Editor: Honey.Beta: Kiều Tiếu Nương TửCó chuyện gì vậy? Yến Giang chưa biết tình huống thân thể hiện tại của Yến Lạc nên có chút sửng sốt.
Chờ tới khi hắn phản ứng lại thì người của Tu Ẩn đã xông tới.
Nhìn Tu Ẩn ôm Yến Lạc căn bản không thèm để ý đến bọn họ, không đặt bọn họ vào trong mắt, xoay người tính toán rời đi, Yến Giang nổi giận, lập tức tấn công những người đang bao vây hắn, lạnh nhạt nhìn về phía Tu Ẩn, "Lạc Lạc rốt cuộc làm sao? Cậu đã làm gì em ấy?".
Tu Ẩn chợt dừng bước, quay đầu nhìn, ánh mắt đông lạnh, rõ ràng thiếu niên này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi thôi nhưng lại làm cho người ta có cảm giác áp bách cường đại.
"Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm, tốt nhất hãy cầu nguyện cho Lạc Lạc không vì hành động ngu xuẩn của anh mà phát sinh điều ngoài ý muốn."
Chất giọng của thiếu niên không được trong trẻo như cũ, bởi vì che dấu áp lực cùng lửa giận mà giờ phút này có vẻ trầm thấp áp bách.
"Hơn nữa...... Cái tên Lạc Lạc" Kiếm trong tay Tu Ẩn vì sợ làm bị thương đến Yến Lạc nên hắn đã ném đi từ sớm, hắn hơi rũ đôi mắt, tay ôn nhu đem sợi tóc trên trán Yến Lạc gạt sang một bên để lộ ra gương mặt tinh xảo trắng bệch của cô, "Chỉ có tôi mới có tư cách gọi."
Nếu đã công khai thừa nhận, vậy không cần buông bỏ, nếu biết rõ muốn bỏ cũng không được, thì không cần tự lừa gạt chính mình.
Nên nắm chặt ở trong tay, đồ vật hữu hạn như vậy rất dễ bị đánh mất.
Trong lòng Yến Giang đồng dạng có tình cảm với Yến Lạc, nghe được lời nói của Tu Ẩn nhất thời có chút sửng sốt, đáy mắt hắn trầm xuống.
Hắn từng nghĩ rằng, Yến Lạc theo bản năng muốn lảng tránh hắn nên mới trốn tới nơi này, sau đó có thể vì cô coi chỗ này là nơi để dựa vào, nên cô mới không muốn rời đi, cũng từng nghĩ tới những nguyên nhân khác, nhưng mà lại chưa từng nghĩ tới.......
Nhìn cảm xúc nơi đáy mắt của người nọ, thân hình Yến Giang hơi hơi căng thẳng, hiện tại hắn rốt cuộc nhận ra tình cảnh của mình có chút nguy hiểm, dù sao xét theo tình huống bây giờ, Tu Ẩn..... Cũng không phải đèn cạn dầu.
Kỳ thật cũng đúng, Lạc Lạc của hắn hoàn hảo như vậy, xinh đẹp như vậy, khiến người khác say mê là điều không thể tránh khỏi, một người kiều kiều tiểu tiểu, luôn đi sau hắn mềm mại kêu hắn là anh trai, anh trai...... Nhưng tại sao tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp cùng hắn lớn lên lại không thuộc về hắn? ( Honey: thương:(()
Chuyện này không giống trong tưởng tượng của hắn, Yến Giang thật đúng là không nghĩ tới, thực lực của Tu Ẩn như vậy, cộng thêm có sự chuẩn bị chu đáo, hắn chỉ có thể từ bỏ ý niệm mang Lạc Lạc rời đi, trả giá đại giới để cùng thủ hạ rời khỏi vương cung.
Từ đây hai nước, xem như kết thù.
Tu Ẩn đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm y sư kiểm tra cho Yến Lạc, khi Tu Ẩn biết chuyện Yến Giang rời đi chỉ cười khẽ một tiếng, thực hiển nhiên hắn không muốn nói gì thêm, người báo tin cũng hiểu ý mà lui xuống.
Căn phòng rộng lớn như vậy giờ chỉ còn lại Yến Lạc đang nằm trên giường, và Tu Ẩn, ngoài ra còn có lão y sư đầu đầy mồ hôi.
Nhìn đi nhìn lại, mày hết nhíu lại nhăn, lão y sư kia không nhịn được giơ tay lau đi mồ hôi trên trán của lão, cung kính đứng dậy, biết Tu Ẩn bề ngoài tuy ôn hoà nhưng sau lưng lại hỉ nộ vô thường, đắn đo muốn nói lại thôi.
"Có cái gì thì nói thẳng." Thanh âm của Tu Ẩn lạnh lùng, đi đến bên cạnh mép giường Yến Lạc đang nằm, ngón tay dừng trên cánh môi tái nhợt của Yến Lạc, ánh mắt nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
"Bệ hạ...... Thân thể của Yến Lạc công chúa đang không ngừng suy yếu."