Editor: Honey
Ngay sau đó Yến Lạc có cảm giác người mình được nhẹ nhàng ôm lên.
"Mới sinh được 4 ngày......... Ách, thật sự có thể nuôi sống sao? " Phương Nguyên nhìn cục lông nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay, có chút sầu.
Lông tơ bạch sắc, bởi vì sinh non nên làn da có chút trắng xám, run rẩy, cái mũi nhỏ phấn nộn khẽ hít hít kêu lên một tiếng mỏng manh, suy yếu đến cực điểm.
Bày tốt đệm lót ấm áp, lần nữa thả tiểu miêu trong tay vào chiếc hộp có thảm lông nhỏ xù xù, Phương Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi tới chỗ đặt sữa bột chuyên dụng cho mèo con.
Mấy ngày liên tiếp, đôi mắt của Yến Lạc mới có thể mở hoàn toàn, tiểu miêu còn nhỏ, lam màng (*màng mắt xanh) còn chưa mở, đôi mắt màu lam ngập nước tò mò nhìn xung quanh.
Phương Nguyên ngồi xổm ở bên cạnh chiếc hộp không nhịn được cười, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Yến Lạc.
Đúng là mèo con nuôi rất khó, nhưng qua mấy ngày này, nuôi cũng dễ hơn nhiều.
"Meo ô.... " Cơ hồ là theo bản năng, Yến Lạc nâng đầu nhỏ cọ cọ tay Phương Nguyên.
Mấy ngày nay hầu như Yến Lạc không gặp Quân Sâm, mỗi khi cô mở mắt ra chỉ thấy cái cậu tên Phương Nguyên này.
Vóc dáng của hắn rất cao, mặt oa oa mang theo một tia bĩ khí, trên vành tai xuyên hai cái khuyên tai tròn, nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại, nhưng Yến Lạc theo bản năng vẫn cảm thấy nguy hiểm.
Ghé vào trong thảm lông xù xù, khối thân thể này của Yến Lạc vẫn còn quá bé, đứng còn không xong, chỉ có thể run run rẩy rẩy bước đi.
Bên trong phòng bếp vang lên thanh âm tích tích tích, cơ hồ là phản ứng có điều kiện, Yến Lạc cảm thấy bụng nhỏ của mình phát ra một tiếng lộc cộc.
A...... Đến giờ cơm.
Phương Nguyên đứng dậy, "Em ở chỗ này ngoan một chút, anh đi pha sữa bột cho em."
"Meo ô."
Chờ hắn đi khỏi tầm mắt, Yến Lạc cố sức bò tới cạnh hộp giấy, móng vuốt nhỏ phấn nộn cào lên cạnh hộp, đôi mắt màu lam đánh giá xung quanh.
Cánh cửa đối diện vang lên một tiếng răng rắc, Yến Lạc hơi hơi sửng sốt, sau đó liền thấy cửa mở ra, một nam nhân tự phụ quạnh quẽ xuất hiện ở trước mắt cô.
Hắn tựa hồ không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng liền đối diện một đôi mắt, mày hơi nhíu lại.
Một cục bông nhỏ ghé vào sau hộp giấy đặt trên thảm lông màu xanh, tôn lên màu lông trắng của Yến Lạc, mèo con ngẩng đầu dùng cặp mắt to lung linh nhìn hắn, bộ dạng rất chi là tò mò.
"Meo ô...... Ngao ô......"Quân Sâm còn chưa kịp dời ánh mắt, cục lông nhỏ kia đã ngao ô hai tiếng, duỗi móng vuốt nhỏ đi về phía hắn.
Từ lúc tới đây Yến Lạc luôn luôn ngoan ngoãn, cho nên Phương Nguyên cũng không cho cô dùng hộp giấy quá cao, do vậy không quá khó để Yến Lạc bò ra khỏi hộp giấy.
Không cao còn tốt, chỉ là độ ấm bên ngoài có chút lạnh, khiến cho Yến Lạc ngã xuống đất, có chút mờ mịt, thường thường ngao ô hai tiếng.
Quân Sâm cách đấy không xa mắt lạnh nhìn.
Chẳng qua động tác của Phương Nguyên rất mau, nhanh chóng cầm bình sữa tới, thấy tiểu nãi miêu đang nằm trên mặt đất cùng với vị lão đại đang đứng ở cửa không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng khẽ run rẩy, sau đó bước nhanh tới ôm Yến Lạc lên.
"Lão đại", Phương Nguyên đem bình sữa núm cao su nhét vào miệng Yến Lạc, hơi hơi nhún vai, "Muốn đi ra ngoài?"
"Không, lấy đồ." Lúc này Quân Sâm mới có động tác, nhấc chân đi tới cửa cầm lấy túi văn kiện gần đó.