Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 127

Thiếu nữ trong lòng ngực thực hiển nhiên còn kinh hồn chưa định, bị đặt lên giường cũng không thành thật chút nào, đầu nhỏ nâng lên, quan sát hướng đi của hắn.

Lục Bất Trì bất đắc dĩ cười, cũng xoay người lên giường, ấn đầu nhỏ của Yến Lạc xuống.

"Được rồi, ngoan ngoãn ngủ."

Âm thanh trầm thấp của hắn quấn quanh ở bên tai, vây Yến Lạc trong hơi thở của hắn.

Ngửi hơi thở mát lạnh của hắn, đôi mắt Yến Lạc xoay chuyển, sau đó chậm rãi cọ lại đây, nhìn hắn đã nhắm hai mắt lại, sau đó yên tâm lớn mật túm chặt quần áo hắn, thân mình nhỏ nhỏ lăn vào trong ngực hắn.

Lục Bất Trì không có động tác, chẳng qua hơi thở chung quanh trở nên có chút lửa nóng, cảm thụ được nha đầu này còn không thỏa mãn ở trong lòng ngực hắn củng tới củng đi, tựa hồ là muốn tìm một nơi thoải mái để ngủ.

Nhẫn nại trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được đè nhóc con không thành thật trong lòng lại, "Ngoan, ngủ, đừng lộn xộn."

Yến Lạc hơi hơi bất mãn chu cánh môi, nhưng thật ra thành thật xuống dưới, thật lâu sau, âm thanh của Yến Lạc lại vang lên, "Ngủ không được, muốn nghe chuyện xưa."

Ngữ khí nghe có chút buồn bực.

Hô hấp của cô cũng có chút gấp gáp, tần suất nhảy lên của trái tim cũng mau hơn so với ngày thường, bộ dáng có chút không yên ổn.

Xem ra thật là sợ tới mức không nhẹ.

Bất đắc dĩ hơi hơi rũ đầu xuống, cằm cọ cọ đỉnh đầu của Yến Lạc, âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo một tia buồn ngủ, nhẹ nhàng dừng ở bên tai.

"Muốn nghe cái gì? Hửm?"

"Nghe truyện cổ tích." Cô gái nhỏ trả lời nhưng thật ra thực mau, sau đó nhanh chóng mở quang não của mình, truyền số liệu mà mình vẫn luôn không cắt bỏ đến quang não của Lục Bất Trì.

Nhìn những truyện cổ tích quen thuộc được cô truyền lại đây, Lục Bất Trì có chút dở khóc dở cười, ấn Yến Lạc hai mắt sáng long lanh về lại trong lòng ngực, thanh âm bất đắc dĩ mà sủng nịch, "Được."

Âm thanh trầm thấp lại hơi khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng dừng ở bên tai.

Yến Lạc híp mắt nắm quần áo của Lục Bất Trì, hô hấp chậm rãi trở nên đều đặn.

Đọc xong toàn bộ chuyện xưa, Yến Lạc trong lòng ngực đã sớm nắm quần áo hắn ngủ thơm ngọt.

Lục Bất Trì liếc nhìn chuyện xưa vừa kể xong một cái, trong óc lại không tự chủ được hiện ra một giọng trẻ con non nớt thật lâu trước đây từng câu từng chữ đọc những truyện cổ tích ấu trĩ này.

Khóe môi cầm lòng không đậu giơ lên một ý cười.

Hơi hơi cúi đầu, rũ mắt xuống, cánh môi nhẹ nhàng đụng vào cái trán của Yến Lạc một chút, hô hấp cũng chậm rãi vững vàng, đuổi kịp tiết tấu hô hấp của Yến Lạc.

Nói đến buồn cười, khi còn nhỏ cứ cảm thấy nhóc con trong lòng ngực này về sau sẽ liên lụy hắn, là quỷ kế mà người khác sử dụng, nhưng hiện tại, hắn lại đối với tiểu nha đầu " liên lụy " này cầu mà không được, mặc dù là quỷ kế cũng vui vẻ chịu đựng.

Trong lòng ngực ôm ôn hương nhuyễn ngọc, trong lòng Lục Bất Trì lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, tạm thời đặt báo thù ở một bên, chỉ nghĩ an an tĩnh tĩnh cùng Yến Lạc ngủ một giấc này.

"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -10 (80/100)"

* * *

Hôm sau, Yến Lạc là bị tiếng gầm gừ của anh trai ruột nhà mình đánh thức.

Xoa đôi mắt ngồi dậy, liền thấy anh trai ruột nhà mình đang tức sùi bọt mép với Lục Bất Trì còn mặc cái áo sơ mi trắng trước khi đi ngủ kia, sợi tóc hỗn độn.

Hai người có thể nói là vung tay đánh nhau, tuy rằng vật trang trí gì đó chung quanh đều được tinh thần lực bảo hộ không bị hư hao, nhưng động tĩnh của hai người thật sự là quá lớn.

"Tên kia, Tiểu Lạc như thế nào ở trong phòng cậu, cậu mau giải thích đi?" Yến Bách trừng mắt nhìn Lục Bất Trì ở đối diện thực hiển nhiên còn không chưa tỉnh ngủ, nhưng năng lực phản ứng lại không kém hắn chút nào.
Bình Luận (0)
Comment