Editor: Kiều Tiếu Nương TửThân thể của lão quốc vương càng ngày càng kém, vị trí vương trữ (tương đương với thái tử) cũng nên quyết định.
Đợi khi quốc khánh của vương quốc qua đi, đó là thời điểm bắt đầu sự kiện tranh giành nguyên chủ.
Yến Lạc cẩn thận hồi tưởng cốt truyện, sau đó cho phép Lan Ninh tiến vào.
Lan Ninh mặc một bộ quần áo hầu gái, trong tay cầm một cái khay, phía trên là vài miếng vải dệt được xếp ngay ngắn, đôi mắt cô hơi rũ, không thấy rõ cảm xúc.
Yến Lạc tùy ý chọn một loại, sau đó nhìn Lan Ninh đang có vẻ muốn nói lại thôi, hơi nghiêng nghiêng đầu, ôn hoà mở miệng, “Chỗ này thật sự rất chán a, cô có thể giúp tôi hỏi thăm An Đức Liệt điện hạ một chút, xem xem tôi có thể ra ngoài hít thở không khí được không?"
Thân mình Lan Ninh đột nhiên cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Lạc.
Bên trong cặp mắt hàm chứa ý gì đó, rồi lại phảng phất như cái gì cũng không có.
“Không được, điện hạ đã phân phó, ngài không thể tùy ý ra ngoài.” Lan Ninh nghe được bản thân nói vậy, ngữ khí bình thản vững vàng, cảm xúc trong lòng không để lộ ra dù chỉ một chút.
Thấy người trước mắt hơi nhăn lại đôi mày tinh xảo, nhất cử nhất động của mỹ nhân luôn luôn chọc người trìu mến.
Trong lòng không tự chủ sinh ra một loại cảm xúc mà muốn dập tắt đi cũng không được.
Tại sao chứ, sao đúng lúc này cô ấy lại xuất hiện? Chính vì cô ấy xuất hiện, những ngày tháng an ổn của cô liền trở nên không còn nhiều nữa, chuyện gì cần đến sẽ đến, hơn nữa tuyệt đối sẽ liên lụy tới An Đức Liệt điện hạ.
Nếu…… Cô ấy không còn nữa……
Lan Ninh hơi cắn cánh môi, giãy giụa trong đáy mắt chợt loé rồi biến mất.
Đang lúc Yến Lạc suy nghĩ có nên tìm biện pháp khác hay không, thì nghe thấy Lan Ninh tiếp tục nói, "Nhưng mà vào xế chiều, nhóm thị vệ sẽ có thời gian mười lăm phút để thay ca, chỉ cần trong khi đó...."
Lời nói còn chưa nói hết, Lan Ninh lại hơi mím môi, bỏ qua ánh mắt "cảm kích" của Yến Lạc, bưng khay trong tay rời đi.
Mười lăm phút, đủ để Tạp La Nhĩ điện hạ động thủ, nếu vị công chúa chân chính này thật sự có gan từ trong vương cung chuồn ra.... Chuyện khi ấy cũng đã không còn liên quan đến cô nữa, không đúng sao? Cô chỉ đang thoả mãn nguyện vọng của cô ấy.
......
Có thời gian cụ thể, cộng thêm có sự hiệp trợ của Tiểu Phấn Hồng, Yến Lạc chuồn ra ngoài vô cùng thuận lợi, không làm kinh động đến những người khác, trong đó bao gồm cả những người giám thị do Tạp La Nhĩ phái tới.
Nếu không phải bây giờ chuồn êm, Yến Lạc thật đúng là không biết chung quanh mình ẩn dấu nhiều người đến thế.
Chạy trốn thật vất vả a.
Yến Lạc thở phì phò, chỉ muốn nói, kích thích, quá kích thích.
"Ký chủ, cô không sao chứ?"
Thấy Yến Lạc chống tường hồi lâu, eo tưởng chừng như không nâng dậy nổi, Tiểu Phấn Hồng lo lắng mở miệng.
"Không có việc gì, chỉ là thân mình của cô công chúa này, đúng là quá yếu.” Yến Lạc thở hổn hển, chỉ muốn ngồi bệt xuống đất.
Chẳng qua tốt xấu cô còn nhớ rõ bản thân mình chuồn ra để làm gì, đè lại mùi máu tươi trong miệng, Yến Lạc đứng dậy, “Tu Ẩn ở chỗ nào, Tiểu Phấn Hồng cậu biết không?"
"Do thăng cấp thành công nên hiện tại tôi có một phạm vi rà quét nhất định, phạm vi này tuy không phải rất lớn nhưng ở đây cũng đủ dùng, nam thân hắc hoá ở phía trước của ký chủ, chỉ là ở đó còn có thêm những người khác."
Có thêm những người khác? Hiện tại, không biết chuyện bản thân chuồn ra còn có thể giấu được trong bao lâu, Yến Lạc không kịp quan tâm nhiều như vậy.
ε=(′ο`*))) ai…… Tự mình hố mình đến chỗ nào thì nơi đó có một loạt người giám thị, cô có thể làm gì bây giờ a? Cô cũng thật bất đắc dĩ được không?