưới ngực cô, đầu hơi rũ, nhìn cô.

Hơi thở hai người quấn quanh ở bên nhau.

Nhìn thiếu nữ trong lòng ngực đánh ngáp một cái, Lục Bất Trì nhẹ giọng cười một chút, đầu càng thêm cúi thấp, dùng ngữ khí hoàn toàn không giống ngày thường, ở Yến Lạc bên tai nói.

"Ôm chặt anh, anh mang Lạc Lạc lên ngủ."

Âm thanh ngày thường quạnh quẽ, đối với Yến Lạc sẽ mang theo một tia ôn hòa hiện tại gợi cảm câu người, tràn đầy mê hoặc.

Yến Lạc phảng phất đã bị mê hoặc nâng mắt lên, đối diện với cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, sau đó giơ tay ôm lấy cổ hắn, tùy ý hắn giơ tay bế cô lên, từng bước một đi về hướng cầu thang.

Yến Lạc đánh ngáp, đầu nhỏ dựa vào trên vai hắn, hơi hơi lẩm bẩm, "Lạc Lạc phải kể chuyện xưa cho tiểu ca ca, bằng không buổi tối tiểu ca ca sẽ mơ thấy ác mộng.."

Bước chân của Lục Bất Trì chợt dừng, sau đó rũ mắt nhìn nhìn cô nhóc hiển nhiên đã buồn ngủ đến mơ hồ trong lòng ngực "Vì cái gì sẽ mơ thấy ác mộng?"

"Bởi vì trước kia tiểu ca ca sống không tốt, cho nên Lạc Lạc muốn tiểu ca ca sau này sẽ sống thật tốt, bằng không Lạc Lạc sẽ.." Tư thế này quá thoải mái, cũng quá có cảm giác an toàn, vốn dĩ chính là huyết mạch điều tiết giả cực độ mẫn cảm, ở trong loại tinh thần lực cường đại mà quen thuộc này càng thả lỏng, thanh âm dần dần thấp xuống.

Lục Bất Trì ôm Yến Lạc tiếp tục đi về phía trước, không chút để ý mở miệng, "Bằng không Lạc Lạc sẽ thế nào?"

"Thích nhất tiểu ca ca, nếu tiểu ca ca khổ sở, Lạc Lạc sẽ đau lòng.."

"..."

Đau lòng?

Cô sẽ đau lòng?

Trong lòng chậm rãi dâng lên một loại cảm giác tê tê dại dại, làm ánh mắt Lục Bất Trì như thế nào cũng không rời đi khuôn mặt nhỏ của người đang ngủ say trong lòng ngực này được.

Hơn nữa thích nhất.. Có bao nhiêu thích? So với Yến Tề và Yến Bách thì sao?

Rõ ràng biết không cần thiết đối lập như vậy, nhưng trong lòng lại nhịn không được bắt đầu nghĩ, thậm chí thiếu chút nữa liền phải trực tiếp hỏi ra miệng đối với thiếu nữ đã mơ mơ màng màng sắp ngủ trong lòng ngực.

Thả cô lại trên giường, mềm ấm trên ngón tay vẫn còn, nhiệt độ cơ thể cùng xúc giác của cô, còn mang theo một mùi sữa nhàn nhạt.

Làm hắn không tự chủ được nhớ tới hồi chiều, cái loại cảm giác ảo tưởng khuôn mặt nhỏ này.

Đáy mắt Lục Bất Trì dần dần có chút vẩn đục, nhìn khóe môi Yến Lạc còn lây dính một vệt sữa.

Cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ liền nửa ngồi xổm xuống, sau đó tới gần, liếm liếm một chút.

Mùi hương của cô, quấn quanh một tia mùi sữa..
Bình Luận (0)
Comment